Ngoại Truyện.
Ngày 24 – 12 – 2017.
- Tuyết Nhi, Phương Thy, Ngọc Anh, chuẩn bị xong hết chưa? Mau lên đi. Trời ơi thay đồ thôi mà lâu vậy mấy thím. – Khánh Thư đứng bên ngoài phòng nghỉ của cô dâu hối thúc, mắt liếc liếc nhìn đồng hồ trên tay, vẻ mặt vô cùng mất kiên nhẫn, chân giậm giậm xuống sàn xem ra đang rất tức giận
- Khánh Thư, nghe anh nói đi.
Khánh Du từ xa chạy lại, gương mặt bộc lộ sự sợ hãi trước cô, hai bàn tay cũng nắm lấy cánh tay cô lắc lắc không buông. Khánh Thư không thèm để ý đến người bên cạnh mình ra sức nài nỉ như thế nào mà trực tiếp dùng lực hất tay anh ra, tức giận trút lên cánh cửa trước mặt mình.
- Tuyết Nhi, Phương Thy, Ngọc Anh, ba người lẹ lên đi, sắp đến giờ rồi!!! – Cô hét vào bên trong, giọng điệu còn giận dữ hơn lúc nãy
- Rồi rồi, làm cái gì mà... Ủa Khánh Du, em tưởng anh ở bên ngoài tiếp khách? – Nó thắc mắc hỏi
Ngay sau câu hỏi của nó là một ánh nhìn sắc như dao cạo được trao tặng cho anh, anh thóang rùng mình, không dám đối diện ánh nhìn đó liền di chuyển ánh nhìn của mình sang ba cô dâu trước mặt.
- Anh đang tiếp khách nhưng mấy bác bảo anh đi làm việc khác. – Anh vui vẻ đáp
- Ờ thì làm việc khác, chứ không phải chạy đi ôm ấp cô này cô khác à? Hôn hít, ôm ấp, hứ. Đồ biến thái!! – Khánh Thư khoanh tay trước ngực, giận dỗi nói
Nó, nhỏ và Ngọc Anh nhìn nhau rồi lại nhìn sang Khánh Thư, không kiềm chế được mà phì cười, đây gọi là ghen sao? Ây dô, em út của bọn họ đã lớn rồi, trưởng thành rồi, đây đích thật gọi là ghen đấy, còn giận dỗi với Khánh Du, cũng may Khánh Du không phải là chàng trai nóng tính, ngược lại nếu anh đã để ý một ai rồi thì người đó sẽ nhận được sự ưu ái lớn nhất của anh mà anh chưa từng dành cho ai, người đó chính là Khánh Thư. Ngọc Anh nhìn hai cô gái bên cạnh mình mỉm cười rồi sang chỗ của Khánh Thư, kéo cô sang một góc nói chuyện.
- Khánh Thư, em hiểu lầm rồi.
- Làm sao mà hiểu lầm được khi em thấy bọn họ ôm ấp như thế chứ? Cô ta còn dám hôn, thật không biết xấu hổ, thậm chí anh ta còn không có vẻ gì gọi là....anh ta thích đấy chị biết không? - Cô tức giận nói
- Đâu phải cứ nhìn thấy trước mắt là đúng đâu. Nghe này, cái cô gái đó là bạn chị, đúng hơn là tiểu muội lớp dưới.
- Chị đừng hòng gạt em, chị ở bên Mỹ, lại có bạn Việt sao? Đã vậy còn nhỏ hơn một lớp.
- Chị... - Ngọc Anh cứng họng liếc mắt sang hai người kia cầu cứu nhưng bất thành, cô quay đầu lại đối diện với Khánh Thư, nhìn thẳng vào mắt cô nói : - Không phải khi qua Mỹ chị phải ở nước nào khác Mỹ sao? Chính là Việt Nam, chị học ở đây đến hết cấp ba mới sang đó, đương nhiên có bạn, không những có mà là cực kì nhiều, cô bé đó chính là một lần đi giao lưu nên đã gặp được, bọn họ vẫn thường liên lạc mà.
Khánh Thư hoài nghi nhìn vào sâu đôi mắt lấp lánh của Ngọc Anh, bọn họ đang hùa nhau nói giúp con người đằng kia á? Hơ, tưởng cô đây không biết họ nói xạo sao? Giỡn gì chứ, cho dù là bạn bè đi thì bọn họ có quen biết gì với Khánh Du chứ? Còn ở đó mà thân mật, nhìn là ngứa mắt.
- Cứ cho là bạn, vậy cô ấy quen anh ta sao?
- Ờ...có, em ấy là diễn viên quần chúng, tối nay bọn họ có quay một bộ phim, chính là tận dụng thời gian diễn tập.
- Vậy thì kiếm người khác mà tập, sao lại chọn trai đẹp mà tập? – Khánh Thư một lần nữa phun ra câu hỏi khó cho cả đám
- Anh ấy là thầy chỉ dạy diễn xuất, chính như thế nên học trò tập với thầy giáo ấy mà. – Nó cười cười đáp
- Chỉ dạy diễn xuất? Đùa em à? Anh ấy mà biết diễn xuất, còn là thầy..? Ma nó tin!!!
- Em sai rồi, Khánh Du từng đoạt mấy giải về cho lớp và trường khi đi học đấy, sau này còn học thêm một vài lớp..diễn.
Cả bốn người đồng loạt gật đầu chứng minh, trong lòng đã sớm cầu trời khấn phật làm ơn cho Khánh Thư tin tưởng và đừng hỏi thêm bất cứ câu nào liên quan nữa, suy nghĩ câu trả lời cũng đủ nhức đầu rồi, dù sao đây cũng là ngày cưới của sáu người, sắc mặt không tốt cũng không được, nhất định không thể được. Khánh Thư thực chất không hề tin tưởng một lời nào từ miệng bọn họ nói giúp cho Khánh Du, muốn cô tin? Chờ trăng máu lên đã! Mà thôi, nể tình hôm nay ngày trọng đại, xí xóa một lần, còn có lần sau, cô nhất định không khoang nhượng lập tức cho nhà mấy bà chị kia sáng nhất đêm nay.
- Được rồi, không nói nữa, còn mười phút nữa, chuẩn bị đi á. Em đi đây, lát gặp, ờ.
Cô quay lưng đi khỏi, không quên gửi gắm cho anh chàng kia một ánh mắt hết sức trìu mến , ánh mắt đó chứa đựng thông điệp rằng : Nếu anh còn dám tái phạm, em sẽ cho nhà anh sáng nhất đêm nay! . Khánh Du một lần nữa bị ánh mắt đó làm cho rùng mình, cô gái này quả thật rất đáng sợ, làm sao anh lại có thể...hầy...
- Khánh Du, nói thật đi, anh với cô kia là thế nào mà khiến em ấy giận thế? – Nó vừa thấy bóng dáng Khánh Thư khuất liền lên tiếng tra khảo đầu tiên
- Anh? Anh có lỗi..hả?? – Anh ngây ngô hỏi lại
- Thôi đi ông Giám Đốc, không nhờ có tụi này á thì anh đã bị Khánh Thư lột da phơi nắng rồi. – Nhỏ lắc đầu ngán ngẩm nói
- Chỉ có anh làm gì em ấy mới tức giận như thế, chẳng lẽ khi không lại đùng đùng nổi điên sao? – Ngọc Anh tiếp tục dồn dập với câu hỏi của mình
Khánh Du bị dồn đến mức câm nín liền giơ tay bịt tai mình lại, hành động đó của anh cũng như tự nhận tội của mình với ba cô dâu này vậy, nhưng mà anh bị oannnnn!!! Có ai hiểu cho anh không!!!!!!! Ngay lúc cơn uất ức dâng cao đụng nóc thì Tú Tuệ đã có mặt ngay lúc đó để cứu vãn tình thế mặc dù chính bản thân cô từ nãy giờ chẳng biết gì cả,
- Mấy đứa đứng đây làm gì? Mau đeo trang sức vào, đến giờ rồi.
- Ồ ồ ồ.
Nó, nhỏ và Ngọc Anh quay lưng vào phòng, chỉ riêng mình Khánh Du đứng đó bơ vơ nhìn theo với gương mặt vô hồn, Tú Tuệ nghiêng đầu nhìn anh, định lên tiếng hỏi cậu em của mình nhưng lại thôi, dù sao cũng đã đến giờ làm lễ, hỏi thêm chỉ tốn thời gian, có gì sẽ hỏi sau vậy.
- Xong chưa? Mau đi thôi. Khánh Du!
- Dạ? Ồ ồ, em biết rồi.
Ngay sau đó có ba cô gái tiến đến, bọn họ di chuyển xuống phía sau cô dâu rồi ôm tà váy lên, chỉnh sửa cho đẹp mắt rồi cùng nhau bước đi. Cả ba cô dâu đều lo lắng, tim họ cứ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đây đích thật là lần đầu tiên bọn họ bước trên thảm đỏ trong lễ cưới của chính mình, mặc dù vui có vui nhưng họ sợ mình sẽ làm sai và khiến mọi thứ lộn xộn lên, như thế chẳng phải rất quê hay sao? Chắc chắn bọn họ sẽ đào lỗ mà chui xuống mất, ây dà. Nắm người vừa mới tới cổng đã nhìn thấy Khánh Thư ở đó nhìn họ mỉm cười thuần khiết, Khánh Du nhìn thấy nụ cười đó liêu xiêu một hồi nhưng cũng mau chóng chạy về phía bên cạnh cùng cô mở cánh cửa lớn này ra. Cạch... Tiếng cửa làm tim họ đập lệch một nhịp, nó, nhỏ và Ngọc Anh cố gắng giữ bình tĩnh cho đến khi thấy ba người đàn ông đứng ngay trước mắt đợi họ - ông Lục, ông Hoàng và ông nội. Ngay chính giờ phút này, tim bọn họ như muốn nhảy khỏi lồng ngực, đập vô cùng mạnh. Ba người đàn ông bước đến gần họ, mỉm cười đưa tay ra trước mặt họ, cả ba cô dâu đều mỉm cười khoác lấy tay họ rồi cùng nhau bước trên thảm đỏ cùng tiếng hò reo của các khách mời, cả sáu người chỉ vừa mới tiến đến ngay giữa sảnh, phía trên đầu đã có mấy quả bong bóng to đồng loạt nổ tưng bừng, những sợi dây và kim tuyến được nhân viên đặt bên trong đều rơi xuống dưới mọi người tạo nên một khung cảnh hoàn mỹ. Sau vài giây đứng yên ở đó thì cuối cùng ba người đàn ông đều thuận lợi giao ba nàng dâu cho ba chú rể.
- Dương Hạo, mặc dù con và Phương Thy chỉ quen nhau gần một năm, nhưng Ba tin con có thể đem đến hạnh phúc cho Phương Thy. Ba tin tưởng con đấy nhé!
- Khải Minh, mặc dù con không phải là cháu trai ruột thịt của ta nhưng trong tim ta luôn có con, ta mong rằng con hãy chăm sóc tốt cho con bé Ngọc Anh, đừng để ta thất vọng.
- Thiên Vũ, Ba biết tụi con trải qua nhiều chuyện cùng nhau, Ba biết tụi con thật sự hiểu nhau và yêu thương nhau. Sau bốn năm trời nhưng lòng dạ con không thay đổi, luôn hướng về Tuyết Nhi. Tuyết Nhi đã mất đi người Ba ruột của mình, bây giờ con chính là chỗ dựa của nó, cho nên Ba mong rằng con đừng để Tuyết Nhi thất vọng về con, nhé?
Sau khi căn dặn hai chàng rể và một cậu cháu thì cuối cùng ba người đàn ông cũng chịu giao cô dâu cho bọn họ mà đi xuống bàn ngồi, cả sáu con người đứng trên bục đồng loạt thở dài trong thầm lặng, bên trong là thế nhưng vẻ ngoài thì vẫn phải mỉm cười thật tươi, thật vui vẻ bởi vì tất cả những người có mặt ở đây đền đang nhìn bọn họ. Dòng suy nghĩ mong tất cả các khách mời nói chung và cả gia đình nói riêng đừng chăm chú nhìn họ nữa thì ngay sau đó vị MC kia lên tiếng như vị cứu tinh đối với cả sáu nhân vật chính trong ngày hôm nay, cuối cùng cũng thoát được những cặp mắt kinh dị đấy rồi, thật đáng sợ.
[...]
Sau khi kết thúc buổi tiệc, nó, nhỏ và Ngọc Anh đều lên xe bông để về nhà, cả ba người đã mệt lừ nhưng vẫn cố gắng mỉm cười chào tạm biệt tất cả, đến khi ngồi yên ổn trong xe rồi mới bộc lộ ra vẻ mặt thật của chính mình, chính là giống như...ngàn năm không ngủ?
- Em không sao chứ? – Hắn dịu dàng hỏi nó
- Không sao đâu, em chỉ hơi mệt tí thôi. – Nó mỉm cười đáp
- Vậy ngủ một chút đi, còn lâu mới đến nơi mà.
Nó gật đầu rồi tựa vào vai hắn ngủ thiếp đi, hắn cũng tựa vào đầu nó để nghỉ ngơi, đầu hắn cũng có chút đau đau rồi.
Trong khi ba chiếc xe bông đang chở cô dâu chú rể yên bình là thế thì tại nhà hàng, cặp đôi Khánh Du - Khánh Thư vẫn cứ cãi nhau suốt nguyên một buổi làm cả không khí cả khác nào một cái chợ, chính là cái chợ đánh ghen. Nhưng làm sao trách cô được? Nói cái gì mà nghe anh giải thích, anh vô tội, diễn tập này nọ kia khác, các người diễn tập hay đang chọc tức cô đây hả?Trước mặt cô lại dám tình tứ tay trong tay, hẹn hò quán này quán nọ, sao không ngon hẹn trong khách sạn đấy, đến lúc đó nha, cô đây sẽ có lý do vì sao đi mua một can axit, há há há.
- Nam Khánh Du, hai bác gọi anh kìa. Còn cô nữa, không đi dọn dẹp, đứng đây tán gẫu cái gì? - Cô tỏ vẻ lạnh lùng, cô gắng kìm chế mình trước họ
- Tôi? A tại vì có nhiều nhân viên... - Nữ nhân viên đó cố gắng giải thích
- Nhiều nhân viên nên cô không phải dọn à? - Cô cắt ngang lời nữ nhân viên kia, vẻ mặt vẫn cứ lạnh lùng thế nhưng đã xen vào đó một chút tức giận nhưng cũng chẳng quá đáng gì. - Có phải cô lo nói chuyện nên không biết, không thấy gì không? Bọn họ bận việc nên xin nghỉ rồi, tại sao nhân viên như cô lại không biết chứ? Xung quanh tôi đếm ra còn chưa đủ mười nhân viên nếu tính cả cô đấy.
- Ồ..xin lỗi ạ, tôi không biết nên... Thành thật xin lỗi, xin cô đừng mắng tôi. Xin lỗi ạ. - Nữ nhân viên đó vội cúi gập 90 độ, luôn miệng xin lỗi với cô
- Mắng cô? Tôi nãy giờ có thái độ gì mắng cô à? Cô nói cứ như tôi là kẻ xấu vậy.
Khánh Thư cuối cùng cũng bộc lộ ra vẻ tức giận nhưng vẻ tức giận đó duy trì không lâu thì đã xẹp xuống, cô định mở miệng nói tiếp nhưng Khánh Du đã nhanh hơn cô một bước, trực tiếp chặn họng cô.
- Khánh Thư, em đừng nói nữa, cô ấy không biết thật mà.
- Anh bảo em không nói? Em làm sao không nói khi nhìn thấy nhân viên như cô ta lại đi đứng nói chuyện vui vẻ trong khi bọn họ thì dọn dẹp kia chứ? Anh làm sao bảo em không nói?
- Khánh Thư, anh biết em đang giận anh vì chuyện lúc nãy nhưng anh thật không làm gì cả, nghe anh nói đi, Hạ My không có lỗi, Hạ My chỉ....
- Một lời anh nói là Hạ My, hai lời anh nói cũng là Hạ My,cô ấy rốt cuộc là cái gì với anh mà anh lại cáu gắt với em vậy?
- Em đừng có làm loạn nữa!!!!!! - Anh quát lớn, tất cả mọi người xung quanh cũng vì thế mà dừng hết công việc lại. - Cô ấy làm gì em? Anh làm gì em? Hả?!! Em nói anh cáu gắt? Vậy tại sao em lại cứ trút hết giận dữ của mình lên cho cô ấy? Em mới là người quá đáng trước Khánh Thư. Đừng nói ai cả.
- Em quá đáng? Em quá đáng hả? Ừ, cứ cho là như thế, là em quá đáng. Là em gây sự trước được chưa!! Mọi thứ đều là em sai, là em đổ tội cho người khác. Cô ta không sai, cô ta là nhân viên, được giải lao trong giờ làm là nhờ anh. Vậy từ nay em chỉ cần không đụng gì đến cô ta, không đụng đến anh là được chứ gì, đúng không?!!
Khánh Thư nói xong liền quay lưng bỏ đi cùng những giọt nước mắt ướt đẫm trên gương mặt, mọi người xung quanh đó đều có thể thấy được những giọt nước mắt tổn thương của cô đang tuôn trào không có cách dừng lại, bọn họ biết cô bị những lời nói của Khánh Du làm cho tổn thương, làm cho đau lòng...
Khánh Thư chạy ra khỏi nhà hàng, rồi sau đó cứ chạy mãi chạy mãi, ngay cả bản thân cô cũng không biết mình đang chạy đi đâu, đến khi chạy đến mệt lừ, lử cả chân thì mới dừng lại, những giọt nước mắt cũng đã khô lạnh từ lâu nhưng vẫn còn vài giọt đẫm ướt trên khóe mi. Cô ngồi xuống chiếc ghế gần đó, đưa tay lau hết nước mắt đi, cô thiết nghĩ nếu như lúc nãy lỡ như chạy về nhà thì làm sao vác nguyên bộ dạng này mà vào nhà chứ, nó về nhà hắn nhưng vẫn còn hai bác, chị Hương, cả bà ta nữa, làm sao có thể. Những lời nói lúc nãy của Khánh Du mặc dù không cố ý nhưng nó đã chạm đến trái tim cô, làm nó bị tổn thương, cô làm sao có thể quên đi chúng chứ? Vì cô nhân viên đó mà anh quát cô, là lần đầu tiên, anh mắng cô cũng là lần đầu tiên! Bảo cô quá đáng? Cô có chỗ nào quá đáng!! Bản thân là nhân viên phục vụ, trong giờ làm việc lại chạy đi nói chuyện với người khác trong khi đó những phục vụ kia lại đang dọn dẹp mọi thứ, cô ta đâu phải Nữ Hoàng, tại sao người khác làm mà cô ta lại không làm? Cô chỉ vừa mới nói vài câu, vậy mà cái tên kia lại quát mắng cô? Công bằng nằm ở đâu chứ!!!! Được đó, nếu như đã như thế thì cô ứ về nữa đâu, để xem ai sẽ lết đi tìm ai trước, hứ! Khánh Thư dậm chân bình bịch xuống nền đường, hai bàn tay cũng thành nấm đấm, nếu như giờ có ai chọc điên, cô chắc chắn sẽ tẩn họ một cái trời giáng, xin lỗi chứ Khánh Thư cô không phải dạng vừa đâu, chọc đến cô, các người sai rồi!!!
[...]
<21h 30'>
Tại nhà họ Lục, tất cả mọi người gồm vợ chồng nó, vợ chồng Ngọc Anh, vợ chồng Tuấn - Tú và vợ chồng nhỏ, cùng anh ta, Khánh Du, bà ta và ông bà Lục. Bọn họ đang trầm ngâm suy nghĩ khiến cho bầu không khí nơi đây lạnh đến rợn gáy, riêng Khánh Du, anh đây đang cảm thấy có lỗi với cô khi lỡ miệng mắng cô như thế để bây giờ cả nhà cũng không thèm về, thậm chí cả điện thoại cũng không nghe, đã mấy tiếng đồng hồ rồi, giờ này cũng đã tối mịch, lỡ như có bọn xấu....ầy, thật không dám nghĩ đến.
- Khánh Du, sao anh còn chưa đi tìm con bé về? Anh định ngồi thành tượng luôn sao? - Nó tức giận hỏi
Anh vẫn cứ duy trì trạng thái im lặng kéo dài khiến nó không nổi điên là không được, thấy con gái mình như thế, bà ta liền lên tiếng nói :
- Khánh Ly, bình tĩnh nào con. Khánh Thư không phải là đứa ngốc, nó rất thông minh, sẽ không có chuyện gì đâu.
- Mẹ con nói đúng đó, hay là chúng ta chia ra đi tìm Khánh Thư đi, chứ đêm tối một thân con gái ở ngoài cũng không được. - Ông Lục nói
Nó sau khi tiếp thu được những lời đó rồi liền đứng lên đi ra khỏi nhà bắt đầu đi tìm Khánh Thư, ngay sau đó mọi người đều đồng loạt đứng lên ra khỏi nhà truy tìm cô. Team một gồm nó, hắn và bà ta. Team hai gồm vợ chồng Tuấn - Tú và Khánh Du. Team ba gồm vợ chồng nhỏ và anh ta. Team cuối gồm vợ chồng Ngọc Anh và Hương. Trở lại với team một, nó giờ y như con khủng long vừa mất trứng, chính là khủng long Mẹ đi tìm quả trứng yêu dấu của mình, nó là đang nổi cơn thịnh nộ, nếu như nó mà có pháp thuật thì chắc chắn dưới mặt đường đã có dấu chân của nó để lại, ngay cả hắn và bà ta cũng chẳng dám đá động gì nó, chỉ có đi theo sau tìm người.
Mặt khác ở chỗ của Khánh Thư lại đang rất náo nhiệt, bởi vì sao, bởi vì hôm nay là Noel, mà Noel thì người ta thường rủ nhau đi chơi mà, thành ra đường phố rất chi là nhộn nhịp, huống chi đây là trung tâm nữa nên là vừa kẹt xe, khói bụi nhân đôi, cũng may là cô không có ý định gọi taxi. Khánh Thư cứ thế mà rảo bước đi, nhìn thấy những cặp đôi tay trong tay, ôm ấp sưởi ấm cho nhau, trong lòng cô bỗng dâng lên nỗi mất mát, cô đưa hai bàn tay của mình lên trước mặt, mùa Đông năm nay rất lạnh, hai bàn tay của cô như đang đóng băng lại, chúng cũng cần sưởi ấm... Cô cười chua chát, người như cô sẽ không thể nào được món quà như thế đâu, không thể nào..! Cô nhắm mắt thở dài một hơi rồi tiếp tục rảo bước đi, được một đoạn thì cô dừng chân lại tại một tiệm thức ăn lớn, vừa bán bánh, nước và cả đồ ăn, cô đưa mắt vào trong tiệm nhìn qua một lượt, bên trong chỉ có vài ba khách hàng, cô lại tiếp tục nhìn sang tủ đựng bánh, bỗng nhiên bụng cô lại cào cào lên, ây da, giờ mới nhớ ra, hình như lúc trong buổi tiệc cô chỉ ăn sơ sài, còn lại đều là uống nước ngọt, lúc nãy không đói là vì cơn giận khiến cô không biết gì nữa, còn bây giờ thì thật sự rất đói nha. Cô mở cửa tiệm bánh ra, thong dong bước vào bên trong, tiến thẳng tới bảng menu to đùng ngay quầy tính tiền, nhìn một lượt. Café, bánh ngọt mặn, đồ ăn đủ loại, nào là bánh Pho Mát, Tiramisu, Victoria Sponge, Mochi, Sachertorte. Còn có mì hải sản cay, sushi, bánh bao, kemmmm!!!! Khánh Thư tròn mắt nhìn bảng menu trước mặt, đây là thiên đường sao?? Cô đang mơ sao?? Đồ ăn, đồ ăn kìa, một đống luôn, cô cười tươi rồi quay sang phục vụ, nói :
- Cho tôi một phần mì hải sản cay, ba cái sushi, hai cái bánh bao, một phần Tiramisu Chocolate, một phần Mochi và một ly cacao nóng. Cảm ơn!
- Chúng tôi sẽ đem ra ngay. Cảm ơn quý khách ạ!!
Khánh Thư vui vẻ chọn một cái bàn trống gần tấm kính rồi ngồi xuống, chỉ sau ba phút chờ đợi thì trên bàn cô cũng đã có Tiramisu, Mochi, sushi, bánh bao và cacao nóng đã bày hết trên bàn, chỉ còn món chính thôi. Cô lấy ly cacao uống một ngụm rồi với tay lấy chiếc bánh bao mà ăn, vừa ăn vừa nhìn ra bên ngoài, thật là náo nhiệt.
Mặt khác, đội một đang ở rất gần vị trí của Khánh Thư, chỉ cách vài bước chân thôi. Nó dậm chân một cái, quay người ra quay tức giận hỏi :
- Hai người nghĩ cô ấy sẽ ở đâu?
- Mẹ nghĩ con bé sẽ đói nên chắc ở một quán ăn nào đó.
- Phía trước có một tiệm lớn, xem thử đi. - Hắn chỉ tay về phía trước, nói
- Vậy đi thôi.
Cả ba người nhanh chân đến trước cửa tiệm rồi đứng đó nhìn quanh một lượt, cả sáu con mắt đều dừng ngay về phía cô gái đang ngồi ngay cạnh tấm kiếng kia, cô ấy mặc một chiếc váy màu trắng tinh khôi, phía dưới còn có một sợi dây thắt lưng ngọc trai đặc biệt có một không hai. Nó đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới, bộ váy đó, tất cả phụ kiện đó đều là do nó thiết kế và kêu người may, không sai, đó chính là Khánh Thư, chính là cô. Nó vui mừng đẩy cửa đi vào, nhanh chân chạy về phía cô, chỉ còn cách vài bước chân nữa thôi là có thể chạm vào vai cô nhưng rồi nó lại dừng chân, vẻ mặt vui vẻ lúc nãy lại biến thành vẻ mặt tức giận, nó hầm hố đi đến đối diện cô, trực tiếp kéo ghế ngồi xuống, lần này nhất định phải ba mặt một lời , ở đâu ra mà giận Khánh Du lại khiến mọi người lo lắng như thế chứ.
- Ăn ngon không?
- Ngon, đương nhiên ngon!!
Khánh Thư chính là mải mê ăn mì hải sản cay của mình mà không để ý người ngồi đối diện mình là ai, trực tiếp bơ nó đi, chỉ chú tâm ăn nồi mì của mình, vẻ mặt không khỏi vui vẻ.
- Chầu này chị trả, em có muốn ăn tiếp hay muốn về nhà?
Nghe đến đó, cô liền nuốt những sợi mì mà mình mới vừa bỏ vào miệng mà không thèm nhai, nhìn thấy nó cùng với hắn và bà ta, cô chỉ cười cho có lệ rồi lại xị mặt xuống như một đứa con nít. Nó nhìn thấy cô như thế cũng chẳng muốn mắng thêm gì, chỉ khiến cho cô buồn thêm.
- Em và Khánh Du đã xảy ra chuyện gì? - Nó nghiêm trọng hỏi
- Không có gì ạ, chỉ là em muốn ra ngoài chơi cho khuây khỏa thôi. - Cô cười cười đáp, nhưng nụ cười đó không phải là vui vẻ, mà là cố gắng nặn ra để che giấu tâm trạng của mình
- Đến giờ em vẫn còn giấu chị? Chị lớn lên cùng Khánh Du, tính tình anh ấy thế nào chị hiểu, nhưng chuyện ngày hôm nay chị không thể nào biện hộ cho anh ấy nữa, tại sao em lại cứ...
- Em biết...nhưng chị nghĩ xem, nếu như em nói ra với chị, chắc chắn chị sẽ gặp Khánh Du nói ra lẽ, em không muốn mọi người vì thế mà sứt mẻ gì, dù sao em cũng chỉ là đi chơi khuya một tí, Noel mà, về muộn cũng không vấn đề.
Nó nghe cô nói thế cũng chẳng thể nói thêm gì nữa, Khánh Thư tốt bụng là thế, suy nghĩ cho anh là thế vậy mà anh ấy lại lớn tiếng quát mắng cô, đợi khi anh trải qua giống như hắn thì mới biết giữ gìn là thế nào. Ông Trời tại sao lại bất công như thế chứ, cuộc đời Khánh Thư đã trải qua biết bao đau đớn, bị người ta sỉ nhục, chà đạp mới được như ngày hôm nay, khó khăn lắm mới có một người như Khánh Du yêu thương cô, vậy mà từ đâu lại chen thêm con nhỏ gì tên Hạ My bám lấy Khánh Du, thật không thể nào tin được mà. Nó mà gặp được con nhỏ đó nhất định sẽ cào nát bộ đồng phục rồi kêu quản lý đuổi việc ngay lập tức, bản thân khi nghe xong câu chuyện mà mọi người kể lại thật sự rất tức giận, bổn phận là nhân viên phục vụ, sau khi kết thúc tiệc thì lo mà dọn dẹp, ở đó mà nói chuyện này nọ giao hết cho nhân viên bọn họ, trong đó cô ta cũng là nhân viên cơ mà, có cái lý nào lại như vậy. Nó mấp máy môi định nói gì đó thì nhìn thấy Khánh Du từ bên ngoài chạy xộc vào cửa tiệm, nó vừa nhìn thấy đã nổi máu nóng lên, Khánh Du nhìn thấy vẻ mặt nó như thế cũng lánh sang chỗ khác, bàn tay của anh đặt lên vai của cô khiến cô quay đầu lại nhìn, vừa nhìn thấy anh, cô đã tức giận đứng lên chạy ra khỏi cửa tiệm, tốc độ nhanh đến nỗi không ai có thể ngăn được cô mặc dù có rất nhiều người bao vây.
- Nam Khánh Du, anh đó, anh làm sao coi cho được, em không giúp anh nữa đâu!
Ngay sau đó nó cũng đi khỏi cửa tiệm, mọi người đều ra khỏi cửa tiệm, thế là người trả tiền chầu ăn của Khánh Thư là anh rồi, haizz.
[...]
Khánh Thư đứng trước lan can sân thượng của khách sạn (A), cô nghe nói nơi này đứng ngắm sao rất đẹp, đến bây giờ mới có cơ hội đứng đây, một mình lẻ bóng... Bỗng có một vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, tim cô rung một nhịp, cả người nóng bừng lên, vô cùng ấm áp. Người đó tựa cằm vào vai cô, nhỏ nhẹ nói :
- Xin lỗi, đáng ra anh không nên lớn tiếng với em, anh cũng không nên mới vừa quen biết cô gái đó mà lại thân mật như thế. Anh xin lỗi!
Cô im lặng không nói, chỉ mỉm cười đưa mắt nhìn những vì sao trên trời, cô đang nghĩ rằng không biết Ba Mẹ ruột của mình có ở trên đó hay không, có đang bên cạnh cô hay không, có đang dõi theo cô hay không, hay vốn dĩ bọn họ chẳng mảy may quan tâm đến cô, có khi bọn họ còn không biết mình có đứa con gái này..
- Khánh Thư, anh vừa trả tiền chầu ăn lúc nãy của em đấy.
- Anh...!!!!!
Cô vì câu nói không ngờ của Khánh Du mà quay phắt lại trừng mắt nhìn anh, cái gì mới xin lỗi đây mà lại đòi tiền kể công với cô hả, rốt cuộc cái tên này có còn là Nam Khánh Du nữa không đây chứ, tính toán như thế, chỉ là một chầu ăn thôi mà, ki bo!
- Anh rốt cuộc là đang xin lỗi hay là đang đòi tiền?!
- Cả hai. - Anh nhún vai, hờ hững đáp
- Cả hai? Anh đi chết đi!!!!
Khánh Thư nói xong liền quơ tay múa chân đánh loạn xạ, đương nhiên nạn nhân cho chuyện đó là Nam Khánh Du rồi, ai biểu đi xin lỗi mà lại cà chớn như thế làm gì, bị đánh là phải rồi.
- Dừng lại, dừng lại!!
Mặc lời nói của anh, cô vẫn cứ điên cuồng bất chấp mà đánh loạn xạ, đến nỗi anh phải nhắm mắt nhắm mũi mà chịu đựng, tay chân cũng theo phản xạ mà cố chụp lấy tay của Khánh Thư, mải mê sau mười phút mới thành công, nhưng không phải theo kiểu nắm tay nắm chân thông thường, mà là đã ôm nhau rồi, bây giờ Khánh Thư đã trong thế bị động, không thể làm gì hơn.
- Khánh Thư, em muốn đánh muốn mắng anh anh sẽ chiều em, cho dù em muốn làm cái gì anh cũng sẽ làm cùng em, cho dù quá khứ của em có thế nào anh vẫn sẽ mặc kệ, anh chỉ muốn nói với em một câu thôi. Anh yêu em!!
Tim của cô lại một lần nữa mà lỡ nhịp, bản thân cô là đang nằm mơ hay sao? Khánh Du đang nói yêu cô, có phải không? Khánh Du ôm cô một hồi lâu không thấy bất cứ thứ gì ngoài sự yên tĩnh, anh vội thả cô ra, cứ sợ rằng mình ôm quá chặt khiến cô ngộp thở nên đi tong mất rồi, ai ngờ con người này là đang hóa đá, có phải vì quá hạnh phúc hay không? Anh nghĩ thầm rồi tự mỉm cười với câu trả lời của mình, chỉ vài giây sau khi bình tĩnh lại rồi anh mới thấy Khánh Thư đang nhìn mình với con mắt kì lạ.
- Anh điên à? Tự kỉ như thế. Đã qua cá tháng tư rồi, bớt xạo xạo lại đi, em về đây.
Khánh Thư nói xong liền quay lưng bỏ đi, nhưng cô đâu biết rằng món quà từ trên Trời rơi xuống dành cho mình đã đến rồi chứ. Khánh Du sau đó liền nắm được bàn tay cô, một phát kéo lại về phía mình.
- Khánh Thư nghe đây, anh nói là anh yêu em!!! Anh yêu em!! Thật sự yêu em!!!!
Sau câu nói của Khánh Du là một loạt pháo hoa bắn tung tóe trên bầu trời đêm đầy sao kia, cả hai người đồng loạt quay đầu sang nhìn, là ai bắn pháo hoa vậy chứ? Chẳng lẽ là.... Anh không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng đưa mắt nhìn cô gái trước mặt mình vẫn đang chăm chú xem pháo hoa, hoàn toàn lơ đẹp mình liền cảm thấy không vui, đưa hai tay lên ôm lấy gương mặt nhỏ bé của Khánh Thư quay về phía đối diện mình, nhẹ nhàng cúi đầu xuống chiếm lấy đôi môi cô.
[...]
- Thiên Vũ, làm vậy ổn không?
- Không sao đâu mà, cứ bắn đại lên, Khánh Thư sẽ nhìn thấy thôi.
- Sao anh nói với em...
- Bà Thiên à, đừng hỏi nữa, mau qua đây phụ anh với Mẹ đi.
Dưới bầu trời đêm Noel ngày 24 - 12 - 2017, có một gia đình đang vui vẻ đốt pháo hoa và một cặp đôi đang trao nhau nụ hôn hạnh phúc...
Bonus :
- Tuyết Nhi, ăn trái cây đi, anh vừa mới gọt đấy.
- Cảm ơn anh, vất vả rồi. A...AA, đau bụng quá...
- Làm sao thế? Em bị làm sao? Con đạp em hả?
- Bụng em...sắp sinh rồi, mau lên. Đau quá!!!!!
- Con sắp ra rồi, đưa đi bệnh viện. Đi đi đi!!! Ba Mẹ ơi, vợ con sinh rồi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
<20h 18'>
Tại bệnh viện, ngoài phòng sinh có rất nhiều người đang đứng đợi, chính là bên trong phòng sinh có tận ba người đang trong tình trạng con sắp lọt, nó, nhỏ và Tú Tuệ. Tại sao ư? Lý do rất đơn giản, là tại con người tên Thiên Vũ mà ra cả. Sau khi đưa nó đến bệnh viện, an toàn vào được phòng sinh thì hắn lập tức gọi cho Dương Hạo thông báo tin mừng, ngay lúc đó nhỏ cũng đau bụng đẻ, sau đó hắn lại tiếp tục gọi cho Minh Tuấn, Tú Tuệ đau bụng đẻ. Đầu đuôi chính là thế!!
Oe...oe...oe...
Oe...oe...oe...
Oe...oe...oe...
Tiếng em bé khóc tràn lan khắp nơi, bởi vì có tận ba đứa bé cho nên tiếng khóc cũng được nâng sang tầm mới.
- Con của tôi, con của tôi. Nó ra rồi, nó ra rồi!!!!!!!!
Ba ông bố của năm vui mừng nhảy cẫng lên, không biết ai ra ai mà cứ ôm đại hết rồi đồng loạt chui hết vào phòng sinh.
- Tuyết Nhi/Phương Thy/Tú Tuệ. Đây là con của chúng ta.
- Mọi người định đặt tên cho đứa bé là gì?
Khánh Thư và Khánh Du không biết từ đâu ra đã đứng kế bên họ hỏi.
- Tú Tuệ, em muốn đặt tên con là gì?
- Đứa trước em đã đặt rồi, giờ cho anh đặt đấy.
- Mmm...anh là Khởi Phong, vậy em là Khởi Linh nhé. Chào con gái, Khởi Linh của Ba!
- Vậy con của chúng ta là....ờ....ừ.......Dương....Dương Nguyên. Được không Phương Thy?
- Chào con trai, Dương Nguyên.
- Tuyết Nhi, còn em? Con chúng ta là con gái, nên đặt tên gì đây?
- Thiên Tú nhé?
- Thiên Tú? Tên đẹp quá, ghen tỵ thật ấy. Chào con, Thiên Tú. Cô là Khánh Thư đây.
- Khánh Thư này, anh cũng muốn.
- Muốn cái gì?
- C...con...!
- Khi nào cưới hãy tính.
- Vậy mai ta cưới, em sinh cho anh bốn đứa.
- Không, mơ đi!
- Đi mà~
- Không bao giờ!!!!!
- Đi đi đi~
- Khôngggggggg
Ngày 24 – 12 – 2017.
- Tuyết Nhi, Phương Thy, Ngọc Anh, chuẩn bị xong hết chưa? Mau lên đi. Trời ơi thay đồ thôi mà lâu vậy mấy thím. – Khánh Thư đứng bên ngoài phòng nghỉ của cô dâu hối thúc, mắt liếc liếc nhìn đồng hồ trên tay, vẻ mặt vô cùng mất kiên nhẫn, chân giậm giậm xuống sàn xem ra đang rất tức giận
- Khánh Thư, nghe anh nói đi.
Khánh Du từ xa chạy lại, gương mặt bộc lộ sự sợ hãi trước cô, hai bàn tay cũng nắm lấy cánh tay cô lắc lắc không buông. Khánh Thư không thèm để ý đến người bên cạnh mình ra sức nài nỉ như thế nào mà trực tiếp dùng lực hất tay anh ra, tức giận trút lên cánh cửa trước mặt mình.
- Tuyết Nhi, Phương Thy, Ngọc Anh, ba người lẹ lên đi, sắp đến giờ rồi!!! – Cô hét vào bên trong, giọng điệu còn giận dữ hơn lúc nãy
- Rồi rồi, làm cái gì mà... Ủa Khánh Du, em tưởng anh ở bên ngoài tiếp khách? – Nó thắc mắc hỏi
Ngay sau câu hỏi của nó là một ánh nhìn sắc như dao cạo được trao tặng cho anh, anh thóang rùng mình, không dám đối diện ánh nhìn đó liền di chuyển ánh nhìn của mình sang ba cô dâu trước mặt.
- Anh đang tiếp khách nhưng mấy bác bảo anh đi làm việc khác. – Anh vui vẻ đáp
- Ờ thì làm việc khác, chứ không phải chạy đi ôm ấp cô này cô khác à? Hôn hít, ôm ấp, hứ. Đồ biến thái!! – Khánh Thư khoanh tay trước ngực, giận dỗi nói
Nó, nhỏ và Ngọc Anh nhìn nhau rồi lại nhìn sang Khánh Thư, không kiềm chế được mà phì cười, đây gọi là ghen sao? Ây dô, em út của bọn họ đã lớn rồi, trưởng thành rồi, đây đích thật gọi là ghen đấy, còn giận dỗi với Khánh Du, cũng may Khánh Du không phải là chàng trai nóng tính, ngược lại nếu anh đã để ý một ai rồi thì người đó sẽ nhận được sự ưu ái lớn nhất của anh mà anh chưa từng dành cho ai, người đó chính là Khánh Thư. Ngọc Anh nhìn hai cô gái bên cạnh mình mỉm cười rồi sang chỗ của Khánh Thư, kéo cô sang một góc nói chuyện.
- Khánh Thư, em hiểu lầm rồi.
- Làm sao mà hiểu lầm được khi em thấy bọn họ ôm ấp như thế chứ? Cô ta còn dám hôn, thật không biết xấu hổ, thậm chí anh ta còn không có vẻ gì gọi là....anh ta thích đấy chị biết không? - Cô tức giận nói
- Đâu phải cứ nhìn thấy trước mắt là đúng đâu. Nghe này, cái cô gái đó là bạn chị, đúng hơn là tiểu muội lớp dưới.
- Chị đừng hòng gạt em, chị ở bên Mỹ, lại có bạn Việt sao? Đã vậy còn nhỏ hơn một lớp.
- Chị... - Ngọc Anh cứng họng liếc mắt sang hai người kia cầu cứu nhưng bất thành, cô quay đầu lại đối diện với Khánh Thư, nhìn thẳng vào mắt cô nói : - Không phải khi qua Mỹ chị phải ở nước nào khác Mỹ sao? Chính là Việt Nam, chị học ở đây đến hết cấp ba mới sang đó, đương nhiên có bạn, không những có mà là cực kì nhiều, cô bé đó chính là một lần đi giao lưu nên đã gặp được, bọn họ vẫn thường liên lạc mà.
Khánh Thư hoài nghi nhìn vào sâu đôi mắt lấp lánh của Ngọc Anh, bọn họ đang hùa nhau nói giúp con người đằng kia á? Hơ, tưởng cô đây không biết họ nói xạo sao? Giỡn gì chứ, cho dù là bạn bè đi thì bọn họ có quen biết gì với Khánh Du chứ? Còn ở đó mà thân mật, nhìn là ngứa mắt.
- Cứ cho là bạn, vậy cô ấy quen anh ta sao?
- Ờ...có, em ấy là diễn viên quần chúng, tối nay bọn họ có quay một bộ phim, chính là tận dụng thời gian diễn tập.
- Vậy thì kiếm người khác mà tập, sao lại chọn trai đẹp mà tập? – Khánh Thư một lần nữa phun ra câu hỏi khó cho cả đám
- Anh ấy là thầy chỉ dạy diễn xuất, chính như thế nên học trò tập với thầy giáo ấy mà. – Nó cười cười đáp
- Chỉ dạy diễn xuất? Đùa em à? Anh ấy mà biết diễn xuất, còn là thầy..? Ma nó tin!!!
- Em sai rồi, Khánh Du từng đoạt mấy giải về cho lớp và trường khi đi học đấy, sau này còn học thêm một vài lớp..diễn.
Cả bốn người đồng loạt gật đầu chứng minh, trong lòng đã sớm cầu trời khấn phật làm ơn cho Khánh Thư tin tưởng và đừng hỏi thêm bất cứ câu nào liên quan nữa, suy nghĩ câu trả lời cũng đủ nhức đầu rồi, dù sao đây cũng là ngày cưới của sáu người, sắc mặt không tốt cũng không được, nhất định không thể được. Khánh Thư thực chất không hề tin tưởng một lời nào từ miệng bọn họ nói giúp cho Khánh Du, muốn cô tin? Chờ trăng máu lên đã! Mà thôi, nể tình hôm nay ngày trọng đại, xí xóa một lần, còn có lần sau, cô nhất định không khoang nhượng lập tức cho nhà mấy bà chị kia sáng nhất đêm nay.
- Được rồi, không nói nữa, còn mười phút nữa, chuẩn bị đi á. Em đi đây, lát gặp, ờ.
Cô quay lưng đi khỏi, không quên gửi gắm cho anh chàng kia một ánh mắt hết sức trìu mến , ánh mắt đó chứa đựng thông điệp rằng : Nếu anh còn dám tái phạm, em sẽ cho nhà anh sáng nhất đêm nay! . Khánh Du một lần nữa bị ánh mắt đó làm cho rùng mình, cô gái này quả thật rất đáng sợ, làm sao anh lại có thể...hầy...
- Khánh Du, nói thật đi, anh với cô kia là thế nào mà khiến em ấy giận thế? – Nó vừa thấy bóng dáng Khánh Thư khuất liền lên tiếng tra khảo đầu tiên
- Anh? Anh có lỗi..hả?? – Anh ngây ngô hỏi lại
- Thôi đi ông Giám Đốc, không nhờ có tụi này á thì anh đã bị Khánh Thư lột da phơi nắng rồi. – Nhỏ lắc đầu ngán ngẩm nói
- Chỉ có anh làm gì em ấy mới tức giận như thế, chẳng lẽ khi không lại đùng đùng nổi điên sao? – Ngọc Anh tiếp tục dồn dập với câu hỏi của mình
Khánh Du bị dồn đến mức câm nín liền giơ tay bịt tai mình lại, hành động đó của anh cũng như tự nhận tội của mình với ba cô dâu này vậy, nhưng mà anh bị oannnnn!!! Có ai hiểu cho anh không!!!!!!! Ngay lúc cơn uất ức dâng cao đụng nóc thì Tú Tuệ đã có mặt ngay lúc đó để cứu vãn tình thế mặc dù chính bản thân cô từ nãy giờ chẳng biết gì cả,
- Mấy đứa đứng đây làm gì? Mau đeo trang sức vào, đến giờ rồi.
- Ồ ồ ồ.
Nó, nhỏ và Ngọc Anh quay lưng vào phòng, chỉ riêng mình Khánh Du đứng đó bơ vơ nhìn theo với gương mặt vô hồn, Tú Tuệ nghiêng đầu nhìn anh, định lên tiếng hỏi cậu em của mình nhưng lại thôi, dù sao cũng đã đến giờ làm lễ, hỏi thêm chỉ tốn thời gian, có gì sẽ hỏi sau vậy.
- Xong chưa? Mau đi thôi. Khánh Du!
- Dạ? Ồ ồ, em biết rồi.
Ngay sau đó có ba cô gái tiến đến, bọn họ di chuyển xuống phía sau cô dâu rồi ôm tà váy lên, chỉnh sửa cho đẹp mắt rồi cùng nhau bước đi. Cả ba cô dâu đều lo lắng, tim họ cứ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đây đích thật là lần đầu tiên bọn họ bước trên thảm đỏ trong lễ cưới của chính mình, mặc dù vui có vui nhưng họ sợ mình sẽ làm sai và khiến mọi thứ lộn xộn lên, như thế chẳng phải rất quê hay sao? Chắc chắn bọn họ sẽ đào lỗ mà chui xuống mất, ây dà. Nắm người vừa mới tới cổng đã nhìn thấy Khánh Thư ở đó nhìn họ mỉm cười thuần khiết, Khánh Du nhìn thấy nụ cười đó liêu xiêu một hồi nhưng cũng mau chóng chạy về phía bên cạnh cùng cô mở cánh cửa lớn này ra. Cạch... Tiếng cửa làm tim họ đập lệch một nhịp, nó, nhỏ và Ngọc Anh cố gắng giữ bình tĩnh cho đến khi thấy ba người đàn ông đứng ngay trước mắt đợi họ - ông Lục, ông Hoàng và ông nội. Ngay chính giờ phút này, tim bọn họ như muốn nhảy khỏi lồng ngực, đập vô cùng mạnh. Ba người đàn ông bước đến gần họ, mỉm cười đưa tay ra trước mặt họ, cả ba cô dâu đều mỉm cười khoác lấy tay họ rồi cùng nhau bước trên thảm đỏ cùng tiếng hò reo của các khách mời, cả sáu người chỉ vừa mới tiến đến ngay giữa sảnh, phía trên đầu đã có mấy quả bong bóng to đồng loạt nổ tưng bừng, những sợi dây và kim tuyến được nhân viên đặt bên trong đều rơi xuống dưới mọi người tạo nên một khung cảnh hoàn mỹ. Sau vài giây đứng yên ở đó thì cuối cùng ba người đàn ông đều thuận lợi giao ba nàng dâu cho ba chú rể.
- Dương Hạo, mặc dù con và Phương Thy chỉ quen nhau gần một năm, nhưng Ba tin con có thể đem đến hạnh phúc cho Phương Thy. Ba tin tưởng con đấy nhé!
- Khải Minh, mặc dù con không phải là cháu trai ruột thịt của ta nhưng trong tim ta luôn có con, ta mong rằng con hãy chăm sóc tốt cho con bé Ngọc Anh, đừng để ta thất vọng.
- Thiên Vũ, Ba biết tụi con trải qua nhiều chuyện cùng nhau, Ba biết tụi con thật sự hiểu nhau và yêu thương nhau. Sau bốn năm trời nhưng lòng dạ con không thay đổi, luôn hướng về Tuyết Nhi. Tuyết Nhi đã mất đi người Ba ruột của mình, bây giờ con chính là chỗ dựa của nó, cho nên Ba mong rằng con đừng để Tuyết Nhi thất vọng về con, nhé?
Sau khi căn dặn hai chàng rể và một cậu cháu thì cuối cùng ba người đàn ông cũng chịu giao cô dâu cho bọn họ mà đi xuống bàn ngồi, cả sáu con người đứng trên bục đồng loạt thở dài trong thầm lặng, bên trong là thế nhưng vẻ ngoài thì vẫn phải mỉm cười thật tươi, thật vui vẻ bởi vì tất cả những người có mặt ở đây đền đang nhìn bọn họ. Dòng suy nghĩ mong tất cả các khách mời nói chung và cả gia đình nói riêng đừng chăm chú nhìn họ nữa thì ngay sau đó vị MC kia lên tiếng như vị cứu tinh đối với cả sáu nhân vật chính trong ngày hôm nay, cuối cùng cũng thoát được những cặp mắt kinh dị đấy rồi, thật đáng sợ.
[...]
Sau khi kết thúc buổi tiệc, nó, nhỏ và Ngọc Anh đều lên xe bông để về nhà, cả ba người đã mệt lừ nhưng vẫn cố gắng mỉm cười chào tạm biệt tất cả, đến khi ngồi yên ổn trong xe rồi mới bộc lộ ra vẻ mặt thật của chính mình, chính là giống như...ngàn năm không ngủ?
- Em không sao chứ? – Hắn dịu dàng hỏi nó
- Không sao đâu, em chỉ hơi mệt tí thôi. – Nó mỉm cười đáp
- Vậy ngủ một chút đi, còn lâu mới đến nơi mà.
Nó gật đầu rồi tựa vào vai hắn ngủ thiếp đi, hắn cũng tựa vào đầu nó để nghỉ ngơi, đầu hắn cũng có chút đau đau rồi.
Trong khi ba chiếc xe bông đang chở cô dâu chú rể yên bình là thế thì tại nhà hàng, cặp đôi Khánh Du - Khánh Thư vẫn cứ cãi nhau suốt nguyên một buổi làm cả không khí cả khác nào một cái chợ, chính là cái chợ đánh ghen. Nhưng làm sao trách cô được? Nói cái gì mà nghe anh giải thích, anh vô tội, diễn tập này nọ kia khác, các người diễn tập hay đang chọc tức cô đây hả?Trước mặt cô lại dám tình tứ tay trong tay, hẹn hò quán này quán nọ, sao không ngon hẹn trong khách sạn đấy, đến lúc đó nha, cô đây sẽ có lý do vì sao đi mua một can axit, há há há.
- Nam Khánh Du, hai bác gọi anh kìa. Còn cô nữa, không đi dọn dẹp, đứng đây tán gẫu cái gì? - Cô tỏ vẻ lạnh lùng, cô gắng kìm chế mình trước họ
- Tôi? A tại vì có nhiều nhân viên... - Nữ nhân viên đó cố gắng giải thích
- Nhiều nhân viên nên cô không phải dọn à? - Cô cắt ngang lời nữ nhân viên kia, vẻ mặt vẫn cứ lạnh lùng thế nhưng đã xen vào đó một chút tức giận nhưng cũng chẳng quá đáng gì. - Có phải cô lo nói chuyện nên không biết, không thấy gì không? Bọn họ bận việc nên xin nghỉ rồi, tại sao nhân viên như cô lại không biết chứ? Xung quanh tôi đếm ra còn chưa đủ mười nhân viên nếu tính cả cô đấy.
- Ồ..xin lỗi ạ, tôi không biết nên... Thành thật xin lỗi, xin cô đừng mắng tôi. Xin lỗi ạ. - Nữ nhân viên đó vội cúi gập 90 độ, luôn miệng xin lỗi với cô
- Mắng cô? Tôi nãy giờ có thái độ gì mắng cô à? Cô nói cứ như tôi là kẻ xấu vậy.
Khánh Thư cuối cùng cũng bộc lộ ra vẻ tức giận nhưng vẻ tức giận đó duy trì không lâu thì đã xẹp xuống, cô định mở miệng nói tiếp nhưng Khánh Du đã nhanh hơn cô một bước, trực tiếp chặn họng cô.
- Khánh Thư, em đừng nói nữa, cô ấy không biết thật mà.
- Anh bảo em không nói? Em làm sao không nói khi nhìn thấy nhân viên như cô ta lại đi đứng nói chuyện vui vẻ trong khi bọn họ thì dọn dẹp kia chứ? Anh làm sao bảo em không nói?
- Khánh Thư, anh biết em đang giận anh vì chuyện lúc nãy nhưng anh thật không làm gì cả, nghe anh nói đi, Hạ My không có lỗi, Hạ My chỉ....
- Một lời anh nói là Hạ My, hai lời anh nói cũng là Hạ My,cô ấy rốt cuộc là cái gì với anh mà anh lại cáu gắt với em vậy?
- Em đừng có làm loạn nữa!!!!!! - Anh quát lớn, tất cả mọi người xung quanh cũng vì thế mà dừng hết công việc lại. - Cô ấy làm gì em? Anh làm gì em? Hả?!! Em nói anh cáu gắt? Vậy tại sao em lại cứ trút hết giận dữ của mình lên cho cô ấy? Em mới là người quá đáng trước Khánh Thư. Đừng nói ai cả.
- Em quá đáng? Em quá đáng hả? Ừ, cứ cho là như thế, là em quá đáng. Là em gây sự trước được chưa!! Mọi thứ đều là em sai, là em đổ tội cho người khác. Cô ta không sai, cô ta là nhân viên, được giải lao trong giờ làm là nhờ anh. Vậy từ nay em chỉ cần không đụng gì đến cô ta, không đụng đến anh là được chứ gì, đúng không?!!
Khánh Thư nói xong liền quay lưng bỏ đi cùng những giọt nước mắt ướt đẫm trên gương mặt, mọi người xung quanh đó đều có thể thấy được những giọt nước mắt tổn thương của cô đang tuôn trào không có cách dừng lại, bọn họ biết cô bị những lời nói của Khánh Du làm cho tổn thương, làm cho đau lòng...
Khánh Thư chạy ra khỏi nhà hàng, rồi sau đó cứ chạy mãi chạy mãi, ngay cả bản thân cô cũng không biết mình đang chạy đi đâu, đến khi chạy đến mệt lừ, lử cả chân thì mới dừng lại, những giọt nước mắt cũng đã khô lạnh từ lâu nhưng vẫn còn vài giọt đẫm ướt trên khóe mi. Cô ngồi xuống chiếc ghế gần đó, đưa tay lau hết nước mắt đi, cô thiết nghĩ nếu như lúc nãy lỡ như chạy về nhà thì làm sao vác nguyên bộ dạng này mà vào nhà chứ, nó về nhà hắn nhưng vẫn còn hai bác, chị Hương, cả bà ta nữa, làm sao có thể. Những lời nói lúc nãy của Khánh Du mặc dù không cố ý nhưng nó đã chạm đến trái tim cô, làm nó bị tổn thương, cô làm sao có thể quên đi chúng chứ? Vì cô nhân viên đó mà anh quát cô, là lần đầu tiên, anh mắng cô cũng là lần đầu tiên! Bảo cô quá đáng? Cô có chỗ nào quá đáng!! Bản thân là nhân viên phục vụ, trong giờ làm việc lại chạy đi nói chuyện với người khác trong khi đó những phục vụ kia lại đang dọn dẹp mọi thứ, cô ta đâu phải Nữ Hoàng, tại sao người khác làm mà cô ta lại không làm? Cô chỉ vừa mới nói vài câu, vậy mà cái tên kia lại quát mắng cô? Công bằng nằm ở đâu chứ!!!! Được đó, nếu như đã như thế thì cô ứ về nữa đâu, để xem ai sẽ lết đi tìm ai trước, hứ! Khánh Thư dậm chân bình bịch xuống nền đường, hai bàn tay cũng thành nấm đấm, nếu như giờ có ai chọc điên, cô chắc chắn sẽ tẩn họ một cái trời giáng, xin lỗi chứ Khánh Thư cô không phải dạng vừa đâu, chọc đến cô, các người sai rồi!!!
[...]
<21h 30'>
Tại nhà họ Lục, tất cả mọi người gồm vợ chồng nó, vợ chồng Ngọc Anh, vợ chồng Tuấn - Tú và vợ chồng nhỏ, cùng anh ta, Khánh Du, bà ta và ông bà Lục. Bọn họ đang trầm ngâm suy nghĩ khiến cho bầu không khí nơi đây lạnh đến rợn gáy, riêng Khánh Du, anh đây đang cảm thấy có lỗi với cô khi lỡ miệng mắng cô như thế để bây giờ cả nhà cũng không thèm về, thậm chí cả điện thoại cũng không nghe, đã mấy tiếng đồng hồ rồi, giờ này cũng đã tối mịch, lỡ như có bọn xấu....ầy, thật không dám nghĩ đến.
- Khánh Du, sao anh còn chưa đi tìm con bé về? Anh định ngồi thành tượng luôn sao? - Nó tức giận hỏi
Anh vẫn cứ duy trì trạng thái im lặng kéo dài khiến nó không nổi điên là không được, thấy con gái mình như thế, bà ta liền lên tiếng nói :
- Khánh Ly, bình tĩnh nào con. Khánh Thư không phải là đứa ngốc, nó rất thông minh, sẽ không có chuyện gì đâu.
- Mẹ con nói đúng đó, hay là chúng ta chia ra đi tìm Khánh Thư đi, chứ đêm tối một thân con gái ở ngoài cũng không được. - Ông Lục nói
Nó sau khi tiếp thu được những lời đó rồi liền đứng lên đi ra khỏi nhà bắt đầu đi tìm Khánh Thư, ngay sau đó mọi người đều đồng loạt đứng lên ra khỏi nhà truy tìm cô. Team một gồm nó, hắn và bà ta. Team hai gồm vợ chồng Tuấn - Tú và Khánh Du. Team ba gồm vợ chồng nhỏ và anh ta. Team cuối gồm vợ chồng Ngọc Anh và Hương. Trở lại với team một, nó giờ y như con khủng long vừa mất trứng, chính là khủng long Mẹ đi tìm quả trứng yêu dấu của mình, nó là đang nổi cơn thịnh nộ, nếu như nó mà có pháp thuật thì chắc chắn dưới mặt đường đã có dấu chân của nó để lại, ngay cả hắn và bà ta cũng chẳng dám đá động gì nó, chỉ có đi theo sau tìm người.
Mặt khác ở chỗ của Khánh Thư lại đang rất náo nhiệt, bởi vì sao, bởi vì hôm nay là Noel, mà Noel thì người ta thường rủ nhau đi chơi mà, thành ra đường phố rất chi là nhộn nhịp, huống chi đây là trung tâm nữa nên là vừa kẹt xe, khói bụi nhân đôi, cũng may là cô không có ý định gọi taxi. Khánh Thư cứ thế mà rảo bước đi, nhìn thấy những cặp đôi tay trong tay, ôm ấp sưởi ấm cho nhau, trong lòng cô bỗng dâng lên nỗi mất mát, cô đưa hai bàn tay của mình lên trước mặt, mùa Đông năm nay rất lạnh, hai bàn tay của cô như đang đóng băng lại, chúng cũng cần sưởi ấm... Cô cười chua chát, người như cô sẽ không thể nào được món quà như thế đâu, không thể nào..! Cô nhắm mắt thở dài một hơi rồi tiếp tục rảo bước đi, được một đoạn thì cô dừng chân lại tại một tiệm thức ăn lớn, vừa bán bánh, nước và cả đồ ăn, cô đưa mắt vào trong tiệm nhìn qua một lượt, bên trong chỉ có vài ba khách hàng, cô lại tiếp tục nhìn sang tủ đựng bánh, bỗng nhiên bụng cô lại cào cào lên, ây da, giờ mới nhớ ra, hình như lúc trong buổi tiệc cô chỉ ăn sơ sài, còn lại đều là uống nước ngọt, lúc nãy không đói là vì cơn giận khiến cô không biết gì nữa, còn bây giờ thì thật sự rất đói nha. Cô mở cửa tiệm bánh ra, thong dong bước vào bên trong, tiến thẳng tới bảng menu to đùng ngay quầy tính tiền, nhìn một lượt. Café, bánh ngọt mặn, đồ ăn đủ loại, nào là bánh Pho Mát, Tiramisu, Victoria Sponge, Mochi, Sachertorte. Còn có mì hải sản cay, sushi, bánh bao, kemmmm!!!! Khánh Thư tròn mắt nhìn bảng menu trước mặt, đây là thiên đường sao?? Cô đang mơ sao?? Đồ ăn, đồ ăn kìa, một đống luôn, cô cười tươi rồi quay sang phục vụ, nói :
- Cho tôi một phần mì hải sản cay, ba cái sushi, hai cái bánh bao, một phần Tiramisu Chocolate, một phần Mochi và một ly cacao nóng. Cảm ơn!
- Chúng tôi sẽ đem ra ngay. Cảm ơn quý khách ạ!!
Khánh Thư vui vẻ chọn một cái bàn trống gần tấm kính rồi ngồi xuống, chỉ sau ba phút chờ đợi thì trên bàn cô cũng đã có Tiramisu, Mochi, sushi, bánh bao và cacao nóng đã bày hết trên bàn, chỉ còn món chính thôi. Cô lấy ly cacao uống một ngụm rồi với tay lấy chiếc bánh bao mà ăn, vừa ăn vừa nhìn ra bên ngoài, thật là náo nhiệt.
Mặt khác, đội một đang ở rất gần vị trí của Khánh Thư, chỉ cách vài bước chân thôi. Nó dậm chân một cái, quay người ra quay tức giận hỏi :
- Hai người nghĩ cô ấy sẽ ở đâu?
- Mẹ nghĩ con bé sẽ đói nên chắc ở một quán ăn nào đó.
- Phía trước có một tiệm lớn, xem thử đi. - Hắn chỉ tay về phía trước, nói
- Vậy đi thôi.
Cả ba người nhanh chân đến trước cửa tiệm rồi đứng đó nhìn quanh một lượt, cả sáu con mắt đều dừng ngay về phía cô gái đang ngồi ngay cạnh tấm kiếng kia, cô ấy mặc một chiếc váy màu trắng tinh khôi, phía dưới còn có một sợi dây thắt lưng ngọc trai đặc biệt có một không hai. Nó đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới, bộ váy đó, tất cả phụ kiện đó đều là do nó thiết kế và kêu người may, không sai, đó chính là Khánh Thư, chính là cô. Nó vui mừng đẩy cửa đi vào, nhanh chân chạy về phía cô, chỉ còn cách vài bước chân nữa thôi là có thể chạm vào vai cô nhưng rồi nó lại dừng chân, vẻ mặt vui vẻ lúc nãy lại biến thành vẻ mặt tức giận, nó hầm hố đi đến đối diện cô, trực tiếp kéo ghế ngồi xuống, lần này nhất định phải ba mặt một lời , ở đâu ra mà giận Khánh Du lại khiến mọi người lo lắng như thế chứ.
- Ăn ngon không?
- Ngon, đương nhiên ngon!!
Khánh Thư chính là mải mê ăn mì hải sản cay của mình mà không để ý người ngồi đối diện mình là ai, trực tiếp bơ nó đi, chỉ chú tâm ăn nồi mì của mình, vẻ mặt không khỏi vui vẻ.
- Chầu này chị trả, em có muốn ăn tiếp hay muốn về nhà?
Nghe đến đó, cô liền nuốt những sợi mì mà mình mới vừa bỏ vào miệng mà không thèm nhai, nhìn thấy nó cùng với hắn và bà ta, cô chỉ cười cho có lệ rồi lại xị mặt xuống như một đứa con nít. Nó nhìn thấy cô như thế cũng chẳng muốn mắng thêm gì, chỉ khiến cho cô buồn thêm.
- Em và Khánh Du đã xảy ra chuyện gì? - Nó nghiêm trọng hỏi
- Không có gì ạ, chỉ là em muốn ra ngoài chơi cho khuây khỏa thôi. - Cô cười cười đáp, nhưng nụ cười đó không phải là vui vẻ, mà là cố gắng nặn ra để che giấu tâm trạng của mình
- Đến giờ em vẫn còn giấu chị? Chị lớn lên cùng Khánh Du, tính tình anh ấy thế nào chị hiểu, nhưng chuyện ngày hôm nay chị không thể nào biện hộ cho anh ấy nữa, tại sao em lại cứ...
- Em biết...nhưng chị nghĩ xem, nếu như em nói ra với chị, chắc chắn chị sẽ gặp Khánh Du nói ra lẽ, em không muốn mọi người vì thế mà sứt mẻ gì, dù sao em cũng chỉ là đi chơi khuya một tí, Noel mà, về muộn cũng không vấn đề.
Nó nghe cô nói thế cũng chẳng thể nói thêm gì nữa, Khánh Thư tốt bụng là thế, suy nghĩ cho anh là thế vậy mà anh ấy lại lớn tiếng quát mắng cô, đợi khi anh trải qua giống như hắn thì mới biết giữ gìn là thế nào. Ông Trời tại sao lại bất công như thế chứ, cuộc đời Khánh Thư đã trải qua biết bao đau đớn, bị người ta sỉ nhục, chà đạp mới được như ngày hôm nay, khó khăn lắm mới có một người như Khánh Du yêu thương cô, vậy mà từ đâu lại chen thêm con nhỏ gì tên Hạ My bám lấy Khánh Du, thật không thể nào tin được mà. Nó mà gặp được con nhỏ đó nhất định sẽ cào nát bộ đồng phục rồi kêu quản lý đuổi việc ngay lập tức, bản thân khi nghe xong câu chuyện mà mọi người kể lại thật sự rất tức giận, bổn phận là nhân viên phục vụ, sau khi kết thúc tiệc thì lo mà dọn dẹp, ở đó mà nói chuyện này nọ giao hết cho nhân viên bọn họ, trong đó cô ta cũng là nhân viên cơ mà, có cái lý nào lại như vậy. Nó mấp máy môi định nói gì đó thì nhìn thấy Khánh Du từ bên ngoài chạy xộc vào cửa tiệm, nó vừa nhìn thấy đã nổi máu nóng lên, Khánh Du nhìn thấy vẻ mặt nó như thế cũng lánh sang chỗ khác, bàn tay của anh đặt lên vai của cô khiến cô quay đầu lại nhìn, vừa nhìn thấy anh, cô đã tức giận đứng lên chạy ra khỏi cửa tiệm, tốc độ nhanh đến nỗi không ai có thể ngăn được cô mặc dù có rất nhiều người bao vây.
- Nam Khánh Du, anh đó, anh làm sao coi cho được, em không giúp anh nữa đâu!
Ngay sau đó nó cũng đi khỏi cửa tiệm, mọi người đều ra khỏi cửa tiệm, thế là người trả tiền chầu ăn của Khánh Thư là anh rồi, haizz.
[...]
Khánh Thư đứng trước lan can sân thượng của khách sạn (A), cô nghe nói nơi này đứng ngắm sao rất đẹp, đến bây giờ mới có cơ hội đứng đây, một mình lẻ bóng... Bỗng có một vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, tim cô rung một nhịp, cả người nóng bừng lên, vô cùng ấm áp. Người đó tựa cằm vào vai cô, nhỏ nhẹ nói :
- Xin lỗi, đáng ra anh không nên lớn tiếng với em, anh cũng không nên mới vừa quen biết cô gái đó mà lại thân mật như thế. Anh xin lỗi!
Cô im lặng không nói, chỉ mỉm cười đưa mắt nhìn những vì sao trên trời, cô đang nghĩ rằng không biết Ba Mẹ ruột của mình có ở trên đó hay không, có đang bên cạnh cô hay không, có đang dõi theo cô hay không, hay vốn dĩ bọn họ chẳng mảy may quan tâm đến cô, có khi bọn họ còn không biết mình có đứa con gái này..
- Khánh Thư, anh vừa trả tiền chầu ăn lúc nãy của em đấy.
- Anh...!!!!!
Cô vì câu nói không ngờ của Khánh Du mà quay phắt lại trừng mắt nhìn anh, cái gì mới xin lỗi đây mà lại đòi tiền kể công với cô hả, rốt cuộc cái tên này có còn là Nam Khánh Du nữa không đây chứ, tính toán như thế, chỉ là một chầu ăn thôi mà, ki bo!
- Anh rốt cuộc là đang xin lỗi hay là đang đòi tiền?!
- Cả hai. - Anh nhún vai, hờ hững đáp
- Cả hai? Anh đi chết đi!!!!
Khánh Thư nói xong liền quơ tay múa chân đánh loạn xạ, đương nhiên nạn nhân cho chuyện đó là Nam Khánh Du rồi, ai biểu đi xin lỗi mà lại cà chớn như thế làm gì, bị đánh là phải rồi.
- Dừng lại, dừng lại!!
Mặc lời nói của anh, cô vẫn cứ điên cuồng bất chấp mà đánh loạn xạ, đến nỗi anh phải nhắm mắt nhắm mũi mà chịu đựng, tay chân cũng theo phản xạ mà cố chụp lấy tay của Khánh Thư, mải mê sau mười phút mới thành công, nhưng không phải theo kiểu nắm tay nắm chân thông thường, mà là đã ôm nhau rồi, bây giờ Khánh Thư đã trong thế bị động, không thể làm gì hơn.
- Khánh Thư, em muốn đánh muốn mắng anh anh sẽ chiều em, cho dù em muốn làm cái gì anh cũng sẽ làm cùng em, cho dù quá khứ của em có thế nào anh vẫn sẽ mặc kệ, anh chỉ muốn nói với em một câu thôi. Anh yêu em!!
Tim của cô lại một lần nữa mà lỡ nhịp, bản thân cô là đang nằm mơ hay sao? Khánh Du đang nói yêu cô, có phải không? Khánh Du ôm cô một hồi lâu không thấy bất cứ thứ gì ngoài sự yên tĩnh, anh vội thả cô ra, cứ sợ rằng mình ôm quá chặt khiến cô ngộp thở nên đi tong mất rồi, ai ngờ con người này là đang hóa đá, có phải vì quá hạnh phúc hay không? Anh nghĩ thầm rồi tự mỉm cười với câu trả lời của mình, chỉ vài giây sau khi bình tĩnh lại rồi anh mới thấy Khánh Thư đang nhìn mình với con mắt kì lạ.
- Anh điên à? Tự kỉ như thế. Đã qua cá tháng tư rồi, bớt xạo xạo lại đi, em về đây.
Khánh Thư nói xong liền quay lưng bỏ đi, nhưng cô đâu biết rằng món quà từ trên Trời rơi xuống dành cho mình đã đến rồi chứ. Khánh Du sau đó liền nắm được bàn tay cô, một phát kéo lại về phía mình.
- Khánh Thư nghe đây, anh nói là anh yêu em!!! Anh yêu em!! Thật sự yêu em!!!!
Sau câu nói của Khánh Du là một loạt pháo hoa bắn tung tóe trên bầu trời đêm đầy sao kia, cả hai người đồng loạt quay đầu sang nhìn, là ai bắn pháo hoa vậy chứ? Chẳng lẽ là.... Anh không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng đưa mắt nhìn cô gái trước mặt mình vẫn đang chăm chú xem pháo hoa, hoàn toàn lơ đẹp mình liền cảm thấy không vui, đưa hai tay lên ôm lấy gương mặt nhỏ bé của Khánh Thư quay về phía đối diện mình, nhẹ nhàng cúi đầu xuống chiếm lấy đôi môi cô.
[...]
- Thiên Vũ, làm vậy ổn không?
- Không sao đâu mà, cứ bắn đại lên, Khánh Thư sẽ nhìn thấy thôi.
- Sao anh nói với em...
- Bà Thiên à, đừng hỏi nữa, mau qua đây phụ anh với Mẹ đi.
Dưới bầu trời đêm Noel ngày 24 - 12 - 2017, có một gia đình đang vui vẻ đốt pháo hoa và một cặp đôi đang trao nhau nụ hôn hạnh phúc...
Bonus :
- Tuyết Nhi, ăn trái cây đi, anh vừa mới gọt đấy.
- Cảm ơn anh, vất vả rồi. A...AA, đau bụng quá...
- Làm sao thế? Em bị làm sao? Con đạp em hả?
- Bụng em...sắp sinh rồi, mau lên. Đau quá!!!!!
- Con sắp ra rồi, đưa đi bệnh viện. Đi đi đi!!! Ba Mẹ ơi, vợ con sinh rồi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
<20h 18'>
Tại bệnh viện, ngoài phòng sinh có rất nhiều người đang đứng đợi, chính là bên trong phòng sinh có tận ba người đang trong tình trạng con sắp lọt, nó, nhỏ và Tú Tuệ. Tại sao ư? Lý do rất đơn giản, là tại con người tên Thiên Vũ mà ra cả. Sau khi đưa nó đến bệnh viện, an toàn vào được phòng sinh thì hắn lập tức gọi cho Dương Hạo thông báo tin mừng, ngay lúc đó nhỏ cũng đau bụng đẻ, sau đó hắn lại tiếp tục gọi cho Minh Tuấn, Tú Tuệ đau bụng đẻ. Đầu đuôi chính là thế!!
Oe...oe...oe...
Oe...oe...oe...
Oe...oe...oe...
Tiếng em bé khóc tràn lan khắp nơi, bởi vì có tận ba đứa bé cho nên tiếng khóc cũng được nâng sang tầm mới.
- Con của tôi, con của tôi. Nó ra rồi, nó ra rồi!!!!!!!!
Ba ông bố của năm vui mừng nhảy cẫng lên, không biết ai ra ai mà cứ ôm đại hết rồi đồng loạt chui hết vào phòng sinh.
- Tuyết Nhi/Phương Thy/Tú Tuệ. Đây là con của chúng ta.
- Mọi người định đặt tên cho đứa bé là gì?
Khánh Thư và Khánh Du không biết từ đâu ra đã đứng kế bên họ hỏi.
- Tú Tuệ, em muốn đặt tên con là gì?
- Đứa trước em đã đặt rồi, giờ cho anh đặt đấy.
- Mmm...anh là Khởi Phong, vậy em là Khởi Linh nhé. Chào con gái, Khởi Linh của Ba!
- Vậy con của chúng ta là....ờ....ừ.......Dương....Dương Nguyên. Được không Phương Thy?
- Chào con trai, Dương Nguyên.
- Tuyết Nhi, còn em? Con chúng ta là con gái, nên đặt tên gì đây?
- Thiên Tú nhé?
- Thiên Tú? Tên đẹp quá, ghen tỵ thật ấy. Chào con, Thiên Tú. Cô là Khánh Thư đây.
- Khánh Thư này, anh cũng muốn.
- Muốn cái gì?
- C...con...!
- Khi nào cưới hãy tính.
- Vậy mai ta cưới, em sinh cho anh bốn đứa.
- Không, mơ đi!
- Đi mà~
- Không bao giờ!!!!!
- Đi đi đi~
- Khôngggggggg
/52
|