Toàn thân Tô Mạc cứng đờ như bị điểm huyệt. Cô ngơ ngác nhìn người con trai đi bên cạnh Bạch Hạ, đôi mắt díu lại như không tin vào những gì mình đang trông thấy. Diệp Tử Khiêm cũng cảm nhận thấy điều gì đó bất ổn trong tâm trạng của cô. Quả nhiên ngay sau đó, cô vùng dậy khỏi giường bệnh, lao tới dụi đầu vào lồng ngực người con trai và nấc lên trong tiếng khóc:
- Anh Tư Niên… Sao anh lại ở đây?
Dường như có ai đang bóp nghẹt lấy trái tim Diêp Tử Khiêm , sau cơn đau cực độ là cảm giác tái tê âm ỉ. Cậu chỉ biết trân trối đứng nhìn người con gái vừa mới đây còn ở trong vòng tay của mình nay đã vùi vào lòng một kẻ khác và khóc nức nở.
Bạch Hạ là người đầu tiên tỏ rõ thái độ, nó giằng Tô Mạc ra khỏi người con trai và nhìn cô với ánh mắt cay nghiệt tựa hàng nghìn lưỡi dao:
- Này này, cậu làm ơn lịch sự một chút được không! Đây là anh rể của tôi! Người ta có vợ rồi đấy nhé!
Tô Mạc bị con bé đẩy lăn ra sàn, còn người con trai cô gọi là “anh Tư Niên” chỉ lặng lẽ nhìn cô đang run lẩy bẩy trên mặt sàn lạnh ngắt bằng ánh mắt vô hồn. Đoạn, anh ta quay sang Bạch Hạ, đưa tay xoa đầu con bé và khẽ nhắc nhở hành động thô bạo của nó:
- Hạ em, đừng có hung hăng như thế chứ!
- Bỏ ra! – Bạch Hạ không chút tỏ vẻ cảm kích, nó gạt phăng bàn tay vỗ về của Ôn Tư Niên khỏi đầu.
Bạch hạ rướn mày và sưng sỉa nói:
- Ôn Tư Niên, không ngờ anh cũng xỏ lá phết! Tôi cảnh cáo anh, anh đã đính hôn với chị gái tôi rồi, đừng có tranh thủ lúc chị ấy không có ở đây mà tằng tịu với cái loại nhố nhăng này!
- Mày bảo ai nhố nhăng? – Tô Mạc chưa kịp tự vệ cho bản thân thì Tử Khiêm đã nổi giẩn trước cả cô.
Bạch Hạ như cáu tiết tới cực điểm, nhưng thấy chàng trai mặt mũi tuấn tú thế này mà suy nghĩ ngờ nghệch, con bé phì cười, nghiến răng và dằn từng chữ:
- Ai nhố nhăng người ấy tự biết rõ!
- Mày! – Diệp Tử Khiêm muốn chửi cho nó mộy trận nhưng bị một giọng nói ngăn lại.
- Đủ rồi! – Tô Mạc gồng mình quát một tiếng khiến tất cả những người có mặt trong căn phòng đều im bặt. Ba người đều nhìn cô chằm chằm, mỗi người dành cho cô một ánh mắt khác nhau.
Nhưng trong mắt cô chỉ có Ôn Tư Niên.
Khuôn mặt đẹp như thiên thần và ánh mắt thân thương, đến hơi thở cũng trong trẻo như cơn gió lành đúng là người con trai cô đã đem lòng yêu mến bấy lâu nay đây rồi.
Nhưng sao hôm nay trông anh khang khác.
Cô thẫn thờ như người mất hồn, hơi thở cũng trở nên khẽ khàng cẩn trọng. Ánh mắt người con trai kia đượm vẻ lạnh nhạt, thờ ơ, xa lạ. Chúng như những cái gai li ti thay nhau đâm chọc vào trái tim cô, không đau đến mức xé gan xé ruột nhưng âm thầm ngấm vào đến tận xương tủy. Tô Mạc hít một hơi thật sau cho bình tĩnh lại, Bạch Hạ tức tối quát:
- Hừ, kêu ca cái gì!
Mặc đứa con gái chưa ngoa ấy, cô chỉ nhìn anh và muốn trao trọn cho anh tất cả tình yêu cô có trong kiếp này. Thế mà anh cứ coi cô như người dưng. Cô không chịu đựng được ánh mắt né tránh vô tình ấy. Ôn Tư NIên đột ngột lên tiếng, giọng nói vẫn ấm áp, thân quen nhưng sao lần này lại rầu rĩ đến thế?
- Tô Mạc, lâu lắm rồi không gặp.
Gặp nhau nãy giờ mà chỉ chào được một câu duy nhất, nhưng thế là đủ trả lời cho bao ảo tưởng và suy nghĩ trong suốt mấy năm qua. Mười năm gìn giữ lòng tin chẳng qua chỉ là màn kịch cô tự dưng lên để diễn cho mình xem thôi. Nghĩ đến đó, cô bỗng dưng phá lên cười khiến cho cả ba người đều thấy sợ hãi. Cô đón nhận ánh mắt băng giá của Tư Niên, thản nhiên đáp lại như hai người bạn lâu lắm khề khà ôn lại chuyện cũ:
- Công nhận, lâu lắm không gặp!
Khóe môi cô hơi nhếch lên kéo thành một nụ cười cay đắng, tim, gan trong lồng ngực tê dại lâu ngày bỗng dưng đau quặn. Cô vội cúi đầu và tự đay nghiến: “Tô Mạc ạ, mày nghĩ mày quan trọng quá mức rồi đấy.” Tránh được ánh mắt cô, khuôn mặt hiền hậu, trong trẻo như đá ngọc của người con trai lâu năm không gặp kia bỗng có chút khác thường. Vẻ rầu rĩ dội lên, phá ngang lớp vỏ lạnh nhạt, thờ ơ bao trùm trong đôi mắt. Tuy điều ấy chỉ xảy ra trong chớp nhoáng, nhưng nếu ai là kẻ hữu tình sẽ phát hiện thấy ngay để rồi vội vàng nắm giữ, chon sâu vào tận đáy tim và không cho ai chạm và nữa.
Nhưng người cần được thấy nhất thì lại không thấy. Thế nên, lối thoát duy nhất cho những kẻ từng quen nhau là trở thành những người lạ không chung lối.
- Anh Tư Niên… Sao anh lại ở đây?
Dường như có ai đang bóp nghẹt lấy trái tim Diêp Tử Khiêm , sau cơn đau cực độ là cảm giác tái tê âm ỉ. Cậu chỉ biết trân trối đứng nhìn người con gái vừa mới đây còn ở trong vòng tay của mình nay đã vùi vào lòng một kẻ khác và khóc nức nở.
Bạch Hạ là người đầu tiên tỏ rõ thái độ, nó giằng Tô Mạc ra khỏi người con trai và nhìn cô với ánh mắt cay nghiệt tựa hàng nghìn lưỡi dao:
- Này này, cậu làm ơn lịch sự một chút được không! Đây là anh rể của tôi! Người ta có vợ rồi đấy nhé!
Tô Mạc bị con bé đẩy lăn ra sàn, còn người con trai cô gọi là “anh Tư Niên” chỉ lặng lẽ nhìn cô đang run lẩy bẩy trên mặt sàn lạnh ngắt bằng ánh mắt vô hồn. Đoạn, anh ta quay sang Bạch Hạ, đưa tay xoa đầu con bé và khẽ nhắc nhở hành động thô bạo của nó:
- Hạ em, đừng có hung hăng như thế chứ!
- Bỏ ra! – Bạch Hạ không chút tỏ vẻ cảm kích, nó gạt phăng bàn tay vỗ về của Ôn Tư Niên khỏi đầu.
Bạch hạ rướn mày và sưng sỉa nói:
- Ôn Tư Niên, không ngờ anh cũng xỏ lá phết! Tôi cảnh cáo anh, anh đã đính hôn với chị gái tôi rồi, đừng có tranh thủ lúc chị ấy không có ở đây mà tằng tịu với cái loại nhố nhăng này!
- Mày bảo ai nhố nhăng? – Tô Mạc chưa kịp tự vệ cho bản thân thì Tử Khiêm đã nổi giẩn trước cả cô.
Bạch Hạ như cáu tiết tới cực điểm, nhưng thấy chàng trai mặt mũi tuấn tú thế này mà suy nghĩ ngờ nghệch, con bé phì cười, nghiến răng và dằn từng chữ:
- Ai nhố nhăng người ấy tự biết rõ!
- Mày! – Diệp Tử Khiêm muốn chửi cho nó mộy trận nhưng bị một giọng nói ngăn lại.
- Đủ rồi! – Tô Mạc gồng mình quát một tiếng khiến tất cả những người có mặt trong căn phòng đều im bặt. Ba người đều nhìn cô chằm chằm, mỗi người dành cho cô một ánh mắt khác nhau.
Nhưng trong mắt cô chỉ có Ôn Tư Niên.
Khuôn mặt đẹp như thiên thần và ánh mắt thân thương, đến hơi thở cũng trong trẻo như cơn gió lành đúng là người con trai cô đã đem lòng yêu mến bấy lâu nay đây rồi.
Nhưng sao hôm nay trông anh khang khác.
Cô thẫn thờ như người mất hồn, hơi thở cũng trở nên khẽ khàng cẩn trọng. Ánh mắt người con trai kia đượm vẻ lạnh nhạt, thờ ơ, xa lạ. Chúng như những cái gai li ti thay nhau đâm chọc vào trái tim cô, không đau đến mức xé gan xé ruột nhưng âm thầm ngấm vào đến tận xương tủy. Tô Mạc hít một hơi thật sau cho bình tĩnh lại, Bạch Hạ tức tối quát:
- Hừ, kêu ca cái gì!
Mặc đứa con gái chưa ngoa ấy, cô chỉ nhìn anh và muốn trao trọn cho anh tất cả tình yêu cô có trong kiếp này. Thế mà anh cứ coi cô như người dưng. Cô không chịu đựng được ánh mắt né tránh vô tình ấy. Ôn Tư NIên đột ngột lên tiếng, giọng nói vẫn ấm áp, thân quen nhưng sao lần này lại rầu rĩ đến thế?
- Tô Mạc, lâu lắm rồi không gặp.
Gặp nhau nãy giờ mà chỉ chào được một câu duy nhất, nhưng thế là đủ trả lời cho bao ảo tưởng và suy nghĩ trong suốt mấy năm qua. Mười năm gìn giữ lòng tin chẳng qua chỉ là màn kịch cô tự dưng lên để diễn cho mình xem thôi. Nghĩ đến đó, cô bỗng dưng phá lên cười khiến cho cả ba người đều thấy sợ hãi. Cô đón nhận ánh mắt băng giá của Tư Niên, thản nhiên đáp lại như hai người bạn lâu lắm khề khà ôn lại chuyện cũ:
- Công nhận, lâu lắm không gặp!
Khóe môi cô hơi nhếch lên kéo thành một nụ cười cay đắng, tim, gan trong lồng ngực tê dại lâu ngày bỗng dưng đau quặn. Cô vội cúi đầu và tự đay nghiến: “Tô Mạc ạ, mày nghĩ mày quan trọng quá mức rồi đấy.” Tránh được ánh mắt cô, khuôn mặt hiền hậu, trong trẻo như đá ngọc của người con trai lâu năm không gặp kia bỗng có chút khác thường. Vẻ rầu rĩ dội lên, phá ngang lớp vỏ lạnh nhạt, thờ ơ bao trùm trong đôi mắt. Tuy điều ấy chỉ xảy ra trong chớp nhoáng, nhưng nếu ai là kẻ hữu tình sẽ phát hiện thấy ngay để rồi vội vàng nắm giữ, chon sâu vào tận đáy tim và không cho ai chạm và nữa.
Nhưng người cần được thấy nhất thì lại không thấy. Thế nên, lối thoát duy nhất cho những kẻ từng quen nhau là trở thành những người lạ không chung lối.
/53
|