Hai buổi học mệt mỏi đối với Lâm đã trôi qua. Suốt hai hôm rồi mà con nhỏ Bảo Nhi cứ kể luyên thuyên kể hết chuyện nọ chuyện kia mặc cậu có quan tâm hay không nhưng sợ nó ngại thỉnh thoảng cậu lại “ừ” một tiếng cho có lệ.
- Chào ba mẹ con đi học! – Nghe tiếng Nhật Lâm vọng từ nhà ra, Bảo Nhi đứng yên lại hồi hộp chờ đợi.
*xoạch*
- Á! Cậu?
Lâm giật mình kêu lên khi nhìn thấy Bảo Nhi lù lù trước mặt. Con bé cười toe toét:
- Chào buổi sáng! Tớ đến đợi cậu nè! Ngạc nhiên lắm đúng không?!
- Hả? Ừ! Mà sao cậu lại biết nhà tôi vậy?
- À! Có gì đâu! Nhà tớ ở phía đằng kia, còn nhà cậu tớ biết là nhờ cậu bạn Anh Tuấn gì đó của cậu!
- CÁI GÌ? – Lâm đã đoán ra mà! “Cái thằng phản quốc, bán đứng bạn bè” ngoài Tuấn ra thì còn ai biết nhà Lâm chứ! Lâm cười gượng:
- Vậy đi học thôi!
- Ừ!
Bảo Nhi thầm cảm ơn Anh Tuấn. Con bé để ý từ hai hôm trước thấy Lâm có vẻ thân thiết với Tuấn nên chiều qua đã mời Tuấn một bữa trà sữa để hỏi cậu nhà của Lâm, tưởng rằng Tuấn sẽ từ chối mà ngờ đâu cậu nhanh chóng gật đầu rồi còn vẽ sơ đồ tỉ mỉ cho Bảo Nhi đến nhà Lâm. Nghĩ đến đây, Bảo Nhi khẽ cười rồi quay qua nhìn người con trai bên cạnh mình.
Thấy Nhi nhìn mình trân trân, Lâm có chút khó chịu nha!
- Cậu sao thế? Mặt tôi có dính cái gì à?
- Không, không đâu! – Nhìn trộm mà bị bắt quả tang, Bảo Nhi mặt đỏ như gấc cúi xuống đất. Cả hai cứ thế, đi trên đường không ai nói với ai thêm một câu nào.
---------------------------
- Sao sao rồi? Có tìm thấy nhà lão Lâm chưa? Hay là bị lão Tuấn “bùng” rồi? – Vừa đến lớp, Bảo Như đã vội lôi Nhi xuống căng tin hỏi tới tấp
- Không có gì! Tuấn chỉ đúng mà!
Thấy Nhi có vẻ buồn, Như thêm vào:
- Làm gì mà nhìn mày như mất sổ gạo thế! Yên tâm! Tin tao đi “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”
- Ừ! Tao sẽ cố gắng không để lỡ cơ hội đâu!
- Thôi cười lên, tụi mình về lớp.
Khổ thân con nhỏ, yêu đơn phương người ta 4 năm mà khi gặp lại người ta chẳng buồn liếc lấy một cái nhưng với tính cách nắng mưa thấy thường, nó sẽ lại bình thường ngay thôi, bằng chứng là:
- Ế! Như ơi! Tao đói!
- Chưa ăn gì?
- Ừ! Sợ Lâm đi học sớm nên qua đợi, chưa kịp bỏ gì vào bụng!
Bảo Như muốn điên lên được! Con bé này lúc nào cũng nghĩ tới người khác, sao không nghĩ cho mình chút đi? Nhỏ lôi Nhi quay lại căng tin mua cho Nhi cái bánh:
- Mày dốt quá Nhi ợ! Có ăn thôi cũng quên!
- Xì! Làm phách à! Mày cũng thế!
Bảo Nhi cười rồi ngon lành ăn uống. “Nhi ơi là Nhi, bao năm học với mày, tao có thấy mày để ý đứa con trai nào đâu. Toàn chúng nó theo đuổi mày chứ tao chưa bao giờ nghĩ mày lại phải đi theo đuổi đứa con trai khác! Ây da! Nếu lão Lâm ấy dám phụ lòng mày, tao sẽ không tha cho lão đâu!” Bảo Như thầm nghĩ, thỉnh thoảng, nhỏ cũng giống như bà cụ non vậy nhưng điều đó lại chính là minh chứng cho tình bạn thân thiết giữa Bảo Như với Bảo Nhi.
Trống báo hiệu vang lên cũng là lúc Bảo Nhi xử lý xong bữa sáng của mình rồi cùng Như tung tăng lên lớp vừa đi vừa chọc nhau nhìn như hai đứa con nít. Vào lớp, Bảo Nhi về chỗ ngồi còn Bảo Như đi qua lườm Lâm một cái lạnh sống lưng. “Cái lớp này, sao lại kì lạ thế nhỉ!” Lâm rùng mình nghĩ thầm. Buối học hôm nay cũng không ngoại lệ, Bảo Nhi vẫn tiếp diễn bản trường ca vô cùng dài làm cho Nhật Lâm muốn suy sụp tinh thần tính nói là “mệt” thì lại sợ Bảo Nhi lo lắng, luống cuống rồi còn phiền hơn ý chứ! Mà Lâm cũng phục nó thật, cái miệng không ngừng hoạt động bộ không mỏi hay sao!?
------Trưa------
Anh Tuấn bị cho ra rìa vì bên Lâm đã có một cô gái đi về cùng. Gọi là cho ra rìa nhưng mà Anh Tuấn chả mừng phát khóc ra ấy! Thoát được Lâm, khỏi phải nai lưng chở cậu về mà còn ăn mấy phát đập vào lưng “tốt, tốt, chú càng ngày càng khỏe” “May có nhỏ Nhi không thì không biết mình phải chịu đựng cái ách thống trị này đến bao giờ!” Tất nhiên là cậu chỉ nghĩ thôi chứ nào dám nói, Lâm còn chưa xử cái tội bép xép của cậu nữa kìa!
- Chào ba mẹ con đi học! – Nghe tiếng Nhật Lâm vọng từ nhà ra, Bảo Nhi đứng yên lại hồi hộp chờ đợi.
*xoạch*
- Á! Cậu?
Lâm giật mình kêu lên khi nhìn thấy Bảo Nhi lù lù trước mặt. Con bé cười toe toét:
- Chào buổi sáng! Tớ đến đợi cậu nè! Ngạc nhiên lắm đúng không?!
- Hả? Ừ! Mà sao cậu lại biết nhà tôi vậy?
- À! Có gì đâu! Nhà tớ ở phía đằng kia, còn nhà cậu tớ biết là nhờ cậu bạn Anh Tuấn gì đó của cậu!
- CÁI GÌ? – Lâm đã đoán ra mà! “Cái thằng phản quốc, bán đứng bạn bè” ngoài Tuấn ra thì còn ai biết nhà Lâm chứ! Lâm cười gượng:
- Vậy đi học thôi!
- Ừ!
Bảo Nhi thầm cảm ơn Anh Tuấn. Con bé để ý từ hai hôm trước thấy Lâm có vẻ thân thiết với Tuấn nên chiều qua đã mời Tuấn một bữa trà sữa để hỏi cậu nhà của Lâm, tưởng rằng Tuấn sẽ từ chối mà ngờ đâu cậu nhanh chóng gật đầu rồi còn vẽ sơ đồ tỉ mỉ cho Bảo Nhi đến nhà Lâm. Nghĩ đến đây, Bảo Nhi khẽ cười rồi quay qua nhìn người con trai bên cạnh mình.
Thấy Nhi nhìn mình trân trân, Lâm có chút khó chịu nha!
- Cậu sao thế? Mặt tôi có dính cái gì à?
- Không, không đâu! – Nhìn trộm mà bị bắt quả tang, Bảo Nhi mặt đỏ như gấc cúi xuống đất. Cả hai cứ thế, đi trên đường không ai nói với ai thêm một câu nào.
---------------------------
- Sao sao rồi? Có tìm thấy nhà lão Lâm chưa? Hay là bị lão Tuấn “bùng” rồi? – Vừa đến lớp, Bảo Như đã vội lôi Nhi xuống căng tin hỏi tới tấp
- Không có gì! Tuấn chỉ đúng mà!
Thấy Nhi có vẻ buồn, Như thêm vào:
- Làm gì mà nhìn mày như mất sổ gạo thế! Yên tâm! Tin tao đi “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”
- Ừ! Tao sẽ cố gắng không để lỡ cơ hội đâu!
- Thôi cười lên, tụi mình về lớp.
Khổ thân con nhỏ, yêu đơn phương người ta 4 năm mà khi gặp lại người ta chẳng buồn liếc lấy một cái nhưng với tính cách nắng mưa thấy thường, nó sẽ lại bình thường ngay thôi, bằng chứng là:
- Ế! Như ơi! Tao đói!
- Chưa ăn gì?
- Ừ! Sợ Lâm đi học sớm nên qua đợi, chưa kịp bỏ gì vào bụng!
Bảo Như muốn điên lên được! Con bé này lúc nào cũng nghĩ tới người khác, sao không nghĩ cho mình chút đi? Nhỏ lôi Nhi quay lại căng tin mua cho Nhi cái bánh:
- Mày dốt quá Nhi ợ! Có ăn thôi cũng quên!
- Xì! Làm phách à! Mày cũng thế!
Bảo Nhi cười rồi ngon lành ăn uống. “Nhi ơi là Nhi, bao năm học với mày, tao có thấy mày để ý đứa con trai nào đâu. Toàn chúng nó theo đuổi mày chứ tao chưa bao giờ nghĩ mày lại phải đi theo đuổi đứa con trai khác! Ây da! Nếu lão Lâm ấy dám phụ lòng mày, tao sẽ không tha cho lão đâu!” Bảo Như thầm nghĩ, thỉnh thoảng, nhỏ cũng giống như bà cụ non vậy nhưng điều đó lại chính là minh chứng cho tình bạn thân thiết giữa Bảo Như với Bảo Nhi.
Trống báo hiệu vang lên cũng là lúc Bảo Nhi xử lý xong bữa sáng của mình rồi cùng Như tung tăng lên lớp vừa đi vừa chọc nhau nhìn như hai đứa con nít. Vào lớp, Bảo Nhi về chỗ ngồi còn Bảo Như đi qua lườm Lâm một cái lạnh sống lưng. “Cái lớp này, sao lại kì lạ thế nhỉ!” Lâm rùng mình nghĩ thầm. Buối học hôm nay cũng không ngoại lệ, Bảo Nhi vẫn tiếp diễn bản trường ca vô cùng dài làm cho Nhật Lâm muốn suy sụp tinh thần tính nói là “mệt” thì lại sợ Bảo Nhi lo lắng, luống cuống rồi còn phiền hơn ý chứ! Mà Lâm cũng phục nó thật, cái miệng không ngừng hoạt động bộ không mỏi hay sao!?
------Trưa------
Anh Tuấn bị cho ra rìa vì bên Lâm đã có một cô gái đi về cùng. Gọi là cho ra rìa nhưng mà Anh Tuấn chả mừng phát khóc ra ấy! Thoát được Lâm, khỏi phải nai lưng chở cậu về mà còn ăn mấy phát đập vào lưng “tốt, tốt, chú càng ngày càng khỏe” “May có nhỏ Nhi không thì không biết mình phải chịu đựng cái ách thống trị này đến bao giờ!” Tất nhiên là cậu chỉ nghĩ thôi chứ nào dám nói, Lâm còn chưa xử cái tội bép xép của cậu nữa kìa!
/18
|