Chương 13
Trong suy nghĩ của cô, vợ nấu cơm cho chồng là trách nhiệm.
Bây giờ cô vừa mới kết hôn, thật sự không thể tưởng tượng nổi ngày ngày chồng đều ngồi ở phòng ăn đợi cô thức dậy.
“Mợ chủ, chuyện cơm nước này sao có thể để mợ động tay làm được? Buổi tối mợ mệt mỏi, buổi sáng ngủ thêm một chút cũng không sao.
À, đây là nhà bếp cố ý hầm canh gà cho mợ để bồi bổ thân thể.
Mặt Mộc Mai đỏ lên, sao cô lại cảm thấy trong lời nói của người hầu có ý gì đó?
Lặng lẽ nhìn về phía Cố Văn ,, chỉ thấy anh buông tờ báo xuống, trên gương mặt bình tĩnh nở nụ cười nhạt.
Người hầu múc thêm một chén nữa để trước mặt cô, ngửi mùi hương đã thấy tài bếp núc hơn cô n lần, vị thuần khiết ngon miệng: “Ừm, canh gà này ngon quá, Cố Văn , anh cũng uống một chút đi, một mình tôi uống cũng không hết được.”
“Không cần, đây là bọn họ hầm cho em uống, em uống đi.” Sau khi nói xong thì bắt đầu ăn cháo loãng và dưa cải trước mặt mình.
Mộc Mai uống xong một bát canh gà, người hầu lại múc thêm một chén nữa đưa qua.
Mộc Mai khoát tay: “Không cần, tôi đã uống no rồi, cô cho Cố Văn uống đi.”
Cố Văn thức đêm tăng ca chắc chắn rất vất vả, vẫn nên bồi bổ thân thể mới tốt.
“Mợ chủ, canh gà này đặc biệt dành cho mợ bồi bổ thân thể, đêm qua mợ cũng mệt mỏi, cho nên hãy uống nhiều chút đi ạ.’ Nụ cười trên mặt nữ hầu càng sâu hơn, dường như hai mắt cũng đang tỏa ra ánh sáng.
Mộc Mai nghe nói như thế càng cảm thấy không đúng, lập tức nhìn về phía Cố Văn vẫn đang nở nụ cười như cũ, Mộc Mai đã biết cô gái này hiểu lâm chuyện gì.
“Chuyện kia… Thật ra chúng tôi…”
“Tôi ăn no rồi, ở ngoài có xe đang chờ chúng ta, em ăn mau chút đi.’ Cố Văn buông đũa xuống, cắt ngang lời Mộc Mai.
“Chúng ta? Đi đâu thế?” Mộc Mai nhìn Cố Văn, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ.
“Về nhà.” Cố Văn nói ra một câu, sau đó ngồi lên xe lăn đi về phía cổng.
Đúng, kết hôn ngày thứ ba thì phải về lại mặt.
Nhưng mà, mẹ của cô không có ở nhà, cũng không cần trở về nhà họ Mộc kia chứ.
Trái lại cô hi vọng Cố Văn dẫn cô đến bệnh viện để thăm mẹ.
Trên đường, Mộc Mai vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào, nhìn qua cảm thấy cô chẳng hề vui vẻ.
Ở nhà họ Mộc cô không được yêu thương, chắc chắn những người kia cũng không muốn thấy cô.
Ngộ nhỡ những người kia không cho cô chút thể diện, thì Cố Văn cũng sẽ mất mặt.
Dường như Cố Văn thấy cô đang lo lắng, sau đó kéo tay cô thì mới phát hiện tay cô đã đổ mồ hôi.
“Em đang sợ à?”
“Không có.” Cô rụt tay lại, nhưng không rút vê được.
“Chúng ta là vợ chồng.” Cố Văn nhắc nhở Mộc Mai có chuyện gì cũng có thể nói thắng với anh.
Mộc Mai muốn nói lại thôi, ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Cố Văn : “Tôi và nhà họ Mộc… Ở chung không hòa thuận lắm, tôi sợ…”
Bây giờ nhà họ Mộc đang cố lấy lòng Cố Nam, thậm chí còn ngầm hủy bỏ hôn ước của Mộc Diệp, lén lút qua lại với Cố Nam.
Theo suy nghĩ của bọn họ, hai chân Cố Văn bị tàn phế nên không có giá trị nịnh bợ bằng Cố Nam.
/370
|