Chương 31. Nói như vậy còn không rõ?
Nâng tay kéo một cái, kẹp tóc bị kéo ra, Lam Thiên Vân cười hì hì nhổ vài sợi tóc trên đó sau đó cất kẹp tóc vào túi, vỗ vỗ bả vai của tên đáng khinh nói:
“Em đi canh chừng cho anh, con bé đó anh muốn ép thế nào thì ép, cũng đừng nói bạn gái anh là em không đủ quan tâm, em muốn ví tiền trên người nó!”.
“Vân Vân, anh yêu em!”.
“Bớt lắm mồm đi! Tâm địa gian xảo của anh em còn không biết sao? Mau xuống tay đi nếu không sẽ có người tới!”.
Lam Thiên Vân nói xong, không thèm nhìn tên đáng khinh ném mị nhãn, xoay người đi về phía đầu ngõ, đúng là có tư thế canh gác.
“Chị! Anh ta là bạn trai chị, làm sao chị lại có thể để anh ta chạm vào người con gái khác!”.
Lam Thiên Tình bỗng nhiên hô to lên, nhưng Lam Thiên Vân nhìn cũng không nhìn cô, đi nhẹ mà đi, trong lòng rất tự mãn.
Tên đáng khinh kéo cổ áo Lam Thiên Tình, cúi đầu nhìn thoáng qua vết máu trên cánh tay do bị cô cắn, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp mà sợ hãi của cô, ánh mắt trầm xuống:
“Tình Tình, hôm nay em làm anh đau một chút, hôm nay anh phải yêu em thật tốt mới được!”.
Nói xong, hắn ta chuyển qua thân mình Lam Thiên Tình, hai bàn tay to nắm chặt lấy bờ vai của cô khiến cô nằm sấp trên vách tường.
“Em chơi đằng sau lưng không? Hôm nay anh thử xem”.
Nói xong, một bàn tay hắn giữ trên vai cô, tay kia thì vươn đến phía dưới định vén váy của Lam Thiên Tình.
“Buông cô ấy ra!”.
Cùng lúc đó, ở một đầu ngõ khác, một bóng dáng cao gầy bỗng nhiên xuất hiện, không đợi tên đáng khinh phản ứng, người nọ đã đánh một quyền mạnh vào đầu tên đáng khinh!
Tên đáng khinh bỗng nhiên đầu óc lờ mờ, cả người mất đi trọng tâm, buông Lam Thiên Tình ra, sau đó lảo đảo vài bước, vịn vào vách tường. Hắn ta đứng vững nhìn người tới, người nọ đã kéo Lam Thiên Tình qua một bên, che chở cô ấy sau người.
“Lí Diệp Lỗi! Mày dám phá hư chuyện tốt của lão tử?”.
“Trần Lượng, Tình Tình còn nhỏ, mày làm như vậy còn là người không?”.
“Đừng tưởng rằng mày có người ông làm sếp thì giỏi! Mau tránh ra cho tao! Nếu không ngày hôm nay cả mày tao cũng sẽ dọn dẹp!”
Lí Diệp Lỗi cười xì một tiếng, trong đôi mắt màu hổ phách tràn đầy sự khinh thường, cậu không nhìn Trần Lượng đang khiêu khích, quay đầu liếc mắt nhìn người ở phía sau được mình bảo vệ, Lam Thiên Tình sợ và khó chịu nên khóc không ra tiếng.
“Tình Tình đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ không để em bị khi dễ”.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Thiên Tình chợt ngẩng lên, giọt nước mắt đón ánh nắng chiều, nhìn qua làm rung động lòng người.
Cô dừng khóc thật, không vì cái gì khác, vì câu “anh” của Lí Diệp Lỗi, khiến cô nghĩ tới Kiều Âu, nếu Kiều Âu ở đây, cũng sẽ không đành lòng nhìn cô khóc.
Lí Diệp Lỗi nhìn con ngươi đen như lưu ly của cô thoáng ra nhiều màu sắc, trong lòng mềm mại, nhìn cô ngây dại. Anh không dám tin tưởng, sâu trong ánh mắt của Lam Thiên Tình giống như có vui vẻ, như nhìn thấy hi vọng, đó là vì anh?
“Lí Diệp Lỗi! Mày muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao, hôm nay tao nhất quyết không để cho mày làm thế!”.
Cậu ta đến phá hỏng chuyện tốt có miếng thịt
/145
|