Chương 36
Tôi mang kính đen, ngửa đầu tựa trên ghế dài công viên, vắt chéo chân thoải mái hưởng thụ ánh nắng ấm áp hiếm hoi vào mùa đông này.
Kể từ lúc chia tay Đao Phong Kỷ Tuyền, đã tròn hai tháng có lẻ, lúc này đang dịp tiết cuối đông, bầu trời cho dù có ánh nắng, cũng lạnh tựa hầm băng, há miệng là có thể thở ra khói trắng.
Bỗng dưng một luồng khí âm lãnh phả thẳng vào mặt, tôi mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân thình lình xuất hiện trước mắt, mắt hạnh đỏ tươi kia khẽ nhướng, đang đờ đẫn cùng tôi đối diện, hoa văn quỷ dị trên trán trôi trôi nổi nổi, khiến nàng vốn đã xinh đẹp như tiên càng tăng thêm phần yêu mị.
Nàng là Hải Mê Thất hậu, phi tử của Nguyên Định Tông, hoàng hậu chấp chính Khâm Thục ba năm, sở hữu sự xinh đẹp và vóc dáng hơn người.
Nhưng hiện giờ vị Hải Mê Thất hậu vô cùng xinh đẹp này, đã biến thành quỷ nô thủ hạ đầu tiên của tôi, mà nét xinh đẹp kinh diễm người trần kia của nàng, sau khi nhìn vô số lần, cũng từ từ mất đi lực hấp dẫn với tôi.
Hai tháng trước, tôi phong trần mệt mỏi về đến nhà, Lão Sở nhìn thấy tôi trước hỷ sau kinh, cao thấp quét nhìn tôi một lần xong kéo tay tôi thấp giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?! Mày làm gì mà rước một thân quỷ khí này trở về?”
“Quỷ khí?” Tim tôi căng thẳng, lập tức nghĩ tới hoa văn trên ngón tay, ngoài miệng lại che giấu cười nói: “Trộm mộ mà, khẳng định có quỷ khí.”
“Bớt nói nhảm vô bổ với ba đi, mày biết ba chính là chỉ loại nào!” Ánh mắt Lão Sở sắc bén, nhìn chằm chằm bộ dáng tôi như sư tử tức giận trước camera.
Tôi do dự có nên kể toàn bộ chuyện này cho Lão Sở hay không, thanh âm của mẹ đã từ trong phòng truyền đến.
Đối với một đứa bất hiếu như tôi, mẹ lần này không biểu hiện chút phẫn nộ nào, chỉ ôm tôi vào lòng nghẹn ngào nói: “Trở về là tốt rồi trở về là tốt rồi, muốn ăn cái gì, bây giờ mẹ lên phố mua cho.”
Tôi nghe mà mũi đau xót, cũng không biết nên mở miệng thế nào, chỉ liên tục gật đầu, tỏ vẻ mình nhất định ở nhà thành thành thật thật chờ mẹ về nấu cơm.
Ngay cả Lão Sở muốn phát hỏa với tôi, mẹ cũng mắng loạn một trận đuổi Lão Sở đi, kéo tôi ngồi trên sofa hỏi han, nói trước kia muốn cùng bạn bè ra ngoài chơi đều sẽ nói cho nhà biết một tiếng, sao lần này im lìm bỏ đi, hỏi tôi có phải đang giận bà không.
Tôi sửng sốt, nghĩ thầm nào có chứ, sao mẹ lại nghĩ thế, rõ ràng chính là tôi không đúng, cư nhiên để mẹ lo lắng thành thế này.
Mấy phen trấn an giải thích xong, rốt cuộc dỗ được mẹ vui vẻ, mang theo túi tái chế lên phố mua sắm.
Lão Sở lúc này mới đen mặt từ trong phòng thò đầu ra, nói với tôi: “Lại đây, có việc kể với mày.”
Tôi thở dài một tiếng, trong lòng biết chạy không khỏi, không thể làm gì khác hơn là đi vào nhà đóng chặt cửa, giành trước chìa tay trái ra, nói: “Con quả thực đã chọc phải chút phiền toái, ở trong mộ đụng phải một con nữ quỷ, con đem trận đồ túng quỷ trên sách dùng minh hỏa khắc vào sau lưng cô ta, liền biến thành như vậy.”
Lão Sở nghe thế con mắt trừng to cơ hồ rơi xuống mặt đất, nắm lấy ngón tay tôi trái nhìn phải ngó, cuối cùng thần sắc bi thương thở dài: “Phải tới trốn cũng không thoát. . .. . . . . . ”
Tôi kỳ quái Lão Sở vì sao vô cớ nói câu như vậy, liền hỏi: “Làm sao vậy, hoa văn này có phiền toái gì?”
“Phiền toái?” Lão Sở hừ một tiếng: “Đâu chỉ phiền toái, mày dùng đúng là thuật túng quỷ, nhưng là dị thuật kiêng kỵ nhất trong túng quỷ, quỷ bị nhân loại thu về dùng cho mình, gọi là quỷ nô, quỷ nô có một dấu hiệu chung, đó chính là túng quỷ ấn, túng quỷ ấn căn cứ vào tình hình của người chủ quỷ, sẽ hiện ra hình thái bất đồng, khắc ở một bộ phận nào đó trên người quỷ nô và chủ quỷ, chỉ cần một ngày túng quỷ ấn này còn tồn tại, quỷ nô sẽ không được vi phạm mệnh lệnh của chủ quỷ.”
“Thế chẳng phải rất tốt sao?” Nghe Lão Sở giải thích, tôi có chút kinh hỉ, nghĩ thầm nếu thật sự là vậy, sau này trộm mộ sẽ tiện hơn, tất cả những chuyện không thể làm giao cho quỷ nô đi làm, nhất định làm ít công to.
Khó trách phái phong quỷ lại trở thành nhân tài kiệt xuất trong giới trộm mộ, đây rõ ràng là chuyện chỉ cần chỉ tay năm ngón mà.
“Tốt cái rắm!” Ai ngờ Lão Sở thấy tôi lộ sắc mặt vui mừng, khuôn mặt già nua càng đen như đít nồi: “Ba mày sao lại sinh ra cái thứ bất lực như mày chứ, mày vừa rồi có phải nghĩ sau này chuyện gì cũng giao hết cho quỷ nô làm không? Ba cho mày biết, túng quỷ ấn này sở dĩ kiêng kỵ, chính là vì nó đối với quỷ chủ có lợi ích lớn, hại còn lớn hơn, mày cho rằng mày sử dụng dị thuật bắt một con quỷ lưu lại nhân gian, thì không trả giá gì sao, trả giá chính là thọ mệnh của chính mày đó!”
“Thọ mệnh . . . . . . . ” Tôi nhất thời phản ứng không kịp, sững sờ tại chỗ nhìn Lão Sở, trong đầu không ngừng vang vọng hai chữ này.
“Túng quỷ ấn kia khắc trên một phần thân thể mày, liền giảm bớt một phần thọ mệnh của mày, mày giống như đang dùng thọ mệnh của mình để kéo dài thời gian quỷ nô lưu lại!” Lão Sở vừa giận vừa hận, lo âu nhìn hoa văn trên ngón tay tôi, như muốn tìm thứ gì đó khoét nó xuống: “Mày nghĩ rằng ba tại sao lại không dạy cái này cho mày, chính là vì phong quỷ thuật cấp càng cao, tính hủy diệt đối với bản thân thầy phong quỷ càng lớn, thầy phong quỷ thành danh qua các thế hệ Sở gia cũng không sống quá năm mươi, họ động vào nhiều kiêng kỵ quá, cuối cùng không cách nào thu tay lại, phải đem thọ mệnh của chính mình cống hiến ra, người quỷ không chung đường, chung quy không thể quá mức thân cận, bảo trì không được khoảng cách, đó chính là tử lộ.”
Lão Sở sau khi nói xong trầm mặc hồi lâu, nhìn tôi tiếp tục nói: “Ba mày không trông cậy mày tiền đồ lớn mức nào, chỉ hy vọng mày có thể dài mệnh trăm tuổi, bình an qua cả đời này, Sở gia chúng ta trước kia tạo nghiệt không ít, trả cũng đã trả không sai biệt lắm rồi, từ thế hệ ông nội mày bắt đầu rửa tay gác kiếm, không hề lăn lộn giở trò với người chết nữa, ba dạy mày độ oán, là muốn cho mày có chiêu trò bảo vệ tính mạng, ai ngờ mày lại tự mình đánh bậy đánh bạ học xong túng quỷ . . . . . .”
“Thứ này có thể bỏ đi được không?” Tôi vừa nghe sai phái quỷ nô cư nhiên cần trả giá thảm dữ vậy, không khỏi cả người rét run, nhớ tới chính mình trước kia luôn oán giận Lão Sở không phúc hậu, hiện tại mới hiểu được, ông là lo toan đủ đường cho tôi, hy vọng tôi giống người thường an ổn sống cả đời.
Lão Sở nói năng chua ngoa tâm đậu hủ, tôi lại chẳng mảy may hiểu cho ông.
“Nếu dễ dàng bỏ đi như vậy, ba còn giả vờ ở đây sốt ruột làm chi, ôi. . . . . . . ”
Tôi thấy bộ dáng bất đắc dĩ bi ai của Lão Sở, trong lòng có chút khó chịu, dù sao cũng là cha mình, chung quy để ông lo lắng cho tôi, lương tâm tôi không chịu nổi, ông hy vọng tôi bình an cả đời, tôi làm sao không mong ông dài mệnh trăm tuổi.
Đáng tiếc chuyện cho tới giờ, nói gì nữa cũng không còn ý nghĩa, chuyện đã xảy ra, tôi chỉ có thể cố gắng tìm kiếm phương pháp khác thay đổi nó, trong nhà chỉ có mình tôi là con trai độc nhất, nếu tôi vô duyên vô cớ chết đi, ai thay tôi làm tròn đạo hiếu, hầu hạ cha mẹ? Cho dù tương lai cưới vợ sinh con, tôi cũng không thể hoàn toàn an tâm, bởi vì phụ nữ quá dễ thay đổi, ai có thể cam đoan cô ta sau khi tôi đi rồi sẽ không tìm cơ hội dắt con tái giá.
Nhưng lúc này không còn cách nào khác, trước khi có thể giải trừ túng quỷ ấn trên ngón tay, tôi trước tiên phải thích ứng với con nữ quỷ từ cổ mộ chui ra này, huống chi về sao e rằng còn phải làm chút việc nữa, giải quyết xong chuyện Đao Phong nói rồi sẽ chậm rãi đối phó túng quỷ ấn cũng không muộn.
Lão Sở cùng tôi thương lượng một chút, cuối cùng đồng ý với ý kiến của tôi, ông bảo tôi nghiên cứu kỹ càng cổ thuật phong quỷ, không chừng chờ tôi hoàn toàn nắm giữ những cái còn lại rồi, sẽ tự nhiên ngộ ra phương pháp giải trừ ấn ký.
Lời tuy là thế, nhưng trong lòng chúng tôi đều biết, cơ hội kia kỳ thật cực kỳ nhỏ, nếu không tại sao Sở gia nhiều dị sĩ tài ba như vậy đều chỉ sống đến năm mươi, sinh mệnh ngắn ngủi của họ chính là minh chứng tốt nhất cho việc nghịch thiên của thuật phong quỷ.
Trước khi chính thức bắt đầu đặt ra mục tiêu tu luyện, tôi cân nhắc xem có nên đến bệnh viện kiểm tra toàn diện không.
Nói thật, độc của con mộ thú của Đao Phong, trong lòng tôi đến nay đều canh cánh, mang theo độc đi làm việc, chung quy có chút bất an.
Không ngờ sau khi kể loại suy nghĩ này cho Lão Sở, ông lại lắc đầu, vỗ vai tôi nói: “Thằng ngốc này, phải mà mày có nửa phần khôn khéo của ba mày thì ba mày cũng thỏa mãn rồi, mày nói xem sao mày lại dốt vậy chứ, phàm là người có đầu óc đều phải nghĩ ra rồi chứ, ba mày đây tính tình như thế, nếu biết ai hạ độc thủ mày, thì sẽ thờ ơ đứng nhìn sao? Yên tâm, thằng nhóc Đao gia kia nhẹ dạ, đã sớm giải độc cho mày rồi, ba mày chính là thấy nó không thật sự hạ độc, mới thả nó đi, nếu không sớm đã xông lên theo nó liều mạng rồi.”
Tôi nghe vậy trợn mắt há hốc mồm sững sờ tại chỗ, nhất thời cũng không biết nói gì cho phải, nhớ tới hai tháng trước từ bệnh viện rời đi, Đao Phong vẫn hôn mê bất tỉnh, trong lòng có chút cảm thụ không rõ ràng.
Y chưa bao giờ nghĩ tới việc thật sự hại tôi, tôi lại không quan tâm đến an nguy của y một mình rời đi, như vậy xem chừng, tôi đại khái mới là kẻ lãnh huyết vô tình nhất.
“Không biết cậu ấy bây giờ thế nào.” Mang theo nữ quỷ Tiểu Hải dạo loanh quanh trong công viên, tôi đá cục đá dưới chân, đột nhiên có chút hoài niệm quãng thời gian ở cùng họ, Đao Phong là người tốt, nếu thật sự kết nghĩa anh em với y, nhất định là chuyện vui vẻ nhất đời tôi đây.
Chẳng qua sau khi tôi không có dũng khí rời đi, y có lẽ sẽ không nguyện ý gần gũi với tôi nữa.
Hai tháng này dưới sự trợ giúp của Lão Sở, tôi đã thăm dò hơn phân nửa giảng giải trong sách về thuật phong quỷ, ngay cả phần nội dung cấm kỵ, cũng đã lần lượt bị tôi nghiên cứu sơ lược.
Tôi hôm nay, thao túng một con quỷ quái thật là hạ bút thành văn, độ hóa một ít oan hồn bình thường cũng dễ như trở bàn tay, duy chỉ có vài tờ nội dung cuối cùng trong sách không dám tùy tiện thử.
Bởi vì câu nói đầu tiên là “Dùng dương phủ âm, cực dương tất diệt”, Lão Sở nói một trong chữ “Dương” này nhất định là chỉ dương thọ, chưa tới lúc vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không thể dùng bậy.
Tôi ghi nhớ lời Lão Sở, chỉ thí nghiệm đi thí nghiệm lại nội dung trong sách, rút gọn biến hóa, mãi đến khi hoàn toàn nắm chắc, hoặc sáng tạo ra tuyệt kỹ độc môn riêng mình mới thôi.
Đạo tu luyện, có khởi đầu ắt có kết thúc, từ ngày tôi bắt đầu chân chính tu luyện thuật phong quỷ, cuộc đời tôi trước đó xem như đã kết thúc, tôi tiếp nhận thuật phong quỷ, chẳng khác nào tiếp nhận một loại nhân sinh mới, vận mệnh của bản thân tôi đã thay đổi, vậy phải tự mình nắm lấy.
Từ công viên một đường lắc lư trở về thôn, tôi thuận tay mua chút thức ăn, dự định buổi tối dứt khoát đến dốc núi Hoang Tước xem, chỗ kia quỷ nhiều, vừa vặn huấn luyện Tiểu Hải một chút.
Tiểu Hải này là tên tôi thuận miệng đặt, muốn trách thì trách chính cô ta ngốc quá tự nhiên, chung quy thích thừa dịp tôi ngủ nằm sấp lên người tôi, chờ tôi tỉnh dậy dùng cái khuôn mặt chết lặng kia hù dọa tôi.
Mới đầu tôi quả thực bị dọa sợ vài lần, nhiều lần quá cũng không còn cảm giác nữa, có đôi khi cảm thấy cô ta ngơ ngác rất đáng yêu, có đôi khi lại muốn túm đến cho ăn đập một trận.
Lúc sắp đến cửa nhà, tôi phát hiện mấy bác gái hàng xóm lân cận chụm đầu vào nhau thầm thầm thì thì chẳng biết đang thảo luận gì, tôi thấy các bà ấy cứ nhìn vào hướng nhà tôi, nghĩ thầm chẳng lẽ trong nhà xảy ra chuyện gì, vì vậy vội vàng bước nhanh hơn.
Song sau khi vòng qua một khúc rẽ, nhìn thấy trước cửa nhà đậu chiếc xe Cayenne màu đen quen mắt kia, tôi biết mình nghĩ sai rồi, dưới chân khựng lại, tiện đà khóe miệng nhếch lên một mạt cười bĩ, hai tay cắm túi quần sải bước qua đó. Đăng bởi: admin
Tôi mang kính đen, ngửa đầu tựa trên ghế dài công viên, vắt chéo chân thoải mái hưởng thụ ánh nắng ấm áp hiếm hoi vào mùa đông này.
Kể từ lúc chia tay Đao Phong Kỷ Tuyền, đã tròn hai tháng có lẻ, lúc này đang dịp tiết cuối đông, bầu trời cho dù có ánh nắng, cũng lạnh tựa hầm băng, há miệng là có thể thở ra khói trắng.
Bỗng dưng một luồng khí âm lãnh phả thẳng vào mặt, tôi mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân thình lình xuất hiện trước mắt, mắt hạnh đỏ tươi kia khẽ nhướng, đang đờ đẫn cùng tôi đối diện, hoa văn quỷ dị trên trán trôi trôi nổi nổi, khiến nàng vốn đã xinh đẹp như tiên càng tăng thêm phần yêu mị.
Nàng là Hải Mê Thất hậu, phi tử của Nguyên Định Tông, hoàng hậu chấp chính Khâm Thục ba năm, sở hữu sự xinh đẹp và vóc dáng hơn người.
Nhưng hiện giờ vị Hải Mê Thất hậu vô cùng xinh đẹp này, đã biến thành quỷ nô thủ hạ đầu tiên của tôi, mà nét xinh đẹp kinh diễm người trần kia của nàng, sau khi nhìn vô số lần, cũng từ từ mất đi lực hấp dẫn với tôi.
Hai tháng trước, tôi phong trần mệt mỏi về đến nhà, Lão Sở nhìn thấy tôi trước hỷ sau kinh, cao thấp quét nhìn tôi một lần xong kéo tay tôi thấp giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?! Mày làm gì mà rước một thân quỷ khí này trở về?”
“Quỷ khí?” Tim tôi căng thẳng, lập tức nghĩ tới hoa văn trên ngón tay, ngoài miệng lại che giấu cười nói: “Trộm mộ mà, khẳng định có quỷ khí.”
“Bớt nói nhảm vô bổ với ba đi, mày biết ba chính là chỉ loại nào!” Ánh mắt Lão Sở sắc bén, nhìn chằm chằm bộ dáng tôi như sư tử tức giận trước camera.
Tôi do dự có nên kể toàn bộ chuyện này cho Lão Sở hay không, thanh âm của mẹ đã từ trong phòng truyền đến.
Đối với một đứa bất hiếu như tôi, mẹ lần này không biểu hiện chút phẫn nộ nào, chỉ ôm tôi vào lòng nghẹn ngào nói: “Trở về là tốt rồi trở về là tốt rồi, muốn ăn cái gì, bây giờ mẹ lên phố mua cho.”
Tôi nghe mà mũi đau xót, cũng không biết nên mở miệng thế nào, chỉ liên tục gật đầu, tỏ vẻ mình nhất định ở nhà thành thành thật thật chờ mẹ về nấu cơm.
Ngay cả Lão Sở muốn phát hỏa với tôi, mẹ cũng mắng loạn một trận đuổi Lão Sở đi, kéo tôi ngồi trên sofa hỏi han, nói trước kia muốn cùng bạn bè ra ngoài chơi đều sẽ nói cho nhà biết một tiếng, sao lần này im lìm bỏ đi, hỏi tôi có phải đang giận bà không.
Tôi sửng sốt, nghĩ thầm nào có chứ, sao mẹ lại nghĩ thế, rõ ràng chính là tôi không đúng, cư nhiên để mẹ lo lắng thành thế này.
Mấy phen trấn an giải thích xong, rốt cuộc dỗ được mẹ vui vẻ, mang theo túi tái chế lên phố mua sắm.
Lão Sở lúc này mới đen mặt từ trong phòng thò đầu ra, nói với tôi: “Lại đây, có việc kể với mày.”
Tôi thở dài một tiếng, trong lòng biết chạy không khỏi, không thể làm gì khác hơn là đi vào nhà đóng chặt cửa, giành trước chìa tay trái ra, nói: “Con quả thực đã chọc phải chút phiền toái, ở trong mộ đụng phải một con nữ quỷ, con đem trận đồ túng quỷ trên sách dùng minh hỏa khắc vào sau lưng cô ta, liền biến thành như vậy.”
Lão Sở nghe thế con mắt trừng to cơ hồ rơi xuống mặt đất, nắm lấy ngón tay tôi trái nhìn phải ngó, cuối cùng thần sắc bi thương thở dài: “Phải tới trốn cũng không thoát. . .. . . . . . ”
Tôi kỳ quái Lão Sở vì sao vô cớ nói câu như vậy, liền hỏi: “Làm sao vậy, hoa văn này có phiền toái gì?”
“Phiền toái?” Lão Sở hừ một tiếng: “Đâu chỉ phiền toái, mày dùng đúng là thuật túng quỷ, nhưng là dị thuật kiêng kỵ nhất trong túng quỷ, quỷ bị nhân loại thu về dùng cho mình, gọi là quỷ nô, quỷ nô có một dấu hiệu chung, đó chính là túng quỷ ấn, túng quỷ ấn căn cứ vào tình hình của người chủ quỷ, sẽ hiện ra hình thái bất đồng, khắc ở một bộ phận nào đó trên người quỷ nô và chủ quỷ, chỉ cần một ngày túng quỷ ấn này còn tồn tại, quỷ nô sẽ không được vi phạm mệnh lệnh của chủ quỷ.”
“Thế chẳng phải rất tốt sao?” Nghe Lão Sở giải thích, tôi có chút kinh hỉ, nghĩ thầm nếu thật sự là vậy, sau này trộm mộ sẽ tiện hơn, tất cả những chuyện không thể làm giao cho quỷ nô đi làm, nhất định làm ít công to.
Khó trách phái phong quỷ lại trở thành nhân tài kiệt xuất trong giới trộm mộ, đây rõ ràng là chuyện chỉ cần chỉ tay năm ngón mà.
“Tốt cái rắm!” Ai ngờ Lão Sở thấy tôi lộ sắc mặt vui mừng, khuôn mặt già nua càng đen như đít nồi: “Ba mày sao lại sinh ra cái thứ bất lực như mày chứ, mày vừa rồi có phải nghĩ sau này chuyện gì cũng giao hết cho quỷ nô làm không? Ba cho mày biết, túng quỷ ấn này sở dĩ kiêng kỵ, chính là vì nó đối với quỷ chủ có lợi ích lớn, hại còn lớn hơn, mày cho rằng mày sử dụng dị thuật bắt một con quỷ lưu lại nhân gian, thì không trả giá gì sao, trả giá chính là thọ mệnh của chính mày đó!”
“Thọ mệnh . . . . . . . ” Tôi nhất thời phản ứng không kịp, sững sờ tại chỗ nhìn Lão Sở, trong đầu không ngừng vang vọng hai chữ này.
“Túng quỷ ấn kia khắc trên một phần thân thể mày, liền giảm bớt một phần thọ mệnh của mày, mày giống như đang dùng thọ mệnh của mình để kéo dài thời gian quỷ nô lưu lại!” Lão Sở vừa giận vừa hận, lo âu nhìn hoa văn trên ngón tay tôi, như muốn tìm thứ gì đó khoét nó xuống: “Mày nghĩ rằng ba tại sao lại không dạy cái này cho mày, chính là vì phong quỷ thuật cấp càng cao, tính hủy diệt đối với bản thân thầy phong quỷ càng lớn, thầy phong quỷ thành danh qua các thế hệ Sở gia cũng không sống quá năm mươi, họ động vào nhiều kiêng kỵ quá, cuối cùng không cách nào thu tay lại, phải đem thọ mệnh của chính mình cống hiến ra, người quỷ không chung đường, chung quy không thể quá mức thân cận, bảo trì không được khoảng cách, đó chính là tử lộ.”
Lão Sở sau khi nói xong trầm mặc hồi lâu, nhìn tôi tiếp tục nói: “Ba mày không trông cậy mày tiền đồ lớn mức nào, chỉ hy vọng mày có thể dài mệnh trăm tuổi, bình an qua cả đời này, Sở gia chúng ta trước kia tạo nghiệt không ít, trả cũng đã trả không sai biệt lắm rồi, từ thế hệ ông nội mày bắt đầu rửa tay gác kiếm, không hề lăn lộn giở trò với người chết nữa, ba dạy mày độ oán, là muốn cho mày có chiêu trò bảo vệ tính mạng, ai ngờ mày lại tự mình đánh bậy đánh bạ học xong túng quỷ . . . . . .”
“Thứ này có thể bỏ đi được không?” Tôi vừa nghe sai phái quỷ nô cư nhiên cần trả giá thảm dữ vậy, không khỏi cả người rét run, nhớ tới chính mình trước kia luôn oán giận Lão Sở không phúc hậu, hiện tại mới hiểu được, ông là lo toan đủ đường cho tôi, hy vọng tôi giống người thường an ổn sống cả đời.
Lão Sở nói năng chua ngoa tâm đậu hủ, tôi lại chẳng mảy may hiểu cho ông.
“Nếu dễ dàng bỏ đi như vậy, ba còn giả vờ ở đây sốt ruột làm chi, ôi. . . . . . . ”
Tôi thấy bộ dáng bất đắc dĩ bi ai của Lão Sở, trong lòng có chút khó chịu, dù sao cũng là cha mình, chung quy để ông lo lắng cho tôi, lương tâm tôi không chịu nổi, ông hy vọng tôi bình an cả đời, tôi làm sao không mong ông dài mệnh trăm tuổi.
Đáng tiếc chuyện cho tới giờ, nói gì nữa cũng không còn ý nghĩa, chuyện đã xảy ra, tôi chỉ có thể cố gắng tìm kiếm phương pháp khác thay đổi nó, trong nhà chỉ có mình tôi là con trai độc nhất, nếu tôi vô duyên vô cớ chết đi, ai thay tôi làm tròn đạo hiếu, hầu hạ cha mẹ? Cho dù tương lai cưới vợ sinh con, tôi cũng không thể hoàn toàn an tâm, bởi vì phụ nữ quá dễ thay đổi, ai có thể cam đoan cô ta sau khi tôi đi rồi sẽ không tìm cơ hội dắt con tái giá.
Nhưng lúc này không còn cách nào khác, trước khi có thể giải trừ túng quỷ ấn trên ngón tay, tôi trước tiên phải thích ứng với con nữ quỷ từ cổ mộ chui ra này, huống chi về sao e rằng còn phải làm chút việc nữa, giải quyết xong chuyện Đao Phong nói rồi sẽ chậm rãi đối phó túng quỷ ấn cũng không muộn.
Lão Sở cùng tôi thương lượng một chút, cuối cùng đồng ý với ý kiến của tôi, ông bảo tôi nghiên cứu kỹ càng cổ thuật phong quỷ, không chừng chờ tôi hoàn toàn nắm giữ những cái còn lại rồi, sẽ tự nhiên ngộ ra phương pháp giải trừ ấn ký.
Lời tuy là thế, nhưng trong lòng chúng tôi đều biết, cơ hội kia kỳ thật cực kỳ nhỏ, nếu không tại sao Sở gia nhiều dị sĩ tài ba như vậy đều chỉ sống đến năm mươi, sinh mệnh ngắn ngủi của họ chính là minh chứng tốt nhất cho việc nghịch thiên của thuật phong quỷ.
Trước khi chính thức bắt đầu đặt ra mục tiêu tu luyện, tôi cân nhắc xem có nên đến bệnh viện kiểm tra toàn diện không.
Nói thật, độc của con mộ thú của Đao Phong, trong lòng tôi đến nay đều canh cánh, mang theo độc đi làm việc, chung quy có chút bất an.
Không ngờ sau khi kể loại suy nghĩ này cho Lão Sở, ông lại lắc đầu, vỗ vai tôi nói: “Thằng ngốc này, phải mà mày có nửa phần khôn khéo của ba mày thì ba mày cũng thỏa mãn rồi, mày nói xem sao mày lại dốt vậy chứ, phàm là người có đầu óc đều phải nghĩ ra rồi chứ, ba mày đây tính tình như thế, nếu biết ai hạ độc thủ mày, thì sẽ thờ ơ đứng nhìn sao? Yên tâm, thằng nhóc Đao gia kia nhẹ dạ, đã sớm giải độc cho mày rồi, ba mày chính là thấy nó không thật sự hạ độc, mới thả nó đi, nếu không sớm đã xông lên theo nó liều mạng rồi.”
Tôi nghe vậy trợn mắt há hốc mồm sững sờ tại chỗ, nhất thời cũng không biết nói gì cho phải, nhớ tới hai tháng trước từ bệnh viện rời đi, Đao Phong vẫn hôn mê bất tỉnh, trong lòng có chút cảm thụ không rõ ràng.
Y chưa bao giờ nghĩ tới việc thật sự hại tôi, tôi lại không quan tâm đến an nguy của y một mình rời đi, như vậy xem chừng, tôi đại khái mới là kẻ lãnh huyết vô tình nhất.
“Không biết cậu ấy bây giờ thế nào.” Mang theo nữ quỷ Tiểu Hải dạo loanh quanh trong công viên, tôi đá cục đá dưới chân, đột nhiên có chút hoài niệm quãng thời gian ở cùng họ, Đao Phong là người tốt, nếu thật sự kết nghĩa anh em với y, nhất định là chuyện vui vẻ nhất đời tôi đây.
Chẳng qua sau khi tôi không có dũng khí rời đi, y có lẽ sẽ không nguyện ý gần gũi với tôi nữa.
Hai tháng này dưới sự trợ giúp của Lão Sở, tôi đã thăm dò hơn phân nửa giảng giải trong sách về thuật phong quỷ, ngay cả phần nội dung cấm kỵ, cũng đã lần lượt bị tôi nghiên cứu sơ lược.
Tôi hôm nay, thao túng một con quỷ quái thật là hạ bút thành văn, độ hóa một ít oan hồn bình thường cũng dễ như trở bàn tay, duy chỉ có vài tờ nội dung cuối cùng trong sách không dám tùy tiện thử.
Bởi vì câu nói đầu tiên là “Dùng dương phủ âm, cực dương tất diệt”, Lão Sở nói một trong chữ “Dương” này nhất định là chỉ dương thọ, chưa tới lúc vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không thể dùng bậy.
Tôi ghi nhớ lời Lão Sở, chỉ thí nghiệm đi thí nghiệm lại nội dung trong sách, rút gọn biến hóa, mãi đến khi hoàn toàn nắm chắc, hoặc sáng tạo ra tuyệt kỹ độc môn riêng mình mới thôi.
Đạo tu luyện, có khởi đầu ắt có kết thúc, từ ngày tôi bắt đầu chân chính tu luyện thuật phong quỷ, cuộc đời tôi trước đó xem như đã kết thúc, tôi tiếp nhận thuật phong quỷ, chẳng khác nào tiếp nhận một loại nhân sinh mới, vận mệnh của bản thân tôi đã thay đổi, vậy phải tự mình nắm lấy.
Từ công viên một đường lắc lư trở về thôn, tôi thuận tay mua chút thức ăn, dự định buổi tối dứt khoát đến dốc núi Hoang Tước xem, chỗ kia quỷ nhiều, vừa vặn huấn luyện Tiểu Hải một chút.
Tiểu Hải này là tên tôi thuận miệng đặt, muốn trách thì trách chính cô ta ngốc quá tự nhiên, chung quy thích thừa dịp tôi ngủ nằm sấp lên người tôi, chờ tôi tỉnh dậy dùng cái khuôn mặt chết lặng kia hù dọa tôi.
Mới đầu tôi quả thực bị dọa sợ vài lần, nhiều lần quá cũng không còn cảm giác nữa, có đôi khi cảm thấy cô ta ngơ ngác rất đáng yêu, có đôi khi lại muốn túm đến cho ăn đập một trận.
Lúc sắp đến cửa nhà, tôi phát hiện mấy bác gái hàng xóm lân cận chụm đầu vào nhau thầm thầm thì thì chẳng biết đang thảo luận gì, tôi thấy các bà ấy cứ nhìn vào hướng nhà tôi, nghĩ thầm chẳng lẽ trong nhà xảy ra chuyện gì, vì vậy vội vàng bước nhanh hơn.
Song sau khi vòng qua một khúc rẽ, nhìn thấy trước cửa nhà đậu chiếc xe Cayenne màu đen quen mắt kia, tôi biết mình nghĩ sai rồi, dưới chân khựng lại, tiện đà khóe miệng nhếch lên một mạt cười bĩ, hai tay cắm túi quần sải bước qua đó. Đăng bởi: admin
/112
|