Long Dương thấy Vân Đình đi vào, liền tiến lên bắt lấy cánh tay Vân Đình, đem hắn đến trước nữ nhân kia, cáu kỉnh hỏi:
“Đệ có nhận ra được người này?”
Nữ nhân kia vốn đang khom người rên rỉ, vừa thấy Long Dương kéo Vân Đình tới cạnh mình, liền sợ hãi đứng dậy, vội vàng nấp sau lưng Lưu Phương, giọng nức nở “Ngươi lại tới làm gì? Ta không nói gì, không nói gì!”
Vân Đình hất tay Long Dương ra, nét mặt hắn trầm xuống, chẳng nói lời nào mà quay đầu bỏ đi. Long Dương nhảy lên hai bước, chắn trước mặt Vân Đình, quát lên:
“Vân Đình! Huynh biết đệ nhận ra được người này! Huynh hôm nay chỉ muốn nghe đệ nói lời thật!”
“Cái gì là lời thật?”
“Người này là mẫu hậu của đệ, có đúng hay không?”
Lưu Phương nghe nói cả kinh, vội xoay người lại nhìn nữ nhân sau lưng mình. Người này đã ở tuổi trung niên, mặc dù vận quần áo hoa lệ nhưng lại xốc xếch, ánh mắt người mơ màng, có điểm kì lạ, vừa thấy y nhìn mình thì đã lập tức chuyển từ khóc sang cười, nói, “Dáng dấp của ngươi thật là đẹp mắt, nhưng con trai ta đẹp hơn ngươi nhiều!” Lưu Phương không khỏi suy nghĩ, buổi chiều hôm nay, Vân Đình đã ôm lấy mình khóc thật nhiều, tất cả đều là bởi vì hắn tư niệm mẫu thân. Người này nếu thật là mẫu hậu của hắn, làm thế nào hắn có thể lãnh đạm.
“Đây không phải là mẫu thân đệ!”
“Người là Dương hậu và cũng chính là mẫu hậu của đệ!”
“Bà ấy không xứng đáng! Đệ chỉ có một mẫu thân, đã qua đời rồi.” Vân Đình hung hăng nhìn chằm chằm Long Dương.
“Vậy đệ đã chịu thừa nhận? Bởi vì người không phải là mẹ ruột đệ, liền bị đệ ném qua một bên, không quan tâm, không hỏi tới?” Long Dương vẫn không buông tha Vân Đình.
“Bà ấy bị thất tâm phong.”
“Thất tâm phong? Nga, bà ấy đã nói cho ta biết, có người đã giết huynh giết cha, vậy cũng chính là lời điên khùng rồi?”
Long Dương cố ý đem bốn chữ “giết huynh giết cha” nói thật chậm, mắt nhìn thẳng Vân Đình, chờ đợi xem hắn đáp lại như thế nào.
“Đương nhiên là lời điên khùng, đại ca nói như vậy là có ý gì? Huynh cho rằng là đệ làm sao?” Vân Đình hiển nhiên bị Long Dương chọc giận, hắn ngẩng đầu lên, cùng Long Dương đối mắt, răng cắn lại, tay nắm chặt thành hìnhquả đấm, giống như chuẩn bị cùng Long Dương quyết chiến.
Long Dương thấy Vân Đình lý trực khí tráng như thế, liền thở phào nhẹ nhõm, nói:
“Vân Đình, đây là người chí thân của đệ, đệ hãy để ngự y xem bệnh chữa trị, chăm sóc chu toàn. Đệ quý trọng phụ vương và huynh trưởng của mình nhưng lại không hề quan tâm đến mẫu hậu, làm như thế khác nào để cho thế nhân nhạo báng.”
“Đây là chuyện nhà của đệ, không nhọc đại ca quan tâm.” Vân Đình vẫn bất vi sở động.
Long Dương dừng lại một chút, tựa hồ muốn nói điều gì nhưng lại thôi, trong lòng hắn cũng không nguyện ý tin tưởng những lời nói của vị nữ nhân này, chẳng qua là lúc sáng vô tình trông thấy người này đang bị mấy cung nữ cùng thị vệ cưỡng ép lôi đi, mặc cho tiếng kêu gào vang lên inh ỏi. Long Dương chứng kiến cảnh đó, không nhịn được, liền bảo Thương Kiếm cứu người. Không ngờ rằng chỉ qua mấy câu hỏi thăm, mới biết được người hóa ra chính là Dương hậu mà mọi người đồn đãi là đã mất tích. Dương hậu nhìn thấy Long Dương, lập tức quỳ xuống đất, nước mắt lăn dài, xin hắn vì mình làm chủ. Qua lời nói của Dương hậu thì Thái tử cùng Dương vương đều bị Vân Đình giết chết, bản thân người không có chỗ thể đi, sống không bằng chết. Những lời nói của người đều khá chuẩn xác, tựa hồ không giống người điên, chính vì vậy Long Dương càng cảm thấy lo âu nên đã vội vàng chạy đến vườn thuốc để gặp Vân Đình hỏi cho ra lẽ, nhưng không ngờ chẳng tìm được Vân Đình và Lưu Phương. Sau đó, Thương Kiếm chạy tới nói cho hắn biết là Đoạn Nhật muốn đưa Vương hậu đi, cho nên hắn phải vội vàng chạy về ngăn lại. Bởi vì Long Dương là huynh trưởng kết nghĩa của Vân Đình cho nên Đoạn Nhật không dám vọng động, chỉ biết cúi đầu nghe lệnh và lui bước ra ngoài. Sau đó, Long Dương cùng Thương Kiếm chờ ở Thiên Vân Điện, đợi Vân Đình trở lại để hỏi rõ ngọn nguồn.
Vân Đình mặc dù không thừa nhận, nhưng qua thái độ của hắn thì có thể thấy hắn căn bản không đặt người mẫu hậu này trong mắt. Long Dương từ trước đến giờ luôn nói thẳng, cho nên chẳng ngần ngại hỏi:
“Vân Đình, đệ hãy nói thật cho huynh biết, phụ vương và huynh trưởng của đệ có phải do sinh bệnh mà chết?”
“Nếu đại ca nếu không chịu tin đệ mà cứ nhất quyết tin vào những lời xằng bậy của nữ nhân điên này thì đệ giải thích thì có ích lợi gì?”
“Chính vì không tin vào những lời hồ ngôn của người khác nên huynh mới muốn nghe đệ giải thích. Nếu đệ còn coi huynh là đại ca thì hãy cho huynh biết sự thật!”
Vân Đình vốn đã tức giận nên không muốn cùng Long Dương nói tiếp. Nhưng khi hắn vừa quay đầu thì đã nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc xen lẫn sợ hãi của Lưu Phương, trong lòng hắn bất giác rùng mình, Lưu Phương nhất định đã tin những lời nói của Long Dương. Hắn nhớ tới mình còn phải thỉnh cầu Long Dương để Lưu Phương ở lại bên cạnh hắn, bộ dáng như vậy thì làm thế nào mở lời, vì vậy chậm hạ khẩu khí, giơ tay ra hiệu cho Đoạn Nhật mang Dương vương hậu đi ra ngoài. Long Dương không yên lòng, vội sai Thương Kiếm đi theo hộ vệ, Vân Đình cũng không còn ngăn trở.
Đợi đến khi bên trong điện chỉ còn lại ba người, Vân Đình mới thở dài dài, nói:
“Đại ca, đệ biết huynh cũng là con người chí hiếu, chẳng qua là thiên hạ to lớn, không phải người nào cũng như phụ mẫu, đệ muội của huynh, luôn yêu thương huynh. Huynh có biết huynh trưởng Vân Tiêu của đệ một mực muốn giết đệ? Vương hậu thì không ngừng hãm hại mẫu thân đệ, mẹ con bọn họ luôn muốn đẩy đệ và mẫu thân vào chỗ chết.”
Long Dương nghe xong không khỏi lắc đầu, “Huynh trưởng của đệ là Thái tử địa vị cao quý, ngày sau hiển nhiên là Quốc vương, mẫu thân hắn là Vương hậu, thân phận tôn quý cực điểm, mẫu tử đệ cũng không tranh giành thứ gì với họ, vì sao họ lại không dung nạp hai người?”
Vân Đình lắc đầu, môi nở một nụ cười gượng gạo, nói tiếp, “Đại ca, huynh có điều không hiểu, có người trời sinh không bao giờ chịu buông tha cho cát sỏi trong mắt mình, dù cho nó có nhỏ đến đâu. Mẫu thân của đệ thường nhắc nhở đệ, phụ vương đệ hận nhất là trưởng ấu loạn tự, thủ túc tương tàn, Vân Tiêu là con trai lớn, lại là do Vương hậu sinh ra, mẫu tử đệ kiếp này phải thật cẩn thận, không nên cùng bọn họ tranh đấu, tránh đưa tới mầm tai họa sau này. Cho nên từ nhỏ đệ đã bị huynh trưởng bắt nạt, huynh ấy đến chỗ nào cũng bắt đệ đi theo, lại còn bỏ mặc một mình đệ trong núi, bất kể đệ sống chết ra sao.”
Vân Đình nói tới đây, không khỏi nhìn sang Lưu Phương, chỉ cần nghĩ đến buổi chiều ngày hôm nay, được ở cùng Lưu Phương, được ôm chặt lấy y thì đã hóa giải được bao nhiêu đau đớn trong lòng hắn.
“Năm đệ mười bảy tuổi, mẫu thân nói sức khỏe không tốt, không muốn đệ ở lại trong cung nên đã bảo đệ đến Khương Quốc học đạo. Vì không muốn đi ngược lại tâm nguyện của mẫu thân, đệ đã hứa với người sẽ học đạo ba năm, sau khi học thành lập tức quay về vương cung. Ba năm học nghệ, đệ thật may mắn khi quen biết với đại ca. Sau khi học đạo xong, đệ hào hứng trở về Dương Quốc, không ngờ dọc đường đi liên tục bị truy sát, nếu không phải nhờ Thương Cổ quốc sư cứu giúp thì e Vân Đình đã sớm bỏ mạng trên đường. Đến vương cung, bọn họ không để cho đệ vào cửa, đến khi Đoạn Nhật cùng phụ vương xuất hiện, chứng minh thân phận thì đệ mới có thể bước vào cung. Ai ngờ rằng khi đệ đến hậu cung, lần tìm khắp nơi cũng không tìm thấy mẫu thân. Phụ vương nói, mẫu thân đệ bởi vì thân thể không tốt nên đã qua đời vào một năm trước. Đại ca, huynh có tin không? Mẫu thân đệ bệnh qua đời đã một năm, cư nhiên không có ai nói cho đệ biết, không có ai vì người phát tang! Buồn cười hơn nữa, Vân Tiêu còn nói đây là ý nguyện của mẫu thân đệ, là sợ đệ bi thương quá độ! Âm mưu, tất cả đều là âm mưu! Bọn họ đã hại chết mẫu thân của đệ, thế mà tất cả vẫn còn ở trước mặt đệ giả vờ từ bi!”
Vân Đình càng nói càng phẫn hận, hắn đấm mạnh lên mặt bàn, làm cho những mô hình xung quanh ngã lệch.
Nhìn biểu hiện của Vân Đình, Long Dương đã cảm nhận được nỗi oán hận sâu tận cùng trong hắn. Vân Đình đã căm thù Vương hậu như thế thì không cách nào khiến hắn thay đổi cách đối xử dành cho người. Sau một hồi suy nghĩ, Long Dương cẩn thận hỏi, “Cho nên đệ hoài nghi huynh trưởng đệ đã hại chết mẫu thân đệ? Nhưng vì sao bọn họ phải làm như vậy?”
“Vì sao ư? Từ xưa đến nay, bọn họ luôn muốn hãm hại mẫu tử đệ, mẫu thân nếu không phải lo nghĩ cho an nguy của đệ thì làm sao lại đành lòng để cho đệ đến Khương Quốc? Ba năm không thể gặp nhau, không ngờ rằng xa cách hôm đó đã trở thành nghìn thu vĩnh biệt!”
“Cho nên đệ giết Thái tử là vì báo thù cho mẫu thân?”
“Hừ! Đại ca cho rằng đệ là người thế sao? Đệ không làm chuyện đó! Cái chết của Vân Tiêu là do ông trời sắp đặt. Hôm đó, huynh ấy nói đệ đã vì mẫu thân tụng kinh, hiếu cảm động thiên, muốn cùng phụ vương và đệ, phụ tử ba người gặp nhau. Có lẽ Vân Tiêu biết nếu chỉ mời đệ thì đệ tuyệt đối sẽ không đi. Khi đã an tọa, huynh ấy cùng phụ vương muốn mời rượu đệ, huynh ấy cạn trước để thể hiện sự tôn trọng, ai ngờ rằng sau khi uống vào thì miệng liền sùi bọt trắng, đột ngột mất mạng. Hắc hắc, thật là báo ứng. Chỉ là Vân Tiêu vừa chết, phụ vương lại hoài nghi là do đệ hạ độc, bắt đệ uống cạn rượu trong tay…”
Lưu Phương nghe đến đó đã thấy trong đáy mắt Vân Đình ánh lên màng nước, trong lòng không khỏi buồn bã. Phụ vương hắn nếu thật sự yêu thương con trai mình thì như thế nào lại vì một người con vừa mới chết mà để cho một người con khác uống cùng loại rượu độc. Có thể thấy được trong lòng Dương vương, vẫn có chỉ có một mình Thái tử. Lưu Phương có thể nhìn thấy phảng phất hình ảnh lúc đó của Vân Đình, chính là một cỗ tính khí bướng bỉnh, đứng cạnh thi thể huynh trưởng, đem rượu uống một hơi cạn sạch.
“Phụ thân thấy đệ đã uống hết rượu nhưng vẫn không sao, liền chửi mắng đệ, bảo đệ hạ độc hại Vân Tiêu…” Vân Đình không nói tiếp, trên thực tế, Vân Đình đã bị Dương vương đá lăn trên đất, Dương vương ra sức đạp vào lưng hắn, lại dùng tay nắm lấy đầu hắn đập thẳng vào mặt đất, miệng không ngừng mắng hắn là nghiệt chướng. Vân Đình bị phụ thân đánh tới bể đầu chảy máu, bất tỉnh nhân sự nhưng không hề phản kháng. “Phụ thân tức giận, nâng kiếm muốn giết đệ, cũng nhờ Đoạn Nhật ngăn lại, cầu xin phụ thân khai ân. Phụ thân đột nhiên hỏa khí công tâm, cả người ngã xuống đất, ba ngày sau liền qua đời.”
Vân Đình nhắm mắt, nhẹ thở dài, như đang cố ổn định lòng mình trước câu chuyện thê lương xảy ra đêm hôm đó, “Vương hậu nhìn thấy Vân Tiêu đã chết, phụ vương qua đời, không chịu nổi nên đã hóa điên. Những gì người nói, đều là những lời đồn đãi, không phải do tận mắt chứng kiến, cho nên cũng không có người tin.”
Vân Đình nói đến đây, tức thì nhìn sang Long Dương, nét mặt thẳng thắn, “Đại ca biết Vân Đình không phải là một ngày hay hai ngày, chúng ta là huynh đệ kết nghĩa, tại sao không tin Vân Đình mà lại nghe lời của người bên cạnh? Đại ca suy nghĩ kĩ lại xem, Vân Đình nếu thật là người vô tình, như thế nào lại mặc cho nữ nhân điên này ở trong cung hồ ngôn? Vân Đình chẳng qua là niệm tình người cũng là thê tử phụ thân, là Vương thân duy nhất, mới lưu người ở lại chỗ này. Vương hậu đối với mẹ con đệ không có lấy nửa điểm ân tình, đệ làm như vậy đã coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, nếu muốn đệ gọi người này là mẫu hậu thì vạn lần không có khả năng!”
Long Dương nghe Vân Đình nói xong, ngỡ ngàng ngồi xuống, tiền tư hậu tưởng, không biết phải phân biệt như thế nào. Những lời Vân đình nói, tựa hồ thuận lý thành chương, việc hắn cùng thân mẫu tình thâm, Long Dương cũng đã sớm biết, hắn đối đãi với Vương hậu như thế cũng là tình hữu khả nguyên. Nhưng nếu đúng như Vân Đình nói thì vì sao ngày trước hắn lại hoảng hốt cho hay phụ thân và huynh trưởng hắn vì bạo bệnh mà qua đời, Vương hậu thì mất tích? Có phải do hắn không muốn thế nhân biết chuyện Vương hậu bị điên? Nếu như không phải là Vân Đình giết, vậy người giết huynh trưởng hắn là ai, có người muốn giết Thái tử, giá họa cho Vân Đình? Sự việc này có rất nhiều nghi vấn, Long Dương nhất thời nghĩ không thông, càng không biết có nên tin lời của Vân Đình hay không.
Vân đình thấy Long Dương trầm tư, biết trong lòng hắn vẫn còn nỗi nghi ngờ, liền xoay người nhìn Lưu Phương, hỏi, “Lưu Phương, ngươi tin tưởng Vân Đình, phải không?”
Lưu Phương không trả lời, nhưng trong lòng y đã nguyện ý tin tưởng Vân Đình. Long Dương ắt hẳn cũng có chung suy nghĩ với y.
Lưu Phương là một cô nhi, từ nhỏ đã được sư phụ nuôi lớn, cuộc đời y ngoài sư phụ ra thì chỉ có Long Dương là người quan trọng. Đối với những dối lừa trong vương cung, tranh quyền đoạt vị, y chưa từng được nghe nói qua. Chỉ là theo như lời Long Dương, Lưu Phương hiểu được phụ từ tử hiếu là chuyện hòa thuận, giống như những gia đình bình thường khác. Cho nên, Lưu Phương mặc dù không thể hiểu tại sao lại có chuyện tranh đấu như Vân Đình đã kể. Nhưng chuyện Vân Đình muốn giết huynh giết cha, Lưu Phương không nào thể tin được.
Mặc dù Lưu Phương không nói gì, nhưng ánh mắt ấm áp, cũng như vẻ mặt không chút trách móc hay nghi ngờ của y đã khiến Vân Đình cảm động. Quả thật giống như những gì mẫu thân nói, Lưu Phương hoàn toàn tin tưởng vào cảm nhận của bản thân, y luôn trân trọng, gìn giữ những gì mình yêu quý. Giờ đây, Vân Đình đã không thể khắc chế những suy nghĩ trong lòng mình nữa rồi, vô luận như thế nào, hắn nhất định phải giữ được Lưu Phương ở lại bên mình.
“Đại ca, Vân Đình có chuyện muốn được nói riêng với huynh.”
“Nơi này không có người ngoài, đệ nói đi.”
“Đệ chỉ muốn nói với một mình huynh.”
“Vậy ta về Yên Hà Cung trước.” Lưu Phương tế nhị cáo lui, trả không gian lại cho Long Dương và Vân Đình.
Lưu Phương ra đến bên ngoài cung thì thấy Thương Kiếm đang lo lắng đi qua đi lại ở hành lang. Trong thấy Lưu Phương, Thương Kiếm vội vàng tiến lên hỏi:
“Cố đạo trưởng, bệ hạ còn đang cùng Dương vương nói chuyện sao?”
“Đúng vậy.”
“Đạo trưởng có biết họ nói gì không?”
“Điều này… Vừa rồi ngươi cũng đã thấy, chính là về chuyện Dương vương hậu. Thế nào, người đã xảy ra chuyện gì à?”
“Không có, không có, người rất tốt, đã có người bên cạnh hầu hạ nghỉ ngơi.”
Ánh mắt Thương Kiếm dừng lại nơi Lưu Phương, dường như muốn nói điều gì với y nhưng rốt cuộc vẫn không thể mở lời. Lưu Phương thấy hắn có lời nhưng không thể nói, cũng thấy có chút kỳ quái, thường ngày Thương Kiếm đối xử với y như đối với Long Dương, không hề che giấu, không biết hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến Thương Kiếm trở nên khác thường như thế. Nhưng nếu Thương Kiếm đã không muốn nói, ắt hẳn phải có nguyên nhân, Lưu Phương ngay sau đó liền chắp tay rời đi, trở lại Yên Hà Cung để chờ Long Dương.
Hơn một canh giờ sau, cánh cửa Thiên Vân Điện bật mở, Long Dương bước ra ngoài với nét mặt giận dữ, Thương Kiếm nãy giờ đứng chờ ở bên ngoài, vội vàng tiến lên hành lễ, sau đó rỉ tai mấy câu với Long Dương. Long Dương nghe Thương Kiếm nói xong, sắc mặt cả kinh, hắn cảm thấy nơi này không tiện nói chuyện nên bảo Thương Kiếm rời đi. Chỉ trong giây lát, bóng dáng hai người đã nhanh chóng biến mất giữa những bước tường cung điện tầng tầng lớp lớp.
Rất lâu sau, Vân Đình cũng bước ra, hắn mệt mỏi buông thõng thân thể. Vân Đình đảo mắt nhìn xung quanh, khi đã chắc chắn không có người bên cạnh thì hắn mới cười phá lên.
“Vân Đình à Vân Đình, ngươi quả là một thằng ngốc, ngươi chẳng lẽ quên mất, huynh đệ vốn là không… có thể tin. Ngươi lại còn đi cầu huynh ấy? Hắc hắc, thiên hạ vì sao lại có ngu ngốc như ngươi! Quá buồn cười, ngươi thật là quá buồn cười!… Nhưng Long Dương à, huynh cũng đừng quá đắc ý, ta không tin huynh thật lòng yêu Lưu Phương như vậy! Hắc hắc, huynh có thể chấp nhận được trong lòng y có ta sao?… Lưu Phương… Lưu Phương, ngươi không thể đi, ta sẽ không để cho ngươi rời đi, sẽ không!” Vân Đình chống hai tay trên lan can, từng ngón tay bấu chặt vào đầu gỗ.
“Bệ hạ, lão thần đã quay về.” Từ phía sau bỗng truyền tới một thanh âm trầm ổn.
Vân Đình quay đầu nhìn lại, trước mặt hắn là một vị lão quan vận khôi bào, mái tóc trắng tựa cước đang quỳ kính cẩn.
“Quốc sư! Người đã trở lại!” Vân Đình vội vàng tiến lên đỡ, “Quốc sư thay ta đốc thúc chuyện tu sửa đường sông, tại sao đột nhiên lại quay về?”
“Lão thần mới vừa nhận được tin tức từ Đoạn tướng quân, biết được Khương vương tới chơi, cho mới vội vã quay về bái kiến.”
“Nga?” Vân Đình bỗng chốc ngẫm nghĩ, hắn không hề bảo Đoạn Nhật đưa tin cho Thương Cổ, tại sao Đoạn Nhật lại dám tự làm chủ.
Thương Cổ không biết những suy nghĩ của Vân Đình nên vẫn thích thú nói, “Thanh Vi Đạo trưởng là sư huynh của lão thần, người đã từng nói với thần về Khương vương, cho nên thần rất muốn được diện kiến một lần.”
“Vậy Hợp Dương chân nhân là sư đệ của quốc sư?” Vân Đình lúc này mới nhớ tới, thì ra quốc sư cùng sư phụ của Lưu Phương có mối quan hệ sâu xa như vậy, chuyện quan trọng thế này mà trước giờ hắn lại không nhớ ra.
“Đúng vậy, bệ hạ hỏi như thế, chẳng lẽ lần này sư đệ cũng tới sao?”
“Không có không có, hắn có một đồ đệ gọi Cố Lưu Phương sao?”
“Đúng vậy, Hợp Dương sư đệ đã thu nhận đệ tử này rất sớm, khuynh tâm tài bồi, nghe nói sáng suốt hơn người, rất có tài trị quốc an bang. Hợp Dương một mực đem đệ tử theo bên người, bây giờ chắc là đang ở Khương Quốc.”
“Y đang ở cạnh Khương vương Long Dương, lần này cũng đến đây.” Vân Đình dừng một chút, nói tiếp, “Quốc sư, ta có một chuyện muốn nhờ người giúp, Cố Lưu Phương này quả thật có tài hoa hơn người, ta vô cùng coi trọng nên muốn giữ y ở bên cạnh. Tiếc rằng vừa rồi cùng đại ca nói hết nửa ngày, huynh ấy vẫn nhất mực không chịu để Lưu Phương lại, không biết quốc sư nhưng có diệu kế gì không?”
“Thì ra vừa rồi bệ hạ là vì chuyện này mà lo nghĩ?”
“Phải.” Vân Đình cố tình hạ thấp mình, không muốn Thương Cổ nhìn thấu tâm sự của của hắn. “Ta vừa mới lên ngôi không lâu, đang rất cần lương thần bên cạnh giúp đỡ, ta nhất định phải giữ Cố Lưu Phương ở lại Dương Quốc.”
Thương Cổ thấy Vân Đình kiên quyết như thế, trong lòng có điểm nghi ngờ, nhưng xem ra Vân Đình không muốn nói rõ, cho nên lão cũng không tiện hỏi thêm. Thương Cổ ghé mắt suy nghĩ một chút, liền nói “Thần có hai phương pháp, bệ hạ có thể cân nhắc. Thứ nhất, trực tiếp bắt giữ Cố Lưu Phương, giao cho bệ hạ, chỉ là nếu làm như vậy thì khó tránh khỏi cùng Khương vương xung đột.”
Vân Đình vội vàng lắc đầu, hắn không muốn gây thương tổn cho Lưu Phương.
“Thứ hai, thần có ba nghìn quân sĩ đang trên đường đến đây, sáng sớm ngày mai sẽ tới bên ngoài vương cung, có thể vây kín cả cung điện. Bệ hạ hãy nói dối là có binh biến xảy ra, giữ nhóm người Khương vương ở lại cung. Trong thời gian đó, bệ hạ hãy lựa lời thuyết phục, ngày qua ngày, tự nhiên có thể làm Khương vương đổi ý.”
“Ý của người là, là giam giữ bọn họ?”
“Bệ hạ đã cùng Khương vương nói thẳng mọi việc, lý nào người chịu tiếp tục ở lại nơi này?”“Điều này… Ta nhất thời không nghĩ tới.” Vân Đình có chút buồn phiền, hắn vốn là người tỉ mỉ, chu đáo, thế mà bây giờ lại trở nên xung động. Cũng may hiện giờ nhóm người Long Dương vẫn còn ở trong cung, những gì Thương Cổ nói không phải là không làm được, hắn chỉ cần xem như không biết gì, Long Dương tất cũng không có biện pháp, khuyên nhủ nếu như bất thành, có thể giả vờ để cho Long Dương phá vòng vây và giữ Lưu Phương ở lại. Đây chính là một diệu kế.
“Chỉ là Long Dương có hơn mười tên hộ vệ ở tại cung nội, hộ vệ của ta cũng chỉ có hơn hai mươi người, nhân mã của quốc sư ngày mai mới có thể đến đây, vậy tối nay chúng ta nên làm sao?”
Thương Cổ chỉ điểm, “Vậy thì phải xem bệ hạ có thể khiến họ tin tưởng hay không, thần cho rằng bọn họ chưa hẳn đã hoài nghi ngài.”
“Ừ, ta đã hiểu. Quốc sư mau chóng xuất cung an bài mọi chuyện đi.”
“Tuân lệnh, lão thần cáo lui.” Thương Cổ nói xong, liền hành lễ lui ra.
Vân Đình đi tới đi lui bên trong hành lang với tâm trạng bất an, cuối cùng, cũng lấy lại được bình tĩnh. Hắn gọi Đoạn Nhật đến, phân phó mấy câu, sau đó một mình đi tới Tử Tiêu Điện.
Giờ phút này ở Yên Hà Cung, Lưu Phương đang một mình suy nghĩ, không biết Vân Đình và Long Dương đã nói chuyện gì với nhau, còn có dáng vẻ khác thường của Thương Kiếm, dường như đang cố ý muốn giấu giếm y chuyện gì, chẳng lẽ Lưu Phương đã làm sai điều gì sao?
Trong lúc Lưu Phương đang có suy nghĩ rối bời thì Long Dương đột nhiên đẩy cửa bước vào. Lưu Phương nhìn thấy thần sắc nghiêm túc của Long Dương, chân mày cau lại, lo lắng trong lòng không khỏi tăng thêm.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Lưu Phương cẩn thận hỏi.
“Lưu Phương, vừa rồi Vân Đình đã cầu xin ta một chuyện.”
“Có thể cho Lưu Phương biết được không?”
Long Dương nhìn Lưu Phương bằng ánh mắt chưa từng thấy qua, Lưu Phương cảm thấy lòng mình trầm xuống, tràn đầy dự cảm chẳng lành.
“Vân Đình muốn ngươi ở lại Dương Quốc.”
“Cái gì?” Lưu Phương ngỡ rằng mình nghe lầm, “Dương vương vì sao muốn ta lưu lại, như vậy có nghĩa là gì?”
“Vân Đình nói ngươi là người đệ ấy tìm kiếm nhiều năm qua, là ân nhân cứu mạng đệ ấy, di mệnh của mẫu thân Vân Đình là muốn đệ ấy chiếu cố ngươi, đệ ấy còn nói…” Long Dương không tự chủ nhìn xuyên áo choàng của Lưu Phương, Vân Đình đã lấy y phục của mẫu thân đưa cho Lưu Phương. Vân Đình cư nhiên nói với Long Dương, đêm qua hắn đã đưa Lưu Phương đến suối tắm rửa, hắn còn giúp y thay quần áo, được tận mắt chiêm ngưỡng thân thể Lưu Phương. Buổi chiều ngày hôm nay, Lưu Phương đã ở trong vòng tay của Vân Đình rất lâu, y đã chấp nhận hắn rồi, chỉ cần Long Dương đồng ý, Lưu Phương nhất định sẽ lưu lại. Long Dương mặc dù không tin những gì Vân Đình nói, nhưng tại sao đến giờ vẫn không thể quên được. Từng lời, từng chữ của Vân Đình cứ lởn vởn xuất hiện trong đầu Long Dương, dày vò tâm trí hắn.
“… Vân Đình còn nói đệ ấy thích ngươi, ngươi cũng thích đệ ấy, Vân Đình bảo ta hãy thành toàn cho hai người.”
“Không!!!” Lưu Phương quả thật không thể nào tin nổi những gì Long Dương vừa nói…, hắn vừa nói những gì? Cái gì mà Vân Đình thích y? Cái gì mà thành toàn cho hai người? Lưu Phương chỉ cảm nhận được mâu quang lãnh nhược băng sương của Long Dương, hoàn toàn không tìm thấy chút ấm áp nào. Chẳng lẽ Long Dương tin những lời của Vân Đình? Cứ như thế mà tin?
“Không! Không phải vậy! Lưu Phương không có thích quá Vân Đình! Ta thật đã cứu hắn, nhưng đó là mười năm trước rồi, lúc ấy ta cũng không nhận ra được hắn! Lưu Phương chỉ là muốn cứu người mà thôi!” Lưu Phương liều mạng giải thích, y không hiểu tại sao Long Dương lại có thể suy nghĩ như vậy, chẳng lẽ bởi vì mười năm trước y đã cứu một hài tử sao?
Nước mắt Long Dương đang chờ chực rơi ra nhưng khi nhìn tay chân luống cuống của Lưu Phương, hắn chỉ cảm thấy như mình đã nuốt tất cả vào cổ họng.
“Buổi chiều hôm nay, ngươi cùng Vân Đình ở trên sườn núi của vườn thuốc?”
“Ta… Ta ở đó, Vân Đình muốn đưa ta đi xem thảo dược.”
“Ta đi vườn thuốc tìm các ngươi, ngươi có nhìn thấy ta?”
“Ta nhìn thấy…”
“Vậy tại sao không đến gặp ta?”
“Đó là bởi vì… Đó là bởi vì… Ta lúc ấy…” Lưu Phương không thể nói dối, thật sự y đã nhìn thấy Long Dương, còn tại sao không gọi hắn, là bởi vì y lúc ấy đang bị Vân Đình ôm chặt, sợ hắn hiểu lầm. Nếu như Long Dương biết được chuyện này, không biết hắn sẽ nghĩ như thế nào. Giờ đây, y phải giải thích ra sao?
“Bởi vì lúc ấy ngươi đang ở trong vòng tay của Vân Đình!” Long Dương cười khổ nhìn Lưu Phương, y không thể trả lời hay là không muốn trả lời?
“Không, không phải như ngươi nghĩ đâu!”
“Ngươi còn nói với Vân Đình, muốn kiếp này được sống bên đệ ấy!”
Lưu Phương cảm thấy tinh thiên phích lịch, thì ra Long Dương đã nghe được những lời như vậy. Nhưng điều đó không phải là thật! Lưu Phương quỳ xuống trước mặt Long Dương, hai tay kéo lấy người hắn, nước mắt lăn dài, khóc không thành tiếng.
“Ta không có! Ta không có nói những lời như vậy! Thật không có! Hắn lúc ấy ôm lấy ta khóc rất nhiều, ta chỉ là muốn an ủi hắn mà thôi, Long Dương, xin ngươi tin tưởng ta! Ta thật không nói như vậy!”
Long Dương thả hồn về quá khứ, hắn nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy gương mặt đẫm nước của Lưu Phương. Hắn vốn không tin những lời Vân Đình nói…, nhưng vì sao bây giờ lại trở thành sự thật? Dù có nói như thế nào thì Lưu Phương đúng là đã để Vân Đình ôm lấy mình, còn ở cạnh an ủi hắn, bọn họ liệu có phải đã… Hắn không tin!
“Đêm qua, ngươi đã ở đâu?”
“Ta… Vân Đình đưa ta đến Từ Ân Các…”
“Đó là chỗ ở của mẫu thân Vân Đình, đệ ấy còn để cho ngươi tắm rửa, thay y phục trong suối… Ngươi đã ngủ ở đó…”
“Long Dương, ngươi… Làm sao ngươi biết? Có phải Vân Đình đã nói cho ngươi biết? Hắn… Hắn không cho ta nói! Cũng không phải là ta toan tính giấu giếm ngươi…” Lưu Phương bây giờ cảm thấy rất hối hận khi đã không sớm cùng Long Dương nói rõ ràng mọi chuyện, y chưa từng làm sai điều gì, tại sao phải sợ hắn hiểu lầm.
“Lưu Phương, không nên nói nữa, Vân Đình thích ngươi cho nên mới đem y phục của mẫu thân cho ngươi, ngươi không hiểu sao? Vân Đình là người cẩn thận, biết chăm sóc người khác, so vớii ta tốt hơn gấp trăm lần, nếu ngươi… Nếu ngươi thật sự thích đệ ấy, ta sẽ chu toàn cho hai người.”
“Không!” Lưu Phương gần như lạc giọng, “Ta chưa từng thích Vân Đình! Cái này… Y phục này… Là ngươi nói thích, ta mới mặc… Ta… Ta không có…” Lưu Phương cảm thấy tuyệt vọng, y không thể nào phản bác lại điều gì, Lưu Phương không nghĩ Vân Đình bởi vì thích mình nên đã vì mình làm nhiều chuyện như vậy, chính vì thế y mới cư nhiên đón nhận tất cả, chẳng lẽ như thế cũng là có lỗi sao? Long Dương không phải cho là y đã có da thịt gần gũi với Vân Đình, phản bội hắn, và cứ như vậy, để y lại cho Vân Đình?
“Không được bỏ ta ở lại, Long Dương, Lưu Phương là trong sạch, tại sao ngươi không chịu tin ta… Tại sao? Chẳng lẽ chỉ vì một bộ y phục mà ngươi đã không thấy được lòng dạ của Lưu Phương?” Lưu Phương nói tới chỗ này, đột nhiên cúi đầu dùng sức xé rách y phục trên người, cho đến khi tất cả vỡ vụn, từng mảnh vải rải đều khắp phòng thì mới chịu dừng lại.
Long Dương hoảng hốt nhìn cả người Lưu Phương không có lấy một mảnh vải che đậy, thân thể đang quỳ rạp dưới đất bỗng nhiên run lên từng hồi. Hắn cuối cùng cũng không thể chịu nổi, vội vàng cởi áo bào choàng cho Lưu Phương, đem y ôm vào trong ngực. Long Dương cực kỳ hối hận, Lưu Phương chấp nhận dùng phương thức vũ nhục chính mình chỉ để chứng minh bản thân trong sạch, đây thật sự là những gì hắn muốn nhìn thấy, là những điều hắn muốn nghe? Lưu Phương nói không sai, chỉ với một bộ y phục cùng mấy câu nói mà đã dễ dàng khiến hắn hoài nghi, hắn rốt cuộc là không tin Lưu Phương, hay là không tin vào bản thân mình?
Long Dương cảm thấy mình chẳng khác gì bọn tiểu nhân vô sỉ, đang ra sức dùng roi quật vào Lưu Phương, để cho tim y rướm máu. Cái gì mà minh bạch với không minh bạch, thứ mà Long Dương hắn muốn không phải là trinh tiết liệt phụ! Điều duy nhất hắn cần chính là trái tim của Lưu Phương. Hắn sẽ không bao giờ suy nghĩ về những lời nói của Vân Đình nữa, dù là thật hay giả không quan trọng. Chỉ cần Lưu Phương yêu hắn là đã quá đủ rồi!
“Lưu Phương! Không nên như vậy! Không nên như vậy! Là ta không đúng! Ta…Ta đáng chết! Ta là do đố kỵ nên đã nổi cơn điên, mới nói những lời hồ ngôn loạn ngữ! Ta tin tưởng ngươi, thật sự tin tưởng ngươi! Ngươi là Lưu Phương của ta, không ai có thể cướp người từ trên tay ta!”
Lưu Phương bị Long Dương ôm vào trong lòng, nghe được lời của hắn, chỉ cảm thấy bản thân ủy khuất không nói nên lời, liền bật khóc.
“Lưu Phương là con người, không phải vật chơi, Long Dương sao có thể đem Lưu Phương tặng cho người khác?”
“Đừng nói như vậy! Đừng nói như vậy! Lưu Phương, là ta sai lầm, ta đã sai lầm! Tha thứ cho ta, ngươi nhất định phải tha thứ cho ta! Ta không muốn đem ngươi giao cho ai hết! Ta chẳng bao giờ xem ngươi là vật chơi, ngươi không nên xem thường mình như vậy!”
Long Dương ôm lấy Lưu Phương, nước mắt cũng đã rơi từ lúc nào. Khoảnh khắc trước, hắn còn tưởng rằng mình thật có thể để cho Vân Đình đem Lưu Phương đi, nhưng nguyên lai hắn căn bản không làm được, hắn nào phải là người độ lượng như vậy. Khi Lưu Phương thừa nhận những lời Vân Đình nói, hắn tưởng chừng như mình sắp nổi điên! Hắn thật sự sợ Lưu Phương sẽ nói y thích Vân Đình. Nếu điều đó xảy ra thì lúc nãy người quỳ dưới mặt đất khóc rống kia nhất định chính là hắn.
Long Dương ôm lấy Lưu Phương thật chặt, hai khuôn ngực áp sát vào nhau, ấm áp. Hắn tự thề với chính mình, sau này vô luận phát sinh điều gì, hắn cũng sẽ không bao giờ nghi ngờ thực tâm của Lưu Phương một lần nữa, nếu hắn còn làm tổn thương Lưu Phương như thế thì hắn chẳng khác nào là tên hèn hạ, không xứng đáng là một nam nhân. Hắn muốn cùng sinh, cùng tử với Lưu Phương, cả đời nắm tay nhau thật chặt, không xa rời nhau, vĩnh viễn vĩnh viễn ở cùng một nơi.
Hai người cứ ôm nhau như thế, một hồi lâu sau, Long Dương cảm nhận được thân thể Lưu Phương đã dần dần bình tĩnh lại, không còn run rẩy co giật nữa, hắn nhẹ nhàng vuốt lưng của y, nói nhỏ vào tai:
“Lưu Phương, chúng ta phải chuẩn bị thôi. Chỉ sợ Vân Đình sẽ không vì vậy mà bỏ qua, tối nay chúng ta phải rời khỏi đây ngay.”
Lưu Phương đứng dậy, mâu quang hoang mang nhìn Long Dương, y chợt nhớ đến thần sắc dị thường của Thương Kiếm, chẳng lẽ Vân Đình thật sự sẽ đối phó bọn họ sao?
Long Dương vuốt nhẹ gò má của Lưu Phương, nhìn đôi mắt sưng đỏ vì khóc của y, trên má vẫn còn lưu lại những giọt nước ấm, lòng bất giác dâng lên trìu mến. Hắn dùng ống tay áo thay Lưu Phương lau nước mắt trên mặt, cười khổ nói:
“Ngươi quả là đồ ngốc, có phúc không biết hưởng, ở bên cạnh ta quả thật rất nguy hiểm. Mới vừa rồi Thương Kiếm nói với ta, Đoạn Nhật lại tiếp tục an bài thị vệ nội cung, còn nói quốc sư không biết vì chuyện gì đột nhiên trở về. Chỉ sợ ngày mai, chúng ta không thể đi được.”
“Vân Đình làm như vậy… Thật chỉ là vì muốn ta lưu lại?”
“Ta không biết, hôm nay đã phát sinh nhiều chuyện như vậy, ta không muốn mạo hiểm nữa!”
Long Dương vừa nói vừa nhíu mày, hắn thường ngày không thích nghi ngờ người khác nhưng không có nghĩa là hắn ngu xuẩn, tất cả những chuyện xảy ra hôm nay lại khiến hắn một lần nữa tâm thần bất định. Hắn cảm thấy Dương Vương Cung này rất giống với bề ngoài của nó, lạnh như băng như sắt, vô tình vô nghĩa.
Long Dương chỉ dẫn theo mười mấy thân tín hộ vệ tới đây làm khách, đối phương nếu dùng hơn trăm cung kiếm thủ, hắn và Lưu Phương chắc chắn sẽ bị bắt. Thương Kiếm vốn cũng không đồng ý ở lại trong cung, tất cả đều do hắn khăng khăng quyết định, cứ ngỡ rằng việc huynh đệ gặp nhau không có gì là không ổn. Giờ đây nghĩ lại, đúng là hắn đã thiếu suy xét. Muốn ra đi không từ giã, nhưng làm sao dễ dàng rời khỏi thành lũy trùng trùng điệp điệp của Dương Vương Cung? Nếu không đi thì phải làm sao đối mặt với Vân Đình? Hôm nay, Vân Đình đã khổ cầu Lưu Phương với hắn, huynh đệ đã có tâm kết, thật chẳng lẽ phải chờ tới lúc cùng hắn đao thương đối lập sao? Cũng may kể từ khi tiến vào vương cung, Thương Kiếm một khắc cũng không buông lỏng cảnh giác, hai ngày nay hắn đã thăm dò tình hình Dương Vương Cung, chuẩn bị sẵn một tuyến lộ trình, đề phòng bất trắc. Thôi, vô luận như thế nào thì tối nay hắn cùng Lưu Phương nhất định phải rời khỏi nơi này, những chuyện khác chờ đến khi quay lại Khương Quốc hãy nói cũng không muộn.
Lưu Phương thấy Long Dương đã quyết định, cũng không nhiều hỏi, vội vàng đứng dậy đi đến bên hành trang, lấy ra một áo bào cũ. Đang chuẩn bị thay xiêm y, Lưu Phương chợt thấy từ ngực truyền đến cảm giác lạnh, cúi đầu nhìn, hóa ra Long Dương đang đeo nhuyễn giáp vào người y. Nhuyễn giáp này là vật của hoàng gia, có thể kháng cự đao kiếm, nó vốn là vật bất ly thân của Long Dương. Lưu Phương thấy vậy liền muốn cự tuyệt nhưng không ngờ Long Dương đã nhanh chóng cột chặt nó vào người y.
“Ta không cần cái này, ngươi thì không biết võ công, chuyến đi đêm nay, ta không chắc có thể bảo vệ được ngươi, ngươi mặc cái này vào sẽ tránh cho ta nhiều phiền toái!” Hắn thấy Lưu Phương cứ đứng yên tại chỗ, liền nói, “Thế nào? Đồ ngốc, bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”
Lưu Phương mở to mắt nhìn Long Dương một cái, sau đó vội vàng mặc lại y phục, thu dọn hành trang.
Long Dương nhìn lên tường binh khí ở trong phòng, từ gian giữa lấy ra thanh bảo kiếm ngắn nhất đưa cho Lưu Phương, “Cái này cho ngươi phòng thân.” Lưu Phương rút đoản kiếm ra, vung thử vài cái, Long Dương ở bên cạnh nhìn, cảm thấy vừa bực mình vừa có điểm buồn cười, “Ngươi mau thu kiếm vào đi, không tới vạn bất đắt dĩ thì ta cũng không muốn người sử dụng, ta sợ ngươi sẽ đem bản thân mình ra đả thương đầu tiên.” Nghe Long Dương nói như thế, Lưu Phương cũng không hề tức giận, ngược lại trong lòng y dâng lên cảm giác ngọt ngào, chỉ cần có thể cùng Long Dương ở cạnh nhau, dù cho có bắt y xông vào quỷ môn quan, y cũng cam tâm tình nguyện.
Hai người đang chuẩn bị thì nghe ngoài cửa có tiếng người huyên náo, Long Dương vội bảo Lưu Phương ngừng tay, sau đó mở cửa xem xét tình hình.
Thì ra Đoạn Nhật muốn gặp Long Dương, Thương Kiếm đang chắn bên ngoài không để cho hắn vào, cho nên cả hai đã cãi vã.
“Đoạn tướng quân có chuyện gì?”
“Bệ hạ, Dương vương của chúng tôi hôm nay cùng bệ hạ có chút hiểu lầm, làm trễ nải việc dùng bữa của bệ hạ, cho nên đặc biệt thiết yến ở Tử Tiêu Điện để bồi tội, xin bệ hạ cùng Cố đạo trưởng đến dự.”
Thương Kiếm không đợi Long Dương trả lời, liền nói nhanh, “Bệ hạ của ta đã nghỉ ngơi, kính xin Đoàn tướng quân hồi bẩm với Dương vương, tại sao không dời buổi tiệc sang ngày mai?”
“Điều này… Không tốt lắm đâu. Dương vương tự mình chuẩn bị tửu tịch, cũng đã chờ ở trong điện từ lâu, huống chi…” Đoạn Nhật nhìn sang Long Dương, “Bệ hạ y trang chỉnh tề, không giống như đang nghỉ ngơi, mà là muốn ra ngoài.”
“Ngươi? Láo xược!”
“Thương Kiếm! Không được quá đáng với Đoạn tướng quân!” Long Dương thấy Thương Kiếm nổi nóng, liền vội giữ tay muốn rút kiếm của hắn lại, sau đó nói với Đoạn Nhật, “Trở về báo với Vân Đình, ta cùng Lưu Phương sẽ đến ngay.”
“Dương vương có lệnh, xin bệ hạ cùng thần đến Tử Tiêu Điện, nếu không thần chính là kháng chỉ bất tuân!” Đoạn Nhật cũng ngẩng đầu, không hề có ý thối nhượng.
Long Dương nhìn chằm chằm Đoạn Nhật, người này kiên quyết như thế, nếu cứng rắn không thuận theo, chỉ sợ kế hoạch của hắn sẽ bại lộ. Thôi thì cứ làm theo ý Vân Đình, tùy thời cơ mà ứng biến.
Dương Vương Cung trong đêm tối âm lãnh vô cùng, một nhóm người cầm đèn đi xuyên qua giữa hành lang, theo sau là vài bóng người, trong đó nổi lên hai thân ảnh hồng bạch sánh bước bên nhau. Họ cứ đi mãi cho đến khi tất cả biến mất sau cánh cửa uy nga của Tử Tiêu Điện.
oOo
Thất tâm phong: thần trí không tỉnh táo
Lý trực khí tráng: có nghĩa tương tự như “cây ngay không sợ chết đứng”
Tình hữu khả nguyên: về tình thì có thể lượng thứ
Tinh thiên phích lịch: sấm sét giữa trời quang, tai hoạ giáng xuống đột ngột
Tửu tịch: bữa tiệc
“Đệ có nhận ra được người này?”
Nữ nhân kia vốn đang khom người rên rỉ, vừa thấy Long Dương kéo Vân Đình tới cạnh mình, liền sợ hãi đứng dậy, vội vàng nấp sau lưng Lưu Phương, giọng nức nở “Ngươi lại tới làm gì? Ta không nói gì, không nói gì!”
Vân Đình hất tay Long Dương ra, nét mặt hắn trầm xuống, chẳng nói lời nào mà quay đầu bỏ đi. Long Dương nhảy lên hai bước, chắn trước mặt Vân Đình, quát lên:
“Vân Đình! Huynh biết đệ nhận ra được người này! Huynh hôm nay chỉ muốn nghe đệ nói lời thật!”
“Cái gì là lời thật?”
“Người này là mẫu hậu của đệ, có đúng hay không?”
Lưu Phương nghe nói cả kinh, vội xoay người lại nhìn nữ nhân sau lưng mình. Người này đã ở tuổi trung niên, mặc dù vận quần áo hoa lệ nhưng lại xốc xếch, ánh mắt người mơ màng, có điểm kì lạ, vừa thấy y nhìn mình thì đã lập tức chuyển từ khóc sang cười, nói, “Dáng dấp của ngươi thật là đẹp mắt, nhưng con trai ta đẹp hơn ngươi nhiều!” Lưu Phương không khỏi suy nghĩ, buổi chiều hôm nay, Vân Đình đã ôm lấy mình khóc thật nhiều, tất cả đều là bởi vì hắn tư niệm mẫu thân. Người này nếu thật là mẫu hậu của hắn, làm thế nào hắn có thể lãnh đạm.
“Đây không phải là mẫu thân đệ!”
“Người là Dương hậu và cũng chính là mẫu hậu của đệ!”
“Bà ấy không xứng đáng! Đệ chỉ có một mẫu thân, đã qua đời rồi.” Vân Đình hung hăng nhìn chằm chằm Long Dương.
“Vậy đệ đã chịu thừa nhận? Bởi vì người không phải là mẹ ruột đệ, liền bị đệ ném qua một bên, không quan tâm, không hỏi tới?” Long Dương vẫn không buông tha Vân Đình.
“Bà ấy bị thất tâm phong.”
“Thất tâm phong? Nga, bà ấy đã nói cho ta biết, có người đã giết huynh giết cha, vậy cũng chính là lời điên khùng rồi?”
Long Dương cố ý đem bốn chữ “giết huynh giết cha” nói thật chậm, mắt nhìn thẳng Vân Đình, chờ đợi xem hắn đáp lại như thế nào.
“Đương nhiên là lời điên khùng, đại ca nói như vậy là có ý gì? Huynh cho rằng là đệ làm sao?” Vân Đình hiển nhiên bị Long Dương chọc giận, hắn ngẩng đầu lên, cùng Long Dương đối mắt, răng cắn lại, tay nắm chặt thành hìnhquả đấm, giống như chuẩn bị cùng Long Dương quyết chiến.
Long Dương thấy Vân Đình lý trực khí tráng như thế, liền thở phào nhẹ nhõm, nói:
“Vân Đình, đây là người chí thân của đệ, đệ hãy để ngự y xem bệnh chữa trị, chăm sóc chu toàn. Đệ quý trọng phụ vương và huynh trưởng của mình nhưng lại không hề quan tâm đến mẫu hậu, làm như thế khác nào để cho thế nhân nhạo báng.”
“Đây là chuyện nhà của đệ, không nhọc đại ca quan tâm.” Vân Đình vẫn bất vi sở động.
Long Dương dừng lại một chút, tựa hồ muốn nói điều gì nhưng lại thôi, trong lòng hắn cũng không nguyện ý tin tưởng những lời nói của vị nữ nhân này, chẳng qua là lúc sáng vô tình trông thấy người này đang bị mấy cung nữ cùng thị vệ cưỡng ép lôi đi, mặc cho tiếng kêu gào vang lên inh ỏi. Long Dương chứng kiến cảnh đó, không nhịn được, liền bảo Thương Kiếm cứu người. Không ngờ rằng chỉ qua mấy câu hỏi thăm, mới biết được người hóa ra chính là Dương hậu mà mọi người đồn đãi là đã mất tích. Dương hậu nhìn thấy Long Dương, lập tức quỳ xuống đất, nước mắt lăn dài, xin hắn vì mình làm chủ. Qua lời nói của Dương hậu thì Thái tử cùng Dương vương đều bị Vân Đình giết chết, bản thân người không có chỗ thể đi, sống không bằng chết. Những lời nói của người đều khá chuẩn xác, tựa hồ không giống người điên, chính vì vậy Long Dương càng cảm thấy lo âu nên đã vội vàng chạy đến vườn thuốc để gặp Vân Đình hỏi cho ra lẽ, nhưng không ngờ chẳng tìm được Vân Đình và Lưu Phương. Sau đó, Thương Kiếm chạy tới nói cho hắn biết là Đoạn Nhật muốn đưa Vương hậu đi, cho nên hắn phải vội vàng chạy về ngăn lại. Bởi vì Long Dương là huynh trưởng kết nghĩa của Vân Đình cho nên Đoạn Nhật không dám vọng động, chỉ biết cúi đầu nghe lệnh và lui bước ra ngoài. Sau đó, Long Dương cùng Thương Kiếm chờ ở Thiên Vân Điện, đợi Vân Đình trở lại để hỏi rõ ngọn nguồn.
Vân Đình mặc dù không thừa nhận, nhưng qua thái độ của hắn thì có thể thấy hắn căn bản không đặt người mẫu hậu này trong mắt. Long Dương từ trước đến giờ luôn nói thẳng, cho nên chẳng ngần ngại hỏi:
“Vân Đình, đệ hãy nói thật cho huynh biết, phụ vương và huynh trưởng của đệ có phải do sinh bệnh mà chết?”
“Nếu đại ca nếu không chịu tin đệ mà cứ nhất quyết tin vào những lời xằng bậy của nữ nhân điên này thì đệ giải thích thì có ích lợi gì?”
“Chính vì không tin vào những lời hồ ngôn của người khác nên huynh mới muốn nghe đệ giải thích. Nếu đệ còn coi huynh là đại ca thì hãy cho huynh biết sự thật!”
Vân Đình vốn đã tức giận nên không muốn cùng Long Dương nói tiếp. Nhưng khi hắn vừa quay đầu thì đã nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc xen lẫn sợ hãi của Lưu Phương, trong lòng hắn bất giác rùng mình, Lưu Phương nhất định đã tin những lời nói của Long Dương. Hắn nhớ tới mình còn phải thỉnh cầu Long Dương để Lưu Phương ở lại bên cạnh hắn, bộ dáng như vậy thì làm thế nào mở lời, vì vậy chậm hạ khẩu khí, giơ tay ra hiệu cho Đoạn Nhật mang Dương vương hậu đi ra ngoài. Long Dương không yên lòng, vội sai Thương Kiếm đi theo hộ vệ, Vân Đình cũng không còn ngăn trở.
Đợi đến khi bên trong điện chỉ còn lại ba người, Vân Đình mới thở dài dài, nói:
“Đại ca, đệ biết huynh cũng là con người chí hiếu, chẳng qua là thiên hạ to lớn, không phải người nào cũng như phụ mẫu, đệ muội của huynh, luôn yêu thương huynh. Huynh có biết huynh trưởng Vân Tiêu của đệ một mực muốn giết đệ? Vương hậu thì không ngừng hãm hại mẫu thân đệ, mẹ con bọn họ luôn muốn đẩy đệ và mẫu thân vào chỗ chết.”
Long Dương nghe xong không khỏi lắc đầu, “Huynh trưởng của đệ là Thái tử địa vị cao quý, ngày sau hiển nhiên là Quốc vương, mẫu thân hắn là Vương hậu, thân phận tôn quý cực điểm, mẫu tử đệ cũng không tranh giành thứ gì với họ, vì sao họ lại không dung nạp hai người?”
Vân Đình lắc đầu, môi nở một nụ cười gượng gạo, nói tiếp, “Đại ca, huynh có điều không hiểu, có người trời sinh không bao giờ chịu buông tha cho cát sỏi trong mắt mình, dù cho nó có nhỏ đến đâu. Mẫu thân của đệ thường nhắc nhở đệ, phụ vương đệ hận nhất là trưởng ấu loạn tự, thủ túc tương tàn, Vân Tiêu là con trai lớn, lại là do Vương hậu sinh ra, mẫu tử đệ kiếp này phải thật cẩn thận, không nên cùng bọn họ tranh đấu, tránh đưa tới mầm tai họa sau này. Cho nên từ nhỏ đệ đã bị huynh trưởng bắt nạt, huynh ấy đến chỗ nào cũng bắt đệ đi theo, lại còn bỏ mặc một mình đệ trong núi, bất kể đệ sống chết ra sao.”
Vân Đình nói tới đây, không khỏi nhìn sang Lưu Phương, chỉ cần nghĩ đến buổi chiều ngày hôm nay, được ở cùng Lưu Phương, được ôm chặt lấy y thì đã hóa giải được bao nhiêu đau đớn trong lòng hắn.
“Năm đệ mười bảy tuổi, mẫu thân nói sức khỏe không tốt, không muốn đệ ở lại trong cung nên đã bảo đệ đến Khương Quốc học đạo. Vì không muốn đi ngược lại tâm nguyện của mẫu thân, đệ đã hứa với người sẽ học đạo ba năm, sau khi học thành lập tức quay về vương cung. Ba năm học nghệ, đệ thật may mắn khi quen biết với đại ca. Sau khi học đạo xong, đệ hào hứng trở về Dương Quốc, không ngờ dọc đường đi liên tục bị truy sát, nếu không phải nhờ Thương Cổ quốc sư cứu giúp thì e Vân Đình đã sớm bỏ mạng trên đường. Đến vương cung, bọn họ không để cho đệ vào cửa, đến khi Đoạn Nhật cùng phụ vương xuất hiện, chứng minh thân phận thì đệ mới có thể bước vào cung. Ai ngờ rằng khi đệ đến hậu cung, lần tìm khắp nơi cũng không tìm thấy mẫu thân. Phụ vương nói, mẫu thân đệ bởi vì thân thể không tốt nên đã qua đời vào một năm trước. Đại ca, huynh có tin không? Mẫu thân đệ bệnh qua đời đã một năm, cư nhiên không có ai nói cho đệ biết, không có ai vì người phát tang! Buồn cười hơn nữa, Vân Tiêu còn nói đây là ý nguyện của mẫu thân đệ, là sợ đệ bi thương quá độ! Âm mưu, tất cả đều là âm mưu! Bọn họ đã hại chết mẫu thân của đệ, thế mà tất cả vẫn còn ở trước mặt đệ giả vờ từ bi!”
Vân Đình càng nói càng phẫn hận, hắn đấm mạnh lên mặt bàn, làm cho những mô hình xung quanh ngã lệch.
Nhìn biểu hiện của Vân Đình, Long Dương đã cảm nhận được nỗi oán hận sâu tận cùng trong hắn. Vân Đình đã căm thù Vương hậu như thế thì không cách nào khiến hắn thay đổi cách đối xử dành cho người. Sau một hồi suy nghĩ, Long Dương cẩn thận hỏi, “Cho nên đệ hoài nghi huynh trưởng đệ đã hại chết mẫu thân đệ? Nhưng vì sao bọn họ phải làm như vậy?”
“Vì sao ư? Từ xưa đến nay, bọn họ luôn muốn hãm hại mẫu tử đệ, mẫu thân nếu không phải lo nghĩ cho an nguy của đệ thì làm sao lại đành lòng để cho đệ đến Khương Quốc? Ba năm không thể gặp nhau, không ngờ rằng xa cách hôm đó đã trở thành nghìn thu vĩnh biệt!”
“Cho nên đệ giết Thái tử là vì báo thù cho mẫu thân?”
“Hừ! Đại ca cho rằng đệ là người thế sao? Đệ không làm chuyện đó! Cái chết của Vân Tiêu là do ông trời sắp đặt. Hôm đó, huynh ấy nói đệ đã vì mẫu thân tụng kinh, hiếu cảm động thiên, muốn cùng phụ vương và đệ, phụ tử ba người gặp nhau. Có lẽ Vân Tiêu biết nếu chỉ mời đệ thì đệ tuyệt đối sẽ không đi. Khi đã an tọa, huynh ấy cùng phụ vương muốn mời rượu đệ, huynh ấy cạn trước để thể hiện sự tôn trọng, ai ngờ rằng sau khi uống vào thì miệng liền sùi bọt trắng, đột ngột mất mạng. Hắc hắc, thật là báo ứng. Chỉ là Vân Tiêu vừa chết, phụ vương lại hoài nghi là do đệ hạ độc, bắt đệ uống cạn rượu trong tay…”
Lưu Phương nghe đến đó đã thấy trong đáy mắt Vân Đình ánh lên màng nước, trong lòng không khỏi buồn bã. Phụ vương hắn nếu thật sự yêu thương con trai mình thì như thế nào lại vì một người con vừa mới chết mà để cho một người con khác uống cùng loại rượu độc. Có thể thấy được trong lòng Dương vương, vẫn có chỉ có một mình Thái tử. Lưu Phương có thể nhìn thấy phảng phất hình ảnh lúc đó của Vân Đình, chính là một cỗ tính khí bướng bỉnh, đứng cạnh thi thể huynh trưởng, đem rượu uống một hơi cạn sạch.
“Phụ thân thấy đệ đã uống hết rượu nhưng vẫn không sao, liền chửi mắng đệ, bảo đệ hạ độc hại Vân Tiêu…” Vân Đình không nói tiếp, trên thực tế, Vân Đình đã bị Dương vương đá lăn trên đất, Dương vương ra sức đạp vào lưng hắn, lại dùng tay nắm lấy đầu hắn đập thẳng vào mặt đất, miệng không ngừng mắng hắn là nghiệt chướng. Vân Đình bị phụ thân đánh tới bể đầu chảy máu, bất tỉnh nhân sự nhưng không hề phản kháng. “Phụ thân tức giận, nâng kiếm muốn giết đệ, cũng nhờ Đoạn Nhật ngăn lại, cầu xin phụ thân khai ân. Phụ thân đột nhiên hỏa khí công tâm, cả người ngã xuống đất, ba ngày sau liền qua đời.”
Vân Đình nhắm mắt, nhẹ thở dài, như đang cố ổn định lòng mình trước câu chuyện thê lương xảy ra đêm hôm đó, “Vương hậu nhìn thấy Vân Tiêu đã chết, phụ vương qua đời, không chịu nổi nên đã hóa điên. Những gì người nói, đều là những lời đồn đãi, không phải do tận mắt chứng kiến, cho nên cũng không có người tin.”
Vân Đình nói đến đây, tức thì nhìn sang Long Dương, nét mặt thẳng thắn, “Đại ca biết Vân Đình không phải là một ngày hay hai ngày, chúng ta là huynh đệ kết nghĩa, tại sao không tin Vân Đình mà lại nghe lời của người bên cạnh? Đại ca suy nghĩ kĩ lại xem, Vân Đình nếu thật là người vô tình, như thế nào lại mặc cho nữ nhân điên này ở trong cung hồ ngôn? Vân Đình chẳng qua là niệm tình người cũng là thê tử phụ thân, là Vương thân duy nhất, mới lưu người ở lại chỗ này. Vương hậu đối với mẹ con đệ không có lấy nửa điểm ân tình, đệ làm như vậy đã coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, nếu muốn đệ gọi người này là mẫu hậu thì vạn lần không có khả năng!”
Long Dương nghe Vân Đình nói xong, ngỡ ngàng ngồi xuống, tiền tư hậu tưởng, không biết phải phân biệt như thế nào. Những lời Vân đình nói, tựa hồ thuận lý thành chương, việc hắn cùng thân mẫu tình thâm, Long Dương cũng đã sớm biết, hắn đối đãi với Vương hậu như thế cũng là tình hữu khả nguyên. Nhưng nếu đúng như Vân Đình nói thì vì sao ngày trước hắn lại hoảng hốt cho hay phụ thân và huynh trưởng hắn vì bạo bệnh mà qua đời, Vương hậu thì mất tích? Có phải do hắn không muốn thế nhân biết chuyện Vương hậu bị điên? Nếu như không phải là Vân Đình giết, vậy người giết huynh trưởng hắn là ai, có người muốn giết Thái tử, giá họa cho Vân Đình? Sự việc này có rất nhiều nghi vấn, Long Dương nhất thời nghĩ không thông, càng không biết có nên tin lời của Vân Đình hay không.
Vân đình thấy Long Dương trầm tư, biết trong lòng hắn vẫn còn nỗi nghi ngờ, liền xoay người nhìn Lưu Phương, hỏi, “Lưu Phương, ngươi tin tưởng Vân Đình, phải không?”
Lưu Phương không trả lời, nhưng trong lòng y đã nguyện ý tin tưởng Vân Đình. Long Dương ắt hẳn cũng có chung suy nghĩ với y.
Lưu Phương là một cô nhi, từ nhỏ đã được sư phụ nuôi lớn, cuộc đời y ngoài sư phụ ra thì chỉ có Long Dương là người quan trọng. Đối với những dối lừa trong vương cung, tranh quyền đoạt vị, y chưa từng được nghe nói qua. Chỉ là theo như lời Long Dương, Lưu Phương hiểu được phụ từ tử hiếu là chuyện hòa thuận, giống như những gia đình bình thường khác. Cho nên, Lưu Phương mặc dù không thể hiểu tại sao lại có chuyện tranh đấu như Vân Đình đã kể. Nhưng chuyện Vân Đình muốn giết huynh giết cha, Lưu Phương không nào thể tin được.
Mặc dù Lưu Phương không nói gì, nhưng ánh mắt ấm áp, cũng như vẻ mặt không chút trách móc hay nghi ngờ của y đã khiến Vân Đình cảm động. Quả thật giống như những gì mẫu thân nói, Lưu Phương hoàn toàn tin tưởng vào cảm nhận của bản thân, y luôn trân trọng, gìn giữ những gì mình yêu quý. Giờ đây, Vân Đình đã không thể khắc chế những suy nghĩ trong lòng mình nữa rồi, vô luận như thế nào, hắn nhất định phải giữ được Lưu Phương ở lại bên mình.
“Đại ca, Vân Đình có chuyện muốn được nói riêng với huynh.”
“Nơi này không có người ngoài, đệ nói đi.”
“Đệ chỉ muốn nói với một mình huynh.”
“Vậy ta về Yên Hà Cung trước.” Lưu Phương tế nhị cáo lui, trả không gian lại cho Long Dương và Vân Đình.
Lưu Phương ra đến bên ngoài cung thì thấy Thương Kiếm đang lo lắng đi qua đi lại ở hành lang. Trong thấy Lưu Phương, Thương Kiếm vội vàng tiến lên hỏi:
“Cố đạo trưởng, bệ hạ còn đang cùng Dương vương nói chuyện sao?”
“Đúng vậy.”
“Đạo trưởng có biết họ nói gì không?”
“Điều này… Vừa rồi ngươi cũng đã thấy, chính là về chuyện Dương vương hậu. Thế nào, người đã xảy ra chuyện gì à?”
“Không có, không có, người rất tốt, đã có người bên cạnh hầu hạ nghỉ ngơi.”
Ánh mắt Thương Kiếm dừng lại nơi Lưu Phương, dường như muốn nói điều gì với y nhưng rốt cuộc vẫn không thể mở lời. Lưu Phương thấy hắn có lời nhưng không thể nói, cũng thấy có chút kỳ quái, thường ngày Thương Kiếm đối xử với y như đối với Long Dương, không hề che giấu, không biết hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến Thương Kiếm trở nên khác thường như thế. Nhưng nếu Thương Kiếm đã không muốn nói, ắt hẳn phải có nguyên nhân, Lưu Phương ngay sau đó liền chắp tay rời đi, trở lại Yên Hà Cung để chờ Long Dương.
Hơn một canh giờ sau, cánh cửa Thiên Vân Điện bật mở, Long Dương bước ra ngoài với nét mặt giận dữ, Thương Kiếm nãy giờ đứng chờ ở bên ngoài, vội vàng tiến lên hành lễ, sau đó rỉ tai mấy câu với Long Dương. Long Dương nghe Thương Kiếm nói xong, sắc mặt cả kinh, hắn cảm thấy nơi này không tiện nói chuyện nên bảo Thương Kiếm rời đi. Chỉ trong giây lát, bóng dáng hai người đã nhanh chóng biến mất giữa những bước tường cung điện tầng tầng lớp lớp.
Rất lâu sau, Vân Đình cũng bước ra, hắn mệt mỏi buông thõng thân thể. Vân Đình đảo mắt nhìn xung quanh, khi đã chắc chắn không có người bên cạnh thì hắn mới cười phá lên.
“Vân Đình à Vân Đình, ngươi quả là một thằng ngốc, ngươi chẳng lẽ quên mất, huynh đệ vốn là không… có thể tin. Ngươi lại còn đi cầu huynh ấy? Hắc hắc, thiên hạ vì sao lại có ngu ngốc như ngươi! Quá buồn cười, ngươi thật là quá buồn cười!… Nhưng Long Dương à, huynh cũng đừng quá đắc ý, ta không tin huynh thật lòng yêu Lưu Phương như vậy! Hắc hắc, huynh có thể chấp nhận được trong lòng y có ta sao?… Lưu Phương… Lưu Phương, ngươi không thể đi, ta sẽ không để cho ngươi rời đi, sẽ không!” Vân Đình chống hai tay trên lan can, từng ngón tay bấu chặt vào đầu gỗ.
“Bệ hạ, lão thần đã quay về.” Từ phía sau bỗng truyền tới một thanh âm trầm ổn.
Vân Đình quay đầu nhìn lại, trước mặt hắn là một vị lão quan vận khôi bào, mái tóc trắng tựa cước đang quỳ kính cẩn.
“Quốc sư! Người đã trở lại!” Vân Đình vội vàng tiến lên đỡ, “Quốc sư thay ta đốc thúc chuyện tu sửa đường sông, tại sao đột nhiên lại quay về?”
“Lão thần mới vừa nhận được tin tức từ Đoạn tướng quân, biết được Khương vương tới chơi, cho mới vội vã quay về bái kiến.”
“Nga?” Vân Đình bỗng chốc ngẫm nghĩ, hắn không hề bảo Đoạn Nhật đưa tin cho Thương Cổ, tại sao Đoạn Nhật lại dám tự làm chủ.
Thương Cổ không biết những suy nghĩ của Vân Đình nên vẫn thích thú nói, “Thanh Vi Đạo trưởng là sư huynh của lão thần, người đã từng nói với thần về Khương vương, cho nên thần rất muốn được diện kiến một lần.”
“Vậy Hợp Dương chân nhân là sư đệ của quốc sư?” Vân Đình lúc này mới nhớ tới, thì ra quốc sư cùng sư phụ của Lưu Phương có mối quan hệ sâu xa như vậy, chuyện quan trọng thế này mà trước giờ hắn lại không nhớ ra.
“Đúng vậy, bệ hạ hỏi như thế, chẳng lẽ lần này sư đệ cũng tới sao?”
“Không có không có, hắn có một đồ đệ gọi Cố Lưu Phương sao?”
“Đúng vậy, Hợp Dương sư đệ đã thu nhận đệ tử này rất sớm, khuynh tâm tài bồi, nghe nói sáng suốt hơn người, rất có tài trị quốc an bang. Hợp Dương một mực đem đệ tử theo bên người, bây giờ chắc là đang ở Khương Quốc.”
“Y đang ở cạnh Khương vương Long Dương, lần này cũng đến đây.” Vân Đình dừng một chút, nói tiếp, “Quốc sư, ta có một chuyện muốn nhờ người giúp, Cố Lưu Phương này quả thật có tài hoa hơn người, ta vô cùng coi trọng nên muốn giữ y ở bên cạnh. Tiếc rằng vừa rồi cùng đại ca nói hết nửa ngày, huynh ấy vẫn nhất mực không chịu để Lưu Phương lại, không biết quốc sư nhưng có diệu kế gì không?”
“Thì ra vừa rồi bệ hạ là vì chuyện này mà lo nghĩ?”
“Phải.” Vân Đình cố tình hạ thấp mình, không muốn Thương Cổ nhìn thấu tâm sự của của hắn. “Ta vừa mới lên ngôi không lâu, đang rất cần lương thần bên cạnh giúp đỡ, ta nhất định phải giữ Cố Lưu Phương ở lại Dương Quốc.”
Thương Cổ thấy Vân Đình kiên quyết như thế, trong lòng có điểm nghi ngờ, nhưng xem ra Vân Đình không muốn nói rõ, cho nên lão cũng không tiện hỏi thêm. Thương Cổ ghé mắt suy nghĩ một chút, liền nói “Thần có hai phương pháp, bệ hạ có thể cân nhắc. Thứ nhất, trực tiếp bắt giữ Cố Lưu Phương, giao cho bệ hạ, chỉ là nếu làm như vậy thì khó tránh khỏi cùng Khương vương xung đột.”
Vân Đình vội vàng lắc đầu, hắn không muốn gây thương tổn cho Lưu Phương.
“Thứ hai, thần có ba nghìn quân sĩ đang trên đường đến đây, sáng sớm ngày mai sẽ tới bên ngoài vương cung, có thể vây kín cả cung điện. Bệ hạ hãy nói dối là có binh biến xảy ra, giữ nhóm người Khương vương ở lại cung. Trong thời gian đó, bệ hạ hãy lựa lời thuyết phục, ngày qua ngày, tự nhiên có thể làm Khương vương đổi ý.”
“Ý của người là, là giam giữ bọn họ?”
“Bệ hạ đã cùng Khương vương nói thẳng mọi việc, lý nào người chịu tiếp tục ở lại nơi này?”“Điều này… Ta nhất thời không nghĩ tới.” Vân Đình có chút buồn phiền, hắn vốn là người tỉ mỉ, chu đáo, thế mà bây giờ lại trở nên xung động. Cũng may hiện giờ nhóm người Long Dương vẫn còn ở trong cung, những gì Thương Cổ nói không phải là không làm được, hắn chỉ cần xem như không biết gì, Long Dương tất cũng không có biện pháp, khuyên nhủ nếu như bất thành, có thể giả vờ để cho Long Dương phá vòng vây và giữ Lưu Phương ở lại. Đây chính là một diệu kế.
“Chỉ là Long Dương có hơn mười tên hộ vệ ở tại cung nội, hộ vệ của ta cũng chỉ có hơn hai mươi người, nhân mã của quốc sư ngày mai mới có thể đến đây, vậy tối nay chúng ta nên làm sao?”
Thương Cổ chỉ điểm, “Vậy thì phải xem bệ hạ có thể khiến họ tin tưởng hay không, thần cho rằng bọn họ chưa hẳn đã hoài nghi ngài.”
“Ừ, ta đã hiểu. Quốc sư mau chóng xuất cung an bài mọi chuyện đi.”
“Tuân lệnh, lão thần cáo lui.” Thương Cổ nói xong, liền hành lễ lui ra.
Vân Đình đi tới đi lui bên trong hành lang với tâm trạng bất an, cuối cùng, cũng lấy lại được bình tĩnh. Hắn gọi Đoạn Nhật đến, phân phó mấy câu, sau đó một mình đi tới Tử Tiêu Điện.
Giờ phút này ở Yên Hà Cung, Lưu Phương đang một mình suy nghĩ, không biết Vân Đình và Long Dương đã nói chuyện gì với nhau, còn có dáng vẻ khác thường của Thương Kiếm, dường như đang cố ý muốn giấu giếm y chuyện gì, chẳng lẽ Lưu Phương đã làm sai điều gì sao?
Trong lúc Lưu Phương đang có suy nghĩ rối bời thì Long Dương đột nhiên đẩy cửa bước vào. Lưu Phương nhìn thấy thần sắc nghiêm túc của Long Dương, chân mày cau lại, lo lắng trong lòng không khỏi tăng thêm.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Lưu Phương cẩn thận hỏi.
“Lưu Phương, vừa rồi Vân Đình đã cầu xin ta một chuyện.”
“Có thể cho Lưu Phương biết được không?”
Long Dương nhìn Lưu Phương bằng ánh mắt chưa từng thấy qua, Lưu Phương cảm thấy lòng mình trầm xuống, tràn đầy dự cảm chẳng lành.
“Vân Đình muốn ngươi ở lại Dương Quốc.”
“Cái gì?” Lưu Phương ngỡ rằng mình nghe lầm, “Dương vương vì sao muốn ta lưu lại, như vậy có nghĩa là gì?”
“Vân Đình nói ngươi là người đệ ấy tìm kiếm nhiều năm qua, là ân nhân cứu mạng đệ ấy, di mệnh của mẫu thân Vân Đình là muốn đệ ấy chiếu cố ngươi, đệ ấy còn nói…” Long Dương không tự chủ nhìn xuyên áo choàng của Lưu Phương, Vân Đình đã lấy y phục của mẫu thân đưa cho Lưu Phương. Vân Đình cư nhiên nói với Long Dương, đêm qua hắn đã đưa Lưu Phương đến suối tắm rửa, hắn còn giúp y thay quần áo, được tận mắt chiêm ngưỡng thân thể Lưu Phương. Buổi chiều ngày hôm nay, Lưu Phương đã ở trong vòng tay của Vân Đình rất lâu, y đã chấp nhận hắn rồi, chỉ cần Long Dương đồng ý, Lưu Phương nhất định sẽ lưu lại. Long Dương mặc dù không tin những gì Vân Đình nói, nhưng tại sao đến giờ vẫn không thể quên được. Từng lời, từng chữ của Vân Đình cứ lởn vởn xuất hiện trong đầu Long Dương, dày vò tâm trí hắn.
“… Vân Đình còn nói đệ ấy thích ngươi, ngươi cũng thích đệ ấy, Vân Đình bảo ta hãy thành toàn cho hai người.”
“Không!!!” Lưu Phương quả thật không thể nào tin nổi những gì Long Dương vừa nói…, hắn vừa nói những gì? Cái gì mà Vân Đình thích y? Cái gì mà thành toàn cho hai người? Lưu Phương chỉ cảm nhận được mâu quang lãnh nhược băng sương của Long Dương, hoàn toàn không tìm thấy chút ấm áp nào. Chẳng lẽ Long Dương tin những lời của Vân Đình? Cứ như thế mà tin?
“Không! Không phải vậy! Lưu Phương không có thích quá Vân Đình! Ta thật đã cứu hắn, nhưng đó là mười năm trước rồi, lúc ấy ta cũng không nhận ra được hắn! Lưu Phương chỉ là muốn cứu người mà thôi!” Lưu Phương liều mạng giải thích, y không hiểu tại sao Long Dương lại có thể suy nghĩ như vậy, chẳng lẽ bởi vì mười năm trước y đã cứu một hài tử sao?
Nước mắt Long Dương đang chờ chực rơi ra nhưng khi nhìn tay chân luống cuống của Lưu Phương, hắn chỉ cảm thấy như mình đã nuốt tất cả vào cổ họng.
“Buổi chiều hôm nay, ngươi cùng Vân Đình ở trên sườn núi của vườn thuốc?”
“Ta… Ta ở đó, Vân Đình muốn đưa ta đi xem thảo dược.”
“Ta đi vườn thuốc tìm các ngươi, ngươi có nhìn thấy ta?”
“Ta nhìn thấy…”
“Vậy tại sao không đến gặp ta?”
“Đó là bởi vì… Đó là bởi vì… Ta lúc ấy…” Lưu Phương không thể nói dối, thật sự y đã nhìn thấy Long Dương, còn tại sao không gọi hắn, là bởi vì y lúc ấy đang bị Vân Đình ôm chặt, sợ hắn hiểu lầm. Nếu như Long Dương biết được chuyện này, không biết hắn sẽ nghĩ như thế nào. Giờ đây, y phải giải thích ra sao?
“Bởi vì lúc ấy ngươi đang ở trong vòng tay của Vân Đình!” Long Dương cười khổ nhìn Lưu Phương, y không thể trả lời hay là không muốn trả lời?
“Không, không phải như ngươi nghĩ đâu!”
“Ngươi còn nói với Vân Đình, muốn kiếp này được sống bên đệ ấy!”
Lưu Phương cảm thấy tinh thiên phích lịch, thì ra Long Dương đã nghe được những lời như vậy. Nhưng điều đó không phải là thật! Lưu Phương quỳ xuống trước mặt Long Dương, hai tay kéo lấy người hắn, nước mắt lăn dài, khóc không thành tiếng.
“Ta không có! Ta không có nói những lời như vậy! Thật không có! Hắn lúc ấy ôm lấy ta khóc rất nhiều, ta chỉ là muốn an ủi hắn mà thôi, Long Dương, xin ngươi tin tưởng ta! Ta thật không nói như vậy!”
Long Dương thả hồn về quá khứ, hắn nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy gương mặt đẫm nước của Lưu Phương. Hắn vốn không tin những lời Vân Đình nói…, nhưng vì sao bây giờ lại trở thành sự thật? Dù có nói như thế nào thì Lưu Phương đúng là đã để Vân Đình ôm lấy mình, còn ở cạnh an ủi hắn, bọn họ liệu có phải đã… Hắn không tin!
“Đêm qua, ngươi đã ở đâu?”
“Ta… Vân Đình đưa ta đến Từ Ân Các…”
“Đó là chỗ ở của mẫu thân Vân Đình, đệ ấy còn để cho ngươi tắm rửa, thay y phục trong suối… Ngươi đã ngủ ở đó…”
“Long Dương, ngươi… Làm sao ngươi biết? Có phải Vân Đình đã nói cho ngươi biết? Hắn… Hắn không cho ta nói! Cũng không phải là ta toan tính giấu giếm ngươi…” Lưu Phương bây giờ cảm thấy rất hối hận khi đã không sớm cùng Long Dương nói rõ ràng mọi chuyện, y chưa từng làm sai điều gì, tại sao phải sợ hắn hiểu lầm.
“Lưu Phương, không nên nói nữa, Vân Đình thích ngươi cho nên mới đem y phục của mẫu thân cho ngươi, ngươi không hiểu sao? Vân Đình là người cẩn thận, biết chăm sóc người khác, so vớii ta tốt hơn gấp trăm lần, nếu ngươi… Nếu ngươi thật sự thích đệ ấy, ta sẽ chu toàn cho hai người.”
“Không!” Lưu Phương gần như lạc giọng, “Ta chưa từng thích Vân Đình! Cái này… Y phục này… Là ngươi nói thích, ta mới mặc… Ta… Ta không có…” Lưu Phương cảm thấy tuyệt vọng, y không thể nào phản bác lại điều gì, Lưu Phương không nghĩ Vân Đình bởi vì thích mình nên đã vì mình làm nhiều chuyện như vậy, chính vì thế y mới cư nhiên đón nhận tất cả, chẳng lẽ như thế cũng là có lỗi sao? Long Dương không phải cho là y đã có da thịt gần gũi với Vân Đình, phản bội hắn, và cứ như vậy, để y lại cho Vân Đình?
“Không được bỏ ta ở lại, Long Dương, Lưu Phương là trong sạch, tại sao ngươi không chịu tin ta… Tại sao? Chẳng lẽ chỉ vì một bộ y phục mà ngươi đã không thấy được lòng dạ của Lưu Phương?” Lưu Phương nói tới chỗ này, đột nhiên cúi đầu dùng sức xé rách y phục trên người, cho đến khi tất cả vỡ vụn, từng mảnh vải rải đều khắp phòng thì mới chịu dừng lại.
Long Dương hoảng hốt nhìn cả người Lưu Phương không có lấy một mảnh vải che đậy, thân thể đang quỳ rạp dưới đất bỗng nhiên run lên từng hồi. Hắn cuối cùng cũng không thể chịu nổi, vội vàng cởi áo bào choàng cho Lưu Phương, đem y ôm vào trong ngực. Long Dương cực kỳ hối hận, Lưu Phương chấp nhận dùng phương thức vũ nhục chính mình chỉ để chứng minh bản thân trong sạch, đây thật sự là những gì hắn muốn nhìn thấy, là những điều hắn muốn nghe? Lưu Phương nói không sai, chỉ với một bộ y phục cùng mấy câu nói mà đã dễ dàng khiến hắn hoài nghi, hắn rốt cuộc là không tin Lưu Phương, hay là không tin vào bản thân mình?
Long Dương cảm thấy mình chẳng khác gì bọn tiểu nhân vô sỉ, đang ra sức dùng roi quật vào Lưu Phương, để cho tim y rướm máu. Cái gì mà minh bạch với không minh bạch, thứ mà Long Dương hắn muốn không phải là trinh tiết liệt phụ! Điều duy nhất hắn cần chính là trái tim của Lưu Phương. Hắn sẽ không bao giờ suy nghĩ về những lời nói của Vân Đình nữa, dù là thật hay giả không quan trọng. Chỉ cần Lưu Phương yêu hắn là đã quá đủ rồi!
“Lưu Phương! Không nên như vậy! Không nên như vậy! Là ta không đúng! Ta…Ta đáng chết! Ta là do đố kỵ nên đã nổi cơn điên, mới nói những lời hồ ngôn loạn ngữ! Ta tin tưởng ngươi, thật sự tin tưởng ngươi! Ngươi là Lưu Phương của ta, không ai có thể cướp người từ trên tay ta!”
Lưu Phương bị Long Dương ôm vào trong lòng, nghe được lời của hắn, chỉ cảm thấy bản thân ủy khuất không nói nên lời, liền bật khóc.
“Lưu Phương là con người, không phải vật chơi, Long Dương sao có thể đem Lưu Phương tặng cho người khác?”
“Đừng nói như vậy! Đừng nói như vậy! Lưu Phương, là ta sai lầm, ta đã sai lầm! Tha thứ cho ta, ngươi nhất định phải tha thứ cho ta! Ta không muốn đem ngươi giao cho ai hết! Ta chẳng bao giờ xem ngươi là vật chơi, ngươi không nên xem thường mình như vậy!”
Long Dương ôm lấy Lưu Phương, nước mắt cũng đã rơi từ lúc nào. Khoảnh khắc trước, hắn còn tưởng rằng mình thật có thể để cho Vân Đình đem Lưu Phương đi, nhưng nguyên lai hắn căn bản không làm được, hắn nào phải là người độ lượng như vậy. Khi Lưu Phương thừa nhận những lời Vân Đình nói, hắn tưởng chừng như mình sắp nổi điên! Hắn thật sự sợ Lưu Phương sẽ nói y thích Vân Đình. Nếu điều đó xảy ra thì lúc nãy người quỳ dưới mặt đất khóc rống kia nhất định chính là hắn.
Long Dương ôm lấy Lưu Phương thật chặt, hai khuôn ngực áp sát vào nhau, ấm áp. Hắn tự thề với chính mình, sau này vô luận phát sinh điều gì, hắn cũng sẽ không bao giờ nghi ngờ thực tâm của Lưu Phương một lần nữa, nếu hắn còn làm tổn thương Lưu Phương như thế thì hắn chẳng khác nào là tên hèn hạ, không xứng đáng là một nam nhân. Hắn muốn cùng sinh, cùng tử với Lưu Phương, cả đời nắm tay nhau thật chặt, không xa rời nhau, vĩnh viễn vĩnh viễn ở cùng một nơi.
Hai người cứ ôm nhau như thế, một hồi lâu sau, Long Dương cảm nhận được thân thể Lưu Phương đã dần dần bình tĩnh lại, không còn run rẩy co giật nữa, hắn nhẹ nhàng vuốt lưng của y, nói nhỏ vào tai:
“Lưu Phương, chúng ta phải chuẩn bị thôi. Chỉ sợ Vân Đình sẽ không vì vậy mà bỏ qua, tối nay chúng ta phải rời khỏi đây ngay.”
Lưu Phương đứng dậy, mâu quang hoang mang nhìn Long Dương, y chợt nhớ đến thần sắc dị thường của Thương Kiếm, chẳng lẽ Vân Đình thật sự sẽ đối phó bọn họ sao?
Long Dương vuốt nhẹ gò má của Lưu Phương, nhìn đôi mắt sưng đỏ vì khóc của y, trên má vẫn còn lưu lại những giọt nước ấm, lòng bất giác dâng lên trìu mến. Hắn dùng ống tay áo thay Lưu Phương lau nước mắt trên mặt, cười khổ nói:
“Ngươi quả là đồ ngốc, có phúc không biết hưởng, ở bên cạnh ta quả thật rất nguy hiểm. Mới vừa rồi Thương Kiếm nói với ta, Đoạn Nhật lại tiếp tục an bài thị vệ nội cung, còn nói quốc sư không biết vì chuyện gì đột nhiên trở về. Chỉ sợ ngày mai, chúng ta không thể đi được.”
“Vân Đình làm như vậy… Thật chỉ là vì muốn ta lưu lại?”
“Ta không biết, hôm nay đã phát sinh nhiều chuyện như vậy, ta không muốn mạo hiểm nữa!”
Long Dương vừa nói vừa nhíu mày, hắn thường ngày không thích nghi ngờ người khác nhưng không có nghĩa là hắn ngu xuẩn, tất cả những chuyện xảy ra hôm nay lại khiến hắn một lần nữa tâm thần bất định. Hắn cảm thấy Dương Vương Cung này rất giống với bề ngoài của nó, lạnh như băng như sắt, vô tình vô nghĩa.
Long Dương chỉ dẫn theo mười mấy thân tín hộ vệ tới đây làm khách, đối phương nếu dùng hơn trăm cung kiếm thủ, hắn và Lưu Phương chắc chắn sẽ bị bắt. Thương Kiếm vốn cũng không đồng ý ở lại trong cung, tất cả đều do hắn khăng khăng quyết định, cứ ngỡ rằng việc huynh đệ gặp nhau không có gì là không ổn. Giờ đây nghĩ lại, đúng là hắn đã thiếu suy xét. Muốn ra đi không từ giã, nhưng làm sao dễ dàng rời khỏi thành lũy trùng trùng điệp điệp của Dương Vương Cung? Nếu không đi thì phải làm sao đối mặt với Vân Đình? Hôm nay, Vân Đình đã khổ cầu Lưu Phương với hắn, huynh đệ đã có tâm kết, thật chẳng lẽ phải chờ tới lúc cùng hắn đao thương đối lập sao? Cũng may kể từ khi tiến vào vương cung, Thương Kiếm một khắc cũng không buông lỏng cảnh giác, hai ngày nay hắn đã thăm dò tình hình Dương Vương Cung, chuẩn bị sẵn một tuyến lộ trình, đề phòng bất trắc. Thôi, vô luận như thế nào thì tối nay hắn cùng Lưu Phương nhất định phải rời khỏi nơi này, những chuyện khác chờ đến khi quay lại Khương Quốc hãy nói cũng không muộn.
Lưu Phương thấy Long Dương đã quyết định, cũng không nhiều hỏi, vội vàng đứng dậy đi đến bên hành trang, lấy ra một áo bào cũ. Đang chuẩn bị thay xiêm y, Lưu Phương chợt thấy từ ngực truyền đến cảm giác lạnh, cúi đầu nhìn, hóa ra Long Dương đang đeo nhuyễn giáp vào người y. Nhuyễn giáp này là vật của hoàng gia, có thể kháng cự đao kiếm, nó vốn là vật bất ly thân của Long Dương. Lưu Phương thấy vậy liền muốn cự tuyệt nhưng không ngờ Long Dương đã nhanh chóng cột chặt nó vào người y.
“Ta không cần cái này, ngươi thì không biết võ công, chuyến đi đêm nay, ta không chắc có thể bảo vệ được ngươi, ngươi mặc cái này vào sẽ tránh cho ta nhiều phiền toái!” Hắn thấy Lưu Phương cứ đứng yên tại chỗ, liền nói, “Thế nào? Đồ ngốc, bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”
Lưu Phương mở to mắt nhìn Long Dương một cái, sau đó vội vàng mặc lại y phục, thu dọn hành trang.
Long Dương nhìn lên tường binh khí ở trong phòng, từ gian giữa lấy ra thanh bảo kiếm ngắn nhất đưa cho Lưu Phương, “Cái này cho ngươi phòng thân.” Lưu Phương rút đoản kiếm ra, vung thử vài cái, Long Dương ở bên cạnh nhìn, cảm thấy vừa bực mình vừa có điểm buồn cười, “Ngươi mau thu kiếm vào đi, không tới vạn bất đắt dĩ thì ta cũng không muốn người sử dụng, ta sợ ngươi sẽ đem bản thân mình ra đả thương đầu tiên.” Nghe Long Dương nói như thế, Lưu Phương cũng không hề tức giận, ngược lại trong lòng y dâng lên cảm giác ngọt ngào, chỉ cần có thể cùng Long Dương ở cạnh nhau, dù cho có bắt y xông vào quỷ môn quan, y cũng cam tâm tình nguyện.
Hai người đang chuẩn bị thì nghe ngoài cửa có tiếng người huyên náo, Long Dương vội bảo Lưu Phương ngừng tay, sau đó mở cửa xem xét tình hình.
Thì ra Đoạn Nhật muốn gặp Long Dương, Thương Kiếm đang chắn bên ngoài không để cho hắn vào, cho nên cả hai đã cãi vã.
“Đoạn tướng quân có chuyện gì?”
“Bệ hạ, Dương vương của chúng tôi hôm nay cùng bệ hạ có chút hiểu lầm, làm trễ nải việc dùng bữa của bệ hạ, cho nên đặc biệt thiết yến ở Tử Tiêu Điện để bồi tội, xin bệ hạ cùng Cố đạo trưởng đến dự.”
Thương Kiếm không đợi Long Dương trả lời, liền nói nhanh, “Bệ hạ của ta đã nghỉ ngơi, kính xin Đoàn tướng quân hồi bẩm với Dương vương, tại sao không dời buổi tiệc sang ngày mai?”
“Điều này… Không tốt lắm đâu. Dương vương tự mình chuẩn bị tửu tịch, cũng đã chờ ở trong điện từ lâu, huống chi…” Đoạn Nhật nhìn sang Long Dương, “Bệ hạ y trang chỉnh tề, không giống như đang nghỉ ngơi, mà là muốn ra ngoài.”
“Ngươi? Láo xược!”
“Thương Kiếm! Không được quá đáng với Đoạn tướng quân!” Long Dương thấy Thương Kiếm nổi nóng, liền vội giữ tay muốn rút kiếm của hắn lại, sau đó nói với Đoạn Nhật, “Trở về báo với Vân Đình, ta cùng Lưu Phương sẽ đến ngay.”
“Dương vương có lệnh, xin bệ hạ cùng thần đến Tử Tiêu Điện, nếu không thần chính là kháng chỉ bất tuân!” Đoạn Nhật cũng ngẩng đầu, không hề có ý thối nhượng.
Long Dương nhìn chằm chằm Đoạn Nhật, người này kiên quyết như thế, nếu cứng rắn không thuận theo, chỉ sợ kế hoạch của hắn sẽ bại lộ. Thôi thì cứ làm theo ý Vân Đình, tùy thời cơ mà ứng biến.
Dương Vương Cung trong đêm tối âm lãnh vô cùng, một nhóm người cầm đèn đi xuyên qua giữa hành lang, theo sau là vài bóng người, trong đó nổi lên hai thân ảnh hồng bạch sánh bước bên nhau. Họ cứ đi mãi cho đến khi tất cả biến mất sau cánh cửa uy nga của Tử Tiêu Điện.
oOo
Thất tâm phong: thần trí không tỉnh táo
Lý trực khí tráng: có nghĩa tương tự như “cây ngay không sợ chết đứng”
Tình hữu khả nguyên: về tình thì có thể lượng thứ
Tinh thiên phích lịch: sấm sét giữa trời quang, tai hoạ giáng xuống đột ngột
Tửu tịch: bữa tiệc
/18
|