Cuối cùng thì ngày này cũng tới ...
Tôi đang ở công viên gần trường , hồi hộp đi đi lại lại, đi tới đi lui .Cho đến khi không thể đi được nữa mới ngồi xổm xuống, ngắm nghía lại mình một lượt. Trông ổn ra phết, chiếc váy trắng muốt dài đến giữa đầu gối; đôi giày trắng hở vài ngón chân, có dây vòng vòng từ gót đến gần hết bụng chân (chả biết tả ntn nữa ) ;mái tóc ngắn ,để xõa đến ngang vai; đôi khuyên tai bạc hình giọt nước...
Nói chung là trang phục của tôi trắng toàn diện, mỗi tội là da tôi hơi đen tạo nên một vẻ đối lập rõ ràng. Đây cũng chính là điều làm tôi tự ti nhất, mặt thì không đến nỗi nhưng mà da cứ đen đen làm xấu hẳn đi .Đến ông Phong, ông Kỳ, ông An, da ai cũng trắng ,mặt lại không có nổi một tí mụn nên tôi cũng chẳng dám mơ mộng cao sang là họ sẽ để ý đến tôi ,chỉ dám tiếp xúc bình thường. Haizz.
Hôm nay là ngày tôi offline với my crush. Nói là offline cho nó hoành tráng chứ thực ra là tôi mua áo của ông ý, cái áo ông ý chán không muốn mặc nữa nên bán lại cho người khác. Không biết cái giá gốc ông ý mua là bao nhiêu mà cái giá thanh lý cũng đắt vãi chưởng . Tôi phải tiết kiệm mãi mới đủ tiền
Giới thiệu một chút...
My crush - Nguyễn Minh Kỳ, 21 tuổi là một hotboy nổi tiếng . Nghe nói là đi từ thiện về, chụp bức ảnh làm kỉ niệm, post lên mạng. Có đứa thấy đẹp trai nên lấy cái ảnh đó đăng lên facebook, nói là tìm anh hotboy này. Sau đó bức ảnh ấy đã trở thành bão trên mạng xã hội; từ đấy mọi người truy nã ra facebook và instagram của ông này, lượng addfriend cùng follow tăng vùn vụt .Tôi thích ông ý từ hè năm lớp 8 cơ, mỗi tội là vẫn quá nhỏ và hơi tự ti về nhan sắc của mình nên không dám, nay khá hơn tôi mới quyết định đi gặp một lần .
Theo như tôi được biết thì ông Minh Kỳ này, tôi gọi tắt là Kỳ Kỳ cho nó giống người Trung Quốc, là một người khá điển trai :v, rất thân thiện đối với bạn bè, nhưng lại vô cùng kiêu căng, ngạo mạn với những người không quen, học ngành quản trị kinh doanh ở đại học Kinh Tế Quốc Dân, thích đi du lịch cùng bạn bè ,thích kiểu con gái thông minh, xinh đẹp, bị thu hút bởi những cô nàng nói chuyện duyên .Có nguồn tin quan trọng nói rằng: ông ý chưa có người yêu. Thế nên tôi mới dám cắn răng tiết kiệm tiền mua áo của ông ý. Có người yêu rồi thì tôi chả thèm ...
Tôi phải suy nghĩ xem không biết lúc gặp ông ý thì nên nói những cái gì mới gọi là duyên. Ca này khó... Chẳng nhẽ lúc mới gặp đã:
- Chào anh, được gặp anh, em rất vui. Anh còn đẹp trai hơn cả trong ảnh nữa... _đệt, như thế chẳng khác gì mình tự nhận là thích ông ý. Không được. Không được.
- * trả vờ ngạc nhiên * Ô, anh là Minh Kỳ có phải không ạ ? _ như thế cứ kì cục làm sao ý...
Hay là kiểu thấy sang bắt quàng làm họ? Là như này...
- Sao nhìn anh em lại thấy rất thân thuộc nhỉ? Được nói chuyện với anh có một tí mà em có cảm giác như mình đã quen nhau từ rất lâu... _ không ổn, vấn đề là làm sao để ông ý chịu nói chuyện với mình một tí...
Phương án cuối cùng: giả ngây giả dại :
- Ơ, anh là shipper ạ? Thế số điện thoại anh đưa em là của ai ạ? Em gọi điện giục thì có một chị nhấc máy cơ... _xác suất thực hiện phương án này là vô cùng nhỏ,bởi vì nó phải trong trường hợp tôi gọi và đúng là một người khác nghe máy.
Cuối cùng tôi vẫn quyết định chọn phương án thấy sang bắt quàng làm họ .Ngồi nhẩm lại lời thoại trong đầu ,có một đôi giày converse xuất hiện ngay trước mặt tôi bao giờ không biết...
*im lặng*
*im lặng*
*im lặng*
Cho đến khi...
- Em... _người đó lay lay vai tôi
- Trật tự _tôi hất bàn tay đó ra, lại tiếp tục học thuộc lời thoại
- Em này...
- Đã bảo ngậm mồ...m...rồi cơ mà!!
Tôi bực mình quay lại hét thẳng vào mặt lão ta, nhưng lại giật mình khi thấy gương mặt ấy... gương mặt mà tôi luôn muốn được gặp... người mà tôi luôn mong muốn được yêu... đang đứng trước mặt tôi ,vô cùng lúng túng khi thấy vẻ mặt đầy lửa giận của tôi. Mấy từ phía sau tôi nói càng ngày càng bé lại, rồi im hẳn, ngẩn người nhìn người con trai đang đứng trước mặt tôi một lúc.
Nụ cười trên môi anh cứng đờ, rồi nhanh chóng nói:
- À, xin lỗi em, chắc anh nhầm người... _xong anh quay gót bước đi
- Khoan đã anh ơi, em xin lỗi, em cứ tưởng... _tôi kéo tay anh, nở nụ cười áy náy
- Tưởng cái gì hả? _anh mỉm cuời, đúng là tuyệt sắc giai nhân mà, khi cười cũng nghiêng thúng đổ thùng...
- Tưởng... tưởng... mà áo của em đâu? Trả anh tiền nè! _tôi nhanh chóng lảng sang chuyện khác
- Đây. Cảm ơn em! _lại cười.
Chết tôi mất. Lời thoại trong đầu đã định phun ra thì lại biến thành:
- Anh bán hết áo chưa ạ? _
- Anh chưa. Định mua tiếp cho anh à? _
- Dạ không... không... em hết tiền rồi *lí nhí*
-Hahaha, mà em học ở đây hả?
- Vâng, trường em ngay kia kìa!
- Lê Quý Đôn à? Trước anh học Kim Liên cơ.
- Anh thi được bao nhiêu điểm ạ?
- Anh được 53,5₫ ,vừa đủ vào trường...
- Èo, anh cũng chỉ bằng em thôiii _ tôi chề môi giả vờ chê bai
- Nhưng đỗ đại học như anh nè, em làm được chưa?
- Anh chơi đểu, em đã thi đâu...
- Anh đùa vậy thôi, giờ anh có việc phải đi rồi ! Chào em!
- Vâng, em chào anh ạ!! _tôi cúi người 45° ... max duyên
------------------------------------------------
Từ hôm đi ăn tới giờ, anh bận chưa gặp nó lần nào, không biết thằng em trời đánh có thừa nuớc đục thả câu không. Hôm nay rảnh, định hẹn nó đi chơi thì nó lại từ chối, nói không có thời gian. Xàm vãi, con lười đấy ngoài ăn với ngủ ra thì còn chuyện gì để làm nữa? Thế mà gọi cho thằng bạn thân hỏi thì nó lại bảo ra ngoài từ sớm. Thật khả nghi... nhưng biết nó đi đâu mà tìm? Đành rủ ông bạn vàng đi uống cà phê.
Thế mà ngang qua công viên, anh lại gặp phải một cảnh làm anh tức đến hộc máu mồm. Con em yêu quý -của ông bạn vàng -của anh đang cười cười nói nói với cái thằng của nợ nào kia? Trông ngứa cả mắt, lại còn váy mới chả díp ,lại còn phân mới chả són. Mà cái thằng kia nhìn thì có đẹp trai hơn anh gì đâu mà đi với anh thì cau có, đi với nó thì một chút mặt sưng mày sỉa cũng không... Thật bất công mà
Thằng kia đưa túi gì cho nó thế kia? Gớm nhỉ, tặng quà nhau cơ đấy. Mịa, còn chưa nói đến vừa nãy anh thấy nó còn kéo lấy tay thằng kia, ra chiều thân mật lắm...
- Này, mày biết thằng nào kia không? _anh quay sang hỏi ông bạn vàng từ nãy tới giờ vẫn cắm mặt vào điện thoại. Đấy, có quan tâm gì đến em ún gì đâu.
- Thằng nào? _lão lơ đãng trả lời
- Thằng đang đứng cùng em mày kia kìa _ anh nổi quạu
- À, người nó thích đấy!! _ lão tỉnh bơ nói làm anh tí sặc
- Mày đã nói là mai mối em mày cho tao rồi mà! Tính bùng hả ? Nên nhớ nếu tao không lấy được em mày thì mày phải đền bù thiệt hại cho tao gấp đôi đấy!!
- Cứ yên tâm, nó thích ông kia chứ ông kia có thích nó đâu. Tao sẽ hết lòng lăng xê cho mày, PR cho mày, mày chỉ việc thật lòng với nó thôi... nên nhớ, khi nó đồng ý yêu mày rồi ,mày mà làm nó khóc vì bất cứ lý do gì, tao sẽ đấm vỡ mồm mày, cho mày thân tàn ma dại luôn.
- Biết rồi, khổ lắm, nói mãi...
- Chưa hết, mày còn phải đền cho tao số tiền gấp 3 lần số tiền mày đưa tao mấy hôm trước.
- Mày tính giết người à?
- Tao không quan tâm nha. Là tại mày thích em tao, thế thôi
••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••
P/s: chuyện offline với crush là không hề có thật, mình kể về anh ý là đúng nhưng tên anh ý không phải thế, và anh ý cũng chưa từng gặp mình .
Nói cách khác, ngoài cái tiểu sử ra thì những cái khác mình viết về anh ý và cả truyện này hoàn toàn chỉ là tưởng tượng
Tôi đang ở công viên gần trường , hồi hộp đi đi lại lại, đi tới đi lui .Cho đến khi không thể đi được nữa mới ngồi xổm xuống, ngắm nghía lại mình một lượt. Trông ổn ra phết, chiếc váy trắng muốt dài đến giữa đầu gối; đôi giày trắng hở vài ngón chân, có dây vòng vòng từ gót đến gần hết bụng chân (chả biết tả ntn nữa ) ;mái tóc ngắn ,để xõa đến ngang vai; đôi khuyên tai bạc hình giọt nước...
Nói chung là trang phục của tôi trắng toàn diện, mỗi tội là da tôi hơi đen tạo nên một vẻ đối lập rõ ràng. Đây cũng chính là điều làm tôi tự ti nhất, mặt thì không đến nỗi nhưng mà da cứ đen đen làm xấu hẳn đi .Đến ông Phong, ông Kỳ, ông An, da ai cũng trắng ,mặt lại không có nổi một tí mụn nên tôi cũng chẳng dám mơ mộng cao sang là họ sẽ để ý đến tôi ,chỉ dám tiếp xúc bình thường. Haizz.
Hôm nay là ngày tôi offline với my crush. Nói là offline cho nó hoành tráng chứ thực ra là tôi mua áo của ông ý, cái áo ông ý chán không muốn mặc nữa nên bán lại cho người khác. Không biết cái giá gốc ông ý mua là bao nhiêu mà cái giá thanh lý cũng đắt vãi chưởng . Tôi phải tiết kiệm mãi mới đủ tiền
Giới thiệu một chút...
My crush - Nguyễn Minh Kỳ, 21 tuổi là một hotboy nổi tiếng . Nghe nói là đi từ thiện về, chụp bức ảnh làm kỉ niệm, post lên mạng. Có đứa thấy đẹp trai nên lấy cái ảnh đó đăng lên facebook, nói là tìm anh hotboy này. Sau đó bức ảnh ấy đã trở thành bão trên mạng xã hội; từ đấy mọi người truy nã ra facebook và instagram của ông này, lượng addfriend cùng follow tăng vùn vụt .Tôi thích ông ý từ hè năm lớp 8 cơ, mỗi tội là vẫn quá nhỏ và hơi tự ti về nhan sắc của mình nên không dám, nay khá hơn tôi mới quyết định đi gặp một lần .
Theo như tôi được biết thì ông Minh Kỳ này, tôi gọi tắt là Kỳ Kỳ cho nó giống người Trung Quốc, là một người khá điển trai :v, rất thân thiện đối với bạn bè, nhưng lại vô cùng kiêu căng, ngạo mạn với những người không quen, học ngành quản trị kinh doanh ở đại học Kinh Tế Quốc Dân, thích đi du lịch cùng bạn bè ,thích kiểu con gái thông minh, xinh đẹp, bị thu hút bởi những cô nàng nói chuyện duyên .Có nguồn tin quan trọng nói rằng: ông ý chưa có người yêu. Thế nên tôi mới dám cắn răng tiết kiệm tiền mua áo của ông ý. Có người yêu rồi thì tôi chả thèm ...
Tôi phải suy nghĩ xem không biết lúc gặp ông ý thì nên nói những cái gì mới gọi là duyên. Ca này khó... Chẳng nhẽ lúc mới gặp đã:
- Chào anh, được gặp anh, em rất vui. Anh còn đẹp trai hơn cả trong ảnh nữa... _đệt, như thế chẳng khác gì mình tự nhận là thích ông ý. Không được. Không được.
- * trả vờ ngạc nhiên * Ô, anh là Minh Kỳ có phải không ạ ? _ như thế cứ kì cục làm sao ý...
Hay là kiểu thấy sang bắt quàng làm họ? Là như này...
- Sao nhìn anh em lại thấy rất thân thuộc nhỉ? Được nói chuyện với anh có một tí mà em có cảm giác như mình đã quen nhau từ rất lâu... _ không ổn, vấn đề là làm sao để ông ý chịu nói chuyện với mình một tí...
Phương án cuối cùng: giả ngây giả dại :
- Ơ, anh là shipper ạ? Thế số điện thoại anh đưa em là của ai ạ? Em gọi điện giục thì có một chị nhấc máy cơ... _xác suất thực hiện phương án này là vô cùng nhỏ,bởi vì nó phải trong trường hợp tôi gọi và đúng là một người khác nghe máy.
Cuối cùng tôi vẫn quyết định chọn phương án thấy sang bắt quàng làm họ .Ngồi nhẩm lại lời thoại trong đầu ,có một đôi giày converse xuất hiện ngay trước mặt tôi bao giờ không biết...
*im lặng*
*im lặng*
*im lặng*
Cho đến khi...
- Em... _người đó lay lay vai tôi
- Trật tự _tôi hất bàn tay đó ra, lại tiếp tục học thuộc lời thoại
- Em này...
- Đã bảo ngậm mồ...m...rồi cơ mà!!
Tôi bực mình quay lại hét thẳng vào mặt lão ta, nhưng lại giật mình khi thấy gương mặt ấy... gương mặt mà tôi luôn muốn được gặp... người mà tôi luôn mong muốn được yêu... đang đứng trước mặt tôi ,vô cùng lúng túng khi thấy vẻ mặt đầy lửa giận của tôi. Mấy từ phía sau tôi nói càng ngày càng bé lại, rồi im hẳn, ngẩn người nhìn người con trai đang đứng trước mặt tôi một lúc.
Nụ cười trên môi anh cứng đờ, rồi nhanh chóng nói:
- À, xin lỗi em, chắc anh nhầm người... _xong anh quay gót bước đi
- Khoan đã anh ơi, em xin lỗi, em cứ tưởng... _tôi kéo tay anh, nở nụ cười áy náy
- Tưởng cái gì hả? _anh mỉm cuời, đúng là tuyệt sắc giai nhân mà, khi cười cũng nghiêng thúng đổ thùng...
- Tưởng... tưởng... mà áo của em đâu? Trả anh tiền nè! _tôi nhanh chóng lảng sang chuyện khác
- Đây. Cảm ơn em! _lại cười.
Chết tôi mất. Lời thoại trong đầu đã định phun ra thì lại biến thành:
- Anh bán hết áo chưa ạ? _
- Anh chưa. Định mua tiếp cho anh à? _
- Dạ không... không... em hết tiền rồi *lí nhí*
-Hahaha, mà em học ở đây hả?
- Vâng, trường em ngay kia kìa!
- Lê Quý Đôn à? Trước anh học Kim Liên cơ.
- Anh thi được bao nhiêu điểm ạ?
- Anh được 53,5₫ ,vừa đủ vào trường...
- Èo, anh cũng chỉ bằng em thôiii _ tôi chề môi giả vờ chê bai
- Nhưng đỗ đại học như anh nè, em làm được chưa?
- Anh chơi đểu, em đã thi đâu...
- Anh đùa vậy thôi, giờ anh có việc phải đi rồi ! Chào em!
- Vâng, em chào anh ạ!! _tôi cúi người 45° ... max duyên
------------------------------------------------
Từ hôm đi ăn tới giờ, anh bận chưa gặp nó lần nào, không biết thằng em trời đánh có thừa nuớc đục thả câu không. Hôm nay rảnh, định hẹn nó đi chơi thì nó lại từ chối, nói không có thời gian. Xàm vãi, con lười đấy ngoài ăn với ngủ ra thì còn chuyện gì để làm nữa? Thế mà gọi cho thằng bạn thân hỏi thì nó lại bảo ra ngoài từ sớm. Thật khả nghi... nhưng biết nó đi đâu mà tìm? Đành rủ ông bạn vàng đi uống cà phê.
Thế mà ngang qua công viên, anh lại gặp phải một cảnh làm anh tức đến hộc máu mồm. Con em yêu quý -của ông bạn vàng -của anh đang cười cười nói nói với cái thằng của nợ nào kia? Trông ngứa cả mắt, lại còn váy mới chả díp ,lại còn phân mới chả són. Mà cái thằng kia nhìn thì có đẹp trai hơn anh gì đâu mà đi với anh thì cau có, đi với nó thì một chút mặt sưng mày sỉa cũng không... Thật bất công mà
Thằng kia đưa túi gì cho nó thế kia? Gớm nhỉ, tặng quà nhau cơ đấy. Mịa, còn chưa nói đến vừa nãy anh thấy nó còn kéo lấy tay thằng kia, ra chiều thân mật lắm...
- Này, mày biết thằng nào kia không? _anh quay sang hỏi ông bạn vàng từ nãy tới giờ vẫn cắm mặt vào điện thoại. Đấy, có quan tâm gì đến em ún gì đâu.
- Thằng nào? _lão lơ đãng trả lời
- Thằng đang đứng cùng em mày kia kìa _ anh nổi quạu
- À, người nó thích đấy!! _ lão tỉnh bơ nói làm anh tí sặc
- Mày đã nói là mai mối em mày cho tao rồi mà! Tính bùng hả ? Nên nhớ nếu tao không lấy được em mày thì mày phải đền bù thiệt hại cho tao gấp đôi đấy!!
- Cứ yên tâm, nó thích ông kia chứ ông kia có thích nó đâu. Tao sẽ hết lòng lăng xê cho mày, PR cho mày, mày chỉ việc thật lòng với nó thôi... nên nhớ, khi nó đồng ý yêu mày rồi ,mày mà làm nó khóc vì bất cứ lý do gì, tao sẽ đấm vỡ mồm mày, cho mày thân tàn ma dại luôn.
- Biết rồi, khổ lắm, nói mãi...
- Chưa hết, mày còn phải đền cho tao số tiền gấp 3 lần số tiền mày đưa tao mấy hôm trước.
- Mày tính giết người à?
- Tao không quan tâm nha. Là tại mày thích em tao, thế thôi
••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••
P/s: chuyện offline với crush là không hề có thật, mình kể về anh ý là đúng nhưng tên anh ý không phải thế, và anh ý cũng chưa từng gặp mình .
Nói cách khác, ngoài cái tiểu sử ra thì những cái khác mình viết về anh ý và cả truyện này hoàn toàn chỉ là tưởng tượng
/21
|