Chương 19
Trong nháy mắt ác quỷ như sóng triều, xà nhà có rắn chắc mấy cũng chịu không nổi chà đạp như vậy, giờ phút này không chỉ tôi, người như Đao Phong cũng nhận thấy được chấn động đáng sợ dưới chân, mà đối với họ mà nói, loại chấn động này rất khó tả, đột ngột lại không hề có lý do, xà gỗ lim vốn cứng rắn bền ổn, sau khi huyết anh xuất hiện lập tức lung lay, việc này trực tiếp chứng minh tính xác thực trong lời nói của tôi.
Liếc nhìn nhau, bốn người cơ hồ là cùng một lúc bắt đầu chạy như điên, đoạn thừng ngắn chưa tới 10m kia bị tôi cùng Đao Phong kéo thẳng băng, Kỷ Tuyền và ông chú túm dây thừng vững vàng chạy chính giữa hai chúng tôi, trong lúc nguy cấp này, tính phối hợp của bốn người đạt tới độ cao chưa từng thấy, mỗi một bước đều bước dị thường ăn ý, không ai tụt lại phía sau, đây đại khái chính là kích thích tiềm năng của nhân loại, khi đối mặt với tình huống nguy hiểm đặc thù mới có thể xuất hiện.
Trên xà cao như thế chạy nhanh, là chuyện trước kia tôi căn bản không cách nào tưởng được, nhưng hiện giờ, tôi căn bản không rỗi đi quản xem nó có bao nhiêu khó tin, bởi vì trong đầu tôi chỉ có đầy một ý niệm, đó chính là chạy thoát thân.
Phía sau ác quỷ hợp thành đàn, chúng nó đã bị niêm phong ở địa phương này mấy trăm năm, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cơ hội tằm gửi vào người sống, trong sự tranh giành chen chúc của chúng nó xà gỗ càng ngày càng lắc lư dữ dội, thậm chí có vài con ác quỷ diện mạo xấu xí ngoại hình kỳ lạ đã bắt đầu há bồn miệng máu ra gặm cắn xà gỗ.
Mồ hôi trên trán càng ngày càng nhiều, tôi lại hoàn toàn không lau đi nổi, theo tiếng gầm rú phía sau vang lên, xà gỗ dưới chân dần dần nảy sinh dấu hiệu sụp đổ, nếu tìm không được thông đạo ra ngoài, chúng tôi rất có khả năng sẽ chôn thân giữa đống hài cốt đổ nát này.
Phía dưới là hài cốt tích tụ thành biển thành núi, phía sau là lệ quỷ huyết anh không ngừng truy đuổi, rất nhiều ác quỷ trước đó vẫn luôn ẩn trốn trong đống xác thối rữa cũng đều ló đầu ra tham gia vào đội ngũ truy đuổi, loại hình ảnh khủng bố mà áp lực này khiến tôi liên tưởng đến địa ngục a tì trong truyền thuyết, nhưng dưới cái nhìn của ba người Đao Phong, sợ rằng chỉ là xà gỗ tự dưng gãy đứt sụp đổ mà thôi, nào ngờ tới toàn bộ những việc này là do ác quỷ gây nên.
Đao Phong ở phía trước bước đi như bay, hoàn toàn là kéo ba chúng tôi chạy trốn, tôi theo sau ông chú, do trong đại điện quỷ khí ngút trời mà không khí hít thở trở nên lạnh buốt dị thường, bên tai trận trận âm phong gào thét mà qua, tất cả đối với nỗi sợ hãi ác quỷ toàn bộ hóa thành khát vọng chạy trốn.
Lúc này tôi bỗng dưng nghĩ đến, huyết anh cả người tím đỏ kia có lẽ dựa vào huyết dịch đặc thù của bản thân để hấp dẫn quỷ quái, dẫn dắt chúng nó chui vào trong cơ thể, cho nên mới biến thành bộ dáng mà tôi đã thấy ở bệ đá, nếu thật sự là vậy, trong đại điện này có vô số mãnh quỷ ngàn kế, toàn bộ bị nó hút vào cơ thể rồi đến tột cùng sẽ xuất hiện dạng quái vật gì?
Khẽ cắn môi, tôi hơi lắc đầu phất rơi mồ hôi lạnh trên thái dương, hoàn toàn không dám tiếp tục nghĩ nữa, nó đã cực kỳ đáng thương rồi, hôm nay phương pháp duy nhất có thể cứu vớt nó chính là hoàn toàn tiêu diệt nó.
Tiêu diệt . . . . . .
Nghĩ đến hai chữ này, trong đầu tôi chợt lóe ra một ý niệm.
Năm đó khi lão Sở tỏ tình với mẹ tôi, từng dùng một chiêu thả quỷ, một chiêu kia mặc dù không thể hoàn toàn khiến cho vô số ác quỷ sau khi chết hồn phi phách tán, nhưng có lẽ chính là phương pháp tốt nhất để cứu chúng tôi và đứa trẻ sơ sinh kia.
Dựa theo giải thích trên sách phong quỷ, thả quỷ là lợi dụng minh hỏa phối hợp với một loại trận pháp đặc biệt phát triển biến hóa thành khống quỷ thuật, cho nên khi đó lão sở cầm giấy trắng trong tay, kỳ thật là vẽ trận pháp, tục ngữ nói thần quỷ sợ ác nhân, người bình thường nhắc tới quỷ thường sẽ đều sinh ra tâm lý sợ hãi, nhưng không ngờ người so với quỷ càng đáng sợ lợi hại hơn, túng quỷ thuật là căn cứ điểm này, khiến quỷ quái sinh ra tâm lý sợ hãi với kẻ thi thuật, để đạt tới mục đích khống quỷ.
Thả quỷ, kẻ thi thuật chẳng những phải hoàn toàn nắm rõ và thông hiểu phong quỷ thuật, bản thân còn phải có tu vi và khí tràng cường đại, đùa bỡn quỷ thần cần trí tuệ không gì sánh được, cũng phải đủ tinh thần và nghị lực dũng mãnh.
Việc này đối với hiện tại mà nói, quả thực chính là thiên phương dạ đàm. (Tiêu: Nghĩa là Ngàn Lẻ Một Đêm hoang đường không có thực)
Song ranh giới sinh tử, cho dù tôi có không làm được đi nữa, vì đảm bảo an toàn tính mạng cho bốn người chúng tôi, không khỏi không binh đi hiểm chiêu, nếm thử chút chiêu thả quỷ Lão Sở đã dùng năm đó.
Trong lòng chủ ý đã định, tôi liền một bên tăng nhanh bước, một bên ở trong đầu hồi tưởng trận pháp vẽ trong sách, lão Sở gọi quỷ cướp chén, chỉ dùng một tờ giấy trắng, mà tôi muốn khống chế biển quỷ như thủy triều phía sau, sợ rằng chỉ dùng giấy trắng thì không được, nếu số lượng đối tượng khổng lồ, tôi đây phải chuẩn bị một kích cỡ tương đương.
Kế hoạch chậm rãi thành hình dưới đáy lòng, tôi nhìn bóng dáng ông chú phía trước, lòng bàn tay khẩn trương ứa ra mồ hôi lạnh, hành động lần này chỉ có thể thành công không thể thất bại, bằng không chẳng những tôi, còn có thể liên lụy đến Đao Phong bọn họ.
Lại một cây xà gỗ sụp đổ, ông chú dưới tình thế cấp bách quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong ánh mắt khó nén kinh ngạc, tựa như cảm thấy xà gỗ lim bỗng dưng gãy cực kỳ lạ lùng.
Tôi không nhịn được cười khổ, nghĩ thầm nếu ông chú chứng kiến bộ dáng chân chính của nơi này, thế nào cũng bị dọa ngất xỉu chứ chẳng chơi.
Dưới chân xà gỗ cứng rắn không còn đáng tin cậy nữa, bốn người chúng tôi chạy hồng hộc mồ hôi đầm đìa, trước sau không dám chậm bước, mắt thấy vài con ác quỷ đã từ phía trước vòng sang đây, mà Đao Phong lại hoàn toàn không phát hiện, tôi chạy cuối cùng, muốn nhắc nhở cũng hữu tâm vô lực.
Đang lúc tôi thấp tha thấp thỏm nhìn một con quỷ đem hắc trảo cong vút khô héo duỗi về hướng Đao Phong, con quái miêu theo sau Đao Phong thình lình tranh trước tiếng hô của tôi, thả người nhẹ nhàng nhảy lên đầu ác quỷ, sau đó bốn trảo dùng sức đạp một cái, đạp ác quỷ xuống xà gỗ đồng thời nhảy tới trước Đao Phong.
Đao Phong nhìn thấy một màn này cũng nhận thấy được sự tình không ổn, dưới sự hướng dẫn của hắc miêu lựa chọn một con đường khác chạy trốn.
Đáy lòng tôi ngạc nhiên, nghĩ hắc miêu kia cũng có thể nhìn thấy oan hồn, chẳng trách mọi người thường nói, chó thông nhân tính mèo thông quỷ tính, xem ra mộ thú này của Đao gia quả thật không giống bình thường.
Thời gian chạy trốn vùn vụt trôi qua, hắc miêu nọ linh mẫn vô cùng, giống như có thể tìm được hướng sinh lộ, cư nhiên dẫn chúng tôi đến trên một phía khác của bệ thềm.
Hai chân vừa tiếp xúc với mặt đất rắn chắc, bốn người đều thở phào nhẹ nhõm, tôi quay đầu nhìn lại, phát hiện vô luận chúng tôi chạy đến đâu, đối với đám lệ quỷ oan hồn này mà nói cũng không khác gì nhau.
“Đừng dừng lại, tiếp tục chạy, chúng nó sẽ tới ngay đó!” Thở mạnh hai hơi, tôi gọi ba người khác, tiếp tục chạy về phía trước.
Đất bằng phẳng này hơn xa xà ngang, chúng tôi không cần cố gắng đè nén bước chân nữa, chỉ chốc lát sau đã đến trước một cánh cửa bằng sắt.
Cửa sắt chịu ảnh hưởng của bệ thềm không rộng lắm, nhưng cực kỳ cao lớn, ước chừng cao bằng cỡ bốn người trưởng thành, đèn pin mắt sói miễn cưỡng có thể chiếu được đỉnh cánh cửa, thoạt nhìn hùng vĩ mà khí phách.
Trên cửa khắc một đồ án quỷ dị hình tròn, bốn phía bên góc thì điêu khắc bốn thần linh tướng mạo không đồng nhất, duy nhất giống nhau chính là bên chân bốn thần linh này đều có một con sói thần hung ác uy mãnh, bốn con sói đầu quay thẳng hướng bức vẽ hình tròn trung gian, giống như đang quỳ lễ mà nhìn chăm chú vậy.
Tôi cẩn thận liếc đồ án một cái, nhìn thấy trên đồ án có khắc họa rất nhiều về tinh tú, âm dương, quỷ thần, súc vật và nhân loại, lại liên tưởng đến khi lần đầu nhìn thấy đám ác quỷ này, bộ dáng chúng nó cung kính vâng lời quỳ rạp trên đất, nghĩ thứ này rất có khả năng là một loại trận pháp phong ấn, cho nên đám ác quỷ này mới có thể cam tâm tình nguyện thủ tại chỗ này, bởi vì chúng nó căn bản không ra được.
Thế thì, chỉ cần tranh thủ thời gian, để Đao Phong mở cánh cửa sắt xa xưa nặng nề này ra, chúng tôi sẽ có cơ hội chạy thoát khỏi đây.
Siết chặt bật lửa trong tay, tôi nhìn cửa sắt lộ ra nồng nặc hơi thở lịch sử trước mặt, nói: “Các anh nghĩ cách mở cửa này, tôi ngăn chặn những tên kia, cố gắng đi trước, không cần lo cho tôi.”
Nói xong, không đợi ba người họ tỏ thái độ, xoay người chạy về hướng trước đó.
Nói thật, đây chỉ là tâm tính đà điểu của tôi mà thôi, tôi và Đao Phong ông chú Kỷ Tuyền ở chung chưa lâu, cũng chưa chân chính hiểu rõ họ, vào loại thời điểm tai vạ đến nơi này, tôi không thể cam đoan họ sẽ không vứt tôi lại mặc kệ, không thể làm gì khác hơn là xem như không thấy coi như không có, giả vờ yên tâm thoải mái đi tới nghênh đón đám ác quỷ kia, hy vọng họ trốn đi rồi ít nhất cũng đừng đóng chặt cửa lại, tôi còn chưa muốn thật sự một mình chôn thân tại địa phương này.
Chạy nhanh đến phần chính giữa bệ thềm, tôi vứt hết những suy nghĩ tạp nham trong đầu, từ ba lô móc ra một con dao xếp quân dụng, nhẹ nhàng cắt trên ngón tay một lỗ, nhịn đau nặn máu trong ngón tay ra, nhỏ trên mặt đất, sau đó nhớ lại trận đồ kỳ dị trên sách, liền chấm máu trên đất, từng chút vẽ lại đồ án trong đầu.
Khi trận đồ đường kính chừng hai thước hoàn hoàn chỉnh chỉnh xuất hiện trên mặt đất, mấy ngàn con ác quỷ hình dạng thiên kỳ bách quái khác nhau cũng đã đi tới trước mặt tôi, tôi hít sâu một hơi, đem tay trái bùng cháy minh hỏa duỗi về hướng những ác quỷ này, vết thương ngón tay vào giờ khắc này đột nhiên kịch liệt đau đớn, máu đã sớm đọng lại giống như đã bị đầu độc vậy, cuồn cuộn tuôn ra, nhuốm đẫm trận đồ dưới chân quỷ dị mà thê lương.
Theo máu nhỏ xuống, trận đồ dưới chân tôi cũng từ từ bùng lên minh hỏa màu tím âm u, tất cả ác quỷ giống như chứng kiến thần minh cao cao tại thượng, không hề tranh giành, không hề ầm ĩ, đều kính cẩn nghe theo nằm sấp người, quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên nữa.
Bị ngàn vạn con ác quỷ địa ngục kính sợ quỳ lạy, trong lòng tôi bỗng dưng dâng lên một loại cảm giác ưu việt không ai có thể đạt được, nhìn oan hồn mênh mông khôn cùng thần phục trên mặt đất, phảng phất như chính mình đã là đế vương chí cao vô thượng.
Nhưng cảm giác ưu việt qua đi, theo đến chính là ngực một trận đau nhức khó mà ức chế, tôi rõ ràng có thể nhìn thấu mỗi một hình dáng khuôn mặt của ác quỷ, nhưng lại không thấy cánh tay gần ngay trước mắt mình, chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ một mảnh, trong tai vang tiếng ù ù không ngừng, tựa hồ mình và đám quỷ quái này đang chậm rãi hòa tan thành một thể.
Tôi nắm chặt tay phải, cắn răng nhịn cảm giác cổ quái rõ ràng trong cơ thể, ép buộc mình tập trung tinh lực vào trong biển quỷ tìm được huyết anh, sau đó vươn tay trái, đám ác quỷ này liền tuân lệnh tôi, chen nhau mà lên, lộ ra hàm răng sắc nhọn cùng miệng rộng màu tím đen, nháy mắt gặm cắn huyết anh thành bã, theo đó oan hồn ghê tởm trong cơ thể hài nhi, máu me bắn tung tóe, hồn phi phách diệt.
Rốt cuộc kết thúc. . . . . . .
Tôi nhắm chặt mắt, yên lặng thở dài một tiếng, nghĩ đến chỉ cần trận đồ này một ngày còn tồn tại, ác quỷ sẽ không cách nào rời khỏi đây, đáy lòng tôi liền kiên định.
Tâm thần căng thẳng giờ thả lỏng, ngực nảy lên một cỗ mùi máu tươi, tôi chống đỡ không được, thoáng cái quỳ rạp xuống đất, đưa tay che miệng lại, máu theo khe hở tràn ra. Tôi không ngừng ho sặc, toàn thân cũng không thoải mái, mỗi một chỗ trong cơ thể càng co quắp từng đợt, đau đến tay chân tôi như nhũn ra, thân thể không ngừng run rẩy.
Chẳng lẽ lão tử thần thông quảng đại thật vất vả đối phó với đám ác quỷ này, vậy mà căn bản không có mạng trở về? Con mẹ nó rốt cuộc là ai phát minh ra dị thuật hại ông đây thế này!
Trong lòng tôi không ngừng mắng chửi, ý thức càng ngày càng mơ hồ, vài lần muốn ngọ ngoạy đứng dậy, lại đều chật vật ngã trở về, ngay khi tôi bỏ cuộc nhắm mắt lại, mặc cho chính mình rơi vào vực sâu hắc ám, trong tai thình lình truyền đến tiếng kêu trầm thấp của ai đó.
“Sở Dương!”
Tôi hơi nhướng mí mắt, phát hiện trong trận đồ trước mặt có thêm một đôi chân trắng nõn tinh xảo, bên chân tản mát mái tóc dài đen dày, rõ ràng là của một người phụ nữ.
Kỳ quái. . . . . . . Tôi đầu óc hôn mê, mơ mơ màng màng nghĩ thầm, rõ ràng gọi tôi là y, sao lại xuất hiện phụ nữ?
“Sở Dương, tỉnh tỉnh . . . . . .”
“Sở Dương. . . . . .”
Thật kỳ quái, tới cùng, là ai đang gọi tôi . . . . . . Đăng bởi: admin
Trong nháy mắt ác quỷ như sóng triều, xà nhà có rắn chắc mấy cũng chịu không nổi chà đạp như vậy, giờ phút này không chỉ tôi, người như Đao Phong cũng nhận thấy được chấn động đáng sợ dưới chân, mà đối với họ mà nói, loại chấn động này rất khó tả, đột ngột lại không hề có lý do, xà gỗ lim vốn cứng rắn bền ổn, sau khi huyết anh xuất hiện lập tức lung lay, việc này trực tiếp chứng minh tính xác thực trong lời nói của tôi.
Liếc nhìn nhau, bốn người cơ hồ là cùng một lúc bắt đầu chạy như điên, đoạn thừng ngắn chưa tới 10m kia bị tôi cùng Đao Phong kéo thẳng băng, Kỷ Tuyền và ông chú túm dây thừng vững vàng chạy chính giữa hai chúng tôi, trong lúc nguy cấp này, tính phối hợp của bốn người đạt tới độ cao chưa từng thấy, mỗi một bước đều bước dị thường ăn ý, không ai tụt lại phía sau, đây đại khái chính là kích thích tiềm năng của nhân loại, khi đối mặt với tình huống nguy hiểm đặc thù mới có thể xuất hiện.
Trên xà cao như thế chạy nhanh, là chuyện trước kia tôi căn bản không cách nào tưởng được, nhưng hiện giờ, tôi căn bản không rỗi đi quản xem nó có bao nhiêu khó tin, bởi vì trong đầu tôi chỉ có đầy một ý niệm, đó chính là chạy thoát thân.
Phía sau ác quỷ hợp thành đàn, chúng nó đã bị niêm phong ở địa phương này mấy trăm năm, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cơ hội tằm gửi vào người sống, trong sự tranh giành chen chúc của chúng nó xà gỗ càng ngày càng lắc lư dữ dội, thậm chí có vài con ác quỷ diện mạo xấu xí ngoại hình kỳ lạ đã bắt đầu há bồn miệng máu ra gặm cắn xà gỗ.
Mồ hôi trên trán càng ngày càng nhiều, tôi lại hoàn toàn không lau đi nổi, theo tiếng gầm rú phía sau vang lên, xà gỗ dưới chân dần dần nảy sinh dấu hiệu sụp đổ, nếu tìm không được thông đạo ra ngoài, chúng tôi rất có khả năng sẽ chôn thân giữa đống hài cốt đổ nát này.
Phía dưới là hài cốt tích tụ thành biển thành núi, phía sau là lệ quỷ huyết anh không ngừng truy đuổi, rất nhiều ác quỷ trước đó vẫn luôn ẩn trốn trong đống xác thối rữa cũng đều ló đầu ra tham gia vào đội ngũ truy đuổi, loại hình ảnh khủng bố mà áp lực này khiến tôi liên tưởng đến địa ngục a tì trong truyền thuyết, nhưng dưới cái nhìn của ba người Đao Phong, sợ rằng chỉ là xà gỗ tự dưng gãy đứt sụp đổ mà thôi, nào ngờ tới toàn bộ những việc này là do ác quỷ gây nên.
Đao Phong ở phía trước bước đi như bay, hoàn toàn là kéo ba chúng tôi chạy trốn, tôi theo sau ông chú, do trong đại điện quỷ khí ngút trời mà không khí hít thở trở nên lạnh buốt dị thường, bên tai trận trận âm phong gào thét mà qua, tất cả đối với nỗi sợ hãi ác quỷ toàn bộ hóa thành khát vọng chạy trốn.
Lúc này tôi bỗng dưng nghĩ đến, huyết anh cả người tím đỏ kia có lẽ dựa vào huyết dịch đặc thù của bản thân để hấp dẫn quỷ quái, dẫn dắt chúng nó chui vào trong cơ thể, cho nên mới biến thành bộ dáng mà tôi đã thấy ở bệ đá, nếu thật sự là vậy, trong đại điện này có vô số mãnh quỷ ngàn kế, toàn bộ bị nó hút vào cơ thể rồi đến tột cùng sẽ xuất hiện dạng quái vật gì?
Khẽ cắn môi, tôi hơi lắc đầu phất rơi mồ hôi lạnh trên thái dương, hoàn toàn không dám tiếp tục nghĩ nữa, nó đã cực kỳ đáng thương rồi, hôm nay phương pháp duy nhất có thể cứu vớt nó chính là hoàn toàn tiêu diệt nó.
Tiêu diệt . . . . . .
Nghĩ đến hai chữ này, trong đầu tôi chợt lóe ra một ý niệm.
Năm đó khi lão Sở tỏ tình với mẹ tôi, từng dùng một chiêu thả quỷ, một chiêu kia mặc dù không thể hoàn toàn khiến cho vô số ác quỷ sau khi chết hồn phi phách tán, nhưng có lẽ chính là phương pháp tốt nhất để cứu chúng tôi và đứa trẻ sơ sinh kia.
Dựa theo giải thích trên sách phong quỷ, thả quỷ là lợi dụng minh hỏa phối hợp với một loại trận pháp đặc biệt phát triển biến hóa thành khống quỷ thuật, cho nên khi đó lão sở cầm giấy trắng trong tay, kỳ thật là vẽ trận pháp, tục ngữ nói thần quỷ sợ ác nhân, người bình thường nhắc tới quỷ thường sẽ đều sinh ra tâm lý sợ hãi, nhưng không ngờ người so với quỷ càng đáng sợ lợi hại hơn, túng quỷ thuật là căn cứ điểm này, khiến quỷ quái sinh ra tâm lý sợ hãi với kẻ thi thuật, để đạt tới mục đích khống quỷ.
Thả quỷ, kẻ thi thuật chẳng những phải hoàn toàn nắm rõ và thông hiểu phong quỷ thuật, bản thân còn phải có tu vi và khí tràng cường đại, đùa bỡn quỷ thần cần trí tuệ không gì sánh được, cũng phải đủ tinh thần và nghị lực dũng mãnh.
Việc này đối với hiện tại mà nói, quả thực chính là thiên phương dạ đàm. (Tiêu: Nghĩa là Ngàn Lẻ Một Đêm hoang đường không có thực)
Song ranh giới sinh tử, cho dù tôi có không làm được đi nữa, vì đảm bảo an toàn tính mạng cho bốn người chúng tôi, không khỏi không binh đi hiểm chiêu, nếm thử chút chiêu thả quỷ Lão Sở đã dùng năm đó.
Trong lòng chủ ý đã định, tôi liền một bên tăng nhanh bước, một bên ở trong đầu hồi tưởng trận pháp vẽ trong sách, lão Sở gọi quỷ cướp chén, chỉ dùng một tờ giấy trắng, mà tôi muốn khống chế biển quỷ như thủy triều phía sau, sợ rằng chỉ dùng giấy trắng thì không được, nếu số lượng đối tượng khổng lồ, tôi đây phải chuẩn bị một kích cỡ tương đương.
Kế hoạch chậm rãi thành hình dưới đáy lòng, tôi nhìn bóng dáng ông chú phía trước, lòng bàn tay khẩn trương ứa ra mồ hôi lạnh, hành động lần này chỉ có thể thành công không thể thất bại, bằng không chẳng những tôi, còn có thể liên lụy đến Đao Phong bọn họ.
Lại một cây xà gỗ sụp đổ, ông chú dưới tình thế cấp bách quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong ánh mắt khó nén kinh ngạc, tựa như cảm thấy xà gỗ lim bỗng dưng gãy cực kỳ lạ lùng.
Tôi không nhịn được cười khổ, nghĩ thầm nếu ông chú chứng kiến bộ dáng chân chính của nơi này, thế nào cũng bị dọa ngất xỉu chứ chẳng chơi.
Dưới chân xà gỗ cứng rắn không còn đáng tin cậy nữa, bốn người chúng tôi chạy hồng hộc mồ hôi đầm đìa, trước sau không dám chậm bước, mắt thấy vài con ác quỷ đã từ phía trước vòng sang đây, mà Đao Phong lại hoàn toàn không phát hiện, tôi chạy cuối cùng, muốn nhắc nhở cũng hữu tâm vô lực.
Đang lúc tôi thấp tha thấp thỏm nhìn một con quỷ đem hắc trảo cong vút khô héo duỗi về hướng Đao Phong, con quái miêu theo sau Đao Phong thình lình tranh trước tiếng hô của tôi, thả người nhẹ nhàng nhảy lên đầu ác quỷ, sau đó bốn trảo dùng sức đạp một cái, đạp ác quỷ xuống xà gỗ đồng thời nhảy tới trước Đao Phong.
Đao Phong nhìn thấy một màn này cũng nhận thấy được sự tình không ổn, dưới sự hướng dẫn của hắc miêu lựa chọn một con đường khác chạy trốn.
Đáy lòng tôi ngạc nhiên, nghĩ hắc miêu kia cũng có thể nhìn thấy oan hồn, chẳng trách mọi người thường nói, chó thông nhân tính mèo thông quỷ tính, xem ra mộ thú này của Đao gia quả thật không giống bình thường.
Thời gian chạy trốn vùn vụt trôi qua, hắc miêu nọ linh mẫn vô cùng, giống như có thể tìm được hướng sinh lộ, cư nhiên dẫn chúng tôi đến trên một phía khác của bệ thềm.
Hai chân vừa tiếp xúc với mặt đất rắn chắc, bốn người đều thở phào nhẹ nhõm, tôi quay đầu nhìn lại, phát hiện vô luận chúng tôi chạy đến đâu, đối với đám lệ quỷ oan hồn này mà nói cũng không khác gì nhau.
“Đừng dừng lại, tiếp tục chạy, chúng nó sẽ tới ngay đó!” Thở mạnh hai hơi, tôi gọi ba người khác, tiếp tục chạy về phía trước.
Đất bằng phẳng này hơn xa xà ngang, chúng tôi không cần cố gắng đè nén bước chân nữa, chỉ chốc lát sau đã đến trước một cánh cửa bằng sắt.
Cửa sắt chịu ảnh hưởng của bệ thềm không rộng lắm, nhưng cực kỳ cao lớn, ước chừng cao bằng cỡ bốn người trưởng thành, đèn pin mắt sói miễn cưỡng có thể chiếu được đỉnh cánh cửa, thoạt nhìn hùng vĩ mà khí phách.
Trên cửa khắc một đồ án quỷ dị hình tròn, bốn phía bên góc thì điêu khắc bốn thần linh tướng mạo không đồng nhất, duy nhất giống nhau chính là bên chân bốn thần linh này đều có một con sói thần hung ác uy mãnh, bốn con sói đầu quay thẳng hướng bức vẽ hình tròn trung gian, giống như đang quỳ lễ mà nhìn chăm chú vậy.
Tôi cẩn thận liếc đồ án một cái, nhìn thấy trên đồ án có khắc họa rất nhiều về tinh tú, âm dương, quỷ thần, súc vật và nhân loại, lại liên tưởng đến khi lần đầu nhìn thấy đám ác quỷ này, bộ dáng chúng nó cung kính vâng lời quỳ rạp trên đất, nghĩ thứ này rất có khả năng là một loại trận pháp phong ấn, cho nên đám ác quỷ này mới có thể cam tâm tình nguyện thủ tại chỗ này, bởi vì chúng nó căn bản không ra được.
Thế thì, chỉ cần tranh thủ thời gian, để Đao Phong mở cánh cửa sắt xa xưa nặng nề này ra, chúng tôi sẽ có cơ hội chạy thoát khỏi đây.
Siết chặt bật lửa trong tay, tôi nhìn cửa sắt lộ ra nồng nặc hơi thở lịch sử trước mặt, nói: “Các anh nghĩ cách mở cửa này, tôi ngăn chặn những tên kia, cố gắng đi trước, không cần lo cho tôi.”
Nói xong, không đợi ba người họ tỏ thái độ, xoay người chạy về hướng trước đó.
Nói thật, đây chỉ là tâm tính đà điểu của tôi mà thôi, tôi và Đao Phong ông chú Kỷ Tuyền ở chung chưa lâu, cũng chưa chân chính hiểu rõ họ, vào loại thời điểm tai vạ đến nơi này, tôi không thể cam đoan họ sẽ không vứt tôi lại mặc kệ, không thể làm gì khác hơn là xem như không thấy coi như không có, giả vờ yên tâm thoải mái đi tới nghênh đón đám ác quỷ kia, hy vọng họ trốn đi rồi ít nhất cũng đừng đóng chặt cửa lại, tôi còn chưa muốn thật sự một mình chôn thân tại địa phương này.
Chạy nhanh đến phần chính giữa bệ thềm, tôi vứt hết những suy nghĩ tạp nham trong đầu, từ ba lô móc ra một con dao xếp quân dụng, nhẹ nhàng cắt trên ngón tay một lỗ, nhịn đau nặn máu trong ngón tay ra, nhỏ trên mặt đất, sau đó nhớ lại trận đồ kỳ dị trên sách, liền chấm máu trên đất, từng chút vẽ lại đồ án trong đầu.
Khi trận đồ đường kính chừng hai thước hoàn hoàn chỉnh chỉnh xuất hiện trên mặt đất, mấy ngàn con ác quỷ hình dạng thiên kỳ bách quái khác nhau cũng đã đi tới trước mặt tôi, tôi hít sâu một hơi, đem tay trái bùng cháy minh hỏa duỗi về hướng những ác quỷ này, vết thương ngón tay vào giờ khắc này đột nhiên kịch liệt đau đớn, máu đã sớm đọng lại giống như đã bị đầu độc vậy, cuồn cuộn tuôn ra, nhuốm đẫm trận đồ dưới chân quỷ dị mà thê lương.
Theo máu nhỏ xuống, trận đồ dưới chân tôi cũng từ từ bùng lên minh hỏa màu tím âm u, tất cả ác quỷ giống như chứng kiến thần minh cao cao tại thượng, không hề tranh giành, không hề ầm ĩ, đều kính cẩn nghe theo nằm sấp người, quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên nữa.
Bị ngàn vạn con ác quỷ địa ngục kính sợ quỳ lạy, trong lòng tôi bỗng dưng dâng lên một loại cảm giác ưu việt không ai có thể đạt được, nhìn oan hồn mênh mông khôn cùng thần phục trên mặt đất, phảng phất như chính mình đã là đế vương chí cao vô thượng.
Nhưng cảm giác ưu việt qua đi, theo đến chính là ngực một trận đau nhức khó mà ức chế, tôi rõ ràng có thể nhìn thấu mỗi một hình dáng khuôn mặt của ác quỷ, nhưng lại không thấy cánh tay gần ngay trước mắt mình, chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ một mảnh, trong tai vang tiếng ù ù không ngừng, tựa hồ mình và đám quỷ quái này đang chậm rãi hòa tan thành một thể.
Tôi nắm chặt tay phải, cắn răng nhịn cảm giác cổ quái rõ ràng trong cơ thể, ép buộc mình tập trung tinh lực vào trong biển quỷ tìm được huyết anh, sau đó vươn tay trái, đám ác quỷ này liền tuân lệnh tôi, chen nhau mà lên, lộ ra hàm răng sắc nhọn cùng miệng rộng màu tím đen, nháy mắt gặm cắn huyết anh thành bã, theo đó oan hồn ghê tởm trong cơ thể hài nhi, máu me bắn tung tóe, hồn phi phách diệt.
Rốt cuộc kết thúc. . . . . . .
Tôi nhắm chặt mắt, yên lặng thở dài một tiếng, nghĩ đến chỉ cần trận đồ này một ngày còn tồn tại, ác quỷ sẽ không cách nào rời khỏi đây, đáy lòng tôi liền kiên định.
Tâm thần căng thẳng giờ thả lỏng, ngực nảy lên một cỗ mùi máu tươi, tôi chống đỡ không được, thoáng cái quỳ rạp xuống đất, đưa tay che miệng lại, máu theo khe hở tràn ra. Tôi không ngừng ho sặc, toàn thân cũng không thoải mái, mỗi một chỗ trong cơ thể càng co quắp từng đợt, đau đến tay chân tôi như nhũn ra, thân thể không ngừng run rẩy.
Chẳng lẽ lão tử thần thông quảng đại thật vất vả đối phó với đám ác quỷ này, vậy mà căn bản không có mạng trở về? Con mẹ nó rốt cuộc là ai phát minh ra dị thuật hại ông đây thế này!
Trong lòng tôi không ngừng mắng chửi, ý thức càng ngày càng mơ hồ, vài lần muốn ngọ ngoạy đứng dậy, lại đều chật vật ngã trở về, ngay khi tôi bỏ cuộc nhắm mắt lại, mặc cho chính mình rơi vào vực sâu hắc ám, trong tai thình lình truyền đến tiếng kêu trầm thấp của ai đó.
“Sở Dương!”
Tôi hơi nhướng mí mắt, phát hiện trong trận đồ trước mặt có thêm một đôi chân trắng nõn tinh xảo, bên chân tản mát mái tóc dài đen dày, rõ ràng là của một người phụ nữ.
Kỳ quái. . . . . . . Tôi đầu óc hôn mê, mơ mơ màng màng nghĩ thầm, rõ ràng gọi tôi là y, sao lại xuất hiện phụ nữ?
“Sở Dương, tỉnh tỉnh . . . . . .”
“Sở Dương. . . . . .”
Thật kỳ quái, tới cùng, là ai đang gọi tôi . . . . . . Đăng bởi: admin
/112
|