Năm thứ ba: Mưa rải rác
24. Benny
Arvid chào đời vào tháng Tám. Chúng tôi làm đám cưới tháng Mười, và từ đó Désirée không một lần nào mò sang phía giường bên tôi. Thỉnh thoảng, khi cô ấy cựa mình, tôi gần như nín thở chờ đợi, nhưng lúc nào cũng vậy, Désirée chỉ cúi xuống để bế Arvid và ấp vào ngực mình. Ngay cả trong đêm tân hôn của chúng tôi cũng không có gì xảy ra ngoài một nụ hôn trên má. Biết thế đi xem phim cho xong.
Đương nhiên Désirée đã tranh thủ nghỉ thai sản lâu tối đa, còn đối với tôi, chuyện nghỉ ngơi hoàn toàn không khả thi. Ngay cả cô ấy cũng hiểu điều đó. Một buổi sáng, khi tôi từ chuồng bò quay vào nhà, cô ấy đã chuẩn bị bữa sáng kiểu Anh thịnh soạn với trứng cuộn thịt xông khói và đậu, bánh mì nướng kèm mứt hoa quả, đầy đủ mọi thứ. Trong khi tôi tận hưởng trong sung sướng thì Désirée lặng lẽ nhá một lá xà lách, để lấy lại vóc dáng!
Sau đó, đã thành thông lệ, mỗi dịp cuối tuần là những bữa sáng buyphê ra trò, còn trong tuần là các bữa sáng nóng sốt. Buổi trưa và buổi tối cũng thế. Bộ đồ bảo hộ lao động của tôi bắt đầu chật, và tôi có cảm giác như đang ở trên thiên đường! Mẹ tôi vốn trung thành với món cháo và cà phê hâm nóng.
Chuyện nông trại được ra lò đều đặn mỗi thứ Sáu, một thời điểm long trọng của cả nhà. Désirée chụp ảnh Arvid dưới mọi góc độ có thể và âm thầm chụp ảnh tôi ở chuồng bò, rồi thêm vào những chú thích hài hước. Cô ấy mua bia và chuẩn bị món ăn đặc biệt cho những buổi tối ấy. Tôi không tài nào phát âm nổi tên gọi của phần lớn các món ăn này.
Vốn là người hoạt bát, Désirée còn tấn công vào những chuyện trước đây tôi không lưu tâm. Cũng đi hái nam việt quất, nhưng thay vì chỉ làm mứt, cô ấy đã nấu một thứ rất lạ có tên gọi là chutney nam việt quất, giống như xirô ho vậy. Cô ấy làm bánh tart khá ngon với việt quất và quả lý đen hái trong vườn, mỗi tội chua kinh khủng, vì ăn nhiều đường không có lợi cho sức khỏe. Désirée cũng đã học cách pha thịt và bảo quản ăn dần, đồng thời mua hạt giống để trồng một mảnh vườn rau thơm. Cô ấy đọc phần đầu của tờ Nhà nông như người ta đọc Kinh thánh, thậm chí còn dự định đan găng tay nữa.
Tôi khen ngợi Désirée bằng cách nói rằng tôi không thể hiểu được cô ấy đã làm tất cả mọi chuyện thế nào, vì hồi ở nhà mình cô ấy có bao giờ học những thứ đó đâu.
– Này, hóa ra mọi thứ ở sẵn trong máu em rồi thì phải. – Tôi trêu. – Chỉ cần có một đứa con là em tự khắc biết nướng bánh và thêu thùa.
Tôi biết mình đang đùa với lửa. Désirée liếc xéo tôi một cái, chắc cô ấy chưa hiểu tôi chỉ đùa giỡn. Nhưng thật tình, tôi cũng hơi hơi tin chuyện mình vừa nói. Như tôi đây này, tôi chẳng bao giờ cảm thấy một sự thôi thúc buộc mình cầm lấy mấy cái que đan.
– Đọc một quyển sách dạy nấu ăn không phải là việc quá khó đối với một người biết đọc, anh không thấy thế sao? – Désirée đáp. – Ngay cả anh cũng hiểu là khi người ta không thể chứng tỏ mình với thiên hạ, thì ít nhất họ cũng muốn thể hiện giá trị của mình trong gia đình. Em dám cá là sau khi cày những đường thẳng băng hoặc cuộn những đống rơm đều tăm tắp, anh cũng cảm thấy một sự hài lòng y như khi em giặt là phẳng phiu màn cửa hoặc cất những chiếc bánh ngon vào tủ đông. Người ta ai chẳng thích được nhìn nhận những công việc mình đã hoàn thành!
Désirée ngừng lại một lúc để lấy hơi, rồi tiếp lời:
– Em tin vào sự phân công truyền thống giữa hai giới. Nó rất hay. Anh làm tất cả những công việc nặng nhọc, dơ bẩn, khi anh về nhà, em phục vụ anh, chăm sóc anh, và cả hai chúng ta đều hài lòng về nhau. Hiện tại, Arvid không quấy khóc, thằng bé nằm ngủ rất ngoan, trong khi em lại không cần phải đi làm trong thành phố. Ít nhất anh cũng phải thấy là chúng ta đang sướng như tiên chứ? Dĩ nhiên là cho đến mùa hè thôi. Sau đó thì gió sẽ đổi chiều.
Đương nhiên hoàn cảnh bắt buộc cả hai chúng tôi đi làm toàn thời gian. Cân bằng tài chính của nông trại khá kém, việc bồi hoàn cho khoản nợ thuế nhầm lẫn của Liên minh châu Âu đã ngốn hết số hoa lợi. Chúng tôi đã chống chọi được với khó khăn, nhưng ngay khi Arvid bắt đầu bò lổm ngổm quanh nhà thì các bữa ăn cũng kém hoành tráng đi.
Bầu trời của chúng tôi chỉ có một chút mây ti sắp biến mất, tôi tự nhủ. Trừ phi nó báo trước một đợt khí lạnh…
Chúng tôi đã không làm chuyện ấy từ sau khi Arvid chào đời. Gần như không. Ừ thì, chúng tôi cũng vuốt ve nhau qua loa cho phải phép, gần giống như hồi Anita. Tôi không biết là do lỗi của ai – đôi khi tôi nghĩ nguyên nhân là vì chiếc áo ngủ của Désirée bị dính sữa.
Như thế không được gợi tình cho lắm! Trong những tối ấy, Désirée trở thành “người mẹ” trong mắt tôi, và tôi có cảm giác mình giống như một thằng đồi bại. Những tối còn lại, khi cảm thấy tôi thực sự ham muốn, Désirée chỉ nằm ườn ra chẳng buồn hưởng ứng, và tôi không tài nào gợi hứng cho cô ấy được.
Rồi có lúc nguyên nhân là thằng Arvid. Tôi dám thề là thằng bé không muốn có em. Hình như nó có thể cảm thấy ngay khi một trong hai chúng tôi trườn sang phía giường bên kia. Lúc đó nó ngoác cái miệng bé xíu ra và bắt đầu gào khóc. Désirée lập tức cho nó bú, sau đó cả hai mẹ con cùng ngủ thiếp đi, bỏ mặc tôi nằm trơ ra đấy, xót thương cho cái thân phận của mình. Các bữa ăn đúng là ngon thật, nhưng mà…
24. Benny
Arvid chào đời vào tháng Tám. Chúng tôi làm đám cưới tháng Mười, và từ đó Désirée không một lần nào mò sang phía giường bên tôi. Thỉnh thoảng, khi cô ấy cựa mình, tôi gần như nín thở chờ đợi, nhưng lúc nào cũng vậy, Désirée chỉ cúi xuống để bế Arvid và ấp vào ngực mình. Ngay cả trong đêm tân hôn của chúng tôi cũng không có gì xảy ra ngoài một nụ hôn trên má. Biết thế đi xem phim cho xong.
Đương nhiên Désirée đã tranh thủ nghỉ thai sản lâu tối đa, còn đối với tôi, chuyện nghỉ ngơi hoàn toàn không khả thi. Ngay cả cô ấy cũng hiểu điều đó. Một buổi sáng, khi tôi từ chuồng bò quay vào nhà, cô ấy đã chuẩn bị bữa sáng kiểu Anh thịnh soạn với trứng cuộn thịt xông khói và đậu, bánh mì nướng kèm mứt hoa quả, đầy đủ mọi thứ. Trong khi tôi tận hưởng trong sung sướng thì Désirée lặng lẽ nhá một lá xà lách, để lấy lại vóc dáng!
Sau đó, đã thành thông lệ, mỗi dịp cuối tuần là những bữa sáng buyphê ra trò, còn trong tuần là các bữa sáng nóng sốt. Buổi trưa và buổi tối cũng thế. Bộ đồ bảo hộ lao động của tôi bắt đầu chật, và tôi có cảm giác như đang ở trên thiên đường! Mẹ tôi vốn trung thành với món cháo và cà phê hâm nóng.
Chuyện nông trại được ra lò đều đặn mỗi thứ Sáu, một thời điểm long trọng của cả nhà. Désirée chụp ảnh Arvid dưới mọi góc độ có thể và âm thầm chụp ảnh tôi ở chuồng bò, rồi thêm vào những chú thích hài hước. Cô ấy mua bia và chuẩn bị món ăn đặc biệt cho những buổi tối ấy. Tôi không tài nào phát âm nổi tên gọi của phần lớn các món ăn này.
Vốn là người hoạt bát, Désirée còn tấn công vào những chuyện trước đây tôi không lưu tâm. Cũng đi hái nam việt quất, nhưng thay vì chỉ làm mứt, cô ấy đã nấu một thứ rất lạ có tên gọi là chutney nam việt quất, giống như xirô ho vậy. Cô ấy làm bánh tart khá ngon với việt quất và quả lý đen hái trong vườn, mỗi tội chua kinh khủng, vì ăn nhiều đường không có lợi cho sức khỏe. Désirée cũng đã học cách pha thịt và bảo quản ăn dần, đồng thời mua hạt giống để trồng một mảnh vườn rau thơm. Cô ấy đọc phần đầu của tờ Nhà nông như người ta đọc Kinh thánh, thậm chí còn dự định đan găng tay nữa.
Tôi khen ngợi Désirée bằng cách nói rằng tôi không thể hiểu được cô ấy đã làm tất cả mọi chuyện thế nào, vì hồi ở nhà mình cô ấy có bao giờ học những thứ đó đâu.
– Này, hóa ra mọi thứ ở sẵn trong máu em rồi thì phải. – Tôi trêu. – Chỉ cần có một đứa con là em tự khắc biết nướng bánh và thêu thùa.
Tôi biết mình đang đùa với lửa. Désirée liếc xéo tôi một cái, chắc cô ấy chưa hiểu tôi chỉ đùa giỡn. Nhưng thật tình, tôi cũng hơi hơi tin chuyện mình vừa nói. Như tôi đây này, tôi chẳng bao giờ cảm thấy một sự thôi thúc buộc mình cầm lấy mấy cái que đan.
– Đọc một quyển sách dạy nấu ăn không phải là việc quá khó đối với một người biết đọc, anh không thấy thế sao? – Désirée đáp. – Ngay cả anh cũng hiểu là khi người ta không thể chứng tỏ mình với thiên hạ, thì ít nhất họ cũng muốn thể hiện giá trị của mình trong gia đình. Em dám cá là sau khi cày những đường thẳng băng hoặc cuộn những đống rơm đều tăm tắp, anh cũng cảm thấy một sự hài lòng y như khi em giặt là phẳng phiu màn cửa hoặc cất những chiếc bánh ngon vào tủ đông. Người ta ai chẳng thích được nhìn nhận những công việc mình đã hoàn thành!
Désirée ngừng lại một lúc để lấy hơi, rồi tiếp lời:
– Em tin vào sự phân công truyền thống giữa hai giới. Nó rất hay. Anh làm tất cả những công việc nặng nhọc, dơ bẩn, khi anh về nhà, em phục vụ anh, chăm sóc anh, và cả hai chúng ta đều hài lòng về nhau. Hiện tại, Arvid không quấy khóc, thằng bé nằm ngủ rất ngoan, trong khi em lại không cần phải đi làm trong thành phố. Ít nhất anh cũng phải thấy là chúng ta đang sướng như tiên chứ? Dĩ nhiên là cho đến mùa hè thôi. Sau đó thì gió sẽ đổi chiều.
Đương nhiên hoàn cảnh bắt buộc cả hai chúng tôi đi làm toàn thời gian. Cân bằng tài chính của nông trại khá kém, việc bồi hoàn cho khoản nợ thuế nhầm lẫn của Liên minh châu Âu đã ngốn hết số hoa lợi. Chúng tôi đã chống chọi được với khó khăn, nhưng ngay khi Arvid bắt đầu bò lổm ngổm quanh nhà thì các bữa ăn cũng kém hoành tráng đi.
Bầu trời của chúng tôi chỉ có một chút mây ti sắp biến mất, tôi tự nhủ. Trừ phi nó báo trước một đợt khí lạnh…
Chúng tôi đã không làm chuyện ấy từ sau khi Arvid chào đời. Gần như không. Ừ thì, chúng tôi cũng vuốt ve nhau qua loa cho phải phép, gần giống như hồi Anita. Tôi không biết là do lỗi của ai – đôi khi tôi nghĩ nguyên nhân là vì chiếc áo ngủ của Désirée bị dính sữa.
Như thế không được gợi tình cho lắm! Trong những tối ấy, Désirée trở thành “người mẹ” trong mắt tôi, và tôi có cảm giác mình giống như một thằng đồi bại. Những tối còn lại, khi cảm thấy tôi thực sự ham muốn, Désirée chỉ nằm ườn ra chẳng buồn hưởng ứng, và tôi không tài nào gợi hứng cho cô ấy được.
Rồi có lúc nguyên nhân là thằng Arvid. Tôi dám thề là thằng bé không muốn có em. Hình như nó có thể cảm thấy ngay khi một trong hai chúng tôi trườn sang phía giường bên kia. Lúc đó nó ngoác cái miệng bé xíu ra và bắt đầu gào khóc. Désirée lập tức cho nó bú, sau đó cả hai mẹ con cùng ngủ thiếp đi, bỏ mặc tôi nằm trơ ra đấy, xót thương cho cái thân phận của mình. Các bữa ăn đúng là ngon thật, nhưng mà…
/52
|