Có Một Điều Em Không Biết Anh Yêu Em

Chương 1

/92


Thưa chủ tịch! Đã tìm thấy tiểu thư ấy rồi ạ! – Một người đàn ông mặc đồ đen trịnh trọng thông báo khiến một ông lão đang yên vị trên ghế bỗng đứng bật dậy.

- Thật….thật sao? Nó ở đâu?

- Nhà tình thương Đông Thanh ạ! – Người đàn ông nọ cúi đầu.

Những tia nắng chiếu rọi lên mái tóc bạc, rạng lên những nếp nhăn xô vào nhau, đẩy giọt nước mắt ra ngoài, lăn dài trên đôi gò má đen sạm. Tất cả những niềm vui sướng, hạnh phúc, xúc động, bùi ngùi, chờ đợi, luyến tiếc như vỡ òa trong câu nói:

- Đưa ta đến đó, nhanh!

===================

Tin Lâm Duy sắp lấy vợ lan truyền ngầm trong hội BF. Cũng may chỉ có 4 thành viên của BF biết chuyện chứ nếu không sẽ là một cú sốc cực lớn cho nữ sinh toàn trường.

- Cô ấy là ai? – Một chàng trai nhảy lên bàn, chồm lên người thằng bạn, hỏi tới tấp.

- Bao nhiêu tuổi?

- Có xinh không? – Một tên con trai khác.

Chàng trai thứ tư bị tấn công bởi những câu hỏi…có đầu có đuôi, bình thản:

- Cô ta là ai và bao nhiêu tuổi, có trời mới biết. Còn có xinh hay không thì việc gì tớ phải bận tâm.

- Nhưng đó là vợ chưa cưới của cậu mà!

- Vợ của ông tớ đấy! Ông chọn thì đi mà rước về làm lẻ – Bực bội.

- Chà! Lâm Duy hôm nay uống phải thuốc gì mà “liều lĩnh” ghê ta! Có ông bà cậu ta ở đây thì cậu đã bị đưa vào trại huấn luyện trẻ vị thành niên rồi! – Một đứa con trai tên Nguyên Hoàng lên tiếng mỉa mai.

Cách đó, vài ngày….

- Lâm Duy, đã đến lúc lo đến chuyện cả đời cháu rồi! – Ông Lâm hùng hồn tuyên bố.

- Ông à! 17 tuổi chưa phải là lớn để bàn chuyện đó – Hơi hoảng.

- Ta già yếu rồi, không biết bao giờ thì nhắm mắt xuôi tay, nguyện vọng cuối cùng là nhìn cháu bước vào nhà thờ. Cháu không thể giúp ta thực hiện di nguyện nhỏ bé ấy được sao? Lâm Duy – Ông Lâm ca bài ca vọng cổ rồi bỗng dưng chuyển giọng đột ngột – Thôi! Không bàn nữa, ta đã chọn cho cháu một người, mấy ngày nữa, con bé sẽ về nhà mình nên cháu liệu mà làm!

- Ông bắt cháu lấy một người mà cháu không quen biết sao? Ông ác quá!– Hoảng thật sự.

- Không biết rồi sẽ biết! Thế cháu không làm theo di nguyện của ông, làm ông đau lòng thì cháu không ác đâu nhỉ? – Nói rồi, ông lão bước đi.

- Ông à! Trước đây, ông đã bảo cháu sau này nhất định phải lấy người mà mình yêu, phải luôn ở bên, che chở và bảo vệ cô ấy, vậy mà bây giờ, ông nỡ… sao lại thế được – Giọng van nài.

- Ta…

- Ông à…

- Thôi được rồi! Ta sẽ cho cháu 3 tháng để thử yêu con bé. Sau 3 tháng, nếu cảm thấy không hợp, hai đứa có thể chia tay! – Ông nói với một giọng não nề, trong khi thằng cháu lại cười một điệu cười đắc chí.

- Được ạ! 3 tháng….

“Ba tháng thôi! Sẽ qua nhanh mà!”

====================

Nó được người ta làm thủ tục rồi đón đi bằng một chiếc xe sang trọng. Trên đường, nó mới biết đây là chuyến xe đưa nó về nhà chồng.

Xe dừng hẳn trước một ngôi biệt thự tuyệt đẹp, nó suýt xoa và bước vào theo bác quản gia nhà đó.

- Cháu là Lam Bình? – Người phụ nữ quý phái ân cần hỏi.

- Vâng ạ!

- Cháu cứ xem đây là nhà của mình nhé! – Bà quay sang bác quản gia – Bác lên gọi Lâm Duy xuống đây!

Lâm Duy? Chắc đây là cái tên mà nó sắp phải lấy làm chồng. Không biết trông tên đó như thế nào nhỉ? Cao? Thấp? Gầy? Béo? Da đen như Thổ dân Châu Phi hay trắng tựa diễn viên Hàn Quốc? Mọi suy đoán đều được dẹp sang một bên, nó chú ý quan sát tên con trai đang bước xuống cầu thang.

Cậu trao cho nó một ánh mắt đầy vẻ khinh thường.

Còn nó, vừa chạm mặt, đã tặng cậu ta một câu nói không mấy thiện chí (nếu không muốn nói là ác ý):

- Mặt anh trông ngố thật!

Vừa dứt câu, Lâm Duy quay lại nhìn nó, ánh mắt hình viên đạn. Cái gì chứ? Ngố ư? Lần đầu tiên cậu nghe thấy từ đó mà lại liên quan đến cậu nữa chứ? Xem ra đứa con gái này….không có mắt thẩm mĩ.

Đến giờ ăn, nó ngồi vào bàn với nụ cười tươi rói.

- Cháu thấy nhà ông thế nào? – Ông nội (của Lâm Duy) vừa gắp thức ăn cho nó vừa hỏi.

- Vâng, đẹp và rất lớn nhưng….không lớn bằng nhà cháu ạ! (Nhà nó là nhà tình thương Đông Thanh, dĩ nhiên phải lớn rồi  )

“HẢ? Không lớn bằng ư? Rốt cuộc cô ta là tiểu thư nhà nào? MÀ làm gì có tiểu thư nào lại ăn mặc kín đáo, lại vô duyên chạy nhảy lăng xăng trong nhà người lạ như vậy cơ chứ?” – Dòng suy nghĩ quay cuồng trong đầu Lâm Duy.

===============================

“Cộc…cộc….cộc…”

Nó bước ra mở của phòng thì y như rằng cái mặt tên ngố lúc nãy đạp ngay vào mắt.

- Cô làm gì mà chậm như rùa vậy? – Lâm Duy càu nhàu.

- Tôi mà như rùa thì anh có chờ đến sáng mai con rùa cũng không với tới cái tay nắm cửa đâu! Hứ! – Nó cũng ngang ngạnh không kém.

- Cô…Thôi tôi không sang để cãi nhau với cô. Tôi muốn bàn với cô một chuyện – Nói rồi, cậu bước vào phòng, đóng cửa lại còn bấm cả chốt nữa chứ!

- Nè! Anh định làm cái trò gì vậy? – Nó phát hoảng trước chuỗi hành động kì quặc của chồng tương lai.

- Cô không đáng để tôi phải “làm cái trò gì đâu” – Cậu nhếch mép rồi nói tiếp – Tôi muốn tôi với cô….kí hợp đồng.

- Kí hợp đồng? – Nó mắt chữ A mồm chữ O.

- Hợp đồng tình yêu.

- HỢP ĐỒNG TÌNH YÊU? – Mắt chữ A mồm chữ O

- Tôi không ngại thú thật với cô rằng tôi đã có người yêu rồi. Tôi không muốn vì cuộc hôn nhân không đáng có này mà tôi và cô ấy phải chia tay…. – Lâm Duy trút bầu tâm sự.

Cậu cứ nghĩ rằng khi nghe cậu nói xong, nó sẽ ngồi bệt xuống nhà mà khóc, mà oán trách cậu sao lại nỡ đối xử với nó như vậy. Nhưng cậu vừa dứt lời thì nó đã cười vang như trúng xổ số vậy:

- Hay! Trò này hay đấy! Dù sao tôi cũng không muốn sống cả đời với một người như anh.

Câu cuối có vẻ hơi xúc phạm một chút nhưng chỉ cần nó đồng ý là đủ rồi.

Nói là làm, Lâm Duy lôi đâu ra một bản hợp đồng có lẽ đã được soạn trước.

- Nè, cô đọc xem có thiếu gì nữa không. – Cậu chìa tờ giấy trước mặt nó.

HỢP ĐỒNG TÌNH YÊU BA THÁNG.

BÊN A: LAM BÌNH.

BÊN B: LÂM DUY.

Bản hợp đồng này có hiệu lực 3 tháng kể từ ngày kí kết.

Cả hai bên có nhiện vụ thực hiện những điều khoản sau:

Điều 1: Không được cho ai biết về sự xuất hiện của bản hợp đồng.

Điều 2: Không được tiết lộ cho bất kì ai về quan hệ giữa hai bên.

Điều 3: Không được xâm phạm cũng như là phải tôn trọng cách sống và đời tư của đối phương.

Điều 4: Trong thời gian hợp đồng, không được yêu đối phương.

Điều 5: Không được làm gì bất lợi cho tình yêu của bên B

Điều 6: Ngày này ba tháng sau, bên A sẽ phải rời khỏi căn nhà này và hai bên xem nhau như người xa lạ. – Thế nào? Ok chứ? – Lâm Duy tò mò hỏi.

- Umk…Sẽ được nếu anh viết vào đây thêm một điều khoản nữa.

- Ý cô là sao? – Lâm Duy ngạc nhiên.

- Điều 7: Mỗi tuần bên B có nhiệm vụ là thực hiện một yêu cầu của bên A.

- Cô có biết chữ “Mơ” viết thế nào không hả? Nghĩ sao bảo tôi làm theo lời cô. Xin lỗi! Tôi không phải là Cháu ngoan Bác Hồ – Lâm Duy giãy nảy.

- Thế thì thôi, xem như tôi chưa nói gì. Dù sao bản hợp đồng này được kí kết cũng vì quyền lợi của anh cơ mà! – Nó toan bước đi.

- Khoan đã… Thôi được rồi, thêm thì thêm. Nhưng cô không được bắt tôi làm osin hay đại loại là như thế đâu nhé! – Lâm Duy bực mình.

- Xời! Có osin như anh chắc tôi chết sớm quá!

“Roẹt…roẹt….” Tiếng kí giấy vang vọng khắp căn phòng nhỏ.

- Bản hợp đồng này sẽ có hiệu lực từ ngày mai đấy. – Lâm Duy vẫn không quên dặn nó trước khi bị đuổi ra khỏi phong.

- Phiền phức quá! Anh làm tôi mất ngủ suốt mấy tiếng đồng hồ rồi đấy. – Nó cằn nhằn – Oáp!….

Tối hôm đó, tại phòng khách nhà hộ Lâm.

- Anh đang làm gì vậy? – Nó ngồi xuống sofa khẽ hỏi nhưng vẫn không có tiếng ai trả lời (giả lơ đây mà!)

Lâm Duy ngồi yên lặng như một tảng băng trước màn hình ti vi, tay cầm điều khiển, tay chống lên thành ghế, ra vẻ không để ý đến mọi chuyện xung quanh.

- Chà! Thiên Kỳ là một cô gái xinh đẹp, được xem là hotgirl của BFM, cô ấy lại rất thông minh nữa chứ. Cô ấy rất tốt….. Bla…bla…… – Nó nói như muốn trêu tức Lâm Duy.

Lâm Duy vẫn yên lặng dù cho những lời nói của nó làm cậu cảm thấy khó chịu. Còn nó, được đà, nó lởn vởn quanh Lâm Duy và luyên thuyên mãi về Thiên Kỳ:

- Cô ấy là một cô gái “lí tưởng”. Ai mà lấy cô ấy chắc phải tu mấy kiếp mới được. Mà tại sao một người có thể xem là hoàn hỏa như cô ấy lại quen với một tên cù lần như anh nhỉ?

“RẦM” Lâm Duy ném cái điều khiển trên tay xuống sàn nhà với nỗi tức giận trào dâng đến tận…ngọn tóc.

Không nói gì, cậu lặng lẽ bước lên phòng. “RẦM” Tiếng cửa phòng đóng sập lại, phía sau là một con người với hai ống khói bốc hơi ngùn ngụt.

Còn nó, nó khẽ cười vì….trêu tức được tên chồng đáng ghét của mình.

================================

Gió lay lay những bông hoa nhỏ xinh, cuốn hương hoa nhài bay vào căn phòng nhỏ…. Nó vươn vai chào ngày mới.

“Không biết tên chồng hắc ám đó đã dậy chưa? Chắc giờ này đang còn ngủ nướng. Hì hì!” Nó khẽ cười với suy nghĩ của mình. Sở dĩ nó dậy sớm chỉ là để cho Lâm Duy tâm phục khẩu phục với “tài nghệ” của mình.

Nó nhanh nhẩu bước xuống phòng ăn.

- Chào cả nhà!…Á! Sao anh lại ở đây? Tôi tưởng anh còn ngủ chứ? – Nó giật mình khi thấy Lâm Duy lù lù một đống ở bàn ăn.

- Cô tưởng ai cũng như cô chắc? – Nhếch mép – Đã dậy muộn lại còn cằn nhằn.

- Hai đứa mang cái này đến biếu bà, tiện thể ghé đâu ăn sáng luôn, mẹ quên chuẩn bị rồi. – Mẹ chồng nó cười xòa rồi đưa cho… vợ chồng nó cái gói được bao bọc rất cẩn thận.

- Cô đi nhanh nhanh cho tôi nhờ, bộ chân cô bằng sắt nên không nhấc nổi hả? – Lâm Duy hét và bấm còi xe inh ỏi.

- Không thấy tôi đang đi đây à? – Lại cằn nhằn.

Chiếc xe từ từ lăn bánh rồi khuất dạng phía sau hàng cây thẳng tắp.

- Này! Giờ đi đâu đây? – Nó hỏi vu vơ.

- Đến nhà bà nội tôi. – Lâm Duy tỏ vẻ bực dọc (có lẽ là vì chuyện hôm qua đây mà!!! Anh chàng giận dai quá)

Tiếng nhạc vang lên khe khẽ và hình như nó có thể cảm nhận được một âm thanh kì lạ phát ra từ…bụng mình.

- Gần tới nơi chưa vậy? – Mặt nó nhăn nhó.

- Chắc rồi! – Lâm Duy nói để nó ngồi yên chứ thực ra thì…đường còn dài!!!

30’ nặng nề trôi qua… Dường như không chịu được nữa, nó kéo tay lâm Duy, mặt xụ xuống nhìn đáng yêu hết mức.

- Này cô làm cái trò gì vậy? – Thật khó để tả được cảm xúc của cậu lúc này. Hành động của nó làm cậu khó chịu nhưng nhìn khuôn mặt nó y như con cũn con khiến cậu không nhịn được cười.

- Tôi đói! – Nó nũng nịu.

Cậu nhếch mép nhưng cũng tấp xe vào một nhà hàng gần đó. Còn nó thì mừng khôn xiết, được ăn mà!

- Cô ăn từ từ thôi! Có ai tranh phần của cô đâu?

- Ả…ải…ó….anh…ao? – Nó lườm mắt nhìn Lâm Duy rồi lại cặm cụi ăn tiếp.

Tôi không hiểu nổi cô luôn đó. Người chứ có phải heo đâu? – Nhếch mép. Cậu đưa ngụm cà phê lên miệng rồi thong thả ngồi ngắm phong cảnh buổi sáng.

Trong lúc đó, tại một bàn khuất ở phía sau, có hai cô gái đang khúc khích cười.

- Thế nào Thiên Kỳ? Chuyện hẹn hò cùng Lâm Duy vẫn OK chứ? – Uyên Vân khẽ thì thầm vào tai bạn.

- Cậu ghen à? – Thiên Kỳ vội trêu nhỏ bạn rồi cười phá lên một cách vô tư.

- Gớm! cả thế giới này ai chẳng biết Lâm Duy là của Thiên Kỳ cơ chứ! Nhỉ? – Uyên Vân tỏ vẻ mỉa mai làm ai má Thiên Kỳ ửng đỏ. Cô nàng ngó lơ đi chỗ khác rồi cúi gầm mặt uống tiếp ly sinh tố.

- Ơ, Có phải Lâm Duy kia không? – Uyên Vân vội kéo Thiên Kỳ rồi cả hai cùng nhìn về một phía.

- Đúng rồi! – Thiên Kỳ reo lên rồi toan chạy đến thì chợt khựng lại – Nhưng tại sao cậu ấy là ngồi cùng cô bé kia?

- Cậu ta có phải đang “bắt cá hai tay” không nhỉ? – Uyên Vân buông lời nhận xét mà không để ý đến thái độ của Thiên Kỳ.

-……

- Hay là đến đó hỏi rõ đi! – Uyên Vân bước đi thì bị Thiên Kỳ níu tay lại.

- Thôi, đừng làm phiền họ.

- Ơ…cậu…. – Như chợt hiểu ra vẫn đề, cô liền ngửa tay trước mặt Thiên Kỳ. – Đưa cho tớ mượn điện thoại cảu cậu.

- Cậu định làm gì? – Miệng thì hỏi vậy nhưng tay thì vẫn lấy điện thoại đưa cho nhỏ bạn.

Cô nàng đón lấy rồi bấm bấm, vừa bấm vừa cười.

- Ok, giờ chỉ việc chờ xem thực hư thế nào. – Uyên Vân nói, giọng đầy tự tin.

Ring…ring…ring….

BẠN CÓ MỘT TIN NHẮN MỚI.

“Lâm Duy à! Là tớ Thiên Kỳ đây, tớ đang ngồi ở bàn số 2 nè, qua đây một lát được không?”

- Cô ăn đi, tôi đi một lát – cậu bỏ đi.

Đúng một lát sau, cậu dừng lại ở một bàn khuất ở phía sau, có hai cô gái không còn cười khúc khích nữa mà thay vào đó là hai khuôn mặt đầy những suy tư.

- Hey! Thiên Kỳ! – Quay sang người con gái kia – Cậu là…Uyên Vân? – Lâm Duy hỏi với giọng ngờ vực.

- Trí nhớ của cậu tiến bộ đấy!- Cô khẽ cười rồi chợt nhớ lại mấy lần trước, lúc nào gặp là cũng phải giới thiệu tên mặc dù đã nói đi nói lại…mấy chục lần rồi!

- Trùng hợp nhỉ? Tơ cũng đi ăn ở đây. – Lâm Duy hớn hở.

- Cùng cô ta à? – Thiên Kỳ nãy giờ mới lên tiếng. Gương mặt nghiêm nghị của cô làm cậu giật mình.

- Này, “hotboy đãng trí” – <đây là biệt danh mà Uyên Vân vẫn gọi Lâm Duy đây mà!> – Cậu đang bắt cá hai tay phải không?

- Ơ! Bắt cá thì phải bắt hai tay chứ một tay làm sao bắt? – Lâm Duy trêu nhưng không ngờ gương mặt ai kia đã chuyển sang tím tái.

- Cậu…. – Thiên Kỳ tức giận, giọng nghèn nghẹn.

- Ấy, tớ chỉ đùa thôi mà, cậu không giận chứ? – Lâm Duy cười xòa rồi liếc nhìn Thiên Kỳ.

- Thế cô ta là ai? – Thiên Kỳ nhăn mặt (chắc vẫn còn giận)

- À… cô ta là…là… ah… là osin của tớ ý mà! – Lâm Duy gãi đầu (cứ như có hàng nghìn con chí đang làm loạn ý!)

- Oh! Tớ không ngờ cậu cũng có thói quen dẫn osin đi ăn cơ đấy! – Thiên Kỳ mỉa mai.

- Tớ chỉ là….tớ chỉ “hộ tống” cô ta về chăm sóc bà nội tớ thôi mà! Cậu biết lâu lắm rồi tớ không về quê thăm bà còn gì. – Lâm Duy tặc lưỡi, mặt trông ngố hết sức.

- Thật không? – Thiên Kỳ ngờ vực.

- Thật, tớ thề dưới bóng đèn nè! – Thật không ngờ hotboy dưới tay người yêu lại trở nên trẻ con như vậy!!!!

Nghe vậy, Thiên Kỳ cũng có vẻ xiêu xiêu, môi nở một nụ cưoif và tất nhiên, Thiên kỳ cười cũng có nghĩa là Lâm Duy thở phào nhẹ nhõm.

- Tớ phải đến chỗ bà nội đây, mai gặp lại nhé! – Đá lông nheo.

- Uk! Bye!

Rồi Lâm Duy bước đi….

- Cậu tin à? – Uyên Vân vừa hỏi vừa nhìn bóng Lâm Duy đang dần khuất.

- Ý cậu là sao?

- Xời! Dạo này chuyện tình giữa cậu chủ và osin đầy ra đấy! Lơ mơ coi chừng mất người yêu đấy bạn thân mến ạ. – Cô bạn tở ra hiểu biết và câu nói của cô nàng cũng làm lòng tin của Thiên Kỳ hơi lung lay.

==========================

-Cháu chào bà ạ! – Cả hai đồng thanh khi nhìn thấy bà lão bước ra mở cửa.

- Uk, hai cháu vào nhà đi! – bà lão hiền hậu cười.

Căn nhà được thiết kế và xây dựng một cách khá cổ kín với một màu đất ấm cúm. Nó cùng Lâm Duy bước theo bà lão vào phòng khách, cùng ngồi xuống ghế sofa, cùng nâng ly nước lên miệng và cùng uống (đừng hiểu nhầm nghen, là khác ly chứ không phải uống cùng một ly đâu.

- Lâm Duy này, ta nghe bảo cháu sắp cưới. Cô gái này chắc là vợ cháu rồi! – Bà ân cần bảo rồi nhìn sang nó – Trông cũng xinh chứ nhỉ?

Nó cười tươi như hoa (được khen mà!) thì bỗng cái giọng lạnh lùng của chồng tương lai làm nụ cưoif trên môi nó tắt hẳn:

- Cô ta là osin cháu mới tuyển dụng đấy ạ!

Mặt nó đang từ từ chuyển sắc… bất thình lình, nó ôm chặt lấy tay Lâm Duy, ngả đầu vào vai cậu là cho cậu khiếp vía.

- Không phải đâu bà ạ! Anh ý đang giận cháu nên mới nói vậy – Quay sang Lâm Duy, đưa một cái nhìn đầy tức giận nhưng giọng thì vẫn ngọt xớt – Thôi mà, chúng ta làm hòa “cưng” nhé!

- Ai là “cưng” của cô? – Lâm Duy giãy nảy.

- Ơ! Ở đây ngoại trừ em ra, chỉ có anh với bà. Không phải anh thì là bà chắc? – Nó phân bua.

Bà cụ nãy giờ vẫn ngồi quan sát hai đứa nó mà cứ bụm miệng cười.

- Bữa nay cháu dâu có lẽ phải troor tài nấu ăn rồi nhỉ? – Bà cụ gợi ý.

- Vâng ạ, cháu thì luôn săn sàng. – Nó cười tươi rói.

- Bà đừng để cô ta nấu. Không chừng lại bỏ độc vào thức ăn để ám sát hai bà cháu mình đấy! – Lâm Duy nói vọng vào bếp.

Nó vốn định tha cho “chồng” nhưng giọng điệu tên này làm nó tức nên nó mỉm cười, nụ cười gian gian.

- Bà ơi! Cho cháu mượn đứa cháu trai yêu quý của bà được không ạ? – Nó liếc sang Lâm Duy.

- Oh! Cháu cứ tự nhiên. Ta trao hết quyền sử dụng nó cho cháu đấy! – bà cười.

Và nó cũng cười, một nụ cười ranh mãnh.

“Ôi mẹ ơi! Bà nội giết con rồi!” – Lâm Duy ôm đầu than cho số phận hẩm hiu của mình.


/92

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status