Chương 58: Bữa ăn sáng
Trong lòng Tư Đằng có lửa giận, cảm thấy nhà họ Đoàn quá khi dễ người rồi, nói thế nào cũng là cô gia mới tới cửa, làm sao lại để Kiều thiếu quỳ như vậy chứ?
Nhưng Tư Đằng tức giận thì có thể như thế nào, người ta là chủ tử, anh chỉ là người làm, sao có thể giáo huấn chủ tử nên làm cái gì hay không nên làm cái gì? Chịu đựng lửa giận trong lòng, Tư Đằng lôi kéo Ngũ Hoạ Nhu vào nhà.
Lúc này đã muộn rồi, Ngũ Hoạ Nhu và Tư Đằng trở về phòng của mình, thế nào đều cảm thấy không có cảm giác. d`ie'n.d1an.l`e.qu[y.d]0n-c=om
Theo lý thuyết, Kiều Âu là quân nhân nên có quỳ cả đêm cũng không ảnh hưởng đến gân cốt, nhưng bây giờ đang bắt đầu thời tiết mùa thu, chênh lệch nhiệt độ trong ngày rất lớn, trong hoa viên đều là đá cẩm thạch lạnh buốt, khi đêm xuống sẽ rất nhiều khí lạnh tận xương, Kiều Âu không bị viêm khớp mới là lạ chứ!
Vò đầu bứt tóc, Tư Đằng vội vàng tìm kiếm y phục, lại bưng ly giữ nhiệt, bảo Ngũ Hoạ Nhu ngủ trước còn mình đi tìm Kiều Âu.
Nhưng Tư Đằng mới vừa đi tới cửa chính nhà lớn đã nhìn thấy bóng dáng Đoàn Hề Trạch cao lớn đang đứng trên cao nhìn xuống Kiều Âu.
Ánh mắt Đoàn Hề Trạch âm trầm, giọng điệu không tốt: "Tối nay xem trăng sao được không?"
Kiều Âu nháy mắt mấy cái, có chút mệt mỏi vẫn một mực cung kính như cũ nói: "Cậu!, tối nay không có trăng sáng."
Đoàn Hề Trạch sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thật đúng là chỉ có sao không có trăng sáng. Ông bảo Kiều Âu quỳ gối nơi này nhìn trời đêm mà không ngờ cậu ta làm thật.
Sờ lỗ mũi một cái, Đoàn Hề Trạch lại nói: "Nếu cậu muốn cưới Tình Tình, không phải là không thể được, về sau hãy làm con nuôi của ta, mang họ Đoàn của ta, về sau kẻ thù nhà họ Đoàn sẽ là kẻ thù của cậu, được không?"
Lại nói, Đoàn Hề Trạch cũng quả thật là con cáo già giảo hoạt. Nói như vậy rõ ràng chính là muốn Kiều Âu đoạn tuyệt tất cả quan hệ cùng Cung Bách Hợp, ngoài miệng nói gì về sau kẻ thù của nhà họ Đoàn chính là kẻ thù của Kiều Âu, chẳng khác nào nói Kiều Âu không nhận mẹ ruột?
Kiều Âu quỳ ở đó không nói một lời.
Một hồi lâu, Đoàn Hề Trạch không có kiên nhẫn: "Nếu không muốn thì ngươi cũng đừng quỳ, ngươi đi đi."
Kiều Âu nghe vậy thì bất động.
"Cậu! dù sao đó cũng là người đã sinh ra con và nuôi dưỡng con. Nếu không có bà ấy thì cũng không có con, dù cho bà ấy phạm vào tội lớn ngập trời, coi như toàn thế giới đều phải vứt bỏ bà ấy, trừng phạt bà ấy thì con cũng không thể nào coi bà ấy như kẻ địch của mình. Cậu, nếu như ngay cả đến mẹ ruột của mình mà con cũng có thể tàn nhẫn đối phó và nói không cần thì cậu có yên tâm để Tình Tình đi theo con không?"
Dưới đèn đường ánh mắt sáng ngời như vì sao phát sáng, Kiều Âu nói rất chân thành tha thiết.
Kiều Âu biết đối với Đoàn Hề Trạch cái chết của em gái vẫn là nỗi đau trong lòng, sợ là vào lúc này người nhà họ Đoàn hận không thể lột da uống máu Cung Bách Hợp. Nếu đổi lại Kiều Âu là con trai của Đoàn Hề Viện thì anh cũng sẽ tức giận như thế. Nhưng ở trên thế giới này có ai có thể lựa chọn mẹ đẻ của mình?
Anh bất đắc dĩ nhìn Đoàn Hề Trạch: "Cậu!, mặc kệ như thế nào đi nữa cháu cũng không thể tách ra khỏi Tình Tình, cháu không thể nào mặc kệ vợ con của mình, chỉ cần cậu để cho cháu lưu lại, chỉ cần là không làm chuyện trái với luân thường đạo lý thì cháu đều không quản ngại."
Ý tứ của Kiều Âu hắn rất rõ ràng, nếu như Đoàn Hề Trạch muốn anh giết Cung Bách Hợp là chuyện con giết mẹ là làm trái luân thường, Kiều Âu tuyệt đối không thể làm.
Gió đêm thổi nhè nhẹ, trời đêm cực kỳ yên tĩnh. diieend.a.n.l33.q,u'uy/d/on]c.om
Tư Đằng đứng ở cửa nghe được cuộc đối thoại của hai người, trong lòng có phần thoải mái vì đã hiểu được một số chuyện. Trước đây anh cũng cảm thấy thị trưởng Cung rất kỳ quái, nhất định làm trái với thói quen của mình, vô cùng gây áp lực và khó chịu cho Lam Thiên Tình. Bây giờ thì đã rõ, thì ra là thị trưởng Cung sớm biết, nha đầu này là kẻ địch của mình, cho nên chưa bao giờ nhân từ nương tay, mới phản đối quyết liệt chuyện Kiều Âu và Lam Thiên Tình ở chung một chỗ.
Thoáng tiếng bước chân đang đi tới, Tư Đằng nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Đoàn Hề Trạch chậm rãi quay vào phòng, vội vàng nắm đồ trên tay trốn vào phía sau cây phát tài trong phòng khách, lẳng lặng đợi đến khi tiếng bước chân Đoàn Hề Trạch cách xa lên lầu, mới chay ra từ phía sau cây đang trốn vọt thẳng ra ngoài cửa đi.
"Kiều Thiếu, hãy dùng cái thảm này đệm phía dưới đi, nếu không sáng sớm ngày mai đầu gối sẽ bị đau! Bây giờ chênh lệch nhiệt độ trong ngày rất lớn, đây là nền đá cẩm thạch nên sẽ có rất nhiều khí lạnh!"
Tư Đằng đau lòng vô cùng. Mặc kệ nói thế nào, Kiều Âu cũng là do mình
/145
|