Beta: quacauphale
Sau khi dạo quanh một vòng lớn, tôi lại trở về nhà họ Âm.
Khi bà nội nhìn thấy tôi, vừa vui mừng lại vừa tức giận thì thầm: "Đã gầy thành ra như vậy rồi mà còn không chịu quay về, Paris tốt như vậy sao?"
Tôi xấu hổ lắc đầu, tôi cố chống đỡ hơn bốn tháng là vì tôi không muốn bà thấy tôi lúc đi thì vui vẻ mà lại thất vọng lúc về.
Dù sao, thủ tục ra nước ngoài cũng tốn kém không ít tiền, nhưng khí hậu ở Paris không chiều chuộng con người, khiến cho tôi còn ốm yếu hơn cả Lâm Đại Ngọc, nếu còn không trở về sẽ làm trễ việc học của Xảo Dĩnh.
Sau khi về nhà, gì Lưu chế biến rất nhiều món ăn, hận không thể một hơi biến tôi thành người mập mạp.
Có lẽ là do mọi người chăm sóc chu đáo, hoặc vốn dĩ tôi quen với cuộc sống đơn giản, nên trở về nhà chưa tới hai tháng mà cơ thể tôi đã tốt hơn, cân nặng cũng từ từ trở lại.
Mặc dù tôi vẫn thích vẽ tranh, cũng không mơ ước trở thành nhà thiết kế nữa, mà lại chọn những cuốn sách về y học. Ninh Vũ cũng vì kèm cặp cho tôi, mà thành khách quen của nhà họ Âm. Bà nội rất vui vẻ, cũng không để ý. Nhưng Âm Hạng Thiên lại không hào phóng như vậy, hắn và Ninh Vũ đặc biệt không hợp nhau, hễ gặp mặt là lại làm tổn hại lẫn nhau.
Cái miệng của Âm Tam Nhi so với miệng của Cá Mập Trắng còn hung ác hơn, tuy không nói những lời thô tục, nhưng lại có thể gây tổn thương tới tim phổi của Ninh Vũ. Đương nhiên Ninh Vũ cũng không phải là cái đèn đã cạn dầu, sau mỗi lần bị tổn thương, sẽ tổng kết lại kinh nghiệm, sau đó lại tiếp tục giao chiến rồi lại tổn thương trở về. Cũng may, có bà nội ở đây, hai người cũng không từ giao chiến bằng miệng mà thăng cấp.
Hôm nay, Ninh Vũ lại tới kèm tôi học thêm, đúng lúc Âm Tam nhi ở nhà, sau đó hai người lại tiếp tục đấu võ miệng, kết quả cuối cùng, Ninh Vũ thắng một lần.
Âm Tam Nhi là một người thà cái gì cũng ăn chứ không chịu ăn thiệt thòi, cho nên, sau khi Ninh Vũ về, hắn liền giận chó đánh mèo trút lên người tôi. Cằn nhằn quở trách tôi một trận, sau đó vì để tránh oan gia đối đầu chạm mặt nhau nên muốn giúp tôi học thêm, tôi vô ý cười hắn ấu trĩ, nhưng hắn thật sự rất ấu trĩ.
"Ánh mắt của cô như vậy là có ý gì? Cô cho rằng tôi không dạy được cô?" Hắn hiểu sai ý rồi.
"Nói thật, không quá tin tưởng." Tôi nói thật, thế nhưng hắn lại cảm thấy tôi khing thường hắn.
"Lấy ra." Hắn cầm lấy sách giáo khoa của tôi, liếc nhìn qua, tuy tôi có nhiều hứng thú quan sát hắn, chỉ thấy hai hàng lông mày mượt mà nhíu chặt, sau giây lát, hắn khép sách “bộp” một cái, tức giận nói: "Tôi giúp cô mời gia sư dạy kèm tại nhà, cô đừng kêu cái tên tiểu tử làm người ta chướng mắt kia đến nữa."
Tôi không nén được cười, có lẽ hắn có thể dạy môn văn hóa, nhưng tôi lại học y, không đúng chuyên ngành, hắn có thể dạy được thì đúng là tiên rồi.
Sau đó, tôi không để cho hắn bỏ tiền mời gia sư dạy kèm tại nhà, bởi vì cơ thể khỏe hơn, nên tôi đi học.
Cuộc sống khôi phục lại như thường, Âm Tam Nhi bình thường, cái khổ của tôi lại khó khăn hơn. Sau khi tôi lành bệnh, hắn lại bắt đầu sai bảo tôi làm đông làm tây, gọi hắn rời giường sẽ bị rống, nhưng tôi chẳng xem ra gì. Đều nói mua đồ chọn ngày, sinh tồn phụ thuộc hoàn cảnh, tôi bị đất nước Paris từ chối, nhưng lại sinh tồn mạnh khỏe ở nhà họ Âm, tôi không muốn thừa nhận số mệnh hèn mọn của mình cũng không được.
Thấy tôi và Âm Tam Nhi đấu tranh gay gắt, Âm Nhị nhi nói, tôi và Âm Tam Nhi rất mờ ám, tôi thà bị đánh chết chứ nhất định không thừa nhận có sự mờ ám với người đàn ông này.
Lần này, Âm Tam Nhi chẳng thèm quan tâm, vặn lại nhị ca: "Anh có thể mờ ám cùng trứng gà sao?"
Âm Nhị nhi nắm chắc bả vai của tôi nói: "Từ hôm nay trở đi ở với tôi, mập mờ cho cậu ta nhìn một chút."
Xem đi, sang trọng đều là giả dối, như mây trôi.
Dĩ nhiên, tuy đây chỉ là nói đùa, tôi chỉ là một Bách Khả bình thường đến mức nếu đứng lẫn trong đám đông thì không thể tìm thấy. Cứ như quy củ theo Âm Tam Nhi kiếm tiền, trả nợ cho bà nội mới là vương đạo.
Tôi giống như con ốc sên đi lại trên đường, không gấp không gáp, không nhanh không chậm. Mẹ kế chính là cái vỏ trên lưng tôi, bà nuôi tôi khôn lớn, cho nên, dù có nặng, tôi cũng phải cõng.
Cuộc sống cứ trôi qua từng ngày từng ngày như vậy, bất tri bất giác, tôi đã học ĐH năm 3, còn Ninh Vũ tốt nghiệp. Tuy nhiên, cuộc sống cũng không đơn điệu, ví dụ như gần đây cũng không còn yên bình, nguyên nhân là —- Nhiễm Du muốn kết hôn.
~ ~ ~ Hết chương 24 ~ ~ ~
Sau khi dạo quanh một vòng lớn, tôi lại trở về nhà họ Âm.
Khi bà nội nhìn thấy tôi, vừa vui mừng lại vừa tức giận thì thầm: "Đã gầy thành ra như vậy rồi mà còn không chịu quay về, Paris tốt như vậy sao?"
Tôi xấu hổ lắc đầu, tôi cố chống đỡ hơn bốn tháng là vì tôi không muốn bà thấy tôi lúc đi thì vui vẻ mà lại thất vọng lúc về.
Dù sao, thủ tục ra nước ngoài cũng tốn kém không ít tiền, nhưng khí hậu ở Paris không chiều chuộng con người, khiến cho tôi còn ốm yếu hơn cả Lâm Đại Ngọc, nếu còn không trở về sẽ làm trễ việc học của Xảo Dĩnh.
Sau khi về nhà, gì Lưu chế biến rất nhiều món ăn, hận không thể một hơi biến tôi thành người mập mạp.
Có lẽ là do mọi người chăm sóc chu đáo, hoặc vốn dĩ tôi quen với cuộc sống đơn giản, nên trở về nhà chưa tới hai tháng mà cơ thể tôi đã tốt hơn, cân nặng cũng từ từ trở lại.
Mặc dù tôi vẫn thích vẽ tranh, cũng không mơ ước trở thành nhà thiết kế nữa, mà lại chọn những cuốn sách về y học. Ninh Vũ cũng vì kèm cặp cho tôi, mà thành khách quen của nhà họ Âm. Bà nội rất vui vẻ, cũng không để ý. Nhưng Âm Hạng Thiên lại không hào phóng như vậy, hắn và Ninh Vũ đặc biệt không hợp nhau, hễ gặp mặt là lại làm tổn hại lẫn nhau.
Cái miệng của Âm Tam Nhi so với miệng của Cá Mập Trắng còn hung ác hơn, tuy không nói những lời thô tục, nhưng lại có thể gây tổn thương tới tim phổi của Ninh Vũ. Đương nhiên Ninh Vũ cũng không phải là cái đèn đã cạn dầu, sau mỗi lần bị tổn thương, sẽ tổng kết lại kinh nghiệm, sau đó lại tiếp tục giao chiến rồi lại tổn thương trở về. Cũng may, có bà nội ở đây, hai người cũng không từ giao chiến bằng miệng mà thăng cấp.
Hôm nay, Ninh Vũ lại tới kèm tôi học thêm, đúng lúc Âm Tam nhi ở nhà, sau đó hai người lại tiếp tục đấu võ miệng, kết quả cuối cùng, Ninh Vũ thắng một lần.
Âm Tam Nhi là một người thà cái gì cũng ăn chứ không chịu ăn thiệt thòi, cho nên, sau khi Ninh Vũ về, hắn liền giận chó đánh mèo trút lên người tôi. Cằn nhằn quở trách tôi một trận, sau đó vì để tránh oan gia đối đầu chạm mặt nhau nên muốn giúp tôi học thêm, tôi vô ý cười hắn ấu trĩ, nhưng hắn thật sự rất ấu trĩ.
"Ánh mắt của cô như vậy là có ý gì? Cô cho rằng tôi không dạy được cô?" Hắn hiểu sai ý rồi.
"Nói thật, không quá tin tưởng." Tôi nói thật, thế nhưng hắn lại cảm thấy tôi khing thường hắn.
"Lấy ra." Hắn cầm lấy sách giáo khoa của tôi, liếc nhìn qua, tuy tôi có nhiều hứng thú quan sát hắn, chỉ thấy hai hàng lông mày mượt mà nhíu chặt, sau giây lát, hắn khép sách “bộp” một cái, tức giận nói: "Tôi giúp cô mời gia sư dạy kèm tại nhà, cô đừng kêu cái tên tiểu tử làm người ta chướng mắt kia đến nữa."
Tôi không nén được cười, có lẽ hắn có thể dạy môn văn hóa, nhưng tôi lại học y, không đúng chuyên ngành, hắn có thể dạy được thì đúng là tiên rồi.
Sau đó, tôi không để cho hắn bỏ tiền mời gia sư dạy kèm tại nhà, bởi vì cơ thể khỏe hơn, nên tôi đi học.
Cuộc sống khôi phục lại như thường, Âm Tam Nhi bình thường, cái khổ của tôi lại khó khăn hơn. Sau khi tôi lành bệnh, hắn lại bắt đầu sai bảo tôi làm đông làm tây, gọi hắn rời giường sẽ bị rống, nhưng tôi chẳng xem ra gì. Đều nói mua đồ chọn ngày, sinh tồn phụ thuộc hoàn cảnh, tôi bị đất nước Paris từ chối, nhưng lại sinh tồn mạnh khỏe ở nhà họ Âm, tôi không muốn thừa nhận số mệnh hèn mọn của mình cũng không được.
Thấy tôi và Âm Tam Nhi đấu tranh gay gắt, Âm Nhị nhi nói, tôi và Âm Tam Nhi rất mờ ám, tôi thà bị đánh chết chứ nhất định không thừa nhận có sự mờ ám với người đàn ông này.
Lần này, Âm Tam Nhi chẳng thèm quan tâm, vặn lại nhị ca: "Anh có thể mờ ám cùng trứng gà sao?"
Âm Nhị nhi nắm chắc bả vai của tôi nói: "Từ hôm nay trở đi ở với tôi, mập mờ cho cậu ta nhìn một chút."
Xem đi, sang trọng đều là giả dối, như mây trôi.
Dĩ nhiên, tuy đây chỉ là nói đùa, tôi chỉ là một Bách Khả bình thường đến mức nếu đứng lẫn trong đám đông thì không thể tìm thấy. Cứ như quy củ theo Âm Tam Nhi kiếm tiền, trả nợ cho bà nội mới là vương đạo.
Tôi giống như con ốc sên đi lại trên đường, không gấp không gáp, không nhanh không chậm. Mẹ kế chính là cái vỏ trên lưng tôi, bà nuôi tôi khôn lớn, cho nên, dù có nặng, tôi cũng phải cõng.
Cuộc sống cứ trôi qua từng ngày từng ngày như vậy, bất tri bất giác, tôi đã học ĐH năm 3, còn Ninh Vũ tốt nghiệp. Tuy nhiên, cuộc sống cũng không đơn điệu, ví dụ như gần đây cũng không còn yên bình, nguyên nhân là —- Nhiễm Du muốn kết hôn.
~ ~ ~ Hết chương 24 ~ ~ ~
/168
|