Có Một Điều Em Không Biết: Anh Yêu Em!

Chương 81

/92


- Chẳng phải tối cô có hẹn sao? – Lâm Duy hỏi khi thấy nó đang loay hoay trong bếp.

Nó lục lọi trí nhớ một hồi rồi chợt nghĩ ra lúc sáng đã nói vậy với cậu.

- Ờ đúng. Tôi đi giờ mà. – Nó cười trừ rồi bước lên phòng.

Lang thang trên đường, nó thẩn thờ nghĩ miên man về những chuyện xảy ra quanh mình trong suốt thời gian qua. Nếu có ai muốn viết về cuộc đời nó thì chắc sẽ xuất bản một tập thật dày. Nhưng nó muốn là một con nhỏ học sinh bình thường hơn. Nó thích cuộc sống đều đặn và cảm nhận rõ hơi thở của sự sống qua mỗi ngày tươi vui.

“Đến đây với mình được không?”

Send…

Nó cất điện thoại vào cái xách chéo màu trắng rồi dậm dậm chân vẻ chờ đợi.

- Lam Bình! – Một vòng tay ôm lấy nó.

Nó khẽ cười rồi quay lưng nhìn hai cô bạn của mình.

Bao lâu rồi không có cảm giác ấm áp vậy?

- Mình nhớ bạn chết mất. – Hân Hân bật khóc như một đứa trẻ.

- Đừng trẻ con thế. Mình vẫn ổn mà. Xem này, lành lặn chứ có sứt mẻ chỗ nào đâu – Nó trêu rồi chợt hạ giọng – Chỉ là có một số chuyện nên không đến trường được thôi.

- Bạn và Lâm Duy đã… kết hôn à? – Băng Di hỏi một cách nhẹ nhàng, lạnh lùng và dứt khoát.

Một hơi lạnh chạy qua sống lưng, nó chết trân.

- Sao… sao bạn biết? – Nó lắp bắp.

- Thế là đúng rồi. – Con nhóc nhún vai khẳng định rồi nhếch mép.

Nó phì cười.

- Mình quên mất bạn là Băng Di. – Nó nhoẻn miệng cười rồi nhìn con nhóc đầy tinh nghịch.

Rồi nó khẽ vòng tay ôm chầm lấy hai người bạn.

- Mình xin lỗi nhé và cảm ơn hai bạn nhiều. Mình sẽ không bao giờ quên Lam Bình này có hai người bạn tuyệt vời như vậy đâu.

Dù không phải là người thông minh nhưng chỉ cần tinh ý một chút sẽ nhận ra được sự khác biệt của câu nói đó. Hãy nhớ xem lúc người ta nói câu đó thì người ấy đang rơi vào hoàn cảnh nào?

- Có chuyện gì sao? Sao bạn lại nói vậy? – Hân Hân lo lắng.

- Không có gì. Mình chỉ… – Nó xua tay nhưng ngay lập tức bị con nhóc xen ngang.

- Nói dối. Bạn không thể nói cho bọn mình biết chuyện gì đang xảy ra với bạn dù cho chúng ta là bạn sao? – Vẫn cái giọng lạnh băng.

- Mình… không có gì cả mà. – Nó cố cười thật tươi bởi nó biết Băng Di không phải giống như Hân Hân. Con nhóc tinh ý và có sức kiểm soát đến bất ngờ.

- Mình không biết có nên nói là bạn ích kỷ không nữa. – Con nhóc thở dài.

- Băng Di, bạn nói vậy là sao? – Hân Hân cố cứu vớt câu chuyện khi nhìn thấy ánh mắt gay gắt đầy oán trách của con nhóc nhìn nó. Nhưng ở đáy đôi mắt kia lại đọng lại chút dư vị của nỗi buồn.

Trong lúc nó đang đứng như chôn chân tại chỗ thì con nhóc tiếp lời:

- Ưu điểm lớn nhất của bạn là lắng nghe và nhược điểm lớn nhất của bạn chính là chia sẻ. Nhiều lúc mình nghĩ bạn giống như một thiên thần dù cho chẳng có đôi cánh nào. Bạn là người duy nhất luôn ở cạnh mình, cùng mình giải quyết mọi chuyện mỗi lúc khó khăn. Nhưng mà có lẽ bạn đúng là thiên thần thật. Bởi thiên thần luôn giúp đỡ mọi người, luôn dùng trái tim thiên sứ để xoa dịu nỗi đau của họ nhưng thiên thần lại chẳng bao giờ để mọi người giúp mình một điều gì cả. Chưa một lần nào bạn bảo với mình và Hân Hân rằng bạn cần sự giúp đỡ và bạn cần bọn mình. Bạn có biết mỗi lần bạn lãng tránh những câu hỏi mình hỏi về cuộc sống, về tâm tư tình cảm, về khó khăn quanh đời của bạn làm mình buồn và tủi đến nhường nào không? – Giọng nói không còn lạnh lùng nữa mà thay vào đó là một tâm sự u uất lâu ngày.

Nó vẫn không nói gì. Nó lặng người nhìn cô bạn. Có phải chăng con nhóc đã đúng?

- Mọi chuyện của bọn mình, bạn đều biết. Vậy mà cái quyền được biết về bạn, bọn mình cũng không có. Thế mà bạn vẫn bảo xem bọn mình là bạn. Tình bạn là thế hả? Mình biết bạn là một người bạn tốt bởi lúc nào cũng biết lắng nghe bọn mình, nhưng cái suy nghĩ rằng bạn luôn giấu bọn mình những hòn đá đè nặng lòng bạn, bạn muốn tự lập và bạn không cần ai giúp đỡ khiến mình thất vọng về bản thân ghê lắm! – Con nhóc khẽ thở dài.

Hân Hân cười nhẹ. Nhiều lúc chính cô cũng cảm thấy mình đã để quên mọi thứ.

- Mình xin lỗi. Mình thật sự không biết. – Nó cúi mặt.

- Thôi bỏ đi. Mình chỉ muốn bạn biết điều đó thôi. Vả lại… cái gì không biết rồi sẽ biết, đã là ưu điểm thì phải phát huy, là nhược điểm thì khắc phục. Giờ bạn…nói đi. – Con nhóc vào vấn đề chính.

Nó ngước mắt nhìn con nhóc.

- Tất cả mọi chuyện. Chỉ cần bạn thấy thoải mái và nhẹ lòng khi chia sẻ. Bạn tin tụi mình, phải không? – Con nhóc đặt tay lên vai nó, nhìn thẳng vào mắt nó rồi cười tươi, nụ cười của công chúa tuyết.

Nó nhún vai.

- Phải nói thế nào nhỉ? Chuyện bắt đầu từ mười hai năm trước, lúc mình còn là một cô nhóc năm tuổi….. sau đó…. và bây giờ….

- Vậy bây giờ bạn định sao? – Hân Hân xóa tan không khí im ắng.

- Mình không biết nữa. Chuyện đến đâu thì đến nhưng dù sao đi nữa chúng mình cũng là bạn phải không? – Nó nháy mắt.

- Tất nhiên! – Hân Hân và Băng Di đồng thanh. Cả hai khoác vai nó rồi cười.

- Cảm ơn các bạn. Nhưng giờ mình phải đi rồi. – Nó tiếc rẻ.

Sau những cái ôm thắm thiết, nó leo lên taxi với vẻ mặt tươi vui.

.

.

.

- Bác cho cháu xuống. – Nó với tay, nói gấp với tài xế.

Chiếc xe dừng lại, nó đứng yên ngắm nhìn vẻ hùng vĩ của trường Trung học BFM – ngôi trường trước đây nó đã từng ao ước được vào học biết nhường nào.

Khẽ buông một tiếng thở dài, giờ đây chắc nó không được học ở đây nữa rồi.

- Có ý đồ đen tối sao? Ai lại đến trường vào đêm hôm khuya khoắt thế này cơ chứ? – Một giọng nói vang lên sau lưng nó. Giật mình quay lại, ngỡ ngàng phút chốc rồi nó giương mặt lên cãi:

- Anh có hơn gì tôi? Cũng đến trường đêm hôm khuya khoắt như ai thôi mà cứ làm như mình có ý đồ “trắng sáng” lắm ý.

Anh chàng khẽ mỉm cười, tiến lại phía nó, nở một nụ cười “chết người”:

- Đi ăn kem không? – Hắn mời gọi.

- Kem? Anh mời? – Nó nghi ngờ. Giờ đây, nó phải cảnh giác kẻo lát nữa hắn phủi tay đứng dậy là nó chỉ còn nước ở lại làm phục vụ trả tiền.

- Ừ. Tôi mời kẻo không cô sẽ tiếc mà không ăn nổi kem mất. – Hắn ta bụm miệng cười.

- Vậy đi thôi. – Nó kéo tay hắn đi nhưng chợt khựng lại – Xe anh đâu?

- Quên rồi. Tôi cuốc bộ đến đây chứ có đi taxi như ai kia.

- Sao anh biết tôi đi taxi? Theo dõi tôi à? – Nó nghi hoặc.

Biết mình nói hớ, hắn ta khẽ cười xòa rồi đánh trống lãng:

- Đâu có. Chỉ là nhìn thấy thôi. Mà cô muốn ăn ở đâu?

Nó chống tay lên cằm suy nghĩ. Chẳng biết dòng suy nghĩ nào đang chạy quanh đầu nó, chỉ biết chưa đầy mấy giây sau, nó ngẩng mặt lên, nói chắc nịch:

- Windy Ice-Cream.

Vẫn còn nhớ chứ? Đó là nơi mà ngày mai Lâm Duy hẹn nó đến ăn sáng. Nó muốn đến đó… một lần.

Hai bóng người cao thấp khác nhau cùng bước đi trên vỉa hè. Nó cười tươi như chưa bao giờ được cười nhưng có biết chăng phía sau nụ cười kia lại ẩn chứa biết bao điều.

Nó dừng lại trước tiệm kem, hít một hơi thật sâu. Không hiểu sao lại cảm thấy hồi hộp vậy.

Hắn nhìn nó ngạc nhiên, có phải hắn ta tiên nó lên…sân khấu biểu diễn đâu cơ chứ?

- Vào thôi! – Nó quay lại và khẽ cười.

Chọn một bàn ở sân thượng để ngồi, nó nói như muốn hét toáng lên:

- Đúng là tiệm kem có gió. Mát không chịu nổi.

Rồi để những lọn tóc bay bay trong gió đêm dìu dịu, nó tíu tít đủ thứ chuyện chỉ để hắn kịp cười nụ cười khó hiểu nhưng cũng phải công nhận là… đẹp.

- Hai anh chị dùng gì ạ? – Một anh chàng phục vụ bước lại chỗ nó, cúi đầu hỏi.

Nó chuyển ánh nhìn từ hắn sang anh phục vụ trông thật trí thức với cặp kính cận nôbita.

- Anh bao nhiêu tuổi rồi? – Nó hỏi một câu chẳng ăn nhập gì cả khiến cho hắn và cả người phục vụ nọ chết trân.

- À… 19 tuổi. – Anh ta lắp bắp.

- Anh hơn em hai tuổi nên anh không cần phải gọi em là… chị đâu. Nghe là lạ thế nào ý. – Nó nhoẻn miệng cười.

Đối diện nó, hắn cũng bụm miệng cười. Cái cách nói chuyện của nó chẳng thể lẫn vào đâu được.

- À…vâng. – Anh ta vẫn chưa hết bàng hoàng.

- Ý, đã bảo em kém tuổi anh rồi mà. Bộ trông em…già thế sao? – Nó xụ mặt.

- Ơ…không phải. – Anh chàng xua tay, mồ hôi úa ra như nước.

- Hì. Thật chứ? – Nó cười tít mắt.

- Vâng…à… ừ. – Anh chàng khổ sở tìm cách trả lời cho vừa lòng cô khách hàng nhỏ rắc rối.

- Hì. Cho em ba cốc kem socola, ba cốc kem sữa, ba cốc kem cầu vồng, ba cốc kem vani, ba cốc kem chanh, ba cốc kem ovan, ba cốc kem dâu, ba suất kem Fondue, ba ly kem ngũ vị, ba cốc kem trái cây, ba cốc kem trắng, và…umk… thôi, anh mang cho em tất cả các loại kem luôn đi, mỗi loại ba suất nha? – Nó đăm chiêu suy nghĩ. Anh chàng phục vụ ghi ghi chép chép vào cuốn sổ nhỏ, còn hắn thì suýt nữa đã há hốc mồm nhìn nó không chớp mắt.

Bóng người phục vụ đi khỏi, hắn bừng tỉnh và hỏi nó:

- Cô có nhầm không? Sao gọi nhiều vậy?

- Anh tiếc tiền sao? – Nó nói móc.

- Ai như cô? Chỉ sợ không ăn nổi. – Hắn ra vẻ lo lắng nhưng rồi nhìn nó chằm chằm – Sao cô gọi cái gì cũng ba hết vậy?

- Anh không ăn sao? – Nó nhíu mày.

Hắn lúc này mới hay nó gọi luôn cho mình.

- Sao cô biết tôi ăn gì mà gọi?

- Bởi vậy tôi mới bảo họ mang ra hết để…anh chọn. Anh mời tôi đi ăn kem, không lẽ đến đây lại lủi thủi ăn….bánh bơ với sữa? Anh thấy tôi thông minh không? – Nó mắt long lanh.

- HẢ? Ờ… thông minh đến phát khóc. – Hắn ta cười nham nhở.

- Mỗi loại nếm một ít chứ có ai bắt anh ăn hết đâu. Với lại đâu phải tôi chi tiền, cớ gì lo cho nặng đầu, gây ức chế hệ thần kinh – Nó cười cười nham…hiểm.

Hắn ta chỉ biết dở khóc dở cười nhìn nó. Ma xui quỷ khiến thế nào mà lại mời một con nhỏ như nó đi ăn cơ chứ?

Lát sau, anh chàng phục vụ nọ lại mang ra la liệt kem với đủ chủng loại và đa sắc màu.

Bàn được huy động để đặt cho đủ số kem nó yêu cầu.

- Anh gì ơi! Ngồi xuống ăn chung luôn nè. – Nó cười.

- Hả? À vâng, không cần đâu ạ. – Anh chàng trót lỡ miệng. Thấy hai mắt long lanh của nó, mới biết mình trót sai nên vội vàng chữa – À. Không cần đâu… em!

- Em mời mà. Nhưng anh này trả tiền. Anh không cần lo đâu. Với lại lúc nãy em nghe anh bảo với chị kia là anh hết ca rồi mà?

Thiên Minh nhìn nó nhếch mép cười. Kiểu này anh chàng phục vụ kia có chắp thêm đôi cánh cũng khó thoát khỏi tay nó. Híc!

Cuối cùng, trên tầng thượng của tiệm Windy Ice-Cream, một cô gái với hai chàng trai cùng ngồi nhâm nhi những ly kem lạnh. Hai chàng trai kia mồ hôi rịn ra, chảy vòng quanh khuôn mặt khiến mọi người xung quanh nhìn vào chẳng ai nghĩ họ đang ăn kem cả.

- Cảm ơn anh, Thiên Minh. – Nó nháy mắt rồi lẻn nhanh vào nhà.

Một buổi tối trôi qua êm đềm. Nó khẽ cười, ngày mai… ôi… ngày mai ơi đừng đến nhé. Cho ta thêm thời gian, xin mi đấy ngày mai…

~oOo~

- Ôm anh hai một cái nào! – Thiên Kỳ vòng tay ôm lấy cổ Thiên Minh.

- Em chắc là không hối hận với quyết định này chứ? – Thiên Minh nhíu mày.

- Anh nghĩ em gái anh là ai cơ chứ? – Thiên Kỳ tỏ vẻ dỗi hờn nhưng rồi nhanh chóng lấy lại nụ cười trên môi.

- Em sẽ đi đâu?

- Đến nơi nào em muốn. – Cô cười rạng rõ hơn rồi chợt khựng lại, cơ mặt co lại bất ngờ – Nhưng anh hai nè. Ngày mai…đừng ra tiễn em nhé. Thấy anh chắc em không đi nổi mất. Nha anh?

Suy nghĩ một hồi, cậu cũng gật đầu. Có lẽ cô em gái này đủ lớn để quyết định cuộc sống và tương lai cho mình.


/92

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status