Chương 64
Giữa mộ dạo tối tăm lạnh lẽo, tiếng bước chân nặng nề kia càng ngày càng gần, từng chút từng chút một tựa như giẫm lên tiếng lòng, mắt thấy sẽ đến tới trước mặt chúng tôi.
Tay tôi sờ lên quân đao bên hông, thở sâu thấp giọng nói: “Loại nơi chốn này không thể nào có thứ gì lợi hại, phỏng chừng chỉ là tiểu nhân vật.”
Sở Vấn Thiên liếc mắt nhìn tôi, cười nói: “Cùng ta đi sẽ không đụng phải thứ gì lợi hại.” Ngụ ý dù có thứ gì trong mộ thì vào mắt ông ta đều là tiểu nhân vật.
Nghe được câu này, tôi lập tức đem tay bỏ xuống, giả vờ như ban nãy mình chưa hề nói gì.
Lúc này thứ trong mộ dưới ánh đèn mắt sói dần dần lộ ra mặt mũi thực, chúng tôi nín thở tập trung quét mắt nhìn vào cái thứ người không ra người quỷ không ra quỷ kia, khi nhìn ra họ là một nam một nữ, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhỏm, khi thấy sau lưng họ còn đeo một cái hộp gỗ lớn, tôi lại căng thẳng.
Một nam một nữ này thân hình khô héo, rất giống thây ma trong Resident Evil, chỉ có điều vật liệu rách rưới trên người họ chứng minh họ thuộc Trung Hoa cổ đại. Họ trừng hốc mắt đen ngòm, cả miệng bị sợi chỉ đen thô vá kín lại, nhìn qua lôi thôi lếch thếch. Mà cái hộp gỗ kỳ dị kia, trong mắt tôi chính là cơ quan ám khí hại người.
Chỉ tiếc tôi vừa phân tích xong tình huống trước mắt, thanh âm của chú và Kỷ Tuyền liền từ trong hộp gỗ sau lưng một nam một nữ truyền ra, tôi sửng sốt, bấy giờ mới hiểu ra công dụng chân chính của cái hộp.
Nhớ lại lúc chúng tôi mới tiến vào địa cung, ở gần tượng thú Hồn Độn nghe được tiếng vọng cổ quái, nguyên lý đại khái giống hộp gỗ này đây, chúng không thể nào hoàn toàn không có cơ sở tạo ra thanh âm giống người, chỉ có thể phục chế và mô phỏng, nói cách khác chú và Kỷ Tuyền cũng đã đụng phải hai tên này, có lẽ chúng ở gần chỗ hai người nói chuyện, cho nên hai đứa nó có thể sử dụng cái hộp trên lưng mô phỏng ra thanh âm đồng dạng thu hút sự chú ý của người sống.
Hơn nữa chúng e rằng không chỉ có khả năng sao chép tiếng động đơn giản như vậy, chúng phải có hình thức tư duy nhất định, mới có thể tạo ra ngôn ngữ hợp lý để thu hút chúng tôi qua đó, cũng giống như phần mềm tổng hợp giọng nói đang hot hiện nay, thật không ngờ người xưa vậy mà cũng có thể tạo ra thứ cao cấp như vậy.
Ngay khi tôi đang suy xét nguyên lý của hộp gỗ, quỷ nô bên cạnh Sở Vấn Thiên đã rút đại đao xông tới, tôi cũng đành phải khoát tay, ra hiệu cho Tiểu Hải nhanh chóng qua đó hỗ trợ.
Hai con quỷ nô cấp bậc quỷ vương chống lại hai con thây ma biết nói, ai thắng ai thua vừa nhìn đã biết.
Quỷ nô của Sở Vấn Thiên sức lực lớn vô cùng, một đao đã chém đứt ngang eo thây ma, liên đới cái hộp trên lưng cũng bị đập vỡ tan tành, đao thứ hai dùng mặt dao, đem thây ma bị chém thành hai khúc kia hất về hướng thây ma số hai, Tiểu Hải khi dị vật bay tới khéo léo né sang bên, trơ mắt nhìn hai thây ma bị đập thành một đống.
Chỉ có mỗi tướng quân quỷ nô ra mặt, vậy mà đôi nam nữ thây ma ngay cả năng lực phản kháng cũng không có.
Sở Vấn Thiên làm như đã sớm quen với phong cách của quỷ nô nhà mình, một tay đút túi đứng phía sau chỉ cười.
Tôi nhìn cảnh tượng bột xương bay loạn cách đó không xa, “Ai nha” một tiếng sợ hãi che mắt, thở dài nói : “—— Quá hung tàn đó.”
Đao Phong thấy tôi giả vờ cợt nhả, nhắc nhở: “Ngô Mưu và Kỷ Tuyền hẳn là ở phía trước.”
Nghe vậy, tôi vội vàng chỉnh lại sắc mặt, nói với Sở Vấn Thiên: “Chú, không cần đánh nữa, đi thôi, người của chúng ta đang ở gần đây, phải nhanh đi theo tụ họp cùng họ.”
Sở Vấn Thiên biết tôi lo lắng cho bạn mình, liền gật đầu nói: “Hai đứa đi bên trái, ta đi bên phải, dù sao cũng thông nhau, đến phía trước gặp lại.”
Tôi cho rằng ông ấy sợ trong mộ đạo lại xảy ra biến cố, cho rằng tách ra có thể song song giải quyết hết, vì vậy không suy nghĩ nhiều đồng ý.
Chúng tôi tách ra ở ngã ba, tôi và Đao Phong đi vào mộ đạo bên trái, mộ đạo này cũng không rộng, nhiều lắm chỉ đủ hai người đi song song, hơn nữa rất sâu, giống như là vực sâu không đáy vậy, đi thế nào cũng không đến được đích.
Nhưng tôi biết đây là mộ đạo do con người làm vì hai bên vách tường nhẵn bóng không có bất kỳ trang trí nào, mới khiến con người sản sinh ra cảm giác đi tới chỗ nào cũng đều giống nhau, trên thực tế chúng tôi cũng không đi lâu.
Tôi nhân cơ hội kề bên Đao Phong, vừa đi vừa giả vờ nghiên cứu vách tường hai bên, sau đó kiếm đề tài nói: “Cậu xem hai bên này có thể có cơ quan không, sao trên tường một tí hình vẽ cũng không có.”
Đao Phong đã sớm chú ý tới điểm này, nghe được tôi hỏi, liền lắc đầu biểu thị bản thân cũng không biết.
Tôi lén liếc nhìn gò má cậu ấy, thấy đôi mắt đen của cậu ấy hơi rũ xuống, tóc đen tản mát, vẫn như cũ là vẻ mặt lạnh lùng, trong lòng khẽ động, dứt khoát to gan bắt lấy cánh tay phải bị thương của cậu ấy, thấp giọng nói: “Đao Phong, chuyện trước đó tôi hỏi cậu, cậu có thể đáp ứng tôi chứ.”
Đao Phong khi tôi nắm tay cậu ấy liền đông cứng người, bước chân bắt đầu chậm lại, nhìn cũng không thèm nhìn tôi nói: “Đáp ứng anh cái gì.”
Tôi nghe cậu ấy nói vậy, mặc dù biết cậu ấy cố ý giả vờ không hiểu, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu, bởi vì tôi biểu hiện ngoài mặt tùy tiện, thật ra thì vẫn rất sợ cậu ấy sẽ từ chối tôi, nếu như là lý do từ chối nào khác tôi còn có thể tìm cớ càn quấy một phen, sợ là sợ Đao Phong sẽ trực tiếp nói cậu ấy không thể tiếp nhận đàn ông, nói cậu ấy muốn lấy vợ sinh con nối dõi tông đường, vậy tôi sẽ thực sự không còn lý do gì quấn lấy cậu ấy nữa.
Cái gì mà tình yêu có thể chiến thắng tất cả, chỉ cần yêu giới tính tuổi tác vân vân đều không thành vấn đề chứ, những lời vô nghĩa này ngay cả bản thân tôi cũng không tin, càng không thể nào dùng để thuyết phục Đao Phong.
Nghĩ thế, tôi nhắm mắt làm liều, sờ lòng bàn tay Đao Phong, sau đó chậm rãi cùng cậu ấy mười ngón đan xen, cách lớp băng gạc dày kia, vẫn có thể cảm giác được nhiệt độ trên người cậu ấy.
. . . . Nếu có thể vĩnh viễn như vậy thì tốt biết bao.
Thở dài, bàn tay quấn băng của Đao Phong khiến tôi nhịn không được mềm lòng, ngón tay ma sát nhau cảm giác cũng thật khiến người ta động tâm, vì vậy giọng tôi thả nhẹ, khẽ nói: “Tôi nói tôi thích cậu, là nghiêm túc, Đao Phong, không phải vì cùng cậu làm loại chuyện đó mới chịu giúp cậu, giúp cậu là vì chúng ta là anh em, hôn cậu là vì tôi thích cậu, yêu cậu, cậu . . . . . Cậu lại hiểu thành tôi lợi dụng lúc cậu gặp khó khăn lòng dạ tiểu nhân có mưu đồ khác . . . . . . Vậy tôi cũng không còn cách nào. Tôi thích cậu, đương nhiên muốn cùng cậu làm loại chuyện đó, đương nhiên muốn cậu chấp nhận tôi, nhưng cho dù cậu không đồng ý, tôi cũng sẽ giúp cậu hoàn thành tâm nguyện, cho nên cậu không cần lo lắng, nếu thật không sự không được cậu cứ trực tiếp nói, để tôi chết một cách thống khoái. . . . .”
Nói đến đây, chính tôi cũng đã làm xong quyết định và chuẩn bị, tôi nghĩ cậu ấy có thể hiểu rõ ý tôi.
Đao Phong nhất định là lần đầu tiên bị người ta tỏ tình trắng trợn như vậy, cậu ấy ngừng lại, đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, tôi có thể cảm giác được tay cậu ấy có dấu hiệu co lại, nhưng tôi không để cậu ấy được như ý, cố gắng nắm chặt lấy, vừa không để cậu ấy cảm thấy đau, vừa không để cậu ấy dễ dàng rút tay về.
Tôi và Đao Phong cao xấp xỉ nhau, trong mộ đạo ánh sáng của đèn pin mắt sói tuy mờ tối, nhưng cũng đủ để tôi thấy vẻ mặt cậu ấy. Cậu ấy khẽ nhíu mày, dường như đang cố gắng tiêu hóa những lời tôi vừa nói, hoặc đang suy nghĩ hay phân vân.
Tôi thấp thỏm chờ đáp án của cậu ấy, nghĩ rằng nếu cậu ấy là đang do dự, thì chứng tỏ tôi có hy vọng, nếu cậu ấy đang suy nghĩ nên làm sao từ chối tôi, vậy thì có thể tôi hết đường rồi.
Song tôi tin, người như Đao Phong nếu thật muốn từ chối, sẽ không chần chừ như vậy, đã sớm cho tôi một đấm để tôi cút xa, cậu ấy lại lộ ra vẻ mặt hoang mang, đã nói lên trong lòng cậu ấy cũng rất để ý tôi.
Quả nhiên, một lát sau Đao Phong liền xoay đầu lại, con ngươi đen sâu thẳm nhìn thẳng tôi, nhìn đến mức tôi có chút ngượng ngùng.
“Thế nào.” Tôi lắp bắp, thận trọng hỏi: “Cậu nghĩ xong chưa?”
“Tôi . . . . . ” Đao Phong há miệng, gật đầu lại lắc đầu, hai tròng mắt mang theo chút mờ mịt nói: “Tôi đã nghĩ xong.”
“Đã nghĩ xong. . . . . .” Tôi sững sờ lặp lại ba chữ này, cảm giác mình đã bị phán quyết, đợi kết quả.
Tôi nhìn đôi mắt trong veo của Đao Phong, bỗng nhiên lại dâng lên loại kích động muốn hôn cậu ấy, không thể làm gì khác hơn là lúng túng ho khan một tiếng, sờ mũi nói: “Vậy, vậy cậu nói đi, sống hay chết chỉ dựa vào những lời này của cậu.” Tôi khẩn trương vô thức nắm chặt tay cậu ấy, chuẩn bị cho những gì xấu nhất: “Nếu không được. . . . . .Chúng ta vẫn là anh em.”
Đao Phong nhìn tôi, môi mỏng hé mở, hồi lâu sau, bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “Tôi . . . . . Thích anh.”
Tôi thoáng sửng sốt, trong lòng lập tức nóng lên.
Giọng Đao Phong vốn trầm thấp từ tính, dễ nghe lắm, bây giờ mang theo chút sượng sùng và hồi hộp, nói ra càng như tiếng trời vậy, loại dáng điệu mở miệng thẹn thùng cùng sự kiên định trong giọng nói, cũng khiến tim tôi đập loạn, kích động không thôi, nhất thời lại có chút lúng túng.
Tôi theo bản năng siết chặt hai tay, nghĩ rằng Đao Phong nếu đã nói như vậy, thì chứng tỏ trong lòng cậu ấy cũng đã có dự định, cũng thân là đàn ông, tôi đại khái có thể hiểu rõ lo lắng và quyết định của cậu ấy, cho nên tôi miễn cưỡng khiến mình tỉnh táo lại, yên lặng chờ cậu ấy nói ra câu kế tiếp.
Đao Phong sau khi nói ra câu nói xấu hổ nhất kia, đại khái cảm thấy đã không còn câu nào mắc cỡ hơn câu vừa rồi nữa, vệt đỏ ửng trên khuôn mặt tuấn tú thoáng thối lui một chút, sau đó mặt không gợn sóng thấp giọng nói: “Nhưng thích là thích, cũng không có nghĩa là tất cả, tôi còn rất nhiều chuyện phải làm . . . . . . Hơn nữa không nhất định có thể cùng một chỗ với anh, tôi thậm chí không chắc có thể còn sống ra khỏi đây không, Sở Dương . . . . . .”
“Tôi biết.” Tôi cắt ngang lời cậu ấy, hít sâu một hơi, đưa tay phải của cậu ấy lên đặt bên miệng hôn, vui vẻ cười nói: “Có mấy câu này của cậu là đủ rồi, tôi đều hiểu cả, sẽ không miễn cưỡng cậu, cậu chỉ cần để tôi theo bên cạnh cậu là được, tôi sẽ giúp cậu giải quyết những chuyện này, đến lúc đó cậu sẽ không viện cớ từ chối tôi nữa.”
Đao Phong bị tôi trách móc, sau khi thoáng sửng sốt thì gật đầu, nói: “Anh hiểu là tốt rồi.”
Với tư cách là hai người đàn ông trưởng thành, trọng trách trên người tôi và Đao Phong đều không nhẹ, huống hồ hiện nay còn có chuyện phức tạp như thế chờ chúng tôi làm rõ, không chỉ là Đao Phong, dù là tôi cũng biết trước hết lấy đại cục làm trọng, song có câu nói kia của Đao Phong, tôi cũng đã biết nên làm thế nào, tôi có lòng tin cũng có năng lực giải quyết tất cả, hiện tại chỉ là vấn đề thời gian.
Tôi cong khóe miệng, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Đao Phong, trong lòng nhớ lại những lời làm cậu ấy khó mà mở miệng ban nãy, rốt cuộc cảm nhận được cái gì gọi là thỏa mãn.
Nói thật đây cũng chính là tính cách thẳng thắn của Đao Phong, lại gặp phải cái tên mặt dày mày dạn tôi đây, nếu không đổi thành bất kỳ một người phụ nữ nào nhỏ mọn ở mặt tình cảm có thể dễ dàng đùa giỡn chết tôi, tỷ như bạn gái trước của tôi . . . . . .
Nhưng có điều không thể đặt chung họ với nhau để so sánh, bởi vì cô ấy là cô ấy, Đao Phong là Đao Phong, mà trong lòng tôi bây giờ chỉ có Đao Phong.
Nghĩ vậy, tôi kề sát bên tai Đao Phong, khẽ hôn vành tai mềm mại của cậu ấy một cái, mềm giọng nói: “Tôi muốn hôn cậu, lần trước hôn được phân nửa đã bị cậu đẩy ra . . . . . .”
Đao Phong đỏ bừng mặt, nghiêng đầu sang bên nói: “Chờ ra ngoài đã . . . . . .”
Tôi nghĩ cậu ấy hẳn cảm thấy tiến triển như vậy quá nhanh không cách nào thích ứng, vì vậy săn sóc ở phương diện trúc trắc và bảo thủ này của cậu ấy, nói: “Ừm, tìm chú và chị Tuyền trước, không biết họ thế nào.”
Ngoài miệng nói vậy, trong lòng tôi lại đang nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt Đao Phong, tuy không muốn thừa nhận, nhưng đúng là từ đó trở đi tôi đối với Đao Phong có cảm giác không giống nữa, đó hẳn không phải là tình yêu, chẳng qua đơn thuần bị cậu ấy hấp dẫn, luôn cảm thấy cậu ấy và những người khác không giống nhau, luôn cảm thấy muốn cùng cậu ấy trò chuyện nhiều hơn, chung quy không nhịn được muốn thân cận, đây đại khái chính là điềm báo của tình yêu, là thứ tôi không khống chế được.
Đao Phong có thể cũng như vậy hay không? Cậu ấy khăng khăng muốn tôi đồng hành cùng cậu ấy, lại hết sức bảo vệ tôi, lẽ nào chỉ vì đào mộ mà thôi? Việc này nói ra ai sẽ tin?
. . . . . Dù thế nào thì bố đây cũng không tin.
Tôi khoác lấy tay của Đao Phong, không chút hoang mang chậm rãi đi trong mộ đạo, có lẽ ở đây không có ai khác lại vô cùng ẩn khuất, Đao Phong cũng không đẩy tôi ra, mà yên tĩnh đi bên cạnh tôi.
Trong lòng tôi vui vẻ, đắc ý, bước đi bắt đầu không có mắt, không để ý dưới chân suýt té lộn mèo, cơ thể nghiêng về phía trước vừa vặn được Đao Phong níu lại, trong miệng vẫn không nhịn được mắng một câu: “Mẹ nó!”
Chẳng qua không ngờ tới trong mộ đạo thâm sâu lại yên ắng, hai chữ này của tôi nháy mắt nổi lên hiệu ứng dây chuyền, dẫn đến cả mộ đạo đều không ngừng vang vọng “Mẹ nó”.
Tôi cười hắc hắc, lúng túng gãi đầu, Đao Phong cũng cong khóe miệng, vẻ mặt vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Tôi nhìn cậu ấy cười dễ coi như vậy, trong đầu đột nhiên có một ý tưởng.
Vì vậy tôi buông cậu ấy ra, hai tay chắp bên mép thành hình phễu, lấy hết dũng khí rống lớn một câu: “Đao Phong tôi yêu cậu —— ”
Một tiếng này rống mười phần phấn khích, âm vang, khí xuyên núi rừng, rất có phong độ của một đại tướng, nhất thời chấn toàn bộ một đạo đều vọng lại năm chữ kia.
Tôi hài lòng thả tay xuống, nghiêng đầu liền thấy khuôn mặt tuấn tú của Đao Phong đỏ bừng, hai tròng mắt mờ mịt luống cuống nhìn tôi, lại ngượng ngùng quay đầu đi, bộ dáng kia quả thực như nhẹ nhàng chạm đến mấu chốt trong lòng tôi.
“Sở Dương.” Hồi sau, Đao Phong trong tiếng vọng mang tên mình vô số lần miễn cưỡng mở miệng nói: “Trước đây không nhìn ra anh hóa ra lại lưu manh như vậy.”
“Quá khen quá khen, đối mặt với cậu tôi chính là lưu manh. . . . . .” Tôi động tác dịu dàng nâng cằm cậu ấy, trên đôi môi mỏng mềm mại cố sức hôn một cái, sau đó híp mắt khàn giọng nói: “Chỉ nghe tôi nói một câu cậu đã đỏ mặt, vậy sau này nếu như tôi muốn ôm cậu, đi vào bên trong cậu, toàn thân cậu có phải cũng sẽ đỏ . . . . . .”
Những lời này nói xong, Đao Phong ngay cả lỗ tai cũng đều đỏ chín.
Sau đó nữa . . . . .
Tôi liền bị hung hăng đánh một trận.
Đợi đến khi tôi ôm đầu đi theo Đao Phong cuối cùng đi ra khỏi mộ đạo dài dằng dặc này, không chỉ là Đao Phong, ngay cả tôi cũng đỏ chín.
Chỉ thấy cửa mộ đạo ba người đứng dàn hàng, họ cong mày híp mắt, vẻ mặt không có ý tốt nhìn chúng tôi, đồng thời cũng phát ra một loại thanh âm “Hắc hắc” hừ cười. . . . Đăng bởi: admin
Giữa mộ dạo tối tăm lạnh lẽo, tiếng bước chân nặng nề kia càng ngày càng gần, từng chút từng chút một tựa như giẫm lên tiếng lòng, mắt thấy sẽ đến tới trước mặt chúng tôi.
Tay tôi sờ lên quân đao bên hông, thở sâu thấp giọng nói: “Loại nơi chốn này không thể nào có thứ gì lợi hại, phỏng chừng chỉ là tiểu nhân vật.”
Sở Vấn Thiên liếc mắt nhìn tôi, cười nói: “Cùng ta đi sẽ không đụng phải thứ gì lợi hại.” Ngụ ý dù có thứ gì trong mộ thì vào mắt ông ta đều là tiểu nhân vật.
Nghe được câu này, tôi lập tức đem tay bỏ xuống, giả vờ như ban nãy mình chưa hề nói gì.
Lúc này thứ trong mộ dưới ánh đèn mắt sói dần dần lộ ra mặt mũi thực, chúng tôi nín thở tập trung quét mắt nhìn vào cái thứ người không ra người quỷ không ra quỷ kia, khi nhìn ra họ là một nam một nữ, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhỏm, khi thấy sau lưng họ còn đeo một cái hộp gỗ lớn, tôi lại căng thẳng.
Một nam một nữ này thân hình khô héo, rất giống thây ma trong Resident Evil, chỉ có điều vật liệu rách rưới trên người họ chứng minh họ thuộc Trung Hoa cổ đại. Họ trừng hốc mắt đen ngòm, cả miệng bị sợi chỉ đen thô vá kín lại, nhìn qua lôi thôi lếch thếch. Mà cái hộp gỗ kỳ dị kia, trong mắt tôi chính là cơ quan ám khí hại người.
Chỉ tiếc tôi vừa phân tích xong tình huống trước mắt, thanh âm của chú và Kỷ Tuyền liền từ trong hộp gỗ sau lưng một nam một nữ truyền ra, tôi sửng sốt, bấy giờ mới hiểu ra công dụng chân chính của cái hộp.
Nhớ lại lúc chúng tôi mới tiến vào địa cung, ở gần tượng thú Hồn Độn nghe được tiếng vọng cổ quái, nguyên lý đại khái giống hộp gỗ này đây, chúng không thể nào hoàn toàn không có cơ sở tạo ra thanh âm giống người, chỉ có thể phục chế và mô phỏng, nói cách khác chú và Kỷ Tuyền cũng đã đụng phải hai tên này, có lẽ chúng ở gần chỗ hai người nói chuyện, cho nên hai đứa nó có thể sử dụng cái hộp trên lưng mô phỏng ra thanh âm đồng dạng thu hút sự chú ý của người sống.
Hơn nữa chúng e rằng không chỉ có khả năng sao chép tiếng động đơn giản như vậy, chúng phải có hình thức tư duy nhất định, mới có thể tạo ra ngôn ngữ hợp lý để thu hút chúng tôi qua đó, cũng giống như phần mềm tổng hợp giọng nói đang hot hiện nay, thật không ngờ người xưa vậy mà cũng có thể tạo ra thứ cao cấp như vậy.
Ngay khi tôi đang suy xét nguyên lý của hộp gỗ, quỷ nô bên cạnh Sở Vấn Thiên đã rút đại đao xông tới, tôi cũng đành phải khoát tay, ra hiệu cho Tiểu Hải nhanh chóng qua đó hỗ trợ.
Hai con quỷ nô cấp bậc quỷ vương chống lại hai con thây ma biết nói, ai thắng ai thua vừa nhìn đã biết.
Quỷ nô của Sở Vấn Thiên sức lực lớn vô cùng, một đao đã chém đứt ngang eo thây ma, liên đới cái hộp trên lưng cũng bị đập vỡ tan tành, đao thứ hai dùng mặt dao, đem thây ma bị chém thành hai khúc kia hất về hướng thây ma số hai, Tiểu Hải khi dị vật bay tới khéo léo né sang bên, trơ mắt nhìn hai thây ma bị đập thành một đống.
Chỉ có mỗi tướng quân quỷ nô ra mặt, vậy mà đôi nam nữ thây ma ngay cả năng lực phản kháng cũng không có.
Sở Vấn Thiên làm như đã sớm quen với phong cách của quỷ nô nhà mình, một tay đút túi đứng phía sau chỉ cười.
Tôi nhìn cảnh tượng bột xương bay loạn cách đó không xa, “Ai nha” một tiếng sợ hãi che mắt, thở dài nói : “—— Quá hung tàn đó.”
Đao Phong thấy tôi giả vờ cợt nhả, nhắc nhở: “Ngô Mưu và Kỷ Tuyền hẳn là ở phía trước.”
Nghe vậy, tôi vội vàng chỉnh lại sắc mặt, nói với Sở Vấn Thiên: “Chú, không cần đánh nữa, đi thôi, người của chúng ta đang ở gần đây, phải nhanh đi theo tụ họp cùng họ.”
Sở Vấn Thiên biết tôi lo lắng cho bạn mình, liền gật đầu nói: “Hai đứa đi bên trái, ta đi bên phải, dù sao cũng thông nhau, đến phía trước gặp lại.”
Tôi cho rằng ông ấy sợ trong mộ đạo lại xảy ra biến cố, cho rằng tách ra có thể song song giải quyết hết, vì vậy không suy nghĩ nhiều đồng ý.
Chúng tôi tách ra ở ngã ba, tôi và Đao Phong đi vào mộ đạo bên trái, mộ đạo này cũng không rộng, nhiều lắm chỉ đủ hai người đi song song, hơn nữa rất sâu, giống như là vực sâu không đáy vậy, đi thế nào cũng không đến được đích.
Nhưng tôi biết đây là mộ đạo do con người làm vì hai bên vách tường nhẵn bóng không có bất kỳ trang trí nào, mới khiến con người sản sinh ra cảm giác đi tới chỗ nào cũng đều giống nhau, trên thực tế chúng tôi cũng không đi lâu.
Tôi nhân cơ hội kề bên Đao Phong, vừa đi vừa giả vờ nghiên cứu vách tường hai bên, sau đó kiếm đề tài nói: “Cậu xem hai bên này có thể có cơ quan không, sao trên tường một tí hình vẽ cũng không có.”
Đao Phong đã sớm chú ý tới điểm này, nghe được tôi hỏi, liền lắc đầu biểu thị bản thân cũng không biết.
Tôi lén liếc nhìn gò má cậu ấy, thấy đôi mắt đen của cậu ấy hơi rũ xuống, tóc đen tản mát, vẫn như cũ là vẻ mặt lạnh lùng, trong lòng khẽ động, dứt khoát to gan bắt lấy cánh tay phải bị thương của cậu ấy, thấp giọng nói: “Đao Phong, chuyện trước đó tôi hỏi cậu, cậu có thể đáp ứng tôi chứ.”
Đao Phong khi tôi nắm tay cậu ấy liền đông cứng người, bước chân bắt đầu chậm lại, nhìn cũng không thèm nhìn tôi nói: “Đáp ứng anh cái gì.”
Tôi nghe cậu ấy nói vậy, mặc dù biết cậu ấy cố ý giả vờ không hiểu, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu, bởi vì tôi biểu hiện ngoài mặt tùy tiện, thật ra thì vẫn rất sợ cậu ấy sẽ từ chối tôi, nếu như là lý do từ chối nào khác tôi còn có thể tìm cớ càn quấy một phen, sợ là sợ Đao Phong sẽ trực tiếp nói cậu ấy không thể tiếp nhận đàn ông, nói cậu ấy muốn lấy vợ sinh con nối dõi tông đường, vậy tôi sẽ thực sự không còn lý do gì quấn lấy cậu ấy nữa.
Cái gì mà tình yêu có thể chiến thắng tất cả, chỉ cần yêu giới tính tuổi tác vân vân đều không thành vấn đề chứ, những lời vô nghĩa này ngay cả bản thân tôi cũng không tin, càng không thể nào dùng để thuyết phục Đao Phong.
Nghĩ thế, tôi nhắm mắt làm liều, sờ lòng bàn tay Đao Phong, sau đó chậm rãi cùng cậu ấy mười ngón đan xen, cách lớp băng gạc dày kia, vẫn có thể cảm giác được nhiệt độ trên người cậu ấy.
. . . . Nếu có thể vĩnh viễn như vậy thì tốt biết bao.
Thở dài, bàn tay quấn băng của Đao Phong khiến tôi nhịn không được mềm lòng, ngón tay ma sát nhau cảm giác cũng thật khiến người ta động tâm, vì vậy giọng tôi thả nhẹ, khẽ nói: “Tôi nói tôi thích cậu, là nghiêm túc, Đao Phong, không phải vì cùng cậu làm loại chuyện đó mới chịu giúp cậu, giúp cậu là vì chúng ta là anh em, hôn cậu là vì tôi thích cậu, yêu cậu, cậu . . . . . Cậu lại hiểu thành tôi lợi dụng lúc cậu gặp khó khăn lòng dạ tiểu nhân có mưu đồ khác . . . . . . Vậy tôi cũng không còn cách nào. Tôi thích cậu, đương nhiên muốn cùng cậu làm loại chuyện đó, đương nhiên muốn cậu chấp nhận tôi, nhưng cho dù cậu không đồng ý, tôi cũng sẽ giúp cậu hoàn thành tâm nguyện, cho nên cậu không cần lo lắng, nếu thật không sự không được cậu cứ trực tiếp nói, để tôi chết một cách thống khoái. . . . .”
Nói đến đây, chính tôi cũng đã làm xong quyết định và chuẩn bị, tôi nghĩ cậu ấy có thể hiểu rõ ý tôi.
Đao Phong nhất định là lần đầu tiên bị người ta tỏ tình trắng trợn như vậy, cậu ấy ngừng lại, đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, tôi có thể cảm giác được tay cậu ấy có dấu hiệu co lại, nhưng tôi không để cậu ấy được như ý, cố gắng nắm chặt lấy, vừa không để cậu ấy cảm thấy đau, vừa không để cậu ấy dễ dàng rút tay về.
Tôi và Đao Phong cao xấp xỉ nhau, trong mộ đạo ánh sáng của đèn pin mắt sói tuy mờ tối, nhưng cũng đủ để tôi thấy vẻ mặt cậu ấy. Cậu ấy khẽ nhíu mày, dường như đang cố gắng tiêu hóa những lời tôi vừa nói, hoặc đang suy nghĩ hay phân vân.
Tôi thấp thỏm chờ đáp án của cậu ấy, nghĩ rằng nếu cậu ấy là đang do dự, thì chứng tỏ tôi có hy vọng, nếu cậu ấy đang suy nghĩ nên làm sao từ chối tôi, vậy thì có thể tôi hết đường rồi.
Song tôi tin, người như Đao Phong nếu thật muốn từ chối, sẽ không chần chừ như vậy, đã sớm cho tôi một đấm để tôi cút xa, cậu ấy lại lộ ra vẻ mặt hoang mang, đã nói lên trong lòng cậu ấy cũng rất để ý tôi.
Quả nhiên, một lát sau Đao Phong liền xoay đầu lại, con ngươi đen sâu thẳm nhìn thẳng tôi, nhìn đến mức tôi có chút ngượng ngùng.
“Thế nào.” Tôi lắp bắp, thận trọng hỏi: “Cậu nghĩ xong chưa?”
“Tôi . . . . . ” Đao Phong há miệng, gật đầu lại lắc đầu, hai tròng mắt mang theo chút mờ mịt nói: “Tôi đã nghĩ xong.”
“Đã nghĩ xong. . . . . .” Tôi sững sờ lặp lại ba chữ này, cảm giác mình đã bị phán quyết, đợi kết quả.
Tôi nhìn đôi mắt trong veo của Đao Phong, bỗng nhiên lại dâng lên loại kích động muốn hôn cậu ấy, không thể làm gì khác hơn là lúng túng ho khan một tiếng, sờ mũi nói: “Vậy, vậy cậu nói đi, sống hay chết chỉ dựa vào những lời này của cậu.” Tôi khẩn trương vô thức nắm chặt tay cậu ấy, chuẩn bị cho những gì xấu nhất: “Nếu không được. . . . . .Chúng ta vẫn là anh em.”
Đao Phong nhìn tôi, môi mỏng hé mở, hồi lâu sau, bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “Tôi . . . . . Thích anh.”
Tôi thoáng sửng sốt, trong lòng lập tức nóng lên.
Giọng Đao Phong vốn trầm thấp từ tính, dễ nghe lắm, bây giờ mang theo chút sượng sùng và hồi hộp, nói ra càng như tiếng trời vậy, loại dáng điệu mở miệng thẹn thùng cùng sự kiên định trong giọng nói, cũng khiến tim tôi đập loạn, kích động không thôi, nhất thời lại có chút lúng túng.
Tôi theo bản năng siết chặt hai tay, nghĩ rằng Đao Phong nếu đã nói như vậy, thì chứng tỏ trong lòng cậu ấy cũng đã có dự định, cũng thân là đàn ông, tôi đại khái có thể hiểu rõ lo lắng và quyết định của cậu ấy, cho nên tôi miễn cưỡng khiến mình tỉnh táo lại, yên lặng chờ cậu ấy nói ra câu kế tiếp.
Đao Phong sau khi nói ra câu nói xấu hổ nhất kia, đại khái cảm thấy đã không còn câu nào mắc cỡ hơn câu vừa rồi nữa, vệt đỏ ửng trên khuôn mặt tuấn tú thoáng thối lui một chút, sau đó mặt không gợn sóng thấp giọng nói: “Nhưng thích là thích, cũng không có nghĩa là tất cả, tôi còn rất nhiều chuyện phải làm . . . . . . Hơn nữa không nhất định có thể cùng một chỗ với anh, tôi thậm chí không chắc có thể còn sống ra khỏi đây không, Sở Dương . . . . . .”
“Tôi biết.” Tôi cắt ngang lời cậu ấy, hít sâu một hơi, đưa tay phải của cậu ấy lên đặt bên miệng hôn, vui vẻ cười nói: “Có mấy câu này của cậu là đủ rồi, tôi đều hiểu cả, sẽ không miễn cưỡng cậu, cậu chỉ cần để tôi theo bên cạnh cậu là được, tôi sẽ giúp cậu giải quyết những chuyện này, đến lúc đó cậu sẽ không viện cớ từ chối tôi nữa.”
Đao Phong bị tôi trách móc, sau khi thoáng sửng sốt thì gật đầu, nói: “Anh hiểu là tốt rồi.”
Với tư cách là hai người đàn ông trưởng thành, trọng trách trên người tôi và Đao Phong đều không nhẹ, huống hồ hiện nay còn có chuyện phức tạp như thế chờ chúng tôi làm rõ, không chỉ là Đao Phong, dù là tôi cũng biết trước hết lấy đại cục làm trọng, song có câu nói kia của Đao Phong, tôi cũng đã biết nên làm thế nào, tôi có lòng tin cũng có năng lực giải quyết tất cả, hiện tại chỉ là vấn đề thời gian.
Tôi cong khóe miệng, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Đao Phong, trong lòng nhớ lại những lời làm cậu ấy khó mà mở miệng ban nãy, rốt cuộc cảm nhận được cái gì gọi là thỏa mãn.
Nói thật đây cũng chính là tính cách thẳng thắn của Đao Phong, lại gặp phải cái tên mặt dày mày dạn tôi đây, nếu không đổi thành bất kỳ một người phụ nữ nào nhỏ mọn ở mặt tình cảm có thể dễ dàng đùa giỡn chết tôi, tỷ như bạn gái trước của tôi . . . . . .
Nhưng có điều không thể đặt chung họ với nhau để so sánh, bởi vì cô ấy là cô ấy, Đao Phong là Đao Phong, mà trong lòng tôi bây giờ chỉ có Đao Phong.
Nghĩ vậy, tôi kề sát bên tai Đao Phong, khẽ hôn vành tai mềm mại của cậu ấy một cái, mềm giọng nói: “Tôi muốn hôn cậu, lần trước hôn được phân nửa đã bị cậu đẩy ra . . . . . .”
Đao Phong đỏ bừng mặt, nghiêng đầu sang bên nói: “Chờ ra ngoài đã . . . . . .”
Tôi nghĩ cậu ấy hẳn cảm thấy tiến triển như vậy quá nhanh không cách nào thích ứng, vì vậy săn sóc ở phương diện trúc trắc và bảo thủ này của cậu ấy, nói: “Ừm, tìm chú và chị Tuyền trước, không biết họ thế nào.”
Ngoài miệng nói vậy, trong lòng tôi lại đang nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt Đao Phong, tuy không muốn thừa nhận, nhưng đúng là từ đó trở đi tôi đối với Đao Phong có cảm giác không giống nữa, đó hẳn không phải là tình yêu, chẳng qua đơn thuần bị cậu ấy hấp dẫn, luôn cảm thấy cậu ấy và những người khác không giống nhau, luôn cảm thấy muốn cùng cậu ấy trò chuyện nhiều hơn, chung quy không nhịn được muốn thân cận, đây đại khái chính là điềm báo của tình yêu, là thứ tôi không khống chế được.
Đao Phong có thể cũng như vậy hay không? Cậu ấy khăng khăng muốn tôi đồng hành cùng cậu ấy, lại hết sức bảo vệ tôi, lẽ nào chỉ vì đào mộ mà thôi? Việc này nói ra ai sẽ tin?
. . . . . Dù thế nào thì bố đây cũng không tin.
Tôi khoác lấy tay của Đao Phong, không chút hoang mang chậm rãi đi trong mộ đạo, có lẽ ở đây không có ai khác lại vô cùng ẩn khuất, Đao Phong cũng không đẩy tôi ra, mà yên tĩnh đi bên cạnh tôi.
Trong lòng tôi vui vẻ, đắc ý, bước đi bắt đầu không có mắt, không để ý dưới chân suýt té lộn mèo, cơ thể nghiêng về phía trước vừa vặn được Đao Phong níu lại, trong miệng vẫn không nhịn được mắng một câu: “Mẹ nó!”
Chẳng qua không ngờ tới trong mộ đạo thâm sâu lại yên ắng, hai chữ này của tôi nháy mắt nổi lên hiệu ứng dây chuyền, dẫn đến cả mộ đạo đều không ngừng vang vọng “Mẹ nó”.
Tôi cười hắc hắc, lúng túng gãi đầu, Đao Phong cũng cong khóe miệng, vẻ mặt vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Tôi nhìn cậu ấy cười dễ coi như vậy, trong đầu đột nhiên có một ý tưởng.
Vì vậy tôi buông cậu ấy ra, hai tay chắp bên mép thành hình phễu, lấy hết dũng khí rống lớn một câu: “Đao Phong tôi yêu cậu —— ”
Một tiếng này rống mười phần phấn khích, âm vang, khí xuyên núi rừng, rất có phong độ của một đại tướng, nhất thời chấn toàn bộ một đạo đều vọng lại năm chữ kia.
Tôi hài lòng thả tay xuống, nghiêng đầu liền thấy khuôn mặt tuấn tú của Đao Phong đỏ bừng, hai tròng mắt mờ mịt luống cuống nhìn tôi, lại ngượng ngùng quay đầu đi, bộ dáng kia quả thực như nhẹ nhàng chạm đến mấu chốt trong lòng tôi.
“Sở Dương.” Hồi sau, Đao Phong trong tiếng vọng mang tên mình vô số lần miễn cưỡng mở miệng nói: “Trước đây không nhìn ra anh hóa ra lại lưu manh như vậy.”
“Quá khen quá khen, đối mặt với cậu tôi chính là lưu manh. . . . . .” Tôi động tác dịu dàng nâng cằm cậu ấy, trên đôi môi mỏng mềm mại cố sức hôn một cái, sau đó híp mắt khàn giọng nói: “Chỉ nghe tôi nói một câu cậu đã đỏ mặt, vậy sau này nếu như tôi muốn ôm cậu, đi vào bên trong cậu, toàn thân cậu có phải cũng sẽ đỏ . . . . . .”
Những lời này nói xong, Đao Phong ngay cả lỗ tai cũng đều đỏ chín.
Sau đó nữa . . . . .
Tôi liền bị hung hăng đánh một trận.
Đợi đến khi tôi ôm đầu đi theo Đao Phong cuối cùng đi ra khỏi mộ đạo dài dằng dặc này, không chỉ là Đao Phong, ngay cả tôi cũng đỏ chín.
Chỉ thấy cửa mộ đạo ba người đứng dàn hàng, họ cong mày híp mắt, vẻ mặt không có ý tốt nhìn chúng tôi, đồng thời cũng phát ra một loại thanh âm “Hắc hắc” hừ cười. . . . Đăng bởi: admin
/112
|