Chương 12
Nếu không phải bây giờ không có cách nói chuyện, Cố Ninh Du thật sự muốn hỏi ngược lại anh như vậy.
Bùi Tư Viễn khàn giọng hỏi “Em có muốn không?”
“Muốn…” Cố Ninh Du bị anh làm cho tiến thoái lưỡng nan, phát khóc lên “Viễn Viễn... Em muốn anh…”
“Vậy có phải anh quyến rũ em trước không?”
Lúc này anh vẫn còn tâm trạng tranh luận với cô sao?
“Ưm... không phải... là em... là em dụ dỗ anh...”
Cố Ninh Du đã không thể nhịn được, côn thịt của anh cạ cạ lên hoa huyệt của cô, nhưng cố tình không đi vào để cho cô được thỏa mãn.
Anh thật xấu, lại dùng cách này để ép cô…
“Ừ, là em.”
Giọng Bùi Tư Viễn lại trầm xuống thêm một chút nữa, trầm đến mức khiến người ta cảm thấy có chút nguy hiểm.
Anh không cho cô thời gian phản ứng, vừa nói xong, côn thịt cứng và to đã lao vào hang nhỏ vốn ướt át, như một lưỡi dao sắc bén cắt đôi cô ra, đâm thẳng vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô.
“Viễn Viễn... A Em rất thích ”
Cảm giác như đi từ địa ngục lên thiên đường chắc cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Hoa huyệt đã đói khát từ lâu của cô lại căng ra, không còn khe hở nào.
Cố Ninh Du cảm thấy thật thoải mái, cô đã cùng Bùi Tư Viễn ân ái nhiều lần, nhưng chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu như bây giờ.
Sự khác biệt giữa đeo và không đeo bao cao su thực sự rất lớn.
Trước đây khi đeo bao cao su, giữa bọn họ dường như luôn bị vật gì đó ngăn cách, đến hôm nay da thịt tiếp xúc, huyệt đạo của cô mới có thể cảm nhận được từng gân mạch phồng lên của cây gậy kia, tỏ rõ sự gần gũi không ai sánh bằng của bọn họ lúc này.
“Siết chặt quá.” Bùi Tư Viễn véo mạnh nhũ hoa của cô “Thả lỏng ra đi.”
Đây là do một mình cô sao?
Cố Ninh Du chưa bao giờ làm chuyện này với ai khác ngoài Bùi Tư Viễn.
Cô không biết những người đàn ông khác như thế nào, nhưng có thể khẳng định chắc chắn rằng chỗ kia của Bùi Tư Viễn nhất định là thiên phú dị bẩm, vừa to vừa dài, cho dù không sử dụng bất kỳ kỹ năng nào cũng có thể vào rất sâu, luôn khiến cô đạt cực khoái liên tục, chảy dâm thủy̠ ra không ngừng.
Nhưng không biết tại sao hôm nay anh rất ồn ào. Trước đây không như thế, khi ân ái với cô, anh chỉ im lặng và dùng hết sức lực của mình để hoạt động trên cơ thể cô. Anh không thích nói chuyện với cô, thậm có lúc còn chê cô quá phiền phức và phóng đãng, bảo cô im lặng.
Hôm nay anh thật sự rất lạ thường, giống như biến thành một người khác vậy, hay đây là một mặt khác của anh mà cô chưa từng hiểu được?
Nhưng hiện tại đương nhiên không phải là lúc để nghĩ đến chuyện này.
Người đàn ông đang thúc mạnh vào người cô, hai viên ngọc cũng liên tục đập vào cô, tiếng da thịt chạm vào nhau không ngừng khiến cô không có tâm trạng để nghĩ đến chuyện khác.
“Rõ ràng là do anh quá to...”
Cố Ninh Du mơ màng nói ra điều mình vừa nghĩ “Viễn Viễn... anh... anh chậm lại một chút... thế này... nhanh quá...”
/172
|