Tôi sợ hãi, nhưng, tôi không thỏa hiệp, hàm răng vẫn gắt gao cắn chặt vào ngực của hắn.
Hắn nói: "Cô sẽ phải hối hận!"
Ngay sau đó, áo ngực của tôi bị đẩy cao lên, một bàn tay to ôm vào ngực của tôi, đầu tiên là dùng sức xoa nắn, sau đó là dùng sức bóp mạnh.
Tôi bị đau hét lên một tiếng, hàm răng tự nhiên nhả ra. Tay của hắn dao động trên người tôi, lòng bàn tay có vết chai thật mỏng, cọ trên làn da, có chút đau, còn có chút tê dại, chọc cho tôi một hồi rung động. Hô hấp của hắn trở nên dồn dập, nóng rực giống như đốm lửa, đốt cháy lý trí con người.
Giãy giụa không đáng kể của tôi vẫn chưa ngừng nghỉ, nhưng, hắn đã không còn tâm trạng tiếp tục những gì má hắn gọi là "màn dạo đầu" nữa rồi. Hắn giống như đã giận tới cực điểm, cũng giống như nhẫn nại đến mức tận cùng, quần áo của tôi dưới tay hắn hóa thành những mảnh vải vỡ vụn. Vật cứng rắn của hắn tà ác chống đỡ trên bụng của tôi, chính xác mà nói, thân thể tôi co rút không chịu phối hợp, cho nên, hắn mới không vào cửa được.
"Anh yêu tôi không?" Trong lúc kháng cự, tôi hỏi mấy câu như vậy. Nhưng lúc này tôi thật sự không biết là muốn có ngay đáp án hay là muốn hắn dừng lại. Điều khiến tôi không biết nên buồn hay là nên vui chính là, trong nháy mắt khi tôi hỏi câu kia thì chúng tôi đột ngột dừng lại.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi thấy được sự giật mình trong đáy mắt hắn, nhưng, chỉ trong giây phút ngắn ngủi, ánh mắt hắn lại tối sầm lại, bá đạo cố chấp nói: "Tôi muốn cô!"
Vấn đề của tôi và đáp án của hắn dường như không có gì liên quan, nhưng tất cả đều không quan trọng, bởi vì,
Khi hắn trả lời tôi thì hắn đồng thời động thân, tiểu huynh đệ của hắn đã xông vào cửa rồi!
Nóng rực tràn đầy thân thể tôi, tôi vội vàng không kịp chuẩn bị rên lên một tiếng, mà hắn cũng phát ra một tiếng than nhẹ đầy dục vọng. Sau đó, không phải là tôi hoặc là hắn có thể khống chế nữa, mà là dục vọng nguyên thủy nhất của loài người và người sói.
Trước khi bắt đầu, hắn cũng đã nói, dậy là không thể nào, sớm nhất là sáng mai! Sự thật chứng minh, hắn không nói láo, thể lực của người sói thật đáng sợ, không đợi nhân vật chủ đạo là hắn hoàn toàn thoả mãn, tôi đã ngất đi.
Khi tỉnh lại, đã là sáng hôm sau. Hắn nằm nghiêng người, hô hấp trầm ổn, bờ môi lộ ra một đường cong vô cùng nhỏ, nhìn qua giống như đang chìm trong mộng đẹp.
Tôi vô cùng muốn cho hắn một cái tát, nhưng cánh tay mới nâng lên một nửa lại rũ xuống mềm nhũn nhũn như con chi chi, đau chết tôi! ! !
Lại nói, tôi cắn hắn một cái, hắn thiếu chút nữa hủy tôi thành linh kiện, ý định trả thù này cũng quá nặng đi?
Không có thể lực công kích, tôi thay đổi phương hướng, giành chăn, đồng thời nói: "Trở về phòng anh đi!"
Lông mi của hắn hơi run rẩy, sau đó nhắm mắt lại đoạt chăn trở về. Tôi tức giận, đang tính tiếp tục tranh đoạt, hắn thuận thế chụp tới, cuốn tôi vào trong chăn.
Tôi chống ngực của hắn thoái thác, hắn nắm cánh tay tôi vòng vào hông hắn, lẩm bẩm như nói mê: "Giãy giụa nữa, tôi sẽ trói em lại."
Hắn đã tỉnh từ sớm rồi, thật ra thì, giấc ngủ của hắn rất nông, thính lực lại nhạy bén hơn so với người bình thường, cho nên, khi hắn ngủ rất sợ ồn ào.
"Tôi không ngủ không được sao? Mau buông tôi ra!" Tôi bực mình nói.
"Vậy đi làm điểm tâm thôi." Hắn không chỉ nới lỏng tay, còn đẩy tôi ra khỏi chăn. Tôi vốn đang dùng sức đẩy vào ngực hắn để thoát ra, nên khi hắn vừa nới tay, tôi thiếu chút nữa lăn xuống dưới đất.
Tôi giận tím mặt bò dậy, tung chân đá vào ngực hắn, mặc dù khi cử động như thế toàn thân đau nhức, cũng rất thống khổ, nhưng, tôi đã làm xong, tôi chuẩn bị tâm lý giết địch một ngàn, tổn hại tám trăm.
Vừa dừng chân, tôi liền mắng: "Có ai như anh vậy? Giày vò tôi tới hơn nửa đêm, còn kêu tôi làm điểm tâm cho anh? Có tin tôi bỏ thạch tín vào cơm để hạ độc cho anh chết hay không?"
Hắn lười biếng nhếch lên một con mắt, cầm cổ chân của tôi nói: "Chúng ta cùng ăn, tôi cùng em lên đường."
"Anh thất đức như vậy, đương nhiên là anh chết trước!"
"Tôi thất đức, tôi hạnh phúc!"
Đúng là không biết xấu hổ! Tức chết tôi rồi! Thật sự tức chết tôi rồi!
"Đừng làm rộn, ngủ thêm một lát." Hắn cười tủm tỉm túm tôi trở về trong chăn, cánh tay cứng như thép cố định tôi vào ngực hắn. Độ cứng, sức mạnh này, giống y như cột chống trời!
Tôi buồn bực nổi giận trong lòng, cũng sắp thiêu cháy cả người rồi, nhưng, cơ thể hoàn toàn không thể động đậy.
Tôi nghiến răng căm hận, hướng mắt lên trên quan sát cơ thể hắn, muốn tìm nơi dễ dàng để cắn hắn một cái. Nhưng khi tôi vừa tính cắn, hắn bỗng nhiên nói: "Nếu như em muốn ăn, tôi không ngại tìm cho em một chỗ rất dẽ ăn đấy!"
Nhớ tới tối hôm qua, tôi nhớ ra rồi, hắn kêu tôi "Ăn", nhưng tôi dù chết cũng không chịu "Ăn" cái vật nào đấy. Lần này, tôi không tức giận trong lòng nữa, máu toàn thân như biến thành xăng, đột nhiên bốc cháy.
"Đồ lưu manh!" Tôi tức giận mắng to, thân thể giống như bị nấu chín , giống như con tôm luộc, vừa đỏ vừa nóng.
Hắn cuốn tôi chặt hơn chút nữa, ghé vào bên tai tôi nói: "Chọc em chơi, thân mật đến trình độ đó đối với em mà nói rất kích thích, chúng ta có thể tiến hành."
Có người không biết xấu hổ như vậy sao? Chưa từng thấy qua chứ? Có người sói không biết xấu hổ như vậy sao? Càng chưa từng thấy chứ?
Vào giờ phút này, tôi không biết dùng ngôn ngữ và chữ viết nào để hình dung tâm trạng của mình giờ khắc này, chỉ có thể dùng ánh mắt lăng trì hắn, dùng ý niệm nguyền rủa hắn.
Dường như đã nhận ra tôi trừng hắn rất bén họn thì hắn lười biếng mở mắt, nhìn "Con tôm đỏ rực" trong ngực cười: "Tôi thấy em rất có tinh thần, sao tối hôm qua lại bị bất tỉnh chứ?"
Tôi thiếu chút nữa không thở được mà bị nghẹn chết, hắn vẫn còn mặt mũi để nói chuyện! Người nào hại tôi bất tỉnh? Người nào hại tôi toàn thân xanh xanh tím tím giống y như mụn nhọt? Được rồi, tôi thừa nhận cái ví dụ này có chút khoa trương. Tôi chỉ muốn nói, sau khi người khác XXOO thì mặt mày hồng hào, sóng mắt như nước. Còn tôi lại giống như bị làm nhục!
"Tôi đã rất kềm chế, sẽ không làm bị thương em chứ?" Trong khi nói chuyện, hắn nhìn vào ngực tôi.
Tôi vội vàng bảo vệ mình, cả giận nói: "Không cần anh phải giả nhân giả nghĩa!"
"Em nói sai rồi, tôi là thật lòng thật dạ muốn kiểm tra tài sản riêng của mình."
"Đừng không biết xấu hổ, tôi là của chính tôi."
"Sau lần em uống rượu say đó, em chính là của tôi rồi."
Tôi không muốn cùng con sói đội lốt người nói chuyện, dứt khoát co lại thành một cục, nhắm mắt, giả chết!
Hắn ôm tôi vào trong ngực, cằm tựa nhẹ vào đỉnh đầu tôi, tự nói như than thở: "Lần này em đi không được nữa."
Câu nói này sao nghe giống như một câu hai nghĩa! Chẳng lẽ, chuyện làm loạn tối hôm qua là vì muốn giữ tôi lại. . . . . . Không đúng không đúng, đây là cưỡng chế giam giữ. Hắn là Âm Tam Nhi cường thế bá đạo không tha cho sự phản kháng của người khác, căn bản sẽ không giữ mình lại.
Chợt cảm thấy mình rất ngu ngốc, rõ ràng đã sớm biết, lần say rượu kia sớm đã đem hai người cột chung vào cùng nhau, dán lên người tôi cái nhãn là của hắn, tôi lại vẫn si tâm vọng tưởng muốn rời đi, thật là ngây thơ đến buồn cười!
Cứ như vậy đi! Dù sao cũng đã biến thành như vậy!
Tôi ngáp một cái, chuẩn bị ngủ bù, hắn chợt mở mắt, nói: "Giúp tôi gọi điện thoại cho Hạng Kình, nói cho hắn biết, hôm nay tôi không tới công ty."
Tôi mới vừa bình tĩnh lại liền nổi nóng trở lại: "Tự mình gọi!"
"Không được, hôm nay gặp một thương nhân người Hàn Quốc, hắn vừa gọi điện thoại cho tôi, muốn từ chối." Hắn đẩy tôi ra khỏi chăn: "Ngoan, nhanh đi gọi đi, nói tôi đã ngã bệnh."
"Anh bị bệnh?"
"Tôi mà gặp những người Hàn Quốc kia xì xà xì xồ liền nhức đầu, so với ngã bệnh còn nghiêm trọng nhiều." Hắn nói như chuyện lạ.
"Anh không đi thì anh Hai anh nhức đầu." Chung quy hai anh em này đều muốn đùn đẩy công việc của mình cho đối phương.
"Vốn chính là muốn hắn nhứ đầu, lần trước, tôi còn giúp hắn chủ trì hội nghị." Người này đúng là tính toán rất chi li, haizzz ~ thật khó cho tuổi của hắn.
Tôi thở dài, chấp nhận cầm lđiện thoại đầu giường lên, vừa tính quay số điện thoại, hắn lại kiếm chuyện: "em tới phòng khách lấy điện thoại gọi, gọi xong liền tắt máy, a, đúng rồi, rút dây điện thoại nhà luôn."
Tôi đạp hắn một cước, không thể làm gì khác hơn là đi báo tin dữ cho Âm Nhị nhi. Tất nhiên Âm Nhị Nhi ôm một bụng tức, tôi đang ứng phó với hắn, chợt thấy, điện thoại không treo trên máy. Thật ra thì, cái này cũng không có gì lớn lao, nhưng, tối hôm qua tôi lại dùng điện thoại cố định trong phòng ngủ gọi điện thoại đường dài . . . .
Trong giây lát, một ý nghĩ hiện lên trong đầu, tôi không quan tâm tới Âm Nhị Nhi nữa, nhanh chóng xông vào phòng ngủ.
"Âm Tam Nhi, có phải tối hôm qua anh nghe lén tôi gọi điện thoại không?"
"Em nói chuyện mãi, điện thoại bàn liên tục lóe lên, tôi cho rằng điện thoại xảy ra vấn đề, nên tùy tiện lắng nghe." Hắn lên tiếng mà mặt không chút hổ thẹn.
A! Thật đúng là có chuyện như vậy! Tôi vẫn không thông, tại sao tối hôm qua hắn lại muốn dò xét tôi. Hiện tại chân tướng bại lộ! Nhớ lại, tôi đã nói với Xảo Dĩnh những lời đó, tôi liền muốn làm thịt cái tên khốn kiếp đang nằm trên giường này!
Hắn nói: "Cô sẽ phải hối hận!"
Ngay sau đó, áo ngực của tôi bị đẩy cao lên, một bàn tay to ôm vào ngực của tôi, đầu tiên là dùng sức xoa nắn, sau đó là dùng sức bóp mạnh.
Tôi bị đau hét lên một tiếng, hàm răng tự nhiên nhả ra. Tay của hắn dao động trên người tôi, lòng bàn tay có vết chai thật mỏng, cọ trên làn da, có chút đau, còn có chút tê dại, chọc cho tôi một hồi rung động. Hô hấp của hắn trở nên dồn dập, nóng rực giống như đốm lửa, đốt cháy lý trí con người.
Giãy giụa không đáng kể của tôi vẫn chưa ngừng nghỉ, nhưng, hắn đã không còn tâm trạng tiếp tục những gì má hắn gọi là "màn dạo đầu" nữa rồi. Hắn giống như đã giận tới cực điểm, cũng giống như nhẫn nại đến mức tận cùng, quần áo của tôi dưới tay hắn hóa thành những mảnh vải vỡ vụn. Vật cứng rắn của hắn tà ác chống đỡ trên bụng của tôi, chính xác mà nói, thân thể tôi co rút không chịu phối hợp, cho nên, hắn mới không vào cửa được.
"Anh yêu tôi không?" Trong lúc kháng cự, tôi hỏi mấy câu như vậy. Nhưng lúc này tôi thật sự không biết là muốn có ngay đáp án hay là muốn hắn dừng lại. Điều khiến tôi không biết nên buồn hay là nên vui chính là, trong nháy mắt khi tôi hỏi câu kia thì chúng tôi đột ngột dừng lại.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi thấy được sự giật mình trong đáy mắt hắn, nhưng, chỉ trong giây phút ngắn ngủi, ánh mắt hắn lại tối sầm lại, bá đạo cố chấp nói: "Tôi muốn cô!"
Vấn đề của tôi và đáp án của hắn dường như không có gì liên quan, nhưng tất cả đều không quan trọng, bởi vì,
Khi hắn trả lời tôi thì hắn đồng thời động thân, tiểu huynh đệ của hắn đã xông vào cửa rồi!
Nóng rực tràn đầy thân thể tôi, tôi vội vàng không kịp chuẩn bị rên lên một tiếng, mà hắn cũng phát ra một tiếng than nhẹ đầy dục vọng. Sau đó, không phải là tôi hoặc là hắn có thể khống chế nữa, mà là dục vọng nguyên thủy nhất của loài người và người sói.
Trước khi bắt đầu, hắn cũng đã nói, dậy là không thể nào, sớm nhất là sáng mai! Sự thật chứng minh, hắn không nói láo, thể lực của người sói thật đáng sợ, không đợi nhân vật chủ đạo là hắn hoàn toàn thoả mãn, tôi đã ngất đi.
Khi tỉnh lại, đã là sáng hôm sau. Hắn nằm nghiêng người, hô hấp trầm ổn, bờ môi lộ ra một đường cong vô cùng nhỏ, nhìn qua giống như đang chìm trong mộng đẹp.
Tôi vô cùng muốn cho hắn một cái tát, nhưng cánh tay mới nâng lên một nửa lại rũ xuống mềm nhũn nhũn như con chi chi, đau chết tôi! ! !
Lại nói, tôi cắn hắn một cái, hắn thiếu chút nữa hủy tôi thành linh kiện, ý định trả thù này cũng quá nặng đi?
Không có thể lực công kích, tôi thay đổi phương hướng, giành chăn, đồng thời nói: "Trở về phòng anh đi!"
Lông mi của hắn hơi run rẩy, sau đó nhắm mắt lại đoạt chăn trở về. Tôi tức giận, đang tính tiếp tục tranh đoạt, hắn thuận thế chụp tới, cuốn tôi vào trong chăn.
Tôi chống ngực của hắn thoái thác, hắn nắm cánh tay tôi vòng vào hông hắn, lẩm bẩm như nói mê: "Giãy giụa nữa, tôi sẽ trói em lại."
Hắn đã tỉnh từ sớm rồi, thật ra thì, giấc ngủ của hắn rất nông, thính lực lại nhạy bén hơn so với người bình thường, cho nên, khi hắn ngủ rất sợ ồn ào.
"Tôi không ngủ không được sao? Mau buông tôi ra!" Tôi bực mình nói.
"Vậy đi làm điểm tâm thôi." Hắn không chỉ nới lỏng tay, còn đẩy tôi ra khỏi chăn. Tôi vốn đang dùng sức đẩy vào ngực hắn để thoát ra, nên khi hắn vừa nới tay, tôi thiếu chút nữa lăn xuống dưới đất.
Tôi giận tím mặt bò dậy, tung chân đá vào ngực hắn, mặc dù khi cử động như thế toàn thân đau nhức, cũng rất thống khổ, nhưng, tôi đã làm xong, tôi chuẩn bị tâm lý giết địch một ngàn, tổn hại tám trăm.
Vừa dừng chân, tôi liền mắng: "Có ai như anh vậy? Giày vò tôi tới hơn nửa đêm, còn kêu tôi làm điểm tâm cho anh? Có tin tôi bỏ thạch tín vào cơm để hạ độc cho anh chết hay không?"
Hắn lười biếng nhếch lên một con mắt, cầm cổ chân của tôi nói: "Chúng ta cùng ăn, tôi cùng em lên đường."
"Anh thất đức như vậy, đương nhiên là anh chết trước!"
"Tôi thất đức, tôi hạnh phúc!"
Đúng là không biết xấu hổ! Tức chết tôi rồi! Thật sự tức chết tôi rồi!
"Đừng làm rộn, ngủ thêm một lát." Hắn cười tủm tỉm túm tôi trở về trong chăn, cánh tay cứng như thép cố định tôi vào ngực hắn. Độ cứng, sức mạnh này, giống y như cột chống trời!
Tôi buồn bực nổi giận trong lòng, cũng sắp thiêu cháy cả người rồi, nhưng, cơ thể hoàn toàn không thể động đậy.
Tôi nghiến răng căm hận, hướng mắt lên trên quan sát cơ thể hắn, muốn tìm nơi dễ dàng để cắn hắn một cái. Nhưng khi tôi vừa tính cắn, hắn bỗng nhiên nói: "Nếu như em muốn ăn, tôi không ngại tìm cho em một chỗ rất dẽ ăn đấy!"
Nhớ tới tối hôm qua, tôi nhớ ra rồi, hắn kêu tôi "Ăn", nhưng tôi dù chết cũng không chịu "Ăn" cái vật nào đấy. Lần này, tôi không tức giận trong lòng nữa, máu toàn thân như biến thành xăng, đột nhiên bốc cháy.
"Đồ lưu manh!" Tôi tức giận mắng to, thân thể giống như bị nấu chín , giống như con tôm luộc, vừa đỏ vừa nóng.
Hắn cuốn tôi chặt hơn chút nữa, ghé vào bên tai tôi nói: "Chọc em chơi, thân mật đến trình độ đó đối với em mà nói rất kích thích, chúng ta có thể tiến hành."
Có người không biết xấu hổ như vậy sao? Chưa từng thấy qua chứ? Có người sói không biết xấu hổ như vậy sao? Càng chưa từng thấy chứ?
Vào giờ phút này, tôi không biết dùng ngôn ngữ và chữ viết nào để hình dung tâm trạng của mình giờ khắc này, chỉ có thể dùng ánh mắt lăng trì hắn, dùng ý niệm nguyền rủa hắn.
Dường như đã nhận ra tôi trừng hắn rất bén họn thì hắn lười biếng mở mắt, nhìn "Con tôm đỏ rực" trong ngực cười: "Tôi thấy em rất có tinh thần, sao tối hôm qua lại bị bất tỉnh chứ?"
Tôi thiếu chút nữa không thở được mà bị nghẹn chết, hắn vẫn còn mặt mũi để nói chuyện! Người nào hại tôi bất tỉnh? Người nào hại tôi toàn thân xanh xanh tím tím giống y như mụn nhọt? Được rồi, tôi thừa nhận cái ví dụ này có chút khoa trương. Tôi chỉ muốn nói, sau khi người khác XXOO thì mặt mày hồng hào, sóng mắt như nước. Còn tôi lại giống như bị làm nhục!
"Tôi đã rất kềm chế, sẽ không làm bị thương em chứ?" Trong khi nói chuyện, hắn nhìn vào ngực tôi.
Tôi vội vàng bảo vệ mình, cả giận nói: "Không cần anh phải giả nhân giả nghĩa!"
"Em nói sai rồi, tôi là thật lòng thật dạ muốn kiểm tra tài sản riêng của mình."
"Đừng không biết xấu hổ, tôi là của chính tôi."
"Sau lần em uống rượu say đó, em chính là của tôi rồi."
Tôi không muốn cùng con sói đội lốt người nói chuyện, dứt khoát co lại thành một cục, nhắm mắt, giả chết!
Hắn ôm tôi vào trong ngực, cằm tựa nhẹ vào đỉnh đầu tôi, tự nói như than thở: "Lần này em đi không được nữa."
Câu nói này sao nghe giống như một câu hai nghĩa! Chẳng lẽ, chuyện làm loạn tối hôm qua là vì muốn giữ tôi lại. . . . . . Không đúng không đúng, đây là cưỡng chế giam giữ. Hắn là Âm Tam Nhi cường thế bá đạo không tha cho sự phản kháng của người khác, căn bản sẽ không giữ mình lại.
Chợt cảm thấy mình rất ngu ngốc, rõ ràng đã sớm biết, lần say rượu kia sớm đã đem hai người cột chung vào cùng nhau, dán lên người tôi cái nhãn là của hắn, tôi lại vẫn si tâm vọng tưởng muốn rời đi, thật là ngây thơ đến buồn cười!
Cứ như vậy đi! Dù sao cũng đã biến thành như vậy!
Tôi ngáp một cái, chuẩn bị ngủ bù, hắn chợt mở mắt, nói: "Giúp tôi gọi điện thoại cho Hạng Kình, nói cho hắn biết, hôm nay tôi không tới công ty."
Tôi mới vừa bình tĩnh lại liền nổi nóng trở lại: "Tự mình gọi!"
"Không được, hôm nay gặp một thương nhân người Hàn Quốc, hắn vừa gọi điện thoại cho tôi, muốn từ chối." Hắn đẩy tôi ra khỏi chăn: "Ngoan, nhanh đi gọi đi, nói tôi đã ngã bệnh."
"Anh bị bệnh?"
"Tôi mà gặp những người Hàn Quốc kia xì xà xì xồ liền nhức đầu, so với ngã bệnh còn nghiêm trọng nhiều." Hắn nói như chuyện lạ.
"Anh không đi thì anh Hai anh nhức đầu." Chung quy hai anh em này đều muốn đùn đẩy công việc của mình cho đối phương.
"Vốn chính là muốn hắn nhứ đầu, lần trước, tôi còn giúp hắn chủ trì hội nghị." Người này đúng là tính toán rất chi li, haizzz ~ thật khó cho tuổi của hắn.
Tôi thở dài, chấp nhận cầm lđiện thoại đầu giường lên, vừa tính quay số điện thoại, hắn lại kiếm chuyện: "em tới phòng khách lấy điện thoại gọi, gọi xong liền tắt máy, a, đúng rồi, rút dây điện thoại nhà luôn."
Tôi đạp hắn một cước, không thể làm gì khác hơn là đi báo tin dữ cho Âm Nhị nhi. Tất nhiên Âm Nhị Nhi ôm một bụng tức, tôi đang ứng phó với hắn, chợt thấy, điện thoại không treo trên máy. Thật ra thì, cái này cũng không có gì lớn lao, nhưng, tối hôm qua tôi lại dùng điện thoại cố định trong phòng ngủ gọi điện thoại đường dài . . . .
Trong giây lát, một ý nghĩ hiện lên trong đầu, tôi không quan tâm tới Âm Nhị Nhi nữa, nhanh chóng xông vào phòng ngủ.
"Âm Tam Nhi, có phải tối hôm qua anh nghe lén tôi gọi điện thoại không?"
"Em nói chuyện mãi, điện thoại bàn liên tục lóe lên, tôi cho rằng điện thoại xảy ra vấn đề, nên tùy tiện lắng nghe." Hắn lên tiếng mà mặt không chút hổ thẹn.
A! Thật đúng là có chuyện như vậy! Tôi vẫn không thông, tại sao tối hôm qua hắn lại muốn dò xét tôi. Hiện tại chân tướng bại lộ! Nhớ lại, tôi đã nói với Xảo Dĩnh những lời đó, tôi liền muốn làm thịt cái tên khốn kiếp đang nằm trên giường này!
/168
|