Giải trừ
– Trịnh đại ca! Ngươi vừa nói toàn bộ đều là sự thật? _ Tinh Vũ tức giận quát lớn, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ cùng không thể tin nổi.
– Ta có lỗi với đệ, Tinh Vũ! Nhưng chuyện kia ta không thể làm được! Thứ lỗi! _ Duẫn Hạo cúi đầu, giọng nói âm trầm ẩn chứa áy náy.
– Huynh là vì y có phải không? Vì Kim Tại Trung có đúng không? Chẳng lẽ y nói gì huynh cũng nghe theo sao? _ Tinh Vũ không chịu nổi mà lao tới trước mặt Duẫn Hạo, chuyện quái gì đang xảy ra cơ chứ? Rõ ràng Trịnh đại ca đã hứa sẽ giúp cậu ta trả thù, bây giờ lại lật mặt nói không thể, hoang đường, thật quá hoang đường!
– Ban đầu, ta luyện ma công chỉ có một mục đích là trả thù Thẩm Xương Mẫn, sự thực là ta không hề quan tâm tới cái chức minh chủ cùng loạn thế giang hồ kia. Vỗn dĩ những tưởng cuộc đời ta đã mất đi ý nghĩa nhưng Tại nhi không chết, Tại nhi đã trở lại bên ta, xin lỗi đệ nhưng ta phải loại trừ tất cả mối nguy hiểm có thể ảnh hướng tới ái nhân của mình, bao gồm cả thứ ma công kia. _ Duẫn Hạo kiên định đáp lại Tinh Vũ, y dù thực áy náy vì đã thất tín nhưng đây là chyện bất đắc dĩ, y không thể để Tại Trung có bất kỳ mối hiểm nguy nào mà đặc biệt lại xuất phát từ bản thân y. Vì vậy, tuyệt đối không thể tiếp tục được nữa.
– Trịnh đại ca, ngươi đang nói gì vậy? Đó không phải ma công, thứ võ công đó không phải mang cho người sức mạnh vô địch sao? Ngươi không phải nói muốn bảo vệ ái nhân của mình ư? Không có sức mạnh vô địch ngươi làm sao có thể hoàn toàn bảo hộ Tại Trung của ngươi? Trịnh đại ca, đừng phế thứ võ công này, ta cầu xin ngươi có được không? _ Tinh Vũ quỳ gối trước mặt Duẫn Hạo, ánh mắt tràn ngập khẩn thiết cùng van nài.
Duẫn Hạo lặng lẽ nhìn Tinh Vũ, đúng, thứ võ công này thực có ích, y đã có thể đối phó Thẩm Xương Mẫn, loại bỏ hoàn toàn mọi hiểm họa có thể làm hại Tại Trung. Nhưng xóa bỏ những mối nguy hiểm từ bên ngoài thì lại xuất phát hiểm họa từ bên trong, y là kẻ săn ma cà rồng, vũ khí của y cũng là thiên địch của giống loài bất tử thuộc về bóng tối đó, y vốn dĩ ngay từ đầu không hề quan tâm… ma cà rồng là tốt hay xấu, cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ phải tiêu diệt loại sinh vật đó. Thứ y quan tâm duy nhất chỉ có Tại Trung, chỉ cần ma cà rồng không gây ra những mối hiểm họa lớn đối với thế gian hay ảnh hưởng trực tiếp tới những người thân của y, y tuyệt nhiên sẽ không nảy lên oán hận hay sát ý với chúng. Chỉ vì ngày đó, chỉ vì y tưởng rằng mình đã mất Tại Trung, y mới oán hận Thẩm Xương Mẫn, oán hận hắn hủy diệt mọi thứ xung quanh y, gia đình, người thân và ngay cả Tại Trung, người duy nhất giúp y chống đỡ cũng bị hắn hết thảy hủy hoại.
Vì oán hận y mới muốn giết chết toàn bộ ma cà rồng, mới luyện thứ ma công này. Nhưng Tại Trung trở về, oán hận trong y đã bị đẩy lùi, tâm trí ngoài ý niệm bảo hộ cậu ra thì không còn muốn bận tâm tới bất cứ điều gì nữa. Huống chi nói cái gì giang hồ, võ lâm, y chưa bao giờ có hứng thú với những thứ phiền toái đó. Y muốn bảo hộ Tại Trung nhưng thứ võ công này lại khiến y tổn thương cậu, nên cho dù nó có mang tới sức mạnh vô song cũng nhất định không thể lưu giữ.
– Thứ lỗi cho ta! Tinh Vũ! Đối với ta Tại Trung là quan trọng nhất! _ Duẫn Hạo cầm lấy cánh tay Tinh Vũ kéo cậu ta đứng dậy, y nhẹ mỉm cười rồi bước đi.
Tinh Vũ thất thần đứng tại chỗ, ánh mắt trống rỗng đờ đẫn nhìn khoảng không trước mặt.
“Cái gì là quan trọng nhất? Ta vốn dĩ không cần biết, ta chỉ muốn giang hồ phải đổ máu, ta chỉ muốn Kỷ Đình phải chết, ta mặc kệ mọi thứ! “
– Y là người quan trọng nhất của huynh, là ý nghĩa của cuộc đời huynh ư? Ha ha ha ha ha!! Huynh không nên như thế này, không nên giống như bọn họ, huynh và ta vốn dĩ không phải đã từng cùng sống trong oán hận và cô quạnh sao? Vì sao bây giờ lại muốn bỏ rơi ta? _ Tinh Vũ điên loạn cười nói, ánh mắt mở lớn đờ dẫn nhưng lại nhuốm đẫm lệ. Ngày đó, cậu ta cùng Duẫn Hạo đều giống nhau, oán hận thế gian, căm thù những kẻ đã hủy diệt cuộc đời của bọn họ, bỏ qua mọi thứ trong tâm trí chỉ có một ý niệm duy nhất, nhuộm đỏ thế gian này trong huyết tinh thống khổ, trả lại những kẻ kia nỗi đau đớn gấp trăm nghìn lần. Nhưng hiện tại thì sao? Trong vực sâu u ám của bóng đêm hận thù, rút cục chỉ còn lại Tinh Vũ, Duẫn Hạo đã bỏ rơi cậu ta, y lại giống như những người khác, bỏ rơi cậu ta.
– KHỐN KIẾP!!! KHỐN KIẾP!!!
Âm thanh phẫn uất tức giận vang vọng khắp phòng, không gian nhuốm màu u ám cùng bi ai, bóng tối hận thù lan tỏa, bao trùm hết thảy, đẩy con người ta rơi xuống đáy sâu của tội lỗi.
…
– Tại nhi rất thích bánh đậu xanh, đây là cực phẩm của Lộ Hương lầu hi vọng em ấy thích! _ Duẫn Hạo trên tay bưng một hạp đồ ăn, vẻ mặt vui vẻ ôn nhã. Y thật là một kẻ lụy tình hết thuốc chữa, lúc nào cũng chỉ nghĩ tới người kia, tâm niệm chỉ có người kia… Ai ~ Thật không có tiền đồ mà!
Bất chợt…
– Đầu ta…
XOẢNG!!
Hạp đồ sơn son rơi xuống, bánh đậu xanh rơi ra ngoài nát vụn hết thảy.
…
– Hải Lam không biết sắp tới chưa? Tên ngốc đó! _ Tại Trung ngồi trên trường kỷ, hướng ánh mắt trống rỗng ra phía cửa sổ. Cậu đã thả bồ câu báo tin cho tên thần y kia, chuyện giúp Hạo dung hòa máu phải lập tức tiến hành nên rất cần sự có mặt của y. Chỉ 2 ngày nữa là tới ngày rằm, thời điểm thuận lợi nhất tuyệt đối không thể bỏ qua được.
VỤT!!
Tại Trung giật mình ngồi thẳng người, vừa rồi hình như có thứ gì đó…
VỤT!!
Mắt không thể nhìn thấy, Tại Trung hoàn toàn chỉ dựa vào thính giác minh mẫn của ma cà rồng mà nâng cao cảnh giác.Cậu rõ ràng cảm nhận được có một thứ nguy hiểm đang ở xung quanh đây, sát ý của nó vô cùng lớn. Nhưng là kẻ nào…
VÚT!! PHẬP!!
– Ngươi… _ Tại Trung nhờ vào tốc độ của mình mà tránh thoát được một đường kiếm chí mạng, nhưng người động thủ…
– Tại nhi! Mau… mau chạy!! _ Duẫn Hảo ánh mắt dị sắc tràn ngập sát ý, bàn tay còn lăm lăm cây kiếm, y hiện tại là đang bị bản năng chi phối. PHẢI GIẾT MA CÀ RỒNG!!
– Hạo! Ngươi… ngươi bị nó chi phối rồi! Hạo! _ Tại Trung sợ hãi lùi lại, ánh mắt không tiêu cự tràn ngập hoang mang và lo sợ. Quả nhiên, nếu như y không giết cậu thì bản năng kia cũng sẽ buộc y phải làm như vậy.
– Tại nhi! Chạy mau! YAH!!
Duẫn Hạo cố gắng khắc chế ma tính trong cơ thể, y cảm thấy dường như toàn bộ máu trong người đang sôi lên, ý thức không còn điều khiển được cơ thể mà thay vào đó là bản năng. Thứ ma công đó muốn y giết Tại Trung, nó ép buộc y phải làm như vậy. Thứ chết tiệt!
Bàn ghế cùng đồ đạc trong phòng bị Duẫn Hạo chém nát, Tại Trung quờ quạng muốn tìm cửa ra nhưng lúc này tâm trí cậu thực rối loạn, cho dù có là vì thứ bản năng kia nhưng ý nghĩ Duẫn Hạo muốn giết cậu thực khó tiếp nhận.
BỐP!
– Tại Trung!
“Chi… chi”
– Hải… Hải Lam! Ngươi tới rồi ư?
Một tiếng “bốp” mạnh mẽ vang lên, Duẫn Hạo ngay lập tức ngã xuống, tạm thời rơi vào trạng thái bất tỉnh. Một thân lam y thanh nhã lao tới đỡ lấy Tại Trung không những thế còn kèm theo một cục bông màu vàng kim rất bắt mắt.
– Hắn bị cái chứng gì vậy? _ Hải Lam khó hiểu nhìn người mà mình vừa đánh ngất. Kẻ kia có thực sự là Duận Hạo không?
“Chi… chi”
-Ngộ Không ư? Ngươi đã lạc ở đâu vậy? _ Cảm giác thấy trên mặt có sự ma sát nhè nhẹ, Tại Trung ngạc nhiên tóm lấy con vật nhỏ kia.
– Là ta nhặt được nó! Nó bị một đám vượn núi bắt làm tù binh, cái số cũng khổ! _ Hải Lam đỡ Tại Trung ngồi xuống giường, đưa mắt nhìn con khỉ tội nghiệp kia. Suốt hai năm lưu lạc, con tiểu mao hầu phiền phức này đã bị một đám to con tên là khỉ tuyết bắt giữ làm nô lệ. Nhưng con khỉ này vốn dĩ rất thông minh, vì sao lại cứ loanh quanh ở vực tuyết kia chứ?
‘Chi… chi”
Ngộ Không bi thương ôm lấy Tại Trung, mắt to tròn đẫm nước, bao nhiêu ủy khuất dồn nén đều xả ra toàn bộ.
– Ngươi là đi tìm Hạo có phải không? _ Tại Trung nhẹ mỉm cười, cho dù Ngộ Không chỉ là một con tiểu mao hầu nhưng nó cũng có tình cảm như con người, vì muốn tìm chủ nhân mà ở lại vực tuyết kia có đúng không?
– Được rồi! Tại Trung, mau nói đi. Duẫn Hạo là bị làm sao? _ Hải Lam lấy khăn lau cái mặt nở hoa của con khỉ nhỏ, nghiêm túc truy vấn Tại Trung.
– Hắn muốn giết ta! _ Tại Trung nhẹ mở miệng. Ánh mắt vô thần tràn ngập hoang mang.
– Giết ngươi? Sao có thể? Trong thư… cái kia, ý ngươi bản năng của thợ săn chính là như vậy ư? _ Hải Lam kinh ngạc quay lại nhìn Duẫn Hạo đang nằm sõng xoài trên sàn, loại võ công kia chẳng lẽ lại đáng sợ như vậy?
– Ngươi phải giúp ta, nếu không dung hòa được dòng máu đó, ta và hắn tuyệt sẽ không thể ở bên nhau. _ Tại Trung ôm Ngộ Không trong lòng, ánh mắt cúi hạ, gương mặt thoáng hiện bi thương.
Cậu không muốn lại phải rời khỏi y nhưng với bản năng mãnh liệt của thợ săn không sớm thì muộn, Duẫn Hạo cũng sẽ không khống chế được mà thực sự giết cậu. Như vậy, y nhất định sẽ đau đớn đến sống không bằng chết, cậu… tuyệt đối không thể khiến y chịu thêm khổ sở được nữa.
Tại Trung âm trầm im lặng, Hải Lam nghiêng nhìn người đang nằm bất động kia rồi lại nhìn tới Tại Trung, hai người bọn họ rút cục đã gây nên tội lỗi gì mà kiếp này lại khổ sở như vậy?
– Nói đi, cách dung hòa là như thế nào?
Hải Lam khẽ thở dài, sau một khoảng thời gian kia, Hải Lam hắn hiện tại đã không còn có khả năng chối từ Kim Tại Trung được nữa rồi.
…
– Thứ đó đâu? _ Tinh Vũ ánh mắt lạnh lẽo ngước nhìn hồng y nam tử trước mặt, vẻ mặt âm lãnh tới dọa người.
– Những lời ngươi nói là sự thật? Thứ này là Trịnh Duẫn Hạo muốn có? _ Hoắc Vân Thiên nheo mắt nhìn Tinh Vũ, ánh nhìn tràn đầy nghi hoặc cùng cảnh giác.
– Phải! Ta đã nói rồi, Trịnh đại ca muốn loại bỏ toàn bộ nguy hiểm đe dọa ái nhân của mình, chính vì vậy huynh ấy muốn có thứ mà Thẩm Xương Mẫn có, vũ khí có khả năng giết một ma cà rồng nguyên thủy. _ Tinh Vũ thản nhiên đáp lại không hề nao núng.
– Vậy… giao nó cho ngươi! _ Hoắc Vân Thiên sau một hồi đắn đo cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, rút từ trong ngực ra một chiếc hộp gấm dài hơn một gang tay giao cho Tinh Vũ.
– Chỉ đơn giản như vậy? _ Tinh Vũ nhận lấy hộp gấm vẻ mặt thoáng chút ngạc nhiên, bên trong hộp gấm hóa ra chỉ chứa một con dao nhỏ được luyện bằng hắc kim vô cùng tinh xảo, đẹp mắt. Thứ nhỏ bé như vậy mà có thể giết được ma cà rồng thuần huyết như Kim Tại Trung ư?
– Ta là theo lời Mẫn từng nói, con dao hắc kim đó là vật duy nhất có thể đưa một ma cà rồng nguyên thủy rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng, mãi mãi không thể tỉnh lại. _ Hoắc Vân Thiên ngập ngừng đáp, vật này là y nhân lúc Mẫn suy yếu, vô lực nằm trên giường, âm thầm mang đi. Hắn nếu như phát hiện ra, có lẽ sẽ vô cùng tức giận và chán ghét y. Nhưng cho dù như vậy y cũng phải lấy bằng được phương thuốc kia.
– Được rồi, của ngươi đây! Mang về cho hắn uống là được. Nhưng nhớ, phải uống vào đêm trăng tròn, biết chưa? _ Tĩnh Vũ nhếch miệng cười, ném cho hồng y nam tử một lọ thủy tinh nhỏ.
– Thứ này… có thể chữa lành vết thương sao? _ Hoắc Vân Thiên nhìn dung dịch lỏng màu đỏ thẫm trong lọ, đây dường như là máu có đúng không?
– Phải, cứ làm theo lời ta, cho hắn uống vào đêm trăng ngày mai. Sẽ khỏi nhanh thôi! _ Tĩnh Vũ khẽ cười, ánh mắt thoáng qua vẻ âm tàng ngoạn độc. Bỏ lại cho Hoắc Vân Thiên một câu rồi nhanh chóng rời đi.
Hoắc Vân Thiên đứng thất thần nhìn lọ thủy tinh trong lòng bàn tay, trong lòng tràn ngập nghi hoặc, kẻ kia dường như có điểm không chân thật.
…
Cách! Cách!
Duẫn Hạo mơ hồ mở mắt, cảm giác nhói đau sau đầu khiến y nhăn mặt nhíu mày, đầu óc một mảnh trống rỗng, y dường như đã quên mất chuyện gì vừa mới xảy ra.
Nhìn hang đá xung quanh, y cảm thấy nơi này thực quen thuộc, tiếng nước chảy róc rách truyền vào tai, hơi nóng nhẹ nhàng lan tỏa, ánh sáng mờ ảo màu quất hoàng bao phủ tầm mắt, nơi này không phải chính là Ám ma chi địa bên dưới vực tuyết năm xưa y rơi xuống sao?
Ám ma chi địa này còn chính là nơi y đã luyện thành thứ ma công Oán hận thông thiên kia.
– Ngươi vì sao lại xích hắn như vậy?
– Ta chỉ là muốn đảm bảo an toàn cho ngươi, nhỡ đâu hắn tỉnh lại rồi lại cầm đao đuổi ngươi thì sao?
Duẫn Hạo lắng tai nghe, âm thành người nói kia thực quen thuộc, đó chẳng phải là tiếng của Tại Trung sao? Rút cục là có chuyện gì đã xảy ra? Vì sao y lại lần nữa xuất hiện ở đây?
Sau vách đá hai bóng người xuất hiện, một người bạch y bào phiêu dật, thanh thuần sạch sẽ, người còn lại y phục màu lam nhạt tựa như một áng lam vân trôi nổi cõi thiên không, ảm đạm mà nhu hòa. Duẫn Hạo mở mắt nhìn, kia chẳng phải chính là Tại Trung và Hải Lam ư?
– Hạo! Ngươi không sao chứ? _ Tại Trung theo tiếng hơi thở và âm thanh của trái tim mà tìm đến nơi Duẫn Hạo bị xích, ánh mắt không có một chút ánh sáng ngập tràn lo lắng.
– Tại nhi! Chuyện này là sao? _ Duẫn Hạo nhìn hai cánh tay của mình bị xích sắt cố định, rồi lại nhìn sự xuất hiện bất ngờ của Hải Lam. Chẳng lẽ là…
– Hôm nay là đêm trăng tròn, chúng ta phải thực hiện nghi lễ dung hòa máu của thợ săn. Hạo, ngươi nhất định phải làm! _ Tại Trung ánh mắt ẩn chứa một tia không đành cùng bất đắc dĩ. Cậu biết nếu như Duẫn Hạo biết được để thực hiện nghi lễ kia chính xác phải làm gì có lẽ y sẽ cực lực phản đối. Nhưng việc này tuyệt đối không thể dừng lại.
– Ta… ta có phải đã tấn công em đúng không? _ Duẫn Hạo mơ hồ nhận thức quá khứ, y quả nhiên đã mất đi kiểm soát mà tấn công Tại Trung. Chuyện y sợ hãi nhất rút cục đã xảy ra… Chết tiệt!
– Không sao, ta không sao! Hạo, ngươi nghe ta nói, qua đêm nay, ngươi sẽ trở lại bình thường, sẽ không còn ham muốn phải giết chết ma cà rồng nữa. Chỉ cần qua đêm nay, nghe lời ta có được không? _ Tại Trung nhẹ mỉm cười, gương mặt xinh đẹp tràn ngập nhu tình cùng dịu dàng.
Hải Lam đứng đằng sau, vừa ôm Ngộ Không vừa bĩu môi. Cái nghi lễ quái quỷ, vì sao lại phải cần tới nhiều loại thực vật cực độc như vậy? Vì sao lại phải trầm mình trong huyết thủy ấm nóng kia mới có thể thanh tẩy huyết mạch đáng sợ mãnh liệt đó?
Nếu như biết trước phải làm những việc này, Hải Lam tuyệt đối sẽ không nhận lời giúp đỡ Kim Tại Trung kia.
– Ta phải làm gì? Phải làm gì mới có thể dung hòa dòng máu này? _ Duẫn Hạo bi ai hướng nhìn Tại Trung. Trên đời này, việc khiến y đau đớn và khổ sở nhất đó chình là không thể bảo hộ Tại Trung, để cậu phải chịu tổn thương, nhưng hiện tại y mới chính là mối nguy hiểm đe dọa lớn nhất dành cho cậu. Thiên a! Vì sao lại như vậy?
– Ngươi… ngươi phải ngâm mình trong huyết thủy, nhuộm máu của ta.
…
– Mẫn, cảm thấy như thế nào? _ Hoắc Vân Thiên mong chờ nhìn Thẩm Xương Mẫn, hi vọng lọ thuốc kia sẽ có tác dụng.
– Ta… _ Thẩm Xương Mẫn khẽ nhăn mặt, gương mặt tái nhợt dần dần biến chuyển trở nên có thần sắc hơn, vết thương trên bụng cũng bắt đầu khép miệng.
– Thực sự có tác dụng rồi, Mẫn! _ Hoắc Vân Thiên mừng rỡ kêu lên. Đôi mắt lưu ly ngập tràn ánh sáng.
– Máu của thợ săn? Thiên, ngươi lấy nó ở đâu? Là Trịnh Duẫn Hạo sao? _ Hắn nhìn những biến chuyển trên thân thể, ánh mắt không tin nổi hướng nhìn hồng y nam tử.
– Ta… ta…! _ Hoắc Vân Thiên ngập ngừng không đáp, y cúi hạ ánh mắt, giống như đang chờ đợi hình phạt dành cho mình.
– Ngươi… vì sao lại phải làm như vậy? _ Hắn nhìn y, ánh mắt ẩn chứa một mảnh tình cảm sâu sắc mà trước nay chưa từng xuất hiện. Y rút cục lại là vì hắn mà đi cầu xin Trịnh Duẫn Hạo ư?
– Ta không thể để ngươi chết, cũng không muốn nhìn thấy ngươi tiếp tục như vậy. Xin lỗi, Mẫn! Đã làm trái lời ngươi! _ Y cúi đầu, khóe mắt không kìm được mà hoen đỏ vương lệ. Y dù đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng quả thực vẫn khó mà chịu đựng nổi, hắn có lẽ sẽ không cần tới y nữa có đúng không?
– Không, từ đầu tới cuối, kẻ phải nói lời xin lỗi là ta, Thiên! Mọi tội lỗi đều là do ta. _ Hắn dựa người vào thành giường, cơ thể đã dần dần hồi phục. Có lẽ năm đó, Tại Trung đã nói đúng, ngoài cậu ra còn có người còn yêu thương hắn so với Tại Trung còn nhiều hơn. Vì hắn mà có thể hy sinh tất thảy, ngay cả tự tôn cùng tính mạng cũng không màng.
Hắn hiện tại đã chân chính hiểu được. Cho dù cả thế gian này quay lưng từ bỏ hắn thì chỉ có y là luôn luôn ở bên hắn, cùng hắn chìm trong bóng đêm u ám tối tăm, cùng hắn hứng chịu mọi căm ghét cùng khinh thường của thế nhân. Y thực sự cảm thấy làm như vậy là đáng sao? Vì một kẻ như hắn… có đáng không?
– Mẫn! Ngươi sẽ không chán ghét ta chứ? Sẽ không vứt bỏ ta có đúng không? _ Y rũ bỏ hoàn toàn bề ngoài lãnh đạm băng hàn của một vị giáo chủ ma giáo mà trở thành một tiểu hài tử, ánh mắt xinh đẹp ngập lệ lo lắng nỉ non cầu xin như một tiểu sủng vật bé nhỏ, sợ hãi sẽ bị chủ nhân vứt bỏ. Chỉ có trước mặt hắn, y mới có thể bày ra bộ dạng mất mặt như vậy.
– Không cần ngươi vậy ta còn có thể cần ai đây? Ngốc nghếch, Thiên, ta hứa với ngươi, cả đời này sẽ ở bên cạnh ngươi, không chia cách. Được không? _ Thẩm Xương Mẫn vươn tay vuốt ve gương mặt của Hoắc Vân Thiên, khóe môi nhẹ mỉm cười, gương mặt tuấn tú thanh nhã dường như sáng ngời, đẹp đến chói mắt. Nụ cười chân thực của hắn, ánh mắt chân thành của hắn… rút cục đã lại có thể xuất hiện một lần nữa.
– Mẫn! _ Y xúc động tới mức không nói lên lời, cuối cùng hắn cũng đã có thể động tâm, rút cục mọi cố gắng của y đã không hoài phí, rút cục… y đã có thể có một vị trí trong trái tim hắn. Thực hạnh phúc!
Chợt…
– Khụ! _ Hắn bất ngờ ôm ngực ho khan, gương mặt nhăn lại dường như rất khổ sở.
– Ngươi sao vậy Mẫn? _ Y sợ hãi ôm lấy hắn, chẳng lẽ phương thuốc kia có vấn đề, nhưng không phải vết thương đa lành rồi sao?
– Ma tiên thảo! Thiên, là Trịnh Duẫn Hạo đưa máu cho ngươi? _ Hắn nghi hoặc chất vấn y, trong máu có Ma tiên thảo, một kẻ chính trực như Trịnh Duẫn Hạo tuyệt nhiên không thể làm ra những chuyện hạ lưu như vậy.
– Không phải, là một kẻ tên Tinh Vũ, hắn nói là bằng hữu của Trịnh Duẫn Hạo. Trong máu có Ma tiên thảo ư? _ Y rối vô cùng, chẳng lẽ kẻ kia thực sự là có vấn đề.
– Hắn đưa máu cho ngươi, có ra điều kiện gì không? _ Cảm thấy có chuyện không ổn, hắn nắm lấy tay y, nghiêm giọng chất vấn.
– Hắn… hắn muốn… _ Y khẽ run, ngập ngừng đáp.
– Muốn gì?
– Đoản đao hắc kim có thể giết ma cà rồng nguyên thủy!
– Cái gì?
Thẩm Xương Mẫn trợn mắt kinh ngạc, muốn có đoản đao hắc kim kia ư? Chuyện này quả nhiên không ổn chút nào, có lẽ nào…
– Thiên, lập tức kể cho ta đầu đuôi mọi chuyện!
Nhất định tên Tinh Vũ kia có trá, không hề bình thường chút nào khi đột nhiên muốn lấy đoản đao đó. Tại Trung có lẽ nào sắp gặp nguy hiểm?
– Trịnh đại ca! Ngươi vừa nói toàn bộ đều là sự thật? _ Tinh Vũ tức giận quát lớn, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ cùng không thể tin nổi.
– Ta có lỗi với đệ, Tinh Vũ! Nhưng chuyện kia ta không thể làm được! Thứ lỗi! _ Duẫn Hạo cúi đầu, giọng nói âm trầm ẩn chứa áy náy.
– Huynh là vì y có phải không? Vì Kim Tại Trung có đúng không? Chẳng lẽ y nói gì huynh cũng nghe theo sao? _ Tinh Vũ không chịu nổi mà lao tới trước mặt Duẫn Hạo, chuyện quái gì đang xảy ra cơ chứ? Rõ ràng Trịnh đại ca đã hứa sẽ giúp cậu ta trả thù, bây giờ lại lật mặt nói không thể, hoang đường, thật quá hoang đường!
– Ban đầu, ta luyện ma công chỉ có một mục đích là trả thù Thẩm Xương Mẫn, sự thực là ta không hề quan tâm tới cái chức minh chủ cùng loạn thế giang hồ kia. Vỗn dĩ những tưởng cuộc đời ta đã mất đi ý nghĩa nhưng Tại nhi không chết, Tại nhi đã trở lại bên ta, xin lỗi đệ nhưng ta phải loại trừ tất cả mối nguy hiểm có thể ảnh hướng tới ái nhân của mình, bao gồm cả thứ ma công kia. _ Duẫn Hạo kiên định đáp lại Tinh Vũ, y dù thực áy náy vì đã thất tín nhưng đây là chyện bất đắc dĩ, y không thể để Tại Trung có bất kỳ mối hiểm nguy nào mà đặc biệt lại xuất phát từ bản thân y. Vì vậy, tuyệt đối không thể tiếp tục được nữa.
– Trịnh đại ca, ngươi đang nói gì vậy? Đó không phải ma công, thứ võ công đó không phải mang cho người sức mạnh vô địch sao? Ngươi không phải nói muốn bảo vệ ái nhân của mình ư? Không có sức mạnh vô địch ngươi làm sao có thể hoàn toàn bảo hộ Tại Trung của ngươi? Trịnh đại ca, đừng phế thứ võ công này, ta cầu xin ngươi có được không? _ Tinh Vũ quỳ gối trước mặt Duẫn Hạo, ánh mắt tràn ngập khẩn thiết cùng van nài.
Duẫn Hạo lặng lẽ nhìn Tinh Vũ, đúng, thứ võ công này thực có ích, y đã có thể đối phó Thẩm Xương Mẫn, loại bỏ hoàn toàn mọi hiểm họa có thể làm hại Tại Trung. Nhưng xóa bỏ những mối nguy hiểm từ bên ngoài thì lại xuất phát hiểm họa từ bên trong, y là kẻ săn ma cà rồng, vũ khí của y cũng là thiên địch của giống loài bất tử thuộc về bóng tối đó, y vốn dĩ ngay từ đầu không hề quan tâm… ma cà rồng là tốt hay xấu, cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ phải tiêu diệt loại sinh vật đó. Thứ y quan tâm duy nhất chỉ có Tại Trung, chỉ cần ma cà rồng không gây ra những mối hiểm họa lớn đối với thế gian hay ảnh hưởng trực tiếp tới những người thân của y, y tuyệt nhiên sẽ không nảy lên oán hận hay sát ý với chúng. Chỉ vì ngày đó, chỉ vì y tưởng rằng mình đã mất Tại Trung, y mới oán hận Thẩm Xương Mẫn, oán hận hắn hủy diệt mọi thứ xung quanh y, gia đình, người thân và ngay cả Tại Trung, người duy nhất giúp y chống đỡ cũng bị hắn hết thảy hủy hoại.
Vì oán hận y mới muốn giết chết toàn bộ ma cà rồng, mới luyện thứ ma công này. Nhưng Tại Trung trở về, oán hận trong y đã bị đẩy lùi, tâm trí ngoài ý niệm bảo hộ cậu ra thì không còn muốn bận tâm tới bất cứ điều gì nữa. Huống chi nói cái gì giang hồ, võ lâm, y chưa bao giờ có hứng thú với những thứ phiền toái đó. Y muốn bảo hộ Tại Trung nhưng thứ võ công này lại khiến y tổn thương cậu, nên cho dù nó có mang tới sức mạnh vô song cũng nhất định không thể lưu giữ.
– Thứ lỗi cho ta! Tinh Vũ! Đối với ta Tại Trung là quan trọng nhất! _ Duẫn Hạo cầm lấy cánh tay Tinh Vũ kéo cậu ta đứng dậy, y nhẹ mỉm cười rồi bước đi.
Tinh Vũ thất thần đứng tại chỗ, ánh mắt trống rỗng đờ đẫn nhìn khoảng không trước mặt.
“Cái gì là quan trọng nhất? Ta vốn dĩ không cần biết, ta chỉ muốn giang hồ phải đổ máu, ta chỉ muốn Kỷ Đình phải chết, ta mặc kệ mọi thứ! “
– Y là người quan trọng nhất của huynh, là ý nghĩa của cuộc đời huynh ư? Ha ha ha ha ha!! Huynh không nên như thế này, không nên giống như bọn họ, huynh và ta vốn dĩ không phải đã từng cùng sống trong oán hận và cô quạnh sao? Vì sao bây giờ lại muốn bỏ rơi ta? _ Tinh Vũ điên loạn cười nói, ánh mắt mở lớn đờ dẫn nhưng lại nhuốm đẫm lệ. Ngày đó, cậu ta cùng Duẫn Hạo đều giống nhau, oán hận thế gian, căm thù những kẻ đã hủy diệt cuộc đời của bọn họ, bỏ qua mọi thứ trong tâm trí chỉ có một ý niệm duy nhất, nhuộm đỏ thế gian này trong huyết tinh thống khổ, trả lại những kẻ kia nỗi đau đớn gấp trăm nghìn lần. Nhưng hiện tại thì sao? Trong vực sâu u ám của bóng đêm hận thù, rút cục chỉ còn lại Tinh Vũ, Duẫn Hạo đã bỏ rơi cậu ta, y lại giống như những người khác, bỏ rơi cậu ta.
– KHỐN KIẾP!!! KHỐN KIẾP!!!
Âm thanh phẫn uất tức giận vang vọng khắp phòng, không gian nhuốm màu u ám cùng bi ai, bóng tối hận thù lan tỏa, bao trùm hết thảy, đẩy con người ta rơi xuống đáy sâu của tội lỗi.
…
– Tại nhi rất thích bánh đậu xanh, đây là cực phẩm của Lộ Hương lầu hi vọng em ấy thích! _ Duẫn Hạo trên tay bưng một hạp đồ ăn, vẻ mặt vui vẻ ôn nhã. Y thật là một kẻ lụy tình hết thuốc chữa, lúc nào cũng chỉ nghĩ tới người kia, tâm niệm chỉ có người kia… Ai ~ Thật không có tiền đồ mà!
Bất chợt…
– Đầu ta…
XOẢNG!!
Hạp đồ sơn son rơi xuống, bánh đậu xanh rơi ra ngoài nát vụn hết thảy.
…
– Hải Lam không biết sắp tới chưa? Tên ngốc đó! _ Tại Trung ngồi trên trường kỷ, hướng ánh mắt trống rỗng ra phía cửa sổ. Cậu đã thả bồ câu báo tin cho tên thần y kia, chuyện giúp Hạo dung hòa máu phải lập tức tiến hành nên rất cần sự có mặt của y. Chỉ 2 ngày nữa là tới ngày rằm, thời điểm thuận lợi nhất tuyệt đối không thể bỏ qua được.
VỤT!!
Tại Trung giật mình ngồi thẳng người, vừa rồi hình như có thứ gì đó…
VỤT!!
Mắt không thể nhìn thấy, Tại Trung hoàn toàn chỉ dựa vào thính giác minh mẫn của ma cà rồng mà nâng cao cảnh giác.Cậu rõ ràng cảm nhận được có một thứ nguy hiểm đang ở xung quanh đây, sát ý của nó vô cùng lớn. Nhưng là kẻ nào…
VÚT!! PHẬP!!
– Ngươi… _ Tại Trung nhờ vào tốc độ của mình mà tránh thoát được một đường kiếm chí mạng, nhưng người động thủ…
– Tại nhi! Mau… mau chạy!! _ Duẫn Hảo ánh mắt dị sắc tràn ngập sát ý, bàn tay còn lăm lăm cây kiếm, y hiện tại là đang bị bản năng chi phối. PHẢI GIẾT MA CÀ RỒNG!!
– Hạo! Ngươi… ngươi bị nó chi phối rồi! Hạo! _ Tại Trung sợ hãi lùi lại, ánh mắt không tiêu cự tràn ngập hoang mang và lo sợ. Quả nhiên, nếu như y không giết cậu thì bản năng kia cũng sẽ buộc y phải làm như vậy.
– Tại nhi! Chạy mau! YAH!!
Duẫn Hạo cố gắng khắc chế ma tính trong cơ thể, y cảm thấy dường như toàn bộ máu trong người đang sôi lên, ý thức không còn điều khiển được cơ thể mà thay vào đó là bản năng. Thứ ma công đó muốn y giết Tại Trung, nó ép buộc y phải làm như vậy. Thứ chết tiệt!
Bàn ghế cùng đồ đạc trong phòng bị Duẫn Hạo chém nát, Tại Trung quờ quạng muốn tìm cửa ra nhưng lúc này tâm trí cậu thực rối loạn, cho dù có là vì thứ bản năng kia nhưng ý nghĩ Duẫn Hạo muốn giết cậu thực khó tiếp nhận.
BỐP!
– Tại Trung!
“Chi… chi”
– Hải… Hải Lam! Ngươi tới rồi ư?
Một tiếng “bốp” mạnh mẽ vang lên, Duẫn Hạo ngay lập tức ngã xuống, tạm thời rơi vào trạng thái bất tỉnh. Một thân lam y thanh nhã lao tới đỡ lấy Tại Trung không những thế còn kèm theo một cục bông màu vàng kim rất bắt mắt.
– Hắn bị cái chứng gì vậy? _ Hải Lam khó hiểu nhìn người mà mình vừa đánh ngất. Kẻ kia có thực sự là Duận Hạo không?
“Chi… chi”
-Ngộ Không ư? Ngươi đã lạc ở đâu vậy? _ Cảm giác thấy trên mặt có sự ma sát nhè nhẹ, Tại Trung ngạc nhiên tóm lấy con vật nhỏ kia.
– Là ta nhặt được nó! Nó bị một đám vượn núi bắt làm tù binh, cái số cũng khổ! _ Hải Lam đỡ Tại Trung ngồi xuống giường, đưa mắt nhìn con khỉ tội nghiệp kia. Suốt hai năm lưu lạc, con tiểu mao hầu phiền phức này đã bị một đám to con tên là khỉ tuyết bắt giữ làm nô lệ. Nhưng con khỉ này vốn dĩ rất thông minh, vì sao lại cứ loanh quanh ở vực tuyết kia chứ?
‘Chi… chi”
Ngộ Không bi thương ôm lấy Tại Trung, mắt to tròn đẫm nước, bao nhiêu ủy khuất dồn nén đều xả ra toàn bộ.
– Ngươi là đi tìm Hạo có phải không? _ Tại Trung nhẹ mỉm cười, cho dù Ngộ Không chỉ là một con tiểu mao hầu nhưng nó cũng có tình cảm như con người, vì muốn tìm chủ nhân mà ở lại vực tuyết kia có đúng không?
– Được rồi! Tại Trung, mau nói đi. Duẫn Hạo là bị làm sao? _ Hải Lam lấy khăn lau cái mặt nở hoa của con khỉ nhỏ, nghiêm túc truy vấn Tại Trung.
– Hắn muốn giết ta! _ Tại Trung nhẹ mở miệng. Ánh mắt vô thần tràn ngập hoang mang.
– Giết ngươi? Sao có thể? Trong thư… cái kia, ý ngươi bản năng của thợ săn chính là như vậy ư? _ Hải Lam kinh ngạc quay lại nhìn Duẫn Hạo đang nằm sõng xoài trên sàn, loại võ công kia chẳng lẽ lại đáng sợ như vậy?
– Ngươi phải giúp ta, nếu không dung hòa được dòng máu đó, ta và hắn tuyệt sẽ không thể ở bên nhau. _ Tại Trung ôm Ngộ Không trong lòng, ánh mắt cúi hạ, gương mặt thoáng hiện bi thương.
Cậu không muốn lại phải rời khỏi y nhưng với bản năng mãnh liệt của thợ săn không sớm thì muộn, Duẫn Hạo cũng sẽ không khống chế được mà thực sự giết cậu. Như vậy, y nhất định sẽ đau đớn đến sống không bằng chết, cậu… tuyệt đối không thể khiến y chịu thêm khổ sở được nữa.
Tại Trung âm trầm im lặng, Hải Lam nghiêng nhìn người đang nằm bất động kia rồi lại nhìn tới Tại Trung, hai người bọn họ rút cục đã gây nên tội lỗi gì mà kiếp này lại khổ sở như vậy?
– Nói đi, cách dung hòa là như thế nào?
Hải Lam khẽ thở dài, sau một khoảng thời gian kia, Hải Lam hắn hiện tại đã không còn có khả năng chối từ Kim Tại Trung được nữa rồi.
…
– Thứ đó đâu? _ Tinh Vũ ánh mắt lạnh lẽo ngước nhìn hồng y nam tử trước mặt, vẻ mặt âm lãnh tới dọa người.
– Những lời ngươi nói là sự thật? Thứ này là Trịnh Duẫn Hạo muốn có? _ Hoắc Vân Thiên nheo mắt nhìn Tinh Vũ, ánh nhìn tràn đầy nghi hoặc cùng cảnh giác.
– Phải! Ta đã nói rồi, Trịnh đại ca muốn loại bỏ toàn bộ nguy hiểm đe dọa ái nhân của mình, chính vì vậy huynh ấy muốn có thứ mà Thẩm Xương Mẫn có, vũ khí có khả năng giết một ma cà rồng nguyên thủy. _ Tinh Vũ thản nhiên đáp lại không hề nao núng.
– Vậy… giao nó cho ngươi! _ Hoắc Vân Thiên sau một hồi đắn đo cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, rút từ trong ngực ra một chiếc hộp gấm dài hơn một gang tay giao cho Tinh Vũ.
– Chỉ đơn giản như vậy? _ Tinh Vũ nhận lấy hộp gấm vẻ mặt thoáng chút ngạc nhiên, bên trong hộp gấm hóa ra chỉ chứa một con dao nhỏ được luyện bằng hắc kim vô cùng tinh xảo, đẹp mắt. Thứ nhỏ bé như vậy mà có thể giết được ma cà rồng thuần huyết như Kim Tại Trung ư?
– Ta là theo lời Mẫn từng nói, con dao hắc kim đó là vật duy nhất có thể đưa một ma cà rồng nguyên thủy rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng, mãi mãi không thể tỉnh lại. _ Hoắc Vân Thiên ngập ngừng đáp, vật này là y nhân lúc Mẫn suy yếu, vô lực nằm trên giường, âm thầm mang đi. Hắn nếu như phát hiện ra, có lẽ sẽ vô cùng tức giận và chán ghét y. Nhưng cho dù như vậy y cũng phải lấy bằng được phương thuốc kia.
– Được rồi, của ngươi đây! Mang về cho hắn uống là được. Nhưng nhớ, phải uống vào đêm trăng tròn, biết chưa? _ Tĩnh Vũ nhếch miệng cười, ném cho hồng y nam tử một lọ thủy tinh nhỏ.
– Thứ này… có thể chữa lành vết thương sao? _ Hoắc Vân Thiên nhìn dung dịch lỏng màu đỏ thẫm trong lọ, đây dường như là máu có đúng không?
– Phải, cứ làm theo lời ta, cho hắn uống vào đêm trăng ngày mai. Sẽ khỏi nhanh thôi! _ Tĩnh Vũ khẽ cười, ánh mắt thoáng qua vẻ âm tàng ngoạn độc. Bỏ lại cho Hoắc Vân Thiên một câu rồi nhanh chóng rời đi.
Hoắc Vân Thiên đứng thất thần nhìn lọ thủy tinh trong lòng bàn tay, trong lòng tràn ngập nghi hoặc, kẻ kia dường như có điểm không chân thật.
…
Cách! Cách!
Duẫn Hạo mơ hồ mở mắt, cảm giác nhói đau sau đầu khiến y nhăn mặt nhíu mày, đầu óc một mảnh trống rỗng, y dường như đã quên mất chuyện gì vừa mới xảy ra.
Nhìn hang đá xung quanh, y cảm thấy nơi này thực quen thuộc, tiếng nước chảy róc rách truyền vào tai, hơi nóng nhẹ nhàng lan tỏa, ánh sáng mờ ảo màu quất hoàng bao phủ tầm mắt, nơi này không phải chính là Ám ma chi địa bên dưới vực tuyết năm xưa y rơi xuống sao?
Ám ma chi địa này còn chính là nơi y đã luyện thành thứ ma công Oán hận thông thiên kia.
– Ngươi vì sao lại xích hắn như vậy?
– Ta chỉ là muốn đảm bảo an toàn cho ngươi, nhỡ đâu hắn tỉnh lại rồi lại cầm đao đuổi ngươi thì sao?
Duẫn Hạo lắng tai nghe, âm thành người nói kia thực quen thuộc, đó chẳng phải là tiếng của Tại Trung sao? Rút cục là có chuyện gì đã xảy ra? Vì sao y lại lần nữa xuất hiện ở đây?
Sau vách đá hai bóng người xuất hiện, một người bạch y bào phiêu dật, thanh thuần sạch sẽ, người còn lại y phục màu lam nhạt tựa như một áng lam vân trôi nổi cõi thiên không, ảm đạm mà nhu hòa. Duẫn Hạo mở mắt nhìn, kia chẳng phải chính là Tại Trung và Hải Lam ư?
– Hạo! Ngươi không sao chứ? _ Tại Trung theo tiếng hơi thở và âm thanh của trái tim mà tìm đến nơi Duẫn Hạo bị xích, ánh mắt không có một chút ánh sáng ngập tràn lo lắng.
– Tại nhi! Chuyện này là sao? _ Duẫn Hạo nhìn hai cánh tay của mình bị xích sắt cố định, rồi lại nhìn sự xuất hiện bất ngờ của Hải Lam. Chẳng lẽ là…
– Hôm nay là đêm trăng tròn, chúng ta phải thực hiện nghi lễ dung hòa máu của thợ săn. Hạo, ngươi nhất định phải làm! _ Tại Trung ánh mắt ẩn chứa một tia không đành cùng bất đắc dĩ. Cậu biết nếu như Duẫn Hạo biết được để thực hiện nghi lễ kia chính xác phải làm gì có lẽ y sẽ cực lực phản đối. Nhưng việc này tuyệt đối không thể dừng lại.
– Ta… ta có phải đã tấn công em đúng không? _ Duẫn Hạo mơ hồ nhận thức quá khứ, y quả nhiên đã mất đi kiểm soát mà tấn công Tại Trung. Chuyện y sợ hãi nhất rút cục đã xảy ra… Chết tiệt!
– Không sao, ta không sao! Hạo, ngươi nghe ta nói, qua đêm nay, ngươi sẽ trở lại bình thường, sẽ không còn ham muốn phải giết chết ma cà rồng nữa. Chỉ cần qua đêm nay, nghe lời ta có được không? _ Tại Trung nhẹ mỉm cười, gương mặt xinh đẹp tràn ngập nhu tình cùng dịu dàng.
Hải Lam đứng đằng sau, vừa ôm Ngộ Không vừa bĩu môi. Cái nghi lễ quái quỷ, vì sao lại phải cần tới nhiều loại thực vật cực độc như vậy? Vì sao lại phải trầm mình trong huyết thủy ấm nóng kia mới có thể thanh tẩy huyết mạch đáng sợ mãnh liệt đó?
Nếu như biết trước phải làm những việc này, Hải Lam tuyệt đối sẽ không nhận lời giúp đỡ Kim Tại Trung kia.
– Ta phải làm gì? Phải làm gì mới có thể dung hòa dòng máu này? _ Duẫn Hạo bi ai hướng nhìn Tại Trung. Trên đời này, việc khiến y đau đớn và khổ sở nhất đó chình là không thể bảo hộ Tại Trung, để cậu phải chịu tổn thương, nhưng hiện tại y mới chính là mối nguy hiểm đe dọa lớn nhất dành cho cậu. Thiên a! Vì sao lại như vậy?
– Ngươi… ngươi phải ngâm mình trong huyết thủy, nhuộm máu của ta.
…
– Mẫn, cảm thấy như thế nào? _ Hoắc Vân Thiên mong chờ nhìn Thẩm Xương Mẫn, hi vọng lọ thuốc kia sẽ có tác dụng.
– Ta… _ Thẩm Xương Mẫn khẽ nhăn mặt, gương mặt tái nhợt dần dần biến chuyển trở nên có thần sắc hơn, vết thương trên bụng cũng bắt đầu khép miệng.
– Thực sự có tác dụng rồi, Mẫn! _ Hoắc Vân Thiên mừng rỡ kêu lên. Đôi mắt lưu ly ngập tràn ánh sáng.
– Máu của thợ săn? Thiên, ngươi lấy nó ở đâu? Là Trịnh Duẫn Hạo sao? _ Hắn nhìn những biến chuyển trên thân thể, ánh mắt không tin nổi hướng nhìn hồng y nam tử.
– Ta… ta…! _ Hoắc Vân Thiên ngập ngừng không đáp, y cúi hạ ánh mắt, giống như đang chờ đợi hình phạt dành cho mình.
– Ngươi… vì sao lại phải làm như vậy? _ Hắn nhìn y, ánh mắt ẩn chứa một mảnh tình cảm sâu sắc mà trước nay chưa từng xuất hiện. Y rút cục lại là vì hắn mà đi cầu xin Trịnh Duẫn Hạo ư?
– Ta không thể để ngươi chết, cũng không muốn nhìn thấy ngươi tiếp tục như vậy. Xin lỗi, Mẫn! Đã làm trái lời ngươi! _ Y cúi đầu, khóe mắt không kìm được mà hoen đỏ vương lệ. Y dù đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng quả thực vẫn khó mà chịu đựng nổi, hắn có lẽ sẽ không cần tới y nữa có đúng không?
– Không, từ đầu tới cuối, kẻ phải nói lời xin lỗi là ta, Thiên! Mọi tội lỗi đều là do ta. _ Hắn dựa người vào thành giường, cơ thể đã dần dần hồi phục. Có lẽ năm đó, Tại Trung đã nói đúng, ngoài cậu ra còn có người còn yêu thương hắn so với Tại Trung còn nhiều hơn. Vì hắn mà có thể hy sinh tất thảy, ngay cả tự tôn cùng tính mạng cũng không màng.
Hắn hiện tại đã chân chính hiểu được. Cho dù cả thế gian này quay lưng từ bỏ hắn thì chỉ có y là luôn luôn ở bên hắn, cùng hắn chìm trong bóng đêm u ám tối tăm, cùng hắn hứng chịu mọi căm ghét cùng khinh thường của thế nhân. Y thực sự cảm thấy làm như vậy là đáng sao? Vì một kẻ như hắn… có đáng không?
– Mẫn! Ngươi sẽ không chán ghét ta chứ? Sẽ không vứt bỏ ta có đúng không? _ Y rũ bỏ hoàn toàn bề ngoài lãnh đạm băng hàn của một vị giáo chủ ma giáo mà trở thành một tiểu hài tử, ánh mắt xinh đẹp ngập lệ lo lắng nỉ non cầu xin như một tiểu sủng vật bé nhỏ, sợ hãi sẽ bị chủ nhân vứt bỏ. Chỉ có trước mặt hắn, y mới có thể bày ra bộ dạng mất mặt như vậy.
– Không cần ngươi vậy ta còn có thể cần ai đây? Ngốc nghếch, Thiên, ta hứa với ngươi, cả đời này sẽ ở bên cạnh ngươi, không chia cách. Được không? _ Thẩm Xương Mẫn vươn tay vuốt ve gương mặt của Hoắc Vân Thiên, khóe môi nhẹ mỉm cười, gương mặt tuấn tú thanh nhã dường như sáng ngời, đẹp đến chói mắt. Nụ cười chân thực của hắn, ánh mắt chân thành của hắn… rút cục đã lại có thể xuất hiện một lần nữa.
– Mẫn! _ Y xúc động tới mức không nói lên lời, cuối cùng hắn cũng đã có thể động tâm, rút cục mọi cố gắng của y đã không hoài phí, rút cục… y đã có thể có một vị trí trong trái tim hắn. Thực hạnh phúc!
Chợt…
– Khụ! _ Hắn bất ngờ ôm ngực ho khan, gương mặt nhăn lại dường như rất khổ sở.
– Ngươi sao vậy Mẫn? _ Y sợ hãi ôm lấy hắn, chẳng lẽ phương thuốc kia có vấn đề, nhưng không phải vết thương đa lành rồi sao?
– Ma tiên thảo! Thiên, là Trịnh Duẫn Hạo đưa máu cho ngươi? _ Hắn nghi hoặc chất vấn y, trong máu có Ma tiên thảo, một kẻ chính trực như Trịnh Duẫn Hạo tuyệt nhiên không thể làm ra những chuyện hạ lưu như vậy.
– Không phải, là một kẻ tên Tinh Vũ, hắn nói là bằng hữu của Trịnh Duẫn Hạo. Trong máu có Ma tiên thảo ư? _ Y rối vô cùng, chẳng lẽ kẻ kia thực sự là có vấn đề.
– Hắn đưa máu cho ngươi, có ra điều kiện gì không? _ Cảm thấy có chuyện không ổn, hắn nắm lấy tay y, nghiêm giọng chất vấn.
– Hắn… hắn muốn… _ Y khẽ run, ngập ngừng đáp.
– Muốn gì?
– Đoản đao hắc kim có thể giết ma cà rồng nguyên thủy!
– Cái gì?
Thẩm Xương Mẫn trợn mắt kinh ngạc, muốn có đoản đao hắc kim kia ư? Chuyện này quả nhiên không ổn chút nào, có lẽ nào…
– Thiên, lập tức kể cho ta đầu đuôi mọi chuyện!
Nhất định tên Tinh Vũ kia có trá, không hề bình thường chút nào khi đột nhiên muốn lấy đoản đao đó. Tại Trung có lẽ nào sắp gặp nguy hiểm?
/22
|