Thạch Mai và Bạch Xá cùng đi tới Quỷ Hồ Lâm, dựa theo tấm bản đồ đã vẽ lúc trước, đi qua một khu rừng.
Thạch Mai kéo tay Bạch Xá đi phía trước, lúc đầu là cùng cưỡi ngựa nhưng như thế cành cây rất dễ quẹt vào mặt.
Bạch Xá đưa tay đỡ Thạch Mai còn bàn thân lại không thèm để ý, thế là bị một cành thông cào xước da, Thạch Mai liếc thấy liền la lên một tiếng, đè lên Bạch Xá ngã nhào xuống ngựa.
Bạch Xá bất đắc dĩ nhìn Thạch Mai, “Nhiệt tình thế à?”
Thạch Mai nhìn hai má Bạch Xá, vết xước mảnh, cơ hồ ngay cả máu cũng chẳng có, thở hắt ra, “Hay đi bộ đi, bị xước mặt thế này rất đáng tiếc …” Nói xong liền nâng cằm Bạch Xá lên, “Mỹ nhân!”
Bạch Xá ngẩn người, nắm thắt lưng Thạch Mai, cười hỏi, “Này là đùa giỡn hả? Có qua có lại mới toại lòng nhau.”
Thạch Mai bị hắn làm ngứa, cười đẩy hắn ra, đứng dậy kéo hắn lên.
Bạch Xá vốn đang cười đột nhiên nghiêm mặt cảnh giác.
Mai Tử hiểu vẻ mặt này, có nguy hiểm!
Bạch Xá chắn trước người Thạch Mai, nói vọng về phía rừng cây, “Ai?”
Một lát sau, trong rừng truyền ra tiếng cười kỳ quái, tiếng cười này đầy tinh tế, mang theo vài phần gian trá, “Ha ha ha… Thật tốt quá, nhiệt tình tuổi trẻ chẳng có gì ngăn trở, giữa trời trên đất phóng túng một hồi.”
Thạch Mai đỏ bừng mặt, “Không phải!”
“U… Năm tháng thật sự là gợi người hoài niệm.”
Người kia tuy giọng có hơi già nhưng vẫn nhận ra được là giọng nữ, giọng một bà lão!
Thạch Mai sợ đến chảy mồ hôi lạnh, có khi nào lại gặp một bà lão trong cây nữa không?
Bạch Xá che trước mặt Thạch Mai, hắn có thể cảm giác được người nọ có nội lực rất thâm hậu.
“Nàng ở đâu?” Thạch Mai nhỏ giọng hỏi, tiếng nói vừa dứt, chợt nghe sau lưng gió ầm ầm thổi tới. Bạch Xá nhanh như chớp dùng sống đao chặn lại… Là mấy viên sỏi nhỏ.
“A!” Thạch Mai kêu lên, bởi vì dưới chân có cái gì cuốn lấy, nàng tưởng là rắn nên giật mình.
Bạch Xá ôm lấy nàng tránh sang một bên, dưới chân là dây mây.
Thạch Mai thở dài nhẹ nhõm, lại cảm thấy cánh tay căng cứng, một cây dây bay ra cuốn lấy cổ tay nàng, cố lôi nàng vào rừng.
May là Bạch Xá đã nhanh chóng ôm chặt nàng, thuận đường túm cây dây giật mạnh về phía sau.
“Ối giời…” Dường như trong rừng có người mất đà, dây mây liền lơi lỏng.
Mai Tử đang nghĩ có nên túm gã kia không thì đột nhiên nghe thấy tiếng thở dốc hồng hộc phát ra từ phía xa.
Bạch Xá “Chậc chậc” hai tiếng, ném Thạch Mai lên một cành cây, cùng lúc đó có tiếng chó sủa ầm ĩ.
“A ha ha ha!” Trong rừng vang lên tiếng cười bừa bãi, “Cho đôi cẩu nam nữ các ngươi làm thức ăn cho chó.”
Thạch Mai tức giận, “Ngươi mới là cẩu nam nữ ý! Chúng ta quang minh chính đại không bao giờ làm chuyện lén lút.”
“Ồ? Tưởng lưỡng tình tương duyệt lã hay lắm sao? Hâm mộ chết quá nhỉ, cắn chết bọn chúng cho tao!”
Bà lão vừa nói xong liền có ba con chó lớn nhảy ra từ trong bụi cây lao thẳng đến chỗ hai người.
Thạch Mai cả kinh, gào to một tiếng, “Bạch Xá, tránh!”
Bạch Xá vốn muốn rút đao chém chết ba con chó này sau đó mang về làm giả cầy cho Thạch Mai ăn, nhưng nghe Thạch Mai nói xong hắn liền lui ra sau.
Chỉ thấy Thạch Mai phất tay, ném ra ba viên đan màu đỏ
“Rầm rầm” vài tiếng, khói đặc nồng mũi màu đỏ tản ra, Bạch Xá đã thối lui đến cạnh Thạch Mai… Vừa đúng là, gió thổi từ ngoài vào trong rừng.
“Oẳng oẳng!” Đám chó kêu thảm rồi bỏ chạy, phỏng chừng bị nghẹn không thở nổi.
Mà người trong rừng cũng đang ho sù sụ.
Bạch Xá cảm thấy kỳ quái, người ở núi rừng vắng vẻ này rốt cuộc là ai? Hắn nhặt lên dây mây kia, phất lên một cái… Cảm giác đã cuốn lấy được người nọ rồi giật mạnh về sau.
“Ối giời ơi…”
Sau tiếng kêu sợ hãi, một bà lão béo lùn bị cuốn ra, nhìn bà cả đầu bạc trắng da nhăn nheo, Thạch Mai cũng chẳng còn ý nghĩ muốn làm khó.
“Nha đầu chết tiệt kia!” Lão bà tử cố sức nửa ngày mới đứng lên được, hung dữ trừng Thạch Mai, “Dám trêu đùa ta, hôm nay ta phải giáo huấn ngươi!” Nói xong liền cho tay vào ngực áo.
Bạch Xá nghĩ rằng bà ta muốn dùng ám khí liền nhanh chóng kéo Thạch Mai lại, thế nhưng Mai Tử đột nhiên hô lớn, “Cẩn thận!”
Sau đó liền nhào qua Bạch Xá.
Bạch Xá bị nàng nhào vào, hai người ngã lăn ra đất, đồng thời khói đen nổi lên bốn phía.
Bạch Xá chau mày, bế khí che miệng mũi Thạch Mai, ôm nàng nhảy lên trên cây, nhíu mày nhìn bà lão dưới đất, “Dao hải độc bà?!”
“Ha ha.” Lão bà tử không giận ngược lại còn cười, “Tiểu tử thật tinh mắt, chính là ta!” Trong lúc nói chuyện, khói đặc đã tán đi, lão bà tử nhặt một ít bột phấn màu đỏ trên đất lên, ngửi ngửi, hắt xì hai cái, “Chỉ có thể dùng hạt tiêu làm độc phấn, nha đầu vô dụng này.”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Thạch Mai nói, “Đây là hạt tiêu với bạc hà làm thành, rất có công dụng xua đuổi dã thú.”
“Ồ?” Lão bà tử bắt đầu cảm thấy hứng thú, nhìn Thạch Mai từ trên xuống dưới, “Ngươi còn có thể làm hương phấn sao?”
“Biết một chút.” Thạch Mai nói.
Lão bà tử nghe xong, đi đi lại lại vài vòng, hỏi, “Ôi, nha đầu, ta hỏi ngươi, bây giờ nếu có ba cái bình, ta bỏ một đồng tiền vào trong một cái bình, ngươi chỉ được phép đập vỡ một có bình, vậy ngươi có cách nào xác định được đồng tiền xu?”
Thạch Mai nghe xong liền lắc đầu xem thường, “Cần gì phải đập bình? Chỉ cần cầm lắc lên là biết đồng xu ở bình nào rồi còn gì.”
“Ồ…” Lão bà tử sửng sốt một lúc lâu, sau đó vỗ đầu, “Hoá ra còn có thể như thế.”
Bạch Xá nhíu mày nhìn Thạch Mai- người này ngu ngốc quá!
“Ta lại hỏi ngươi, vấn đề này đã làm khó ta hơn nửa đời rồi !” Lão bà tử suy nghĩ một lát, hỏi, “Có hai nữ nhân, mà tỷ muội bọn họ đều để ý đến một nam nhân, nếu ngươi là một trong hai nữ nhân đó thì ngươi sẽ làm gì? Tranh hay không tranh?”
Thạch Mai chớp mắt mấy cái, “Tranh cái gì, bảo nam nhân kia tự chọn.”
“Nhưng nếu ngươi bị động không tranh, người bị đoạt đi rồi, không phải ngươi sẽ chịu thiệt hay sao?” Lão bà tử hỏi lại.
Thạch Mai thở dài, “Nếu người khác không mất công mà có thể đoạt đi chứng tỏ trong lòng hắn không có ta, thế thì có cái gì đáng để lưu luyến. Nếu người khác mất công mà đoạt được thì chứng tỏ sớm hay muộn hắn cũng sẽ thay lòng đổi dạ, đi sớm vẫn tốt hơn là đi muộn.”
“Vậy nếu nữ nhân kia dùng thủ đoạn ti tiện?”
Thạch Mai ngẩn người, “Ti tiện thế nào?”
“Ví dụ như hãm hại ngươi, giam ngươi trong tù, tra tấn ngươi, làm ngươi…”
“Dừng!” Thạch Mai phất tay, “Nếu ngươi thật sự yêu nam nhân kia, vậy thì có người đáng sợ như thế tới gần hắn, vô luận thế nào cũng phải tiên hạ thủ vi cường!”
Bạch Xá kinh ngạc nhìn Thạch Mai, Thạch Mai trừng mắt nhìn lại hắn —— ngươi cẩn thận đấy! Bổn tiểu thư rất lợi hại!
Bạch Xá lắc đầu cười.
“Được!” Lão thái bà rất vừa lòng với câu trả lời của Thạch Mai, vỗ tay, “Nha đầu ngươi năm nay bao lớn rồi?”
Thạch Mai nhìn Bạch Xá, không nói lời nào, hỏi tuổi thì vẫn là tuổi của Trần Thức Mi, nếu nhớ không lầm thì hẳn là mười tám rồi.
“Làm sao?” Lão bà tử buồn bực, “Không chịu nói à? Bà già ta hơn trăm tuổi cũng nói được ra miệng, ngươi vừa nhìn cũng chỉ hơn mười tuổi, trẻ thì có cái gì dọa người?”
Thạch Mai nhỏ giọng đáp, “Mười tám.”
“Ồ mười tám.” Bà lão gật đầu, “Vẫn còn non sao?”
Thạch Mai đỏ bừng mặt.
Bạch Xá nhìn nàng, Thạch Mai trừng mắt lại, “Nhìn cái gì?”
Bạch Xá nhún vai.
“Ồ… Xem ra đúng là non thật rồi.” Lão bà tử gật đầu, lại xem tướng cho Thạch Mai xem, “Không sai không sai! Có thể làm đồ đệ của ta!”
“Hả?” Thạch Mai há hốc miệng, Bạch Xá cũng kinh hãi.
“Bái ngươi làm sư?” Thạch Mai trốn ra sau Bạch Xá, lão thái bà này nhìn có quá cổ quái, không tốt!
“Ngươi có tài về hương phấn, ta sẽ dạy dỗ chỉ bảo thêm cho ngươi để ngươi càng giỏi hơn nữa! Về sau nếu gã này si mê kẻ khác phản bội lại ngươi thì ngươi hãy dùng độc từ từ mà tra tấn hắn.”
Thạch Mai nhăn mặt nhăn mũi, nhỏ giọng than thở, “Ôi, không phải ta mạnh miệng, nhưng ta không thích dùng độc làm người khác bị thương, ta chỉ thích làm hương liệu thôi.”
“A.” Lão bà tử lắc đầu, “Tiểu nha đầu, cái gọi là ‘Ni chi cam lộ, ngô chi thạch tín, dược là tử , nhân là sống’, mấu chốt là phải dùng như thế nào. Hạt tiêu ngươi dùng vừa rồi cũng coi như độc dược, phân theo ba mươi ba chiêu thức, nhưng nếu hạt tiêu này ngươi dùng để cứu nam nhân của ngươi ở thời khắc mấu chốt, không phải so với thuốc cũng không kém sao?”
Thạch Mai nghe thấy mấy chứ “nam nhân của ngươi” liền run rẩy, có chút thô tục nhưng cũng rất xuôi tai.
“Ta…” Nàng còn đang do dự, Bạch Xá đã vỗ nhẹ lên bả vai nàng, gật đầu ý bảo —— là chuyện tốt!
Thạch Mai cũng biết là thế nhưng giờ còn chưa đến lúc, đành phải trả lời, “Không được, đa tạ ý tốt của bà bà, chẳng qua bây giờ ta còn có chuyện trọng yếu phải làm, đi tới Quỷ Hồ Lâm truyền lời rồi phải về ngay kinh thành, lão bà bà nếu thật có lòng muốn thu nhận Thạch Mai làm đồ đệ, vậy thì phải chờ đến khi ta giải quyết xong mọi chuyện đã.”
Chủ yếu và thứ yếu phải phân rõ, Thạch Mai cảm thấy nếu bây giờ chậm trễ một chút, Bạch Xá sẽ nhiều thêm một phần nguy hiểm.
Lão bà tử nhíu mày, “Nơi này là Quỷ Hồ Lâm rồi, các ngươi còn muốn đi đâu? Trong Quỷ Hồ Lâm còn mỗi mình ta, thế rốt cuộc ngươi muốn truyền lời cho quỷ hay cho hồ ly hả?”
Thạch Mai há hốc miệng, nhìn Bạch Xá, Bạch Xá cũng biết là không đúng.
“Bà là…”
“Ta là cái gì?” Lão thái bà đột nhiên biến sẵ, hỏi, “Hai ngươi giúp ai tới truyền lời, truyền cái gì?”
“À, có người bảo chúng ta đến nói, hỏi ngươi còn nhớ cừu địch ở núi Đại Vũ không? Bà ta còn chưa chết…”
“Ô hô.”
Thạch Mai nói còn chưa nói xong, lão bà tử đã hô một tiếng, quay người đi không còn bóng dáng.
“Ớ?” Thạch Mai buồn bực.
“Phỏng chừng bà ta chính là kẻ thù của bà lão trong cây kia rồi.” Bạch Xá cười, “Ngươi không nghe vừa rồi bà ta nói cái gì mà hai nữ tranh một nam, dùng độc chế người sao.”
“Ồ.”
Thạch Mai gật đầu, vỗ vai Bạch Xá, tinh thần phấn chấn nói, “Chúng ta truyền xong rồi, lập tức hồi kinh thôi!”
Bạch Xá gật đầu, kéo Thạch Mai, dắt ngựa trắng đi ra khỏi khu rừng.
“Đúng rồi.” Đi được nửa đường, Bạch Xá đột nhiên hỏi Thạch Mai, “Vừa rồi ngươi nói thật?”
“Gì cơ?” Thạch Mai không rõ hắn hỏi cái gì.
“Nếu ngươi với một nữ nhân nữa cùng thích một nam nhân, vậy thì ngươi sẽ chờ hắn chọn sao?”
“Làm sao có thể.” Thạch Mai nhíu mày, “Nếu thật lòng thích, ai chịu chờ.” Nói xong liền nhéo tay Bạch Xá, “Cho nên ngươi phải một lòng với ta, chưa nghe thấy hả, ác độc nhất là lòng dạ đàn bà đấy.”
Bạch Xá cười, cúi đầu hôn nàng.
Thạch Mai kéo tay Bạch Xá đi phía trước, lúc đầu là cùng cưỡi ngựa nhưng như thế cành cây rất dễ quẹt vào mặt.
Bạch Xá đưa tay đỡ Thạch Mai còn bàn thân lại không thèm để ý, thế là bị một cành thông cào xước da, Thạch Mai liếc thấy liền la lên một tiếng, đè lên Bạch Xá ngã nhào xuống ngựa.
Bạch Xá bất đắc dĩ nhìn Thạch Mai, “Nhiệt tình thế à?”
Thạch Mai nhìn hai má Bạch Xá, vết xước mảnh, cơ hồ ngay cả máu cũng chẳng có, thở hắt ra, “Hay đi bộ đi, bị xước mặt thế này rất đáng tiếc …” Nói xong liền nâng cằm Bạch Xá lên, “Mỹ nhân!”
Bạch Xá ngẩn người, nắm thắt lưng Thạch Mai, cười hỏi, “Này là đùa giỡn hả? Có qua có lại mới toại lòng nhau.”
Thạch Mai bị hắn làm ngứa, cười đẩy hắn ra, đứng dậy kéo hắn lên.
Bạch Xá vốn đang cười đột nhiên nghiêm mặt cảnh giác.
Mai Tử hiểu vẻ mặt này, có nguy hiểm!
Bạch Xá chắn trước người Thạch Mai, nói vọng về phía rừng cây, “Ai?”
Một lát sau, trong rừng truyền ra tiếng cười kỳ quái, tiếng cười này đầy tinh tế, mang theo vài phần gian trá, “Ha ha ha… Thật tốt quá, nhiệt tình tuổi trẻ chẳng có gì ngăn trở, giữa trời trên đất phóng túng một hồi.”
Thạch Mai đỏ bừng mặt, “Không phải!”
“U… Năm tháng thật sự là gợi người hoài niệm.”
Người kia tuy giọng có hơi già nhưng vẫn nhận ra được là giọng nữ, giọng một bà lão!
Thạch Mai sợ đến chảy mồ hôi lạnh, có khi nào lại gặp một bà lão trong cây nữa không?
Bạch Xá che trước mặt Thạch Mai, hắn có thể cảm giác được người nọ có nội lực rất thâm hậu.
“Nàng ở đâu?” Thạch Mai nhỏ giọng hỏi, tiếng nói vừa dứt, chợt nghe sau lưng gió ầm ầm thổi tới. Bạch Xá nhanh như chớp dùng sống đao chặn lại… Là mấy viên sỏi nhỏ.
“A!” Thạch Mai kêu lên, bởi vì dưới chân có cái gì cuốn lấy, nàng tưởng là rắn nên giật mình.
Bạch Xá ôm lấy nàng tránh sang một bên, dưới chân là dây mây.
Thạch Mai thở dài nhẹ nhõm, lại cảm thấy cánh tay căng cứng, một cây dây bay ra cuốn lấy cổ tay nàng, cố lôi nàng vào rừng.
May là Bạch Xá đã nhanh chóng ôm chặt nàng, thuận đường túm cây dây giật mạnh về phía sau.
“Ối giời…” Dường như trong rừng có người mất đà, dây mây liền lơi lỏng.
Mai Tử đang nghĩ có nên túm gã kia không thì đột nhiên nghe thấy tiếng thở dốc hồng hộc phát ra từ phía xa.
Bạch Xá “Chậc chậc” hai tiếng, ném Thạch Mai lên một cành cây, cùng lúc đó có tiếng chó sủa ầm ĩ.
“A ha ha ha!” Trong rừng vang lên tiếng cười bừa bãi, “Cho đôi cẩu nam nữ các ngươi làm thức ăn cho chó.”
Thạch Mai tức giận, “Ngươi mới là cẩu nam nữ ý! Chúng ta quang minh chính đại không bao giờ làm chuyện lén lút.”
“Ồ? Tưởng lưỡng tình tương duyệt lã hay lắm sao? Hâm mộ chết quá nhỉ, cắn chết bọn chúng cho tao!”
Bà lão vừa nói xong liền có ba con chó lớn nhảy ra từ trong bụi cây lao thẳng đến chỗ hai người.
Thạch Mai cả kinh, gào to một tiếng, “Bạch Xá, tránh!”
Bạch Xá vốn muốn rút đao chém chết ba con chó này sau đó mang về làm giả cầy cho Thạch Mai ăn, nhưng nghe Thạch Mai nói xong hắn liền lui ra sau.
Chỉ thấy Thạch Mai phất tay, ném ra ba viên đan màu đỏ
“Rầm rầm” vài tiếng, khói đặc nồng mũi màu đỏ tản ra, Bạch Xá đã thối lui đến cạnh Thạch Mai… Vừa đúng là, gió thổi từ ngoài vào trong rừng.
“Oẳng oẳng!” Đám chó kêu thảm rồi bỏ chạy, phỏng chừng bị nghẹn không thở nổi.
Mà người trong rừng cũng đang ho sù sụ.
Bạch Xá cảm thấy kỳ quái, người ở núi rừng vắng vẻ này rốt cuộc là ai? Hắn nhặt lên dây mây kia, phất lên một cái… Cảm giác đã cuốn lấy được người nọ rồi giật mạnh về sau.
“Ối giời ơi…”
Sau tiếng kêu sợ hãi, một bà lão béo lùn bị cuốn ra, nhìn bà cả đầu bạc trắng da nhăn nheo, Thạch Mai cũng chẳng còn ý nghĩ muốn làm khó.
“Nha đầu chết tiệt kia!” Lão bà tử cố sức nửa ngày mới đứng lên được, hung dữ trừng Thạch Mai, “Dám trêu đùa ta, hôm nay ta phải giáo huấn ngươi!” Nói xong liền cho tay vào ngực áo.
Bạch Xá nghĩ rằng bà ta muốn dùng ám khí liền nhanh chóng kéo Thạch Mai lại, thế nhưng Mai Tử đột nhiên hô lớn, “Cẩn thận!”
Sau đó liền nhào qua Bạch Xá.
Bạch Xá bị nàng nhào vào, hai người ngã lăn ra đất, đồng thời khói đen nổi lên bốn phía.
Bạch Xá chau mày, bế khí che miệng mũi Thạch Mai, ôm nàng nhảy lên trên cây, nhíu mày nhìn bà lão dưới đất, “Dao hải độc bà?!”
“Ha ha.” Lão bà tử không giận ngược lại còn cười, “Tiểu tử thật tinh mắt, chính là ta!” Trong lúc nói chuyện, khói đặc đã tán đi, lão bà tử nhặt một ít bột phấn màu đỏ trên đất lên, ngửi ngửi, hắt xì hai cái, “Chỉ có thể dùng hạt tiêu làm độc phấn, nha đầu vô dụng này.”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Thạch Mai nói, “Đây là hạt tiêu với bạc hà làm thành, rất có công dụng xua đuổi dã thú.”
“Ồ?” Lão bà tử bắt đầu cảm thấy hứng thú, nhìn Thạch Mai từ trên xuống dưới, “Ngươi còn có thể làm hương phấn sao?”
“Biết một chút.” Thạch Mai nói.
Lão bà tử nghe xong, đi đi lại lại vài vòng, hỏi, “Ôi, nha đầu, ta hỏi ngươi, bây giờ nếu có ba cái bình, ta bỏ một đồng tiền vào trong một cái bình, ngươi chỉ được phép đập vỡ một có bình, vậy ngươi có cách nào xác định được đồng tiền xu?”
Thạch Mai nghe xong liền lắc đầu xem thường, “Cần gì phải đập bình? Chỉ cần cầm lắc lên là biết đồng xu ở bình nào rồi còn gì.”
“Ồ…” Lão bà tử sửng sốt một lúc lâu, sau đó vỗ đầu, “Hoá ra còn có thể như thế.”
Bạch Xá nhíu mày nhìn Thạch Mai- người này ngu ngốc quá!
“Ta lại hỏi ngươi, vấn đề này đã làm khó ta hơn nửa đời rồi !” Lão bà tử suy nghĩ một lát, hỏi, “Có hai nữ nhân, mà tỷ muội bọn họ đều để ý đến một nam nhân, nếu ngươi là một trong hai nữ nhân đó thì ngươi sẽ làm gì? Tranh hay không tranh?”
Thạch Mai chớp mắt mấy cái, “Tranh cái gì, bảo nam nhân kia tự chọn.”
“Nhưng nếu ngươi bị động không tranh, người bị đoạt đi rồi, không phải ngươi sẽ chịu thiệt hay sao?” Lão bà tử hỏi lại.
Thạch Mai thở dài, “Nếu người khác không mất công mà có thể đoạt đi chứng tỏ trong lòng hắn không có ta, thế thì có cái gì đáng để lưu luyến. Nếu người khác mất công mà đoạt được thì chứng tỏ sớm hay muộn hắn cũng sẽ thay lòng đổi dạ, đi sớm vẫn tốt hơn là đi muộn.”
“Vậy nếu nữ nhân kia dùng thủ đoạn ti tiện?”
Thạch Mai ngẩn người, “Ti tiện thế nào?”
“Ví dụ như hãm hại ngươi, giam ngươi trong tù, tra tấn ngươi, làm ngươi…”
“Dừng!” Thạch Mai phất tay, “Nếu ngươi thật sự yêu nam nhân kia, vậy thì có người đáng sợ như thế tới gần hắn, vô luận thế nào cũng phải tiên hạ thủ vi cường!”
Bạch Xá kinh ngạc nhìn Thạch Mai, Thạch Mai trừng mắt nhìn lại hắn —— ngươi cẩn thận đấy! Bổn tiểu thư rất lợi hại!
Bạch Xá lắc đầu cười.
“Được!” Lão thái bà rất vừa lòng với câu trả lời của Thạch Mai, vỗ tay, “Nha đầu ngươi năm nay bao lớn rồi?”
Thạch Mai nhìn Bạch Xá, không nói lời nào, hỏi tuổi thì vẫn là tuổi của Trần Thức Mi, nếu nhớ không lầm thì hẳn là mười tám rồi.
“Làm sao?” Lão bà tử buồn bực, “Không chịu nói à? Bà già ta hơn trăm tuổi cũng nói được ra miệng, ngươi vừa nhìn cũng chỉ hơn mười tuổi, trẻ thì có cái gì dọa người?”
Thạch Mai nhỏ giọng đáp, “Mười tám.”
“Ồ mười tám.” Bà lão gật đầu, “Vẫn còn non sao?”
Thạch Mai đỏ bừng mặt.
Bạch Xá nhìn nàng, Thạch Mai trừng mắt lại, “Nhìn cái gì?”
Bạch Xá nhún vai.
“Ồ… Xem ra đúng là non thật rồi.” Lão bà tử gật đầu, lại xem tướng cho Thạch Mai xem, “Không sai không sai! Có thể làm đồ đệ của ta!”
“Hả?” Thạch Mai há hốc miệng, Bạch Xá cũng kinh hãi.
“Bái ngươi làm sư?” Thạch Mai trốn ra sau Bạch Xá, lão thái bà này nhìn có quá cổ quái, không tốt!
“Ngươi có tài về hương phấn, ta sẽ dạy dỗ chỉ bảo thêm cho ngươi để ngươi càng giỏi hơn nữa! Về sau nếu gã này si mê kẻ khác phản bội lại ngươi thì ngươi hãy dùng độc từ từ mà tra tấn hắn.”
Thạch Mai nhăn mặt nhăn mũi, nhỏ giọng than thở, “Ôi, không phải ta mạnh miệng, nhưng ta không thích dùng độc làm người khác bị thương, ta chỉ thích làm hương liệu thôi.”
“A.” Lão bà tử lắc đầu, “Tiểu nha đầu, cái gọi là ‘Ni chi cam lộ, ngô chi thạch tín, dược là tử , nhân là sống’, mấu chốt là phải dùng như thế nào. Hạt tiêu ngươi dùng vừa rồi cũng coi như độc dược, phân theo ba mươi ba chiêu thức, nhưng nếu hạt tiêu này ngươi dùng để cứu nam nhân của ngươi ở thời khắc mấu chốt, không phải so với thuốc cũng không kém sao?”
Thạch Mai nghe thấy mấy chứ “nam nhân của ngươi” liền run rẩy, có chút thô tục nhưng cũng rất xuôi tai.
“Ta…” Nàng còn đang do dự, Bạch Xá đã vỗ nhẹ lên bả vai nàng, gật đầu ý bảo —— là chuyện tốt!
Thạch Mai cũng biết là thế nhưng giờ còn chưa đến lúc, đành phải trả lời, “Không được, đa tạ ý tốt của bà bà, chẳng qua bây giờ ta còn có chuyện trọng yếu phải làm, đi tới Quỷ Hồ Lâm truyền lời rồi phải về ngay kinh thành, lão bà bà nếu thật có lòng muốn thu nhận Thạch Mai làm đồ đệ, vậy thì phải chờ đến khi ta giải quyết xong mọi chuyện đã.”
Chủ yếu và thứ yếu phải phân rõ, Thạch Mai cảm thấy nếu bây giờ chậm trễ một chút, Bạch Xá sẽ nhiều thêm một phần nguy hiểm.
Lão bà tử nhíu mày, “Nơi này là Quỷ Hồ Lâm rồi, các ngươi còn muốn đi đâu? Trong Quỷ Hồ Lâm còn mỗi mình ta, thế rốt cuộc ngươi muốn truyền lời cho quỷ hay cho hồ ly hả?”
Thạch Mai há hốc miệng, nhìn Bạch Xá, Bạch Xá cũng biết là không đúng.
“Bà là…”
“Ta là cái gì?” Lão thái bà đột nhiên biến sẵ, hỏi, “Hai ngươi giúp ai tới truyền lời, truyền cái gì?”
“À, có người bảo chúng ta đến nói, hỏi ngươi còn nhớ cừu địch ở núi Đại Vũ không? Bà ta còn chưa chết…”
“Ô hô.”
Thạch Mai nói còn chưa nói xong, lão bà tử đã hô một tiếng, quay người đi không còn bóng dáng.
“Ớ?” Thạch Mai buồn bực.
“Phỏng chừng bà ta chính là kẻ thù của bà lão trong cây kia rồi.” Bạch Xá cười, “Ngươi không nghe vừa rồi bà ta nói cái gì mà hai nữ tranh một nam, dùng độc chế người sao.”
“Ồ.”
Thạch Mai gật đầu, vỗ vai Bạch Xá, tinh thần phấn chấn nói, “Chúng ta truyền xong rồi, lập tức hồi kinh thôi!”
Bạch Xá gật đầu, kéo Thạch Mai, dắt ngựa trắng đi ra khỏi khu rừng.
“Đúng rồi.” Đi được nửa đường, Bạch Xá đột nhiên hỏi Thạch Mai, “Vừa rồi ngươi nói thật?”
“Gì cơ?” Thạch Mai không rõ hắn hỏi cái gì.
“Nếu ngươi với một nữ nhân nữa cùng thích một nam nhân, vậy thì ngươi sẽ chờ hắn chọn sao?”
“Làm sao có thể.” Thạch Mai nhíu mày, “Nếu thật lòng thích, ai chịu chờ.” Nói xong liền nhéo tay Bạch Xá, “Cho nên ngươi phải một lòng với ta, chưa nghe thấy hả, ác độc nhất là lòng dạ đàn bà đấy.”
Bạch Xá cười, cúi đầu hôn nàng.
/66
|