Theo địa chỉ, Bạch Tiêu Linh tìm thấy một tòa nhà thương mại hoạt động đông đúc, sau đó đi thang máy lên tầng 17.
Vai trò của nhóm điều trị hỗ trợ lẫn nhau này, chủ yếu là chia sẻ và chăm sóc, các thành viên trong nhóm có thể thảo luận miễn phí về các triệu chứng cá nhân và các vấn đề, các thành viên khác thì tư vấn và hỗ trợ, so với tư vấn tâm lý thông thường, mô hình hỗ trợ lẫn nhau này chú ý nhiều hơn đến việc tự giải tỏa bản thân, thúc đẩy các thành viên trong nhóm trở lại cuộc sống bình thường.
Bạch Tiêu Linh đã thấy nhóm hỗ trợ lẫn nhau này trong phim, nhưng trong cuộc sống thực, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc.
Phong cách trang trí của nơi này ấm áp và tự nhiên, bức tường là màu vàng nhẹ nhàng, rèm cửa là màu xanh nhạt, và màu sắc của sàn nhà là cỏ xanh, làm cho cô cảm thấy thèm ăn.
Ấn tượng ban đầu, nơi này còn khá chính quy.
Cô được nhân viên đưa đến một căn phòng, phòng rất lớn, ở giữa bày một vòng ghế, bốn phía rải rác một ít sofa lười hình tròn và gối tựa, ước chừng để tạo ra một môi trường thoải mái thoải mái, trong phòng còn bày rất nhiều chậu cây xanh, nhưng Bạch Tiêu Linh lại không khỏi khẩn trương.
Có cỏ trong chậu cây.
Có cỏ…
“Cô ngồi xuống một lát, tôi đi rót cho cô một ly nước, chờ người đến đông đủ là có thể bắt đầu.” Các nhân viên mỉm cười và sau đó rời khỏi phòng.
Bạch Tiêu Linh nhìn quanh bốn phía, tìm một chỗ ngồi xuống, cách thời gian đã hẹn còn mười phút, cô có thể chơi điện thoại di động trước.
Tóm lại cô phải làm chút gì đó dời đi sự chú ý, miễn cho đầu óc luôn nhớ thương những loại cỏ kia.
May mắn là buổi trưa ăn một ít, hiện tại không đói khát như vậy, cho nên nên nhịn được. Tuy nói là đến tham gia trị liệu, nhưng cô cũng không muốn ngày đầu tiên đã ăn cỏ trước mặt mọi người.
Mở điện thoại di động ra, thấy hơn mười tin nhắn chưa đọc, ngoại trừ hai quảng cáo ở nơi này, còn lại tất cả đều đến từ em trai cô.
– Bạch Sóc: Chị đến chưa? Khoảng bao lâu chị sẽ trở về?
– Bạch Sóc: Chị bật định vị gửi cho em đi, xong việc em đi đón chị.
– Bạch Sóc: Bữa tối chị muốn ăn gì?
– Bạch Sóc: Em đã mua dâu tây, rửa như thế nào đây?
– Bạch Sóc: Mẹ nó có hai quả đã thối nữa.
…
Khóe miệng Bạch Tiêu Linh mỉm cười.
Khi ở cô nhi viện, vì chứng bệnh kỳ lạ này, không ai nhận nuôi cô, cho đến khi cô mười 12, cha mẹ Bạch Sóc đến trại trẻ mồ côi nhận nuôi cô.
Khi đó, Bạch Sóc chỉ mới 9 tuổi, hiện tại lớn lên thành một cậu bé 19 tuổi, tính cách vẫn như cũ, nóng nảy, một chút cũng không trưởng thành.
Bạch Tiêu Linh đang chuẩn bị trả lời tin nhắn, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, cô ngẩng đầu quay lại nhìn, không khỏi sửng sốt.
Một người đàn ông với một khuôn mặt đặc biệt đẹp bước vào.
Bạch Tiêu Linh rất ít khi chú ý đến ngoại hình của người khác, nhưng người đàn ông này thật sự quá đẹp, xinh đẹp đến mức khó phân biệt với nữ nhân, đến nỗi cô thiếu chút nữa hoài nghi đối phương thật ra là một người phụ nữ mặc nam trang?
“Xin chào” Anh gật đầu và mỉm cười với cô để thể hiện sự lịch sự.
Giọng nói trầm không khó nhận ra người đến là đàn ông.
Bạch Tiêu Linh vì suy nghĩ lung tung của mình nên cảm thấy xấu hổ, đỏ mặt gật gật đầu, “Xin chào…”
Sau khi chào hỏi nhau đơn giản, hai người không tiếp tục nói chuyện, cô ngồi nghịch điện thoại di động, anh chậm rãi đi tản bộ trong phòng, quan sát nơi này.
Vì tò mò, Bạch Tiêu Linh nhịn không được ngẩng đầu nhìn trộm đối phương.
Cô chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào có ngoại hình tuyệt đẹp như vậy, làn da trắng như tuyết, tóc đen, môi đầy căng mọng và hồng hào… Đẹp nhất chính là đôi mắt của anh ta, mang theo độ cong, đồng tử trong suốt đen bóng, lông mi dày xoăn lên, cực kỳ mê người.
Dường như là nhận thấy được ánh mắt của cô, anh nhìn qua, mỉm cười “Tôi lần đầu tiên tới đây, tùy tiện đi dạo một chút.”
Anh ta nghĩ rằng Bạch Tiêu Linh tò mò tại sao anh không ngồi xuống.
Bạch Tiêu Linh có chút ngượng ngùng “Tôi cũng là lần đầu tiên đến.”
“Phải không” Người đàn ông cười cười, đi đến một chậu cây, tùy ý đưa tay, từ trong chậu hoa bẻ gãy hai ba cọng cỏ dại.
Bạch Tiêu Linh hơi sửng sốt.
Nam nhân vừa đi vừa ngậm mấy cây cỏ dại kia vào trong miệng, động tác tự nhiên tựa như ngậm vào một miếng kẹo cao su.
Bạch Tiêu Linh trợn mắt há hốc mồm.
Anh ta… Anh ta ăn cỏ???
Hơn nữa là ăn cỏ không để ý ánh nhìn của người khác.
Mỗi lần cô vì ăn mấy cọng cỏ, lén lút không nói, còn phải chịu áp lực tâm lý sợ bị người phát hiện, nhưng người đàn ông trước mắt này, anh lại thoải mái tự tại làm chuyện cô muốn làm mỗi ngày nhưng không dám làm công khai.
Người đàn ông nhìn lại lần nữa, rõ ràng nhìn ra sự khiếp sợ của Bạch Tiêu Linh, một đôi mắt đẹp cong cong, cười nói: “Hương vị hơi chua, muốn nếm thử không?”
Bạch Tiêu Linh: “Không… Không, cảm ơn.”
Người đàn ông cười cười, hai tay đút túi quần, chậm rãi đi đến một chậu cây xanh khác, nhẹ nhàng ngắt những chiếc lá xanh mướt kia.
Thái độ của đối phương quá tự nhiên và bình tĩnh, điều này làm cho Bạch Tiêu Linh không khỏi cảm thấy, là mình làm mọi chuyện trở nên thái quá.
Không bao lâu sau, ngoài cửa lại phát ra tiếng động, một số người tiến vào.
Người đàn ông trung bước vào niên cuối cùng, đóng cửa lại vui vẻ nói với tất cả mọi người: “Hôm nay chúng tôi có hai người bạn đồng hành mới tham gia nhóm, tất cả mọi người cùng chào đón họ nào.”
Nói xong, vị lãnh đạo vỗ tay.
Những người khác cũng vỗ tay.
Trong tiếng vỗ tay, Bạch Tiêu Linh cùng nam nhân xinh đẹp kia liếc nhau một cái, trong lòng hiểu rõ, thì ra hai người bọn họ chính là “Bạn đồng hành mới” của ngày hôm nay.
Bởi vì là người mới, để không gây áp lực quá lớn cho hai người, thứ tự chia sẻ được sắp xếp ở cuối cùng.
Những người cao tuổi trong nhóm hỗ trợ lẫn nhau nói chuyện đầu tiên, chia sẻ mức độ phục hồi của bản thân và cảm xúc cá nhân.
Bạch Tiêu Linh trước kia biết, bệnh nhân mắc chứng Pica sẽ ăn rất nhiều thứ kỳ quái, nhưng cô rất ngạc nhiên khi được tận mắt chứng kiến.
Ví dụ, một cậu bé trong nhóm thích ăn giấy vệ sinh, đặc biệt là một loại giấy phụ nữ và trẻ sơ sinh có in hai từ “Phụ nữ và trẻ sơ sinh” làm cho mọi người cảm thấy hợp vệ sinh hơn.
Còn có một người thích ăn máu cùng da chết, nhìn thấy người khác bị thương kết vảy, sẽ hâm mộ không thôi, đôi lúc tham lam thậm chí tự hại mình, sau đó chờ vết thương kết vảy mới thỏa mãn bệnh kỳ quái của mình.
Có một bác gái hơn năm mươi tuổi thích ăn xà phòng, bà nói mình thật ra không có tật xấu này, bốn mươi tuổi mạo hiểm sinh con thứ hai, sau đó không biết tại sao lại mê luyến mùi xà phòng, mỗi ngày trong túi quần áo giấu một miếng, không có việc gì liền dùng móng tay bẻ một chút cầm lên ăn.
So sánh với bọn họ, Bạch Tiêu Linh ăn cỏ, liền có vẻ không có gì kỳ lạ.
Đến lượt cô chia sẻ với người đàn ông đó, tổ trưởng cười ha hả nhìn qua và hỏi: “Trong hai người ai đến trước?”
“Tôi đi trước đi” Người đàn ông kia mỉm cười nói “Tôi tên là Tịch Trăn năm nay 25 tuổi, bình thường thích ăn chay, sau đó dần dần không thể thỏa mãn, bắt đầu ăn cỏ dại ven đường, thử thu thập các loại cỏ làm salad, nhưng đều không có hương vị tốt như vừa hái từ trong đất.”
“Anh đã bao giờ nhận được bất kỳ điều trị nào chưa?”
“Tôi đã đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, tình trạng sức khỏe hết thảy đều bình thường.”
Tổ trưởng hiểu rõ gật gật đầu, nếu không phải nguyên nhân thân thể, như vậy chắc là tâm lý.
Tổ trưởng nhìn về phía Bạch Tiêu Linh, hòa khí nói: “Đến phiên cô rồi, tự giới thiệu một chút đi.”
Bạch Tiêu Linh có chút ngượng ngùng “Tôi tên là Bạch Tiêu Linh năm nay 22 tuổi, tôi cũng giống như anh ấy, thích ăn cỏ…”
Tất cả mọi người đều cười.
Tổ trưởng cũng cười: “Trùng hợp như vậy, hai người sau này có thể trao đổi nhiều hơn.”
Bạch Tiêu Linh thấy vậy gật đầu.
Sau một vòng tự giới thiệu, nhân viên đưa trà vào, mọi người đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, có người uống nước ăn, có người đi toilet, có người tụm năm tụm ba cùng một chỗ tán gẫu.
Tịch Trăn ngồi bên cạnh Bạch Tiêu Linh, đưa điện thoại di động tới, mỉm cười nói: “Thêm một người bạn tốt chứ?”
“A, được” Bạch Tiêu Linh lấy điện thoại di động của mình ra, thêm bạn bè.
Tịch Trăn thêm cô, phát hiện Avt cô giống như một cây cỏ may mắn, không khỏi nhếch khóe miệng “Cô thích ăn loại cỏ này không?”
“Cũng có thể ăn…” Bạch Tiêu Linh có chút không quen, đem sở thích ẩn giấu nhiều năm của mình lấy ra nói chuyện với người khác như vậy, cùng lắm nghĩ đến đối phương cùng mình giống nhau, loại cảm giác không được tự nhiên này lại mơ hồ được xóa bỏ một chút.
“Còn anh thì sao?” Cô hỏi anh “Bình thường thích ăn cỏ gì?”
“Cỏ bồ công, tôi thích ngay cả hoa bồ công anh nữa, ăn chúng cùng nhau ăn, hương vị có chút ngọt ngào, tuy hơi đắng.”
“Tôi cũng thích ăn cỏ bồ công anh, nhưng loại cỏ này không phổ biến trong thành phố.”
“Cô không trồng ở nhà sao?”
“Tôi chỉ trồng qua cỏ mèo, thực vật khác tôi không được nuôi…”
“Ồ, cỏ mèo tôi cũng từng trồng qua, có hạt giống yến mạch hoặc hạt giống lúa mì là được, còn trồng cỏ Moses, cô đã ăn cỏ Moses chưa?”
“Không có…”
Tịch Trăn cười cười với cô “Hôm nào tôi mời cô ăn.”
Bạch Tiêu Linh cũng nở nụ cười. Các thành viên khác trong tổ đều đang thảo luận làm thế nào để khống chế căn bệnh ăn đồ lạ của mình, hai người bọn họ chẳng những không đề cập đến việc khống chế ra sao, còn mở rộng công thức nấu ăn cho mình, ngẫm lại cũng là quá là thú vị.
“Đúng rồi” Tịch Trăn nhớ tới cái gì, đưa tay từ trong túi lấy ra một cái túi, đưa cho Bạch Tiêu Linh “Tôi cho cô.”
Túi không lớn, có màu hồng, một chút giống như túi bánh quy.
Bạch Tiêu Linh tò mò mở nó ra, phát hiện bên trong là một khối cỏ khô.
“Là cỏ khô Moses” Tịch Trăn cười nói với cô “Có lẽ không ngon bằng cỏ tươi, nhưng hương vị cũng không tệ lắm, tôi còn thêm táo khô vào bên trong, cô nếm thử đi.”
“Cảm ơn…” Bạch Tiêu Linh nắm lấy lá cỏ này, có chút tò mò, cũng có chút động tâm.
Cô chưa bao giờ thử ăn cỏ khô, không biết nó sẽ có mùi gì.
Theo bản năng, Bạch Tiêu Linh nhìn bốn phía xung quanh mình.
Tịch Trăn giống như nhìn thấu tâm tư của cô, cười nói: “Không cần lo lắng, cho dù bọn họ nhìn thấy, cũng chỉ cho rằng cô đang ăn đồ ăn vặt, ví dụ như, cá mực chỉ là hình dạng màu sắc không tốt lắm?”
“Haha” Bạch Tiêu Linh bị anh chọc cười.
Tịch Trăn: “Cô cười lên rất đáng yêu, khuyên cô nên cười nhiều chút.”
Bạch Tiêu Linh: “Hả?”
Tịch Trăn: “Lúc tôi mới vào, cô ngồi trên ghế không nhúc nhích, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, cảm giác cô là một người rất dễ căng thẳng.”
Bạch Tiêu Linh vẻ mặt chậm lại, ngón tay nắm cỏ hơi dừng, không biết nên trả lời như thế nào.
Lúc này, Tịch Trăn khẽ cười, nói: “Cùng lắm cũng bình thường, người như chúng ta luôn nhát gan lại mẫn cảm, hơi có chút tiếng động sẽ hoảng sợ, nhìn thấy người xa lạ, sẽ khẩn trương cũng là đương nhiên.”
Bạch Tiêu Linh nghe vậy có chút sững sờ, cái gì gọi là… Những người như chúng ta?
Tịch Trăn cười nhìn cô “Xem ra cô cái gì cũng không biết?”
Bạch Tiêu Linh nghi hoặc hỏi: “Tôi nên biết cái gì?”
Tịch Trăn dời tầm mắt, nhìn về phía bầu trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ sát đất, cười nhạt nói: “Hôm khác lại nói chuyện tiếp.”
Anh đứng dậy trong ánh mắt ngạc nhiên của Bạch Tiêu Linh, đi về phía cửa, vài bước sau dừng lại nói “Đúng rồi…”
Người đàn ông tao nhã xoay người, giơ ngón tay lên “Nếu thích ăn, lần sau tôi sẽ tặng cô thêm vài gói nữa.”
Bạch Tiêu Linh: “Cảm ơn.’’
Vai trò của nhóm điều trị hỗ trợ lẫn nhau này, chủ yếu là chia sẻ và chăm sóc, các thành viên trong nhóm có thể thảo luận miễn phí về các triệu chứng cá nhân và các vấn đề, các thành viên khác thì tư vấn và hỗ trợ, so với tư vấn tâm lý thông thường, mô hình hỗ trợ lẫn nhau này chú ý nhiều hơn đến việc tự giải tỏa bản thân, thúc đẩy các thành viên trong nhóm trở lại cuộc sống bình thường.
Bạch Tiêu Linh đã thấy nhóm hỗ trợ lẫn nhau này trong phim, nhưng trong cuộc sống thực, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc.
Phong cách trang trí của nơi này ấm áp và tự nhiên, bức tường là màu vàng nhẹ nhàng, rèm cửa là màu xanh nhạt, và màu sắc của sàn nhà là cỏ xanh, làm cho cô cảm thấy thèm ăn.
Ấn tượng ban đầu, nơi này còn khá chính quy.
Cô được nhân viên đưa đến một căn phòng, phòng rất lớn, ở giữa bày một vòng ghế, bốn phía rải rác một ít sofa lười hình tròn và gối tựa, ước chừng để tạo ra một môi trường thoải mái thoải mái, trong phòng còn bày rất nhiều chậu cây xanh, nhưng Bạch Tiêu Linh lại không khỏi khẩn trương.
Có cỏ trong chậu cây.
Có cỏ…
“Cô ngồi xuống một lát, tôi đi rót cho cô một ly nước, chờ người đến đông đủ là có thể bắt đầu.” Các nhân viên mỉm cười và sau đó rời khỏi phòng.
Bạch Tiêu Linh nhìn quanh bốn phía, tìm một chỗ ngồi xuống, cách thời gian đã hẹn còn mười phút, cô có thể chơi điện thoại di động trước.
Tóm lại cô phải làm chút gì đó dời đi sự chú ý, miễn cho đầu óc luôn nhớ thương những loại cỏ kia.
May mắn là buổi trưa ăn một ít, hiện tại không đói khát như vậy, cho nên nên nhịn được. Tuy nói là đến tham gia trị liệu, nhưng cô cũng không muốn ngày đầu tiên đã ăn cỏ trước mặt mọi người.
Mở điện thoại di động ra, thấy hơn mười tin nhắn chưa đọc, ngoại trừ hai quảng cáo ở nơi này, còn lại tất cả đều đến từ em trai cô.
– Bạch Sóc: Chị đến chưa? Khoảng bao lâu chị sẽ trở về?
– Bạch Sóc: Chị bật định vị gửi cho em đi, xong việc em đi đón chị.
– Bạch Sóc: Bữa tối chị muốn ăn gì?
– Bạch Sóc: Em đã mua dâu tây, rửa như thế nào đây?
– Bạch Sóc: Mẹ nó có hai quả đã thối nữa.
…
Khóe miệng Bạch Tiêu Linh mỉm cười.
Khi ở cô nhi viện, vì chứng bệnh kỳ lạ này, không ai nhận nuôi cô, cho đến khi cô mười 12, cha mẹ Bạch Sóc đến trại trẻ mồ côi nhận nuôi cô.
Khi đó, Bạch Sóc chỉ mới 9 tuổi, hiện tại lớn lên thành một cậu bé 19 tuổi, tính cách vẫn như cũ, nóng nảy, một chút cũng không trưởng thành.
Bạch Tiêu Linh đang chuẩn bị trả lời tin nhắn, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, cô ngẩng đầu quay lại nhìn, không khỏi sửng sốt.
Một người đàn ông với một khuôn mặt đặc biệt đẹp bước vào.
Bạch Tiêu Linh rất ít khi chú ý đến ngoại hình của người khác, nhưng người đàn ông này thật sự quá đẹp, xinh đẹp đến mức khó phân biệt với nữ nhân, đến nỗi cô thiếu chút nữa hoài nghi đối phương thật ra là một người phụ nữ mặc nam trang?
“Xin chào” Anh gật đầu và mỉm cười với cô để thể hiện sự lịch sự.
Giọng nói trầm không khó nhận ra người đến là đàn ông.
Bạch Tiêu Linh vì suy nghĩ lung tung của mình nên cảm thấy xấu hổ, đỏ mặt gật gật đầu, “Xin chào…”
Sau khi chào hỏi nhau đơn giản, hai người không tiếp tục nói chuyện, cô ngồi nghịch điện thoại di động, anh chậm rãi đi tản bộ trong phòng, quan sát nơi này.
Vì tò mò, Bạch Tiêu Linh nhịn không được ngẩng đầu nhìn trộm đối phương.
Cô chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào có ngoại hình tuyệt đẹp như vậy, làn da trắng như tuyết, tóc đen, môi đầy căng mọng và hồng hào… Đẹp nhất chính là đôi mắt của anh ta, mang theo độ cong, đồng tử trong suốt đen bóng, lông mi dày xoăn lên, cực kỳ mê người.
Dường như là nhận thấy được ánh mắt của cô, anh nhìn qua, mỉm cười “Tôi lần đầu tiên tới đây, tùy tiện đi dạo một chút.”
Anh ta nghĩ rằng Bạch Tiêu Linh tò mò tại sao anh không ngồi xuống.
Bạch Tiêu Linh có chút ngượng ngùng “Tôi cũng là lần đầu tiên đến.”
“Phải không” Người đàn ông cười cười, đi đến một chậu cây, tùy ý đưa tay, từ trong chậu hoa bẻ gãy hai ba cọng cỏ dại.
Bạch Tiêu Linh hơi sửng sốt.
Nam nhân vừa đi vừa ngậm mấy cây cỏ dại kia vào trong miệng, động tác tự nhiên tựa như ngậm vào một miếng kẹo cao su.
Bạch Tiêu Linh trợn mắt há hốc mồm.
Anh ta… Anh ta ăn cỏ???
Hơn nữa là ăn cỏ không để ý ánh nhìn của người khác.
Mỗi lần cô vì ăn mấy cọng cỏ, lén lút không nói, còn phải chịu áp lực tâm lý sợ bị người phát hiện, nhưng người đàn ông trước mắt này, anh lại thoải mái tự tại làm chuyện cô muốn làm mỗi ngày nhưng không dám làm công khai.
Người đàn ông nhìn lại lần nữa, rõ ràng nhìn ra sự khiếp sợ của Bạch Tiêu Linh, một đôi mắt đẹp cong cong, cười nói: “Hương vị hơi chua, muốn nếm thử không?”
Bạch Tiêu Linh: “Không… Không, cảm ơn.”
Người đàn ông cười cười, hai tay đút túi quần, chậm rãi đi đến một chậu cây xanh khác, nhẹ nhàng ngắt những chiếc lá xanh mướt kia.
Thái độ của đối phương quá tự nhiên và bình tĩnh, điều này làm cho Bạch Tiêu Linh không khỏi cảm thấy, là mình làm mọi chuyện trở nên thái quá.
Không bao lâu sau, ngoài cửa lại phát ra tiếng động, một số người tiến vào.
Người đàn ông trung bước vào niên cuối cùng, đóng cửa lại vui vẻ nói với tất cả mọi người: “Hôm nay chúng tôi có hai người bạn đồng hành mới tham gia nhóm, tất cả mọi người cùng chào đón họ nào.”
Nói xong, vị lãnh đạo vỗ tay.
Những người khác cũng vỗ tay.
Trong tiếng vỗ tay, Bạch Tiêu Linh cùng nam nhân xinh đẹp kia liếc nhau một cái, trong lòng hiểu rõ, thì ra hai người bọn họ chính là “Bạn đồng hành mới” của ngày hôm nay.
Bởi vì là người mới, để không gây áp lực quá lớn cho hai người, thứ tự chia sẻ được sắp xếp ở cuối cùng.
Những người cao tuổi trong nhóm hỗ trợ lẫn nhau nói chuyện đầu tiên, chia sẻ mức độ phục hồi của bản thân và cảm xúc cá nhân.
Bạch Tiêu Linh trước kia biết, bệnh nhân mắc chứng Pica sẽ ăn rất nhiều thứ kỳ quái, nhưng cô rất ngạc nhiên khi được tận mắt chứng kiến.
Ví dụ, một cậu bé trong nhóm thích ăn giấy vệ sinh, đặc biệt là một loại giấy phụ nữ và trẻ sơ sinh có in hai từ “Phụ nữ và trẻ sơ sinh” làm cho mọi người cảm thấy hợp vệ sinh hơn.
Còn có một người thích ăn máu cùng da chết, nhìn thấy người khác bị thương kết vảy, sẽ hâm mộ không thôi, đôi lúc tham lam thậm chí tự hại mình, sau đó chờ vết thương kết vảy mới thỏa mãn bệnh kỳ quái của mình.
Có một bác gái hơn năm mươi tuổi thích ăn xà phòng, bà nói mình thật ra không có tật xấu này, bốn mươi tuổi mạo hiểm sinh con thứ hai, sau đó không biết tại sao lại mê luyến mùi xà phòng, mỗi ngày trong túi quần áo giấu một miếng, không có việc gì liền dùng móng tay bẻ một chút cầm lên ăn.
So sánh với bọn họ, Bạch Tiêu Linh ăn cỏ, liền có vẻ không có gì kỳ lạ.
Đến lượt cô chia sẻ với người đàn ông đó, tổ trưởng cười ha hả nhìn qua và hỏi: “Trong hai người ai đến trước?”
“Tôi đi trước đi” Người đàn ông kia mỉm cười nói “Tôi tên là Tịch Trăn năm nay 25 tuổi, bình thường thích ăn chay, sau đó dần dần không thể thỏa mãn, bắt đầu ăn cỏ dại ven đường, thử thu thập các loại cỏ làm salad, nhưng đều không có hương vị tốt như vừa hái từ trong đất.”
“Anh đã bao giờ nhận được bất kỳ điều trị nào chưa?”
“Tôi đã đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, tình trạng sức khỏe hết thảy đều bình thường.”
Tổ trưởng hiểu rõ gật gật đầu, nếu không phải nguyên nhân thân thể, như vậy chắc là tâm lý.
Tổ trưởng nhìn về phía Bạch Tiêu Linh, hòa khí nói: “Đến phiên cô rồi, tự giới thiệu một chút đi.”
Bạch Tiêu Linh có chút ngượng ngùng “Tôi tên là Bạch Tiêu Linh năm nay 22 tuổi, tôi cũng giống như anh ấy, thích ăn cỏ…”
Tất cả mọi người đều cười.
Tổ trưởng cũng cười: “Trùng hợp như vậy, hai người sau này có thể trao đổi nhiều hơn.”
Bạch Tiêu Linh thấy vậy gật đầu.
Sau một vòng tự giới thiệu, nhân viên đưa trà vào, mọi người đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, có người uống nước ăn, có người đi toilet, có người tụm năm tụm ba cùng một chỗ tán gẫu.
Tịch Trăn ngồi bên cạnh Bạch Tiêu Linh, đưa điện thoại di động tới, mỉm cười nói: “Thêm một người bạn tốt chứ?”
“A, được” Bạch Tiêu Linh lấy điện thoại di động của mình ra, thêm bạn bè.
Tịch Trăn thêm cô, phát hiện Avt cô giống như một cây cỏ may mắn, không khỏi nhếch khóe miệng “Cô thích ăn loại cỏ này không?”
“Cũng có thể ăn…” Bạch Tiêu Linh có chút không quen, đem sở thích ẩn giấu nhiều năm của mình lấy ra nói chuyện với người khác như vậy, cùng lắm nghĩ đến đối phương cùng mình giống nhau, loại cảm giác không được tự nhiên này lại mơ hồ được xóa bỏ một chút.
“Còn anh thì sao?” Cô hỏi anh “Bình thường thích ăn cỏ gì?”
“Cỏ bồ công, tôi thích ngay cả hoa bồ công anh nữa, ăn chúng cùng nhau ăn, hương vị có chút ngọt ngào, tuy hơi đắng.”
“Tôi cũng thích ăn cỏ bồ công anh, nhưng loại cỏ này không phổ biến trong thành phố.”
“Cô không trồng ở nhà sao?”
“Tôi chỉ trồng qua cỏ mèo, thực vật khác tôi không được nuôi…”
“Ồ, cỏ mèo tôi cũng từng trồng qua, có hạt giống yến mạch hoặc hạt giống lúa mì là được, còn trồng cỏ Moses, cô đã ăn cỏ Moses chưa?”
“Không có…”
Tịch Trăn cười cười với cô “Hôm nào tôi mời cô ăn.”
Bạch Tiêu Linh cũng nở nụ cười. Các thành viên khác trong tổ đều đang thảo luận làm thế nào để khống chế căn bệnh ăn đồ lạ của mình, hai người bọn họ chẳng những không đề cập đến việc khống chế ra sao, còn mở rộng công thức nấu ăn cho mình, ngẫm lại cũng là quá là thú vị.
“Đúng rồi” Tịch Trăn nhớ tới cái gì, đưa tay từ trong túi lấy ra một cái túi, đưa cho Bạch Tiêu Linh “Tôi cho cô.”
Túi không lớn, có màu hồng, một chút giống như túi bánh quy.
Bạch Tiêu Linh tò mò mở nó ra, phát hiện bên trong là một khối cỏ khô.
“Là cỏ khô Moses” Tịch Trăn cười nói với cô “Có lẽ không ngon bằng cỏ tươi, nhưng hương vị cũng không tệ lắm, tôi còn thêm táo khô vào bên trong, cô nếm thử đi.”
“Cảm ơn…” Bạch Tiêu Linh nắm lấy lá cỏ này, có chút tò mò, cũng có chút động tâm.
Cô chưa bao giờ thử ăn cỏ khô, không biết nó sẽ có mùi gì.
Theo bản năng, Bạch Tiêu Linh nhìn bốn phía xung quanh mình.
Tịch Trăn giống như nhìn thấu tâm tư của cô, cười nói: “Không cần lo lắng, cho dù bọn họ nhìn thấy, cũng chỉ cho rằng cô đang ăn đồ ăn vặt, ví dụ như, cá mực chỉ là hình dạng màu sắc không tốt lắm?”
“Haha” Bạch Tiêu Linh bị anh chọc cười.
Tịch Trăn: “Cô cười lên rất đáng yêu, khuyên cô nên cười nhiều chút.”
Bạch Tiêu Linh: “Hả?”
Tịch Trăn: “Lúc tôi mới vào, cô ngồi trên ghế không nhúc nhích, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, cảm giác cô là một người rất dễ căng thẳng.”
Bạch Tiêu Linh vẻ mặt chậm lại, ngón tay nắm cỏ hơi dừng, không biết nên trả lời như thế nào.
Lúc này, Tịch Trăn khẽ cười, nói: “Cùng lắm cũng bình thường, người như chúng ta luôn nhát gan lại mẫn cảm, hơi có chút tiếng động sẽ hoảng sợ, nhìn thấy người xa lạ, sẽ khẩn trương cũng là đương nhiên.”
Bạch Tiêu Linh nghe vậy có chút sững sờ, cái gì gọi là… Những người như chúng ta?
Tịch Trăn cười nhìn cô “Xem ra cô cái gì cũng không biết?”
Bạch Tiêu Linh nghi hoặc hỏi: “Tôi nên biết cái gì?”
Tịch Trăn dời tầm mắt, nhìn về phía bầu trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ sát đất, cười nhạt nói: “Hôm khác lại nói chuyện tiếp.”
Anh đứng dậy trong ánh mắt ngạc nhiên của Bạch Tiêu Linh, đi về phía cửa, vài bước sau dừng lại nói “Đúng rồi…”
Người đàn ông tao nhã xoay người, giơ ngón tay lên “Nếu thích ăn, lần sau tôi sẽ tặng cô thêm vài gói nữa.”
Bạch Tiêu Linh: “Cảm ơn.’’
/12
|