Cô Nàng Hổ Báo

Chương 4

/32


“Kiểm tra lại hệ thống thang máy, đừng để chuyện này xảy ra nữa”. Giọng nói có phần quở trách.

“Vâng, thưa ngài”. Đội trưởng đội bảo vệ cúi đầu nhận lệnh.

Raman lắc đầu rồi ấn nút cho thang máy di chuyển lên tầng trên.

Sau khi thang máy đã đóng cửa, một người trong đám bảo vệ thở dài: “May mà ngài Raman không tức giận. Dừng thang máy nào không dừng, dừng đúng thang máy của lãnh đạo”.

“Ngài Raman không bao giờ tức giận vô cớ”. Đội trưởng, người đã làm việc lâu năm ở tập đoàn, biết rõ tính cách của ông chủ nói.

Những người còn lại đồng loạt gật gù. Raman, người con trưởng của dòng họ Woradechawat, nổi tiếng bởi sự nghiêm khắc trong công việc. Tất cả nhân viên của các công ty chi nhánh của tập đoàn Woradechawat đều biết rõ điều này.

Nhưng cho dù nghiêm khắc đến mức nào, anh vẫn luôn là mục tiêu đeo bám của các cô gái, cô nào cũng muốn chiến thắng trái tim chàng trai độc thân, đẹp trai và giàu có, người được giao trọng trách cai quản công việc kinh doanh cả cả tập đoàn Woradechawat thay cho người bố đã về hưu an dưỡng.

Sau khi Raman Woradechawat được đề bạt vào chức vụ tổng giám đốc tập đoàn, anh chỉ mất một thời gian ngắn để đưa tập đoàn này lên một bước phát triển vượt bậc. Là doanh nhân mới nổi với đầy đủ tố chất cần có của một nhà lãnh đạo giỏi, Raman Woradechawat đã trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người. Nhất là khi anh vẫn chưa chính thức công nhận cô gái nào là ý trung nhân của mình, các cô gái càng được dịp hi vọng và dành sự quan tâm cho anh nhiều hơn gấp bội phần.

Namjiu giậm chân bước vào N.J.Gym với nét mặt không mấy vui vẻ. Saipan, cô gái làm ở bộ phận tiếp tân trông thấy liền hỏi.

“Có được việc không, chị Namjiu?”.

“Chẳng được tích sự gì cả”. Namjiu trả lời mệt mỏi: “Vẫn chưa gặp được ông tổng giám đốc”.

“Ơ… thế chị sao thế? Sao mặt mũi lại thế kia?”. Cô gái lo lắng hỏi.

“Tự dưng lại gặp một gã khùng ấy mà”. Mặt Namjiu hầm hầm tức giận như thể muốn giết người khi nhắc đến ai đó.

“Khùng thế nào, chị Namjiu?”. Cô gái hỏi lại.

“À… là cái bọn hằng ngày chỉ biết lừa dối bản thân rằng mình vô cùng tốt đẹp, đâm ra kiêu căng, ngạo mạn. Có kể cả ngày cũng không diễn tả hết được. Cứ coi như cái kẻ điên khùng đó là hội tụ của tất cả những gì tệ hại nhất của đàn ông, kiểu mẫu toàn diện của sự tự kiêu”. Namjiu càng nói càng giận.

“Thế có đẹp trai không chị Namjiu?”. Saipan hỏi đầy tò mò.

“Đẹp lắm…”, Namjiu kéo dài giọng xách mé, “Đẹp trai như sinh vật ngoài hành tinh tái sinh, mặt rộng, mắt lồi, mũi to, miệng rộng, tai vểnh, đủ hết cả”.

Saipan làm rả vẻ khiếp sợ.

“Pa dạy xong chưa?”. Không muốn tâm trạng mình tồi tệ hơn, Namjiu nhắc đến người bạn thân, cũng là một trong những giáo viên dạy Taekwondo tại N.P.Gym.

“Chưa ạ, em thấy chị ấy bảo sẽ dạy thêm một lúc nữa. Chị Pa cũng yêu nghề thật đấy. Bọn trẻ đứa nào cũng khen cô Pa dạy hay”. Saipan khen.

Namjiu cười. Cô biết rõ những điều Saipan nói đều là sự thật. Parani, cô bạn yêu quý của cô rất giỏi Taekwondo, đã từng là thành viên của đội tuyển quốc gia đi tranh tài tại đấu trường quốc tế, giành được giải thưởng, trở nên nổi tiếng chỉ trong nháy mắt. Đi đâu cũng có người biết mặt điểm tên khiến cô dẫu chỉ là bạn cũng được thơm lây.

“Bao giờ Pa dạy xong, bảo đến gặp chị ở văn phòng nhé”. Namjiu nhắc Saipan.

“Vâng ạ, để em báo cho”. Saipan đáp.

Không lâu sau đó, cô bạn thân của Namjiu tươi cười bước vào phòng.

“Sao rồi Namjiu, nghe tin cậu được gặp người ngoài hành tinh hả?”.

Namjiu thở dài, “Ừ, rõ là xui xẻo”.

Parani bật cười khi nhìn thấy vẻ mặt của bạn, “Tệ đến thế cơ à?”.

“Tệ vô cùng. Ngoài cái bản mặt đã chẳng lay động được chút xúc cảm nào ra, tính tình cũng kì cục. Pa nghĩ xem, gã đó nói tớ gợi tình gã”, Namjiu làm mặt đáng sợ.

“Gợi tình? Cậu ấy à?”. Parani hỏi đầy nghi ngờ.

“Thì thế, tớ chỉ rủ anh ta nói chuyện hai, ba câu, thế mà dám bảo tớ gợi tình. Rõ là tự kiêu, biến thái”. Namjiu gắt.

“Có nên chặn đường cho gã đó một trận không nhỉ?”. Parani vờ tỏ ra nham hiểm.

“Hả? Không được”. Namjiu vội lắc đầu.

“Đùa thôi”. Parani cười. Cô hiểu bạn mình, chuyện chỉ có thế, Namjiu tự mình giải quyết được là cái chắc. “Thế chuyện tòa nhà thì thế nào?”. Parani chuyển sang vấn đề khác, ban nãy cô cũng đã được nghe Saipan kể qua.

“Vẫn chưa gặp được ông tổng giám đốc”. Namjiu lại thở dài. “Cái ông này cũng kiêu lắm, còn kiêu hơn cả nhân viên, rõ là khó gặp. Mai chắc phải đi chuyến nữa”.

“Không sợ gặp phải gã người ngoài hành tinh nữa à?”. Parani hỏi.

“Nếu không vào cái thang máy đó nữa, chắc là không gặp đâu”.

“Là sao? Liên quan gì đến thang máy?”.

“À, gã đó là nhân viên trực thang máy”. Namjiu nhắc đến anh chàng kia với giọng điệu vẫn còn tức giận.

“Nhân viên trực thang máy à?”. Parani hỏi lại.

“Phải. Nhân viên trực thang máy thần kinh không bình thường. Ngày ngày chỉ biết đứng trong cái hộp nhỏ hẹp, lên lên xuống xuống đến mức bại não vì chắc chắn không ai não bình thường lại nghĩ Namjiu đây gợi tình cả”. Namjiu trả lời một cách đầy tự tin.

“Có vẻ đúng. Gã đó chắc là bị bại não thật. Dẫu sao cậu cũng nên cẩn thận. Tránh xa cái thang máy ấy ra là tốt nhất. Nhỡ đâu gã đó lên cơn, mình sẽ bị gán tội làm hại người bệnh”. Parani lo lắng nhắc nhở.

Namjiu nhướn mày hỏi bạn: “Pa, tóm lại là cậu đang lo lắng cho ai vậy?”.

“Ô, tất nhiên là lo cho bạn Namjiu yêu quý rồi”. Parani cười: “Sợ bạn không nhịn được đi gây gổ với người ta, xâm phạm thân thể người ốm. Phải tội đấy. Không tốt đâu”.

“Pa... ra... ni”. Namjiu kéo dài giọng.

Parani bật cười to. Cô biết bạn mình là người thế nào, hai chữ “thể diện” chưa bao giờ biến mất khỏi tâm trí cô bạn mang tên Namjiu Hatxabancha. Chính vì thế, không bao giờ có chuyện gã người ngoài hành tinh kia lại có thể thoát khỏi tay Namjiu một cách dễ dàng.

Người đàn ông bước vào căn phòng làm việc rộng rãi trên tầng bốn mươi chín với tâm trạng đầy bực tức. Cô gái đó thật kì quặc, chiến lược cô ta đem ra áp dụng cũng đã đem lại hiệu quả đáng kể bởi nó khiến anh chắc chắn sẽ không sớm quên được, cho dù đó là một hồi ức tệ hại nhưng dẫu sao cô ta cũng đã làm được. Đôi mắt to tròn, cái mũi bướng bỉnh, đôi môi đỏ, tóc vuốt gọn ra sau để lộ vầng trán dô mịn màng, cô ta mặc áo sơ mi trắng, quần bò thẫm màu, dáng cao ráo, điệu bộ hung hăng hết sức.

Raman hồi tưởng lại dáng điệu đó rồi chầm chậm lắc đầu.

“Anh Raman đang làm gì thế?”. Câu hỏi khiến Raman sực tỉnh.

“Mãi mới thấy đến. Đi đâu về thế hả?”. Raman nghiêm giọng khi nhận ra người đứng trước mặt đang nhìn mình cười.

“Ô hay, em cũng phải có việc riêng chứ”. Người kia cười nịnh.

“Thôi ngay cái điệu cười ấy đi Wat. Wat thừa biết cười kiểu đó với anh không được gì đâu. Tại sao không đi họp hội đồng quản trị. Lớn rồi đấy, Wat, đừng nghĩ đây là trò chơi của trẻ con. Nếu em không đi học tiếp thì bắt buộc phải làm việc”.

Rawat thôi cười ngay khi nhắc đến hai từ đi học và làm việc. “Ôi, cho em tạm dừng chút đi. Cho em thêm chút thời gian, giờ em vẫn chưa sẵn sàng mà”.

“Wat nói chưa sẵn sàng đã hai năm nay rồi đó. Hết hạn dùng từ này rồi. Ngày mai bắt đầu làm việc”. Raman nói đều đều, chỉ có ánh mắt là thể hiện rõ ràng không được mặc cả.

“Kìa anh, đừng có độc ác với em thế, em chưa sẵn sàng thật mà”.

“Chưa sẵn sàng nghĩa là còn muốn đi tán tỉnh người đẹp, ca sĩ, diễn viên, người mẫu đúng không. Thôi mấy cái trò linh tinh đó đi là được rồi đó Wat”

“Em không muốn làm những việc như thế này. Em không rảnh”. Rawat vòng vo.

“Thế Wat muốn làm gì? Việc nào thì rảnh?”.

“Em muốn làm ngôi sao”. Rawat khẽ trả lời.

“Wat không nhớ à? Hồi lớp hai, Wat tham gia diễn kịch ở trường. Bố mẹ phải gọi anh bay về Thái gấp để xem vở kịch đó. Nếu em nhớ được, em đóng vai cái cây đúng không, cái cây tự đổ, đè lên các cây khác, khiến cho hàng cây đổ cả loạt. Vở kịch phải kết thúc ở đó vì các cây thi nhau khóc”.

“Ôi... đó là chuyện ở cái thuở nào rồi mà”. Rawat yếu ớt phản kháng.

Raman nhìn mặt em trai với ý hỏi xem cậu ta còn muốn gì nữa.

Rawat bắt gặp ánh mắt anh trai, lên giọng không chịu thua: “Em còn muốn làm ca sĩ nữa”.

“Em có nhớ hồi lớp ba...”.

“Đủ rồi anh, em nhớ”. Rawat vội đưa tay lên ngắt lời Raman. Chuyện ấy sao cậu lại không nhớ cơ chứ. Bố mẹ đã gửi vé bắt anh trai cậu về cổ vũ cho đứa em trai duy nhất đi thi hát. Kết quả ấy à? Hát sai nhạc ngay từ đầu bài, cuối cùng đứng khóc ngay giữa sân khấu khiến cậu phải mang nỗi xấu hổ đó với bạn bè trong suốt một năm sau.

“Ngày mai đến làm việc. Đừng quên đấy”. Raman nhấn mạnh. Nói xong, anh cầm tập tài liệu trước mặt lên đọc, mặc cho em trai mình đứng đó.

“Vâng”. Rawat buồn bã trả lời rồi cúi đầu đi ra khỏi phòng.

Raman ngẩng mặt lên nhìn theo bóng em trai mà lắc đầu. Cho dù Rawat là người không có chí tiến thủ nhưng cái duyên của cậu ta khiến không ai có thể giận được. Và cho dù Rawat có vô cùng ích kỉ nhưng cũng biết nhận lỗi khi mắc sai lầm. Anh sẽ dùng chính cách này để khiến cho em trai có mục đích sống rõ ràng hơn, đã hết thời gian cho kiểu sống thờ ơ qua ngày đó rồi.

Ngày hôm sau, cô gái không muốn đánh mất văn phòng của mình một cách dễ dàng, lúc này đang ngửa cổ lên nhìn tòa nhà cao chọc trời mà cô đã đặt chân đến hôm qua nhưng phải ngậm ngùi quay về với không chút tiến triển. Hôm nay, cô quyết tâm đầy mình, cho dù phải dùng bất cứ cách gì, cô cũng phải nói chuyện với ông chủ tòa nhà này cho bằng được.

Hôm nay Namjiu rủ thêm cả người bạn thân yêu quý của mình đến.

“Nhất quyết phải thế hả, Namjiu?”. Parani lưỡng lự hỏi.

“Tất nhiên. Pa, cậu đi đánh lạc hướng sự chú ý của nhân viên tiếp tân đi, còn tớ sẽ bí mật đi lên trên”, Namjiu nói với bạn. Cô đã mất cả đêm qua để nghĩ kế. Lần này chắc cô phải lợi dụng đến sự nổi tiếng của cô bạn thân mới mong trót lọt.

“Tốt thôi”. Parani gật đầu.

“Vậy tiến hành nào, nhớ làm hết sức đấy”. Namjiu cười ranh mãnh.

Parani hít một hơi thật dài để tiếp thêm sức mạnh cho chính mình, sau đó bước thẳng đến quầy tiếp tân với dáng vẻ tự tin nhất có thể.

“Tôi có thể giúp gì được cho...”. Nhân viên tiếp tân chào khách, khi ngẩng lên nhìn thấy Parani trước mặt liền thốt lên đầu ngạc nhiên: “Ôi! Parani, vận động viên được huy chương vàng Olympic đúng không ạ?”.

Parani nở nụ cười ngọt ngào: “Vâng”.

Cô nhân viên lễ tân tươi cười: “Vui quá được gặp Pa ở đây. Ngoài đời còn xinh hơn cả trên ti vi ấy”.

Parani không trả lời, chỉ biết cười với người dối diện.

“Cần chị giúp gì cứ nói nhé, không phải ngại. Em là thần tượng của chị đấy. Đến lũ cháu ở nhà mỗi lần thấy Pa trên ti vi đều hò hét cổ vũ. Hôm nay, nếu chúng biết chị được gặp Pa chắc ngất mất. Cho chị xin chữ kí và chụp ảnh cùng nhé. Lại đây, Pa. Lại đây chụp ảnh với chị”.

Sau đó, tiếng lành đồn xa, mọi người ai cũng hồi hộp vì vận động viên được huy chương vàng hai kỳ Olympic đang có mặt tại toà nhà Woradechawat. Parani đã có thể thu hút được sự chú ý bằng cách ban phát nụ cười của mình cho tất cả mọi người. Phần Namjiu, lúc này cô đang đứng nép mình để không ai thấy, lợi dụng thời điểm nhốn nhào liền lặng lẽ đi vào trong, trước khi biến mất không quên nhướn mày và giơ ngón cái khen ngợi phần biểu diễn của cô bạn.

Namjiu dừng lại trước cửa thang máy. Trong lúc đang lưỡng lự xem nên vào thang máy nào, chiếc thang máy đầu tiên vừa hạ xuống đúng lúc, cô liền bước vào trong cùng một nhóm người nhưng rồi sững lại khi không tìm thấy số tầng mà mình phải đến.

“Chị ơi, tại sao không có tầng bốn mươi chín nhỉ?”. Namjiu hỏi một cô gái đứng sau mình.

“À, muốn lên tầng đó phải đi thang máy ngoài cùng bên phải”.

“Cám ơn chị”. Namjiu cảm ơn rồi bước vội ra ngoài trước khi thang máy kịp đóng lại.

Namjiu thở dài khi đã hiểu mình cần phải sử dụng chiếc thang máy nào. Ánh mắt cô nhìn về phía thang máy ngoài cùng bên phải, nơi đã gây ra cho cô bao nhiêu rắc rối. Có lẽ là nghiệp chướng khi cô buộc phải quay lại sử dụng nó một lần nữa.

Namjiu đi thẳng đến trước chiếc thang máy duy nhất sẽ dẫn cô đi đến nơi cô cần. Cô đứng lại ngó nghiêng một hồi rồi quyết đinh bấm nút. Ngay khi cửa thang máy vừa mở ra, Namjiu nhanh chóng nhìn vào bên trong kiểm tra.

“Không có. Tốt rồi”. Namjiu cười sung sướng khi thấy trong thang máy không có ai. Cô đi vào với vẻ thoải mái vì không phải chạm mặt kẻ khiến cô tức giận hôm qua.

Thang máy từ từ di chuyển qua tầng một, hai, ba... rồi dừng lại ở tầng thứ mười ba.

“Ting!!!”. Tiếng chuông vang lên, cửa thang máy từ từ mở ra. Ba người đàn ông trong bộ vest màu đen bước vào. Một trong ba người nhíu mày, thoáng sững sờ khi thấy có người trong thang máy. Người được nhìn ngúc ngoắc đầu, làm ra vẻ vô tội, ngẩng đầu nhìn trần thang máy, chẳng có vẻ gì là xấu hổ.

Hai người đàn ông còn lại nhìn theo, không khỏi ngạc nhiên khi có một cô gái lạ mặt dám dùng thang máy này.

Raman đưa tay ra ấn số bốn mươi chín. Hai nhân viên còn lại nhìn nhau khó hiểu, đây là lần đầu tiên tổng giám đốc tự mình ấn số tầng.

“Lại ấn hai lần rồi, nói mãi mà không chịu nghe”. Namjiu bâng quơ khẽ nói.

Raman quay ngoắt lại nhìn mặt cô.

Namjiu đứng tận bên trong, với lợi thế của kẻ vào trước, cô bình thản, mặt tỉnh bơ, không thèm để ý đến ánh mắt giận dữ của ai đó.

“Quý cô muốn lên tầng bao nhiêu?”. Giọng trầm trầm vang lên hỏi.

“Bốn mươi chín”. Namjiu vênh mặt, trả lời đầy kiêu ngạo.

Hai nhân viên thân cận của Raman nhướn mày. Ông chủ của họ chưa bao giờ bắt chuyện với phụ nữ lạ mặt như thế này. Vậy có lẽ ông chủ quen biết cô gái này chăng?

“Đó là tầng của các lãnh đạo cấp cao. Cấm người ngoài lên mà chưa được cho phép. Không biết quý cô đã biết điều này chưa?”. Giọng trầm trầm tiếp tục hỏi.

“Biết. Nhưng tôi không phải người ngoài”. Namjiu trả lời.

Raman nhướn mày. Cô gái này dám nói mình không phải người ngoài. Nhưng tầng đó ngoài phòng làm việc của anh ra cũng chỉ còn phòng làm việc mới của Rawat. Mà bạn của Rawat ai cũng đẹp tựa ngôi sao. Bởi thế, chắc chắn cô gái này nói dối.

“Cô đến tìm ai?”.

“Tôi nghĩ anh nên tập trung vào công việc bấm thang máy đi thì hơn. Hóng chuyện người khác làm gì?”. Namjiu lên giọng nhắc nhở, cứ như thể người đàn ông đứng trước mặt cô là kẻ thích soi mói chuyện người khác vậy.

“Tôi cần biết vì đó là nhiệm vụ. Chúng tôi không thể để cho người ngoài vào đi lại linh tinh được”. Raman ra vẻ hù dọa.

Namjiu kinh ngạc nhìn mặt kẻ đối diện: “Này anh, tôi không phải chó mà đi lại linh tinh chỗ này. Anh cũng nên suy nghĩ trước khi nói tôi là chó, bởi nếu tôi là chó thật thì ông chủ cũng là chó đấy, vì chó thì phải đi gặp chó, không phải sao? Chính vì thế, làm ơn lựa chọn từ ngữ cho lịch sự. Nếu không, khi nào gặp được ông chủ anh, tôi sẽ nói với anh ta rằng anh nói ông ấy là... chó Raman[2]”. Namjiu nhấn mạnh vào mấy chữ “chó Raman”.

[2] Trong ngôn ngữ Thái Lan, câu nói của Raman đôi khi có thể khiến người nghe hiểu lầm mình bị ví là chó.

Raman nghiến răng, hai người còn lại mắt trợn tròn vì chưa từng gặp phải sự việc như thế này.

“Còn hỏi gì nữa không?”. Namjiu hỏi đầy thách thức.

“Không”. Tiếng trả lời rít qua kẽ răng ai đó.

“Tốt. Giờ anh biết nên đối xử với khách của ngài Raman thế nào rồi đấy”. Namjiu được dịp tranh thủ “dạy dỗ” đối phương.

“Vâng, thưa cô”. Giọng nói đáp lại một cách lạnh lùng.

Cửa thang máy mở ra tại tầng bốn mươi chín. Namjiu vững tin bước ra đầu tiên, nhưng cô lưỡng lự không biết nên rẽ phải hay trái.

“Phải”. Lời nhắc đầy uy lực vang lên từ sau lưng Namjiu.

“Tôi biết rồi”. Namjiu trả lời vẻ đã biết trước rồi nhanh chóng quay người đi sang bên phải.

“Cậu Raman biết cô ấy à?”. Một trong hai nhân viên đi cùng hỏi Raman đầy nghi ngờ.

“Giờ thì chưa. Nhưng lát nữa sẽ biết”. Raman chậm rãi trả lời nhưng bộc lộ rõ ý đồ sẽ không để cô gái kia yên.

“Cô ta giỏi thật đấy. Diễn như thể biết rõ cậu Raman lắm vậy”.

“Phụ nữ bao giờ cũng giỏi mấy cái chuyện vớ vẩn này, đặc biệt là cô gái đó”. Raman nghiêm giọng trả lời rồi bước theo Namjiu đi về phía phòng làm việc của mình.

Namjiu dừng lại trước một căn phòng lớn, cô từ từ đẩy cửa bước vào, tiến đến trước mặt một cô gái lúc này đang ngồi làm việc gần đó.

“Xin lỗi... Tôi đến gặp ngài Raman”. Namjiu nói.

Cô gái kia liền ngẩng lên nhìn. Lúc đầu cô ta ra dấu từ chối, nhưng khi vừa thấy người đi đến phía sau gật đầu, cô ta cũng gật đầu với Namjiu: “Mời cô vào ngồi đợi trong phòng ngài Raman”.

Namjiu sững người một lúc, không nghĩ mọi chuyện lại dễ dàng đến thế. Sợ cô gái kia đổi ý, Namjiu vội nói ngay: “Cám ơn cô”, rồi gấp rút đi vào trong căn phòng có gắn biển tên màu vàng.

“Chan, nếu tôi không gọi, tuyệt đối không được cho ai vào phòng”. Raman dừng lại trước bàn của thư kí ra lệnh.

“Vâng, thưa ngài”. Cô thư kí nhận lệnh nhưng cũng không khỏi ngạc nhiên. Bình thường, ông chủ của cô không bao giờ tiếp khách là phụ nữ trong phòng làm việc. Kể từ ngày cô tiếp quản vị trí thư kí này, cô mới thấy có một người phụ nữ duy nhất là ngoại lệ, đó chính là bà Pijitra, mẹ của tổng giám đốc.

Raman gật đầu rồi quay lại nói với hai nhân viên thân cận đang đứng sau lưng, “Thost, Chak, hai người đi chuẩn bị trước đi. Để tôi giải quyết chuyện riêng trước đã rồi sẽ theo sau.

“Vâng”. Thost và Chak cùng nhau rời khỏi đó.

Raman chờ cho hai người kia đi khuất rồi liếc mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng như thể muốn nhìn xuyên thấu vào bên trong.

Namjiu đưa mắt chiêm ngưỡng sự sang trọng của căn phòng, không khỏi thán phục: “Trời đất! Khiếu thẩm mĩ của người này thật hiện đại. Đây là phòng làm việc sao? Còn sang trọng hơn cả trong phim nữa”.

Tiếng mở cửa kéo theo sự chú ý của Namjiu từ lối bài trí bắt mắt của căn phòng chuyển sang người vừa bước vào.

“Anh theo tôi vào làm gì?”. Giọng Namjiu có chút gây sự.

Người bị hỏi không trả lời. Anh đến ngồi vào chiếc ghế mà ai cũng biết là của chủ nhân căn phòng rồi cầm tập tài liệu trên bàn lên đọc.

“Ái chà! Điệu bộ cũng giống ra phết đấy!”. Namjiu cao giọng chế nhạo.

Raman hơi nhướn mày, tiếp tục đọc tài liệu mà không để ý đến thái độ nhạo báng của cô.

Namjiu lắc đầu, tiếp tục truy vấn như thể mình đọc vị được anh chàng trước mặt. “Anh nghĩ kĩ chưa mà làm thế này? Đừng nghĩ có thể lừa tôi bằng cái trò trẻ con này nhé. Tôi đâu có ngu. Chỉ trong phim mới có cảnh nữ chính vô tình hiểu nhầm nam chính là nhân viên trực thang máy, trong khi anh ta lại chính là chủ nhân của một tập đoàn trị giá cả trăm, nghìn tỉ. Chà chà... tiếc thật đấy”. Namjiu dài giọng, giả bộ như mình đang tiếc thật: “Chẳng may tôi lại không muốn làm nữ chính mới chết chứ. Tại... nam chính không xứng đáng cho lắm. Trông cứ nhạt nhẽo thế nào ấy, chẳng ăn nhập gì cả”.

Raman rời mắt khỏi tập tài liệu, ngẩng lên nhìn cô gái vừa kết thúc bài diễn thuyết chẳng có chút gì hay ho trước mặt.

“Lại còn chưa đứng lên đi, ông chủ anh vào bây giờ đấy”. Namjiu đi vòng qua chiếc bàn làm việc đến đứng bên chiếc ghế Raman đang ngồi: “Đứng dậy! Không mông mọc mụn bây giờ. Rãnh rỗi ra đây ngồi, nhỡ cái ghế của tổng giám đốc anh nặng vía, tôi lại bị vạ lây”.

Raman thở dài, hai mắt trợn trừng nhưng vẫn không mở miệng nói bất cứ một từ nào. Anh đưa tay cầm lấy khung ảnh, cố tình xoay nó theo chiều mà Namjiu có thể nhìn thấy rõ nhất.

“Vẫn còn chưa đi à?”. Namjiu gằn giọng hù dọa, chẳng quan tâm đến bức ảnh đó.

Raman lại đưa tay cầm lấy khung ảnh một lần nữa, lần này anh ấn nó vào tay Namjiu.

“Tôi không thèm để ý mấy cái ảnh vớ vẩn...”, Namjiu ngừng nói, bỗng nhiên cô cảm thấy như có mây đen đang kéo đến vây kín bầu trời.

“Ờ... ảnh chụp sắc nét thật đấy. Người chụp giỏi thật... Biết cách lấy góc máy đấy... Người trong ảnh cũng... đẹp đấy... hờ hờ...”. Tiếng cười gượng gạo vang lên kết thúc câu nói, Namjiu đặt nhẹ bức ảnh xuống bàn, chầm chậm lùi về phía sau như thể đang chuẩn bị chạy trốn.

“Ra ghế ngồi!”. Raman gằn giọng ra lệnh trước khi Namjiu kịp nghĩ ra mình nên làm gì.

Khóe miệng Namjiu giật giật, chân ban đầu định bước ra khỏi phòng giờ phải đổi hướng đi về phía bộ bàn ghế tiếp khách.

“Giới thiệu bản thân”. Câu ra lệnh ngắn gọn một lần nữa phát ra từ miệng người đàn ông mà Namjiu cho là nhân viên trực thang máy.

“Ờ... tôi... tên Namjiu”.

Mắt Raman hơi cúp xuống khi nghe thấy cái tên là lạ của kẻ gây rối.

“Tôi có chuyện...”. Namjiu chưa kịp nói tiếp, giọng nói cộc lốc của Raman đã vang lên.

“Tôi bảo cô giới thiệu bản thân chứ chưa cho phép cô nói đến chuyện khác”.

Namjiu đảo mắt, mặt nhăn nhó. Lúc này, điều cô cần làm là cố gắng nhẫn nhịn, kiềm chế một cách tốt nhất. Nếu không, N.J.Gym sẽ có thể sụp đổ ngay trước mắt. Chừng nào còn là chủ nhân của N.J.Gym, cô nhất quyết không để ngày đó xảy ra. Vì thế bây giờ, cô đành chấp nhận làm theo mọi mệnh lệnh của kẻ tư bản này trước. Ngày nào cô thoát khỏi tình cảnh này, Raman gì thì Raman, dù có giàu có xuyên trời, cô cũng sẽ cho anh ta một trận, đấm, đá, đánh cho tơi bời... Namjiu nén oán hận vào lòng.

“Tôi tên là Namjiu, họ Hatxabancha. Đã tốt nghiệp đại học. Gia đình có tất cả năm người. Tôi có hai anh trai. Bố và mẹ đều là giảng viên đại học. Hai anh trai đều làm công chức nhà nước. Anh cả là giáo viên, anh thứ hai là cảnh sát...”. Namjiu vừa liệt kê sơ yếu lí lịch từ bé đến lớn một cách chi tiết, vừa đau lòng nhìn mặt Raman. Anh ta bảo cô đọc sơ yếu lí lịch nhưng bản thân lại cắm đầu cắm cổ đọc tài liệu. Thật đáng tức giận. Nhớ đấy... đồ điên khùng!

“Cho tôi thêm thông tin cá nhân”, Raman nói trong khi vẫn chăm chú với đống tài liệu.

Namjiu nhăn mặt nhưng vẫn cố kìm nén sự tức giận. “Tôi hai mươi bốn tuổi, cao một mét năm mươi chín, có cần kích thước từng vòng không ạ?”. Giọng Namjiu đều đều, có vẻ xách mé ở cuối câu.

“Nếu cô nghĩ có ích thì cứ kể ra”.

Namjiu nghiến răng. Bị thách thức đến mức này, nếu không trả lời sẽ bị cho là nhát gan. Nếu anh ta nghĩ có thể thắng vì cô không dám trả lời, nhân đây xin thông báo luôn, anh ta hiểu về cô hơi ít đấy.

“Tám mươi lăm...”.

Ánh mắt sắc bén ngay lập tức rời khỏi tập tài liệu, quét một lượt đánh giá rồi nghiêm giọng: “Đừng nói dối”.

Namjiu thở dài, điều chỉnh cho giọng mình thật chậm rãi, rõ ràng dù đang rất tức giận.

“Tám mươi hai, sáu mươi tư, tám mươi chín”.

Raman gật đầu ý nói có thể chấp nhận được. Người trả lời chỉ còn biết hậm hực trong lòng. Quái vật... khi cô nói chuyện khác thì chẳng thấy để tâm, đến vấn đề này thì ngẩng lên dò xét. Đồ đàn ông điên rồ, dâm đãng, lại còn gật đầu ra vẻ hiểu biết nữa chứ, đúng là giả tạo.

“Tình trạng hôn nhân?”. Raman hỏi, mắt nhìn chằm chằm vào người bị hỏi.

Namjiu cố nuốt hận đáp: “Ngài Raman, tôi không phải đến để xin việc. Chắc không nhất thiết phải báo cáo toàn bộ thông tin cá nhân chứ... ạ?”. Namjiu cố tình ngắt quãng để nhấn mạnh từ cuối cùng cho có phần cung kính, nhưng ánh mắt cô lúc này găm đầy sự oán hận.

“Trả lời cho đúng câu hỏi”. Mặt người nói bình thản nhưng giọng nói thể hiện rõ sự ra lệnh.

Namjiu mím chặt môi, âm thanh chỉ còn cách lọt qua hai kẽ răng: “Độc thân”.

“Ừm”. Raman gật đầu: “Đúng mười hai giờ trưa mai đến đây gặp tôi”.

“Gì cơ? Thế hôm nay thì sao?”. Namjiu hỏi to.

“Tôi không có thời gian. Giờ tôi phải ra ngoài”. Raman thong thả trả lời.

“Nhưng ngày mai tôi không rỗi”. Namjiu bắt bẻ.

Raman nhìn vào mặt Namjiu: “Nếu có ai đó nói không rỗi, người đó nên là tôi mới đúng”. Dứt lời, Raman nhướn người với lấy chiếc di động gọi cho thư kí mà không thèm để ý đến Namjiu lúc này đang hầm hầm tức giận: “Chan, dặn Chak và Thost chuẩn bị nhé. Hai phút nữa tôi sẽ ra ngoài”.

Namjiu hít thở mạnh, nhìn kẻ đang chuẩn bị ra ngoài với ánh mắt muốn giết người. Không có thời gian à? Thế gần nửa tiếng qua bắt cô trình bày sơ yếu lí lịch làm gì? Nếu vào thẳng vấn đề cần nói, giờ này có lẽ đã xong rồi. Kiểu này đúng là ức hiếp nhau quá rồi còn gì.

“Tôi không thích những người sai hẹn. Hi vọng cô Namjiu hiểu. Xin mời”. Raman ra lệnh. Namjiu vụt đứng dậy khỏi ghế, mắt quắc lại, mặt quay phắt rồi hậm hực bước đi.

Khóe miệng của người trong phòng hơi nhếch lên. Cuộc đời thật kì lạ. Có một số người ta không nghĩ có thể gặp lại rồi cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt ta cho bằng được. Namjiu Hatxabancha, cái tên mà anh chưa bao giờ quên. Raman nhìn theo lưng người đang bước phăm phăm ra ngoài với ánh mắt đầy ẩn ý. Cô ta chẳng có gì thay đổi cả, lúc còn bé tinh quái, ranh ma thế nào, lớn lên vẫn nguyên như vậy.

Raman nắm lấy cánh tay mình rồi mỉm cười. Vết cắn mờ mờ vẫn còn đó khiến anh phải ghi nhớ suốt hai mươi năm qua. Đến hôm nay, cô bé đó cũng nên nhận lại chút gì đó cho xứng đáng chứ.

Namjiu quay ra theo lối cũ, trong lòng tràn ngập sự tức giận. Đến trước cửa thang máy, cô ấn mạnh vào nút mở như muốn trút giận lên nó, tưởng tượng nó chính là bản mặt của chủ nhân thang máy này.

“Hừ... Raman... tưởng tôi sẽ phải dỗ dành anh à? Giàu có thì được quyền kiêu ngạo hay sao? Đồ lạm dụng chức quyền. Nhớ đấy. Tưởng bắt nạt được Namjiu này mà dễ à? Đợi tôi có được cái mình muốn, tôi sẽ cho anh nếm mùi đau khổ, sẽ đá cho anh phải vừa khóc vừa cong đuôi mà chạy, sẽ cho anh bẹp dí vào tường. Bao giờ ngày đó đến, những thứ mà tôi sẽ làm với anh sẽ khiến thần Chết còn phải van xin: ‘Chị ơi! Chị ơi! Em xin chết’”.

Càng nói, máu nóng càng dồn lên mặt, hai bàn tay nắm chặt đấm vào nhau. Đó là cách tốt nhất để giải tỏa nỗi tức giận khi lúc này cô chỉ còn một mình trong chiếc thang máy đang từ từ đi xuống.

/32

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status