Mặt của Bạch Lan Huyên vì bị tát mà sưng như đầu heo, bà †a vốn dĩ đã không xinh đẹp, thân hình lại mập mạp, dáng vẻ lúc này quả thực càng thêm buồn cười.
Cố Văn đang ngồi trên ghế sô pha cũng không nể mặt mà cười ra tiếng, mới tát có một cái thôi mà đã thành thế này.
rồi, nếu để hắn tự mình ra tay, người phụ nữ này chắc chản sẽ rất thảm.
“Ăn nói bẩn thỉu thì phải lãnh hậu quả.
Nếu tôi còn nghe được bà nói xấu sau lưng vợ tôi thì sẽ không đơn giản chỉ là một cái tát thôi đâu!”
“Anh rể, Cố Đình, anh đi ra ngoài cho tôi, chuyện này anh rốt cuộc có quản không?”
Bạch Lan Huyên hét lớn từ dưới lầu.
Cố Đình đang định nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng nói lại bước ra: "Rốt cuộc cô định làm gì?”
Khi Cố Đình nhìn thấy Cố Văn, ông †a ngay lập tức đoán được chuyện gì đang xảy ra.
“Con về khi nào đấy?”
Cố Đình trở nên khách sáo hơn nhiều, có lẽ vì bây giờ cả nhà họ Cố đều phải dựa vào Cố Văn, ngay cả giọng điệu nói chuyện của ông ta cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Con vừa mới đến, không ngờ ở nhà lại đang diễn một vở kịch hay như vậy”
Khuôn mặt Cố Văn lộ vẻ thích thú.
Cố Đình giờ mới nhớ ra vừa rồi Bạch Lan Huyên gọi mình, cau mày lộ ra vẻ không kiên nhân: “Cô còn chuyện gì nữa, không phải vừa rồi tôi đã nói rồi sao? Cô mau đi đi”
“Sao anh có thể nói chuyện như vậy, Bạch Lan Huyên là em gái em, là em gái: ruột của eml Chẳng lẽ cứ mặc kệ không quản như vậy?”
Năm đó khi nhà họ Cố gặp khó khăn là em rể đã bỏ tiền giúp đỡ chúng ta, chúng ta phải biết ơn mới đúng”
Bạch Vũ không nhắc đến chuyện này thì không sao, nhưng hễ nhắc đến là Cố Đình lại lộ vẻ mất kiên nhẫn.
ô còn mặt mũi nói chuyện này sao? Hồi đó bọn họ giúp chúng ta, tôi sẽ nhớ cả đời, nhưng đừng quên bao năm qua cô đã dùng tiền của gia đình để giúp đỡ em gái, em rể của cô.
Nhà họ giống như một cái động không đáy, để cho cô ném tiền vào, cô còn không hiểu sao?”
Bình thường ông ta có thể mở một mắt nhắm một mắt, nhưng nếu đã lôi chuyện này ra nói, Cố Đình đương nhiên có hàng trăm câu hỏi đang chờ họ trả lời.
“Hay lắm! Không ngờ cả nhà các người lại vong ơn phụ nghĩa như vậy, Bạch Vũ chị nhớ lấy cho tôi, từ hôm nay trở đi tôi không thèm một xu nào của nhà các người! Cố Đình, anh nói tôi cờ bạc hả? Vợ anh thì không cờ bạc chắc?
Anh hỏi chị ta xem chị ta nợ bao nhiêu tiền rồi!”
Bạch Lan Huyên cảm thấy đã không cần thiết phải giấu giếm giúp chị gái mình nữa, nói ra sẽ thấy thoải mái hơn, nếu họ muốn tiếp tục tranh chấp thì Bạch Lan Huyên vui vẻ nói ra mọi chuyện.
“Bạch Lan Huyên, em ngậm mồm lại cho chị, không phải em đã hứa với chị rãng sẽ không bao giờ nói ra chuyện này sao?” Bạch Vũ thật không ngờ rằng Bạch Lan Huyên lại dễ dàng nói ra như Vậy.
Hồi đó đúng là bà ta chơi cờ bạc, nhưng bà ta sớm đã trả hết nợ rồi, sao Bạch Lan Huyên còn lôi chuyện này ra nói?.
/370
|