Tần Hạng Liên ngây người. Trần Thạch Mai nhân đó lùi lại mấy bước, cuối cùng rút tay ra, nói: “Nếu Vương gia không còn chuyện gì nữa, vậy ta đi trước.” Nói rồi xoay người ra khỏi cánh rừng.
Tần Hạng Liên không đuổi theo nàng, chỉ đứng nhìn phía sau. Tới khi đã ra khỏi cánh rừng, Trần Thạch Mai nhẹ nhàng thở ra … nhưng lại nghe bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng cười lạnh.
Thạch Mai cả kinh, không biết Tần Hạng Liên đã đứng bên cạnh nàng từ lúc nào, thấp giọng nói: “Ngươi ngay cả dáng đi cũng khác nàng.”
Trần Thạch Mai sửng sốt, sau một hồi bối rối, nàng đột nhiên lại thấy tức giận cùng không thể tin nổi.
Tần Hạng Liên những tưởng nàng sẽ chột dạ, không ngờ sau khi ngây ngẩn một hồi lại cau chặt đôi mày thanh mảnh tuyệt đẹp. Tức giận sao?
Trần Thạch Mai nhìn Tần Hạng Liên: “Vương gia, ngài vậy mà lại nhớ rõ dáng đi của Thức Mi sao? Vậy lý do gì lại không nhận ra nàng một lòng say mê ngài?”
Tần Hạng Liên không lường trước được nàng sẽ nói như vậy, trong lòng không hiểu sao lại thấy ảo não. “Có ý gì?”
Trần Thạch Mai nhẹ nhàng vuốt phẳng cổ tay áo lúc nãy bị Tần Hạng Liên siết chặt đến nhăn nhúm, thản nhiên nói: “Nếu Thức Mi chỉ có thân phận bình thường, mẫu thân cũng không phải Hoàng Thái hậu, vẫn một mực chung tình với Vương gia như thế, liệu Vương gia có thương tiếc hay không?”
Tần Hạng Liên nhíu mày, không nói gì.
Trần Thạch Mai lắc đầu, cười: “Đối với một người mà ta không cần, ta sẽ không để ý xem dáng đi của người đó thế nào, không nhớ kỹ người đó nói năng ra sao, lại càng không thấy phiền chán hay căm ghét người đó. Trong cuộc đời này, thứ khó tìm nhất chính là một tấm chân tình. Vương gia, ngài không có được diễm phúc này, về sau sẽ phải hối hận.” Nói rồi nàng bỏ lại Tần Hạng Liên đứng ngây ngẩn, bước nhanh ra khỏi cánh rừng. Thạch Mai thở dài trong lòng. Thật là đáng thương, không biết Trần Thức Mi trước khi chết thấy Tần Hạng Liên thế nào? Cảm thấy hắn cũng có tình cảm với mình, hay cảm thấy hắn sớm đã vô tình với mình? Nếu là ôm hận mà chết thì quả là đáng thương. Hoặc giả, trước khi chết nàng đột nhiên hiểu ra, nếu sống lại một lần nữa, tuyệt đối sẽ không yêu một kẻ bạc tình như Tần Hạng Liên … Vậy nên mới gọi mình tới nơi này sao?
Thạch Mai mang theo tâm trạng thương cảm trở về. Hương nhi thấy sắc mặt nàng khó coi thì kéo lại hỏi: “Mai Tử tỷ, hắn khi dễ người sao?”
Trần Thức Mi nhìn nàng, nhưng lại nở nụ cười, xoa xoa khuôn mặt nàng: “Không phải, lần này là ta khi dễ hắn.”
“Hả?” – Hương nhi không hiểu.
“Trở về thôi.”
Bấy giờ, Bạch Xá cứ đứng mãi một bên không nói gì đột nhiên thốt ra một câu như vậy.
Hương nhi gật đầu, kéo tay Trần Thạch Mai: “Mai Tử tỷ, người xem, Bạch công tử ngay cả xe ngựa cũng chuẩn bị thật tốt cho chúng ta rồi đó.”
Thạch Mai điều chỉnh lại tâm tình, cùng Hương nhi lên xe ngựa, theo Bạch Xá trở về.
Tần Hạng Liên cứ ngơ ngác đứng mãi ở đó, chờ khi tỉnh lại, trong lồng ngực ngập tràn sự phẫn nộ cùng nôn nóng, không hiểu sao thấy khó chịu vô cùng.
…
Chờ khi Trần Thạch Mai về đến Hương phấn trạch thì có mấy chiếc xe ngựa đang đứng trước cửa tòa trạch viện.
“Tiểu Tịch Tử?” – Trần Thạch Mai có chút không rõ, nhìn trên xe đều là các gia cụ, đồ vật bài trí, chi phí ăn mặc ở thì hỏi – “Đây là sao?”
“Tiểu thư, Thái hậu nguyên bản đã thu xếp cho người một sân viện ở trong cung, chờ người đến ở.” – Tiểu Tịch Tử nói – “Ngài nói nếu người cảm thấy ở bên ngoài thoải mái hơn thì cũng không cần mua thêm gì cả, đồ dùng cần thiết ngài đều sai người chuyển đến rồi. Về sau nếu người vào cung thì cứ ở lại chỗ của ngài.”
Trần Thạch Mai nghe xong, trong lòng cảm thấy thật cảm động … Nàng từ nhỏ đã không có mẹ, cũng chưa từng hưởng cảm giác được yêu thương bảo bọc. Nay nghĩ đến, thì ra có mẫu thân lại hạnh phúc như thế … Xem ra nàng từ nhỏ đã hâm mộ người khác có mẫu thân yêu thương không hề sai tí nào.
“Ừm!” – Thạch Mai cười – “Lát nữa ta làm ít điểm tâm, ngươi giúp ta đi một chuyến, mang vào cung cho Thái hậu.”
Tiểu Tịch Tử gật đầu: “Tiểu thư cứ sai bảo là được rồi, cần gì phải khách khí với ta. À phải rồi …” – Hắn đưa tay chỉ vào ba cung nữ, nhũ nương cùng bốn gia đinh, bốn thị vệ, một quản gia bước xuống từ xe ngựa, nói – “Tiểu thư, những người này đều do Thái hậu chính tay tuyển chọn. Ngài nói sau này họ sẽ đi theo người, tiền tiêu vặt lĩnh theo tiêu chuẩn hàng tháng như trong cung. Ai dám cãi lời, người chỉ cần nói một câu là có thể chém đầu.”
Thạch Mai cảm thán trong lòng, quả nhiên công chúa địa vị không nhỏ chút nào. Sau đó nàng nhẹ nhàng thi lễ với mọi người: “Ngày sau phải làm phiền các vị rồi.”
Mọi người cuống quít hành lễ với Thạch Mai, nói không dám.
Ba nha hoàn và nhũ nương đều phân cho Hương nhi quản. Lão quản gia gọi là Trung bá, hầu hạ Thái hậu đã bao nhiêu năm qua, kỳ thực là công công trong cung, làm người khôn khéo lão thành, trung thành và rất tận tâm.
Trung bá phân việc cho mọi người dọn dẹp Hương phấn trạch. Quả nhiên có nhiều người làm việc cũng nhanh, chưa đến nửa ngày các phòng trông đã ra khuôn ra dạng, có thể ở được rồi.
Hương nhi dẫn theo một đám nha hoàn việc trước việc sau bố trí phòng ngủ cho Trần Thạch Mai, vừa thanh nhã lại tinh xảo.
Trần Thạch Mai đi vào nhìn một hồi, cảm thấy rất vừa lòng. Hương nhi quả là thạo việc.
Mắt thấy Hương phấn trạch đã bày trí tốt rồi, Trần Thạch Mai cảm thấy không cần thiết phải ở lại Bạch trạch nữa. Dù sao, trước cửa quả phụ nhiều thị phi, vừa mới ly thân đã ở trong nhà nam nhân khác khó tránh khỏi bị người ta chê cười. Vậy nên nàng một mình đi tới trạch viện của Bạch Xá, nói với hắn một tiếng.
Quản gia mời Thạch Mai chén trà, bảo nàng cứ ngồi chờ trong sân một lát. Bạch Xá đang gặp khách, chốc nữa sẽ ra.
Thạch Mai gật đầu, ngồi chờ trong sân, liếc mắt một cái nhìn thấy trước phòng có cây hoa đào màu trắng trông rất đẹp mắt. Nàng đi qua cẩn thận chiêm ngưỡng, đang nghĩ có nên trồng vài loại hoa cỏ trong viện của mình hay không thì lại nghe có tiếng ‘loảng xoảng’, là từ trong phòng vọng ra. Thạch Mai nghĩ một lúc thì hiểu ra, đây là căn phòng mà nữ tử đã bắt cóc nàng lúc trước ngụ lại. Nàng ấy hình như là bị thương nặng dẫn đến hôn mê, chẳng lẽ đã tỉnh rồi sao?
Nghĩ vậy, Thạch Mai cảm thấy không nên ở lại lâu. Nữ tử này vừa hung dữ lại rất lợi hại, mình lại không có võ công, không gặp vẫn tốt hơn.
Đang muốn rời đi lại thấy cửa bị đẩy ra, nàng kia chống tay lên khung cửa đứng đó.
Thạch Mai ngẩn người, đang nghĩ có lẽ nên cướp đường mà chạy thì tốt hơn, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi mà đi … Nàng cũng thật hồ đồ, lúc này phải chạy ngay mới phải.
“Hừ!” Nàng kia đương nhiên là thấy Thạch Mai, chịu đựng cơn đau xông lên hai ba bước, giờ Thạch Mai có muốn chạy cũng không kịp nữa. May là kiếm của nàng ấy đã bị tước đi rồi, nhưng thật ra bắt lấy một người tay trói gà không chặt như Thạch Mai thì vẫn còn dư sức. Trần Thạch Mai trong lòng thấy hơi bực, quản gia sao lại để nàng chờ ở chỗ này? Kỳ thật nàng không hề biết, những người bên trong Bạch trạch đều là người giang hồ cả, chưa bao giờ tiếp đãi một nữ tử như Trần Thạch Mai.
“Còn muốn chạy?”
“A!” Cánh tay của Thạch Mai bị nàng kia túm chặt lấy, kéo sang một bên, cả người bị áp lên núi giả. Nàng kia gào lên: “Nói! Bạch Xá đâu?”
“Chắc sắp đến rồi.” Thạch Mai cảm thấy hảo hán không nên chịu khổ trước mắt, vậy nên thành thật trả lời, sau đó lại nhìn nàng: “Ngươi chưa thể đi được đâu, vết thương quá nặng.”
“Đừng có lắm lời. Ta muốn giết Bạch Xá!” – Nữ tử kia vẫn như trước trừng mắt đầy phẫn hận.
Thạch Mai thấy nàng ấy hiện tại cũng không còn khí lực là bao, liền bảo: “Huynh trưởng của ngươi không phải Bạch Xá giết.”
“Phi!” – Nữ nhân kia hung hăng nhổ một ngụm – “Ngươi là nữ nhân của hắn, đương nhiên là nói giúp cho hắn rồi. Còn ta tận mắt nhìn thấy!”
Thạch Mai nhỏ giọng nói thầm: “Ngươi nhìn thấy nhưng chắc cũng là mờ mờ ảo ảo như nằm mơ, không quá rõ ràng phải không?”
Nàng kia sửng sốt, nhìn Trần Thạch Mai: “Làm sao ngươi biết?”
“Ta vừa đi cùng Bạch Xá tới ngôi miếu đổ nát nơi các ngươi bị tập kích.” – Thạch Mai thành thật đáp – “Còn lấy từ trên người huynh đệ của ngươi mấy túi hương.”
“Túi hương?” – Nàng kia sửng sốt – “Túi hương nào?”
“Nếu như ngày hôm qua ngươi cũng không nhìn rõ sự tình thì trên người ngươi nhất định có một túi hương.”
Ánh mắt nữ tử chợt lóe lên. Nàng cau mày, vẻ mặt hoài nghi nhìn Thạch Mai chằm chằm: “Túi hương kia có vấn đề gì?”
“Trong túi hương có vài loại hương liệu.” – Thạch Mai trả lời – “Đó không phải những hương liệu bình thường, mà là hương phấn có tác dụng khiến người ta thấy ảo giác.”
Nữ tử sửng sốt, lúc sau lại lắc đầu: “Ngươi nói bậy! Không thể có chuyện đó!”
Thạch Mai thấy nàng cứ phô trương thanh thế nhưng trong mắt đã có hoài nghi, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi, nên cũng hiểu ra trong chuyện này tất có ẩn tình. Giọng nói của nàng nhu hòa đi mấy phần, hỏi: “Không biết phải xưng hô với tỷ tỷ thế nào?”
“Ai là tỷ tỷ của ngươi?” – Nữ tử trừng mắt nhìn Thạch Mai.
Thạch Mai âm thầm lè lưỡi, đúng là hung dữ thật, cứng không ăn mềm cũng không ưa. Đương nhiên, nàng cũng không có bản lĩnh bắt người ta phải ăn cứng. Sau đó nàng lại cười nói: “Tỷ tỷ, có muốn ngồi một lúc không? Lưng ta bị áp vào núi giả đau lắm.”
Nàng kia quan sát Thạch Mai một chút, thầm nói: Bạch Xá cũng thật tinh mắt, nữ tử này rất đẹp. Nàng cũng sắp đứng không nổi nữa nên lôi Trần Thạch Mai đến bên bàn.
Thạch Mai không hề có ý muốn chạy, đỡ nàng ngồi xuống ghế đá cẩm thạch, rót cho nàng chén trà nóng.
Nữ tử kia cổ họng sớm đã khô rát, nhưng khi nàng đón lấy chén trà lại phát hiện ngón tay cứng ngắc, không nghe theo ý muốn nên đành cắn chặt răng không uống.
Thạch Mai thấy vậy thì cầm lấy chèn trà đưa đến bên miệng giúp nàng ấy uống.
Nữ tử do dự một chút, cuối cùng không chịu nổi cơn khát, mở miệng từ từ uống hết chén trà nóng. Trần Thạch Mai giúp nàng uống ba chén, thấy có vẻ đủ rồi thì gọi quản gia tới, nói là đói bụng, muốn ăn chút gì đó, không biết là có cháo không?
Quản gia thấy nàng kia đã tỉnh thì hơi sửng sốt, nhưng trước đó Bạch Xá có nói Trần Thạch Mai là thượng khách, cứ nghe theo ý nàng.
Vì thế, quản gia cũng không nhiều lời vô nghĩa, đi lấy một phần cháo lúa mạch và chút đồ ăn sáng đến.
Thạch Mai thấy nàng kia ngồi mà cứ lung lay như sắp đổ thì đứng dậy đỡ nàng vào trong phòng, để nàng nằm tựa trên giường, mình thì ngồi cạnh giúp nàng ăn.
“Tỷ tỷ tên là gì?”- Trần Thạch Mai hỏi. Nàng cảm thấy nữ tử này tuy hung hãn nhưng tướng mạo cũng khá đẹp, hơn nữa trên cánh tay có không ít vết thương cả mới lẫn cũ, có thể thấy được là đã phải chịu nhiều khổ sở.
“Hồng Diệp.” – Nữ tử thấy Thạch Mai nhu thuận thì lạnh lùng cười – “Ngươi thật rất biết nhìn sắc mặt người khác mà hành xử, sinh ra cũng là con nhà nghèo sao?”
Thạch Mai lắc đầu, nói: “Không phải, là gia đình khá giả, nhưng người trong nhà đều không thương ta nên mới vậy.”
Hồng Diệp khó hiểu: “Ngươi đẹp như vậy, tại sao lại không được yêu thương? Là tỷ muội trong nhà ghen tỵ sao?”
Thạch Mai mỉm cười, hỏi lại: “Ngươi cũng rất đẹp, chẳng phải cũng không được ai thương.”
“Hừ!” Hồng Diệp nghe vậy thì biết nha đầu kia không phải con thỏ, lớn tiếng: “Đừng làm trò, huynh trưởng vốn rất thương ta, chẳng qua là đã chết thôi.”
Thạch Mai bất đắc dĩ, thầm nói trong lòng: mấy vị huynh trưởng của nàng thô lỗ như thế thì có thể yêu thương nàng thế nào chứ, cùng lắm chỉ xem như chiếu cố thôi.
Ăn hết một chén cháo, Hồng Diệp cảm thấy khỏe hơn một chút, định đứng lên.
“Ngươi đừng cố.” – Thạch Mai ấn nàng nằm lại – “Còn nháo nữa vết thương sẽ nặng thêm đấy!”
“Ta không đi chẳng lẽ ở lại chỗ này chờ Bạch Xá tới giết ta?” – Hồng Diệp túm lấy Thạch Mai – “Ngươi cũng đi theo ta.”
Thạch Mai thở dài: “Đi theo ngươi tới đâu? Ngươi đi chưa được năm mươi bước đã hôn mê, tới trăm bước có khi chết luôn cũng nên.”
“Ngươi đúng là nha đầu chết tiệt!” – Hồng Diệp đang muốn phát giận thì Thạch Mai lại trốn sang một bên, cầm lấy một cây quạt phẩy phẩy tạo gió cho nàng – “Ấy, đừng nóng! Ngươi cũng là người thành thật thẳng thắn, Bạch Xá nếu muốn giết ngươi thì đã không cứu ngươi rồi.”
“Ngươi …” – Hồng Diệp vẫn không tin.
“Kỳ thật trong lòng ngươi đã có đáp án rồi phải không?” – Thạch Mai thấy nàng đã bình tĩnh lại thì nói tiếp – “Ngươi cũng không ngẫm lại xem, ngày ấy các ngươi đông như thế còn chẳng đánh lại Bạch Xá, hắn nếu muốn giết các ngươi thì đã sớm ra tay rồi, cần gì phải thả cho các ngươi một con đường sống, chẳng phải rất phí sức sao?”
Hồng Diệp cúi đầu, bàn tay nắm chặt lại, đầu khớp xương trở nên trắng bệch.
“Lời giải thích duy nhất là … Chính cái người đã đưa túi hương cho các ngươi đã lừa gạt các ngươi …”
“Không thể có chuyện đó!” – Hồng Diệp ngắt lời Thạch Mai.
Thạch Mai thấy Hồng Diệp vừa tức vừa vội, nghĩ một hồi liền hỏi: “Hồng Diệp, người kia là người thân của ngươi … hay là tình nhân?”
Hồng Diệp sắc mặt tái nhợt, ngẩng đầu nhìn Thạch Mai, ánh mắt có ý hận.
Thạch Mai hiểu ra – là tình nhân a …
“Còn ngươi? Tên là gì?” – Trầm mặc một hồi, Hồng Diệp hỏi.
Thạch Mai hàm hàm hồ hồ nói: “Trần Thạch Mai.”
“Thạch Mai nào?” – Hồng Diệp khó hiểu.
“Thạch là tảng đá, mai là hoa mai.” – Thạch Mai đáp.
“Ha ha.” – Hồng Diệp bật cười, nói – “Sao lại có cái tên khó nghe vậy?”
Thạch Mai không nói gì.
“Ta biết rồi, cha mẹ ngươi chắc chắn là không thương ngươi!” – Hồng Diệp cười xấu xa – “Chỉ có nữ oa nhi không được yêu thương mới có tên xấu như vậy.”
Thạch Mai nghe xong, chuyện thương tâm bị người ta nói trúng nên bất mãn trừng mắt nhìn Hồng Diệp, trong lòng hiểu là nàng ấy cố ý.
Hồng Diệp thấy vậy đoán là mình nói trúng rồi liền thở dài: “Được rồi, ta cũng không có mẹ.”
Thạch Mai giương mắt nhìn nàng: “Vậy huề nhau, không cho ngươi nói nữa.”
“Không nói thì không nói.” – Hồng Diệp thở dài một tiếng – “Ta phải dưỡng thương hai ngày, sau đó đi tìm hắn hỏi rõ mọi chuyện mới được.”
Thạch Mai tới ngồi bên cạnh nàng, hỏi: “Ta muốn tra ra manh mối từ chỗ hương liệu đó .. Ngươi có muốn tới chỗ ta ở không?”
“Gì?” – Hồng Diệp hơi sửng sốt, hỏi Thạch Mai – “Ý ngươi nói là tới viện của ngươi ở?”
Thạch Mai lắc đầu: “Đã bảo ta không có quan hệ gì với Bạch Xá mà. Ta ở đối diện với hắn.”
Hồng Diệp nghe xong cũng giật mình, sau đó đứng lên: “Sao ngươi không nói sớm, ta còn lâu mới muốn ở lại chỗ này. Mau tới chỗ của ngươi đi!”
Đang nói chuyện thì chợt nghe ngoài cửa có tiếng bước chân, Bạch Xá đi đến.
Thấy hai người đều ở đây, Bạch Xá có chút ngoài ý muốn, nhưng người này cũng chẳng biểu hiện nét mặt gì, lại càng không thích hỏi nhiều.
Bạch Xá nói với Hồng Diệp: “Thi thể ta đã tìm ngỗ tác (*) đến xem qua rồi, tuy rằng vết thương do đao là trí mạng, nhưng chiêu thức người này sử dụng là kiếm thuật. Ta thuận tay trái, hắn dùng tay phải. Thể trạng cũng không khác ta là mấy, võ công kém hơn ta rất nhiều. Ngươi nghĩ kỹ lại là được.”
(*) ngỗ tác : tương đương với người khám nghiệm tử thi
Trần Thạch Mai thấy Hồng Diệp càng nghe Bạch Xá nói sắc mặt càng khó coi, nhịn không được thấy thương xót thay nàng. Xem ra nàng ấy cũng giống Trần Thức Mi, lại bị một nam nhân khác lợi dụng rồi bỏ rơi, thương thấu thâm tâm.
“Bạch Xá, ngươi sẽ giúp chứ?” – Thạch Mai hỏi Bạch Xá – “Hung phạm kia lợi hại lắm phải không? Nàng ấy lại chỉ là một nữ tử.”
Bạch Xá hơi nhướn mày: “Vốn cũng không liên quan đến ta, nhưng hắn lấy danh nghĩa của ta đi giết người, lại có liên quan đến cái chết của bằng hữu ta, ta đương nhiên sẽ không mặc kệ.” – Nói rồi lại nhìn Thạch Mai – “Túi hương …”
“Tối nay ta sẽ về tra ngay. Phải rồi, ta mang Hồng Diệp đi cùng được chứ?” – Thạch Mai hỏi – “Trong trạch viện của ta có nhiều nữ nhân, chăm sóc cho nàng cũng tiện hơn.”
Bạch Xá thản nhiên liếc nhìn, ý nói: Tùy ngươi.
Rất nhanh, Hồng Diệp đã được đưa tới ở căn phòng khách bài trí hoàn toàn mới trong Hương phấn trạch.
Nhìn quanh bốn phía bài trí hoa lệ, Hồng Diệp bĩu môi: “Còn nói là không được ai yêu thường, có nhiều bạc thế này cơ mà.”
Thạch Mai nhận lấy chén canh hạt sen Hương nhi bưng tới, ngồi bên giường đút cho Hồng Diệp: “Ngươi thích thì cứ ở lại, không có nơi nào để đi cũng có thể tới chỗ này. Ta thích náo nhiệt.”
Hồng Diệp sửng sốt, lập tức quay mặt sang nơi khác. Thạch Mai thấy nàng không cự tuyệt cũng mỉm cười, quả nhiên là không có nhà để về.
Ăn xong rồi lại uống thuốc, Hồng Diệp nằm xuống nghỉ ngơi. Thạch Mai cầm lấy túi hương, cùng Hương nhi đi vào trong Hương phường.
Bốn phía quanh sân ngoại trừ thị vệ Thái hậu phái tới thủ hộ, Bạch Xá cũng tuân thủ lời hứa, phái mấy cao thủ đến thay phiên bảo hộ Hương phấn trạch. Mục đích rất đơn giản, theo như lời của Tiểu Hương nhi, không để cho ai khi dễ Trần Thạch Mai.
Tần Hạng Liên không đuổi theo nàng, chỉ đứng nhìn phía sau. Tới khi đã ra khỏi cánh rừng, Trần Thạch Mai nhẹ nhàng thở ra … nhưng lại nghe bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng cười lạnh.
Thạch Mai cả kinh, không biết Tần Hạng Liên đã đứng bên cạnh nàng từ lúc nào, thấp giọng nói: “Ngươi ngay cả dáng đi cũng khác nàng.”
Trần Thạch Mai sửng sốt, sau một hồi bối rối, nàng đột nhiên lại thấy tức giận cùng không thể tin nổi.
Tần Hạng Liên những tưởng nàng sẽ chột dạ, không ngờ sau khi ngây ngẩn một hồi lại cau chặt đôi mày thanh mảnh tuyệt đẹp. Tức giận sao?
Trần Thạch Mai nhìn Tần Hạng Liên: “Vương gia, ngài vậy mà lại nhớ rõ dáng đi của Thức Mi sao? Vậy lý do gì lại không nhận ra nàng một lòng say mê ngài?”
Tần Hạng Liên không lường trước được nàng sẽ nói như vậy, trong lòng không hiểu sao lại thấy ảo não. “Có ý gì?”
Trần Thạch Mai nhẹ nhàng vuốt phẳng cổ tay áo lúc nãy bị Tần Hạng Liên siết chặt đến nhăn nhúm, thản nhiên nói: “Nếu Thức Mi chỉ có thân phận bình thường, mẫu thân cũng không phải Hoàng Thái hậu, vẫn một mực chung tình với Vương gia như thế, liệu Vương gia có thương tiếc hay không?”
Tần Hạng Liên nhíu mày, không nói gì.
Trần Thạch Mai lắc đầu, cười: “Đối với một người mà ta không cần, ta sẽ không để ý xem dáng đi của người đó thế nào, không nhớ kỹ người đó nói năng ra sao, lại càng không thấy phiền chán hay căm ghét người đó. Trong cuộc đời này, thứ khó tìm nhất chính là một tấm chân tình. Vương gia, ngài không có được diễm phúc này, về sau sẽ phải hối hận.” Nói rồi nàng bỏ lại Tần Hạng Liên đứng ngây ngẩn, bước nhanh ra khỏi cánh rừng. Thạch Mai thở dài trong lòng. Thật là đáng thương, không biết Trần Thức Mi trước khi chết thấy Tần Hạng Liên thế nào? Cảm thấy hắn cũng có tình cảm với mình, hay cảm thấy hắn sớm đã vô tình với mình? Nếu là ôm hận mà chết thì quả là đáng thương. Hoặc giả, trước khi chết nàng đột nhiên hiểu ra, nếu sống lại một lần nữa, tuyệt đối sẽ không yêu một kẻ bạc tình như Tần Hạng Liên … Vậy nên mới gọi mình tới nơi này sao?
Thạch Mai mang theo tâm trạng thương cảm trở về. Hương nhi thấy sắc mặt nàng khó coi thì kéo lại hỏi: “Mai Tử tỷ, hắn khi dễ người sao?”
Trần Thức Mi nhìn nàng, nhưng lại nở nụ cười, xoa xoa khuôn mặt nàng: “Không phải, lần này là ta khi dễ hắn.”
“Hả?” – Hương nhi không hiểu.
“Trở về thôi.”
Bấy giờ, Bạch Xá cứ đứng mãi một bên không nói gì đột nhiên thốt ra một câu như vậy.
Hương nhi gật đầu, kéo tay Trần Thạch Mai: “Mai Tử tỷ, người xem, Bạch công tử ngay cả xe ngựa cũng chuẩn bị thật tốt cho chúng ta rồi đó.”
Thạch Mai điều chỉnh lại tâm tình, cùng Hương nhi lên xe ngựa, theo Bạch Xá trở về.
Tần Hạng Liên cứ ngơ ngác đứng mãi ở đó, chờ khi tỉnh lại, trong lồng ngực ngập tràn sự phẫn nộ cùng nôn nóng, không hiểu sao thấy khó chịu vô cùng.
…
Chờ khi Trần Thạch Mai về đến Hương phấn trạch thì có mấy chiếc xe ngựa đang đứng trước cửa tòa trạch viện.
“Tiểu Tịch Tử?” – Trần Thạch Mai có chút không rõ, nhìn trên xe đều là các gia cụ, đồ vật bài trí, chi phí ăn mặc ở thì hỏi – “Đây là sao?”
“Tiểu thư, Thái hậu nguyên bản đã thu xếp cho người một sân viện ở trong cung, chờ người đến ở.” – Tiểu Tịch Tử nói – “Ngài nói nếu người cảm thấy ở bên ngoài thoải mái hơn thì cũng không cần mua thêm gì cả, đồ dùng cần thiết ngài đều sai người chuyển đến rồi. Về sau nếu người vào cung thì cứ ở lại chỗ của ngài.”
Trần Thạch Mai nghe xong, trong lòng cảm thấy thật cảm động … Nàng từ nhỏ đã không có mẹ, cũng chưa từng hưởng cảm giác được yêu thương bảo bọc. Nay nghĩ đến, thì ra có mẫu thân lại hạnh phúc như thế … Xem ra nàng từ nhỏ đã hâm mộ người khác có mẫu thân yêu thương không hề sai tí nào.
“Ừm!” – Thạch Mai cười – “Lát nữa ta làm ít điểm tâm, ngươi giúp ta đi một chuyến, mang vào cung cho Thái hậu.”
Tiểu Tịch Tử gật đầu: “Tiểu thư cứ sai bảo là được rồi, cần gì phải khách khí với ta. À phải rồi …” – Hắn đưa tay chỉ vào ba cung nữ, nhũ nương cùng bốn gia đinh, bốn thị vệ, một quản gia bước xuống từ xe ngựa, nói – “Tiểu thư, những người này đều do Thái hậu chính tay tuyển chọn. Ngài nói sau này họ sẽ đi theo người, tiền tiêu vặt lĩnh theo tiêu chuẩn hàng tháng như trong cung. Ai dám cãi lời, người chỉ cần nói một câu là có thể chém đầu.”
Thạch Mai cảm thán trong lòng, quả nhiên công chúa địa vị không nhỏ chút nào. Sau đó nàng nhẹ nhàng thi lễ với mọi người: “Ngày sau phải làm phiền các vị rồi.”
Mọi người cuống quít hành lễ với Thạch Mai, nói không dám.
Ba nha hoàn và nhũ nương đều phân cho Hương nhi quản. Lão quản gia gọi là Trung bá, hầu hạ Thái hậu đã bao nhiêu năm qua, kỳ thực là công công trong cung, làm người khôn khéo lão thành, trung thành và rất tận tâm.
Trung bá phân việc cho mọi người dọn dẹp Hương phấn trạch. Quả nhiên có nhiều người làm việc cũng nhanh, chưa đến nửa ngày các phòng trông đã ra khuôn ra dạng, có thể ở được rồi.
Hương nhi dẫn theo một đám nha hoàn việc trước việc sau bố trí phòng ngủ cho Trần Thạch Mai, vừa thanh nhã lại tinh xảo.
Trần Thạch Mai đi vào nhìn một hồi, cảm thấy rất vừa lòng. Hương nhi quả là thạo việc.
Mắt thấy Hương phấn trạch đã bày trí tốt rồi, Trần Thạch Mai cảm thấy không cần thiết phải ở lại Bạch trạch nữa. Dù sao, trước cửa quả phụ nhiều thị phi, vừa mới ly thân đã ở trong nhà nam nhân khác khó tránh khỏi bị người ta chê cười. Vậy nên nàng một mình đi tới trạch viện của Bạch Xá, nói với hắn một tiếng.
Quản gia mời Thạch Mai chén trà, bảo nàng cứ ngồi chờ trong sân một lát. Bạch Xá đang gặp khách, chốc nữa sẽ ra.
Thạch Mai gật đầu, ngồi chờ trong sân, liếc mắt một cái nhìn thấy trước phòng có cây hoa đào màu trắng trông rất đẹp mắt. Nàng đi qua cẩn thận chiêm ngưỡng, đang nghĩ có nên trồng vài loại hoa cỏ trong viện của mình hay không thì lại nghe có tiếng ‘loảng xoảng’, là từ trong phòng vọng ra. Thạch Mai nghĩ một lúc thì hiểu ra, đây là căn phòng mà nữ tử đã bắt cóc nàng lúc trước ngụ lại. Nàng ấy hình như là bị thương nặng dẫn đến hôn mê, chẳng lẽ đã tỉnh rồi sao?
Nghĩ vậy, Thạch Mai cảm thấy không nên ở lại lâu. Nữ tử này vừa hung dữ lại rất lợi hại, mình lại không có võ công, không gặp vẫn tốt hơn.
Đang muốn rời đi lại thấy cửa bị đẩy ra, nàng kia chống tay lên khung cửa đứng đó.
Thạch Mai ngẩn người, đang nghĩ có lẽ nên cướp đường mà chạy thì tốt hơn, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi mà đi … Nàng cũng thật hồ đồ, lúc này phải chạy ngay mới phải.
“Hừ!” Nàng kia đương nhiên là thấy Thạch Mai, chịu đựng cơn đau xông lên hai ba bước, giờ Thạch Mai có muốn chạy cũng không kịp nữa. May là kiếm của nàng ấy đã bị tước đi rồi, nhưng thật ra bắt lấy một người tay trói gà không chặt như Thạch Mai thì vẫn còn dư sức. Trần Thạch Mai trong lòng thấy hơi bực, quản gia sao lại để nàng chờ ở chỗ này? Kỳ thật nàng không hề biết, những người bên trong Bạch trạch đều là người giang hồ cả, chưa bao giờ tiếp đãi một nữ tử như Trần Thạch Mai.
“Còn muốn chạy?”
“A!” Cánh tay của Thạch Mai bị nàng kia túm chặt lấy, kéo sang một bên, cả người bị áp lên núi giả. Nàng kia gào lên: “Nói! Bạch Xá đâu?”
“Chắc sắp đến rồi.” Thạch Mai cảm thấy hảo hán không nên chịu khổ trước mắt, vậy nên thành thật trả lời, sau đó lại nhìn nàng: “Ngươi chưa thể đi được đâu, vết thương quá nặng.”
“Đừng có lắm lời. Ta muốn giết Bạch Xá!” – Nữ tử kia vẫn như trước trừng mắt đầy phẫn hận.
Thạch Mai thấy nàng ấy hiện tại cũng không còn khí lực là bao, liền bảo: “Huynh trưởng của ngươi không phải Bạch Xá giết.”
“Phi!” – Nữ nhân kia hung hăng nhổ một ngụm – “Ngươi là nữ nhân của hắn, đương nhiên là nói giúp cho hắn rồi. Còn ta tận mắt nhìn thấy!”
Thạch Mai nhỏ giọng nói thầm: “Ngươi nhìn thấy nhưng chắc cũng là mờ mờ ảo ảo như nằm mơ, không quá rõ ràng phải không?”
Nàng kia sửng sốt, nhìn Trần Thạch Mai: “Làm sao ngươi biết?”
“Ta vừa đi cùng Bạch Xá tới ngôi miếu đổ nát nơi các ngươi bị tập kích.” – Thạch Mai thành thật đáp – “Còn lấy từ trên người huynh đệ của ngươi mấy túi hương.”
“Túi hương?” – Nàng kia sửng sốt – “Túi hương nào?”
“Nếu như ngày hôm qua ngươi cũng không nhìn rõ sự tình thì trên người ngươi nhất định có một túi hương.”
Ánh mắt nữ tử chợt lóe lên. Nàng cau mày, vẻ mặt hoài nghi nhìn Thạch Mai chằm chằm: “Túi hương kia có vấn đề gì?”
“Trong túi hương có vài loại hương liệu.” – Thạch Mai trả lời – “Đó không phải những hương liệu bình thường, mà là hương phấn có tác dụng khiến người ta thấy ảo giác.”
Nữ tử sửng sốt, lúc sau lại lắc đầu: “Ngươi nói bậy! Không thể có chuyện đó!”
Thạch Mai thấy nàng cứ phô trương thanh thế nhưng trong mắt đã có hoài nghi, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi, nên cũng hiểu ra trong chuyện này tất có ẩn tình. Giọng nói của nàng nhu hòa đi mấy phần, hỏi: “Không biết phải xưng hô với tỷ tỷ thế nào?”
“Ai là tỷ tỷ của ngươi?” – Nữ tử trừng mắt nhìn Thạch Mai.
Thạch Mai âm thầm lè lưỡi, đúng là hung dữ thật, cứng không ăn mềm cũng không ưa. Đương nhiên, nàng cũng không có bản lĩnh bắt người ta phải ăn cứng. Sau đó nàng lại cười nói: “Tỷ tỷ, có muốn ngồi một lúc không? Lưng ta bị áp vào núi giả đau lắm.”
Nàng kia quan sát Thạch Mai một chút, thầm nói: Bạch Xá cũng thật tinh mắt, nữ tử này rất đẹp. Nàng cũng sắp đứng không nổi nữa nên lôi Trần Thạch Mai đến bên bàn.
Thạch Mai không hề có ý muốn chạy, đỡ nàng ngồi xuống ghế đá cẩm thạch, rót cho nàng chén trà nóng.
Nữ tử kia cổ họng sớm đã khô rát, nhưng khi nàng đón lấy chén trà lại phát hiện ngón tay cứng ngắc, không nghe theo ý muốn nên đành cắn chặt răng không uống.
Thạch Mai thấy vậy thì cầm lấy chèn trà đưa đến bên miệng giúp nàng ấy uống.
Nữ tử do dự một chút, cuối cùng không chịu nổi cơn khát, mở miệng từ từ uống hết chén trà nóng. Trần Thạch Mai giúp nàng uống ba chén, thấy có vẻ đủ rồi thì gọi quản gia tới, nói là đói bụng, muốn ăn chút gì đó, không biết là có cháo không?
Quản gia thấy nàng kia đã tỉnh thì hơi sửng sốt, nhưng trước đó Bạch Xá có nói Trần Thạch Mai là thượng khách, cứ nghe theo ý nàng.
Vì thế, quản gia cũng không nhiều lời vô nghĩa, đi lấy một phần cháo lúa mạch và chút đồ ăn sáng đến.
Thạch Mai thấy nàng kia ngồi mà cứ lung lay như sắp đổ thì đứng dậy đỡ nàng vào trong phòng, để nàng nằm tựa trên giường, mình thì ngồi cạnh giúp nàng ăn.
“Tỷ tỷ tên là gì?”- Trần Thạch Mai hỏi. Nàng cảm thấy nữ tử này tuy hung hãn nhưng tướng mạo cũng khá đẹp, hơn nữa trên cánh tay có không ít vết thương cả mới lẫn cũ, có thể thấy được là đã phải chịu nhiều khổ sở.
“Hồng Diệp.” – Nữ tử thấy Thạch Mai nhu thuận thì lạnh lùng cười – “Ngươi thật rất biết nhìn sắc mặt người khác mà hành xử, sinh ra cũng là con nhà nghèo sao?”
Thạch Mai lắc đầu, nói: “Không phải, là gia đình khá giả, nhưng người trong nhà đều không thương ta nên mới vậy.”
Hồng Diệp khó hiểu: “Ngươi đẹp như vậy, tại sao lại không được yêu thương? Là tỷ muội trong nhà ghen tỵ sao?”
Thạch Mai mỉm cười, hỏi lại: “Ngươi cũng rất đẹp, chẳng phải cũng không được ai thương.”
“Hừ!” Hồng Diệp nghe vậy thì biết nha đầu kia không phải con thỏ, lớn tiếng: “Đừng làm trò, huynh trưởng vốn rất thương ta, chẳng qua là đã chết thôi.”
Thạch Mai bất đắc dĩ, thầm nói trong lòng: mấy vị huynh trưởng của nàng thô lỗ như thế thì có thể yêu thương nàng thế nào chứ, cùng lắm chỉ xem như chiếu cố thôi.
Ăn hết một chén cháo, Hồng Diệp cảm thấy khỏe hơn một chút, định đứng lên.
“Ngươi đừng cố.” – Thạch Mai ấn nàng nằm lại – “Còn nháo nữa vết thương sẽ nặng thêm đấy!”
“Ta không đi chẳng lẽ ở lại chỗ này chờ Bạch Xá tới giết ta?” – Hồng Diệp túm lấy Thạch Mai – “Ngươi cũng đi theo ta.”
Thạch Mai thở dài: “Đi theo ngươi tới đâu? Ngươi đi chưa được năm mươi bước đã hôn mê, tới trăm bước có khi chết luôn cũng nên.”
“Ngươi đúng là nha đầu chết tiệt!” – Hồng Diệp đang muốn phát giận thì Thạch Mai lại trốn sang một bên, cầm lấy một cây quạt phẩy phẩy tạo gió cho nàng – “Ấy, đừng nóng! Ngươi cũng là người thành thật thẳng thắn, Bạch Xá nếu muốn giết ngươi thì đã không cứu ngươi rồi.”
“Ngươi …” – Hồng Diệp vẫn không tin.
“Kỳ thật trong lòng ngươi đã có đáp án rồi phải không?” – Thạch Mai thấy nàng đã bình tĩnh lại thì nói tiếp – “Ngươi cũng không ngẫm lại xem, ngày ấy các ngươi đông như thế còn chẳng đánh lại Bạch Xá, hắn nếu muốn giết các ngươi thì đã sớm ra tay rồi, cần gì phải thả cho các ngươi một con đường sống, chẳng phải rất phí sức sao?”
Hồng Diệp cúi đầu, bàn tay nắm chặt lại, đầu khớp xương trở nên trắng bệch.
“Lời giải thích duy nhất là … Chính cái người đã đưa túi hương cho các ngươi đã lừa gạt các ngươi …”
“Không thể có chuyện đó!” – Hồng Diệp ngắt lời Thạch Mai.
Thạch Mai thấy Hồng Diệp vừa tức vừa vội, nghĩ một hồi liền hỏi: “Hồng Diệp, người kia là người thân của ngươi … hay là tình nhân?”
Hồng Diệp sắc mặt tái nhợt, ngẩng đầu nhìn Thạch Mai, ánh mắt có ý hận.
Thạch Mai hiểu ra – là tình nhân a …
“Còn ngươi? Tên là gì?” – Trầm mặc một hồi, Hồng Diệp hỏi.
Thạch Mai hàm hàm hồ hồ nói: “Trần Thạch Mai.”
“Thạch Mai nào?” – Hồng Diệp khó hiểu.
“Thạch là tảng đá, mai là hoa mai.” – Thạch Mai đáp.
“Ha ha.” – Hồng Diệp bật cười, nói – “Sao lại có cái tên khó nghe vậy?”
Thạch Mai không nói gì.
“Ta biết rồi, cha mẹ ngươi chắc chắn là không thương ngươi!” – Hồng Diệp cười xấu xa – “Chỉ có nữ oa nhi không được yêu thương mới có tên xấu như vậy.”
Thạch Mai nghe xong, chuyện thương tâm bị người ta nói trúng nên bất mãn trừng mắt nhìn Hồng Diệp, trong lòng hiểu là nàng ấy cố ý.
Hồng Diệp thấy vậy đoán là mình nói trúng rồi liền thở dài: “Được rồi, ta cũng không có mẹ.”
Thạch Mai giương mắt nhìn nàng: “Vậy huề nhau, không cho ngươi nói nữa.”
“Không nói thì không nói.” – Hồng Diệp thở dài một tiếng – “Ta phải dưỡng thương hai ngày, sau đó đi tìm hắn hỏi rõ mọi chuyện mới được.”
Thạch Mai tới ngồi bên cạnh nàng, hỏi: “Ta muốn tra ra manh mối từ chỗ hương liệu đó .. Ngươi có muốn tới chỗ ta ở không?”
“Gì?” – Hồng Diệp hơi sửng sốt, hỏi Thạch Mai – “Ý ngươi nói là tới viện của ngươi ở?”
Thạch Mai lắc đầu: “Đã bảo ta không có quan hệ gì với Bạch Xá mà. Ta ở đối diện với hắn.”
Hồng Diệp nghe xong cũng giật mình, sau đó đứng lên: “Sao ngươi không nói sớm, ta còn lâu mới muốn ở lại chỗ này. Mau tới chỗ của ngươi đi!”
Đang nói chuyện thì chợt nghe ngoài cửa có tiếng bước chân, Bạch Xá đi đến.
Thấy hai người đều ở đây, Bạch Xá có chút ngoài ý muốn, nhưng người này cũng chẳng biểu hiện nét mặt gì, lại càng không thích hỏi nhiều.
Bạch Xá nói với Hồng Diệp: “Thi thể ta đã tìm ngỗ tác (*) đến xem qua rồi, tuy rằng vết thương do đao là trí mạng, nhưng chiêu thức người này sử dụng là kiếm thuật. Ta thuận tay trái, hắn dùng tay phải. Thể trạng cũng không khác ta là mấy, võ công kém hơn ta rất nhiều. Ngươi nghĩ kỹ lại là được.”
(*) ngỗ tác : tương đương với người khám nghiệm tử thi
Trần Thạch Mai thấy Hồng Diệp càng nghe Bạch Xá nói sắc mặt càng khó coi, nhịn không được thấy thương xót thay nàng. Xem ra nàng ấy cũng giống Trần Thức Mi, lại bị một nam nhân khác lợi dụng rồi bỏ rơi, thương thấu thâm tâm.
“Bạch Xá, ngươi sẽ giúp chứ?” – Thạch Mai hỏi Bạch Xá – “Hung phạm kia lợi hại lắm phải không? Nàng ấy lại chỉ là một nữ tử.”
Bạch Xá hơi nhướn mày: “Vốn cũng không liên quan đến ta, nhưng hắn lấy danh nghĩa của ta đi giết người, lại có liên quan đến cái chết của bằng hữu ta, ta đương nhiên sẽ không mặc kệ.” – Nói rồi lại nhìn Thạch Mai – “Túi hương …”
“Tối nay ta sẽ về tra ngay. Phải rồi, ta mang Hồng Diệp đi cùng được chứ?” – Thạch Mai hỏi – “Trong trạch viện của ta có nhiều nữ nhân, chăm sóc cho nàng cũng tiện hơn.”
Bạch Xá thản nhiên liếc nhìn, ý nói: Tùy ngươi.
Rất nhanh, Hồng Diệp đã được đưa tới ở căn phòng khách bài trí hoàn toàn mới trong Hương phấn trạch.
Nhìn quanh bốn phía bài trí hoa lệ, Hồng Diệp bĩu môi: “Còn nói là không được ai yêu thường, có nhiều bạc thế này cơ mà.”
Thạch Mai nhận lấy chén canh hạt sen Hương nhi bưng tới, ngồi bên giường đút cho Hồng Diệp: “Ngươi thích thì cứ ở lại, không có nơi nào để đi cũng có thể tới chỗ này. Ta thích náo nhiệt.”
Hồng Diệp sửng sốt, lập tức quay mặt sang nơi khác. Thạch Mai thấy nàng không cự tuyệt cũng mỉm cười, quả nhiên là không có nhà để về.
Ăn xong rồi lại uống thuốc, Hồng Diệp nằm xuống nghỉ ngơi. Thạch Mai cầm lấy túi hương, cùng Hương nhi đi vào trong Hương phường.
Bốn phía quanh sân ngoại trừ thị vệ Thái hậu phái tới thủ hộ, Bạch Xá cũng tuân thủ lời hứa, phái mấy cao thủ đến thay phiên bảo hộ Hương phấn trạch. Mục đích rất đơn giản, theo như lời của Tiểu Hương nhi, không để cho ai khi dễ Trần Thạch Mai.
/66
|