Thái độ của Thịnh Nịnh tích cực hẳn: “Anh đưa địa chỉ cho tôi đi, tôi đi qua liền đây.”
Thấy cô tích cực như vậy, ngược lại trợ lý Trần lại do dự.
“Cô đồng ý đi một chuyện thật hả?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không phải đơn giản chỉ là giao hàng chuyển phát nhanh hoặc đi đưa cơm, ai biết tổng giám đốc Ôn có phân phó gì chứ, nói không chừng là tăng ca cả đêm đấy.
“Đồng ý chứ.”
“Tối nay cô không hội họp với bạn bè chơi lễ Giáng Sinh hả?”
Ngay cả anh ta cũng không muốn tối nay đi tăng ca cho tổng giám đốc Ôn nữa là, huống chi là một sinh viên còn chưa tốt nghiệp như Thịnh Nịnh chứ, theo lý mà nói hẳn là rất thích chơi lễ hơn nhân viên văn phòng như anh ta mới đúng.
Thịnh Nịnh cười nói: “Không sao đâu, mấy người bạn của tôi cũng chơi vui rồi, thiếu tôi cũng không sao đâu.”
Quả nhiên là đang tụ tập với bạn bè.
Thế mà lại bỏ cuộc vui tới nhà tổng giám đốc Ôn một chuyến.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trợ lý Trần thầm nghĩ lấy sự tự giác này của Thịnh Nịnh, nói không chừng cô còn thích hợp làm trợ lý của tổng giám đốc Ôn hơn anh ta nữa.
“Được, vậy tôi gửi địa chỉ cho cô, làm phiền cô rồi.”
Thịnh Nịnh thấy trợ lý Trần sắp cúp điện thoại, vội vàng hỏi mau: “Tôi có cần mang laptop theo không?”
“Không cần đâu, tổng giám đốc Ôn không phân phó thì không cần mang theo.” Trợ lý Trần giải thích: “Trước đây tổng giám đốc Ôn tìm tôi cũng không nhất định là bàn chuyện công việc, có đôi khi tôi cũng sẽ giúp tổng giám đốc xử lý một số chuyện sinh hoạt riêng tư.”
Thịnh Nịnh do dự: “Chuyện riêng tư? Vậy tôi đi thay anh thì có thuận tiện lắm không?”
Giọng nói trợ lý Trần dịu dàng: “Rất ít khi sếp để người khác xử lý loại chuyện riêng tư bất tiện này giúp ngài ấy đâu, cô đừng lo.”
Thịnh Nịnh yên tâm.
Sau khi cúp điện thoại một lát, trợ lý Trần gửi một địa chỉ tới cho cô.
Đột nhiên cô lại nhớ tới trước kia mình nghe Thịnh Thi Mông nhắc tới, Ôn Diễn sống chung với bố và em trai.
Nếu lỡ cô tới, vậy thì không phải chủ tịch Ôn đã thoái vị làm thái thượng hoàng trong truyền thuyết kia và Ôn Chinh sẽ biết cô sao?
Như vậy có nguy hiểm không?
Ngay sau đó, lời nói của trợ lý Trần đã xua tan băn khoăn của cô.
Trợ lý Trần: “Đây là nhà riêng của tổng giám đốc Ôn, chỉ có một mình ngài ấy ở thôi.”
Nhân tiện, cô còn gửi một dãy số mật mã an ninh của cửa chính cho cô, để cô đến đó rồi trực tiếp bấm mật mã là vào được.
Thịnh Nịnh ok một cái rồi trở về phòng riêng, chuẩn bị bai bai bạn bè đang ăn cơm tối để đi trước.
Vừa trở lại phòng riêng, Quý Vũ Hàm lập tức lắc lắc mũ ông già Noel của cô kêu lên: “Thịnh Tiểu Nịnh! Về đúng lúc lắm, tụi mình đang lướt Weibo này. Những bình luận dưới video của cậu kìa, quá chi là đặc sắc luôn, tại đây tớ đọc cho nghe này.”
Tối nay mấy bạn học trong lớp phiên dịch tổ chức tiệc tùng, Quý Vũ Hàm phụ trách tổ chức, chủ yếu là vì chúc mừng Thịnh Nịnh bảo vệ quyền lợi thành công mỹ mãn.
Nên khi lúc ấy cô tới nói với Quý Vũ Hàm rằng mình định sẽ công khai náo loạn chuyện này vào cuộc họp cuối năm của các lãnh đạo, tuy rằng Quý Vũ Hàm giơ hai tay hai chân ủng hộ cô nhưng vẫn không khỏi hơi lo lắng.
Chỉ có hai cô gái các cô, kiểu gì khi đứng dậy “khởi nghĩa” cũng sẽ chịu thiệt vì thế Quý Vũ Hàm lập tức đi tìm các sinh viên cùng lớp.
Trong thực tế, khi tất cả mọi người đọc được điều này, đối diện với hiện tượng lợi dụng đặc quyền bất công trong trường học, chắc chắn có bất mãn và oán giận nhưng chỉ là sức mạnh cá nhân nhỏ bé, một sinh viên nhỏ nhoi có thể dấy bao nhiêu bọt nước đây.
Không phải không có thầy cô hướng dẫn tốt nhưng nếu gặp trúng người có nhân phẩm không được tốt lắm, thường thường cũng chỉ có thể cắn răng mà nén uất ức vào bụng, vất vả khổ cực vượt qua mấy năm nay.
Họ giúp Thịnh Nịnh, thật ra cũng là đang giúp chính bản thân mình, nếu Thịnh Nịnh có thể lấy công bằng lại từ chỗ Đới Xuân Minh vậy thì ít nhất từ khoá này của họ rồi đến mấy khóa sau, hẳn là cũng sẽ không có thầy cô hướng dẫn nào dám trắng trợn xâm chiếm thành quả học tập của sinh viên như vậy.
Cũng may Thịnh Nịnh có quý nhân “phù hộ”, không chỉ chuyện bảo vệ quyền lợi này lưu truyền trong giới đại học Yến Thành mà còn có độ thảo luận trên mạng.
Mà sự thật cũng chứng minh, thật là hiệu suất xử lý sự việc của nhà trường rất nhanh, chỉ cần họ để tâm thôi.
Kết quả cũng tới mau, trong trường phát hành thông báo, Đới Xuân Minh bị tạm thời đình chỉ công tác để điều tra, danh sách tác phẩm đoạt giải trong các cuộc thi dịch thuật không phải do Đới Doanh Doanh phiên dịch cũng bị thu hồi, danh sách đề cử giới thiệu đi du học cũng bị hủy bỏ.
Ngay cả mẹ của Đới Doanh Doanh đang làm lãnh đạo trong Cục Giáo dục cũng được người của Ban Kỷ Luật Thanh Tra mời đi uống trà, còn có bố của cô ta làm ăn ở bản địa cũng được Cục Công Thương gọi đi nói chuyện.
Mấy năm gần đây nơi gió lùa* chặt chẽ, chính sách cũng nghiêm, một khi có “khí thoát ra” sẽ tra ra rất nhiều chuyện dơ bẩn, tìm ra nguồn gốc thì có thể điều ra rất nhiều chuyện.
*Chú thích ở cuối trang, giống như kiểu tham nhũng, hối lộ ăn chặn các thứ ấy, chỉ cần bị lộ ra là tiêu đời. Mọi người hiểu mà đúng hông?
Đới Xuân Minh ngã ngựa, các đàn anh đàn chị bị ông ta chèn ép, lấy thành quả dịch thuật mấy lần trước đều vui mừng tìm Thịnh Nịnh mà chúc mừng
Ít nhất chuyện lúc trước họ không dám làm, bây giờ Thịnh Nịnh thay họ làm được.
Lớp phiên dịch của họ cũng không tới mười người nên thật ra mỗi người mời Thịnh Nịnh một ly rượu cũng không có bao nhiêu ly nhưng tửu lượng của Thịnh Nịnh không tốt được lắm, một ly rượu cũng phải uống mấy lần mới xong, uống xong thì hơi rượu cũng lên trên đầu.
Cô nhận được điện thoại của trợ lý Trần, vừa lúc lấy cớ đi ra ngoài mà hít thở một chút.
Bây giờ vừa trở về, Quý Vũ Hàm lại lập tức quấn lấy cô.
“Nhìn chị bé này đi, tui tin tin đồn Yến Ngoại nhiều mỹ nữ là thật đấy.” Quý Vũ Hàm vừa lướt điện thoại đọc câu đấy vừa hừ một tiếng: “Hạn hẹp, Yến Ngoại chúng ta không chỉ có nhiều mỹ nữ mà cũng có rất nhiều anh chàng đẹp trai được không.”
Các chàng trai phụ hoạ ngay: “Đồng ý!”
Quý Vũ Hàm cười đến cả người run rẩy, là đọc thêm mấy cái nữa.
“Tui muốn hỏi chị bé này thẳng hay cong thía, nếu là cong là tui báo danh còn thẳng thì tui đi chuyển giới đây.” Vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu của cô ấy nhìn về phía Thịnh Ninh, vuốt cằm hỏi: “Đừng nói họ ngay cả tớ cũng không biết, cậu thẳng hay cong đó?”
Thịnh Nịnh vẫn còn rõ khuynh hướng giới tính của mình.
“Thẳng.”
“Tớ không tin đâu, trừ phi cậu tìm bạn trai chứng minh cho tớ xem đi.” Thậm chí Quý Vũ Hàm còn làm vẻ mặt xấu hổ ngại ngùng: “Nếu không tớ sẽ cho rằng ở chung phòng ngủ với cậu sẽ rất nguy hiểm.”
Thịnh Nịnh: “...”
Cô không muốn nói chuyện nữa, chào hỏi một số bạn cùng lớp không say rượu khác, nói có việc phải đi trước.
Các bạn cùng lớp cười thâm sâu: “Đêm Giáng Sinh còn có chuyện gì nữa, không phải là đi hẹn hò chứ?”
“Không phải.” Thịnh Nịnh nói: “Đi tăng ca.”
“...”
Quá liều mạng rồi.
Trong nháy mắt mấy bạn học nhìn cô với vẻ đồng tình.
Quý Vũ Hàm thấy cô muốn đi nên lập tức tỉnh táo rồi chủ động nói: “Tớ tiễn cậu, đưa cậu lên xe.”
Hai cô gái ra khỏi cửa hàng và đứng ở trạm xe buýt gần cửa tiệm chờ xe buýt.
Quý Vũ Hàm nín cả nửa ngày, cuối cùng cũng mở miệng hỏi: “Có phải cậu muốn đi tìm tiên sinh Ôn không?”
Thịnh Nịnh chớp chớp mắt: “Sao cậu biết hay thế?”
“Bà mịa nó đúng thật hả chời.” Nhất thời biểu cảm Quý Vũ Hàm phức tạp hẳn: “Tớ hỏi cậu này, chuyện quyền tác giả á, sao tiên sinh Ôn lại giúp cậu thế?”
Thịnh Nịnh lại không thể nói lý do thật sự với cô ấy, chỉ có thể nói qua loa: “Không phải là tớ đi làm công cho người ta à? Thấy cấp dưới đáng thương nên thuận tay giúp một phen chứ có gì đâu.”
“Cái cớ này của cậu cũng quá tệ đó.” Quý Vũ Hàm bĩu môi: “Phàm là một người trưởng thành có tâm trí bình thường sẽ tin đây ắt có mờ ám.”
Vẻ mặt Thịnh Nịnh không sao cả: “Cậu không tin tớ cũng chịu nha.”
Quý Vũ Hàm cười xấu xa một tiếng, khoác lên vai cô rồi lặng lẽ kề sát vào tai cô hỏi: “Có phải cậu và tiên sinh Ôn có chuyện gì đó đúng không?”
Thịnh Nịnh cả kinh, lập tức phủ nhận: “Cậu nghĩ nhiều rồi đấy.”
Quý Vũ Hàm lại phân tích nói có sách mách có chứng cho cô nghe: “Sao không thể? Trai chưa vợ gái chưa chồng, cậu đẹp gái anh ta đẹp trai, hơn nữa cậu còn mê tiền, mà anh ta lại vừa hay có rất rất nhiều tiền.”
Nói xong cô ấy còn vỗ vỗ tay: “Trời đất tạo nên đó nghen.”
“...”
Thịnh Nịnh thở dài: “Bây giờ lý do cụ thể tớ không thể nói với cậu nhưng tớ có thể đảm bảo, tớ với anh ta không thể có bất cứ khả năng nào như cậu nghĩ cả.”
Quý Vũ Hàm nhướng mày, nhún vai hừ một tiếng: “Tớ cũng có nói khả năng gì đâu, rõ ràng là chính cậu cũng có suy nghĩ như vậy mà.”
Thịnh Nịnh ngẩn người.
Đúng là có nghĩ tới thật, thậm chí còn mơ một lần nữa,
Người đàn ông trong mơ nở nụ cười dịu dàng cướp đoạt với cô, cười đến mức da đầu cô tê dại.
Cũng không phải thật sự cô đoạn tình tuyệt ái*, người bình thường nên có thất tình lục dục*, đương nhiên cô cũng có, có đôi khi ở trường gặp sinh viên nam nào có ngoại hình xinh xắn một chút thì cũng liếc mắt vài lần, lên mạng lướt được một vài video của minh tinh nam cũng sẽ lặng lẽ thả like.
*Dứt tình, không yêu đương
*Thất tình lục dục là một câu nói thường được dùng trong Phật giáo. Theo Phật pháp, thất tình chính là 7 sắc thái biểu cảm khác nhau của con người như vui, buồn, giận hờn, tủi… Còn lục dục là 6 nguyên nhân khiến cho con người đem lòng yêu mến một ai đó. Do đó, thất tình lục dục có nghĩa là chỉ những cảm xúc của con người trong cuộc sống thường ngày.
Công bằng mà nói Ôn Diễn là một người đàn ông có điều kiện rất tốt, tốt đến nổi thậm chí cô còn không dám nghĩ về mặt đó.
Thịnh Nịnh không giống Thịnh Thi Mông, có thể khống chế tình cảm tự nhiên, trong quan niệm của cô cô không thể khống chế nó được, nếu may mắn gặp đúng người thì đó là trúng vé số còn nếu không may mắn thì cũng chịu nhận thua chịu ngược thôi.
Chênh lệch giữa cô và Ôn Diễn quá lớn, lớn đến mức không thể dùng nhân tố không thể khống chế để hình dung, cô không gánh nổi hậu quả nếu như nó lệch khỏi quỹ đạo cho nên còn không bằng cắt đứt mầm mống ngay từ đầu.
Chỉ cần coi Ôn Diễn là bên A hoặc cấp trên, thậm chí là quý nhân trong hành trình của cuộc đời này, có những thứ khác thì đừng trong mong nghĩ ngợi gì nữa.
Thịnh Nịnh ho một tiếng, giọng điệu bình tĩnh nói: “Tớ nghĩ là tuyệt đối không có khả năng.”
“Cậu còn trẻ mà tâm tư thiếu nữ này cũng không có à.” Đột nhiên Quý Vũ Hàm cảm thấy rất chán nản: “Nằm mơ sảng khoái một giấc cũng không phạm pháp mà.”
“Nằm mơ có thể lấy tiền không?” Thịnh Nịnh quấn khăn quàng cổ chặt lại, phóng khoáng vung tay lên với cô ấy: “Xe đến rồi, đi đây, đi tăng ca kiếm tiền thôi.”
Trạm xe buýt cách đó không xa chậm rãi chạy thêm một chiếc xe buýt nữa.
Quý Vũ Hàm nhìn cô lên xe rời đi, nhún nhún vai.
Đúng lúc này tuyết lại bắt đầu rơi, các đôi tình nhân sóng vai nắm tay ôm vai kề sát nhau, trong bầu không khí lễ hội thân mật say mê này, họ không ngần ngại biểu lộ tình yêu dành cho nhau.
Nếu thật sự dựa theo lời Thịnh Ninh nói, cô và tiên sinh Ôn là quan hệ cấp dưới cấp trên đơn thuần vậy thì đêm Giáng Sinh này, họ trải qua với nhau, thật sự là thảm kịch thuần khiết nhất trần đời.
Quý Vũ Hàm đồng tình lắc đầu, không cách nào cảm thụ Thịnh Ninh được nên đành phải xoay người trở về tiếp tục uống rượu của cô ấy.
/124
|