Trở lại với nó đang thui thủi một mình trên giường bệnh.
“If you wander off too far, my love will get you home. If you follow the wrong star, my love will get you home….”
- Alo. Ai vậy?
-
- Rồi rồi, thấy rồi. Lâm Duy hả? Làm gì mà cứ như ma, ám người ta suốt ngày! – Nó lầm bầm.
-
- Thôi được rồi, tôi là ma….
-
- ….còn anh là quỷ. Hahaha…..
-
- Ơ….
Tút….tút….tút…..
Chứ kịp nói trăn trối gì thêm thì Lâm Duy đã “cắt đứt liên lạc” từ bao giờ.
- Thức ăn của cô nè! – Nguyên Hoàng bước vào và chìa ra cho nó một bao đồ ăn.
- Cảm ơn. – Nói rồi, nó nhanh tay chụp lấy bao đồ ăn, ngấu nghiến y như kẻ bị bỏ đói lâu ngày vậy.
- Lam Bình này, cô…là vợ sắp cưới của Lâm Duy thật hả? – Nguyên Hoàng nhìn nó đầy tò mò.
- Không! – Nó cương quyết.
- Vậy sao? Tốt quá! – Nguyên Hoàng thì thầm. (nghĩ gì đây nhỉ?)
Tuy Lâm Duy bảo qua đón nó nhưng chẳng hiểu sao anh chàng lại quên béng mất nhiệm vụ quan trọng đó.
- Lâm Duy, xuống xe! – Key bước đến chắn đầu xe như ra lệnh.
- Có gì không? Hôm nay định làm cảnh sát giao thông hả? – Lâm Duy thò đầu ra ô cửa rồi ngập ngừng xuống xe.
Chủ xe vừa bước xuống, Key đã phóc lên chiếm lấy cái vô-lăng:
- Mượn xíu, chịu khó cuốc bộ về nhá! – Key nói rồi lái xe đi, để lại lâm Duy đứng trơ ra như phỗng.
- Đồ điên, trả lại đây! – Lâm Duy gọi với theo với tất cả sự tức giận của mình nhưng chiếc xe đã khuất bóng từ bao giờ.
Thoáng thấy bóng Thiên Kỳ trước cổng trường, Lâm Duy tặc lưỡi rồi đi về phía cổng sau. Quả thật, lúc này cậu không muốn gặp Thiên Kỳ bởi sẽ rất khó xử cho cả hai về chuyện của Lam Bình lúc nãy.
Đẩy cánh cửa sau với sự uể oải, cậu giật mình khi nghe thấy suýt xoa nhỏ ven bụi cỏ. Chần chừ một hồi, cậu quyết định bước tới xem thử. Dùng tay khẽ vén lớp cỏ còn xanh non, tim cậu thót lên, thoảng thốt:
- Lam Bình!
Con nhóc đang dùng tay ôm lấy cổ chân, khẽ suýt xoa. Nghe thấy có người gọi tên mình, nó ngước mặt lên nhìn, mắt ứa lệ:
- Chắc là trặc chân rồi! – Mặt méo xẹo.
Lâm Duy ngồi xuống, quay lưng lại, giọng lo lắng:
- Để tôi cõng cô về nhà!
- Có nổi không? – Nó nghi ngờ.
- Nếu cô không phải là heo! – Lâm Duy trêu.
Nó leo lên lưng Lâm Duy, mặt nhăn nhó vì đau. Lâm Duy cõng nó, đi thật chậm.
- Có đau lắm không? – Cậu ân cần hỏi.
- Có. Đau lắm! – Suýt khóc.
- Này, đừng khóc nữa, đồ mít ướt. Cô có biết nước mắt làm tăng trọng lượng cơ thể không? – Lâm Duy quay mặt nhìn nó, khẽ cười.
- Tăng lên bao nhiêu? – Nó ngu ngơ.
- Khoảng một phần tỉ tỉ tỉ tỉ tỉ tỉ tỉ tỉ…. đó! – Cậu ngó lơ đi chỗ khác.
Nó phì cười trước bộ dạng của Lâm Duy. Dựa đầu vào vai Lâm Duy, nó nói như là đang thì thầm với chính mình vậy:
- Tôi định trốn anh về bằng cổng sau nhưng không ngờ lại bị ngã.
Tới giờ, Lâm Duy mới nhớ ra rằng cậu đã hứa sẽ chở nó về!!! Cậu hối lỗi quay lại nhìn nó thì thấy nó đã ngủ từ bao giờ…ngủ trên vai cậu….
- Cô biết không, hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy cô với đúng nghĩ của một đứa con gái đấy! – Cậu mỉm cười.
“If you wander off too far, my love will get you home. If you follow the wrong star, my love will get you home….”
- Alo. Ai vậy?
-
- Rồi rồi, thấy rồi. Lâm Duy hả? Làm gì mà cứ như ma, ám người ta suốt ngày! – Nó lầm bầm.
-
- Thôi được rồi, tôi là ma….
-
- ….còn anh là quỷ. Hahaha…..
-
- Ơ….
Tút….tút….tút…..
Chứ kịp nói trăn trối gì thêm thì Lâm Duy đã “cắt đứt liên lạc” từ bao giờ.
- Thức ăn của cô nè! – Nguyên Hoàng bước vào và chìa ra cho nó một bao đồ ăn.
- Cảm ơn. – Nói rồi, nó nhanh tay chụp lấy bao đồ ăn, ngấu nghiến y như kẻ bị bỏ đói lâu ngày vậy.
- Lam Bình này, cô…là vợ sắp cưới của Lâm Duy thật hả? – Nguyên Hoàng nhìn nó đầy tò mò.
- Không! – Nó cương quyết.
- Vậy sao? Tốt quá! – Nguyên Hoàng thì thầm. (nghĩ gì đây nhỉ?)
Tuy Lâm Duy bảo qua đón nó nhưng chẳng hiểu sao anh chàng lại quên béng mất nhiệm vụ quan trọng đó.
- Lâm Duy, xuống xe! – Key bước đến chắn đầu xe như ra lệnh.
- Có gì không? Hôm nay định làm cảnh sát giao thông hả? – Lâm Duy thò đầu ra ô cửa rồi ngập ngừng xuống xe.
Chủ xe vừa bước xuống, Key đã phóc lên chiếm lấy cái vô-lăng:
- Mượn xíu, chịu khó cuốc bộ về nhá! – Key nói rồi lái xe đi, để lại lâm Duy đứng trơ ra như phỗng.
- Đồ điên, trả lại đây! – Lâm Duy gọi với theo với tất cả sự tức giận của mình nhưng chiếc xe đã khuất bóng từ bao giờ.
Thoáng thấy bóng Thiên Kỳ trước cổng trường, Lâm Duy tặc lưỡi rồi đi về phía cổng sau. Quả thật, lúc này cậu không muốn gặp Thiên Kỳ bởi sẽ rất khó xử cho cả hai về chuyện của Lam Bình lúc nãy.
Đẩy cánh cửa sau với sự uể oải, cậu giật mình khi nghe thấy suýt xoa nhỏ ven bụi cỏ. Chần chừ một hồi, cậu quyết định bước tới xem thử. Dùng tay khẽ vén lớp cỏ còn xanh non, tim cậu thót lên, thoảng thốt:
- Lam Bình!
Con nhóc đang dùng tay ôm lấy cổ chân, khẽ suýt xoa. Nghe thấy có người gọi tên mình, nó ngước mặt lên nhìn, mắt ứa lệ:
- Chắc là trặc chân rồi! – Mặt méo xẹo.
Lâm Duy ngồi xuống, quay lưng lại, giọng lo lắng:
- Để tôi cõng cô về nhà!
- Có nổi không? – Nó nghi ngờ.
- Nếu cô không phải là heo! – Lâm Duy trêu.
Nó leo lên lưng Lâm Duy, mặt nhăn nhó vì đau. Lâm Duy cõng nó, đi thật chậm.
- Có đau lắm không? – Cậu ân cần hỏi.
- Có. Đau lắm! – Suýt khóc.
- Này, đừng khóc nữa, đồ mít ướt. Cô có biết nước mắt làm tăng trọng lượng cơ thể không? – Lâm Duy quay mặt nhìn nó, khẽ cười.
- Tăng lên bao nhiêu? – Nó ngu ngơ.
- Khoảng một phần tỉ tỉ tỉ tỉ tỉ tỉ tỉ tỉ…. đó! – Cậu ngó lơ đi chỗ khác.
Nó phì cười trước bộ dạng của Lâm Duy. Dựa đầu vào vai Lâm Duy, nó nói như là đang thì thầm với chính mình vậy:
- Tôi định trốn anh về bằng cổng sau nhưng không ngờ lại bị ngã.
Tới giờ, Lâm Duy mới nhớ ra rằng cậu đã hứa sẽ chở nó về!!! Cậu hối lỗi quay lại nhìn nó thì thấy nó đã ngủ từ bao giờ…ngủ trên vai cậu….
- Cô biết không, hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy cô với đúng nghĩ của một đứa con gái đấy! – Cậu mỉm cười.
/92
|