Hai con người, hai suy nghĩ cùng đứng nhìn về một hướng cho đến khi chàng trai quay lại cốc đầu cô gái:
- Đồ trẻ con, ngủ sớm đi, tôi về!
- Đồ người lớn, về đi, tôi ngủ! – Nó nhướn người cốc đầu trả đũa Lâm Duy.
Cậu định nói gì đó rồi lại thôi.
“Cô thích tôi phải ko? Chắc là ko đâu nhỉ? Vì nếu thích tôi thì làm sao cô có thể đứng ngắm trời đêm nãy giờ!?!” Lâm Duy lắc đầu rồi bước đi.
“Anh ko biết phải ko Lâm Duy, chính tôi cũng vậy, cũng ko biết là mình thích anh từ bao giờ nữa nhưng mà quả thật tôi rất khâm phục bản thân mình đấy! Cười cười nói nói mặc cho cơn đau cứ xuyên suốt trong lòng…” Nó thở hắt ra, quỵ xuống rồi tựa đầu vào lá chắn ban công.
===============================
Sáng hôm sau, nó đang loay hoay soạn sửa đến trường thì một vật gì đó trong túi áo rơi ra ngoài.
Ánh nắng chiếu vào làm vật đó lóa lên, nó liền chạy lại nhặt và nhận ra chiếc đồng hồ gia bảo của Tiểu Tiên. Từ hôm đó đến giờ, cô bạn ko nói với nó câu nào, chẳng thèm hỏi thăm nốt, ko biết có chuyện gì ko?!?
- Lát nữa chắc phải đem đến lớp trả cho bạn ấy thôi! – Nó nhủ thầm rồi cất chiếc đồng hồ vào túi áo.
Lon ton chạy vào lớp với cái chân đã bớt đau hơn, nó tiến thẳng đến bàn Tiểu Tiên.
- Hey! Trả cho bạn nè, mình quên mất! – Nó cười tươi hớn hở.
Tiểu Tiên tròn xoe mắt nhìn nó như là một người ngoài hành tinh vậy, lắp bắp:
- Bạn…bạn…
- Mình trả đồ cho bạn mà, lần sau ko được làm mất đâu nhá! – Nó dúi chiếc đồng hồ vào tay Tiểu Tiên.
- Hứ! Bạn đóng kịch làm gì? Muốn gì thì nói đi! – Cô bạn nhếch mép, giọng lạnh băng.
- Muốn gì ư? – Nó nhăn mặt khó hiểu – Mình chỉ muốn trả đồng hồ cho bạn thôi mà! – Nó ngô nghê.
Tiểu Tiên thu hết sự chú ý về vẻ mặt thành khẩn của nó, rụt rè hỏi:
- Bạn…ko trách gì tôi à?
- Ko, hôm đó bạn làm mình lo quá, mà sao bạn về được nhà vậy? Bạn đã đi đâu? – Nó hỏi tới tấp.
- Mình…. à…. mình thấy bạn lâu về quá, chạy đi tìm nhưng mãi ko gặp được bạn. Lát sau mình quay lại chỗ cũ ngồi đợi rồi ngủ thiếp đi, tỉnh dậy thì thấy đang ở nhà, chắc pama mình đi tìm. – Tiểu Tiên kể một mạch rồi cười trừ.
Nó tin ngay lời cô bạn rồi nháy mắt:
- Xin lỗi đã để bạn chờ lâu.
- Bạn ko sao là tốt rồi!
Lúc nó vừa vào chỗ, Tiểu Tiên rút điện thoại ra rồi nhắn tin cho một ai đó.
“Chị à, con nhỏ đó ko nghi ngờ gì cả? Em vẫn còn trong vòng chơi phải ko chị?”
Send. Một nụ cười đầy nham hiểm nở trên môi cô bạn nhỏ.
Ra về.
Trên sân trường vắng ngắt có hai cái bóng in dài đang di chuyển. Khoảng cách là khá xa giữa hai cái bóng và giữa hai con người cũng vậy.
- Anh Key! – Hoài An gọi theo.
-…..
- Đợi em với! – Cô nhóc vừa thở hổn hển, vừa chạy theo.
- Xin em đừng đi theo anh nữa! – Key ko ngoảnh mặt lại nhìn cô bé lấy một lần.
- Nhưng em thích anh. – Hoài An khẳng định.
- Nhưng… anh thích….chị gái em! – Key nói nhỏ dần rồi bước đi nhanh hơn.
- Ahhh! – Cô bé ôm lấy bụng rồi hét lên.
Key quay lại thì thấy Hoài An đang ngồi trên sân, hai tay ôm lấy bụng, môi mím chặt vì đau.
- Em sao vậy? – Key chạy lại.
- Đau quá, ko đi nổi nữa rồi! – Cô bé nhìn Key cầu cứu.
- Để anh đưa em đến bệnh viện. – Key hốt hoảng bế thốc cô bé lên mà ko để ý đến đôi mắt xoe tròn đen láy của cô bé đang nhìn cậu chằm chằm.
Hoài An ko còn kêu la nữa, chỉ ngoan ngoãn nằm im. Bỗng cô bé bật lên một tiếng cười trong trẻo:
- Được anh bế thích thật! Biết anh tốt bụng vậy, em đã dùng cách này sớm hơn. – Hoài An vòng tay ôm lấy cổ Key nhưng bất ngờ, anh chàng trừng mắt nhìn cô gái đang nằm trên tay mình làm Hoài An sợ hãi.
Key thả Hoài An xuống đất một cách mạnh bạo rồi bước đi thẳng với vẻ mặt hậm hực. Nói thực, Key ghét ai lừa dối cậu dù người đó….có là người cậu yêu thương nhất.
Key đã đi được một đoạn khá xa, nhưng lại ko hề nghe thấy cái giọng nói líu lo của cô bé ban nãy, một nỗi lo lắng trỗi dậy trong lòng.
Cậu ngoảnh mặt lại và hốt hoảng nhận ra cái thân hình nhỏ bé đó vẫn nằm sõng soài giữa sân trường đầy nắng. Liệu có phải Key đã quá mạnh tay?
- Này, ko sao chứ? Muốn nằm vạ hả? – Key đứng đút tay vào túi quần, đứng nhìn Hoài An nằm dưới đất. Cậu ko muốn bị cô bé lừa thêm một vố nào nữa.
- Anh đi nhá! – Key dợm bước nhưng hình như vẫn chẳng nhận được phản ứng gì của cô bé. Cậu hốt hoảng cúi xuống, nâng đầu Hoài An lên với vẻ lo lắng thực sự.
- Có nghe anh nói gì ko vậy? Này…. – Key vỗ vỗ vào má cô bé nhưng cũng ko ai trả lời.
- Thôi được rồi, xem như anh chấp nhận để em lừa thêm một lần nữa, và đây là lần cuối cùng nhá! – Key nhếch mép rồi lại cõng Hoài An đi.
Trên lưng cậu, Hoài An nở một nụ cười hài lòng.
“Em yêu anh nhiều lắm! Nhưng xin lỗi vì có lẽ đây ko phải là lần cuối cùng như anh mong ước đâu! Nhất định anh sẽ phải yêu em như em đã từng yêu anh…. nhất định là vậy!!!”
- Đồ trẻ con, ngủ sớm đi, tôi về!
- Đồ người lớn, về đi, tôi ngủ! – Nó nhướn người cốc đầu trả đũa Lâm Duy.
Cậu định nói gì đó rồi lại thôi.
“Cô thích tôi phải ko? Chắc là ko đâu nhỉ? Vì nếu thích tôi thì làm sao cô có thể đứng ngắm trời đêm nãy giờ!?!” Lâm Duy lắc đầu rồi bước đi.
“Anh ko biết phải ko Lâm Duy, chính tôi cũng vậy, cũng ko biết là mình thích anh từ bao giờ nữa nhưng mà quả thật tôi rất khâm phục bản thân mình đấy! Cười cười nói nói mặc cho cơn đau cứ xuyên suốt trong lòng…” Nó thở hắt ra, quỵ xuống rồi tựa đầu vào lá chắn ban công.
===============================
Sáng hôm sau, nó đang loay hoay soạn sửa đến trường thì một vật gì đó trong túi áo rơi ra ngoài.
Ánh nắng chiếu vào làm vật đó lóa lên, nó liền chạy lại nhặt và nhận ra chiếc đồng hồ gia bảo của Tiểu Tiên. Từ hôm đó đến giờ, cô bạn ko nói với nó câu nào, chẳng thèm hỏi thăm nốt, ko biết có chuyện gì ko?!?
- Lát nữa chắc phải đem đến lớp trả cho bạn ấy thôi! – Nó nhủ thầm rồi cất chiếc đồng hồ vào túi áo.
Lon ton chạy vào lớp với cái chân đã bớt đau hơn, nó tiến thẳng đến bàn Tiểu Tiên.
- Hey! Trả cho bạn nè, mình quên mất! – Nó cười tươi hớn hở.
Tiểu Tiên tròn xoe mắt nhìn nó như là một người ngoài hành tinh vậy, lắp bắp:
- Bạn…bạn…
- Mình trả đồ cho bạn mà, lần sau ko được làm mất đâu nhá! – Nó dúi chiếc đồng hồ vào tay Tiểu Tiên.
- Hứ! Bạn đóng kịch làm gì? Muốn gì thì nói đi! – Cô bạn nhếch mép, giọng lạnh băng.
- Muốn gì ư? – Nó nhăn mặt khó hiểu – Mình chỉ muốn trả đồng hồ cho bạn thôi mà! – Nó ngô nghê.
Tiểu Tiên thu hết sự chú ý về vẻ mặt thành khẩn của nó, rụt rè hỏi:
- Bạn…ko trách gì tôi à?
- Ko, hôm đó bạn làm mình lo quá, mà sao bạn về được nhà vậy? Bạn đã đi đâu? – Nó hỏi tới tấp.
- Mình…. à…. mình thấy bạn lâu về quá, chạy đi tìm nhưng mãi ko gặp được bạn. Lát sau mình quay lại chỗ cũ ngồi đợi rồi ngủ thiếp đi, tỉnh dậy thì thấy đang ở nhà, chắc pama mình đi tìm. – Tiểu Tiên kể một mạch rồi cười trừ.
Nó tin ngay lời cô bạn rồi nháy mắt:
- Xin lỗi đã để bạn chờ lâu.
- Bạn ko sao là tốt rồi!
Lúc nó vừa vào chỗ, Tiểu Tiên rút điện thoại ra rồi nhắn tin cho một ai đó.
“Chị à, con nhỏ đó ko nghi ngờ gì cả? Em vẫn còn trong vòng chơi phải ko chị?”
Send. Một nụ cười đầy nham hiểm nở trên môi cô bạn nhỏ.
Ra về.
Trên sân trường vắng ngắt có hai cái bóng in dài đang di chuyển. Khoảng cách là khá xa giữa hai cái bóng và giữa hai con người cũng vậy.
- Anh Key! – Hoài An gọi theo.
-…..
- Đợi em với! – Cô nhóc vừa thở hổn hển, vừa chạy theo.
- Xin em đừng đi theo anh nữa! – Key ko ngoảnh mặt lại nhìn cô bé lấy một lần.
- Nhưng em thích anh. – Hoài An khẳng định.
- Nhưng… anh thích….chị gái em! – Key nói nhỏ dần rồi bước đi nhanh hơn.
- Ahhh! – Cô bé ôm lấy bụng rồi hét lên.
Key quay lại thì thấy Hoài An đang ngồi trên sân, hai tay ôm lấy bụng, môi mím chặt vì đau.
- Em sao vậy? – Key chạy lại.
- Đau quá, ko đi nổi nữa rồi! – Cô bé nhìn Key cầu cứu.
- Để anh đưa em đến bệnh viện. – Key hốt hoảng bế thốc cô bé lên mà ko để ý đến đôi mắt xoe tròn đen láy của cô bé đang nhìn cậu chằm chằm.
Hoài An ko còn kêu la nữa, chỉ ngoan ngoãn nằm im. Bỗng cô bé bật lên một tiếng cười trong trẻo:
- Được anh bế thích thật! Biết anh tốt bụng vậy, em đã dùng cách này sớm hơn. – Hoài An vòng tay ôm lấy cổ Key nhưng bất ngờ, anh chàng trừng mắt nhìn cô gái đang nằm trên tay mình làm Hoài An sợ hãi.
Key thả Hoài An xuống đất một cách mạnh bạo rồi bước đi thẳng với vẻ mặt hậm hực. Nói thực, Key ghét ai lừa dối cậu dù người đó….có là người cậu yêu thương nhất.
Key đã đi được một đoạn khá xa, nhưng lại ko hề nghe thấy cái giọng nói líu lo của cô bé ban nãy, một nỗi lo lắng trỗi dậy trong lòng.
Cậu ngoảnh mặt lại và hốt hoảng nhận ra cái thân hình nhỏ bé đó vẫn nằm sõng soài giữa sân trường đầy nắng. Liệu có phải Key đã quá mạnh tay?
- Này, ko sao chứ? Muốn nằm vạ hả? – Key đứng đút tay vào túi quần, đứng nhìn Hoài An nằm dưới đất. Cậu ko muốn bị cô bé lừa thêm một vố nào nữa.
- Anh đi nhá! – Key dợm bước nhưng hình như vẫn chẳng nhận được phản ứng gì của cô bé. Cậu hốt hoảng cúi xuống, nâng đầu Hoài An lên với vẻ lo lắng thực sự.
- Có nghe anh nói gì ko vậy? Này…. – Key vỗ vỗ vào má cô bé nhưng cũng ko ai trả lời.
- Thôi được rồi, xem như anh chấp nhận để em lừa thêm một lần nữa, và đây là lần cuối cùng nhá! – Key nhếch mép rồi lại cõng Hoài An đi.
Trên lưng cậu, Hoài An nở một nụ cười hài lòng.
“Em yêu anh nhiều lắm! Nhưng xin lỗi vì có lẽ đây ko phải là lần cuối cùng như anh mong ước đâu! Nhất định anh sẽ phải yêu em như em đã từng yêu anh…. nhất định là vậy!!!”
/92
|