Về đến thành phố D thì trời đã nhá nhem tối.
Diệp Phiên Nhiên cùng Thẩm Vỹ về nhà cậu, trở lại căn nhà vắng vẻ không một bóng người. Mô hình cổ xưa, nhà hai gian, nội thất cũ kỹ, ánh sáng u ám. Tường phòng khách có treo bức di ảnh của bà ngoại cậu, gương mặt phúc hậu, nụ cười thân thiện. Diệp Phiên Nhiên xem một lúc rồi hỏi: “Thẩm Vỹ, anh giống bà ngoại à?”
“Anh do bà một tay nuôi lớn!” Thẩm Vỹ nói: “Bà anh có hơi trọng nam khinh nữ, con của hai người chú anh đều là con gái, nên bà ngoại hết sức chiều chuộng anh
“Em không nhận thấy điểm đó ở anh.” Diệp Phiên Nhiên nói: “Anh hoàn toàn không tỏ vẻ kiêu ngạo, không như Dương Tịch…” Cô kịp thời “thắng phanh” lại, ngượng ngùng nói: “Sao lại nhắc đến anh ấy nữa rồi!”
“Em còn nhớ không?” Thẩm Vỹ chẳng chút né tránh, nói tiếp câu nói dang dở của cô: “Có lần anh hỏi suy nghĩ của em về Dương Tịch, em nói rằng em rất ghét cậu ta, nói rằng cậu ta tự cao tự đại, không coi ai ra gì. Thì ra con gái thích nói xạo, rõ ràng là thích người ta nhưng vẫn nói mình ghét!”
“Không phải đâu, Thẩm Vỹ!” Diệp Phiên Nhiên vội giải thích: “Khi đó, em thực sự không thích anh ấy. Lúc đó người em thích là anh!”
Thẩm Vỹ mấy máy khóe môi, nở nụ cười tự giễu. Cậu bước đến bên khung cửa sổ, đưa mắt nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, khẽ nói: “Phiên Phiên, nếu năm xưa anh không xuất ngoại, liệu chúng mình có ở bên nhau không?”
Diệp Phiên Nhiên nghẹn lời, cô chẳng nói được lời nào, chỉ thấy lồng ngực mình nặng như chì, đến cả hít thở cũng trở nên khó khăn.
Thẩm Vỹ quay lại nhìn cô, từ tốn nói: “Anh vốn sẽ không bỏ cuộc, thế rồi vì một bức thư nặc danh!”
Con tim Diệp Phiên Nhiên chợt đập thình thịch, một linh cảm xấu như đang vây lấy cô. Tuy sợ hãi nhưng cô vẫn cất giọng run rẩy nói: “Thư gì?”
“Đêm trước ngày thi đại học, bố mẹ anh ly hôn, khoảng thời gian đó tâm trạng anh rất tệ, cũng chẳng có tâm trí trả lời thư cho em, sợ ảnh hưởng đến việc ôn luyện bài vở của em. Đến khi tâm trạng anh dần hồi phục trở lại, định viết thư cho em, nói với em rằng, em đừng lo lắng, anh sẽ thi vào Đại học N. Thế nhưng chính lúc đó, anh nhận được bức thư nặc danh, trong thư viết rằng em đã phải lòng Dương Tịch. Hai người hẹn hò tại sân trường giữa đêm hôm khuya khoắt…”
Diệp Phiên Nhiên kinh ngạc, toàn thân toát mồ hôi: “Đêm hôm khuya khoắt ư? Sân trường à? Hẹn hò gì chứ? Hôm đó em hẹn Dương Tịch ra là muốn nói với anh ấy đừng bám theo em nữa!”
“Nhưng bức thư đã viết rành rành như vậy!”
“Bịa đặt, đặt điều vu khống!” Diệp Phiên Nhiên tức giận: “Anh có nhận ra bút tích của ai không?”
“Không nhận ra!” Thẩm Vỹ nói: “Nét chữ cẩu thả, hình như là viết bằng tay trái.”
Tay trái ư? Bên tai Diệp Phiên Nhiên vang lên giọng Cố Nhân: “Vừa vào lớp mình đã trông thấy Dương Tịch ghi vài chữ trên bảng. Cậu ta viết bằng tay trái, chẳng ai nhận ra nét chữ của cậu ta cả…”
Cô ra sức nghiến chặt răng. Không, Dương Tịch tuy nông nổi ngang ngược, háo thắng nhưng cô tin rằng, cậu sẽ không làm những chuyện thấp hèn bỉ ổi không quang minh chính đại đó!
“Tối đó, em hẹn Dương Tịch ra gặp mặt, còn ai khác biết chuyện này nữa không?" Thẩm Vỹ cũng muốn biết rốt cuộc là ai viết bức thư nặc danh đó.
Diệp Phiên Nhiên lắc đầu, tâm trạng càng thêm rầu rĩ: “Em không hề nói với bất kỳ ai. Chỗ hẹn chỉ có em và Dương Tịch.”
Con tim Thẩm Vỹ khẽ giật thót. Cậu thở dài, cái tên vừa toan nhắc đến thì đã hiện ra, cậu hạ thấp giọng, nói: “Chuyện đã qua lâu lắm rồi, đừng nghĩ đến nữa, có trách thì có thể trách số phận!”
Nếu như là trò đùa của số phận thì Diệp Phiên Nhiên chẳng oán trách lời nào nhưng nếu như đó là do nhân tố con người thì cô nghĩ cả đời này cô sẽ không thể nào tha thứ cho Dương Tịch !
Yêu một người phải quang minh chính đại, không thể bất chấp mọi thủ đoạn. Trong quan niệm của cô, lòng chính trực, niềm chân thành quan trọng hơn cả tình yêu.
Diệp Phiên Nhiên cùng Thẩm Vỹ về nhà cậu, trở lại căn nhà vắng vẻ không một bóng người. Mô hình cổ xưa, nhà hai gian, nội thất cũ kỹ, ánh sáng u ám. Tường phòng khách có treo bức di ảnh của bà ngoại cậu, gương mặt phúc hậu, nụ cười thân thiện. Diệp Phiên Nhiên xem một lúc rồi hỏi: “Thẩm Vỹ, anh giống bà ngoại à?”
“Anh do bà một tay nuôi lớn!” Thẩm Vỹ nói: “Bà anh có hơi trọng nam khinh nữ, con của hai người chú anh đều là con gái, nên bà ngoại hết sức chiều chuộng anh
“Em không nhận thấy điểm đó ở anh.” Diệp Phiên Nhiên nói: “Anh hoàn toàn không tỏ vẻ kiêu ngạo, không như Dương Tịch…” Cô kịp thời “thắng phanh” lại, ngượng ngùng nói: “Sao lại nhắc đến anh ấy nữa rồi!”
“Em còn nhớ không?” Thẩm Vỹ chẳng chút né tránh, nói tiếp câu nói dang dở của cô: “Có lần anh hỏi suy nghĩ của em về Dương Tịch, em nói rằng em rất ghét cậu ta, nói rằng cậu ta tự cao tự đại, không coi ai ra gì. Thì ra con gái thích nói xạo, rõ ràng là thích người ta nhưng vẫn nói mình ghét!”
“Không phải đâu, Thẩm Vỹ!” Diệp Phiên Nhiên vội giải thích: “Khi đó, em thực sự không thích anh ấy. Lúc đó người em thích là anh!”
Thẩm Vỹ mấy máy khóe môi, nở nụ cười tự giễu. Cậu bước đến bên khung cửa sổ, đưa mắt nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, khẽ nói: “Phiên Phiên, nếu năm xưa anh không xuất ngoại, liệu chúng mình có ở bên nhau không?”
Diệp Phiên Nhiên nghẹn lời, cô chẳng nói được lời nào, chỉ thấy lồng ngực mình nặng như chì, đến cả hít thở cũng trở nên khó khăn.
Thẩm Vỹ quay lại nhìn cô, từ tốn nói: “Anh vốn sẽ không bỏ cuộc, thế rồi vì một bức thư nặc danh!”
Con tim Diệp Phiên Nhiên chợt đập thình thịch, một linh cảm xấu như đang vây lấy cô. Tuy sợ hãi nhưng cô vẫn cất giọng run rẩy nói: “Thư gì?”
“Đêm trước ngày thi đại học, bố mẹ anh ly hôn, khoảng thời gian đó tâm trạng anh rất tệ, cũng chẳng có tâm trí trả lời thư cho em, sợ ảnh hưởng đến việc ôn luyện bài vở của em. Đến khi tâm trạng anh dần hồi phục trở lại, định viết thư cho em, nói với em rằng, em đừng lo lắng, anh sẽ thi vào Đại học N. Thế nhưng chính lúc đó, anh nhận được bức thư nặc danh, trong thư viết rằng em đã phải lòng Dương Tịch. Hai người hẹn hò tại sân trường giữa đêm hôm khuya khoắt…”
Diệp Phiên Nhiên kinh ngạc, toàn thân toát mồ hôi: “Đêm hôm khuya khoắt ư? Sân trường à? Hẹn hò gì chứ? Hôm đó em hẹn Dương Tịch ra là muốn nói với anh ấy đừng bám theo em nữa!”
“Nhưng bức thư đã viết rành rành như vậy!”
“Bịa đặt, đặt điều vu khống!” Diệp Phiên Nhiên tức giận: “Anh có nhận ra bút tích của ai không?”
“Không nhận ra!” Thẩm Vỹ nói: “Nét chữ cẩu thả, hình như là viết bằng tay trái.”
Tay trái ư? Bên tai Diệp Phiên Nhiên vang lên giọng Cố Nhân: “Vừa vào lớp mình đã trông thấy Dương Tịch ghi vài chữ trên bảng. Cậu ta viết bằng tay trái, chẳng ai nhận ra nét chữ của cậu ta cả…”
Cô ra sức nghiến chặt răng. Không, Dương Tịch tuy nông nổi ngang ngược, háo thắng nhưng cô tin rằng, cậu sẽ không làm những chuyện thấp hèn bỉ ổi không quang minh chính đại đó!
“Tối đó, em hẹn Dương Tịch ra gặp mặt, còn ai khác biết chuyện này nữa không?" Thẩm Vỹ cũng muốn biết rốt cuộc là ai viết bức thư nặc danh đó.
Diệp Phiên Nhiên lắc đầu, tâm trạng càng thêm rầu rĩ: “Em không hề nói với bất kỳ ai. Chỗ hẹn chỉ có em và Dương Tịch.”
Con tim Thẩm Vỹ khẽ giật thót. Cậu thở dài, cái tên vừa toan nhắc đến thì đã hiện ra, cậu hạ thấp giọng, nói: “Chuyện đã qua lâu lắm rồi, đừng nghĩ đến nữa, có trách thì có thể trách số phận!”
Nếu như là trò đùa của số phận thì Diệp Phiên Nhiên chẳng oán trách lời nào nhưng nếu như đó là do nhân tố con người thì cô nghĩ cả đời này cô sẽ không thể nào tha thứ cho Dương Tịch !
Yêu một người phải quang minh chính đại, không thể bất chấp mọi thủ đoạn. Trong quan niệm của cô, lòng chính trực, niềm chân thành quan trọng hơn cả tình yêu.
/54
|