_Thưa mẹ,con mới về.Lam Anh bước vào nhà,cô thấy ngay mẹ mình đang ngồi đợi cô.
_Về rồi hả con,ngồi xuống đây,mẹ có chuyện muốn nói.
_Chuyện gì vậy ạ?
_Mẹ muốn con đính hôn với một người.Bà thản nhiên nói với con gái.
_Đính hôn ạ,con phản đối,con không muốn.
_Con sẽ lấy cậu Quan Minh Hùng,con trai của dòng họ Quan.Con không có quyền phản đối,đây là chuyện của bố mẹ.Bây giờ thì lên phòng đi.
_Con phản đối,mẹ thật là độc ác.Nếu mẹ cứ ép uổng thì con sẽ chết cho mẹ xem.
_Con cãi lại mẹ đấy à?Có phải con học từ thằng con rơi đó không?
_Mẹ không có quyền nói thế.Anh ấy chỉ vì ông nội không biết nên bắt con trai mình lấy người khác thôi.
_Con bắt đầu hư rồi đấy,mẹ cấm con không được nói về thằng đó trước mặt mẹ nữa.
_Mẹ không có quyền.
_Con im đi.Mẹ cô lại tát vào mặt Lam Anh.Con với cái,thật là hỗn láo.Lên phòng con và suy nghĩ đi.Nuôi con lớn bằng này rồi mà lại vì một thằng con trai mà hỗn với mẹ ư?
_Con xin lỗi.lam Anh chạy lên phòng và khóc.Dù chết mình cũng không lấy người khác.
_Bực cả mình,sắp đến sinh nhật 19 tuổi rồi mà chẳng trưởng thành lên chút nào.
Thời gian trôi nhanh.-0o0-7 giờ tối
_Nhà Lam Anh đây à,làm sao mà vào đây?Nhấn chuông vậy.
(Bíng boong)
_Cậu là Tiểu Phong phải không?Đi đi,Lam Anh không muốn gặp cậu.Màn hình trước cửa hiện lên và mẹ Lam Anh cố tình đuổi Tiểu Phong về.
_Ơ,bác là ai vậy.Tắt máy rồi.Xem ra mình không được chào đón nhỉ?Để xem nào,phòng Lam Anh đằng kia,có một dàn cây và bức tường lớn.Trèo đại vậy.
(Một lúc sau)
_Phù,mệt đứt hơi,lam Anh,Lam Anh,mở cửa sổ ra.Tiểu Phong gõ vào cửa sổ.
(Cộc cộc_
Đang nằm trên giường khóc,Lam Anh giật mình khi nghe tiếng gõ cửa.Vừa nhìn ra thì thấy ngay Tiểu Phong đang ở ngoài.
_Tiểu Phong,làm sao mà anh trèo vào được?
_Sao cũng được,mở cửa ra cho anh.Chịu hết nổi rồi.
_À à...Lam Anh mở cửa sổ ra và Tiểu Phong leo vào.
_Vào được đây đúng là mệt muốn chết.Tường nhà em cao quá.
_Anh có sao không?
_Anh có cảm giác giống như Romeo và Juliet quá,gia đình cấm đoán,anh trèo tường vào,bí mật ở trong phòng em.
_Ừm...giống thật đấy.Nhưng em nghĩ kế hoạch lần này khó thành lắm.Mẹ em cấm anh thân thiết với em.Mẹ vừa tát vào mặt em vì đã bênh vực anh.
_Để anh xem nào,đỏ quá.Đừng khóc nữa,anh không muốn nhìn thấy em khóc.Em biết anh sợ nước mắt của con gái lắm mà.
_Thôi,em không khóc nữa vì đã có anh ở đây rồi.
Bỗng nhiên cả hai người nghe tiếng bước chân,đoàn là mẹ mình,Lam Anh giấu Tiểu Phong trong tủ áo của cô.
_Anh trốn tạm trong đó nhé.Rồi mẹ cô gõ cửa.
_Con có trong đó không Lam ANh?Mở cửa cho mẹ.
_Vâng,mẹ đợi con một lúc.Mẹ lên đây làm gì vậy ạ?
_Mẹ lo cho con,lúc nãy mẹ đã tát con,thật xin lỗi.Mẹ vào được không?
_Dạ mẹ cứ vào.Mẹ cô vào phòng.
_Lam Anh con có giận mẹ không?
_Sao mà con giận mẹ được chứ ạ.Vừa nói cô vừa nhìn tủ áo.
_Con có chuyện giấu mẹ đúng không?
_Không ạ.
Trong tủ áo,Tiểu Phong lanh trí gọi xuống nhà Lam ANh.
(Reeng reeng)
_Không có ai bắt máy à.Thôi,lúc khác mẹ con mình nói chuyện sau.
_Vâng ạ.
(Trời ơi,ra mau đi,mình chịu hết nổi rồi.Mùi dầu thơm khó chịu quá)
_Tiểu Phong,ra đi,mẹ em đi rồi.
_Trời ơi,trong tủ áo của em có mùi gì mà khó chịu quá vậy?
_À,đó là món quá em định tặng anh đấy.Túi thơm,mùi hoa oải hương.Nó là cái túi may mắn em may cho anh.Anh không thích à.Vì cái đó nên tay em bị kim đâm đau chết đây này.
_Không,không,anh thích,thích lắm.Cám ơn em.Thôi anh về đây,trễ lắm rồi,con trai ai lại ở nhà con gái.
_Vâng,tạm biệt nhưng anh nhớ mai phải đi đó nha.
_Ừ.tạm biệt.
_Về rồi hả con,ngồi xuống đây,mẹ có chuyện muốn nói.
_Chuyện gì vậy ạ?
_Mẹ muốn con đính hôn với một người.Bà thản nhiên nói với con gái.
_Đính hôn ạ,con phản đối,con không muốn.
_Con sẽ lấy cậu Quan Minh Hùng,con trai của dòng họ Quan.Con không có quyền phản đối,đây là chuyện của bố mẹ.Bây giờ thì lên phòng đi.
_Con phản đối,mẹ thật là độc ác.Nếu mẹ cứ ép uổng thì con sẽ chết cho mẹ xem.
_Con cãi lại mẹ đấy à?Có phải con học từ thằng con rơi đó không?
_Mẹ không có quyền nói thế.Anh ấy chỉ vì ông nội không biết nên bắt con trai mình lấy người khác thôi.
_Con bắt đầu hư rồi đấy,mẹ cấm con không được nói về thằng đó trước mặt mẹ nữa.
_Mẹ không có quyền.
_Con im đi.Mẹ cô lại tát vào mặt Lam Anh.Con với cái,thật là hỗn láo.Lên phòng con và suy nghĩ đi.Nuôi con lớn bằng này rồi mà lại vì một thằng con trai mà hỗn với mẹ ư?
_Con xin lỗi.lam Anh chạy lên phòng và khóc.Dù chết mình cũng không lấy người khác.
_Bực cả mình,sắp đến sinh nhật 19 tuổi rồi mà chẳng trưởng thành lên chút nào.
Thời gian trôi nhanh.-0o0-7 giờ tối
_Nhà Lam Anh đây à,làm sao mà vào đây?Nhấn chuông vậy.
(Bíng boong)
_Cậu là Tiểu Phong phải không?Đi đi,Lam Anh không muốn gặp cậu.Màn hình trước cửa hiện lên và mẹ Lam Anh cố tình đuổi Tiểu Phong về.
_Ơ,bác là ai vậy.Tắt máy rồi.Xem ra mình không được chào đón nhỉ?Để xem nào,phòng Lam Anh đằng kia,có một dàn cây và bức tường lớn.Trèo đại vậy.
(Một lúc sau)
_Phù,mệt đứt hơi,lam Anh,Lam Anh,mở cửa sổ ra.Tiểu Phong gõ vào cửa sổ.
(Cộc cộc_
Đang nằm trên giường khóc,Lam Anh giật mình khi nghe tiếng gõ cửa.Vừa nhìn ra thì thấy ngay Tiểu Phong đang ở ngoài.
_Tiểu Phong,làm sao mà anh trèo vào được?
_Sao cũng được,mở cửa ra cho anh.Chịu hết nổi rồi.
_À à...Lam Anh mở cửa sổ ra và Tiểu Phong leo vào.
_Vào được đây đúng là mệt muốn chết.Tường nhà em cao quá.
_Anh có sao không?
_Anh có cảm giác giống như Romeo và Juliet quá,gia đình cấm đoán,anh trèo tường vào,bí mật ở trong phòng em.
_Ừm...giống thật đấy.Nhưng em nghĩ kế hoạch lần này khó thành lắm.Mẹ em cấm anh thân thiết với em.Mẹ vừa tát vào mặt em vì đã bênh vực anh.
_Để anh xem nào,đỏ quá.Đừng khóc nữa,anh không muốn nhìn thấy em khóc.Em biết anh sợ nước mắt của con gái lắm mà.
_Thôi,em không khóc nữa vì đã có anh ở đây rồi.
Bỗng nhiên cả hai người nghe tiếng bước chân,đoàn là mẹ mình,Lam Anh giấu Tiểu Phong trong tủ áo của cô.
_Anh trốn tạm trong đó nhé.Rồi mẹ cô gõ cửa.
_Con có trong đó không Lam ANh?Mở cửa cho mẹ.
_Vâng,mẹ đợi con một lúc.Mẹ lên đây làm gì vậy ạ?
_Mẹ lo cho con,lúc nãy mẹ đã tát con,thật xin lỗi.Mẹ vào được không?
_Dạ mẹ cứ vào.Mẹ cô vào phòng.
_Lam Anh con có giận mẹ không?
_Sao mà con giận mẹ được chứ ạ.Vừa nói cô vừa nhìn tủ áo.
_Con có chuyện giấu mẹ đúng không?
_Không ạ.
Trong tủ áo,Tiểu Phong lanh trí gọi xuống nhà Lam ANh.
(Reeng reeng)
_Không có ai bắt máy à.Thôi,lúc khác mẹ con mình nói chuyện sau.
_Vâng ạ.
(Trời ơi,ra mau đi,mình chịu hết nổi rồi.Mùi dầu thơm khó chịu quá)
_Tiểu Phong,ra đi,mẹ em đi rồi.
_Trời ơi,trong tủ áo của em có mùi gì mà khó chịu quá vậy?
_À,đó là món quá em định tặng anh đấy.Túi thơm,mùi hoa oải hương.Nó là cái túi may mắn em may cho anh.Anh không thích à.Vì cái đó nên tay em bị kim đâm đau chết đây này.
_Không,không,anh thích,thích lắm.Cám ơn em.Thôi anh về đây,trễ lắm rồi,con trai ai lại ở nhà con gái.
_Vâng,tạm biệt nhưng anh nhớ mai phải đi đó nha.
_Ừ.tạm biệt.
/33
|