Ay nhô, thật tình lại phải xin lỗi các bạn nữa nha!Bây giờ mới ra được chap này đây.Một phần vì Mon vừa mới đi thăm các cô bác chú dì ít bữa, một phần vì Mon xem người thích nội dung truyện này ít quá nên hơi nản và có ý định tạm dừng truyện...Nhưng vì các bạn, Mon phải cố, Mon sẽ thường xuyên ra chap mới trong hè để các bạn không phải đợi.Vậy còn đợi gì nữa nào?Hãy like truyện và cùng đọc thôi!----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Âm thanh xào xạc của gió và tiếng động cơ xe làm mọi vật trở nên đáng sợ hơn.Chiếc xe vẫn không dừng lại...Tiếng vặn ga cứ vang lên một cách đều đặn không ngớt. Két...Rầm......... Cái gì thế này?Đã có người bị thương rồi sao?Đống máu lênh láng trên đường kia là của ai vậy?Những thắc mắc của người qua đường ngày một nhiều.Nhưng chỉ có một cậu bé chạy lại tới chỗ đó và đỡ cô bé lên đầu gối mình.Cậu khẽ nhìn mọi người bằng ánh mắt tức giận pha chút đượm buồn.Phải, Vương Nguyên đã khóc, tiếng khóc nhẹ nhàng mà sâu lắng đến thế!Nó cứ trải dài như những viên kim cương pha lê trên khuôn mặt thanh tú của cậu.Ai sau khi nhìn ánh mắt đó đều phải ái ngại và chạy tới giúp cậu.Cậu đưa bàn tay nhuốm đầy máu của nó vào túi lục tìm điện thoại, thường cậu đã rất sợ nhìn thấy máu rồi nhưng có lẽ nó còn đáng rùng mình và lo sợ hơn khi đó là máu của người cậu yêu.
A lô, bệnh viện phải không ạ?Cho một xe cấp cứu đến đường XYZ phố ABC nhé, làm ơn nhanh một chút! -Cậu đã không kìm được cảm xúc mà khóc to vào điện thoại, có lẽ chưa bao giờ mà cậu khóc to như thế, thực sự là bây giờ cậu còn lo cho nó hơn cả bản thân mình.Đau...buồn....lo...sợ, đó là bốn từ để nói về cảm xúc của cậu lúc này.Chừng 5 phút sau, xe cấp cứu của bệnh viện đã đến, những cô y tá đưa nó vào xe.Cậu thấy thế cũng vội nhảy vào xe cùng nó, nắm lấy bàn tay trắng trẻo, nhỏ nhắn của nó lên áp vào má mình.
Cố lên, rồi cậu sẽ ổn thôi -Đó là những lời cuối cùng mà cậu nói được với nó khi nó được đưa vào phòng cấp cứu đặc biệt.Cánh cửa dần dần khép lại, mang theo bao niềm hi vọng và nỗi lo sợ của cậu... Sao nó lại làm thế chứ?Sao nó không nghe lời cậu?Nó làm vậy có mục đích gì sao?...vv , một loạt câu hỏi hiện ra trong đầu cậu.Tỉ và Khải sau khi nhận được điện thoại của cậu cũng bỏ dở bài hát đang thu âm vội đến bệnh viện
Sao rồi? -Tỉ nhìn vào tấm kính trắng vô vọng hỏi cậu
Nguyên ngẩng mặt lên nhìn cậu, cố gắng nói vài lời:
_Không biết nữa,... bác sĩ bảo chờ ở đây!
Nhìn mái tóc bù xù và khuôn mặt lo âu của Nguyên cũng đủ để Tỉ và Khải hiểu Nguyên đã lo lắng cho nó như thế nào rồi.
_ Bây giờ nói cho anh biết chuyện gì đang xảy ra đi, nói đi -Khải tức giận hét lên.Vâng, Khải đã không kìm được cảm xúc, nước mắt của Khải cũng đã rơi.Cái không khí gì thế này?Quá u ám, quá nặng nề, quá đau lòng...Riêng Tỉ không khóc, nhưng không phải là cậu không lo cho nó, mà là cậu kìm nén cảm xúc quá tốt mà thôi.Nếu có ai chú ý nhìn vào mắt cậu bây giờ cũng sẽ đoán ra là cậu đang rất muốn khóc nhưng không thể để lộ cảm xúc ra ngoài.
_ Vừa nãy em đi mua bánh tình cờ gặp cậu ấy, cậu ấy đang định qua đường thì có chiếc xe lao đến, nhưng cậu ấy cứ đứng nguyên ở đó, và...như anh thấy đấy -Nguyên cắn môi và cố thốt ra những lời nói trong chất giọng nghẹn nghào, xúc động của cậu
Đã hơn 30 phút rồi mà vẫn chưa có động tĩnh gì.Ba chàng trai vẫn đang ngồi đó trong trạng thái không thể tồi tệ hơn nữa, khuôn mặt ai cũng đã xám lại...Bỗng cánh cửa kính trắng mở ra, TFBoys theo phản xạ lao đến chỗ bác sĩ như bay hỏi tới tấp:
_Sao rồi, bạn ấy có sao không ạ?
_ Bệnh nhân được đưa đến kịp thời nên không sao rồi, nếu các cậu muốn vào thăm thì xin hãy yên tĩnh -Bác sĩ Lưu vừa bỏ khẩu trang vừa thở dài và nói
TFBoys theo sự chỉ dẫn của bác sĩ đi vào thăm nó.Nhìn nó hết sức là thảm...Tấm băng được cuốn kín trên đầu nó, tay đang được truyền nước.Khải cũng yên tâm nhưng cũng lo lắng phần nào đến khi nó chưa tỉnh lại.Khải đứng dựa vào cửa với dáng vẻ mệt mỏi.Bỗng có một cô gái mặc áo thun với chân váy kẻ caro đen trắng chạy tới hỏi Khải:
_Xin hỏi đây có phải phòng của Triệu Linh Di không ạ?
_ Phải, cô tìm ai -Khải đứng lại với tư thế nghiêm chỉnh nhìn cô gái với vẻ tò mò
Cô gái đó cũng vui vẻ đáp lại:
_Tên tôi là Katty, là bạn của Di Di, nghe Di Di gặp tai nạn nên vội bay từ Anh sang đây!
***************************************************************************************************************
GTNV:
William Katty(16t): Con Trung lai Anh. có mái tóc màu đen mượt của người Trung và đôi mắt màu xanh lục bảo của người Anh, hiện giờ đang là người mẫu nổi tiếng cho tạp chí TEENAGE MAGERZINE của Anh, vô cùng xinh đẹp và quyến rũ, so với nó thì có phần dịu dàng và nữ tính hơn rất nhiều
****************************************************************************************************************
Khải hiểu ra được chuyện thì liền tránh sang một bên để cho cô vào.Thiên và Nguyên nhìn thấy cô gái lạ không tránh nổi sự thắc mắc
- Đại ca đây là ai vậy? -Lần này thì người lên tiếng trước lại là Thiên
Khải nhún vai, ngồi xuống chiếc ghế gần đó:
_Chịu, hình như bảo là bạn của Di Di
Katty bước tới chỗ nó, đưa túi đồ ăn cho Nguyên:
_Các cậu chắc chưa ăn gì nhở?Tôi tiện đường mua đồ ăn rồi,các cậu ăn đi
_ Cảm ơn -Nguyên lạnh nhạt nói
Khi Katty chạm vào tay Nguyên thì có chút ngại ngùng, vội rụt tay lại luôn.Cái cảm giác này...thực quá khó nói.Là do trời nóng hay là..,thích cậu bạn này mất rồi.Không được, cô có người yêu rồi mà, chắc là do trời nóng thôi!Cô quay qua coi Nguyên thế nào.Vẫn khuôn mặt đó, vẫn ánh mắt đó,...tất cả chỉ dành cho một mình nó.Cô đã nhầm,thực sự đã nhầm.Khải từ đâu chạy vô đây bảo:
_Phó giám đốc Thẩm bảo về công ti có tí việc, 2 chú ở đây nhé, anh về rồi sẽ thông báo sau cho mấy chú
_ Bố Di Di đang gọi, tớ ra ngoài nghe tí nhé!Tiện thể đi vệ sinh luôn -Tỉ cũng cầm chiếc điện thoại chạy tót vào nhà vệ sinh
Giờ chỉ còn Nguyên và Katty trong phòng.Cô lên tiếng trước để phá tan cái bầu không khí tĩnh lặng này:
_Vậy tên cậu là gì vậy?
Nguyên bây giờ mới ngả lưng xuống ghế và nói chuyện với cô bạn:
_Tôi tên Vương Nguyên, còn cậu?
Katty thấy cậu nói chuyện với cô thì vui lắm, cô cứ tưởng cậu còn sẽ chẳng đáp lại nữa
_ Katty, William Katty, hay gọi tôi là Ngọc Linh cũng được! -Cô cố tạo bầu không khí vui vẻ nhất có thể
_ Vậy......Ơ Di Di cậu tỉnh rồi sao -Cậu đang định hỏi cô thì thấy nó tỉnh lại liền bỏ qua chuyện đấy luôn
Đôi mắt của nó từ từ mở ra, hình ảnh vẫn còn rất mờ ảo.Nó khẽ một tay ôn đầu và rên lên:
_Au, đau quá đi mất!
Nguyên hết sức rạng rỡ nhìn nó:
_Cậu chưa khỏi đâu nên nằm xuống đi!
Nó lơ mơ quan sát cậu và hỏi:
_Cậu...là ai vậy?
Lúc này Nguyên cảm giác như có nghìn mũi tên đâm vào tim cậu vậy, miệng lắp bắp:
_Di Di...cậu...thực sự...không...không nhớ mình sao?
Cậu chỉ nhận được cái lắc đầu của nó qua bao nhiêu câu hỏi của cậu.Cậu không tin nổi vào mắt mình nữa...Nó...quên cậu sao?
_ Bác sĩ đâu, bác sĩ đâu rồi -Nguyên nói mà như hét lên
Mấy cô y tá và một bác sĩ sau khi nghe tiếng gọi của Nguyên liền vội chạy vào, ngay cả Thiên trong nhà vệ sinh cũng vội vào xem tình hình.Bác sĩ khám cho nó một lượt rồi bảo:
_Cô bé bị mất trí nhớ về những thứ xảy ra gần nhất lúc đấy, có thể cậu ở gần cô bé nhất lúc đấy nên cô bé đã quên cậu
Nguyên không đứng vững nữa, hai chân của cậu sụp xuống, nước mắt lại một lần nữa rơi...Có lẽ hôm nay đã lấy đi quá nhiều nước mắt của cậu mất rồi!Thiên bán tín bán nghi bước đến nhìn nó:
_Di Di cậu nhớ mình không?
_ Đương nhiên là nhớ, cậu là Dịch Dương Thiên Tỉ, thằng bạn giẻ rách của mình -Nó ngây thơ nhìn cậu nói
Thiên khẽ gật đầu và thở dài.Katty cũng khá lo lắng, chạy đến cầm tay nó và cũng hỏi nó như Tỉ.Tất nhiên nó cũng trả lời được.Vậy nó không nhớ mỗi cậu thôi sao?
Thật bất công, quá bất công mà.Tất cả mọi người nó đều nhớ, tại sao nó chỉ không nhớ mỗi cậu?Hay là cậu không đáng để được nó nhớ?Tình yêu là cái gì mà để cậu gặp nó, yêu nó và bị nó lãng quên.Liệu còn điều nào đau hơn thế này không?Cậu là cái gì đối với nó?Liệu có đủ để nó luôn nhớ về cậu được không?Sao ông trời quá đáng quá vậy?Cậu không biết làm thế nào để diễn tả tâm trạng của mình nữa...
Thấy Nguyên có vẻ suy sụp quá bác sĩ Lưu liền cố an ủi Nguyên:
_Cháu đừng lo, nếu cháu làm cho bạn nhớ ra cháu thì kí ức của bạn ấy sẽ được khôi phục nhanh thôi
Một niềm hi vọng lại sáng lên...nhưng nó quá bé.Liệu có thể làm nên kì tích
Đã hơn bốn giờ chiều, cậu vẫn ngồi đó.Hơn 6 giờ, cậu vẫn không thay đổi tư thế.
- Hay tụi mình về nhà ăn cơm đã rồi lại đến đây? -Thiên khuyên Nguyên
Nguyên vẫn nắm chặt tay nó, mắt không rời khỏi chỗ khác:
_Cậu về trước đi, tí mình về
Thôi thì đành chịu thua cái tính cứng đầu của cậu rồi, Tỉ biết bây giờ có nói gì cậu cũng không nghe nên về trước.Ra đến cửa cậu hỏi Katty:
_Cậu là Katty, sắp chuyển đến công ti TF Entertainment của chúng tôi trong một thời gian phải không?
Katty bất ngờ nhìn Tỉ:
_Đúng rồi, mình muốn ở lại Trung một thời gian nên sẽ làm ở đó
_ Vậy cậu định nộp hồ sơ vào trường bọn mình đúng không?
_Ừm bố của Di Di bảo mình tới đó học cùng Di Di cho vui
_Ừm...thôi mình về đây!
Ở trong phòng bệnh, Nguyên vẫn quyết tâm nhìn nó:
_Yên tâm đi Di Di, rồi mình sẽ giúp cậu nhớ ra mình
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hết chap rồi ha, ngắn quá phải không?Thôi để chap sau bù nhé.Nếu đọc thấy hay thì hãy like truyện để Mon cố viết tiếp truyện nhé.Bye bye
Âm thanh xào xạc của gió và tiếng động cơ xe làm mọi vật trở nên đáng sợ hơn.Chiếc xe vẫn không dừng lại...Tiếng vặn ga cứ vang lên một cách đều đặn không ngớt. Két...Rầm......... Cái gì thế này?Đã có người bị thương rồi sao?Đống máu lênh láng trên đường kia là của ai vậy?Những thắc mắc của người qua đường ngày một nhiều.Nhưng chỉ có một cậu bé chạy lại tới chỗ đó và đỡ cô bé lên đầu gối mình.Cậu khẽ nhìn mọi người bằng ánh mắt tức giận pha chút đượm buồn.Phải, Vương Nguyên đã khóc, tiếng khóc nhẹ nhàng mà sâu lắng đến thế!Nó cứ trải dài như những viên kim cương pha lê trên khuôn mặt thanh tú của cậu.Ai sau khi nhìn ánh mắt đó đều phải ái ngại và chạy tới giúp cậu.Cậu đưa bàn tay nhuốm đầy máu của nó vào túi lục tìm điện thoại, thường cậu đã rất sợ nhìn thấy máu rồi nhưng có lẽ nó còn đáng rùng mình và lo sợ hơn khi đó là máu của người cậu yêu.
A lô, bệnh viện phải không ạ?Cho một xe cấp cứu đến đường XYZ phố ABC nhé, làm ơn nhanh một chút! -Cậu đã không kìm được cảm xúc mà khóc to vào điện thoại, có lẽ chưa bao giờ mà cậu khóc to như thế, thực sự là bây giờ cậu còn lo cho nó hơn cả bản thân mình.Đau...buồn....lo...sợ, đó là bốn từ để nói về cảm xúc của cậu lúc này.Chừng 5 phút sau, xe cấp cứu của bệnh viện đã đến, những cô y tá đưa nó vào xe.Cậu thấy thế cũng vội nhảy vào xe cùng nó, nắm lấy bàn tay trắng trẻo, nhỏ nhắn của nó lên áp vào má mình.
Cố lên, rồi cậu sẽ ổn thôi -Đó là những lời cuối cùng mà cậu nói được với nó khi nó được đưa vào phòng cấp cứu đặc biệt.Cánh cửa dần dần khép lại, mang theo bao niềm hi vọng và nỗi lo sợ của cậu... Sao nó lại làm thế chứ?Sao nó không nghe lời cậu?Nó làm vậy có mục đích gì sao?...vv , một loạt câu hỏi hiện ra trong đầu cậu.Tỉ và Khải sau khi nhận được điện thoại của cậu cũng bỏ dở bài hát đang thu âm vội đến bệnh viện
Sao rồi? -Tỉ nhìn vào tấm kính trắng vô vọng hỏi cậu
Nguyên ngẩng mặt lên nhìn cậu, cố gắng nói vài lời:
_Không biết nữa,... bác sĩ bảo chờ ở đây!
Nhìn mái tóc bù xù và khuôn mặt lo âu của Nguyên cũng đủ để Tỉ và Khải hiểu Nguyên đã lo lắng cho nó như thế nào rồi.
_ Bây giờ nói cho anh biết chuyện gì đang xảy ra đi, nói đi -Khải tức giận hét lên.Vâng, Khải đã không kìm được cảm xúc, nước mắt của Khải cũng đã rơi.Cái không khí gì thế này?Quá u ám, quá nặng nề, quá đau lòng...Riêng Tỉ không khóc, nhưng không phải là cậu không lo cho nó, mà là cậu kìm nén cảm xúc quá tốt mà thôi.Nếu có ai chú ý nhìn vào mắt cậu bây giờ cũng sẽ đoán ra là cậu đang rất muốn khóc nhưng không thể để lộ cảm xúc ra ngoài.
_ Vừa nãy em đi mua bánh tình cờ gặp cậu ấy, cậu ấy đang định qua đường thì có chiếc xe lao đến, nhưng cậu ấy cứ đứng nguyên ở đó, và...như anh thấy đấy -Nguyên cắn môi và cố thốt ra những lời nói trong chất giọng nghẹn nghào, xúc động của cậu
Đã hơn 30 phút rồi mà vẫn chưa có động tĩnh gì.Ba chàng trai vẫn đang ngồi đó trong trạng thái không thể tồi tệ hơn nữa, khuôn mặt ai cũng đã xám lại...Bỗng cánh cửa kính trắng mở ra, TFBoys theo phản xạ lao đến chỗ bác sĩ như bay hỏi tới tấp:
_Sao rồi, bạn ấy có sao không ạ?
_ Bệnh nhân được đưa đến kịp thời nên không sao rồi, nếu các cậu muốn vào thăm thì xin hãy yên tĩnh -Bác sĩ Lưu vừa bỏ khẩu trang vừa thở dài và nói
TFBoys theo sự chỉ dẫn của bác sĩ đi vào thăm nó.Nhìn nó hết sức là thảm...Tấm băng được cuốn kín trên đầu nó, tay đang được truyền nước.Khải cũng yên tâm nhưng cũng lo lắng phần nào đến khi nó chưa tỉnh lại.Khải đứng dựa vào cửa với dáng vẻ mệt mỏi.Bỗng có một cô gái mặc áo thun với chân váy kẻ caro đen trắng chạy tới hỏi Khải:
_Xin hỏi đây có phải phòng của Triệu Linh Di không ạ?
_ Phải, cô tìm ai -Khải đứng lại với tư thế nghiêm chỉnh nhìn cô gái với vẻ tò mò
Cô gái đó cũng vui vẻ đáp lại:
_Tên tôi là Katty, là bạn của Di Di, nghe Di Di gặp tai nạn nên vội bay từ Anh sang đây!
***************************************************************************************************************
GTNV:
William Katty(16t): Con Trung lai Anh. có mái tóc màu đen mượt của người Trung và đôi mắt màu xanh lục bảo của người Anh, hiện giờ đang là người mẫu nổi tiếng cho tạp chí TEENAGE MAGERZINE của Anh, vô cùng xinh đẹp và quyến rũ, so với nó thì có phần dịu dàng và nữ tính hơn rất nhiều
****************************************************************************************************************
Khải hiểu ra được chuyện thì liền tránh sang một bên để cho cô vào.Thiên và Nguyên nhìn thấy cô gái lạ không tránh nổi sự thắc mắc
- Đại ca đây là ai vậy? -Lần này thì người lên tiếng trước lại là Thiên
Khải nhún vai, ngồi xuống chiếc ghế gần đó:
_Chịu, hình như bảo là bạn của Di Di
Katty bước tới chỗ nó, đưa túi đồ ăn cho Nguyên:
_Các cậu chắc chưa ăn gì nhở?Tôi tiện đường mua đồ ăn rồi,các cậu ăn đi
_ Cảm ơn -Nguyên lạnh nhạt nói
Khi Katty chạm vào tay Nguyên thì có chút ngại ngùng, vội rụt tay lại luôn.Cái cảm giác này...thực quá khó nói.Là do trời nóng hay là..,thích cậu bạn này mất rồi.Không được, cô có người yêu rồi mà, chắc là do trời nóng thôi!Cô quay qua coi Nguyên thế nào.Vẫn khuôn mặt đó, vẫn ánh mắt đó,...tất cả chỉ dành cho một mình nó.Cô đã nhầm,thực sự đã nhầm.Khải từ đâu chạy vô đây bảo:
_Phó giám đốc Thẩm bảo về công ti có tí việc, 2 chú ở đây nhé, anh về rồi sẽ thông báo sau cho mấy chú
_ Bố Di Di đang gọi, tớ ra ngoài nghe tí nhé!Tiện thể đi vệ sinh luôn -Tỉ cũng cầm chiếc điện thoại chạy tót vào nhà vệ sinh
Giờ chỉ còn Nguyên và Katty trong phòng.Cô lên tiếng trước để phá tan cái bầu không khí tĩnh lặng này:
_Vậy tên cậu là gì vậy?
Nguyên bây giờ mới ngả lưng xuống ghế và nói chuyện với cô bạn:
_Tôi tên Vương Nguyên, còn cậu?
Katty thấy cậu nói chuyện với cô thì vui lắm, cô cứ tưởng cậu còn sẽ chẳng đáp lại nữa
_ Katty, William Katty, hay gọi tôi là Ngọc Linh cũng được! -Cô cố tạo bầu không khí vui vẻ nhất có thể
_ Vậy......Ơ Di Di cậu tỉnh rồi sao -Cậu đang định hỏi cô thì thấy nó tỉnh lại liền bỏ qua chuyện đấy luôn
Đôi mắt của nó từ từ mở ra, hình ảnh vẫn còn rất mờ ảo.Nó khẽ một tay ôn đầu và rên lên:
_Au, đau quá đi mất!
Nguyên hết sức rạng rỡ nhìn nó:
_Cậu chưa khỏi đâu nên nằm xuống đi!
Nó lơ mơ quan sát cậu và hỏi:
_Cậu...là ai vậy?
Lúc này Nguyên cảm giác như có nghìn mũi tên đâm vào tim cậu vậy, miệng lắp bắp:
_Di Di...cậu...thực sự...không...không nhớ mình sao?
Cậu chỉ nhận được cái lắc đầu của nó qua bao nhiêu câu hỏi của cậu.Cậu không tin nổi vào mắt mình nữa...Nó...quên cậu sao?
_ Bác sĩ đâu, bác sĩ đâu rồi -Nguyên nói mà như hét lên
Mấy cô y tá và một bác sĩ sau khi nghe tiếng gọi của Nguyên liền vội chạy vào, ngay cả Thiên trong nhà vệ sinh cũng vội vào xem tình hình.Bác sĩ khám cho nó một lượt rồi bảo:
_Cô bé bị mất trí nhớ về những thứ xảy ra gần nhất lúc đấy, có thể cậu ở gần cô bé nhất lúc đấy nên cô bé đã quên cậu
Nguyên không đứng vững nữa, hai chân của cậu sụp xuống, nước mắt lại một lần nữa rơi...Có lẽ hôm nay đã lấy đi quá nhiều nước mắt của cậu mất rồi!Thiên bán tín bán nghi bước đến nhìn nó:
_Di Di cậu nhớ mình không?
_ Đương nhiên là nhớ, cậu là Dịch Dương Thiên Tỉ, thằng bạn giẻ rách của mình -Nó ngây thơ nhìn cậu nói
Thiên khẽ gật đầu và thở dài.Katty cũng khá lo lắng, chạy đến cầm tay nó và cũng hỏi nó như Tỉ.Tất nhiên nó cũng trả lời được.Vậy nó không nhớ mỗi cậu thôi sao?
Thật bất công, quá bất công mà.Tất cả mọi người nó đều nhớ, tại sao nó chỉ không nhớ mỗi cậu?Hay là cậu không đáng để được nó nhớ?Tình yêu là cái gì mà để cậu gặp nó, yêu nó và bị nó lãng quên.Liệu còn điều nào đau hơn thế này không?Cậu là cái gì đối với nó?Liệu có đủ để nó luôn nhớ về cậu được không?Sao ông trời quá đáng quá vậy?Cậu không biết làm thế nào để diễn tả tâm trạng của mình nữa...
Thấy Nguyên có vẻ suy sụp quá bác sĩ Lưu liền cố an ủi Nguyên:
_Cháu đừng lo, nếu cháu làm cho bạn nhớ ra cháu thì kí ức của bạn ấy sẽ được khôi phục nhanh thôi
Một niềm hi vọng lại sáng lên...nhưng nó quá bé.Liệu có thể làm nên kì tích
Đã hơn bốn giờ chiều, cậu vẫn ngồi đó.Hơn 6 giờ, cậu vẫn không thay đổi tư thế.
- Hay tụi mình về nhà ăn cơm đã rồi lại đến đây? -Thiên khuyên Nguyên
Nguyên vẫn nắm chặt tay nó, mắt không rời khỏi chỗ khác:
_Cậu về trước đi, tí mình về
Thôi thì đành chịu thua cái tính cứng đầu của cậu rồi, Tỉ biết bây giờ có nói gì cậu cũng không nghe nên về trước.Ra đến cửa cậu hỏi Katty:
_Cậu là Katty, sắp chuyển đến công ti TF Entertainment của chúng tôi trong một thời gian phải không?
Katty bất ngờ nhìn Tỉ:
_Đúng rồi, mình muốn ở lại Trung một thời gian nên sẽ làm ở đó
_ Vậy cậu định nộp hồ sơ vào trường bọn mình đúng không?
_Ừm bố của Di Di bảo mình tới đó học cùng Di Di cho vui
_Ừm...thôi mình về đây!
Ở trong phòng bệnh, Nguyên vẫn quyết tâm nhìn nó:
_Yên tâm đi Di Di, rồi mình sẽ giúp cậu nhớ ra mình
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hết chap rồi ha, ngắn quá phải không?Thôi để chap sau bù nhé.Nếu đọc thấy hay thì hãy like truyện để Mon cố viết tiếp truyện nhé.Bye bye
/24
|