***Yêu có nghĩa là đối xử với một ai đó tốt hơn tất cả mọi người, tốt hơn với cả chính bản thân mình.
***
Ngày hôm sau.
Ánh nắng chói chang rọi chiếu qua khung cửa sổ…
‘’Reng…reeng…’’
‘’Ren……g’’
‘’Rụp’’
Hạ Di mắt nhắm mắt mở dập chiếc chuông báo thức một cách nặng nề…
Ngày hôm qua khiến cô mệt mỏi quá, ngủ từ chiều cô đến giờ mà mệt vẫn cứ mệt.
‘’6 giờ 30 rồi á!’’
‘’Đã nói mẹ bật báo thức 6 giờ rồi mà…hôm nay là ngày đầu tiên đi làm…mẹ ơi, con chết mất!’’
Cô như một con vừa tự kỉ vừa điên điên dại dại luống cuống nhảy xuống giường. Quên cả đánh răng, cô vơ vội bộ váy rồi phóng thẳng ra đường.
‘’Con không ăn sáng à!’’
‘’Không, con muộn rồi!’’
Chạy qua bàn ăn, cô chỉ kịp ‘’trăng trối ‘’với mẹ câu cuối cùng…
Bà mẹ lắc đầu cười nhạt, lúc nào cũng vậy…con nhỏ bướng bỉnh luôn làm bà phải đau đầu.
‘’Haizz…ha…i…’’
Sau mười phút đi taxi, chưa kể thời gian cô giục tài xế đi nhanh…cuối cùng Nhật Hạ Di đã có mặt trước công ty KWS.
‘’Đúng là mệt đứt hơi luôn…ngày đầu tiên đã như vậy chắc xui xẻo cả tháng mất!’’-Hạ Di thở hộc hệch.
Đưa tay lên vuốt những giọt mồ hôi trên trán, miệng thì tặc lưỡi, cô lê cái thân xác mệt rã rời vào cửa.
‘’Mình nổi tiếng quá chăng?’’
Nhật Hạ Di tròn xoe đôi mắt mà nhìn mọi người trong công ty đang mỉm cười nhìn cô như người nổi tiếng. ( có mà sinh vật lạ thì có)
Cứ nghĩ vậy, cô nở một nụ cười thật tươi.
Lòng tự nhủ.
‘’Mệt cũng phải cười để giữ hình tượng chứ!’’ ( t/g: ọe O_O)
Gặp nụ cười ‘’ ngất ngây’’ của cô, mọi người càng cười to hơn…có kẻ bị ngất.( đừng dọa tôi chứ!)
‘’Sao, mình biết mình đẹp rồi nhưng …có người bị ngất thì có quá lắm không!’’
Hạ Di nuốt nước bọt, mồ hôi càng ngày càng chảy lã chã.
‘’Mà sao bỗng dưng chuyển đối tượng thế nhỉ?’’- cô tự hỏi.
Mọi người thôi nhìn cô mà cúi rập người xuống…
‘’Chào giám đốc ạ!’’
Phía đàng kia, Vương Trí Khởi đang bước đến. Bận một bộ vest màu đen đắt tiền, với dáng vẻ cao ráo, hắn trông thật quý phái và đẹp trai…đẹp đến chết người.
Hai bên hắn là hai, ba bốn người thư kí cùng quản lí.
Trông Vương Trí Khởi như một minh tinh màn bạc đang diễu hành trên phố và có vệ sĩ đi theo hẳn hoi.
Mải nhìn, Hạ Di quên không cúi chào như mọi người đã làm.
Thành ra, đàng kia Vương Trí Khởi nổi bật thì đàng này có Nhật Hạ Di.
Gương mặt Trí Khởi chuyển trắng thành đen khi thấy Nhật Hạ Di dám coi thường hắn mà không cúi chào.
Nhưng lập tức lại biến màu vì nhìn thấy bộ dạng kì quái của cô.
May mà nén kịp, không thì hắn đã cười lớn luôn- cô kia, cô mặc cái gì thế hả!
Thật sự, Nhật Hạ Di trông đến buồn cười. Quần áo xộc xệch, nhăn nhúm…đầu tóc lù xù như ma…chắc tại lúc sớm vội quá nên…
Đúng là Nhật Hạ Di luôn làm hắn phát điên mà. Ở đâu có cô, ở đó náo loạn đến nơi.
‘’Thưa giám đốc!’’
Một thư kí tiến lại gần Vương Trí Khởi kính cẩn thưa.
Ý muốn ám chỉ đến Hạ Di…giám đốc, cô ta không cúi chào, có nên phạt không ạ!
‘’Ta đang có việc, lát nữa tính sau…giờ tạm tha cho cô ta!’’
Hắn nhỏ giọng, nhưng cũng đủ để Hạ Di có thể nghe thấy.
Bộ dạng của cô ta mà hắn nhìn thêm lát nữa chắc phải nổ nội tạng mà chết luôn.
‘’Gì chứ!’’
Nhìn thấy vẻ mặt coi thường của giám đốc, cô nguýt dài.
‘’Tôi cũng đâu thua gì anh đâu!’’
Nói rồi, chẳng thèm để ý đến giám đốc hay mọi người lại tiếp tục cười mình, cô đi thẳng lên phòng làm việc.
‘’Á…á.á…ma!’’
Nhật Hạ Di chợt la lớn, vì…
Cô nhìn thấy một con ma ở trước mặt.
‘’Mà sao con ma này giống mình thế nhỉ?’’
Quan sát kĩ, cô mới biết đó là tấm gương ở cửa phòng…May mà không có ai không thì cô phải độn thổ mất.
Mà khoan…lúc nãy mọi người cười mình là vì….Á á á…
Chính cô cũng tưởng mình là ma thì mọi người tưởng cô là gì…quỷ chắc.
Đôi má bỗng đỏ lên, nghĩ lại thái độ của mọi người vừa nãy, cô hét lên.
Thật xấu hổ và đen đủi, ngày hôm nay là ngày gì hả trời!
***
Bước vào phòng, mọi người có ngẩnh đầu lên nhìn cô nhưng chỉ một tí lại cúi xuống làm việc.
May mà cô đã chải chuốt lại đầu tóc, sửa sang quần áo không thì…
‘’Nhật Hạ Di…đây là tập tài liệu cần phải giải quyết gấp trong hôm nay…’’
Vừa kịp ngồi xuống ghế thì đã bị vứt trước mặt một đống tài liệu cao ngất.
Cô gượng cười gật đầu cho có lệ.
‘’Không xong sẽ bị khiển trách đấy!’’- Người quản lí liếc cô một cái rồi đi.
‘’Haizz…’’
Thở dài, cô buông chiếc túi sang bên cạnh rồi bắt đầu mày mò.
Hơn 4 tiếng trôi qua…
‘’mỏi rũ cả tay…’’
Cô nhấc nhẹ chiếc kính ra khỏi mắt, rồi tựa mình xuống ghế.
‘’Mà…’’
Sao không hề có một bóng người như thế này…
Hạ Di hơi hoảng hốt nhìn căn phòng …không một ai ở lại.
Mải làm việc, giờ tan sở đã qua rồi còn đâu.
Mà không ai nhắc cô một tiếng- Đúng là một công ty vừa bất lịch sự vừa tàn nhẫn!!!
Bụng thì đói, tay mỏi rã rời, cô tưởng chừng công ty này đang giết mòn cô vậy.
Giờ này thì công ty có ai nữa đâu…căn tin chắc đóng rồi…
Bước thật chậm từng bước nặng nhọc, cô ủ rũ rời khỏi phòng.
Mệt quá, cô ngồi phịch xuống sàn nhà.
‘’Nhật Hạ Di…’’
Trong mơ hồ, cô nghe tiếng ai gọi mình…
‘’Nhật Hạ Di!!!’’
Ai đó đang gọi mình chăng?
‘’Hạ Di!’’
‘’Dạ’’
Cô giật mình mở mắt ngẩnh đầu lên…
‘’Dạ …mẹ gọi con!’’
Một tay dụi dụi mắt, một tay tựa xuống gối, Hạ Di cố nhìn rõ.
‘’Mẹ gì ở đây!’’- người đó cười nhẹ.
‘’What?”
‘’Là giám đốc!’’- Hạ Di ngạc nhiên hết cỡ khi nhìn thấy Vương
Trí Khởi đang ngồi bên cạnh mình.
‘’Sao anh còn ở đây!’’
‘’Sao cô lại ở đây!’’
Hai giọng nói cùng đồng thanh lên tiếng như đã hẹn trước.
‘’Tôi bận giờ này mới về được, còn cô?’’
Hắn thở dài, dáng vẻ cũng mệt mỏi không kém.
‘’Tôi cũng vậy, công ty các anh thật là bóc lột lao động mà…giao tôi một tập tài liệu dày cộm thì bảo không mệt sao được!’’
Cô lấy bộ mặt tức giận mà nói, nhưng không giấu được vẻ hồn nhiên.
‘’Vậy cô muốn công ty thưởng gì sau một buổi làm việc cật lưc?’’
Vừa hỏi hắn như nảy ra ý tưởng và gợi ý luôn.
‘’ Một bữa ăn nhé?’’
Nghe đến ăn, Nhật Hạ Di như sáng mắt lên.
Đầu cô không khỏi gật đi gật lại- okee lun!
Vương Trí Khởi dẫn cô đến một cửa hàng đối diện công ty.
Cửa hàng khá lớn và bày biện đẹp mắt.
‘’Mà sao tự dưng anh không ghét tôi nữa hả?’’
Ngồi nơi bàn ăn, cô bất chợt hỏi …khiến hắn hơi nhíu mày, không kém phần ngạc nhiên. Nhưng hắn không hề cảm thấy tức giận mà trầm ngâm nói:
‘’Tôi cảm thấy cô đã dạy cho tôi một điều’’
‘’Điều gì?’’
‘’Đó là: con gái không phải ai cũng ngu ngốc!’’
‘’Há há…’’
Bộ mặt của giám đốc làm cô không nín nổi cười.
‘’Giám đốc giờ mới biết sao?’’
‘’Ừm…mà cô bỏ ngay từ giám đốc được không?’’
‘’Hả?’’-Hạ Di rất bất ngờ, chuyện gì chứ chuyện này không bất ngờ cũng không được!
‘’Một người đầy quyền lực như anh mà không muốn người khác gọi là giám đốc à…mà cũng tốt, bản tính của tôi cũng không thích gọi như thế…tôi chỉ muốn coi ai cũng bình đẳng như nhau thôi!’’
Một nụ cười rất nhẹ nở ở khóe miệng của Nhật Hạ Di, làm cô trở nên thật đáng yêu.
Càng nhìn cô, cảm giác khi ở bên Ngào Trúc Dư lại tràn ngập …khiến Vương Trí Khởi muốn nhìn mãi.
Hắn yêu Ngào Trúc Dư hơn cả bản thân hắn. Khi Ngào Trúc Dư ở bên cạnh, hắn đã nghĩ về cả cuộc đời còn lại sẽ ở bên bảo vệ, che chở cô mãi mãi!!
Sự xuất hiện của Nhật Hạ Di làm hắn không thể quên được hình ảnh của Trúc Dư.
Không hiểu vì sao, ở gần Nhật Hạ Di, hắn cảm thấy cảm giác thật quen thuộc…như cảm giác ở bên Trúc Dư vậy.
‘’Cô muốn ăn gì thì gọi nhé!’’
Cũng như lần đầu tiên đi ăn với Trúc Dư, hắn nói thật dịu dàng…lần này với Hạ Di, hắn muốn lặp lại điều đó một lần nữa.
Nếu như là Trúc Dư, cô ấy sẽ đưa cho hắn chọn và bảo ăn ít thôi…để còn lần khác…nếu Nhật Hạ Di nói vậy thì…
‘’Ồ, anh mời tôi hả…’’
Ánh mắt nghi ngờ của Hạ Di nhìn hắn.
‘’Ừm’’
Hắn gật đầu.
‘’Đừng hối hận nha…’’
Liếc hắn một cái rồi cô nhìn vào thực đơn. Bàn tay lia lịa chỉ trên xuống, ngang dọc…
‘’Cái này, cái này, cái này nữa…đem tất các món ngon cho tôi!’’
Hạ Di liếm mép, vẻ khoái chí, sắp có món ngon rồi.
‘’Lần đầu được một người giàu có như anh mời, há không ăn nhỉ?’’
Vương Trí Khởi hơi chút sững sờ với hành động và lời nói của Nhật Hạ Di…nhưng rồi cũng cố cười gượng.
‘’Cô có thể ăn được hết à!’’
‘’Cứ xem rồi biết!’’
Toàn bộ các món ăn ngon được dọn ra một bàn to …
Nhìn mà cảm thấy đầy bụng rồi huống gì là ăn. Thế mà chỉ một chớp nhoáng, Hạ Di đã xơi sạch không trừ một mẩu.
‘’Quên mất…tôi ăn mất phần anh rồi!’’
Ăn xong, cô lo lắng hỏi.
‘’Giờ sao…? Tôi không có tiền mời lại anh đâu?’’
Vẻ mặt của Hạ Di làm hắn cảm thấy buồn cười.
‘’Không sao đâu!’’
‘’Thật không sao không? ‘’
Cô nhíu mày hỏi lại.
‘’Thật!’’
‘’Vậy thì tốt! Anh trả tiền đi nhá, tôi đi uống nước!’’
Vừa nói, cô vừa xoa xoa bàn tay, nặng hề đứng dậy.
‘’Tạm no!’’
Ánh mắt Vương Trí Khởi có một điều gì đó khó hiểu.
Hắn không thể nào tưởng tượng được …Nhật Hạ Di là một cô gái như vậy.
Hôm vừa mới gặp, cô đã cho hắn một tát, hôm qua phỏng vấn…lại đầy bản lĩnh và cá tính…không khỏi khôn khéo đánh bại hắn…
Ngày hôm nay, lại rất vô tư và thẳng tính.
Hắn cứ tưởng con gái luôn tỏ ra yếu đuối và dè dặt nhưng Nhật Hạ Di lại khiến hắn thay đổi cách nhìn.
‘’Nè, trả tiền xong chưa?’’
Nhật Hạ Di đứng tựa vào cánh cửa, vẫy vẫy tay gọi hắn.
‘’Nhanh lên không tôi đi đó!’’
…
***
Ngày hôm sau.
Ánh nắng chói chang rọi chiếu qua khung cửa sổ…
‘’Reng…reeng…’’
‘’Ren……g’’
‘’Rụp’’
Hạ Di mắt nhắm mắt mở dập chiếc chuông báo thức một cách nặng nề…
Ngày hôm qua khiến cô mệt mỏi quá, ngủ từ chiều cô đến giờ mà mệt vẫn cứ mệt.
‘’6 giờ 30 rồi á!’’
‘’Đã nói mẹ bật báo thức 6 giờ rồi mà…hôm nay là ngày đầu tiên đi làm…mẹ ơi, con chết mất!’’
Cô như một con vừa tự kỉ vừa điên điên dại dại luống cuống nhảy xuống giường. Quên cả đánh răng, cô vơ vội bộ váy rồi phóng thẳng ra đường.
‘’Con không ăn sáng à!’’
‘’Không, con muộn rồi!’’
Chạy qua bàn ăn, cô chỉ kịp ‘’trăng trối ‘’với mẹ câu cuối cùng…
Bà mẹ lắc đầu cười nhạt, lúc nào cũng vậy…con nhỏ bướng bỉnh luôn làm bà phải đau đầu.
‘’Haizz…ha…i…’’
Sau mười phút đi taxi, chưa kể thời gian cô giục tài xế đi nhanh…cuối cùng Nhật Hạ Di đã có mặt trước công ty KWS.
‘’Đúng là mệt đứt hơi luôn…ngày đầu tiên đã như vậy chắc xui xẻo cả tháng mất!’’-Hạ Di thở hộc hệch.
Đưa tay lên vuốt những giọt mồ hôi trên trán, miệng thì tặc lưỡi, cô lê cái thân xác mệt rã rời vào cửa.
‘’Mình nổi tiếng quá chăng?’’
Nhật Hạ Di tròn xoe đôi mắt mà nhìn mọi người trong công ty đang mỉm cười nhìn cô như người nổi tiếng. ( có mà sinh vật lạ thì có)
Cứ nghĩ vậy, cô nở một nụ cười thật tươi.
Lòng tự nhủ.
‘’Mệt cũng phải cười để giữ hình tượng chứ!’’ ( t/g: ọe O_O)
Gặp nụ cười ‘’ ngất ngây’’ của cô, mọi người càng cười to hơn…có kẻ bị ngất.( đừng dọa tôi chứ!)
‘’Sao, mình biết mình đẹp rồi nhưng …có người bị ngất thì có quá lắm không!’’
Hạ Di nuốt nước bọt, mồ hôi càng ngày càng chảy lã chã.
‘’Mà sao bỗng dưng chuyển đối tượng thế nhỉ?’’- cô tự hỏi.
Mọi người thôi nhìn cô mà cúi rập người xuống…
‘’Chào giám đốc ạ!’’
Phía đàng kia, Vương Trí Khởi đang bước đến. Bận một bộ vest màu đen đắt tiền, với dáng vẻ cao ráo, hắn trông thật quý phái và đẹp trai…đẹp đến chết người.
Hai bên hắn là hai, ba bốn người thư kí cùng quản lí.
Trông Vương Trí Khởi như một minh tinh màn bạc đang diễu hành trên phố và có vệ sĩ đi theo hẳn hoi.
Mải nhìn, Hạ Di quên không cúi chào như mọi người đã làm.
Thành ra, đàng kia Vương Trí Khởi nổi bật thì đàng này có Nhật Hạ Di.
Gương mặt Trí Khởi chuyển trắng thành đen khi thấy Nhật Hạ Di dám coi thường hắn mà không cúi chào.
Nhưng lập tức lại biến màu vì nhìn thấy bộ dạng kì quái của cô.
May mà nén kịp, không thì hắn đã cười lớn luôn- cô kia, cô mặc cái gì thế hả!
Thật sự, Nhật Hạ Di trông đến buồn cười. Quần áo xộc xệch, nhăn nhúm…đầu tóc lù xù như ma…chắc tại lúc sớm vội quá nên…
Đúng là Nhật Hạ Di luôn làm hắn phát điên mà. Ở đâu có cô, ở đó náo loạn đến nơi.
‘’Thưa giám đốc!’’
Một thư kí tiến lại gần Vương Trí Khởi kính cẩn thưa.
Ý muốn ám chỉ đến Hạ Di…giám đốc, cô ta không cúi chào, có nên phạt không ạ!
‘’Ta đang có việc, lát nữa tính sau…giờ tạm tha cho cô ta!’’
Hắn nhỏ giọng, nhưng cũng đủ để Hạ Di có thể nghe thấy.
Bộ dạng của cô ta mà hắn nhìn thêm lát nữa chắc phải nổ nội tạng mà chết luôn.
‘’Gì chứ!’’
Nhìn thấy vẻ mặt coi thường của giám đốc, cô nguýt dài.
‘’Tôi cũng đâu thua gì anh đâu!’’
Nói rồi, chẳng thèm để ý đến giám đốc hay mọi người lại tiếp tục cười mình, cô đi thẳng lên phòng làm việc.
‘’Á…á.á…ma!’’
Nhật Hạ Di chợt la lớn, vì…
Cô nhìn thấy một con ma ở trước mặt.
‘’Mà sao con ma này giống mình thế nhỉ?’’
Quan sát kĩ, cô mới biết đó là tấm gương ở cửa phòng…May mà không có ai không thì cô phải độn thổ mất.
Mà khoan…lúc nãy mọi người cười mình là vì….Á á á…
Chính cô cũng tưởng mình là ma thì mọi người tưởng cô là gì…quỷ chắc.
Đôi má bỗng đỏ lên, nghĩ lại thái độ của mọi người vừa nãy, cô hét lên.
Thật xấu hổ và đen đủi, ngày hôm nay là ngày gì hả trời!
***
Bước vào phòng, mọi người có ngẩnh đầu lên nhìn cô nhưng chỉ một tí lại cúi xuống làm việc.
May mà cô đã chải chuốt lại đầu tóc, sửa sang quần áo không thì…
‘’Nhật Hạ Di…đây là tập tài liệu cần phải giải quyết gấp trong hôm nay…’’
Vừa kịp ngồi xuống ghế thì đã bị vứt trước mặt một đống tài liệu cao ngất.
Cô gượng cười gật đầu cho có lệ.
‘’Không xong sẽ bị khiển trách đấy!’’- Người quản lí liếc cô một cái rồi đi.
‘’Haizz…’’
Thở dài, cô buông chiếc túi sang bên cạnh rồi bắt đầu mày mò.
Hơn 4 tiếng trôi qua…
‘’mỏi rũ cả tay…’’
Cô nhấc nhẹ chiếc kính ra khỏi mắt, rồi tựa mình xuống ghế.
‘’Mà…’’
Sao không hề có một bóng người như thế này…
Hạ Di hơi hoảng hốt nhìn căn phòng …không một ai ở lại.
Mải làm việc, giờ tan sở đã qua rồi còn đâu.
Mà không ai nhắc cô một tiếng- Đúng là một công ty vừa bất lịch sự vừa tàn nhẫn!!!
Bụng thì đói, tay mỏi rã rời, cô tưởng chừng công ty này đang giết mòn cô vậy.
Giờ này thì công ty có ai nữa đâu…căn tin chắc đóng rồi…
Bước thật chậm từng bước nặng nhọc, cô ủ rũ rời khỏi phòng.
Mệt quá, cô ngồi phịch xuống sàn nhà.
‘’Nhật Hạ Di…’’
Trong mơ hồ, cô nghe tiếng ai gọi mình…
‘’Nhật Hạ Di!!!’’
Ai đó đang gọi mình chăng?
‘’Hạ Di!’’
‘’Dạ’’
Cô giật mình mở mắt ngẩnh đầu lên…
‘’Dạ …mẹ gọi con!’’
Một tay dụi dụi mắt, một tay tựa xuống gối, Hạ Di cố nhìn rõ.
‘’Mẹ gì ở đây!’’- người đó cười nhẹ.
‘’What?”
‘’Là giám đốc!’’- Hạ Di ngạc nhiên hết cỡ khi nhìn thấy Vương
Trí Khởi đang ngồi bên cạnh mình.
‘’Sao anh còn ở đây!’’
‘’Sao cô lại ở đây!’’
Hai giọng nói cùng đồng thanh lên tiếng như đã hẹn trước.
‘’Tôi bận giờ này mới về được, còn cô?’’
Hắn thở dài, dáng vẻ cũng mệt mỏi không kém.
‘’Tôi cũng vậy, công ty các anh thật là bóc lột lao động mà…giao tôi một tập tài liệu dày cộm thì bảo không mệt sao được!’’
Cô lấy bộ mặt tức giận mà nói, nhưng không giấu được vẻ hồn nhiên.
‘’Vậy cô muốn công ty thưởng gì sau một buổi làm việc cật lưc?’’
Vừa hỏi hắn như nảy ra ý tưởng và gợi ý luôn.
‘’ Một bữa ăn nhé?’’
Nghe đến ăn, Nhật Hạ Di như sáng mắt lên.
Đầu cô không khỏi gật đi gật lại- okee lun!
Vương Trí Khởi dẫn cô đến một cửa hàng đối diện công ty.
Cửa hàng khá lớn và bày biện đẹp mắt.
‘’Mà sao tự dưng anh không ghét tôi nữa hả?’’
Ngồi nơi bàn ăn, cô bất chợt hỏi …khiến hắn hơi nhíu mày, không kém phần ngạc nhiên. Nhưng hắn không hề cảm thấy tức giận mà trầm ngâm nói:
‘’Tôi cảm thấy cô đã dạy cho tôi một điều’’
‘’Điều gì?’’
‘’Đó là: con gái không phải ai cũng ngu ngốc!’’
‘’Há há…’’
Bộ mặt của giám đốc làm cô không nín nổi cười.
‘’Giám đốc giờ mới biết sao?’’
‘’Ừm…mà cô bỏ ngay từ giám đốc được không?’’
‘’Hả?’’-Hạ Di rất bất ngờ, chuyện gì chứ chuyện này không bất ngờ cũng không được!
‘’Một người đầy quyền lực như anh mà không muốn người khác gọi là giám đốc à…mà cũng tốt, bản tính của tôi cũng không thích gọi như thế…tôi chỉ muốn coi ai cũng bình đẳng như nhau thôi!’’
Một nụ cười rất nhẹ nở ở khóe miệng của Nhật Hạ Di, làm cô trở nên thật đáng yêu.
Càng nhìn cô, cảm giác khi ở bên Ngào Trúc Dư lại tràn ngập …khiến Vương Trí Khởi muốn nhìn mãi.
Hắn yêu Ngào Trúc Dư hơn cả bản thân hắn. Khi Ngào Trúc Dư ở bên cạnh, hắn đã nghĩ về cả cuộc đời còn lại sẽ ở bên bảo vệ, che chở cô mãi mãi!!
Sự xuất hiện của Nhật Hạ Di làm hắn không thể quên được hình ảnh của Trúc Dư.
Không hiểu vì sao, ở gần Nhật Hạ Di, hắn cảm thấy cảm giác thật quen thuộc…như cảm giác ở bên Trúc Dư vậy.
‘’Cô muốn ăn gì thì gọi nhé!’’
Cũng như lần đầu tiên đi ăn với Trúc Dư, hắn nói thật dịu dàng…lần này với Hạ Di, hắn muốn lặp lại điều đó một lần nữa.
Nếu như là Trúc Dư, cô ấy sẽ đưa cho hắn chọn và bảo ăn ít thôi…để còn lần khác…nếu Nhật Hạ Di nói vậy thì…
‘’Ồ, anh mời tôi hả…’’
Ánh mắt nghi ngờ của Hạ Di nhìn hắn.
‘’Ừm’’
Hắn gật đầu.
‘’Đừng hối hận nha…’’
Liếc hắn một cái rồi cô nhìn vào thực đơn. Bàn tay lia lịa chỉ trên xuống, ngang dọc…
‘’Cái này, cái này, cái này nữa…đem tất các món ngon cho tôi!’’
Hạ Di liếm mép, vẻ khoái chí, sắp có món ngon rồi.
‘’Lần đầu được một người giàu có như anh mời, há không ăn nhỉ?’’
Vương Trí Khởi hơi chút sững sờ với hành động và lời nói của Nhật Hạ Di…nhưng rồi cũng cố cười gượng.
‘’Cô có thể ăn được hết à!’’
‘’Cứ xem rồi biết!’’
Toàn bộ các món ăn ngon được dọn ra một bàn to …
Nhìn mà cảm thấy đầy bụng rồi huống gì là ăn. Thế mà chỉ một chớp nhoáng, Hạ Di đã xơi sạch không trừ một mẩu.
‘’Quên mất…tôi ăn mất phần anh rồi!’’
Ăn xong, cô lo lắng hỏi.
‘’Giờ sao…? Tôi không có tiền mời lại anh đâu?’’
Vẻ mặt của Hạ Di làm hắn cảm thấy buồn cười.
‘’Không sao đâu!’’
‘’Thật không sao không? ‘’
Cô nhíu mày hỏi lại.
‘’Thật!’’
‘’Vậy thì tốt! Anh trả tiền đi nhá, tôi đi uống nước!’’
Vừa nói, cô vừa xoa xoa bàn tay, nặng hề đứng dậy.
‘’Tạm no!’’
Ánh mắt Vương Trí Khởi có một điều gì đó khó hiểu.
Hắn không thể nào tưởng tượng được …Nhật Hạ Di là một cô gái như vậy.
Hôm vừa mới gặp, cô đã cho hắn một tát, hôm qua phỏng vấn…lại đầy bản lĩnh và cá tính…không khỏi khôn khéo đánh bại hắn…
Ngày hôm nay, lại rất vô tư và thẳng tính.
Hắn cứ tưởng con gái luôn tỏ ra yếu đuối và dè dặt nhưng Nhật Hạ Di lại khiến hắn thay đổi cách nhìn.
‘’Nè, trả tiền xong chưa?’’
Nhật Hạ Di đứng tựa vào cánh cửa, vẫy vẫy tay gọi hắn.
‘’Nhanh lên không tôi đi đó!’’
…
/14
|