Editor: Yuri Ilukh
Lần ma vật công thành này nhờ có An đại sư bảo vệ kết giới tại giới tháp và ma vật cấp S cũng không xuất hiện nên Tinh thành chỉ chịu tổn thất vô cùng nhỏ. Chưa tới 3 ngày mà hoàn cảnh trước đây cũng đã được khôi phục. Đầu đường cuối phố không còn nhìn thấy người dân tị nạn nữa, thậm chí đến cả dấu vết họ từng xuất hiện ở đây cũng không có, có thể thấy chuyện tị nạn này đối với người thường đã như chuyện cơm bữa.
"Anh sẽ đến muộn hơn một tiếng, hẹn nhau ở cổng nhà em" Viêm Khải nhìn về cửa hồn điện nói.
"Mở giới môn cần rất nhiều hồn lực, anh bây giờ... đừng nên miễn cưỡng" Mãn Tình có chút lo lắng nói.
Trước đó bố Lâm có nói chờ Tinh thành thủ thành xong thì sẽ đưa Mãn Tình trở về Trái Đất tìm nguyên nhân, hôm nay chính là ngày bọn họ chọn để trở về. Tối hôm qua bố Lâm đã gọi điện thông báo thời gian cho Mãn Tình, lúc đó cô liền chạy tới gõ cửa phòng Viêm Khải. Tuy rằng cô rất muốn về Trái Đất, cũng muốn biết rõ chuyện phong ấn xuất hiện trên người cô thế nào, nhưng cô lại sợ chân tướng của phong ấn bị người khác phát hiện, trong lòng Mãn Tình có chút hoảng hốt.
Cô đi tìm Viêm Khải để hỏi một chút, xử lý thế nào nếu mọi chuyện vô tình bị tiết lộ. Cô cũng không nghĩ sau khi Viêm Khải nghe xong thì lại muốn cùng cô trở về Trái Đất.
"Không sao. Giới môn tạm thời mà anh mở không giống Giới môn của hồn điện, không cần dùng quá nhiều hồn lực" Viêm Khải giải thích.
"Vậy được, gặp nhau ở biệt thự" Di động của cô rung lên, là cuộc gọi của bố Lâm, Mãn Tình quơ quơ di động với Viêm Khải ý nói mình phải đi vào, sau đó xoay người đi vào trong hồn điện.
Tuy đây không phải lần đầu tiên Mãn Tình tới hồn điện, do đó không phải quá quen thuộc nhưng cũng tuyệt đối không xa lạ. Rất nhanh cô đã đi đến chỗ bố trí Giới môn.
"Sao bây giờ con mới tới?" bố Lâm nhìn con gái đang thong thả đến muộn của mình thì có chút không vui hỏi.
"Kẹt xe" Mãn Tình thuận miệng nói ra một cái lý do vạn năng, nhưng nói xong thì cô cũng ngây ngẩn cả người. Đây là Linh Ma Giới cũng không có mấy người mua được xe, kẹt cái gì hả.
"Hừ" Cũng may bố Lâm nghe cô nói dối cũng chỉ bất mãn hừ một tiếng mà thôi, không dạy dỗ gì.
"Vậy, khi nào về Trái Đất?" Mãn Tình chủ động hỏi.
"Chờ con tới là đi" Sau khi nói xong thì bố Lâm nhìn về phía nhân viên gần đó, sau đó đi đến phía trước cạnh Giới môn, sau đó ý bảo Mãn Tình đuổi theo.
Giới môn ở Linh Ma Giới không thiếu ma hạch, năng lượng dồi dào, cũng không cần truyền ngoại lực vào, nhân viên ấn công tắc mở Giới môn, một luồng năng lượng dao động mạnh mẽ sau đó Giới môn mở ra.
Sau khi hai người bước vào thì Giới môn cũng đóng lại.
Lúc Giới môn vừa đóng, Viêm Khải cũng nhìn thoáng thời gian trên di động rồi đi về phía ngoại thành. Giới môn tạm thời cũng không giống Giới môn lúc nãy, không thể công khai mở ở trong thành, nếu không cẩn thận bị người khác phát hiện thì tiêu đời.
___
Cục giám sát hồn sư Trái Đất, văn phòng cục trưởng.
Cục trưởng Lục cung kính đứng một bên, kiên nhẫn chờ đợi. Đối với chuyện người đứng đầu nhà họ Lâm bỗng nhiên trở về thì ông cũng cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng lại không dám hỏi nhiều. Vì ông biết, cho dù ông có hỏi thì người ta cũng không nói. Mà hình như sự việc lần này rất khó giải quyết, ông đợi hơn 10 phút mà ông Lâm một câu cũng chưa nói, không những thế, sắc mặt ông cũng ngày càng khó coi.
Rốt cuộc là chuyện khó giải quyết đến đâu?
"Cục trưởng Lục" Sau khi trầm mặc 15 phút 36 giây, bố Lâm cũng mở miệng.
"Ngài Lâm" Cục trưởng Lục lập tức đáp.
Lúc này Mãn Tình cũng lặng lẽ lắng tai nghe, vì cô biết chuyện bố Lâm định nói nhất định có liên quan đến mẹ của cô. Muốn điều tra rõ phong ấn thì đầu tiên phải đi tìm mẹ của cô, hỏi xem lúc 5 tuổi đã có chuyện gì xảy ra với cô.
"Anh đi điều tra một chút..." Ông có chút khó mở miệng nói về chuyện này, bố Lâm nhíu mày, "Mãn Hân Dao bây giờ đang ở đâu?"
Mãn Hân Dao, họ Mãn, là mẹ cô? Hai mắt Mãn Tình sáng lên.
"Mãn Hân Dao?!" Nghe thấy cái tên này thì cục trưởng Lục sợ hãi kêu ra tiếng. Là cục trưởng cục giám sát hồn sư ở Trái Đất, ông nào có thể không biết vợ cũ của lãnh đạo trực tiếp của mình. Chỉ là sau khi ly hôn cái tên này đã được cho vào danh sách cấm kỵ, vậy mà không ngờ ông lại nghe được cái tên này từ chính miệng của ông Lâm.
Đối với phản ứng của cục trưởng Lục, bố Lâm có chút không vui, nhàn nhạt nhìn lướt qua cục trưởng Lục.
"Bây giờ tôi sẽ đi điều tra" Cục trưởng Lục giật mình, vội vàng xoay người chạy ra khỏi văn phòng, đến khi không còn cảm nhận được ánh mắt ở phía sau nữa thì mới thở phào một hơi.
"Mãn Hân Dao là mẹ con sao?" Mãn Tình biết bố Lâm sẽ không chủ động giải thích nên đành tự mình hỏi.
"Ừ" Bố Lâm lên tiếng với vẻ mặt không muốn nói chuyện.
"Từ lúc con tốt nghiệp tiểu học thì con cũng không hỏi nữa" Mãn Tình hỏi một câu mà cô vẫn luôn muốn hỏi bố Lâm, "Tại sao bố chưa từng nói gì về mẹ con"
"Vì bà ấy chọn làm một người bình thường, đương nhiên sẽ không liên quan gì đến chúng ta" Bố Lâm trả lời một cách thờ ơ và công thức.
"Nhưng 20 năm qua, con cũng là một người bình thường" Mãn Tình nói.
"Bà ấy đã đưa con về nhà họ Lâm" Bố Lâm nói thẳng, "Là đã lựa chọn vạch rõ ranh giới với con, con cũng không còn liên quan gì đến bà ấy nữa. Bây giờ hồn lực con đã thức tỉnh thì lại càng không liên quan gì".
Lại là câu trả lời này, bây giờ Mãn Tình sẽ không trốn trong chăn khóc cả đêm vì cái đáp án này. Hồi nhỏ cô đã vì đáp án này khổ sở rất lâu, bây giờ cũng chỉ còn chút khó chịu.
"Vậy sao lúc trước bố lại muốn kết hôn với mẹ" Thân là người thừa kế của hồn sư bảo vệ Trái Đất, vì sao biết rõ còn cố làm, kết hôn, sinh con cùng với một người bình thường.
"Cho nên, sự thật đã chứng minh đó là một lựa chọn sai lầm"
"Do đó những năm qua bố không quan tâm đến con, không chỉ bởi con là người bình thường mà còn vì con là hậu quả của một sai lầm sao?" Mãn Tình hỏi.
"Con..." Bố Lâm dừng lại mấy từ định nói, ông đã rất đau đầu về vấn đề của con gái và cuộc gặp gỡ với vợ cũ sắp tới, nhưng may là ông vẫn bình tĩnh, vẫn chưa nói gì không thể vãn hồi vì kích động.
Hai bố con không ai nhường ai, không khí lạnh tới cực điểm.
"Tìm được rồi" Cục trưởng Lục quay về văn phòng dưới tình huống như vậy, sau đó mở máy sưởi để sưởi ấm không khí lạnh băng.
"Tìm được gì rồi?" Bố Lâm nhìn về phía cục trưởng Lục với ánh mắt ôn hoà vài phần.
"Mãn Hân Dao bây giờ đang ở thành phố B, chuẩn bị cho một cái talkshow vào buổi tối" Cục trưởng Lục lập tức trả lời.
Talkshow? Tròng mắt Mãn Tình chuyển động, suy đoán nghề nghiệp của mẹ mình trong lòng.
"Có thể liên lạc không?" Bố Lâm hỏi lại.
"Có thể, thật ra... số điện thoại của bà ấy vẫn chưa từng đổi" Cục trưởng Lục chần chờ nói.
Bố Lâm nghe xong thì sửng sốt, sắc mặt mất tự nhiên nói, "Vậy anh liên hệ một chút, bảo là tôi muốn tìm bà ấy để thảo luận về... Mãn Tình"
Cục trưởng Lục có chút kinh ngạc, nhưng cũng thông minh không hỏi nhiều, sau đó đi ra ngoài sắp xếp.
Lúc này Mãn Tình cũng đoán sơ sơ được nghề nghiệp của mẹ mình nhưng cũng không vội vàng đi hỏi bố Lâm. Vì cô biết có hỏi thì ông cũng không nói, hơn nữa cô còn có đối tượng dò hỏi tốt hơn rồi.
Sau 5 phút, cục trưởng Lục quay lại lần nữa, thông báo, "Người đại diện của Mãn Hân Dao nhận điện thoại"
"Không hẹn được?" Bố Lâm nhíu mày.
"Hẹn được" Cục trưởng Lục vội vàng nói, "Đối phương vừa nghe thấy là chuyện về cô Mãn Tình thì lập tức đồng ý, nhưng việc hôm nay không thể huỷ được nên mai mới gấp gáp trở về được"
"Mấy giờ ngày mai?"
"10 giờ sáng" Cục trưởng Lục báo thời gian.
10 giờ sáng mai? Mãn Tình nhìn di động theo bản năng, lấy điện thoại ra mới nhớ đây là thời gian ở Linh Ma Giới, không giống thời gian ở Trái Đất.
"Bây giờ mấy giờ rồi" Cũng may vấn đề bố Lâm quan tâm cũng giống Mãn Tình.
"Bây giờ là 2 giờ 20 phút chiều" Cục trưởng Lục nhìn thoáng qua đồng hồ trả lời.
"Ừ" Bố Lâm im lặng một lúc rồi nói, "Hẹn được thời gian và địa điểm cuối cùng thì nói cho tôi biết"
"Được" Cục trưởng Lục gật đầu, hành trình của Mãn Hân Dao thật sự rất dày, có thể sẽ không đến đúng giờ.
Sắp xếp mọi chuyện xong thì bố Lâm chuẩn bị rời đi, ông đứng lên nói với Mãn Tình, "Đi thôi"
"Đi đâu?" Mãn Tình hỏi theo bản năng.
"Đương nhiên là về trang viên" Bố Lâm nói.
"Con không về trang viên, con có chỗ ở của mình trong thành phố" Mãn Tình cũng không để ý phản ứng của bố Lâm, cô nhìn về phía cục trưởng Lục nhờ vả, "Cục trưởng Lục, ngày mai sau khi hẹn địa điểm, thời gian thì làm phiền ông gọi cho tôi một cuộc điện thoại. Sau khi về tôi sẽ khởi động lại điện thoại ở Trái Đất"
Cô đã không ở Trái Đất một thời gian dài, di động bây giờ chắc cũng đã tắt máy, quay về sạc pin rồi tiếp tục dùng.
"Hmm..." Cục trưởng lục nhìn tư thế của 2 bố con nhà họ Lâm, không biết có nên đáp ứng hay không, hình như quan hệ của 2 người này không được tốt lắm.
Cũng may bố Lâm luôn giữ sĩ diện, không mắng Mãn Tình trước mặt người ngoài, hơn nữa Trái Đất cũng rất an toàn nên cũng không phản đối, chỉ có sắc mặt có chút khó coi rồi rời đi.
"Được, chờ xác định được thời gian, địa điểm thì tôi sẽ liên lạc với cô" Cục trưởng Lục lúc này mới dám trả lời Mãn Tình.
"Làm phiền ông rồi"
"Không sao" Cục trưởng Lục cười lắc đầu.
"Cục trưởng Lục, tôi... có thể hỏi ông một chuyện nữa không?" Mãn Tình lại hỏi.
"Cô mãn Tình đừng khách sáo, muốn biết việc gì cứ hỏi"
"Vừa rồi ông nói mẹ tôi có chương trình ở thành phố B, còn có người đại diện, nên mẹ tôi là minh tinh hả?" Mãn Tình cẩn thận hỏi thăm.
"Đúng vậy, mẹ cô, bà Mãn Hân Dao chính là minh tinh, tôi còn là fan của bà ấy đó" Cục trưởng Lục có chút hưng phấn nói.
"Là minh tinh thật kìa" Mẹ cô là minh tinh, nhưng sao cô lại chưa từng nghe qua?
Thấy vẻ mặt của Mãn Tình, thì tâm trạng hưng phấn của cục trưởng Lục có chút áy náy: Mẹ ruột sinh ra mình mà trước giờ vẫn chưa gặp qua, thậm chí còn phải thông qua một người ngoài như mình để biết chuyện về bà ấy, cô Mãn Tình chắc là không dễ chịu trong lòng.
"Hình như... tôi chưa có nghe qua tên của minh tinh này" Mãn Tình kỳ quái hỏi.
"Vì bà ấy dùng nghệ danh"
"Nghệ danh?"
"Nghệ danh của bà ấy nhất định cô đã từng nghe qua, tên là Tần Dao"
Tần Dao? Mãn Tình quay đầu theo bản năng, hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn vào những biển quảng cáo rực rỡ sắc màu trên các toà nhà cao tầng, rất dễ dàng nhìn thấy ảnh chụp của Tần Dao. Tần Dao là một cây cổ thụ ở giới điện ảnh, nhờ những tác phẩm chất lượng mà thành danh, bây giờ cũng đã 40 rồi nhưng nhìn rất trẻ, giống như mới 27-28 tuổi. Đa số nữ minh tinh đều dừng đóng phim điện ảnh và truyền hình sau tuổi 30, vậy mà bà ấy vẫn có sức cạnh tranh và giá trị thương mại rất lớn.
Người phụ nữ này chính là mẹ ruột của cô, Mãn Tình nhìn chằm chằm vào biển quảng cáo ở góc đường, cố gắng tìm điểm giống cô ở trên người nữ minh tinh xinh đẹp.
"Bíp bíp" Tiếng còi chói tai đánh thức Mãn Tình đang thất thần, cô định thần lại mới phát hiện đèn đỏ trước mặt đã chuyển xanh vì vậy nhanh chóng bước qua vạch kẻ đường.
Sau khi ra khỏi cục giám sát hồn sư, Mãn Tình vừa kinh ngạc với thân phận thật sự của mẹ mình vừa lo lắng làm sao để gặp được mẹ trước 10 giờ sáng mai. Không sai, cô muốn tìm được mẹ mình trước khi bà gặp bố Lâm, không thể để chân tướng của phong ấn trong người cô lộ ra ánh sáng.
Về lại biệt thự, Mãn Tình vừa tìm cục sạc để sạc điện thoại của mình vừa mở máy tính lên mạng sưu tầm tư liệu về Mãn Hân Dao. Vừa mở Baidu thì đã có rất nhiều tin tức xuất hiện, một số ít trong đó là tin tức Mãn Tình đã biết đến. Không sai, với một vị minh tinh quốc tế thì Mãn Tình không phải fan cũng sẽ nghe rất nhiều chuyện về bà ấy. Có thể nói Mãn Tình không có chút xa lạ nào với ngôi sao Tần Dao này, cô cũng đã tửng rất thích một bộ phim do bà làm nữ chính.
Cho nên, từ phương diện này cho thấy, cô không hề xa lạ với mẹ mình chút nào có phải không?
"Đây là mẹ của em?" Giọng nói của Viêm Khải bất thình lình vang lên từ phía sau.
Mãn Tình đang ngây người bị doạ cho hoảng sợ, thiếu chút nữa thì vứt cả máy tính trong tay, "Anh tới lúc nào vậy?"
"Vừa mới tới" Viêm Khải vòng qua Mãn Tình, đi tới ngồi lên sô pha, thuận tay lấy một miếng bánh quy bên cạnh Mika, Mika bất mãn kêu một tiếng.
"Sao anh lại biết đó là mẹ em?" Mãn Tình thấy Viêm Khải chỉ liếc mắt một cái đã đoán ra thân phận của Mãn Hân Dao thì có chút tò mò.
"Vì đôi mắt rất giống em, hơn nữa □□* cũng rất giống" Viêm Khải trả lời.
*tác giả để 2 ô vuông như vậy nên cũng không biết là gì.
"Thật hả?" Mãn Tình cúi đầu nhìn chằm chằm ảnh chụp trên máy tính, rất giống sao, sao cô lại không nhìn ra.
"Mọi người định khi nào gặp mặt?" Ăn xong miếng bánh quy trong tay, Viêm Khải lại bốc thêm cái nữa, bị Mika tức giận mổ cho một cái. Nhưng Viêm Khải cũng không đau lắm, lắc lắc tay, sắc mặt không đổi tiếp tục ăn.
"Muốn ăn thì tới mở tủ mà lấy, không cần tranh với Mika" Mãn Tình nhìn không nổi.
VIêm Khải ngượng ngùng sờ sờ mũi, đứng lên quen cửa quen nẻo đi tới quầy ăn vặt tìm đồ, vừa tìm kiếm vừa ghét bỏ nói, "Em đi lâu vậy mới về, đồ ăn sẽ không hết hạn chứ?"
"Hạn của đồ ăn vặt rất dài, hơn nữa anh ăn đồ quá hạn cũng không chết được đâu" Đồ hết hạn sao cô đưa cho Mika ăn được chứ.
"Được rồi, bánh quy này có hạn sử dụng tận 2 năm, công nghệ thực phẩm ở Trái Đất thật là phát triển" Viêm Khải cầm mấy túi đồ ăn vặt quay lại.
Mãn Tình không để ý đến anh, bắt đầu trả lời vấn đề lúc nãy của Viêm Khải, "Hẹn 10 giờ sáng mai gặp mặt"
"Sáng mai 10 giờ, bây giờ là..."
"3 giờ 15 phút chiều" Mãn Tình nói.
"Chúng ta cần đi gặp mẹ em trước khi bà gặp mặt bố em" Viêm Khải nói, "Chỉ còn nửa ngày, em biết mẹ em bây giờ ở đâu không?"
"Ở thành phố B"
"Thành phố B? Có xa không?" Viêm Khải hỏi.
"Đi máy bay mất 2 tiếng, đi tàu cao tốc mất 5 tiếng"
"Vậy là rất xa?" Viêm Khải không có nhiều khái niệm về phương tiện giao thông ở Trái Đất.
"Sương sương khoảng 1200km" Mãn Tình trả lời.
"Xa vậy sao, nhưng đi máy bay chỉ mấy 2 tiếng, đi tới đi lui chỉ mất 4 tiếng, vẫn tới kịp" Viêm Khải tính toán một chút, ăn hết đồ ăn vặt trong tay rồi đứng dậy nói, "Đi thôi"
"Đi đâu?"
"Đương nhiên là tới thành phố B" Viêm Khải nói.
"Anh cũng đi?" Mãn Tình hỏi.
"Đương nhiên, nếu có chuyện gì xảy ra thì anh cũng có thể bảo vệ em" Viêm Khải nói.
"Bất kể là tàu cao tốc hay máy bay đều cần dùng tên thật mua vé, anh có căn cước công dân sao?" Mãn Tình lại hỏi,
"Hmm..." Chuyện này thật sự làm khó Viêm Khải, "Có thể... mượn căn cước của người khác để mua vé được không?"
Viêm Khải đương nhiên không có căn cước công dân ở Trái Đất, cục giám sát hồn sư có thể giải quyết vấn đề thân phận này, nhưng anh lại là một người nhập cư trái phép, nào dám đến cục giám sát làm căn cước.
"Vậy thì chỉ có thể đi tàu cao tốc" Không phải lúc nào trên tàu cũng cần dùng căn cước công dân để đối chiếu, nhưng máy bay thì lại kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt, Viêm Khải nhất định không thể qua cửa.
Mãn Tình quen rất nhiều người ở Trái Đất, nhưng những người không có quan hệ với nhà họ Lâm mà lại tình nguyện cho cô mượn căn cước dùng cũng không có mấy người. Lựa chọn một lúc, cuối cùng Mãn Tình chỉ có thể nhờ tới đồng đội ở đội bắn cung, Trương Trường Cung.
___
Không có nhiều thời gian lắm nên 2 người vừa bắt xe vừa gọi điện cho đối phương. Đến khi 2 người tới được câu lạc bộ của Trương Trường Cung thì anh đã mặc áo lông vũ đứng trong gió lạnh chờ cô. Thấy cô ló đầu ta từ cửa xe thì liền duỗi tay đưa căn cước cho cô.
"Cảm ơn đàn anh" Mãn Tình nói cảm ơn.
"Bạn trai em à?" Trương Trường Cung nhìn qua khe cửa sổ thấy được Viêm Khải ngồi cạnh Mãn Tình, cũng hiểu được căn cước này là mượn cho ai dùng.
Mãn Tình im lặng, cô lấy cớ để mượn căn cước nên cũng không tiện phủ nhận.
Viêm Khải mỉm cười gật đầu với Trương Trường Cung, anh ta cũng gật đầu đáp lại, tiếp tục quan tâm Mãn Tình, "Em đi thành phố B làm gì vậy, anh cũng có quen vài người ở thành phố B, em có cần..."
"Không cần đâu đàn anh, em có thể tự lo được" Mãn Tình không nhiều chuyện nữa, "Tàu sắp chạy rồi, bọn em phải đi đây, đàn anh, căn cước mai em sẽ trả cho anh"
"Không cần vội" Trương Trường Cung thấy Mãn Tình sốt ruột thì cũng không hỏi nhiều nữa, đứng thẳng dậy, phất tay cho xe rời đi.
Trước khi tới lấy căn cước, Mãn Tình cũng đã mua được 2 vé của chuyến tàu cao tốc sớm nhất tới thành phố B. Vì thời gian gấp rút nên khi hai người tới ga tàu thì chỉ cách thời gian kết thúc kiểm vé có 2 phút, suýt soát đuổi kịp tàu cao tốc.
/83
|