Nốt nhạc thứ bốn mươi mốt
- Không khí căng thẳng quá… Thiên Vũ, em nói gì đi. – Minh Tuấn dè dặt lên tiếng, nháy nháy mắt ra hiệu với Khánh Thư
- Nói gì? Có gì để nói? Không có, một lời biện minh cũng không có, cũng may con bé chỉ mới nhìn thấy những tấm hình này thôi, nếu trực tiếp nhìn thấy bọn họ ở chung thì chắc nó sẽ điên lên mất. – Tú Tuệ tức giận nói, liếc hắn muốn cháy da lưng
- Những thứ cần thấy…đều thấy hết rồi!
Nó từ trên phòng bước xuống, sở dĩ như thế là vì..họ thật sự quá ồn, nó cần không gian yên tĩnh, dù sao đây cũng chẳng phải là cái chợ, tập hợp ở đây rồi cãi cọ về chuyện này, nó không muốn nghe nữa, nhìn thấy như thế đã là quá đủ rồi, nó thật sự không muốn như thế nữa, tim rất là đau đấy. Cho nên đích thân nó sẽ giải quyết chuyện này nhanh nhất có thể, một là tạm thời, hai là dứt điểm!
- Tuyết Nhi, em nói thế là sao?
- Em nói là..chuyện của Thiên Vũ và Phương Thy, em đã thấy hết tất cả, nên em đã ra quyết định……
Bầu không gian vì câu nói úp mở của nó mà trở nên đáng sợ trông thấy, khuôn mặt ai cũng có một chút gì đó tò mò, nhưng chắc chắn rằng không ai biết rằng khó khăn lắm nó mới đưa ra quyết định như thế này, ngay cả nó cũng không muốn nhưng mà đến nước này thì không ra quyết định là không được.
- Quyết định của em chắc chắn sẽ khiến vài người thất vọng và vui mừng, cho nên em đã suy nghĩ rất kĩ, quyết định này của em chính là…em..em sẽ…..em sẽ thực hiện hôn ước giữa em và Minh Lâm.
Mọi người đứng chôn chân tại đó, lúc ban đầu khi nghe nó thực hiện hôn ước còn tưởng rằng nó sẽ giữ lời hứa là sẽ lấy hắn, nhưng sau khi nghe thấy năm chữ “giữa em và Minh Lâm” thì mọi người cũng đủ hiểu, thái độ và biểu cảm hiện tại của nó hoàn toàn lạnh lùng nhưng cũng có một phần tức giận, nó quyết định như thế cũng không gọi là sai, giữa hai người con trai, một người luôn tìm cách khiến cho mình yêu họ, người còn lại mình rất tin tưởng lại phản bội mình một cách không ngờ, nếu như để người khác chọn, hẳn là cũng chọn người đầu tiên.
- Hôn..ước…em và Minh Lâm……. Tuyết Nhi, em hãy nghe anh giải thích, anh không đến đó, anh..cô ta..Hoàng Phương Thy, cô ta nhắn tin gọi anh đến đó, cô ta nói nếu anh đến sẽ thật sự hủy hôn ước, anh…
Hắn sốc đến mức không thể nói cho tròn câu, những giọt nước mắt đang chầm chậm lăn dài trên má, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy hắn khóc, mặc dù nó cũng rất đau nhưng không thể làm gì hơn, bây giờ nó không thể chấm dứt mọi chuyện, nhưng nó chắc chắn rằng khi nó quay trở về Việt Nam, chính nó sẽ chấm dứt tất cả! Hắn lau hết những giọt nước mắt đó rồi chạy ra khỏi đây, chính hắn cũng không biết ở nơi đây cũng đang có một người con gái đang khóc vì hắn..
[…]
- Tuyết Nhi, ăn chút gì đi, mấy ngày nay chị đã ăn gì đâu, cháo em nấu chị cũng chẳng ăn còn gì.
Khánh Thư đứng trước giường, trên tay bưng khay thức ăn gọi nó nhưng đều vô vọng, từ lúc lên đến phòng nó chỉ nằm lì trên giường, mặc dù là nhắm mắt nhưng ai ai cũng biết là nó không hề ngủ, vẫn còn nghe họ nói chuyện, sau chuyện lúc nãy, hẳn là nó rất đau lòng. Khánh Thư thở dài đặt khay đồ ăn trên bàn rồi đi xuống lầu, tiếng cánh cửa đóng lại vang lên, nó mở mắt xoay người sang nhìn xung quanh, Khánh Thư thật sự đã xuống lầu, nó mệt mỏi ngồi dậy với tay lấy khay thức ăn, cầm tô cháo đầy ụ mà cô chuẩn bị lúc nãy mau chóng ăn hết rồi quay trở về trạng thái của mình. Thật ra nó không giận gì hắn, chỉ là nó cảm thấy đau lòng vì nhỏ, tại sao chứ? Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy..?
Khánh Thư an toàn xuống phòng khách trong tình trạng không có chút sức sống nào, cô để thân thể nhỏ nhắn của mình tự do “rớt” xuống ghế sofa, đảo mắt nhìn xung quanh một hồi lại cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, sao phòng khách lại mất hết một người nhỉ? Cô ở đây, Tú Tuệ cũng ở đây, tên cà chớn cũng ở đây, vậy..còn Minh Tuấn, anh ấy chạy đi đâu mất rồi??
- Minh Tuấn đâu rồi ạ?
- Công ty có việc cho nên anh ấy phải về.
Tú Tuệ vừa trả lời xong, điện thoại của Khánh Thư liền sáng lên, là tin nhắn của “người ấy”, cô nhanh chóng mở ra xem nội dung, chỉ vừa đọc vài chữ đầu cô đã hiểu ra một chuyện rất quan trọng, không kìm chế được mà cảm thán một câu khiến cho hai người đang có mặt ở đây không tránh khỏi sự thắc mắc, Khánh Thư hoàn toàn không để ý gì đến hai người kia, trực tiếp bơ đẹp họ mà cứ cắm cúi vào điện thoại bấm bấm gõ gõ.
- Khánh Thư, em nói Tuyết Nhi đặt vé vào lúc chín giờ tối sao? – Tú Tuệ lo lắng hỏi
- Vâng, chính mắt em đã thấy chị ấy bấm nút đặt, nó còn hiện lên dòng “Đặt vé thành công” mà. – Cô vừa chăm chú vào điện thoại vừa đáp
- Vậy tối nay tôi/chị ngủ lại đây!
Khánh Du cùng Tú Tuệ đồng thanh khiến cô bất ngờ, thật sự thì Tú Tuệ ngủ lại thì còn được chứ cái tên này mà ngủ lại cũng có hơi, dù sao cũng là con trai, chẳng lẽ chui vô phòng con gái ngủ, hay ngủ ngoài sofa à? Không đâu, chắc chắn hai bác không cho anh ta ngủ ngoài sofa đâu.
- Tôi sẽ ngủ ngoài phòng, như thế thì Tuyết Nhi có mở cửa phòng thì chắc chắn sẽ đụng đến tôi, tôi sẽ tóm được cô ấy.
- Nhi có mở cửa phòng thì chắc chắn sẽ đụng đến tôi, tôi sẽ tóm được cô ấy. Ha ha, mắc cười thật, tôi mà để chị ấy đi anh có biết cũng chẳng làm được gì, xí. – Cô lầm bầm trong miệng, hai người ngồi kế bên chữ nghe chữ không, cũng chẳng biết cô đang nói cái giống đất gì
- Cô..vừa nói gì? – Khánh Du cau mày nghi ngờ, bản thân cũng đang nghĩ có khi nào cô gái này là tiếp viện giúp nó rời khỏi đây hay không
- Nói cái đầu anh bị chạm mạch đấy, đồ con bò, hừ!
Cô nói xong rồi chạy nhanh ra ngoài sân ngồi, tránh càng nói lại sinh ra cãi nhau thì phiền, cô đây cũng chả muốn cãi bây giờ, mà cho dù có cãi thật thì chắc chắn cô sẽ người thua thê thảm dưới tay của tên con bò đó, ngu gì chịu thiệt. Bên trong phòng khách, sau khi cô vừa chạy đi Khánh Du liền bàn bạc với Tú Tuệ, từ nãy giờ anh vẫn bán tín bán nghi, nếu cô ở lại đây anh chắc chắn sẽ không nói, sợ rằng cô sẽ đi nói lại với nó thì tạch bà nó.
- Tú Tuệ, chúng ta làm sao cản được Tuyết Nhi?
- Chị cũng không biết, thử hỏi Khánh…
-Em không tin tưởng cô ta, lỡ cô ta đi nói lại với Tuyết Nhi…chúng ta hoàn toàn thất bại.
Tú Tuệ thở dài thườn thượt lo lắng, bây giờ cô thật sự rất rối rắm, cô không sợ nó bỏ đi, cô chỉ sợ không thể tìm được tung tích nó ở đâu nơi nước Mỹ rộng lớn đó, với lại một người thông minh nhiều cách như nó nếu biết được mọi người đang tìm mình thì chắc chắn sẽ chuyển sang nơi khác hẻo lánh hơn, đến lúc đó có tìm cũng chưa chắc thấy. Thật là ong đầu…
[…]
Bầu trời mới đây còn sáng, chớp mắt cái đã sụp tối, mọi người đều có mặt đầy đủ tại phòng khách, những người thân quen bám dai dẳng từ sáng đến giờ và ông bà Lục, mọi người vẫn là đang bàn bạc về vấn đề đi hay không đi của nó, ai ai cũng rất nhiệt tình góp ý, chỉ riêng Khánh Thư và Minh Tuấn đang thầm ngáp dài ngáp ngắn, bọn họ thật sự đã mệt rồi, chuyện này có gì quan trọng đến mức đó hay sao, chỉ là nó đến Mỹ học thôi mà, cùng lắm là không biết nó ở phương trời nào, nhưng không phải chỉ cần tra tên nó trong trường là được rồi sao, trường thiết kế thời trang tại Mỹ cũng không nhiều lắm, vẫn có thể tìm mà, cái này là làm quá vấn đề lên đây, biết thế ngay từ đầu Khánh Thư cô đã không nói với họ chuyện này, phiền chết mất!
- Cứ như vậy đi, Khánh Thư và Tú Tuệ hãy ngủ trong phòng con bé, Khánh Du, con chịu khó ngủ ở ngoài cửa phòng, Minh Tuấn, con lắp camera giúp bác, còn Hương, cất hết tất cả chìa khóa cửa nhà lại, không được để ở ngoài. Rõ chưa?! – Ông Lục nói
- Vâng!
Nó đứng trên cầu thang nghe hết tất cả, phì cười lắc đầu một cái, bọn họ sử dụng trò này với nó thật sự quá tầm thường rồi, camera nữa cơ đấy, thiếu gì cách che khuất tầm nhìn của chúng, nếu như không có cách thì bọn ăn trộm làm cách nào thu dọn đống đồ giá trị chứ. Nó nhún vai rồi trở vào trong phòng trong im lặng, không một ai biết nó đứng ở trên lầu từ khi bắt đầu buổi nói chuyện, thiết nghĩ sau này nếu nó có muốn đổi nghề thì chắc chắn nên chuyển sang gián điệp cấp cao, bảo đảm được trọng dụng, biết sao giờ, bản thân nó giống y như ma, thình lình xuất hiện, đột nhiên biến mất, đi đứng không một tiếng động, rõ là ma còn gì.
Sau khi đợi Minh Tuấn lắp camera hoàn tất, mọi người mới tiến vào bàn ăn dùng bữa tối dưới ánh đèn…nhà, còn nó thì vẫn nằm một đống trên phòng, cây kim giờ mệt mỏi lếch không nổi, đợi chín giờ trôi qua mà tưởng như cả thế kỉ. Cuối cùng cũng đến thời điểm này, mười ba cái đồng hồ đang hiện diện trong nhà cuối cùng cũng đồng loạt nhảy sang con số mới, thật nhẹ nhõm, nhưng chuyện phía trước còn phải lo, trước mắt là cản được nó tính gì rồi tính. Nó mở cửa phòng bước xuống dưới trong trạng thái bình thường nhất, còn những người nhìn nó đang ở trạng thái kì lạ nhất, nó không để ý đến họ mà “lướt nhẹ” như lông hồng vào trong bếp tu hết chai nước suối rồi lại trở lên phòng, nó đi đến đâu mọi người nhìn theo đến nấy, đợi nó khuất bóng rồi mới làm việc của mình, Khánh Thư ngồi đó ngáp dài ngáp ngắn mắt mở không lên dựa dẫm vào người Tú Tuệ, nguyên ngày hôm nay cô thật sự rất vất vả, nhưng chuyện này chỉ e bây giờ không thể nào nói được, đành nhẫn nhịn vậy. Thời gian trôi qua chầm chậm, tất cả dần thấm mệt vì canh chừng nó, dần dần đều di chuyển đến chỗ ngủ của mình cho xong, vừa nghỉ ngơi lại vừa canh chừng nó, vẹn cả đôi đường, riêng về Minh Tuấn, anh đã ngủ mất đất trên ghế sofa.
Chín giờ ba mươi… Tú Tuệ, Khánh Thư, Khánh Du đều thức nhìn nó ngủ.
Mười giờ… Tú Tuệ, Khánh Thư, Khánh Du bắt đầu nghi ngờ.
Mười giờ ba mươi… Cả ba người bắt đầu nằm xuống nhưng vẫn nhìn nó.
Mười một giờ… Chính thức bị cơn buồn ngủ quật ngã!!!
Thời gian cứ thế mà trôi qua, mười một giờ ba mươi, mười hai giờ đúng, mọi chuyện dường như rất yên bình, không một tiếng động nào phát ra ngoài tiếng nước chảy…
- Không khí căng thẳng quá… Thiên Vũ, em nói gì đi. – Minh Tuấn dè dặt lên tiếng, nháy nháy mắt ra hiệu với Khánh Thư
- Nói gì? Có gì để nói? Không có, một lời biện minh cũng không có, cũng may con bé chỉ mới nhìn thấy những tấm hình này thôi, nếu trực tiếp nhìn thấy bọn họ ở chung thì chắc nó sẽ điên lên mất. – Tú Tuệ tức giận nói, liếc hắn muốn cháy da lưng
- Những thứ cần thấy…đều thấy hết rồi!
Nó từ trên phòng bước xuống, sở dĩ như thế là vì..họ thật sự quá ồn, nó cần không gian yên tĩnh, dù sao đây cũng chẳng phải là cái chợ, tập hợp ở đây rồi cãi cọ về chuyện này, nó không muốn nghe nữa, nhìn thấy như thế đã là quá đủ rồi, nó thật sự không muốn như thế nữa, tim rất là đau đấy. Cho nên đích thân nó sẽ giải quyết chuyện này nhanh nhất có thể, một là tạm thời, hai là dứt điểm!
- Tuyết Nhi, em nói thế là sao?
- Em nói là..chuyện của Thiên Vũ và Phương Thy, em đã thấy hết tất cả, nên em đã ra quyết định……
Bầu không gian vì câu nói úp mở của nó mà trở nên đáng sợ trông thấy, khuôn mặt ai cũng có một chút gì đó tò mò, nhưng chắc chắn rằng không ai biết rằng khó khăn lắm nó mới đưa ra quyết định như thế này, ngay cả nó cũng không muốn nhưng mà đến nước này thì không ra quyết định là không được.
- Quyết định của em chắc chắn sẽ khiến vài người thất vọng và vui mừng, cho nên em đã suy nghĩ rất kĩ, quyết định này của em chính là…em..em sẽ…..em sẽ thực hiện hôn ước giữa em và Minh Lâm.
Mọi người đứng chôn chân tại đó, lúc ban đầu khi nghe nó thực hiện hôn ước còn tưởng rằng nó sẽ giữ lời hứa là sẽ lấy hắn, nhưng sau khi nghe thấy năm chữ “giữa em và Minh Lâm” thì mọi người cũng đủ hiểu, thái độ và biểu cảm hiện tại của nó hoàn toàn lạnh lùng nhưng cũng có một phần tức giận, nó quyết định như thế cũng không gọi là sai, giữa hai người con trai, một người luôn tìm cách khiến cho mình yêu họ, người còn lại mình rất tin tưởng lại phản bội mình một cách không ngờ, nếu như để người khác chọn, hẳn là cũng chọn người đầu tiên.
- Hôn..ước…em và Minh Lâm……. Tuyết Nhi, em hãy nghe anh giải thích, anh không đến đó, anh..cô ta..Hoàng Phương Thy, cô ta nhắn tin gọi anh đến đó, cô ta nói nếu anh đến sẽ thật sự hủy hôn ước, anh…
Hắn sốc đến mức không thể nói cho tròn câu, những giọt nước mắt đang chầm chậm lăn dài trên má, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy hắn khóc, mặc dù nó cũng rất đau nhưng không thể làm gì hơn, bây giờ nó không thể chấm dứt mọi chuyện, nhưng nó chắc chắn rằng khi nó quay trở về Việt Nam, chính nó sẽ chấm dứt tất cả! Hắn lau hết những giọt nước mắt đó rồi chạy ra khỏi đây, chính hắn cũng không biết ở nơi đây cũng đang có một người con gái đang khóc vì hắn..
[…]
- Tuyết Nhi, ăn chút gì đi, mấy ngày nay chị đã ăn gì đâu, cháo em nấu chị cũng chẳng ăn còn gì.
Khánh Thư đứng trước giường, trên tay bưng khay thức ăn gọi nó nhưng đều vô vọng, từ lúc lên đến phòng nó chỉ nằm lì trên giường, mặc dù là nhắm mắt nhưng ai ai cũng biết là nó không hề ngủ, vẫn còn nghe họ nói chuyện, sau chuyện lúc nãy, hẳn là nó rất đau lòng. Khánh Thư thở dài đặt khay đồ ăn trên bàn rồi đi xuống lầu, tiếng cánh cửa đóng lại vang lên, nó mở mắt xoay người sang nhìn xung quanh, Khánh Thư thật sự đã xuống lầu, nó mệt mỏi ngồi dậy với tay lấy khay thức ăn, cầm tô cháo đầy ụ mà cô chuẩn bị lúc nãy mau chóng ăn hết rồi quay trở về trạng thái của mình. Thật ra nó không giận gì hắn, chỉ là nó cảm thấy đau lòng vì nhỏ, tại sao chứ? Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy..?
Khánh Thư an toàn xuống phòng khách trong tình trạng không có chút sức sống nào, cô để thân thể nhỏ nhắn của mình tự do “rớt” xuống ghế sofa, đảo mắt nhìn xung quanh một hồi lại cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, sao phòng khách lại mất hết một người nhỉ? Cô ở đây, Tú Tuệ cũng ở đây, tên cà chớn cũng ở đây, vậy..còn Minh Tuấn, anh ấy chạy đi đâu mất rồi??
- Minh Tuấn đâu rồi ạ?
- Công ty có việc cho nên anh ấy phải về.
Tú Tuệ vừa trả lời xong, điện thoại của Khánh Thư liền sáng lên, là tin nhắn của “người ấy”, cô nhanh chóng mở ra xem nội dung, chỉ vừa đọc vài chữ đầu cô đã hiểu ra một chuyện rất quan trọng, không kìm chế được mà cảm thán một câu khiến cho hai người đang có mặt ở đây không tránh khỏi sự thắc mắc, Khánh Thư hoàn toàn không để ý gì đến hai người kia, trực tiếp bơ đẹp họ mà cứ cắm cúi vào điện thoại bấm bấm gõ gõ.
- Khánh Thư, em nói Tuyết Nhi đặt vé vào lúc chín giờ tối sao? – Tú Tuệ lo lắng hỏi
- Vâng, chính mắt em đã thấy chị ấy bấm nút đặt, nó còn hiện lên dòng “Đặt vé thành công” mà. – Cô vừa chăm chú vào điện thoại vừa đáp
- Vậy tối nay tôi/chị ngủ lại đây!
Khánh Du cùng Tú Tuệ đồng thanh khiến cô bất ngờ, thật sự thì Tú Tuệ ngủ lại thì còn được chứ cái tên này mà ngủ lại cũng có hơi, dù sao cũng là con trai, chẳng lẽ chui vô phòng con gái ngủ, hay ngủ ngoài sofa à? Không đâu, chắc chắn hai bác không cho anh ta ngủ ngoài sofa đâu.
- Tôi sẽ ngủ ngoài phòng, như thế thì Tuyết Nhi có mở cửa phòng thì chắc chắn sẽ đụng đến tôi, tôi sẽ tóm được cô ấy.
- Nhi có mở cửa phòng thì chắc chắn sẽ đụng đến tôi, tôi sẽ tóm được cô ấy. Ha ha, mắc cười thật, tôi mà để chị ấy đi anh có biết cũng chẳng làm được gì, xí. – Cô lầm bầm trong miệng, hai người ngồi kế bên chữ nghe chữ không, cũng chẳng biết cô đang nói cái giống đất gì
- Cô..vừa nói gì? – Khánh Du cau mày nghi ngờ, bản thân cũng đang nghĩ có khi nào cô gái này là tiếp viện giúp nó rời khỏi đây hay không
- Nói cái đầu anh bị chạm mạch đấy, đồ con bò, hừ!
Cô nói xong rồi chạy nhanh ra ngoài sân ngồi, tránh càng nói lại sinh ra cãi nhau thì phiền, cô đây cũng chả muốn cãi bây giờ, mà cho dù có cãi thật thì chắc chắn cô sẽ người thua thê thảm dưới tay của tên con bò đó, ngu gì chịu thiệt. Bên trong phòng khách, sau khi cô vừa chạy đi Khánh Du liền bàn bạc với Tú Tuệ, từ nãy giờ anh vẫn bán tín bán nghi, nếu cô ở lại đây anh chắc chắn sẽ không nói, sợ rằng cô sẽ đi nói lại với nó thì tạch bà nó.
- Tú Tuệ, chúng ta làm sao cản được Tuyết Nhi?
- Chị cũng không biết, thử hỏi Khánh…
-Em không tin tưởng cô ta, lỡ cô ta đi nói lại với Tuyết Nhi…chúng ta hoàn toàn thất bại.
Tú Tuệ thở dài thườn thượt lo lắng, bây giờ cô thật sự rất rối rắm, cô không sợ nó bỏ đi, cô chỉ sợ không thể tìm được tung tích nó ở đâu nơi nước Mỹ rộng lớn đó, với lại một người thông minh nhiều cách như nó nếu biết được mọi người đang tìm mình thì chắc chắn sẽ chuyển sang nơi khác hẻo lánh hơn, đến lúc đó có tìm cũng chưa chắc thấy. Thật là ong đầu…
[…]
Bầu trời mới đây còn sáng, chớp mắt cái đã sụp tối, mọi người đều có mặt đầy đủ tại phòng khách, những người thân quen bám dai dẳng từ sáng đến giờ và ông bà Lục, mọi người vẫn là đang bàn bạc về vấn đề đi hay không đi của nó, ai ai cũng rất nhiệt tình góp ý, chỉ riêng Khánh Thư và Minh Tuấn đang thầm ngáp dài ngáp ngắn, bọn họ thật sự đã mệt rồi, chuyện này có gì quan trọng đến mức đó hay sao, chỉ là nó đến Mỹ học thôi mà, cùng lắm là không biết nó ở phương trời nào, nhưng không phải chỉ cần tra tên nó trong trường là được rồi sao, trường thiết kế thời trang tại Mỹ cũng không nhiều lắm, vẫn có thể tìm mà, cái này là làm quá vấn đề lên đây, biết thế ngay từ đầu Khánh Thư cô đã không nói với họ chuyện này, phiền chết mất!
- Cứ như vậy đi, Khánh Thư và Tú Tuệ hãy ngủ trong phòng con bé, Khánh Du, con chịu khó ngủ ở ngoài cửa phòng, Minh Tuấn, con lắp camera giúp bác, còn Hương, cất hết tất cả chìa khóa cửa nhà lại, không được để ở ngoài. Rõ chưa?! – Ông Lục nói
- Vâng!
Nó đứng trên cầu thang nghe hết tất cả, phì cười lắc đầu một cái, bọn họ sử dụng trò này với nó thật sự quá tầm thường rồi, camera nữa cơ đấy, thiếu gì cách che khuất tầm nhìn của chúng, nếu như không có cách thì bọn ăn trộm làm cách nào thu dọn đống đồ giá trị chứ. Nó nhún vai rồi trở vào trong phòng trong im lặng, không một ai biết nó đứng ở trên lầu từ khi bắt đầu buổi nói chuyện, thiết nghĩ sau này nếu nó có muốn đổi nghề thì chắc chắn nên chuyển sang gián điệp cấp cao, bảo đảm được trọng dụng, biết sao giờ, bản thân nó giống y như ma, thình lình xuất hiện, đột nhiên biến mất, đi đứng không một tiếng động, rõ là ma còn gì.
Sau khi đợi Minh Tuấn lắp camera hoàn tất, mọi người mới tiến vào bàn ăn dùng bữa tối dưới ánh đèn…nhà, còn nó thì vẫn nằm một đống trên phòng, cây kim giờ mệt mỏi lếch không nổi, đợi chín giờ trôi qua mà tưởng như cả thế kỉ. Cuối cùng cũng đến thời điểm này, mười ba cái đồng hồ đang hiện diện trong nhà cuối cùng cũng đồng loạt nhảy sang con số mới, thật nhẹ nhõm, nhưng chuyện phía trước còn phải lo, trước mắt là cản được nó tính gì rồi tính. Nó mở cửa phòng bước xuống dưới trong trạng thái bình thường nhất, còn những người nhìn nó đang ở trạng thái kì lạ nhất, nó không để ý đến họ mà “lướt nhẹ” như lông hồng vào trong bếp tu hết chai nước suối rồi lại trở lên phòng, nó đi đến đâu mọi người nhìn theo đến nấy, đợi nó khuất bóng rồi mới làm việc của mình, Khánh Thư ngồi đó ngáp dài ngáp ngắn mắt mở không lên dựa dẫm vào người Tú Tuệ, nguyên ngày hôm nay cô thật sự rất vất vả, nhưng chuyện này chỉ e bây giờ không thể nào nói được, đành nhẫn nhịn vậy. Thời gian trôi qua chầm chậm, tất cả dần thấm mệt vì canh chừng nó, dần dần đều di chuyển đến chỗ ngủ của mình cho xong, vừa nghỉ ngơi lại vừa canh chừng nó, vẹn cả đôi đường, riêng về Minh Tuấn, anh đã ngủ mất đất trên ghế sofa.
Chín giờ ba mươi… Tú Tuệ, Khánh Thư, Khánh Du đều thức nhìn nó ngủ.
Mười giờ… Tú Tuệ, Khánh Thư, Khánh Du bắt đầu nghi ngờ.
Mười giờ ba mươi… Cả ba người bắt đầu nằm xuống nhưng vẫn nhìn nó.
Mười một giờ… Chính thức bị cơn buồn ngủ quật ngã!!!
Thời gian cứ thế mà trôi qua, mười một giờ ba mươi, mười hai giờ đúng, mọi chuyện dường như rất yên bình, không một tiếng động nào phát ra ngoài tiếng nước chảy…
/52
|