- Sarah, Jimmy, chị đang muốn thăm quan London một chút. Hai đứa ăn xong rồi dẫn chị ra đồng hồ Big Ben nhé! Chị chưa tới đó bao giờ.
Jimmy đang húp canh củ cải liền quay sang bảo nó:
- Được ạ! Bọn em hay tới đồng hồ đó xin tiền du khách, họ giàu lắm!
Nó gật đầu qua loa, nó cũng không quan tâm Jimmy nói gì. Sau 1 tiếng đồng hồ, hai đứa trẻ ăn sạch đống thức ăn khủng bố mà nó gọi ( Bá đạothiệt! 0.o ). Nó thanh toán tiềncho cô phục vụ rồi cùng Jimmy và Sarah đi. Jimmy nhảy chân sáo đi trước, chắc thằng bé vui vì bữa ăn miễn phí vừa rồi! Sarah từ tốn đi sau nó,ánh mắt vẫn nhìn nó đầy thăm dò, có chút sợ sệt. Chân mỏi rã rời mà vẫn chưa đến đồng hồ Big Ben, nó bắt đầu thấy nản chí. Jimmy không cònnhảy chân sáo nữa, thằng bé có lẽ còn mệt hơn cả nó, bước chân nặng nề rậm rịch trên đất. Nó hỏi Jimmy:
- Sao vẫn chưa đến nơi vậy Jimmy?
- Cháu không biết, bình thường cháu và Sarah đi thì 1 ngày mới tới.
Nó tá hỏa, 1 ngày mới tới ư? Sao Jimmy không nói trước. Bây giờ nó mệt và muốn về khách sạn nhưng bọn trẻ thì nó không nỡ để lại. Chợt một ýtưởng lóe lên trong đầu, nó gọi taxi gần đó. Bọn trẻ chần chừ không muốn lên. Nó bảo Jimmy:
- Đi theo chị, em sẽ có cuộc sống tốt hơn.
Jimmy đẩy Sarah, Sarah lại đẩy Jimmy, không đứa nào chịu lên. Jimmy nhìn nó rưng rưng nước mắt:
- Cháu không muốn sung sướng, cháu muốn ở gần ba. Ba yêu chúng cháu, cháu cần ba.
Nó ngạc nhiên vì lời từ chối chân thật của Jimmy. Bác tài xế giục nó nhanh, nó luống cuống đưa cho Jimmy một ít tiền lẻ:
- Chút tiền này sẽ giúp em ăn no trong 1 tuần. Tạm biệt, cậu bé Na Uy.
Rồi nó lên xe về khách sạn trong sự tiếc nuối của bọn trẻ. "Mình vừa làm được một việc tốt!" Điều ấy khiến nó vui hơn nhiều. Nó nhìn đồng hồ đeo tay.
Trời...đã hơn 2 giờ sáng.
Nó lấy chìa khóa phòng. Nói chung vẫn chưa tới được nơi muốn đến, nhưng nó không buồn. Mai nó về Trùng Khánh, lời hứacủa Thiên Thiên chắc cũng chỉ là lời hứa suông. Chắc Khải và Tỷ sẽ vui lắm khi thấy nó về, hy vọng là thế...
***
Bệnh viện XY, Trùng Khánh...
Tỷ ngả người về phía thành ghế, mắt cứ ríu lại buồn ngủ. Khải vẫn ngồi chỗ cũ, hai tay đan vào nhau, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuốngdưới sàn bệnh viện. Tỷ nhìn Khải, cậu không đoán được Khải đang nghĩ gì, ánh mắt Khải rất khó hiểu. Có vẻ Khải không buồn ngủ,còn không ngáp lấy một cái, Tỷ phục Khải luôn rồi!
- 2 giờ sáng rồi, anh không muốn ngủ sao? - Tỷ vừa ngáp vừa hỏi Khải. - Anh đang nghĩ gì thế?
Khải nhíu mày khó chịu vì bị cắt ngang dòng suy nghĩ, quay sang nhìn Tỷ với ánh mắt hình viên đạn, cất lên giọng nói vẫn ôn nhunhưng xen vào đó là chút bực bội:
- Không. Em muốn ngủ thì dựa vào ghế ngủ đi! Cũng muộn rồi! Anh chỉ suy nghĩ chút chuyện vặt thôi!
- Về cô ấy?
- Gì? - Khải giật mình.
Tỷ nhìn lên trần nhà đôi môi nhợt nhạt cong lên, cậu đang cười nhưng giọng nói lãnh đạm thì không có vẻ đang vui:
- Anh biết em đang nói đến ai mà! Anh Kỳ, cô gái cả ba chúng ta quan tâm.
Im lặng, không ai nói với ai thêm câu gì. Khải không muốn trả lời mặc dù Tỷ nói đúng. Tỷ dựa đầu vào thành ghế, nhắm mắt lạnh lùng nói
tiếp:
- Anh, chúng ta đấu nhé! Công bằng, ai dành được trái tim cô ấy sẽ được yêu cô ấy! Nguyên có lẽ không thể tham gia. - Tỷ cố tỏ ra lạnh lùngkhông quan tâm tới Nguyên nhưng ánh mắt cậu thể hiện rõ sự buồn bã. Tỷ dường như chẳng bao giờ nói thật lòng mình. Khải vẫn yên lặngkhông trả lời, là trưởng nhóm, cậu không muốn có bất hòa trong TFBoys.
- Dịch Dường Thiên Tỷ, cậu nghe đây! Để được như ngày hôm nay, anh đã cố gắng rất nhiều! Cả cậu và Nhị Nguyên cũng thế! Anh chỉ nói vậy,hy vọng cậu hiểu.
Khải đứng dậy, tay đút túi quần, đi chậm rãi xuống cầu thang. "Thiên Thiên, anh đồng ý! Chúng ta đấu ngầm nhé!" Khải tự nhủ với mình nhưvậy, trước mặt Thiên Thiên, anh phải tỏ ra là một trưởng nhóm gương mẫu nhưng thực ra, anh cũng muốn có được tình yêu của Anh Kỳ mộtcách công bằng nhất!
Khải và Tỷ cùng lúc có chung một suy nghĩ: "Vương Nguyên, cho tớ/anh xin lỗi! Em/cậu thực sự không có lợi thế! Tớ/anh biết là không công bằngvới cậu/em nhưng trận đấu đã bắt đầu!". Tỷ mở điện thoại, mắt nhắm mắt mở nhìn vào lịch trình bay được lưu sẵn, 6 giờ sáng mai bay, cậu về nhàtrước 2 tiếng để chuẩn bị đồ, nghĩa là cậu chỉ được ngủ hai tiếng. Tỷ đặt chuông cẩn thận rồi lăn ra ngủ. (Sao bất cẩn quá vậy? Nhỡ mai tỉnh dậy mộtđống Thiên Chỉ Hạc đứng đó cầm máy quay chờ thì sao?==')
Tiểu Khải đã hít đủ không khí trong lành bên ngoài, cậu quay bước về trước cửa phòng bệnh Nhị Nguyên. Thiên Thiên vẫn đang ngủ,tư thế ngủ cực kỳ xấu. Lòng kiên định của Tiểu Khải biến mất hết khi thấy Thiên Thiên - người mà cậu coi như em trai co ro vì lạnh.
Cậu vội cởi chiếc áo khoác bên ngoài, đắp lên người Thiên Thiên, đôi mắt tỏ rõ sự lo lắng. Cậu thì thầm:
- Thiên ngốc này, lạnh như vậy mà không bảo anh, bị cảm lạnh thì sao hả?
Đáp lại lời Tiểu Khải là tiếng gió thoảng. Tiểu Khải không muốn ngủ, cậu mở điện thoại ra chơi. Cậu không biết rằng, bên cạnh cậu, ThiênThiên đã tỉnh dậy và nghe hết những lời yêu thương của cậu.
- Khải ca,...
Giọng nói trầm lắng xen lẫn rụt rè bất ngờ vang lên làm Tiểu Khải giật mình. Cậu quay sang bên cạnh, Thiên Thiên ngồi đó, áo khoác của cậuđể sang một bên.
- Cậu mới ngủ được một chút mà, ngủ tiếp đi!
- Em có chuyện muốn nói với anh! - Thiên Thiên vẫn cúi đầu xuống, đều đều nói.
- Có chuyện gì mai nói! Cậu ngủ đi lấy lại sức. - Tiểu Khải dán mắt vào điện thoại, cậu không muốn ai làm phiền cậu khi cậu cày CF (một loại game
đột kích mà Khải, Nguyên chơi).
- Chút nữa em bay sang Anh, em kể rồi mà! Anh không nhớ sao? Em phải mang Anh Kỳ về Trung Quốc, em đã hứa với cậu ấy như thế!
Tiểu Khải nhíu mày khó chịu, cậu không muốn nghe thêm nữa!
- Vậy sao?
- Vâng! Chuyện em muốn nói với anh là...Tiểu Khải, anh mất mẹ từ nhỏ, điều này em biết. Anh thiếu đi tình cảm của mẹ, đó là một sự mất mát rất lớntrong cuộc sống. Em nghĩ rằng...em sẽ buông Kỳ ra để cô ấy về bên anh, bù đắp cho anh những gì anh đã mất.
Im lặng, Tiểu Khải buông điện thoại xuống, nhìn Thiên Thiên bằng ánh mắt vô cảm:
- Thiên Tỷ, cậu đang nghĩ gì thế? Chuyện mẹ tôi...không liên quan đến chuyện Kỳ. Cô ấy sẽ lựa chọn tình yêu cho mình chứ không phải cậu. Cậu vì thươnghại mà nhường cô ấy cho tôi ư? Vậy tôi hỏi cậu, cậu lấy tư cách gì mà quyết định tình yêu của cô ấy. Còn tôi, tôi không cần người khác thương hại, tôi vốn dĩlà người cô đơn, sống cô đơn mãi cũng chẳng sao. Chúng ta đã thống nhất, để cô ấy lựa chọn.
Jimmy đang húp canh củ cải liền quay sang bảo nó:
- Được ạ! Bọn em hay tới đồng hồ đó xin tiền du khách, họ giàu lắm!
Nó gật đầu qua loa, nó cũng không quan tâm Jimmy nói gì. Sau 1 tiếng đồng hồ, hai đứa trẻ ăn sạch đống thức ăn khủng bố mà nó gọi ( Bá đạothiệt! 0.o ). Nó thanh toán tiềncho cô phục vụ rồi cùng Jimmy và Sarah đi. Jimmy nhảy chân sáo đi trước, chắc thằng bé vui vì bữa ăn miễn phí vừa rồi! Sarah từ tốn đi sau nó,ánh mắt vẫn nhìn nó đầy thăm dò, có chút sợ sệt. Chân mỏi rã rời mà vẫn chưa đến đồng hồ Big Ben, nó bắt đầu thấy nản chí. Jimmy không cònnhảy chân sáo nữa, thằng bé có lẽ còn mệt hơn cả nó, bước chân nặng nề rậm rịch trên đất. Nó hỏi Jimmy:
- Sao vẫn chưa đến nơi vậy Jimmy?
- Cháu không biết, bình thường cháu và Sarah đi thì 1 ngày mới tới.
Nó tá hỏa, 1 ngày mới tới ư? Sao Jimmy không nói trước. Bây giờ nó mệt và muốn về khách sạn nhưng bọn trẻ thì nó không nỡ để lại. Chợt một ýtưởng lóe lên trong đầu, nó gọi taxi gần đó. Bọn trẻ chần chừ không muốn lên. Nó bảo Jimmy:
- Đi theo chị, em sẽ có cuộc sống tốt hơn.
Jimmy đẩy Sarah, Sarah lại đẩy Jimmy, không đứa nào chịu lên. Jimmy nhìn nó rưng rưng nước mắt:
- Cháu không muốn sung sướng, cháu muốn ở gần ba. Ba yêu chúng cháu, cháu cần ba.
Nó ngạc nhiên vì lời từ chối chân thật của Jimmy. Bác tài xế giục nó nhanh, nó luống cuống đưa cho Jimmy một ít tiền lẻ:
- Chút tiền này sẽ giúp em ăn no trong 1 tuần. Tạm biệt, cậu bé Na Uy.
Rồi nó lên xe về khách sạn trong sự tiếc nuối của bọn trẻ. "Mình vừa làm được một việc tốt!" Điều ấy khiến nó vui hơn nhiều. Nó nhìn đồng hồ đeo tay.
Trời...đã hơn 2 giờ sáng.
Nó lấy chìa khóa phòng. Nói chung vẫn chưa tới được nơi muốn đến, nhưng nó không buồn. Mai nó về Trùng Khánh, lời hứacủa Thiên Thiên chắc cũng chỉ là lời hứa suông. Chắc Khải và Tỷ sẽ vui lắm khi thấy nó về, hy vọng là thế...
***
Bệnh viện XY, Trùng Khánh...
Tỷ ngả người về phía thành ghế, mắt cứ ríu lại buồn ngủ. Khải vẫn ngồi chỗ cũ, hai tay đan vào nhau, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuốngdưới sàn bệnh viện. Tỷ nhìn Khải, cậu không đoán được Khải đang nghĩ gì, ánh mắt Khải rất khó hiểu. Có vẻ Khải không buồn ngủ,còn không ngáp lấy một cái, Tỷ phục Khải luôn rồi!
- 2 giờ sáng rồi, anh không muốn ngủ sao? - Tỷ vừa ngáp vừa hỏi Khải. - Anh đang nghĩ gì thế?
Khải nhíu mày khó chịu vì bị cắt ngang dòng suy nghĩ, quay sang nhìn Tỷ với ánh mắt hình viên đạn, cất lên giọng nói vẫn ôn nhunhưng xen vào đó là chút bực bội:
- Không. Em muốn ngủ thì dựa vào ghế ngủ đi! Cũng muộn rồi! Anh chỉ suy nghĩ chút chuyện vặt thôi!
- Về cô ấy?
- Gì? - Khải giật mình.
Tỷ nhìn lên trần nhà đôi môi nhợt nhạt cong lên, cậu đang cười nhưng giọng nói lãnh đạm thì không có vẻ đang vui:
- Anh biết em đang nói đến ai mà! Anh Kỳ, cô gái cả ba chúng ta quan tâm.
Im lặng, không ai nói với ai thêm câu gì. Khải không muốn trả lời mặc dù Tỷ nói đúng. Tỷ dựa đầu vào thành ghế, nhắm mắt lạnh lùng nói
tiếp:
- Anh, chúng ta đấu nhé! Công bằng, ai dành được trái tim cô ấy sẽ được yêu cô ấy! Nguyên có lẽ không thể tham gia. - Tỷ cố tỏ ra lạnh lùngkhông quan tâm tới Nguyên nhưng ánh mắt cậu thể hiện rõ sự buồn bã. Tỷ dường như chẳng bao giờ nói thật lòng mình. Khải vẫn yên lặngkhông trả lời, là trưởng nhóm, cậu không muốn có bất hòa trong TFBoys.
- Dịch Dường Thiên Tỷ, cậu nghe đây! Để được như ngày hôm nay, anh đã cố gắng rất nhiều! Cả cậu và Nhị Nguyên cũng thế! Anh chỉ nói vậy,hy vọng cậu hiểu.
Khải đứng dậy, tay đút túi quần, đi chậm rãi xuống cầu thang. "Thiên Thiên, anh đồng ý! Chúng ta đấu ngầm nhé!" Khải tự nhủ với mình nhưvậy, trước mặt Thiên Thiên, anh phải tỏ ra là một trưởng nhóm gương mẫu nhưng thực ra, anh cũng muốn có được tình yêu của Anh Kỳ mộtcách công bằng nhất!
Khải và Tỷ cùng lúc có chung một suy nghĩ: "Vương Nguyên, cho tớ/anh xin lỗi! Em/cậu thực sự không có lợi thế! Tớ/anh biết là không công bằngvới cậu/em nhưng trận đấu đã bắt đầu!". Tỷ mở điện thoại, mắt nhắm mắt mở nhìn vào lịch trình bay được lưu sẵn, 6 giờ sáng mai bay, cậu về nhàtrước 2 tiếng để chuẩn bị đồ, nghĩa là cậu chỉ được ngủ hai tiếng. Tỷ đặt chuông cẩn thận rồi lăn ra ngủ. (Sao bất cẩn quá vậy? Nhỡ mai tỉnh dậy mộtđống Thiên Chỉ Hạc đứng đó cầm máy quay chờ thì sao?==')
Tiểu Khải đã hít đủ không khí trong lành bên ngoài, cậu quay bước về trước cửa phòng bệnh Nhị Nguyên. Thiên Thiên vẫn đang ngủ,tư thế ngủ cực kỳ xấu. Lòng kiên định của Tiểu Khải biến mất hết khi thấy Thiên Thiên - người mà cậu coi như em trai co ro vì lạnh.
Cậu vội cởi chiếc áo khoác bên ngoài, đắp lên người Thiên Thiên, đôi mắt tỏ rõ sự lo lắng. Cậu thì thầm:
- Thiên ngốc này, lạnh như vậy mà không bảo anh, bị cảm lạnh thì sao hả?
Đáp lại lời Tiểu Khải là tiếng gió thoảng. Tiểu Khải không muốn ngủ, cậu mở điện thoại ra chơi. Cậu không biết rằng, bên cạnh cậu, ThiênThiên đã tỉnh dậy và nghe hết những lời yêu thương của cậu.
- Khải ca,...
Giọng nói trầm lắng xen lẫn rụt rè bất ngờ vang lên làm Tiểu Khải giật mình. Cậu quay sang bên cạnh, Thiên Thiên ngồi đó, áo khoác của cậuđể sang một bên.
- Cậu mới ngủ được một chút mà, ngủ tiếp đi!
- Em có chuyện muốn nói với anh! - Thiên Thiên vẫn cúi đầu xuống, đều đều nói.
- Có chuyện gì mai nói! Cậu ngủ đi lấy lại sức. - Tiểu Khải dán mắt vào điện thoại, cậu không muốn ai làm phiền cậu khi cậu cày CF (một loại game
đột kích mà Khải, Nguyên chơi).
- Chút nữa em bay sang Anh, em kể rồi mà! Anh không nhớ sao? Em phải mang Anh Kỳ về Trung Quốc, em đã hứa với cậu ấy như thế!
Tiểu Khải nhíu mày khó chịu, cậu không muốn nghe thêm nữa!
- Vậy sao?
- Vâng! Chuyện em muốn nói với anh là...Tiểu Khải, anh mất mẹ từ nhỏ, điều này em biết. Anh thiếu đi tình cảm của mẹ, đó là một sự mất mát rất lớntrong cuộc sống. Em nghĩ rằng...em sẽ buông Kỳ ra để cô ấy về bên anh, bù đắp cho anh những gì anh đã mất.
Im lặng, Tiểu Khải buông điện thoại xuống, nhìn Thiên Thiên bằng ánh mắt vô cảm:
- Thiên Tỷ, cậu đang nghĩ gì thế? Chuyện mẹ tôi...không liên quan đến chuyện Kỳ. Cô ấy sẽ lựa chọn tình yêu cho mình chứ không phải cậu. Cậu vì thươnghại mà nhường cô ấy cho tôi ư? Vậy tôi hỏi cậu, cậu lấy tư cách gì mà quyết định tình yêu của cô ấy. Còn tôi, tôi không cần người khác thương hại, tôi vốn dĩlà người cô đơn, sống cô đơn mãi cũng chẳng sao. Chúng ta đã thống nhất, để cô ấy lựa chọn.
/29
|