3. Anita
Tôi hiểu ngay có chuyện chẳng lành khi anh ta nói cần phải đi và biến nhanh như chớp. Bình thường anh ta luôn kể lể về nơi mình sẽ đến, do vậy đây chắc chắn phải là chuyện gì đó mà anh ta không muốn nói ra, chuyện có liên quan đến con mụ Tôm đáng ghét là anh ta thường xuyên nhắc đến như thể muốn dùng lời nói đẩy chị ta ra xa.
Tôi không nói gì mỗi khi anh ta kể lể. Chị ta tái mặt thế nào khi thấy anh ta dọn chuồng bò, mùi vị của món đậu răng ngựa khó tả ra sao. Tôi thừa hiểu anh ta cố gắng tự thuyết phục rằng chị ta không phải là người thích hợp, và quả thực tôi chẳng thể nói thêm được điều gì, tôi đã bao giờ trông thấy chị ta đâu. Tôi chỉ vớ lấy chiếc áo chui đầu đang đan dở, và sau một lúc là mọi lời anh ta nói đã từ tai này chui tọt sang tai kia. Hai mũi đan lên, hai mũi đan xuống, sau đó chuyển màu và chỉnh lại sợi ở mặt sau, tất nhiên tôi hiểu chuyện này rất mệt mỏi, à mà anh có thích ăn tối với món xúc xích xông khói không? Cái món có kèm khoai tây và thì là ấy?
Bây giờ tôi mới tiếc vì đã không lắng nghe chăm chú hơn. Ít ra cũng phải biết mình ngứa chỗ nào để còn gãi chứ. Bởi lẽ sau tối hôm qua, tôi hiểu ngay mọi chuyện sẽ không còn đơn giản như sáng hôm qua nữa. Sáng hôm qua, anh ta được thưởng thức món bánh mì hạt dẻ cười ngon như mẹ làm, và chúng tôi đã cùng nhau xem một quyển catalogue nhẫn của Guldfynd. Vàng trắng, mỏng thôi, với họa tiết ngoằn ngoèo chung quanh. Một cái nhẫn không được quá dày, vì nếu không nó sẽ nhanh chóng móc vào thứ gì đó trên máy kéo và làm ta mất toi ngón tay nếu nó không tuột được ra. Benny rất chú ý đến những ngón tay còn lại của mình.
Anh ta về nhà lúc mười giờ tối. Tôi ngồi xem tivi – trời ạ, sao người ta có thể lưu giữ những món đồ cổ xưa như thế! Không được sơn lại hoặc đánh bóng những cái tủ cũ kỹ, để y như thế mới đẹp, với những nét tàn phai và hư hỏng qua nhiều thế hệ người dùng. Anh ta chẳng nói chẳng rằng, cứ thế ngồi vào trước máy tính, mở cái phầm mềm quản lý nông trại mà chúng tôi chưa từng sử dụng. Anh ta ngồi đó nhìn màn hình, thậm chí không buồn đụng đến bàn phím.
Tôi đến bên anh ta và hỏi xem anh ta có muốn uống cà phê, nhưng chỉ nhận được một nụ cười và cái lắc đầu. Anh ta chẳng thèm nhìn đến tôi, như thể không nghe thấy lời tôi nói. Lúc đó tôi hoảng thực sự. Tôi cảm thấy một cơn đau thắt ngực và chứng đau nửa đầu dữ dội xuất hiện. Tôi bèn lên gác đi ngủ, tự bảo mình nếu anh ta muốn vui vẻ một chút, tôi sẽ không hé răng về cơn đau đầu. Trước đây tôi đã từng làm thế rồi. Nếu tôi bảo là không muốn vì bị đau đầu, đến tháng, hoặc bất cứ thứ gì, anh ta sẽ dịu dàng xoa đầu tôi rồi nằm xuống ngủ, nhưng sau lần đó anh ta tịt luôn chẳng chủ động gì cả, làm tôi phải ra công nổi lửa. Hình như chuyện đó với anh ta thế nào cũng được, có hay không cũng chẳng sao. Ít nhất là với tôi.
Chẳng lẽ lại phải như thế à? Đôi khi trong mấy cuốn tạp chí vẫn hay đăng những bài kiểu như Ngàn lẻ một cách gợi hứng cho chàng, kèm theo những câu trắc nghiệm để ta biết xem anh chàng của mình thuộc loại nào, và cần xử lý anh ta ra sao. Làm thế nào gây bất ngờ cho chàng trong lúc chàng đang xem bóng đá, bằng cách nghịch ngợm một chút nơi chiếc quần đùi và hôn hít khắp người chàng. Tôi chưa từng thử vụ này vì thấy nó thật nực cười, nhưng luôn ghi nhớ trong đầu rằng, khi Benny hoàn toàn không hứng thú, có thể tôi sẽ tìm hiểu một chút, và tôi sẽ bắt đầu cho cái lưỡi mình hoạt động. Thì đã sao? Chắc chắn chị ta cũng làm thế, mụ Tôm ấy. Tởm thế không biết!
Nhưng với những anh chàng làm cái nghề của Benny thì ta chẳng bao giờ lường trước được. Có lần anh ta bảo tôi: “Trời ạ, em phải hiểu, đang mùa gặt, anh còn hơi sức đâu cho cái trò này!” Hoặc là có đêm ba con bò cái cũng chuyển dạ một lượt. Hoặc anh ta vừa mới vệ sinh cái máy rải phân và cảm thấy mình bốc mùi thum thủm. Có trời mới biết được những điều này.
Nhưng dù sao thì đêm nay, tôi không cần phải cố, nhất là trong tình trạng bị cơn đau nửa đầu hành hạ. Mấy tiếng sau, khi Benny lên phòng, tôi đã tắt đèn và không nói gì hết. Anh ta nằm ngửa, gối đầu lên tay, nhưng không ngủ. Tôi biết điều đó thông qua nhịp thở của anh ta. Cuối cùng tôi ngủ thiếp đi. Thật tình tôi đã quá mệt, tôi đã làm việc nhiều đêm liên tục và còn chưa lấy lại sức. Khi tôi thức dậy vào sáng hôm sau thì anh ta đã ra khỏi nhà.
Suốt cả ngày hôm đó, lòng tôi bứt rứt như có lửa đốt, không tài nào tập trung vào công việc được. Benny không nói gì, cũng chẳng làm gì, nhưng tôi cảm thấy tình thế của chúng tôi đang rất bấp bênh. Thế là sau ca trực, tôi đã làm điều mà mình từng muốn thực hiện nhiều hơn một lần, nhưng cố không quan trọng hóa nó lên: tôi đi đến thư viện để nhìn thấy mặt chị ta.
Chuyện này thật ngu ngốc. Tôi thậm chí còn không biết mặt mũi chị ta như thế nào. Benny không giữ ảnh của chị ta, hôm nọ tôi đã lục ví rồi. Ở thư viện, tôi trông thấy một phụ nữ tóc nâu khá xinh đi lại vắt vẻo trên đôi guốc cao gót, trên người khoác bộ âu phục màu be, tai đeo đôi hoa tai bằng vàng hình chiếc lá, nhưng chị ta có hai cái rãnh mũi khá sâu, trông như thể lúc nào cũng phụng phịu. Anh ta đã nói chị ta là một “cô nàng màu be”. Nhưng tôi không nghĩ đó là chị ta.
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy một chị lớn tuổi lên tiếng hỏi: “Cô có thấy cuốn danh mục của tôi đâu không, Désirée?” và tôi nhận thấy một người phụ nữ khá xanh xao đang ngồi ở quầy tiếp tân, mắt nhìn mông lung trước mặt. Chị ta không trả lời.
Chị ta chỉ mỉm cười một mình. Lúc đó cơn đau thắt ngực quay trở lại trong tôi, và tôi tự nhủ: thôi thế là xong.
Tôi hiểu ngay có chuyện chẳng lành khi anh ta nói cần phải đi và biến nhanh như chớp. Bình thường anh ta luôn kể lể về nơi mình sẽ đến, do vậy đây chắc chắn phải là chuyện gì đó mà anh ta không muốn nói ra, chuyện có liên quan đến con mụ Tôm đáng ghét là anh ta thường xuyên nhắc đến như thể muốn dùng lời nói đẩy chị ta ra xa.
Tôi không nói gì mỗi khi anh ta kể lể. Chị ta tái mặt thế nào khi thấy anh ta dọn chuồng bò, mùi vị của món đậu răng ngựa khó tả ra sao. Tôi thừa hiểu anh ta cố gắng tự thuyết phục rằng chị ta không phải là người thích hợp, và quả thực tôi chẳng thể nói thêm được điều gì, tôi đã bao giờ trông thấy chị ta đâu. Tôi chỉ vớ lấy chiếc áo chui đầu đang đan dở, và sau một lúc là mọi lời anh ta nói đã từ tai này chui tọt sang tai kia. Hai mũi đan lên, hai mũi đan xuống, sau đó chuyển màu và chỉnh lại sợi ở mặt sau, tất nhiên tôi hiểu chuyện này rất mệt mỏi, à mà anh có thích ăn tối với món xúc xích xông khói không? Cái món có kèm khoai tây và thì là ấy?
Bây giờ tôi mới tiếc vì đã không lắng nghe chăm chú hơn. Ít ra cũng phải biết mình ngứa chỗ nào để còn gãi chứ. Bởi lẽ sau tối hôm qua, tôi hiểu ngay mọi chuyện sẽ không còn đơn giản như sáng hôm qua nữa. Sáng hôm qua, anh ta được thưởng thức món bánh mì hạt dẻ cười ngon như mẹ làm, và chúng tôi đã cùng nhau xem một quyển catalogue nhẫn của Guldfynd. Vàng trắng, mỏng thôi, với họa tiết ngoằn ngoèo chung quanh. Một cái nhẫn không được quá dày, vì nếu không nó sẽ nhanh chóng móc vào thứ gì đó trên máy kéo và làm ta mất toi ngón tay nếu nó không tuột được ra. Benny rất chú ý đến những ngón tay còn lại của mình.
Anh ta về nhà lúc mười giờ tối. Tôi ngồi xem tivi – trời ạ, sao người ta có thể lưu giữ những món đồ cổ xưa như thế! Không được sơn lại hoặc đánh bóng những cái tủ cũ kỹ, để y như thế mới đẹp, với những nét tàn phai và hư hỏng qua nhiều thế hệ người dùng. Anh ta chẳng nói chẳng rằng, cứ thế ngồi vào trước máy tính, mở cái phầm mềm quản lý nông trại mà chúng tôi chưa từng sử dụng. Anh ta ngồi đó nhìn màn hình, thậm chí không buồn đụng đến bàn phím.
Tôi đến bên anh ta và hỏi xem anh ta có muốn uống cà phê, nhưng chỉ nhận được một nụ cười và cái lắc đầu. Anh ta chẳng thèm nhìn đến tôi, như thể không nghe thấy lời tôi nói. Lúc đó tôi hoảng thực sự. Tôi cảm thấy một cơn đau thắt ngực và chứng đau nửa đầu dữ dội xuất hiện. Tôi bèn lên gác đi ngủ, tự bảo mình nếu anh ta muốn vui vẻ một chút, tôi sẽ không hé răng về cơn đau đầu. Trước đây tôi đã từng làm thế rồi. Nếu tôi bảo là không muốn vì bị đau đầu, đến tháng, hoặc bất cứ thứ gì, anh ta sẽ dịu dàng xoa đầu tôi rồi nằm xuống ngủ, nhưng sau lần đó anh ta tịt luôn chẳng chủ động gì cả, làm tôi phải ra công nổi lửa. Hình như chuyện đó với anh ta thế nào cũng được, có hay không cũng chẳng sao. Ít nhất là với tôi.
Chẳng lẽ lại phải như thế à? Đôi khi trong mấy cuốn tạp chí vẫn hay đăng những bài kiểu như Ngàn lẻ một cách gợi hứng cho chàng, kèm theo những câu trắc nghiệm để ta biết xem anh chàng của mình thuộc loại nào, và cần xử lý anh ta ra sao. Làm thế nào gây bất ngờ cho chàng trong lúc chàng đang xem bóng đá, bằng cách nghịch ngợm một chút nơi chiếc quần đùi và hôn hít khắp người chàng. Tôi chưa từng thử vụ này vì thấy nó thật nực cười, nhưng luôn ghi nhớ trong đầu rằng, khi Benny hoàn toàn không hứng thú, có thể tôi sẽ tìm hiểu một chút, và tôi sẽ bắt đầu cho cái lưỡi mình hoạt động. Thì đã sao? Chắc chắn chị ta cũng làm thế, mụ Tôm ấy. Tởm thế không biết!
Nhưng với những anh chàng làm cái nghề của Benny thì ta chẳng bao giờ lường trước được. Có lần anh ta bảo tôi: “Trời ạ, em phải hiểu, đang mùa gặt, anh còn hơi sức đâu cho cái trò này!” Hoặc là có đêm ba con bò cái cũng chuyển dạ một lượt. Hoặc anh ta vừa mới vệ sinh cái máy rải phân và cảm thấy mình bốc mùi thum thủm. Có trời mới biết được những điều này.
Nhưng dù sao thì đêm nay, tôi không cần phải cố, nhất là trong tình trạng bị cơn đau nửa đầu hành hạ. Mấy tiếng sau, khi Benny lên phòng, tôi đã tắt đèn và không nói gì hết. Anh ta nằm ngửa, gối đầu lên tay, nhưng không ngủ. Tôi biết điều đó thông qua nhịp thở của anh ta. Cuối cùng tôi ngủ thiếp đi. Thật tình tôi đã quá mệt, tôi đã làm việc nhiều đêm liên tục và còn chưa lấy lại sức. Khi tôi thức dậy vào sáng hôm sau thì anh ta đã ra khỏi nhà.
Suốt cả ngày hôm đó, lòng tôi bứt rứt như có lửa đốt, không tài nào tập trung vào công việc được. Benny không nói gì, cũng chẳng làm gì, nhưng tôi cảm thấy tình thế của chúng tôi đang rất bấp bênh. Thế là sau ca trực, tôi đã làm điều mà mình từng muốn thực hiện nhiều hơn một lần, nhưng cố không quan trọng hóa nó lên: tôi đi đến thư viện để nhìn thấy mặt chị ta.
Chuyện này thật ngu ngốc. Tôi thậm chí còn không biết mặt mũi chị ta như thế nào. Benny không giữ ảnh của chị ta, hôm nọ tôi đã lục ví rồi. Ở thư viện, tôi trông thấy một phụ nữ tóc nâu khá xinh đi lại vắt vẻo trên đôi guốc cao gót, trên người khoác bộ âu phục màu be, tai đeo đôi hoa tai bằng vàng hình chiếc lá, nhưng chị ta có hai cái rãnh mũi khá sâu, trông như thể lúc nào cũng phụng phịu. Anh ta đã nói chị ta là một “cô nàng màu be”. Nhưng tôi không nghĩ đó là chị ta.
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy một chị lớn tuổi lên tiếng hỏi: “Cô có thấy cuốn danh mục của tôi đâu không, Désirée?” và tôi nhận thấy một người phụ nữ khá xanh xao đang ngồi ở quầy tiếp tân, mắt nhìn mông lung trước mặt. Chị ta không trả lời.
Chị ta chỉ mỉm cười một mình. Lúc đó cơn đau thắt ngực quay trở lại trong tôi, và tôi tự nhủ: thôi thế là xong.
/52
|