Lương Bích Dao cảm thấy có lẽ đứa bé có thể khiến cho.
Mộc Mai phấn chấn lên.
“Hãy nghĩ đến hai đứa con ngoan ngoãn của con, chúng còn nhỏ như vậy, lại ngoan ngoãn như vậy” Mộc Mai chậm rãi cúi đầu không nói gì, tựa hồ đang hồi tưởng điều gì, khóe.
miệng hơi nhếch lên.
Lúc sau cô lại cau mày, nét mặt phiền muộn.
Nhìn thấy cô như vậy, Lương Bích Dao lờ mờ cảm thấy Mộc Mai thực ra đã bình phục từ lâu, cô chỉ giả vờ ốm, có lẽ cô đang trốn tránh điều gì đó.
Nghĩ đến đây, Lương Bích Dao nắm lấy cánh tay của Mộc Mai: “Thật ra bệnh của con đã khỏi từ lâu rồi đúng không? Con vẫn luôn giả vờ đúng không?”
Mộc Mai rơm rớm nước mắt rồi khóc thành tiếng: “Chỉ là tôi sợ, như thể bị nguyền rủa vậy, việc tôi và Cố Văn ở bên nhau chỉ luôn đem lại rắc rối cho anh ấy, từng chuyện một cứ thế xảy ra, Cố Văn mệt mỏi rồi, tôi cũng chịu đựng đủ rồi”
Lương Bích Dao nhìn Mộc Mai gầy gò trước mặt, lắng nghe cô tâm sự những gì chôn chặt trong lòng: “Con đã từng nghĩ đến sự tồn tại của con đối với Cố Văn có ý nghĩa thế nào chưa? Đã từng nghĩ đến con mình chưa? Các người là người một nhà, có chuyện gì mà không thể cùng nhau đối mặt? Nếu con thực sự có mệnh hệ gì, một mình Cố Văn biết phải làm sao?”
Lương Bích Dao nghĩ vê Cố Văn và Mộc Mai, chỉ hy vọng chúng có thể sớm hiểu ra.
Điều khiến Mộc Mai ngạc nhiên hơn nữa là người phụ nữ trước mặt cô hóa ra lại là mẹ ruột của Cố Văn”Mẹ chỉ muốn đến để thăm các con, một thời gian nữa mẹ lại đi rồi”
Mộc Mai có chút ngại ngùng, cô bước xuống đất xỏ giày vào: "Con sẽ cố găng phấn chấn lên để cùng bọn trẻ và Cố Văn đối mặt với cuộc sống”
“Con đấy! Lễ ra con nên nghĩ vậy từ lâu rồi, con khiến cho Cố.
Văn lo lắng lắm biết không”
Lương Bích Dao nói, kéo Mộc Mai xuống lầu.
Gần đây, Mộc.
Mai đều không ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ, sắc mặt của cô rất xấu, người cũng gầy đi rất nhiều.
Thấy vợ bước xuống, Cố Văn lao tới ôm chặt lấy cô: “Sẽ ổn thôi, mọi chuyện sẽ ổn thôi”
Nghe những lời Cố Văn nói, Mộc Mai siết chặt tay nghẹn ngào: “Mọi chuyện đã qua rồi.
Từ nay, gia đình chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc.”
Lương Bích Dao đứng một bên nhìn hai người họ ôm chặt lấy nhau, nhìn con trai và con dâu mở lòng với nhau, trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Sự áy náy với con trai bao nhiêu năm nay cũng vơi đi nhiều.
Khi họ sực tỉnh thì Lương Bích Dao đã lặng lẽ rời đi rồi.
Mộc.
Mai nhìn ra cổng nói: “Hai người khó khăn lắm mới gặp được nhau, giờ bà ấy lại đi rồi, lần sau gặp lại không biết là khi nào”
Cố Văn lắc đầu, cùng Mộc Mai ngồi trên ghế sô pha: “Không sao đâu, bà ấy sớm muộn cũng sẽ quay lại”
Nếu không phải bị Cố Đình lừa dối, Lương Bích Dao làm sao có thể trở thành kẻ thứ ba xen vào hôn nhân của người khác, còn liên lụy đến con trai mình.
Ngày tháng trôi đi, việc phán xét đúng sai của người khác cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
“Cố Văn, bây giờ anh còn trách bà ấy không?”
“Thật ra anh chưa từng thật sự trách bà ấy! Bà ấy cũng chỉ là một người đáng thương như anh, chưa kể bà ấy còn thập tử nhất sinh để đưa anh đến với thế giới này, nếu không thì sao.
anh có thể gặp được em và cùng nhau nuôi dưỡng kết tinh tình yêu của chúng ta?”
Nói xong Cố Văn mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay Mộc Mai.
“Được rồi, đừng nhắc đến những chuyện phiền lòng đó nữa.
Em vừa trải qua một trận bệnh nặng, giờ cuối cùng đã hoàn toàn khỏi rồi”.
/370
|