Cô Nàng Bốc Phét Và Hoàng Tử Mìn
Chương 20 - Chỉ Muốn Trả Thù Con Nhỏ Đáng Ghét Đó! (2) (Tiếp Chương 8)
/64
|
Chương 20 Chỉ muốn trả thù con nhỏ đáng ghét đó! (2)
(Tiếp chương 8)
Sau khi Bạch Băng Tâm học được hai tuần, cô giáo đề nghị bạn nhỏ nghỉ học một tháng để cải tạo lại ý thức học của mình.
Một phần để cô giáo có một mùa hè bình yên và hạnh phúc.
Lúc biết được tin này, Bạch Cẩu Thận gần như tức giận trong giây lát, nhưng cũng chỉ lát sau lại làm ông bố yêu chiều con cưng của mình.
Nguyễn Lâm Như lại khác, bà đã bắt cô con gái mình đi học, không ngờ con bé...
Bà chỉ có thể hạn hán lời...
Bạch Băng Tâm nghỉ vài ngày, lại có khách quý đến nhà chơi!
Cuộc đời của con bé từ đây đến hết kì nghỉ hè sẽ tràn đầy bế tắc.
Hoàng Bách Tùng là một cậu bé thông minh, lanh lợi. Ai bắt nạt cậu, ai chơi xỏ cậu, cậu nhất định sẽ không bỏ qua!
Từ lúc Hoàng Bách Tùng chấp nhận lời giao chiến của Bạch Băng Tâm, kể cả Bạch Cẩu Thận, kể cả Nguyễn Lâm Như cũng thầm cầu nguyện cho cậu bé tai qua nạn khỏi, sớm được bình an được phút nào hay phút ấy.
Bạch Băng Tâm cười cười, chạy đến chỗ bà mẹ lay lay tay nũng nịu:
- Mẹ, vậy con không phải đến lớp sao?
Nguyễn Lâm Như gật gật đầu, xoa xoa đầu cô nhóc:
- Tất nhiên rồi.
Cho dù không được gặp lại Nguyễn Văn Lâm thì chí ít cô nhóc cũng sẽ không cảm thấy chán vì bây giờ đã có thứ khiến cho cô đỡ buồn hơn rồi.
Ha ha, Hoàng Bách Tùng, anh cứ chờ xem!
- Ây da ây da! Nặng, nặng quá! - Bạch Băng Tâm mới chỉ xách một cái hộp nho nhỏ, bên ngoài trang trí rất đẹp đi vào trong nhà nhưng tốn rất nhiều thời gian.
Hoàng Bách Tùng nhìn khuôn mặt cau có nhăn nhó của cô nhóc, cười thầm đi đến.
- Để anh bưng giúp cho! - Cậu nhóc để lộ gương mặt baby nhìn cô nhóc, hai mắt cậu sáng lên, làm con bé nhất thời không nghĩ thông suốt, lập tức đưa cái hộp ra cho cậu nhóc.
Ngay lúc cô nhóc chuẩn bị buông tay để cậu nhóc ra đỡ, sắc mặt cậu nhóc tinh quái đến đáng ngờ, cậu chỉ mong cô nhóc này sau này không thể bắt nạt cậu!
Cho chừa cái thói ức hiếp người kia đi!
Vừa định buông tay, cậu ngạc nhiên khi cô nhóc thu lại hộp đồ bước đi thẳng vào nhà, đã vậy còn quay mặt nhìn cậu cười híp mắt:
- Không cần đâu! Em tự mang được!
Fuck! Cậu nhóc nhìn cô nhóc đi một cách nhẹ nhàng vào nhà, không hề biết có chuyện gì đang diễn ra.
Nguyễn Lâm Như cầm va li đi vào nhà, đi ngang qua cậu nhóc liền nháy mắt:
- Cậu trai trẻ! Chỉ là hộp đồ đựng trang điểm thôi mà!
What the...?
Hoàng Bách Tùng riêng ngày hôm nay đã liên tiếp ba lần bị chơi xỏ, không biết lúc anh vào đến căn nhà này, sẽ xảy ra bao nhiêu lần mình bị như thế?
Bạch Cẩu Thận nhìn cậu, vẻ mặt không khả quan cho lắm đi lướt qua người cậu nhóc.
Từ xa, ông bố đang theo dõi từng bước đi của con trai, vừa mới đây đã phát hiện, khả năng tin người của con trai ông khá cao!
Ai bảo Bạch Băng Tâm sinh vào ngày cá tháng tư cơ chứ?
P/s: Dạo này Ri không đăng chap bất ổn nên mong mọi người bỏ qua cho ạ. Bù lại ngay từ bây giờ, câu chuyện của Hoàng Bách Tùng và Bạch Băng Tâm chính thức lên sàn!
(Tiếp chương 8)
Sau khi Bạch Băng Tâm học được hai tuần, cô giáo đề nghị bạn nhỏ nghỉ học một tháng để cải tạo lại ý thức học của mình.
Một phần để cô giáo có một mùa hè bình yên và hạnh phúc.
Lúc biết được tin này, Bạch Cẩu Thận gần như tức giận trong giây lát, nhưng cũng chỉ lát sau lại làm ông bố yêu chiều con cưng của mình.
Nguyễn Lâm Như lại khác, bà đã bắt cô con gái mình đi học, không ngờ con bé...
Bà chỉ có thể hạn hán lời...
Bạch Băng Tâm nghỉ vài ngày, lại có khách quý đến nhà chơi!
Cuộc đời của con bé từ đây đến hết kì nghỉ hè sẽ tràn đầy bế tắc.
Hoàng Bách Tùng là một cậu bé thông minh, lanh lợi. Ai bắt nạt cậu, ai chơi xỏ cậu, cậu nhất định sẽ không bỏ qua!
Từ lúc Hoàng Bách Tùng chấp nhận lời giao chiến của Bạch Băng Tâm, kể cả Bạch Cẩu Thận, kể cả Nguyễn Lâm Như cũng thầm cầu nguyện cho cậu bé tai qua nạn khỏi, sớm được bình an được phút nào hay phút ấy.
Bạch Băng Tâm cười cười, chạy đến chỗ bà mẹ lay lay tay nũng nịu:
- Mẹ, vậy con không phải đến lớp sao?
Nguyễn Lâm Như gật gật đầu, xoa xoa đầu cô nhóc:
- Tất nhiên rồi.
Cho dù không được gặp lại Nguyễn Văn Lâm thì chí ít cô nhóc cũng sẽ không cảm thấy chán vì bây giờ đã có thứ khiến cho cô đỡ buồn hơn rồi.
Ha ha, Hoàng Bách Tùng, anh cứ chờ xem!
- Ây da ây da! Nặng, nặng quá! - Bạch Băng Tâm mới chỉ xách một cái hộp nho nhỏ, bên ngoài trang trí rất đẹp đi vào trong nhà nhưng tốn rất nhiều thời gian.
Hoàng Bách Tùng nhìn khuôn mặt cau có nhăn nhó của cô nhóc, cười thầm đi đến.
- Để anh bưng giúp cho! - Cậu nhóc để lộ gương mặt baby nhìn cô nhóc, hai mắt cậu sáng lên, làm con bé nhất thời không nghĩ thông suốt, lập tức đưa cái hộp ra cho cậu nhóc.
Ngay lúc cô nhóc chuẩn bị buông tay để cậu nhóc ra đỡ, sắc mặt cậu nhóc tinh quái đến đáng ngờ, cậu chỉ mong cô nhóc này sau này không thể bắt nạt cậu!
Cho chừa cái thói ức hiếp người kia đi!
Vừa định buông tay, cậu ngạc nhiên khi cô nhóc thu lại hộp đồ bước đi thẳng vào nhà, đã vậy còn quay mặt nhìn cậu cười híp mắt:
- Không cần đâu! Em tự mang được!
Fuck! Cậu nhóc nhìn cô nhóc đi một cách nhẹ nhàng vào nhà, không hề biết có chuyện gì đang diễn ra.
Nguyễn Lâm Như cầm va li đi vào nhà, đi ngang qua cậu nhóc liền nháy mắt:
- Cậu trai trẻ! Chỉ là hộp đồ đựng trang điểm thôi mà!
What the...?
Hoàng Bách Tùng riêng ngày hôm nay đã liên tiếp ba lần bị chơi xỏ, không biết lúc anh vào đến căn nhà này, sẽ xảy ra bao nhiêu lần mình bị như thế?
Bạch Cẩu Thận nhìn cậu, vẻ mặt không khả quan cho lắm đi lướt qua người cậu nhóc.
Từ xa, ông bố đang theo dõi từng bước đi của con trai, vừa mới đây đã phát hiện, khả năng tin người của con trai ông khá cao!
Ai bảo Bạch Băng Tâm sinh vào ngày cá tháng tư cơ chứ?
P/s: Dạo này Ri không đăng chap bất ổn nên mong mọi người bỏ qua cho ạ. Bù lại ngay từ bây giờ, câu chuyện của Hoàng Bách Tùng và Bạch Băng Tâm chính thức lên sàn!
/64
|