Cô mở to mắt kinh hãi, miệng vô thức mím lại.
"Sao? Không muốn?" Phó Hựu cười lạnh một tiếng, lấy viên kim cương màu lam từ trong túi ra: "Không muốn thì tôi có thể trả viên kim cương này về. Họ ra giá trăm vạn, với mức giá này, không bán không được."
"Đừng!"
Cô vươn tay ra bắt lấy nhưng anh đã nhanh hơn một bước. Anh giơ viên đá lên cao, nhướn mày nhìn cô.
"Chấp nhận không?"
Chuyện nhục nhã như vậy, cô không làm nổi.
Người đàn ông không còn bao nhiêu kiên nhẫn: "Tôi hỏi em lần cuối, hiện tại em trai em đang nằm trong tay tôi, không muốn nó chết thì tự giác một chút. Đừng bắt tôi phải cưỡng ép em, nếu không tôi sẽ chọc nát cổ họng em."
Cô đã bị anh uy hϊếp thành công, thậm chí khóe mắt cũng run lên. Cô nhìn anh, không thể tin nổi.
"Anh... Biếи ŧɦái."
"Tốt lắm, em không có cơ hội thứ hai." Đặt viên kim cương trên tay xuống bàn, hắn lạnh nhạt nhìn cô chằm chằm, ngón tay thon dài ấn xuống thắt lưng, nhanh chóng rút ra, kéo khóa quần xuống.
Không...
Sao lại không có cơ hội? Cô còn chưa nói gì hết mà!
Người đàn ông đã kéo quần xuống, vật thể sưng to bên trong càng thêm to hơn. Cô kinh hãi, mặc kệ đau đớn trên người mà lui về sau, tưởng rằng như thế là có thể chạy trốn. Cô kéo chăn ra, lập tức chạy về phía cửa, nhưng cô quên mất chân mình đã bị xích lại.
"Hừ." Người đằng sau cười lên một tiếng khinh thường. Anh nắm lấy dây xích đang run lên kia, dùng một sức lực lớn kéo cô về.
"A!"
Cô túm chặt lấy ga trải giường dưới thân, không ngờ người đàn ông phía sau đã sớm tiến đến giữ chặt cổ tay cô, ép cô quay lại. Anh ngồi thẳng lên người cô, hơi kéo qυầи ɭóŧ đen xuống, cái vật to lớn dữ tợn theo đó đập vào mặt cô.
"Ưm!"
Cô vội vàng nhắm mắt lại. Anh dùng sức bóp mặt cô, làm cô đau đến mức phải mở miệng ra.
"Ưʍ... Không!" Khóe mắt cô đọng nước. Anh cười càn rỡ, thứ đồ to ngang ngửa tay cô sắp nhét vào trong miệng cô. Cô muốn sống nên liều mạng giãy giụa.
Người đàn ông khống chế sức lực rất tốt, cô không thể động đậy nổi.
"Nói cho em biết, viên kim cương mà em muốn và em trai của em đều sẽ không có, cơ hội thể hiện duy nhất của em là thu răng vào cho cẩn thận. Nếu không, tôi sẽ gϊếŧ em trai em trước, còn phát sóng trực tiếp quá trình cho em xem, rằng nó đã bị người chị không vâng lời này gϊếŧ chết như thế nào!"
Sức lực trên tay hắn anh tăng lên, ánh mắt hung ác trừng cô.
Khương Hân dần buông lỏng cánh tay đang cản anh ra. Cô sợ anh sẽ làm như thế thật. Tuyệt đối không thể xảy ra chuyện, cô phải có cả hai. Kim cương và em trai, không thể thiếu một trong hai được.
Phó Hựu hài lòng nhìn biểu cảm của cô, thả lỏng tay ra, vỗ vỗ gương mặt đã bị bóp đỏ lên: "Thông minh lắm. Biết tiếp theo nên làm thế nào không? Nếu không thì để tôi dạy. Há to miệng ra, ngậm lấy, thu răng vào."
Cô khuất nhục mở to miệng. Anh cầm lấy thứ kia nhét vào trong miệng cô, khoang miệng ấm áp bao quanh khu vực mẫn cảm của anh. Anh sảng khoái thở ra một hơi, tiếp tục thọc vào bên trong.
"Dùng lưỡi liếm, nhanh lên! Dám để răng đụng vào "cây hàng" của tôi, em nhất định phải chết."
Anh hung tợn uy hϊếp, nếu không cô căn bản sẽ không chịu khẩu giao!
Cô dùng sức mở to miệng tránh để răng đụng vào, thứ kia từng tấc từng tấc hướng đến đáy họng cô, quanh chóp mũi đều là mùi sữa tắm bạc hà, hiển nhiên là vì anh vừa tắm xong.
"Tốt lắm!" Anh hưng phấn mà bật cười: "Dùng đầu lưỡi liếm đi."
Cô khó khăn hoạt động đầu lưỡi. Lưỡi xẹt qua qυყ đầυ mềm mại của anh. Anh lại thoải mái thở ra thêm lần nữa, bàn tay to lớn giữ lấy ngực cô, dùng sức xoa bóp.
Biết vậy đã làm sớm hơn rồi. Mẹ nó cứ như yêu tinh vậy, chỉ dùng miệng thôi cũng khiến anh sướng tới mức muốn bắn!
"Ưm!"
Thọc đến tận yết hầu, thật khó chịu, muốn nôn!
Cô đẩy anh ra theo bản năng, khó chịu bật khóc, tiếng nức nở không rõ ràng vang lên.
Phó Hựu rút ra, kéo theo sợi chỉ bạc từ nước bọt của cô. Anh lấy nắm tóc cô, kéo cô dậy, vỗ lên ngực cô.
"Quỳ xuống giường."
"Khụ khụ..." Cô cúi đầu ho khan. Người đàn ông không kiên nhẫn được nữa, giữ lấy gáy cô. Không biết là vì sức của anh quá lớn hay là vì cô quá nhẹ mà cô bị túm lên.
"Quỳ cho đàng hoàng! Nghe không hiểu hả?"
Cô bị nắm đau, vội vàng nghe theo ý anh, quỳ gối xuống giường. Vừa mới quỳ xong, anh đã gấp gáp bóp mặt cô, nhét côn ŧɦịŧ vào trong miệng cô.
"Hừ... Sướng."
"Ưm!" Cô chống lên ngực anh, Phó Hựu thoải mái nhắm mắt lại, túm tóc cô, bắt đầu ra vào, căn bản không cho cô có cơ hội để thở.
Lần nào cũng đâm sâu xuống cổ họng, cô lại không dám khép miệng lại. Không ngờ rằng khẩu giao lại khó chịu đến vậy, sắp thở không được nữa. Lúc sắp bị sặc chết thì da đầu cô bị kéo đến đau đớn.
"Ưm ưm!"
Không khí không thể vào được, cô đấm ngực anh, muốn anh nhanh rút ra ngoài. Cô muốn nói, nhưng hàm răng không cẩn nhận nhấn xuống, xẹt qua côn ŧɦịŧ của anh.
"Sítt!"
Phó Hựu nhanh chóng rút ra, cực kỳ tức giận. Anh trừng mắt nhìn cô: "Em quên ông đây nói gì với em rồi à!"
"Khụ khụ khụ... Khó chịu, tôi khó chịu!" Cô ho ra nước mắt, da đầu bị kéo cảm thấy đau đớn.
"Khó chịu cũng phải ngậm vào cho ông! Dịu dàng cho em lựa chọn thì em không cần, đây là em tự chuốc lấy!"
/86
|