Môi Thịnh Nịnh ngập ngừng, vốn định nói gì đó, lại đột nhiên nhìn thấy Ôn Diễn ngồi xuống cầu thang.
Sắc mặt hai người đều không tốt, vừa rồi cũng nắm tay vịn cầu thang cho nên Thịnh Nịnh cũng không phát hiện ra ngay được, sau khi nhìn thấy lớp mồ hôi dày đặc trên trán anh mới giật mình phát hiện không đúng.
Cô nhăn mũi và lập tức ngồi xổm xuống hỏi anh ngay: “Anh làm sao thế?”
Ôn Diễn không muốn nói, còn khổ sở vì cô chùn bước, mím môi không nói gì.
“Rốt cuộc là làm sao vậy hả?” Thịnh Nịnh nâng mặt anh lên, lại đưa tay sờ trán anh: “Bị bệnh ư?”
Đến gần nhìn mới phát hiện chỗ nào cũng không thích hợp hết, mặt mày buồn rầu nồng đậm, ngay cả màu môi cũng trắng bệch.
Ôn Diễn nghiêng đầu, giơ tay ngăn cản cô, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì.”
“Trông anh giống như là bộ dạng không có việc gì sao?”
Thịnh Nịnh nhìn bốn phía, trong phòng khách lớn như vậy lại không có ai.
Giống như cả nhà họ Hạ đều biết, cần cho Thịnh Nịnh và Ôn Diễn có không gian nói chuyện riêng.
Nếu không có sự bức bách cứng rắn, dường như cảm giác áp bức của gia đình này lớn hơn công tâm*, khiến chính Thịnh Nịnh quyết định từ bỏ.
*Công tâm: Đánh vào mặt tư tưởng/ tâm lý chiến/ tấn công tâm lý.
Thịnh Nịnh muốn đỡ người đàn ông dậy trước.
“Em đỡ anh ngồi lên sofa trước, sau đó đi gọi người nhà anh đưa anh đến bệnh viện.”
Ôn Diễn cũng thật sự không chịu nổi nữa, ngồi ở trên cầu thang chật vật không chịu nổi, vì thế tùy ý Thịnh Nịnh đỡ mình dậy.
Bả vai cô yếu mỏng, sức lực cũng không lớn, không đỡ được Ôn Diễn cao hơn cô nhiều như vậy.
Ánh mắt người đàn ông lập loè, không dám dựa hẳn vào, hơn phân nửa trọng lượng vẫn dựa vào hai chân để chống đỡ, đi trên đường đầu gối đau đớn kim châm muối xát.
Cuối cùng cũng dìu người ngồi xuống ghế sofa, Thịnh Nịnh nói: “Em đi gọi người đến.”
Cô vừa đứng dậy, đột nhiên Ôn Diễn đưa tay kéo cô qua.
Thịnh Nịnh ngã vào lòng anh, hai tay người đàn ông khép lại, ôm chặt lấy cô.
Cũng không phải là cái ôm mạnh mẽ mà che chở, người đàn ông vùi mặt vào cổ cô, hơi thở ấm áp ẩn nhẫn đánh vào làn da yếu ớt của cô.
“Em không nên tới.” Giọng nói của anh khô khốc, khàn khàn mà trầm thấp: “Hôm nay anh không ở bên em, sợ không?”
Thịnh Nịnh nhỏ giọng nói: “Sợ.”
“Anh cũng sợ.”
Về phần sợ gì, Ôn Diễn không nói.
Cuộc cãi vã chỉ vài phút, hai người đồng thời thua trận.
Không kịch liệt nhưng cả hai đều biết rằng họ vẫn cần phải bình tĩnh lại.
Không thể cho nhau cảm giác an toàn, e là nói thêm gì nữa sẽ khiến cảm xúc đối phương kích động, không cẩn thận mà nói ra hai chữ kia với mình.
Thịnh Nịnh cảm thấy chắc chắn Ôn Diễn bị bệnh rồi, tuy rằng anh không nói.
Cô còn hơi ích kỷ, không muốn đi gọi Hồ Dung tới đây, cũng không muốn đi gọi ông ngoại Ôn Diễn, chỉ có thể nhìn xem có tìm người nhà khác được hay không.
Chỉ có điều là Thịnh Nịnh không quen thuộc với cấu tạo của nhà họ Hạ, thiếu chút nữa cho rằng mình bị lạc đường rồi, sau đó càng đi càng vào bên trong, thật sự không gặp ai hết, còn có cảm giác như mình chạy một mình thoát khỏi mật thất.
Bản thân cô cũng không biết mình đi như thế nào mà đến một hành lang hẻo lánh nhất nhà họ Hạ.
Cuối hành lang này chỉ có một gian phòng, Thịnh Nịnh vừa định xoay người trở về, ngay sau đó nhìn thấy một nam một nữ đứng ở cuối hành lang này.
Người đàn ông đè người phụ nữ lên tường, Thịnh Nịnh trợn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt rồi vội vàng lui người núp vào.
Cô biết hai người này, khi ăn cơm Hồ Dung có giới thiệu với cô.
Bây giờ chắt* của Hạ Chí Chính đều làm việc ở Thượng Hải, vừa lúc hôm nay trở về thăm ông cụ, hai người này là chắt và chắt dâu của chắt của Hạ Chí Chính.
*Tằng tôn: Chắt, tức là cháu bốn đời. Gọi Hạ Chí Chính là ông cố.
Nhìn qua khá xứng đôi, thật ra lại không phải là một đôi, chắt dâu đã lớn lên ở nhà họ Hạ từ nhỏ, lớn lên thuận lợi suôn sẻ đính hôn với nhà họ Hạ, còn chưa qua cửa nhưng mọi người nhà họ Hạ đã coi cô ấy là con dâu cháu dâu, chồng chưa cưới của cô ấy bận rộn nên hôm nay không đến được, là do cô ấy và chú em* tương lai của mình tới đây.
*Tiểu thúc tử: Em trai chồng.
Mặc dù chỗ ngồi của hai người trên bàn ăn được xếp cạnh nhau nhưng toàn bộ quá trình không hề nói năng.
Mà cuộc đối thoại bây giờ giữa hai người họ lại dọa Thịnh Nịnh.
“Cậu có xấu hổ hay không! Thả tôi ra!”
“Anh không biết xấu hổ chẳng lẽ em không có? Muốn gả cho anh hai anh làm chị dâu anh sao, vậy tất cả những chuyện phát sinh trước đó giữa hai chúng ta đều không tồn tại đúng không?”
Biểu cảm Thịnh Nịnh khó chịu, chỉ cảm thấy tòa nhà này không chỉ làm cho người ta cảm thấy áp lực mà những người họ Hạ này cũng đáng sợ hơn người bình thường.
Không so sánh thì không đau thương, giờ phút này cô chân thành cảm thấy Ôn Diễn là người bình thường nhất trong cái nhà này.
Thịnh Nịnh lấy lại tinh thần lại bất chấp tất cả, lập tức chạy về.
Cũng may cô còn nhớ rõ đường trở về đi như thế nào, chờ lúc chạy trở lại phòng khách, trong phòng khách ngoại trừ Ôn Diễn đã có thêm hai người.
Một người là Hồ Dung, một người là người ông cụ Hạ nói phải phụ trách đưa cô trở về.
:Đã liên lạc với bệnh viện giúp anh rồi, tốt nhất anh nên gọi bác sĩ đến khám đi.”
Lúc Thịnh Nịnh đi tới, vừa lúc nghe thấy Hồ Dung nói với Ôn Diễn.
Quả nhiên anh bị bệnh.
Thịnh Nịnh mím môi, muốn hỏi rốt cuộc anh có chuyện gì vậy.
Mà lúc này người phụ trách đưa cô trở về được Hạ Chí Chính phân phó, vừa đến phòng khách lại không thấy Thịnh Nịnh, bây giờ rốt cuộc cũng nhìn thấy cô, lập tức nói: “Cô Thịnh, xe ở ngay trước cửa, đi thôi.”
Thịnh Nịnh nhìn về phía Ôn Diễn theo bản năng.
Ôn Diễn ấn giữa mày, nói với người nọ: “Trực tiếp đưa cô ấy ra sân bay.”
“Anh đã nhờ người mua vé máy bay cho em rồi, về trước đi.” Giọng điệu Ôn Diễn bình tĩnh: “Chờ anh về Yến Thành lại liên lạc với em.”
Về phần khi nào trở về Yến Thành, anh không nói.
Cho nên Thịnh Nịnh cũng không biết anh nói liên lạc lại là khi nào.
-
Thịnh Nịnh là người ngồi chuyến bay sớm nhất về Yến Thành, lúc xuống máy bay đã là đêm khuya, là trợ lý Trần đến đón cô.
Rõ ràng lần trước gặp trợ lý Trần chỉ là cách đây không lâu nhưng trong thời gian ngắn ngủi mấy ngày này, đi Thượng Hải một chuyến, lại đi Hàng Thành một chuyến rồi lại trở về Yến Thành, lúc này cô có cảm giác giống như cách mấy đời.
“Anh sẽ đưa em về căn hộ nhé?” Trợ lý Trần hỏi cô.
Thịnh Nịnh: “Làm phiền rồi.”
Trên đường đi xe, trợ lý Trần muốn nói lại thôi hơi nhiều lần, nhưng nhìn biểu cảm Thịnh Nịnh không đúng lắm nên thế nào cũng hỏi không ra miệng được.
Chờ sắp lái xe đến căn hộ, anh ta mới hạ quyết tâm hỏi: “Tổng giám đốc Ôn có khỏe không?”
“Anh ấy bị bệnh rồi.”Thịnh Nịnh nói.
“Hả?” Đầu tiên là trợ lý Trần kinh ngạc sau đó hơi tự trách thở dài nói: “Xem ra tổng giám đốc Ôn vẫn lên mạng.”
Thịnh Nịnh không hiểu: “Lên mạng gì?”
“Em không biết hả?” Trợ lý Trần nói: “Không phải gần đây bên chúng ta chuẩn bị chính thức ký hợp đồng với thương nhân Đức sao, không biết từ đâu xuất hiện một nhóm công nhân nhà máy bia cũ đã nghỉ việc mấy năm trước đến để bảo vệ quyền lợi.”
Vốn chuyện này không náo loạn đến chỗ Ôn Diễn, Tập đoàn có bộ phận quan hệ công chúng có chuyên môn pháp lý, nếu bên nhà máy kia thật sự có chuyện gì trụ sở chính không biết thì sẽ cho người đi điều tra rõ ràng nhưng trong khoảng thời gian này không biết là ai thúc đẩy sau lưng, thế nhưng lại ầm ĩ ồn ào lên trên mạng, nhiều người tự truyền thông giống như đoàn kiến, đều gửi thông cáo về nhà máy bia.
“Em cũng biết mạng lưới hiện tại mà, nghe gió chính là mưa, mấy năm trước nhà máy bia cũ đã chuyển đến gần biển đảo bên kia, thật ra những công nhân bảo vệ quyền lợi đã nghỉ việc bình thường từ mấy năm trước, tổng giám đốc Ôn lựa chọn hợp tác với thương nhân Đức cũng vì không muốn để cho địa điểm cũ của nhà máy cũ bỏ hoang, cũng để cho công nhân ở lại địa điểm cũ có thể tiếp tục việc làm, kết quả lại bị những phương tiện truyền thông kia nói là giúp thương hiệu nước ngoài chiếm lĩnh thị trường trong nước, đè ép không gian sống của thương hiệu trong nước.”
“Trang cá nhân của tổng giám đốc Ôn trên mạng vẫn không công khai nhưng có người biết chuyện, cắt câu lấy nghĩa, phát tán chuyện ngài ấy từng làm quân nhân rồi vì chuyện hối lộ mà bị bắt buộc xuất ngũ ra ngoài.” Trợ lý Trần càng nói lông mày càng nhíu lại: “Nói trước kia ngài ấy ăn lương thuế cũng ăn vào trong bụng chó, chớp mắt đã trở thành nhà tư bản hiểm độc.”
Còn có mấy lời mắng khó nghe mà trợ lý Trần không nói ra được, vẫn là Thịnh Nịnh dùng điện thoại kiểm tra mới biết được.
Nói rằng anh phụ lòng sự bồi dưỡng của đất nước, nói rằng người anh đầy mùi tiền, nói anh là con chó sùng ngoại.
Nhục mạ liên quan đến công kích thân thể đâu đâu cũng có, lướt cũng lướt không hết, càng nhìn tay Thịnh Nịnh lại càng run rẩy, thậm chí còn trả lời lại mấy bình luận.
“Đừng trả lời lại, sao một mình em trả lời hết được, có quan hệ công chúng rồi.” Trợ lý Trần ngăn cản.
Bộ phận quan hệ công chúng của Tập đoàn không phải là ăn chay, thậm chí công ty còn đi tìm một công ty có quan hệ công chúng chuyên nghiệp nhưng không biết rốt cuộc là ai quạt gió thêm củi ở sau lưng khiến dư luận không những không ngừng nghỉ mà ngược lại càng ngày càng mãnh liệt.
Trợ lý Trần không muốn Thịnh Nịnh kích động đối đầu với cư dân mạng cho nên không nói.
Thật ra Thịnh Nịnh biết cho dù trả lời cũng vô dụng nhưng cô nhìn những lời lăng mạ và công kích kia, thật sự nhịn không được muốn bảo vệ Ôn Diễn, sau đó nhanh chóng nhận được cái giá là mấy tin nhắn mắng cô là chó tư bản nuôi.
"Chủ tịch Ôn vì chuyện này mà vừa nóng vừa tức, mấy ngày nay vẫn gọi điện thoại cho anh.” Trợ lý Trần nói.
Vừa dứt lời, điện thoại lại vang lên.
“Nhìn kìa, lại tới nữa kìa.”
Trợ lý Trần bắt máy, cách tai nghe Bluetooth Thịnh Nịnh cũng có thể nghe thấy tiếng gầm giận dữ của bố Ôn Diễn.
“Chủ tịch Ôn ngài chú ý thân thể, đừng tức giận.”
“Tôi đã liên lạc với tổng giám đốc Ôn rồi, tổng giám đốc Ôn nói bên Hàng Thành còn có việc, tạm thời không trở về được.”
“Ngài ấy bảo tôi chăm sóc cho cô Thịnh, tôi vừa đón cô Thịnh ở sân bay, lúc này đang trên đường đưa cô ấy về nhà.”
Ôn Hưng Dật biết cô Thịnh chính là Thịnh Nịnh.
Chuyện của Thịnh Nịnh và Ôn Diễn, Ôn Hưng Dật chẳng hay biết gì, vẫn là ông vợ ông cụ Hạ Chí Chính chuyển lời cho ông.
Ngày Hạ Chí Chính nói cho ông biết, Ôn Hưng Dật trực tiếp mất ngủ cả đêm, ngày hôm sau gọi Ôn Chinh đến bên người không nói hai lời đã trực tiếp giáo huấn anh ta vào chỗ chết, hét lớn hỏi con trai có phải trên thế giới này chỉ còn lại cô gái họ Thịnh hay không, Bách Gia Tính* nhiều như vậy, vì sao lại cứ ôm khư khư họ Thịnh mà thích thế,
*Bách gia tính (chữ Hán: 百家姓, nghĩa là họ của trăm nhà) là một văn bản ghi lại các họ phổ biến của người Trung Quốc.
Còn cầm cây gậy lê hoa vàng điêu khắc hoa văn còn nạm ngọc của mình chào hỏi người Ôn Chinh mấy cái, mới miễn cưỡng hả lòng hả dạ.
Ôn Chinh bị bố đánh đến xỉu ngang, còn oan ức tủi thân yếu ớt phản bác, là con quen biết thích họ Thịnh trước, Ôn Diễn là đi theo gió, muốn thì đánh Ôn Diễn chứ đánh con làm gì hả.
Kết quả Ôn Hưng Dật càng tức giận, nói không có con, anh trai con có thể quen biết một người họ Thịnh khác chắc?
Ôn Chinh không còn gì để nói nữa.
Chỉ có hai đứa con trai, tất cả đều bị họ Thịnh bắt cóc đi hết.
Thậm chí Ôn Hưng Dật cảm thấy có phải kiếp trước mình đắc tội với họ Thịnh nào đó hay không, sau đó bị người ta nguyền rủa mang đến tới kiếp này.
Ngoại trừ chuyện của Thịnh Nịnh, Hạ Chí Chính còn nói một chuyện khác với Ôn Hưng Dật.
Liên quan đến chuyện Ôn Diễn đổi họ.
Hạ Chí Chính có ý nghĩ này không phải là ngày một ngày hai, ông ấy nói Ôn Diễn không thông cho nên mới không thể không nói với Ôn Hưng Dật.
Ở trong điện thoại bố vợ nói với Ôn Hưng Dật rất chân thành, nói gì mà để Ôn Diễn làm ăn, thật là đáng tiếc, nếu là do ông ngoại như ông ấy sắp xếp, cuộc sống của Ôn Diễn tuyệt đối không chỉ dừng lại ở đây.
Ôn Hưng Dật bảo trợ lý Trần chờ lệnh bất cứ lúc nào sau đó mới cúp điện thoại.
Ôn Chinh ngồi bên vội vàng hỏi: “Anh trai con về chưa?”
“Chưa về.” Ôn Hưng Dật híp mắt, giọng điệu không rõ: “Đoán chừng là bị ông ngoại con giữ lại bên đó rồi, cho nên nó mới vội vàng đưa bạn gái về trước.”
“Gần đây chuyện của anh hai con, tám chín chính là kiệt tác bên ông ngoại con.”
Ôn Hưng Dật khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, từ số không khởi nghiệp lăn lộn đến bây giờ, ông đã trải qua quá nhiều, dư luận vừa truyền đến lỗ tai ông, gần như là lập tức nghĩ đến bên Hàng Thành.
Lúc trước Ôn Diễn đi học trường quân đội, chính một tay Hạ Chí Chính sắp xếp, về sau Ôn Diễn vì lý do này mà xuất ngũ, Hạ Chí Chính vẫn cảm thấy đáng tiếc.
Ôn Hưng Dật trầm mặc một lát, đột nhiên hét lớn một tiếng, trong giọng nói vừa đau lòng vừa trách cứ: “Thằng nhóc thúi kia, thật coi như mình có nhiều năng lực, có năng lực đến mức khiêng lên cả một mảnh trời! Ông ngoại nó đã bức nó đến mức này, nó cũng không nói cho thằng cha của nó biết!”
“Ông ngoại con thật sự là sống lâu, cái gì cũng dám nghĩ.” Ông tức giận đến nở lỗ mũi: “Còn đổi họ? Đổi họ con mẹ nó thì có!”
Ôn Chinh lẩm bẩm nói: “Nhưng còn không phải là đổi thành họ mẹ sao.”
Ôn Hưng Dật lập tức hung hăng trừng mắt nhìn Ôn Chinh, sau đó quyết đoán sửa miệng: “Đổi họ cái rắm!”
Bố dám mắng bố vợ trước mặt con trai nhưng con trai không thể mắng ông ngoại trước mặt bố, Ôn Chinh ho một tiếng, không phụ họa tiếng mắng của bố, nghiêm túc đưa ra nghi vấn của mình: “Ông ngoại còn tư tưởng trọng nam khinh nữ nặng như vậy, cũng không phải chỉ sinh một đứa con gái là mẹ con, con cháu chắt nhiều như vậy, vì sao lại nhìn chằm chằm anh con không buông?”
“Sinh nhiều như vậy có ích lợi gì, bùn loãng cũng không trát được tường à. Hai anh em của nhà cháu cả ông già ngược lại rất có tiền đồ, kết quả vì một đứa con gái tranh đến vỡ đầu chảy máu, nghe nói đến bây giờ thằng em đang dính dáng tới cô gái đã trở thành chị dâu của mình, việc xấu trong nhà không truyền ra ngoài, ông ngoại con không có mặt mũi kia chỉ có thể liều mạng che giấu không cho người ngoài biết, thật coi như bố cũng không biết.” Ôn Hưng Dật lạnh lùng cười: “Từ nhỏ anh con đã nghe lời, nói chuyện làm việc đều bố còn có ông ngoại con chân truyền, điều duy nhất khiến ông ngoại con không vừa lòng chính là nó họ Ôn bất không phải họ Hạ, đương nhiên ông già muốn anh con đổi tên sau đó sẽ danh chính ngôn thuận biến thành cháu trai nhà họ Hạ.”
Ôn Chinh không nghĩ tới bố anh ta già vừa về hưu, suốt ngày nằm ở trên giường chơi cờ nghe hát hài hước châm biếm chọc cười, thế mà tin tức còn nhanh nhạy như vậy, ngay cả loại scandal gia tộc này cũng biết.
Có lẽ là do tính cách của bố vợ và con rể quá giống nhau, mạnh mẽ chuyên quyền độc đoán cho nên Hạ Chí Chính vừa thưởng thức với đề phòng đứa con rể Ôn Hưng Dật này, mà cho đến bây giờ Ôn Hưng Dật cũng chưa từng thích ông bố vợ Hạ Chí Chính này, trước kia khi vợ Hạ Thanh Thư còn sống, ông không tiện nói rõ, bây giờ vợ đã đi nhiều năm như vậy, oán hận kéo dài của ông với bố vợ cũng không cần nghẹn nữa.
Sau khi Ôn Hưng Dật chôn bố vợ xong, liếc mắt nhìn đứa con trai nhỏ, đột nhiên khịt mũi nói: “Nghĩ như vậy, anh em con nhìn trúng hai chị em khác nhau, nhưng nồi nào úp vung nấy, ít nhất cũng không có chuyện anh em quay lưng ném cái mặt già của bố, cũng coi như vạn hạnh trong bất hạnh.”
Ôn Chính: “...”
Môi anh ta giật giật: “Con cướp phụ nữ của anh con, con không muốn sống nữa chắc.”
Ôn Hưng Dật không hề để ý mặt mũi nhìn đứa con trai nhỏ của mình, trợn mắt châm chọc nói: “Đúng vậy, đến lúc đó còn phụ nữ còn chưa cướp được, đã bị anh con xẻo thịt.”
Ôn Chinh thấy bố có thời gian để nói đùa, mím môi, ngập ngừng hỏi: “Vậy thì bố, về anh trai con và Thịnh Nịnh…”
“Bố không có thời gian, bố cũng không có thời gian quản bốn đứa con chơi trò gì. Việc quan trọng nhất lúc này là nhanh lên, con đi chuẩn bị phi cơ đi, bố phải đi Hàng Thành ôm anh trai con về! Bố, Ôn Dưng Dật là con rể của Hạ Chí Chính, không phải người coi tiền như rác như ông già, ông ấy muốn tìm người nối nghiệp cho nhà họ Hạ thì bảo đám con trai của ông già sinh, đừng có lăm le con trai bố!”
“Một ông già về hưu không ở nhà đánh cờ chơi chim mà còn lo chuyện bao đồng, thật sự nghĩ mình là Ngọc Hoàng Đại Đế chắc, nghĩ đến việc một tay che trời đúng không. Bố nể mặt mẹ con mới coi ông già như là bố vợ, ông ta thì ngược lại, cướp con trai của bố.”
Ôn Hưng Dật càng nói càng tức giận thêm, càng nói càng dong dài, miệng lưỡi đàn ông phương Bắc cũng không phải để trưng cho đẹp, có thể nói cho tai người ta đóng kén.
“Ôn Diễn họ Ôn, nó là con trai bố. Cho dù có người không đồng ý nó với cô gái tên Thịnh Nịnh kia thì cũng là bố không đồng ý, đến lượt ông già già đó nói không đồng ý chắc?”
_______________
Editor: Ôn Hưng Dật với Ôn Chinh cưng xỉu:))
Sắc mặt hai người đều không tốt, vừa rồi cũng nắm tay vịn cầu thang cho nên Thịnh Nịnh cũng không phát hiện ra ngay được, sau khi nhìn thấy lớp mồ hôi dày đặc trên trán anh mới giật mình phát hiện không đúng.
Cô nhăn mũi và lập tức ngồi xổm xuống hỏi anh ngay: “Anh làm sao thế?”
Ôn Diễn không muốn nói, còn khổ sở vì cô chùn bước, mím môi không nói gì.
“Rốt cuộc là làm sao vậy hả?” Thịnh Nịnh nâng mặt anh lên, lại đưa tay sờ trán anh: “Bị bệnh ư?”
Đến gần nhìn mới phát hiện chỗ nào cũng không thích hợp hết, mặt mày buồn rầu nồng đậm, ngay cả màu môi cũng trắng bệch.
Ôn Diễn nghiêng đầu, giơ tay ngăn cản cô, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì.”
“Trông anh giống như là bộ dạng không có việc gì sao?”
Thịnh Nịnh nhìn bốn phía, trong phòng khách lớn như vậy lại không có ai.
Giống như cả nhà họ Hạ đều biết, cần cho Thịnh Nịnh và Ôn Diễn có không gian nói chuyện riêng.
Nếu không có sự bức bách cứng rắn, dường như cảm giác áp bức của gia đình này lớn hơn công tâm*, khiến chính Thịnh Nịnh quyết định từ bỏ.
*Công tâm: Đánh vào mặt tư tưởng/ tâm lý chiến/ tấn công tâm lý.
Thịnh Nịnh muốn đỡ người đàn ông dậy trước.
“Em đỡ anh ngồi lên sofa trước, sau đó đi gọi người nhà anh đưa anh đến bệnh viện.”
Ôn Diễn cũng thật sự không chịu nổi nữa, ngồi ở trên cầu thang chật vật không chịu nổi, vì thế tùy ý Thịnh Nịnh đỡ mình dậy.
Bả vai cô yếu mỏng, sức lực cũng không lớn, không đỡ được Ôn Diễn cao hơn cô nhiều như vậy.
Ánh mắt người đàn ông lập loè, không dám dựa hẳn vào, hơn phân nửa trọng lượng vẫn dựa vào hai chân để chống đỡ, đi trên đường đầu gối đau đớn kim châm muối xát.
Cuối cùng cũng dìu người ngồi xuống ghế sofa, Thịnh Nịnh nói: “Em đi gọi người đến.”
Cô vừa đứng dậy, đột nhiên Ôn Diễn đưa tay kéo cô qua.
Thịnh Nịnh ngã vào lòng anh, hai tay người đàn ông khép lại, ôm chặt lấy cô.
Cũng không phải là cái ôm mạnh mẽ mà che chở, người đàn ông vùi mặt vào cổ cô, hơi thở ấm áp ẩn nhẫn đánh vào làn da yếu ớt của cô.
“Em không nên tới.” Giọng nói của anh khô khốc, khàn khàn mà trầm thấp: “Hôm nay anh không ở bên em, sợ không?”
Thịnh Nịnh nhỏ giọng nói: “Sợ.”
“Anh cũng sợ.”
Về phần sợ gì, Ôn Diễn không nói.
Cuộc cãi vã chỉ vài phút, hai người đồng thời thua trận.
Không kịch liệt nhưng cả hai đều biết rằng họ vẫn cần phải bình tĩnh lại.
Không thể cho nhau cảm giác an toàn, e là nói thêm gì nữa sẽ khiến cảm xúc đối phương kích động, không cẩn thận mà nói ra hai chữ kia với mình.
Thịnh Nịnh cảm thấy chắc chắn Ôn Diễn bị bệnh rồi, tuy rằng anh không nói.
Cô còn hơi ích kỷ, không muốn đi gọi Hồ Dung tới đây, cũng không muốn đi gọi ông ngoại Ôn Diễn, chỉ có thể nhìn xem có tìm người nhà khác được hay không.
Chỉ có điều là Thịnh Nịnh không quen thuộc với cấu tạo của nhà họ Hạ, thiếu chút nữa cho rằng mình bị lạc đường rồi, sau đó càng đi càng vào bên trong, thật sự không gặp ai hết, còn có cảm giác như mình chạy một mình thoát khỏi mật thất.
Bản thân cô cũng không biết mình đi như thế nào mà đến một hành lang hẻo lánh nhất nhà họ Hạ.
Cuối hành lang này chỉ có một gian phòng, Thịnh Nịnh vừa định xoay người trở về, ngay sau đó nhìn thấy một nam một nữ đứng ở cuối hành lang này.
Người đàn ông đè người phụ nữ lên tường, Thịnh Nịnh trợn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt rồi vội vàng lui người núp vào.
Cô biết hai người này, khi ăn cơm Hồ Dung có giới thiệu với cô.
Bây giờ chắt* của Hạ Chí Chính đều làm việc ở Thượng Hải, vừa lúc hôm nay trở về thăm ông cụ, hai người này là chắt và chắt dâu của chắt của Hạ Chí Chính.
*Tằng tôn: Chắt, tức là cháu bốn đời. Gọi Hạ Chí Chính là ông cố.
Nhìn qua khá xứng đôi, thật ra lại không phải là một đôi, chắt dâu đã lớn lên ở nhà họ Hạ từ nhỏ, lớn lên thuận lợi suôn sẻ đính hôn với nhà họ Hạ, còn chưa qua cửa nhưng mọi người nhà họ Hạ đã coi cô ấy là con dâu cháu dâu, chồng chưa cưới của cô ấy bận rộn nên hôm nay không đến được, là do cô ấy và chú em* tương lai của mình tới đây.
*Tiểu thúc tử: Em trai chồng.
Mặc dù chỗ ngồi của hai người trên bàn ăn được xếp cạnh nhau nhưng toàn bộ quá trình không hề nói năng.
Mà cuộc đối thoại bây giờ giữa hai người họ lại dọa Thịnh Nịnh.
“Cậu có xấu hổ hay không! Thả tôi ra!”
“Anh không biết xấu hổ chẳng lẽ em không có? Muốn gả cho anh hai anh làm chị dâu anh sao, vậy tất cả những chuyện phát sinh trước đó giữa hai chúng ta đều không tồn tại đúng không?”
Biểu cảm Thịnh Nịnh khó chịu, chỉ cảm thấy tòa nhà này không chỉ làm cho người ta cảm thấy áp lực mà những người họ Hạ này cũng đáng sợ hơn người bình thường.
Không so sánh thì không đau thương, giờ phút này cô chân thành cảm thấy Ôn Diễn là người bình thường nhất trong cái nhà này.
Thịnh Nịnh lấy lại tinh thần lại bất chấp tất cả, lập tức chạy về.
Cũng may cô còn nhớ rõ đường trở về đi như thế nào, chờ lúc chạy trở lại phòng khách, trong phòng khách ngoại trừ Ôn Diễn đã có thêm hai người.
Một người là Hồ Dung, một người là người ông cụ Hạ nói phải phụ trách đưa cô trở về.
:Đã liên lạc với bệnh viện giúp anh rồi, tốt nhất anh nên gọi bác sĩ đến khám đi.”
Lúc Thịnh Nịnh đi tới, vừa lúc nghe thấy Hồ Dung nói với Ôn Diễn.
Quả nhiên anh bị bệnh.
Thịnh Nịnh mím môi, muốn hỏi rốt cuộc anh có chuyện gì vậy.
Mà lúc này người phụ trách đưa cô trở về được Hạ Chí Chính phân phó, vừa đến phòng khách lại không thấy Thịnh Nịnh, bây giờ rốt cuộc cũng nhìn thấy cô, lập tức nói: “Cô Thịnh, xe ở ngay trước cửa, đi thôi.”
Thịnh Nịnh nhìn về phía Ôn Diễn theo bản năng.
Ôn Diễn ấn giữa mày, nói với người nọ: “Trực tiếp đưa cô ấy ra sân bay.”
“Anh đã nhờ người mua vé máy bay cho em rồi, về trước đi.” Giọng điệu Ôn Diễn bình tĩnh: “Chờ anh về Yến Thành lại liên lạc với em.”
Về phần khi nào trở về Yến Thành, anh không nói.
Cho nên Thịnh Nịnh cũng không biết anh nói liên lạc lại là khi nào.
-
Thịnh Nịnh là người ngồi chuyến bay sớm nhất về Yến Thành, lúc xuống máy bay đã là đêm khuya, là trợ lý Trần đến đón cô.
Rõ ràng lần trước gặp trợ lý Trần chỉ là cách đây không lâu nhưng trong thời gian ngắn ngủi mấy ngày này, đi Thượng Hải một chuyến, lại đi Hàng Thành một chuyến rồi lại trở về Yến Thành, lúc này cô có cảm giác giống như cách mấy đời.
“Anh sẽ đưa em về căn hộ nhé?” Trợ lý Trần hỏi cô.
Thịnh Nịnh: “Làm phiền rồi.”
Trên đường đi xe, trợ lý Trần muốn nói lại thôi hơi nhiều lần, nhưng nhìn biểu cảm Thịnh Nịnh không đúng lắm nên thế nào cũng hỏi không ra miệng được.
Chờ sắp lái xe đến căn hộ, anh ta mới hạ quyết tâm hỏi: “Tổng giám đốc Ôn có khỏe không?”
“Anh ấy bị bệnh rồi.”Thịnh Nịnh nói.
“Hả?” Đầu tiên là trợ lý Trần kinh ngạc sau đó hơi tự trách thở dài nói: “Xem ra tổng giám đốc Ôn vẫn lên mạng.”
Thịnh Nịnh không hiểu: “Lên mạng gì?”
“Em không biết hả?” Trợ lý Trần nói: “Không phải gần đây bên chúng ta chuẩn bị chính thức ký hợp đồng với thương nhân Đức sao, không biết từ đâu xuất hiện một nhóm công nhân nhà máy bia cũ đã nghỉ việc mấy năm trước đến để bảo vệ quyền lợi.”
Vốn chuyện này không náo loạn đến chỗ Ôn Diễn, Tập đoàn có bộ phận quan hệ công chúng có chuyên môn pháp lý, nếu bên nhà máy kia thật sự có chuyện gì trụ sở chính không biết thì sẽ cho người đi điều tra rõ ràng nhưng trong khoảng thời gian này không biết là ai thúc đẩy sau lưng, thế nhưng lại ầm ĩ ồn ào lên trên mạng, nhiều người tự truyền thông giống như đoàn kiến, đều gửi thông cáo về nhà máy bia.
“Em cũng biết mạng lưới hiện tại mà, nghe gió chính là mưa, mấy năm trước nhà máy bia cũ đã chuyển đến gần biển đảo bên kia, thật ra những công nhân bảo vệ quyền lợi đã nghỉ việc bình thường từ mấy năm trước, tổng giám đốc Ôn lựa chọn hợp tác với thương nhân Đức cũng vì không muốn để cho địa điểm cũ của nhà máy cũ bỏ hoang, cũng để cho công nhân ở lại địa điểm cũ có thể tiếp tục việc làm, kết quả lại bị những phương tiện truyền thông kia nói là giúp thương hiệu nước ngoài chiếm lĩnh thị trường trong nước, đè ép không gian sống của thương hiệu trong nước.”
“Trang cá nhân của tổng giám đốc Ôn trên mạng vẫn không công khai nhưng có người biết chuyện, cắt câu lấy nghĩa, phát tán chuyện ngài ấy từng làm quân nhân rồi vì chuyện hối lộ mà bị bắt buộc xuất ngũ ra ngoài.” Trợ lý Trần càng nói lông mày càng nhíu lại: “Nói trước kia ngài ấy ăn lương thuế cũng ăn vào trong bụng chó, chớp mắt đã trở thành nhà tư bản hiểm độc.”
Còn có mấy lời mắng khó nghe mà trợ lý Trần không nói ra được, vẫn là Thịnh Nịnh dùng điện thoại kiểm tra mới biết được.
Nói rằng anh phụ lòng sự bồi dưỡng của đất nước, nói rằng người anh đầy mùi tiền, nói anh là con chó sùng ngoại.
Nhục mạ liên quan đến công kích thân thể đâu đâu cũng có, lướt cũng lướt không hết, càng nhìn tay Thịnh Nịnh lại càng run rẩy, thậm chí còn trả lời lại mấy bình luận.
“Đừng trả lời lại, sao một mình em trả lời hết được, có quan hệ công chúng rồi.” Trợ lý Trần ngăn cản.
Bộ phận quan hệ công chúng của Tập đoàn không phải là ăn chay, thậm chí công ty còn đi tìm một công ty có quan hệ công chúng chuyên nghiệp nhưng không biết rốt cuộc là ai quạt gió thêm củi ở sau lưng khiến dư luận không những không ngừng nghỉ mà ngược lại càng ngày càng mãnh liệt.
Trợ lý Trần không muốn Thịnh Nịnh kích động đối đầu với cư dân mạng cho nên không nói.
Thật ra Thịnh Nịnh biết cho dù trả lời cũng vô dụng nhưng cô nhìn những lời lăng mạ và công kích kia, thật sự nhịn không được muốn bảo vệ Ôn Diễn, sau đó nhanh chóng nhận được cái giá là mấy tin nhắn mắng cô là chó tư bản nuôi.
"Chủ tịch Ôn vì chuyện này mà vừa nóng vừa tức, mấy ngày nay vẫn gọi điện thoại cho anh.” Trợ lý Trần nói.
Vừa dứt lời, điện thoại lại vang lên.
“Nhìn kìa, lại tới nữa kìa.”
Trợ lý Trần bắt máy, cách tai nghe Bluetooth Thịnh Nịnh cũng có thể nghe thấy tiếng gầm giận dữ của bố Ôn Diễn.
“Chủ tịch Ôn ngài chú ý thân thể, đừng tức giận.”
“Tôi đã liên lạc với tổng giám đốc Ôn rồi, tổng giám đốc Ôn nói bên Hàng Thành còn có việc, tạm thời không trở về được.”
“Ngài ấy bảo tôi chăm sóc cho cô Thịnh, tôi vừa đón cô Thịnh ở sân bay, lúc này đang trên đường đưa cô ấy về nhà.”
Ôn Hưng Dật biết cô Thịnh chính là Thịnh Nịnh.
Chuyện của Thịnh Nịnh và Ôn Diễn, Ôn Hưng Dật chẳng hay biết gì, vẫn là ông vợ ông cụ Hạ Chí Chính chuyển lời cho ông.
Ngày Hạ Chí Chính nói cho ông biết, Ôn Hưng Dật trực tiếp mất ngủ cả đêm, ngày hôm sau gọi Ôn Chinh đến bên người không nói hai lời đã trực tiếp giáo huấn anh ta vào chỗ chết, hét lớn hỏi con trai có phải trên thế giới này chỉ còn lại cô gái họ Thịnh hay không, Bách Gia Tính* nhiều như vậy, vì sao lại cứ ôm khư khư họ Thịnh mà thích thế,
*Bách gia tính (chữ Hán: 百家姓, nghĩa là họ của trăm nhà) là một văn bản ghi lại các họ phổ biến của người Trung Quốc.
Còn cầm cây gậy lê hoa vàng điêu khắc hoa văn còn nạm ngọc của mình chào hỏi người Ôn Chinh mấy cái, mới miễn cưỡng hả lòng hả dạ.
Ôn Chinh bị bố đánh đến xỉu ngang, còn oan ức tủi thân yếu ớt phản bác, là con quen biết thích họ Thịnh trước, Ôn Diễn là đi theo gió, muốn thì đánh Ôn Diễn chứ đánh con làm gì hả.
Kết quả Ôn Hưng Dật càng tức giận, nói không có con, anh trai con có thể quen biết một người họ Thịnh khác chắc?
Ôn Chinh không còn gì để nói nữa.
Chỉ có hai đứa con trai, tất cả đều bị họ Thịnh bắt cóc đi hết.
Thậm chí Ôn Hưng Dật cảm thấy có phải kiếp trước mình đắc tội với họ Thịnh nào đó hay không, sau đó bị người ta nguyền rủa mang đến tới kiếp này.
Ngoại trừ chuyện của Thịnh Nịnh, Hạ Chí Chính còn nói một chuyện khác với Ôn Hưng Dật.
Liên quan đến chuyện Ôn Diễn đổi họ.
Hạ Chí Chính có ý nghĩ này không phải là ngày một ngày hai, ông ấy nói Ôn Diễn không thông cho nên mới không thể không nói với Ôn Hưng Dật.
Ở trong điện thoại bố vợ nói với Ôn Hưng Dật rất chân thành, nói gì mà để Ôn Diễn làm ăn, thật là đáng tiếc, nếu là do ông ngoại như ông ấy sắp xếp, cuộc sống của Ôn Diễn tuyệt đối không chỉ dừng lại ở đây.
Ôn Hưng Dật bảo trợ lý Trần chờ lệnh bất cứ lúc nào sau đó mới cúp điện thoại.
Ôn Chinh ngồi bên vội vàng hỏi: “Anh trai con về chưa?”
“Chưa về.” Ôn Hưng Dật híp mắt, giọng điệu không rõ: “Đoán chừng là bị ông ngoại con giữ lại bên đó rồi, cho nên nó mới vội vàng đưa bạn gái về trước.”
“Gần đây chuyện của anh hai con, tám chín chính là kiệt tác bên ông ngoại con.”
Ôn Hưng Dật khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, từ số không khởi nghiệp lăn lộn đến bây giờ, ông đã trải qua quá nhiều, dư luận vừa truyền đến lỗ tai ông, gần như là lập tức nghĩ đến bên Hàng Thành.
Lúc trước Ôn Diễn đi học trường quân đội, chính một tay Hạ Chí Chính sắp xếp, về sau Ôn Diễn vì lý do này mà xuất ngũ, Hạ Chí Chính vẫn cảm thấy đáng tiếc.
Ôn Hưng Dật trầm mặc một lát, đột nhiên hét lớn một tiếng, trong giọng nói vừa đau lòng vừa trách cứ: “Thằng nhóc thúi kia, thật coi như mình có nhiều năng lực, có năng lực đến mức khiêng lên cả một mảnh trời! Ông ngoại nó đã bức nó đến mức này, nó cũng không nói cho thằng cha của nó biết!”
“Ông ngoại con thật sự là sống lâu, cái gì cũng dám nghĩ.” Ông tức giận đến nở lỗ mũi: “Còn đổi họ? Đổi họ con mẹ nó thì có!”
Ôn Chinh lẩm bẩm nói: “Nhưng còn không phải là đổi thành họ mẹ sao.”
Ôn Hưng Dật lập tức hung hăng trừng mắt nhìn Ôn Chinh, sau đó quyết đoán sửa miệng: “Đổi họ cái rắm!”
Bố dám mắng bố vợ trước mặt con trai nhưng con trai không thể mắng ông ngoại trước mặt bố, Ôn Chinh ho một tiếng, không phụ họa tiếng mắng của bố, nghiêm túc đưa ra nghi vấn của mình: “Ông ngoại còn tư tưởng trọng nam khinh nữ nặng như vậy, cũng không phải chỉ sinh một đứa con gái là mẹ con, con cháu chắt nhiều như vậy, vì sao lại nhìn chằm chằm anh con không buông?”
“Sinh nhiều như vậy có ích lợi gì, bùn loãng cũng không trát được tường à. Hai anh em của nhà cháu cả ông già ngược lại rất có tiền đồ, kết quả vì một đứa con gái tranh đến vỡ đầu chảy máu, nghe nói đến bây giờ thằng em đang dính dáng tới cô gái đã trở thành chị dâu của mình, việc xấu trong nhà không truyền ra ngoài, ông ngoại con không có mặt mũi kia chỉ có thể liều mạng che giấu không cho người ngoài biết, thật coi như bố cũng không biết.” Ôn Hưng Dật lạnh lùng cười: “Từ nhỏ anh con đã nghe lời, nói chuyện làm việc đều bố còn có ông ngoại con chân truyền, điều duy nhất khiến ông ngoại con không vừa lòng chính là nó họ Ôn bất không phải họ Hạ, đương nhiên ông già muốn anh con đổi tên sau đó sẽ danh chính ngôn thuận biến thành cháu trai nhà họ Hạ.”
Ôn Chinh không nghĩ tới bố anh ta già vừa về hưu, suốt ngày nằm ở trên giường chơi cờ nghe hát hài hước châm biếm chọc cười, thế mà tin tức còn nhanh nhạy như vậy, ngay cả loại scandal gia tộc này cũng biết.
Có lẽ là do tính cách của bố vợ và con rể quá giống nhau, mạnh mẽ chuyên quyền độc đoán cho nên Hạ Chí Chính vừa thưởng thức với đề phòng đứa con rể Ôn Hưng Dật này, mà cho đến bây giờ Ôn Hưng Dật cũng chưa từng thích ông bố vợ Hạ Chí Chính này, trước kia khi vợ Hạ Thanh Thư còn sống, ông không tiện nói rõ, bây giờ vợ đã đi nhiều năm như vậy, oán hận kéo dài của ông với bố vợ cũng không cần nghẹn nữa.
Sau khi Ôn Hưng Dật chôn bố vợ xong, liếc mắt nhìn đứa con trai nhỏ, đột nhiên khịt mũi nói: “Nghĩ như vậy, anh em con nhìn trúng hai chị em khác nhau, nhưng nồi nào úp vung nấy, ít nhất cũng không có chuyện anh em quay lưng ném cái mặt già của bố, cũng coi như vạn hạnh trong bất hạnh.”
Ôn Chính: “...”
Môi anh ta giật giật: “Con cướp phụ nữ của anh con, con không muốn sống nữa chắc.”
Ôn Hưng Dật không hề để ý mặt mũi nhìn đứa con trai nhỏ của mình, trợn mắt châm chọc nói: “Đúng vậy, đến lúc đó còn phụ nữ còn chưa cướp được, đã bị anh con xẻo thịt.”
Ôn Chinh thấy bố có thời gian để nói đùa, mím môi, ngập ngừng hỏi: “Vậy thì bố, về anh trai con và Thịnh Nịnh…”
“Bố không có thời gian, bố cũng không có thời gian quản bốn đứa con chơi trò gì. Việc quan trọng nhất lúc này là nhanh lên, con đi chuẩn bị phi cơ đi, bố phải đi Hàng Thành ôm anh trai con về! Bố, Ôn Dưng Dật là con rể của Hạ Chí Chính, không phải người coi tiền như rác như ông già, ông ấy muốn tìm người nối nghiệp cho nhà họ Hạ thì bảo đám con trai của ông già sinh, đừng có lăm le con trai bố!”
“Một ông già về hưu không ở nhà đánh cờ chơi chim mà còn lo chuyện bao đồng, thật sự nghĩ mình là Ngọc Hoàng Đại Đế chắc, nghĩ đến việc một tay che trời đúng không. Bố nể mặt mẹ con mới coi ông già như là bố vợ, ông ta thì ngược lại, cướp con trai của bố.”
Ôn Hưng Dật càng nói càng tức giận thêm, càng nói càng dong dài, miệng lưỡi đàn ông phương Bắc cũng không phải để trưng cho đẹp, có thể nói cho tai người ta đóng kén.
“Ôn Diễn họ Ôn, nó là con trai bố. Cho dù có người không đồng ý nó với cô gái tên Thịnh Nịnh kia thì cũng là bố không đồng ý, đến lượt ông già già đó nói không đồng ý chắc?”
_______________
Editor: Ôn Hưng Dật với Ôn Chinh cưng xỉu:))
/124
|