Ôn Chinh và Ôn Lệ hai tên tiểu vương bát đản cười anh thì thôi đi, dù sao đúng là hai người họ từng bị Ôn Diễn dạy dỗ không nhẹ, vất vả lắm nhìn Ôn Diễn thua trong tay một cô gái trẻ tuổi, còn đổi tình đổi nết vì cô gái này, nào là tỏ tình nào là cầu hôn nên đương nhiên phải cười nhạo một phen.
Nhưng ngay cả Thịnh Nịnh cũng vậy, đúng là đối xử tốt với cô uổng phí quá mà.
Ôn Diễn chậc chậc, Thịnh Nịnh còn đang lải nhải nói, anh trực tiếp ôm gáy cô rồi kéo cô tới trước mặt mình, dùng giọng điệu chỉ có hai người mới nghe thấy: “Chờ đó.”
Trầm thấp, mang theo sự uy hiếp và đặc biệt mạnh mẽ của người đàn ông.
Bỗng dưng Thịnh Nịnh trợn to mắt, vội vàng câm miệng lại.
Ôn Lệ nhanh chóng phát hiện mợ có gì đó không ổn, nhíu mày ầm ĩ với Ôn Diễn: “Cậu, có phải vừa mới uy hiếp mợ cháu không? Đàn ông dám làm không dám để người khác biết thì anh hùng hảo hán cái gì chứ.”
“Cháu hóng hớt như vậy không đi làm paparazzi đi làm diễn viên làm gì.” Ôn Diễn lạnh nhạt nói, sờ một tấm bài rồi nhìn một cái sau đó tao nhã ngả bài trước mặt: “Ù, thanh một màu.”
Mấy người nhìn Ôn Diễn đẩy ngã chiếc bánh lớn một màu chỉnh tề này, Ôn Chinh trực tiếp hô: “Móa, thừa dịp chúng ta cười nhạo anh vụng trộm nghe bài, vô sỉ.”
Ôn Lệ cũng nói: “Thừa dịp chúng ta phân tâm thắng bài, gian trá quá.”
Ôn Diễn nhẹ nhàng trợn trắng mắt, nhếch môi nói: “Dù sao mặt và tiền cũng phải vớt một cái, nếu không đều giống như hai đứa à.”
“Thế nào? Cứ như vậy mà không thấy được anh trai con, cậu cháu tốt sao? May mắn mà không giao công ty cho hai đứa bây.” Ông cụ đứng về phía con trai lớn, khoe khoang trừng mắt nói: “Mỗi năm có thể lấy chút hoa hồng cổ đông kia là nhờ ai? Thắng hai đứa có một tí tiền mà cũng không vui.”
“... Ông ngoại, ông là một nông dân, sao lại đi giúp địa chủ nói chuyện thế hả chời.”
“Gì nông dân địa chủ, đây cũng không phải đấu địa chủ, cho dù cậu cháu là địa chủ thì vị trí này cũng là ông truyền cho nó, biết chưa?”
Ôn Lệ bĩu môi, xì một tiếng sau đó bảo chồng lên, tiếp tục đánh thay mình.
“Lên thầy Tống ơi, lên đánh ngã địa chủ.”
“Còn lên nữa à. Cháu nên đóng cửa và thả chó đi.” Ôn Chinh phụt cười nhạo thành tiếng, cũng gọi Từ Lệ đang chơi điện thoại ở bên cạnh: “Từ Lệ, lên nào, cháu đánh thay cậu út mấy vòng đi, thắng tính cháu thua tính cậu.”
Nhưng cho dù đổi thành người khác, diễn viên và ca sĩ cũng không cáo già xảo quyệt như nhà tư bản, Ôn Diễn lại thắng mấy vòng, ngay cả ông cụ cũng chơi xấu để không cho anh lên bàn.
Ôn Diễn bảo Thịnh Nịnh thay anh, kết quả tuy xâu chuỗi tiền nhỏ Thịnh Nịnh có kỹ năng bài chưa tốt lắm nhưng đầu óc cũng giống như Ôn Diễn, đặc biệt giỏi tính kế, nhất là chuyện liên quan đến tiền bạc. Sau khi lên bàn, có Ôn Diễn ở bên cạnh làm quân sư cho cô, hơn nữa tay cầm bài của cô cũng không đen, mấy vòng tiếp theo lại là người thắng lớn nhất.
“Má nó, mợ, mợ tiếp tay cho giặc.” Ôn Lệ bất mãn nói: “Hẳn là mợ nên bên này mới đúng.”
“ Thật không hổ là vợ chồng, nếu không phải biết chị đang thi công chức.”Ôn Chinh chậc chậc nói: “Em còn tưởng rằng là nhà tư bản lớn cưới một nhà tự bản nhỏ về nhà nữa.”
Thịnh Nịnh thắng nhiều ngượng ngùng, lặng lẽ túm lấy quần áo Ôn Diễn ở dưới bàn bài.
“Em phóng khoáng thoải mái dùng sức thắng đi.” Ôn Diễn không để ý: “Có anh ở đây, hai người bọn nó cũng chỉ dám mở miệng nói thôi.”
“...”
“...”
Khác với hai tiểu bối, ông cụ thua nhiều, trực tiếp gạch bài không chơi nữa, ồn ào muốn lên lầu ngủ, cuối cùng ván bài này mới hoàn toàn kết thúc.
Ngay từ đầu ấn tượng của Thịnh Nịnh với nhà họ Ôn chỉ xuất phát từ ba bố con họ Ôn, Ôn Hưng Dật chuyên quyền độc đoán, Ôn Diễn ngạo mạn lạnh lùng và Ôn Chinh phong lưu trác táng.
Nói tóm lại, là cực kỳ xấu.
Lại không nghĩ tới sau khi thêm hai người cháu ngoại, hai người họ lén lút ở chung như vậy, ầm ĩ nhốn nháo ồn ào cãi nhau, cả đêm qua hạt dưa không cúp mấy hạt mà nước trà dì giúp việc pha thì uống hết sạch.
Tính cách người nhà họ Ôn đều tùy ông cụ, nhất mạch tương thừa* miệng độc và ngạo kiều, bình thường nếu tiếp xúc không nhiều sẽ cảm thấy tính cách người nhà này cũng không tốt lắm, ngạo mạn chán ghét, giống như trời sinh đã thích cãi nhau với người khác nhưng người thích bọn họ sẽ đặc biệt bao dung.
*Nhất mạch: cùng hệ; cùng dòng. Tương thừa: tiếp tục; kế thừa. (Cha truyền con nối í)
Ví dụ như Tống Nghiên, thua vài vòng nên Ôn Lệ không vui, đùa giỡn tính tình nhỏ, cậu, ông ngoại và em trai của cô ấy đều lười phản ứng với cô ấy, chỉ có mỗi Tống Nghiên là người làm chồng kiên nhẫn dỗ dành cô ấy như em bé.
Lại so sánh với Thịnh Nịnh, trước kia cô cảm thấy Ôn Diễn là nhà tư bản chán ghét đến cực điểm, bây giờ hai người hợp tác ở trên bàn bài rồi thắng tiền thì cảm thấy sức mạnh gian trá của nhà tư bản này thật đẹp trai.
Sự khẩn trương và co quắp ngay từ đầu của Thịnh Nịnh khi bước vào cửa đã dần biến mất trên bàn bài náo nhiệt này, chơi đến cuối cùng thậm chí còn hơi tiếc kết thúc.
Tâm trạng Ôn Diễn cũng không tệ, thứ anh hưởng thụ chỉ là quá trình đánh bài thắng tiền, không hứng thú với số tiền nhỏ thắng được kia vì thế đều thưởng cho Thịnh Nịnh.
Mọi người đánh không lớn, đánh cả một buổi chiều đến bây giờ, trên cơ bản thì có thắng có thua, tổng cộng cũng không thắng mấy trăm đồng nhưng cho dù chỉ có mấy trăm đồng, Thịnh Nịnh cũng cảm thấy rất vui vẻ, ngồi đếm tiền trên sofa đếm hết lần này đến lần khác, cảm nhận được sức hấp dẫn của mạt chược thật sâu.
Ôn Diễn ngồi bên cạnh cô, tay nhàn vừa chống cằm, rũ mắt yên lặng nhìn cô đếm tiền, nhìn cô vui vẻ không khép miệng lại được vì mấy trăm đồng, chính anh cũng theo đó nhếch khóe môi cười đến nuông chiều.
“Tham tiền, em đếm mấy lần rồi, đếm không chán đúng không?” Ôn Diễn nói” “Gì mà đi thi Bộ Ngoại giao chứ, đi ngân hàng làm kế toán còn tốt hơn.”
“Đếm tiền của người khác vô nghĩa lắm.” Thịnh Nịnh nói.
Ôn Diễn nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay ở nhà anh, còn khẩn trương không?”
Thịnh Nịnh mím môi cười, lắc đầu.
“Lúc trước là ai nói với anh, không cho anh rời khỏi mình nửa bước.” Ôn Diễn véo mặt cô, khẽ cười nói: “Đi hợp tác với hai đứa nhóc để vả mặt anh, rốt cuộc em gả cho ai thế?”
Rõ ràng hôm nay lúc mới tới, Thịnh Nịnh còn rất câu nệ, Ôn Diễn không rời cô một tấc cứ ngồi với cô. Bởi vì cô khẩn trương cho nên rất dính Ôn Diễn, lúc ăn cơm ngồi sát bên cạnh Ôn Diễn, Ôn Diễn không gắp thức ăn giúp cô thì cô chỉ ăn cơm trắng trong chén, anh đi toilet cũng hận không thể đi theo.
Nhà họ Ôn có dì giúp việc nhưng Thịnh Nịnh nghĩ hôm nay lần đầu tiên tới cửa, thế nào cũng phải làm việc nhà biểu hiện một chút nhưng bị ông cụ ngăn lại nói không cần, lúc Ôn Diễn nói chuyện phiếm với ông cụ, cô cũng không tiện chơi điện thoại nên dính vào bên cạnh anh ngẩn người túm đầu ngón tay chơi đùa.
Bình thường Thịnh Nịnh khôn khéo thế nào, rốt cuộc cũng còn trẻ, khẩn trương là chuyện rất bình thường. Tuy Ôn Diễn muốn xoá bỏ sự khẩn trương của cô nhưng lại không thể không thừa nhận, mình thật sự rất hưởng thụ được cô dính chặt.
Khi bạn gái lần đầu tiên đến nhà, dáng vẻ khẩn trương ngoan ngoãn căng thẳng, trong mắt bạn trai thực sự rất đáng yêu.
Sau đó bây giờ Thịnh Nịnh đã hoàn toàn không khẩn trương, lại làm cho Ôn Diễn mất đi niềm vui bị cô dính chặt.
Chính anh cũng không nhận ra giọng điệu của mình hơi chua lòm.
Hai người tựa vào sofa nói chuyện, người dẫn chương trình Đêm hội mùa xuân trên TV nói chuyện cười lúng ta lúng túng, mùi vị Tết nhàn nhạt làm cho người ta cảm thấy lòng mình ấm áp nhưng bầu không khí nhỏ bé này lại rất nhanh bị người nào đó cắt đứt.
Ôn Lệ ngồi đại xuống sofa, ghé qua lại hỏi: “Nói thì thầm gì đó? Cho cháu nghe với.”
Thịnh Nịnh lúng túng gãi gãi mặt, Ôn Diễn híp mắt lại, giọng điệu không tốt phất tay đuổi người: “Về phòng cháu đi.”
“Thế nào? Tết năm trước, cậu ngồi bên cạnh cháu và thầy Tống làm bóng đèn.” Ôn Lệ có dịp báo thù, đắc ý nói hợp tình hợp lý: “Bây giờ cậu biết lúc ấy mình đáng ghét bao nhiêu chưa?”
Ôn Diễn: “...”
Ôn Lệ thấy cậu không còn gì để nói, thế nhưng bắt đầu ra lệnh cho cậu: “Cậu tránh một chút đi, cháu có chuyện muốn nói với mợ.”
Ôn Diễn nhíu mày: “Nói chuyện gì mà không thể nói trước mặt cậu.”
“Chuyện con gái, cậu cũng muốn nghe à?” Ôn Lệ hỏi.
Mặt mày Ôn Diễn khẽ biến, sau khi được Thịnh Nịnh đồng ý thì đứng dậy rời đi.
Kết quả chuyện Ôn Lệ muốn nói với Thịnh Nịnh cũng không phải chuyện con gái gì, hơn nữa còn liên quan tới Ôn Diễn.
Ôn Lệ nói rất nhiều chuyện còn bé của mấy người họ với Thịnh Nịnh, tuy Ôn Diễn là cậu, vai vế cao nhưng bởi vì sinh muộn, không lớn hơn tiểu bối mấy tuổi, người ngoài không biết, còn tưởng rằng anh là anh hai Ôn Lệ.
Nhưng làm sao anh hai lại có thể làm cho người ta có cảm giác áp bách mạnh mẽ như thân phận cậu, làm sao có thể giống như trưởng bối vững vàng che chở cô ấy.
“Trước kia cậu luôn cãi nhau với cháu, cháu cảm thấy bị cậu ấy quản thật sự rất phiền.” Ôn Lệ nói: “Mỗi lần cháu đều làm cậu ấy tức giận không nhẹ nhưng cậu chính là một con hổ giấy, nhiều nhất chỉ nói hung dữ trên mặt cháu mấy câu chứ trước nay chưa bao giờ làm gì nặng cả.”
“Chuyện cháu thỏa thuận kết hôn với thầy Tống, nếu như không phải cậu âm thầm hỗ trợ gạt ông ngoại, có khi ông ngoại cháu đã nổi điên lâu rồi.”
Thịnh Nịnh trợn tròn mắt: “Thỏa thuận kết hôn?”
Cô cho rằng đó chỉ là những người ăn dưa thúi thôi, cho tới bây giờ chưa từng tin, không ngờ kết quả lại là thật?!
Ôn Lệ lập tức dặn dò: “Cháu coi mợ là người một nhà mới nói cho mợ biết đó, mợ đừng bán đứng cháu với thầy Tống đó nghen.”
Thịnh Nịnh gật đầu: “Yên tâm.”
“Cháu thật sự rất thích cậu, vụng trộm nói cho mợ biết, khi còn bé giáo viên ngữ văn cho đề viết văn, để cháu viết về người nhà mà mình yêu thích nhất, thật ra cháu viết về cậu.”
Ôn Lệ hừ lên, ý đồ dùng giọng điệu không quan tâm che dấu ngượng ngùng của mình: “Nhưng cháu không muốn cậu biết cháu thích cậu hơn là thích ông ngoại nên đổi thành ông ngoại.”
Thịnh Nịnh cố gắng nghẹn cười, không dám chọc thủng tiểu ngạo kiều Ôn Lệ.
“Cậu cháu thật sự là một người đàn ông siêu tốt, cho dù ngoài miệng nói không tha cho người khác, tính cách cũng hơi kém, bình thường còn thích bày cái mặt già, chỉ cần mợ chịu bao dung điểm này của cậu ấy, thật ra nội tâm của cậu ấy không lạnh lùng một chút nào.” Ôn Lệ nắm tay cô nói: “Tuy rằng nhìn nhà cháu có hơi cổ hủ lại phong kiến, thật ra mấy năm nay thông qua nỗ lực của cháu đã tiến bộ rất nhiều, hơn nữa có mợ, chúng ta tranh thủ làm nhà giàu mẫu mực trong gia đình nhà giàu.”
Thịnh Nịnh bị nói sửng sốt, cô là đi kết hôn mà, sao lại gánh vác trọng trách cải tạo gia đình nhà giàu rồi?
“Chúng cháu đều sẽ đối xử tốt với mợ.” Ôn Lệ dùng đôi mắt xinh đẹp có vài phần giống Ôn Diễn nhìn Thịnh Nịnh: “Mợ, sau này mợ cũng đối xử tốt với cậu, được không?”
Thịnh Ninh không kháng cự được đôi mắt như vậy, dùng sức gật đầu: “Ừm.”
Nói lời này xong, Ôn Lệ muốn trở về phòng với chồng trải qua thế giới hai người, trả lại Thịnh Nịnh cho cậu.
Ôn Diễn: “Nói gì với cô ấy đó, nói lâu như vậy.
“Nói xấu cậu.” Ôn Lệ chậc một tiếng: “Khuyên mợ mau quay đầu lại là bờ, chờ có giấy chứng nhận kết hôn, muốn đổi ý cũng không kịp.”
Sắc mặt Ôn Diễn trầm xuống, Ôn Lệ thiếu đánh lắc lắc đầu với anh rồi chuồn về phòng mình.
Sắp đến không giờ, Ôn Hưng Dật ông cụ không chịu nổi giờ này nên đã lên giường nghỉ ngơi, hôm nay tâm trạng Ôn Lệ giống như đặc biệt tốt, gọi mấy người trẻ tuổi trong nhà phát gậy tiên nữ rồi tới hậu viện nhà họ Ôn để đốt pháo hoa.
Vừa đến không giờ, theo tiếng pháo hoa bốc lên trên bầu trời và cây gậy tiên nữ nhàn nhạt sáng ngời trong tay đốt cháy, mấy tiểu bối nhà họ Ôn nói một tiếng chúc mừng năm mới cho nhau rồi chuẩn bị trở về phòng ngủ.
Sau khi mấy người trước trở về phòng, lúc này Thịnh Nịnh nhận được điện thoại chúc mừng năm mới từ Thịnh Thi Mông.
“Chị chị chị, chúc mừng năm mới!”
Thịnh Thi Mông nói rất nhiều lời chúc phúc, Thịnh Nịnh cũng chúc cô ấy một năm mới vui vẻ, Ôn Diễn hỏi cô là ai gọi tới.
“Em gái em.”
Ôn Chinh đi phía sau hai người họ, sau khi nghe được hai người nói chuyện thì bỗng dưng âm thầm đi tới hai bước.
“Là Mông Mông sao?” Anh ta dùng môi thì thầm hỏi Thịnh Nịnh.
Thịnh Nịnh gật đầu, đột nhiên nói với người trong điện thoại: “Ôn Chinh ở bên cạnh chị, em có muốn nói gì với người ta không?”
Ôn Chinh vừa định nói không cần, Thịnh Thi Mông lại nói cũng được.
Thịnh Nịnh đưa điện thoại cho Ôn Chinh.
Anh ta hơi cẩn thận nhận lấy điện thoại, không dám lên tiếng trước.
“Ôn Chinh.” Thịnh Thi Mông cười nói: “Chúc mừng năm mới.” Ôn Chinh vừa định nói gì đó, Thịnh Thi Mông lại nói một câu: “Chúc năm mới anh đừng gặp được người nói dối như tôi nữa.”
Những lời muốn nói đều bị kẹt ở cổ họng, Ôn Chinh cũng ra vẻ thoải mái trả lời: “Em cũng vậy, chúc mừng năm mới.”
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Chinh trả lại điện thoại cho Thịnh Nịnh.”
“Cô ấy vẫn để ý.” Trước khi trở về phòng, Ôn Chinh nhẹ giọng nói với Thịnh Nịnh: “Thật ra tôi đã không ngại những thứ đó lâu rồi.”
-
Sau khi trở lại phòng Ôn Diễn, Thịnh Nịnh vừa vào cửa đã bị Ôn Diễn ôm lấy.
Hai từ “chờ đó” mà anh nói hóa ra là ở đây.
Khoảng cách thân mật, anh thuận miệng hỏi Thịnh Nịnh: “Vừa em mới ước nguyện vọng gì?”
Thịnh Nịnh vẫn là bộ dáng kia,nói: “Nguyện vọng nói ra thì không linh.”
Tuy nhiên, cô đã cho anh một nhắc nhở nhỏ: “Mặc dù nguyện vọng năm trước của em không trở thành sự thật nhưng em nghĩ rằng nguyện vọng năm mới năm nay của em chắc chắn sẽ trở thành sự thật.”
Ngay cả nguyện vọng năm ngoái của cô là gì Ôn Diễn cũng không biết, huống chi năm nay.
Nếu cô không muốn nói, vậy anh cũng sẽ không hỏi cho đến cùng.
Thịnh Nịnh ôm eo anh lẩm bẩm nói: “Em thật sự không nghĩ tới, từ sau khi bố mẹ em ly hôn, năm mới hạnh phúc nhất lại là ở nhà anh.”
Ôn Diễn không nói gì, mà thu vào cánh tay ôm chặt cô.
Thật ra anh cũng nói không rõ cụ thể năm nay khác với những năm trước như thế nào nhưng anh đã bắt đầu chờ mong Tết của năm sau.
Hai người ôm một lát, Ôn Diễn cúi đầu từ trên môi cô, ý tứ muốn làm gì rất rõ ràng.
Thịnh Nịnh vốn cảm thấy cũng đã đến lúc hưởng thụ chút niềm vui giữa người trưởng thành, mãi đến khi được ôm lên giường mới đột nhiên kinh hãi nói: “Thảm rồi, chơi mạt chược chơi quá u mê, nhiệm vụ học tập hôm nay của em còn chưa hoàn thành.”
Sau đó cô đi lấy điện thoại của mình.
“Ngày mai không được à” Ôn Diễn đè cô lại, nhíu mày nói: “Cũng không tốn quá nhiều thời gian.”
“Đã là ngày mai rồi.” Thịnh Nịnh nói.
Ôn Diễn: “Vậy thì buổi sáng.”
“Như vậy cũng không được, chắc chắn buổi sáng em không dậy nổi, anh lâu quá…” Vẻ mặt Thịnh Ninh xấu hổ: “Tiết kiệm thời gian này, em có thể ôn thêm mấy chục chữ từ vựng.”
Ôn Diễn: “...”
Trong lúc sơ ý bị cô nịnh hót, tuy rằng không nhận ra nhưng Ôn Diễn cũng không nói cho cô biết, hung hăng xoa đầu cô rồi đứng dậy: “Em học đi, anh ra ngoài xem TV.”
“Anh coi gì trên TV hả?”
“Chừ thì anh có thể coi gì?” Ôn Diễn hơi cáu kỉnh: “Đêm hội mùa xuân.”
Thịnh Nịnh cảm động đến không chịu nổi, vì không muốn làm phiền cô mà anh đi xem Đêm hội mùa xuân được phát lại lần hai.
Đây không phải tình yêu thì là gì.
Giọng nói cô chắc nịch: “Anh yên tâm, chắc chắn em sẽ thi đậu.”
“Tốt nhất em nên thi đậu.” Ôn Diễn giật giật khóe môi.
Nghe có vẻ như là một lời uy hiếp và giám sát nhưng thực ra câu cuối cùng anh không nói ra là, nếu không thì anh nghẹn chết mất.
Nhưng ngay cả Thịnh Nịnh cũng vậy, đúng là đối xử tốt với cô uổng phí quá mà.
Ôn Diễn chậc chậc, Thịnh Nịnh còn đang lải nhải nói, anh trực tiếp ôm gáy cô rồi kéo cô tới trước mặt mình, dùng giọng điệu chỉ có hai người mới nghe thấy: “Chờ đó.”
Trầm thấp, mang theo sự uy hiếp và đặc biệt mạnh mẽ của người đàn ông.
Bỗng dưng Thịnh Nịnh trợn to mắt, vội vàng câm miệng lại.
Ôn Lệ nhanh chóng phát hiện mợ có gì đó không ổn, nhíu mày ầm ĩ với Ôn Diễn: “Cậu, có phải vừa mới uy hiếp mợ cháu không? Đàn ông dám làm không dám để người khác biết thì anh hùng hảo hán cái gì chứ.”
“Cháu hóng hớt như vậy không đi làm paparazzi đi làm diễn viên làm gì.” Ôn Diễn lạnh nhạt nói, sờ một tấm bài rồi nhìn một cái sau đó tao nhã ngả bài trước mặt: “Ù, thanh một màu.”
Mấy người nhìn Ôn Diễn đẩy ngã chiếc bánh lớn một màu chỉnh tề này, Ôn Chinh trực tiếp hô: “Móa, thừa dịp chúng ta cười nhạo anh vụng trộm nghe bài, vô sỉ.”
Ôn Lệ cũng nói: “Thừa dịp chúng ta phân tâm thắng bài, gian trá quá.”
Ôn Diễn nhẹ nhàng trợn trắng mắt, nhếch môi nói: “Dù sao mặt và tiền cũng phải vớt một cái, nếu không đều giống như hai đứa à.”
“Thế nào? Cứ như vậy mà không thấy được anh trai con, cậu cháu tốt sao? May mắn mà không giao công ty cho hai đứa bây.” Ông cụ đứng về phía con trai lớn, khoe khoang trừng mắt nói: “Mỗi năm có thể lấy chút hoa hồng cổ đông kia là nhờ ai? Thắng hai đứa có một tí tiền mà cũng không vui.”
“... Ông ngoại, ông là một nông dân, sao lại đi giúp địa chủ nói chuyện thế hả chời.”
“Gì nông dân địa chủ, đây cũng không phải đấu địa chủ, cho dù cậu cháu là địa chủ thì vị trí này cũng là ông truyền cho nó, biết chưa?”
Ôn Lệ bĩu môi, xì một tiếng sau đó bảo chồng lên, tiếp tục đánh thay mình.
“Lên thầy Tống ơi, lên đánh ngã địa chủ.”
“Còn lên nữa à. Cháu nên đóng cửa và thả chó đi.” Ôn Chinh phụt cười nhạo thành tiếng, cũng gọi Từ Lệ đang chơi điện thoại ở bên cạnh: “Từ Lệ, lên nào, cháu đánh thay cậu út mấy vòng đi, thắng tính cháu thua tính cậu.”
Nhưng cho dù đổi thành người khác, diễn viên và ca sĩ cũng không cáo già xảo quyệt như nhà tư bản, Ôn Diễn lại thắng mấy vòng, ngay cả ông cụ cũng chơi xấu để không cho anh lên bàn.
Ôn Diễn bảo Thịnh Nịnh thay anh, kết quả tuy xâu chuỗi tiền nhỏ Thịnh Nịnh có kỹ năng bài chưa tốt lắm nhưng đầu óc cũng giống như Ôn Diễn, đặc biệt giỏi tính kế, nhất là chuyện liên quan đến tiền bạc. Sau khi lên bàn, có Ôn Diễn ở bên cạnh làm quân sư cho cô, hơn nữa tay cầm bài của cô cũng không đen, mấy vòng tiếp theo lại là người thắng lớn nhất.
“Má nó, mợ, mợ tiếp tay cho giặc.” Ôn Lệ bất mãn nói: “Hẳn là mợ nên bên này mới đúng.”
“ Thật không hổ là vợ chồng, nếu không phải biết chị đang thi công chức.”Ôn Chinh chậc chậc nói: “Em còn tưởng rằng là nhà tư bản lớn cưới một nhà tự bản nhỏ về nhà nữa.”
Thịnh Nịnh thắng nhiều ngượng ngùng, lặng lẽ túm lấy quần áo Ôn Diễn ở dưới bàn bài.
“Em phóng khoáng thoải mái dùng sức thắng đi.” Ôn Diễn không để ý: “Có anh ở đây, hai người bọn nó cũng chỉ dám mở miệng nói thôi.”
“...”
“...”
Khác với hai tiểu bối, ông cụ thua nhiều, trực tiếp gạch bài không chơi nữa, ồn ào muốn lên lầu ngủ, cuối cùng ván bài này mới hoàn toàn kết thúc.
Ngay từ đầu ấn tượng của Thịnh Nịnh với nhà họ Ôn chỉ xuất phát từ ba bố con họ Ôn, Ôn Hưng Dật chuyên quyền độc đoán, Ôn Diễn ngạo mạn lạnh lùng và Ôn Chinh phong lưu trác táng.
Nói tóm lại, là cực kỳ xấu.
Lại không nghĩ tới sau khi thêm hai người cháu ngoại, hai người họ lén lút ở chung như vậy, ầm ĩ nhốn nháo ồn ào cãi nhau, cả đêm qua hạt dưa không cúp mấy hạt mà nước trà dì giúp việc pha thì uống hết sạch.
Tính cách người nhà họ Ôn đều tùy ông cụ, nhất mạch tương thừa* miệng độc và ngạo kiều, bình thường nếu tiếp xúc không nhiều sẽ cảm thấy tính cách người nhà này cũng không tốt lắm, ngạo mạn chán ghét, giống như trời sinh đã thích cãi nhau với người khác nhưng người thích bọn họ sẽ đặc biệt bao dung.
*Nhất mạch: cùng hệ; cùng dòng. Tương thừa: tiếp tục; kế thừa. (Cha truyền con nối í)
Ví dụ như Tống Nghiên, thua vài vòng nên Ôn Lệ không vui, đùa giỡn tính tình nhỏ, cậu, ông ngoại và em trai của cô ấy đều lười phản ứng với cô ấy, chỉ có mỗi Tống Nghiên là người làm chồng kiên nhẫn dỗ dành cô ấy như em bé.
Lại so sánh với Thịnh Nịnh, trước kia cô cảm thấy Ôn Diễn là nhà tư bản chán ghét đến cực điểm, bây giờ hai người hợp tác ở trên bàn bài rồi thắng tiền thì cảm thấy sức mạnh gian trá của nhà tư bản này thật đẹp trai.
Sự khẩn trương và co quắp ngay từ đầu của Thịnh Nịnh khi bước vào cửa đã dần biến mất trên bàn bài náo nhiệt này, chơi đến cuối cùng thậm chí còn hơi tiếc kết thúc.
Tâm trạng Ôn Diễn cũng không tệ, thứ anh hưởng thụ chỉ là quá trình đánh bài thắng tiền, không hứng thú với số tiền nhỏ thắng được kia vì thế đều thưởng cho Thịnh Nịnh.
Mọi người đánh không lớn, đánh cả một buổi chiều đến bây giờ, trên cơ bản thì có thắng có thua, tổng cộng cũng không thắng mấy trăm đồng nhưng cho dù chỉ có mấy trăm đồng, Thịnh Nịnh cũng cảm thấy rất vui vẻ, ngồi đếm tiền trên sofa đếm hết lần này đến lần khác, cảm nhận được sức hấp dẫn của mạt chược thật sâu.
Ôn Diễn ngồi bên cạnh cô, tay nhàn vừa chống cằm, rũ mắt yên lặng nhìn cô đếm tiền, nhìn cô vui vẻ không khép miệng lại được vì mấy trăm đồng, chính anh cũng theo đó nhếch khóe môi cười đến nuông chiều.
“Tham tiền, em đếm mấy lần rồi, đếm không chán đúng không?” Ôn Diễn nói” “Gì mà đi thi Bộ Ngoại giao chứ, đi ngân hàng làm kế toán còn tốt hơn.”
“Đếm tiền của người khác vô nghĩa lắm.” Thịnh Nịnh nói.
Ôn Diễn nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay ở nhà anh, còn khẩn trương không?”
Thịnh Nịnh mím môi cười, lắc đầu.
“Lúc trước là ai nói với anh, không cho anh rời khỏi mình nửa bước.” Ôn Diễn véo mặt cô, khẽ cười nói: “Đi hợp tác với hai đứa nhóc để vả mặt anh, rốt cuộc em gả cho ai thế?”
Rõ ràng hôm nay lúc mới tới, Thịnh Nịnh còn rất câu nệ, Ôn Diễn không rời cô một tấc cứ ngồi với cô. Bởi vì cô khẩn trương cho nên rất dính Ôn Diễn, lúc ăn cơm ngồi sát bên cạnh Ôn Diễn, Ôn Diễn không gắp thức ăn giúp cô thì cô chỉ ăn cơm trắng trong chén, anh đi toilet cũng hận không thể đi theo.
Nhà họ Ôn có dì giúp việc nhưng Thịnh Nịnh nghĩ hôm nay lần đầu tiên tới cửa, thế nào cũng phải làm việc nhà biểu hiện một chút nhưng bị ông cụ ngăn lại nói không cần, lúc Ôn Diễn nói chuyện phiếm với ông cụ, cô cũng không tiện chơi điện thoại nên dính vào bên cạnh anh ngẩn người túm đầu ngón tay chơi đùa.
Bình thường Thịnh Nịnh khôn khéo thế nào, rốt cuộc cũng còn trẻ, khẩn trương là chuyện rất bình thường. Tuy Ôn Diễn muốn xoá bỏ sự khẩn trương của cô nhưng lại không thể không thừa nhận, mình thật sự rất hưởng thụ được cô dính chặt.
Khi bạn gái lần đầu tiên đến nhà, dáng vẻ khẩn trương ngoan ngoãn căng thẳng, trong mắt bạn trai thực sự rất đáng yêu.
Sau đó bây giờ Thịnh Nịnh đã hoàn toàn không khẩn trương, lại làm cho Ôn Diễn mất đi niềm vui bị cô dính chặt.
Chính anh cũng không nhận ra giọng điệu của mình hơi chua lòm.
Hai người tựa vào sofa nói chuyện, người dẫn chương trình Đêm hội mùa xuân trên TV nói chuyện cười lúng ta lúng túng, mùi vị Tết nhàn nhạt làm cho người ta cảm thấy lòng mình ấm áp nhưng bầu không khí nhỏ bé này lại rất nhanh bị người nào đó cắt đứt.
Ôn Lệ ngồi đại xuống sofa, ghé qua lại hỏi: “Nói thì thầm gì đó? Cho cháu nghe với.”
Thịnh Nịnh lúng túng gãi gãi mặt, Ôn Diễn híp mắt lại, giọng điệu không tốt phất tay đuổi người: “Về phòng cháu đi.”
“Thế nào? Tết năm trước, cậu ngồi bên cạnh cháu và thầy Tống làm bóng đèn.” Ôn Lệ có dịp báo thù, đắc ý nói hợp tình hợp lý: “Bây giờ cậu biết lúc ấy mình đáng ghét bao nhiêu chưa?”
Ôn Diễn: “...”
Ôn Lệ thấy cậu không còn gì để nói, thế nhưng bắt đầu ra lệnh cho cậu: “Cậu tránh một chút đi, cháu có chuyện muốn nói với mợ.”
Ôn Diễn nhíu mày: “Nói chuyện gì mà không thể nói trước mặt cậu.”
“Chuyện con gái, cậu cũng muốn nghe à?” Ôn Lệ hỏi.
Mặt mày Ôn Diễn khẽ biến, sau khi được Thịnh Nịnh đồng ý thì đứng dậy rời đi.
Kết quả chuyện Ôn Lệ muốn nói với Thịnh Nịnh cũng không phải chuyện con gái gì, hơn nữa còn liên quan tới Ôn Diễn.
Ôn Lệ nói rất nhiều chuyện còn bé của mấy người họ với Thịnh Nịnh, tuy Ôn Diễn là cậu, vai vế cao nhưng bởi vì sinh muộn, không lớn hơn tiểu bối mấy tuổi, người ngoài không biết, còn tưởng rằng anh là anh hai Ôn Lệ.
Nhưng làm sao anh hai lại có thể làm cho người ta có cảm giác áp bách mạnh mẽ như thân phận cậu, làm sao có thể giống như trưởng bối vững vàng che chở cô ấy.
“Trước kia cậu luôn cãi nhau với cháu, cháu cảm thấy bị cậu ấy quản thật sự rất phiền.” Ôn Lệ nói: “Mỗi lần cháu đều làm cậu ấy tức giận không nhẹ nhưng cậu chính là một con hổ giấy, nhiều nhất chỉ nói hung dữ trên mặt cháu mấy câu chứ trước nay chưa bao giờ làm gì nặng cả.”
“Chuyện cháu thỏa thuận kết hôn với thầy Tống, nếu như không phải cậu âm thầm hỗ trợ gạt ông ngoại, có khi ông ngoại cháu đã nổi điên lâu rồi.”
Thịnh Nịnh trợn tròn mắt: “Thỏa thuận kết hôn?”
Cô cho rằng đó chỉ là những người ăn dưa thúi thôi, cho tới bây giờ chưa từng tin, không ngờ kết quả lại là thật?!
Ôn Lệ lập tức dặn dò: “Cháu coi mợ là người một nhà mới nói cho mợ biết đó, mợ đừng bán đứng cháu với thầy Tống đó nghen.”
Thịnh Nịnh gật đầu: “Yên tâm.”
“Cháu thật sự rất thích cậu, vụng trộm nói cho mợ biết, khi còn bé giáo viên ngữ văn cho đề viết văn, để cháu viết về người nhà mà mình yêu thích nhất, thật ra cháu viết về cậu.”
Ôn Lệ hừ lên, ý đồ dùng giọng điệu không quan tâm che dấu ngượng ngùng của mình: “Nhưng cháu không muốn cậu biết cháu thích cậu hơn là thích ông ngoại nên đổi thành ông ngoại.”
Thịnh Nịnh cố gắng nghẹn cười, không dám chọc thủng tiểu ngạo kiều Ôn Lệ.
“Cậu cháu thật sự là một người đàn ông siêu tốt, cho dù ngoài miệng nói không tha cho người khác, tính cách cũng hơi kém, bình thường còn thích bày cái mặt già, chỉ cần mợ chịu bao dung điểm này của cậu ấy, thật ra nội tâm của cậu ấy không lạnh lùng một chút nào.” Ôn Lệ nắm tay cô nói: “Tuy rằng nhìn nhà cháu có hơi cổ hủ lại phong kiến, thật ra mấy năm nay thông qua nỗ lực của cháu đã tiến bộ rất nhiều, hơn nữa có mợ, chúng ta tranh thủ làm nhà giàu mẫu mực trong gia đình nhà giàu.”
Thịnh Nịnh bị nói sửng sốt, cô là đi kết hôn mà, sao lại gánh vác trọng trách cải tạo gia đình nhà giàu rồi?
“Chúng cháu đều sẽ đối xử tốt với mợ.” Ôn Lệ dùng đôi mắt xinh đẹp có vài phần giống Ôn Diễn nhìn Thịnh Nịnh: “Mợ, sau này mợ cũng đối xử tốt với cậu, được không?”
Thịnh Ninh không kháng cự được đôi mắt như vậy, dùng sức gật đầu: “Ừm.”
Nói lời này xong, Ôn Lệ muốn trở về phòng với chồng trải qua thế giới hai người, trả lại Thịnh Nịnh cho cậu.
Ôn Diễn: “Nói gì với cô ấy đó, nói lâu như vậy.
“Nói xấu cậu.” Ôn Lệ chậc một tiếng: “Khuyên mợ mau quay đầu lại là bờ, chờ có giấy chứng nhận kết hôn, muốn đổi ý cũng không kịp.”
Sắc mặt Ôn Diễn trầm xuống, Ôn Lệ thiếu đánh lắc lắc đầu với anh rồi chuồn về phòng mình.
Sắp đến không giờ, Ôn Hưng Dật ông cụ không chịu nổi giờ này nên đã lên giường nghỉ ngơi, hôm nay tâm trạng Ôn Lệ giống như đặc biệt tốt, gọi mấy người trẻ tuổi trong nhà phát gậy tiên nữ rồi tới hậu viện nhà họ Ôn để đốt pháo hoa.
Vừa đến không giờ, theo tiếng pháo hoa bốc lên trên bầu trời và cây gậy tiên nữ nhàn nhạt sáng ngời trong tay đốt cháy, mấy tiểu bối nhà họ Ôn nói một tiếng chúc mừng năm mới cho nhau rồi chuẩn bị trở về phòng ngủ.
Sau khi mấy người trước trở về phòng, lúc này Thịnh Nịnh nhận được điện thoại chúc mừng năm mới từ Thịnh Thi Mông.
“Chị chị chị, chúc mừng năm mới!”
Thịnh Thi Mông nói rất nhiều lời chúc phúc, Thịnh Nịnh cũng chúc cô ấy một năm mới vui vẻ, Ôn Diễn hỏi cô là ai gọi tới.
“Em gái em.”
Ôn Chinh đi phía sau hai người họ, sau khi nghe được hai người nói chuyện thì bỗng dưng âm thầm đi tới hai bước.
“Là Mông Mông sao?” Anh ta dùng môi thì thầm hỏi Thịnh Nịnh.
Thịnh Nịnh gật đầu, đột nhiên nói với người trong điện thoại: “Ôn Chinh ở bên cạnh chị, em có muốn nói gì với người ta không?”
Ôn Chinh vừa định nói không cần, Thịnh Thi Mông lại nói cũng được.
Thịnh Nịnh đưa điện thoại cho Ôn Chinh.
Anh ta hơi cẩn thận nhận lấy điện thoại, không dám lên tiếng trước.
“Ôn Chinh.” Thịnh Thi Mông cười nói: “Chúc mừng năm mới.” Ôn Chinh vừa định nói gì đó, Thịnh Thi Mông lại nói một câu: “Chúc năm mới anh đừng gặp được người nói dối như tôi nữa.”
Những lời muốn nói đều bị kẹt ở cổ họng, Ôn Chinh cũng ra vẻ thoải mái trả lời: “Em cũng vậy, chúc mừng năm mới.”
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Chinh trả lại điện thoại cho Thịnh Nịnh.”
“Cô ấy vẫn để ý.” Trước khi trở về phòng, Ôn Chinh nhẹ giọng nói với Thịnh Nịnh: “Thật ra tôi đã không ngại những thứ đó lâu rồi.”
-
Sau khi trở lại phòng Ôn Diễn, Thịnh Nịnh vừa vào cửa đã bị Ôn Diễn ôm lấy.
Hai từ “chờ đó” mà anh nói hóa ra là ở đây.
Khoảng cách thân mật, anh thuận miệng hỏi Thịnh Nịnh: “Vừa em mới ước nguyện vọng gì?”
Thịnh Nịnh vẫn là bộ dáng kia,nói: “Nguyện vọng nói ra thì không linh.”
Tuy nhiên, cô đã cho anh một nhắc nhở nhỏ: “Mặc dù nguyện vọng năm trước của em không trở thành sự thật nhưng em nghĩ rằng nguyện vọng năm mới năm nay của em chắc chắn sẽ trở thành sự thật.”
Ngay cả nguyện vọng năm ngoái của cô là gì Ôn Diễn cũng không biết, huống chi năm nay.
Nếu cô không muốn nói, vậy anh cũng sẽ không hỏi cho đến cùng.
Thịnh Nịnh ôm eo anh lẩm bẩm nói: “Em thật sự không nghĩ tới, từ sau khi bố mẹ em ly hôn, năm mới hạnh phúc nhất lại là ở nhà anh.”
Ôn Diễn không nói gì, mà thu vào cánh tay ôm chặt cô.
Thật ra anh cũng nói không rõ cụ thể năm nay khác với những năm trước như thế nào nhưng anh đã bắt đầu chờ mong Tết của năm sau.
Hai người ôm một lát, Ôn Diễn cúi đầu từ trên môi cô, ý tứ muốn làm gì rất rõ ràng.
Thịnh Nịnh vốn cảm thấy cũng đã đến lúc hưởng thụ chút niềm vui giữa người trưởng thành, mãi đến khi được ôm lên giường mới đột nhiên kinh hãi nói: “Thảm rồi, chơi mạt chược chơi quá u mê, nhiệm vụ học tập hôm nay của em còn chưa hoàn thành.”
Sau đó cô đi lấy điện thoại của mình.
“Ngày mai không được à” Ôn Diễn đè cô lại, nhíu mày nói: “Cũng không tốn quá nhiều thời gian.”
“Đã là ngày mai rồi.” Thịnh Nịnh nói.
Ôn Diễn: “Vậy thì buổi sáng.”
“Như vậy cũng không được, chắc chắn buổi sáng em không dậy nổi, anh lâu quá…” Vẻ mặt Thịnh Ninh xấu hổ: “Tiết kiệm thời gian này, em có thể ôn thêm mấy chục chữ từ vựng.”
Ôn Diễn: “...”
Trong lúc sơ ý bị cô nịnh hót, tuy rằng không nhận ra nhưng Ôn Diễn cũng không nói cho cô biết, hung hăng xoa đầu cô rồi đứng dậy: “Em học đi, anh ra ngoài xem TV.”
“Anh coi gì trên TV hả?”
“Chừ thì anh có thể coi gì?” Ôn Diễn hơi cáu kỉnh: “Đêm hội mùa xuân.”
Thịnh Nịnh cảm động đến không chịu nổi, vì không muốn làm phiền cô mà anh đi xem Đêm hội mùa xuân được phát lại lần hai.
Đây không phải tình yêu thì là gì.
Giọng nói cô chắc nịch: “Anh yên tâm, chắc chắn em sẽ thi đậu.”
“Tốt nhất em nên thi đậu.” Ôn Diễn giật giật khóe môi.
Nghe có vẻ như là một lời uy hiếp và giám sát nhưng thực ra câu cuối cùng anh không nói ra là, nếu không thì anh nghẹn chết mất.
/124
|