Khoảnh khắc ấy, Úc Nam Doanh như chết lặng tại nơi đó, ánh mắt vô hồn cứ nhìn trân trân vào bóng dáng lặng lẽ của họ, cứ như thời không ngừng trôi, giữa không gian rộng lớn này chỉ còn lại hắn và hai người bọn họ mà thôi.
Hắn đứng riêng lẻ một bên, còn hai người nọ thì đứng trong thế giới của mình, vui vẻ nối tiếp cuộc trò chuyện không ai thấy, âm thầm thủ thỉ những lời không ai nghe.
Úc Nam Doanh cau mày, hắn tiến lên phía trước một bước định đi tới gần Tôn Cảnh Ân, thế nhưng suy nghĩ vừa loé lên đã bị dập tắt. Ngay sau đó hắn trông thấy Thẩm Nguy loạng choạng đứng dậy khỏi ghế sofa, đặt thứ gì đó vào tay Tôn Cảnh Ân, trước khi tạm biệt còn không quên cúi đầu cảm ơn gã một tiếng rồi quay lưng rời đi, để Tôn Cảnh Ân ở lại ngơ ngơ ngác ngác hồi lâu cũng không khôi phục tinh thần.
“Úc Nam Doanh, cậu còn ở đó không?”
Tưởng Tư Nhiễm ở đầu dây bên kia dường như đã mất hết kiên nhẫn, Úc Nam Doanh vẫn còn giữ máy, cô hỏi đi hỏi lại không nghe hắn trả lời thì hắng giọng cáu bẳn, không giấu được mỏi mệt mà day day thái dương.
“Nếu cậu không thể đến được thì nói với tôi, đừng có yên lặng như thế.”
“Tôi đến được mà... Vừa rồi hơi thất thần một chút thôi, không sao, tôi lập tức đến ngay đây.”
Úc Nam Doanh vội vã cúp máy, nói xong hắn cũng không chần chừ nữa, liếc nhìn đồng hồ rồi tức tốc chạy ra bên ngoài lái xe đi tới sân bay.
Sân bay hôm nay không quá đông người, ngoài đường gió đêm thổi vu vu, có lẽ vì vậy nên mỗi hành khách sau khi bước xuống khỏi máy bay đều không nán lại quá lâu mà gấp rút thu dọn hành lý, rời khỏi đây để đi đến nơi mình muốn đến.
Khi tới nơi, Úc Nam Doanh trông thấy Tưởng Tư Nhiễm ngồi một mình ở hàng ghế dài đang chăm chú nhìn ngắm chiếc hộp nhỏ trong lòng bàn tay, cử chỉ dịu dàng nâng niu, không nỡ cất đi, cũng sợ bản thân giữ gìn không tốt, chiếc hộp nọ sẽ rơi xuống đất vỡ tan tành thành từng mảnh nhỏ.
Muốn hàn gắn cũng không được.
Muốn khôi phục về hình dáng ban đầu cũng chẳng có cách nào.
Mãi mân mê thứ bảo bối đáng trân quý kia, lúc chiếc xe thể thao màu đen quen thuộc dừng lại đỗ ở phía đằng xa, Tưởng Tư Nhiễm bần thần một hồi mới phát hiện ra, nhanh chóng cất hộp vào túi xách sau đó thay đổi vẻ mặt, ung dung tiến đến mở cửa xe ngồi vào bên trong.
Hơi ấm của điều hoà phả lên da thịt lạnh lẽo, xoá tan dư âm mà gió đêm còn đọng trên cơ thể, lại không thể xoa dịu giá buốt nơi tim... Tưởng Tư Nhiễm thở dài một hơi, cô không nhìn Úc Nam Doanh, chỉ tựa đầu vào ghế tranh thủ nghỉ ngơi một chút trước khi tham dự buổi lễ đính hôn hoành tráng của Tần Định Huân. Dẫu biết có lẽ đã tới lúc tiệc sắp tàn rồi, không hiểu lý do vì sao cô vẫn muốn bỏ thời gian ít ỏi của mình ra để đến gặp hắn, bỏ cả thì giờ nghỉ ngơi ngắn ngủi của bản thân chỉ để đến buổi lễ đính hôn của người ta vào giờ chót để nói với hắn một câu chúc mừng.
“Mệt như vậy rồi... Vẫn quyết định sẽ đến sao?”
“Đến chứ. Đến xem nhóc tinh ranh của tôi trưởng thành.” Tưởng Tư Nhiễm thốt ra một câu nhẹ bẫng như không, nói xong còn khe khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt, ý cười quanh quẩn nơi đáy mắt, âu sầu lại lắng đọng ở tận nơi cõi lòng miên man.
“Cô dâu của hắn là tiểu thư nhà họ Hà, có lẽ...”
“Cậu bận tâm nhiều như vậy làm gì? Không cần đánh tiếng trước đâu, đến đó tôi tự khắc biết thôi... Chỉ là... Tôi nghĩ sau đêm hôm nay, quá trình trị liệu cho cậu không thể tiếp tục được nữa.”
Hắn đứng riêng lẻ một bên, còn hai người nọ thì đứng trong thế giới của mình, vui vẻ nối tiếp cuộc trò chuyện không ai thấy, âm thầm thủ thỉ những lời không ai nghe.
Úc Nam Doanh cau mày, hắn tiến lên phía trước một bước định đi tới gần Tôn Cảnh Ân, thế nhưng suy nghĩ vừa loé lên đã bị dập tắt. Ngay sau đó hắn trông thấy Thẩm Nguy loạng choạng đứng dậy khỏi ghế sofa, đặt thứ gì đó vào tay Tôn Cảnh Ân, trước khi tạm biệt còn không quên cúi đầu cảm ơn gã một tiếng rồi quay lưng rời đi, để Tôn Cảnh Ân ở lại ngơ ngơ ngác ngác hồi lâu cũng không khôi phục tinh thần.
“Úc Nam Doanh, cậu còn ở đó không?”
Tưởng Tư Nhiễm ở đầu dây bên kia dường như đã mất hết kiên nhẫn, Úc Nam Doanh vẫn còn giữ máy, cô hỏi đi hỏi lại không nghe hắn trả lời thì hắng giọng cáu bẳn, không giấu được mỏi mệt mà day day thái dương.
“Nếu cậu không thể đến được thì nói với tôi, đừng có yên lặng như thế.”
“Tôi đến được mà... Vừa rồi hơi thất thần một chút thôi, không sao, tôi lập tức đến ngay đây.”
Úc Nam Doanh vội vã cúp máy, nói xong hắn cũng không chần chừ nữa, liếc nhìn đồng hồ rồi tức tốc chạy ra bên ngoài lái xe đi tới sân bay.
Sân bay hôm nay không quá đông người, ngoài đường gió đêm thổi vu vu, có lẽ vì vậy nên mỗi hành khách sau khi bước xuống khỏi máy bay đều không nán lại quá lâu mà gấp rút thu dọn hành lý, rời khỏi đây để đi đến nơi mình muốn đến.
Khi tới nơi, Úc Nam Doanh trông thấy Tưởng Tư Nhiễm ngồi một mình ở hàng ghế dài đang chăm chú nhìn ngắm chiếc hộp nhỏ trong lòng bàn tay, cử chỉ dịu dàng nâng niu, không nỡ cất đi, cũng sợ bản thân giữ gìn không tốt, chiếc hộp nọ sẽ rơi xuống đất vỡ tan tành thành từng mảnh nhỏ.
Muốn hàn gắn cũng không được.
Muốn khôi phục về hình dáng ban đầu cũng chẳng có cách nào.
Mãi mân mê thứ bảo bối đáng trân quý kia, lúc chiếc xe thể thao màu đen quen thuộc dừng lại đỗ ở phía đằng xa, Tưởng Tư Nhiễm bần thần một hồi mới phát hiện ra, nhanh chóng cất hộp vào túi xách sau đó thay đổi vẻ mặt, ung dung tiến đến mở cửa xe ngồi vào bên trong.
Hơi ấm của điều hoà phả lên da thịt lạnh lẽo, xoá tan dư âm mà gió đêm còn đọng trên cơ thể, lại không thể xoa dịu giá buốt nơi tim... Tưởng Tư Nhiễm thở dài một hơi, cô không nhìn Úc Nam Doanh, chỉ tựa đầu vào ghế tranh thủ nghỉ ngơi một chút trước khi tham dự buổi lễ đính hôn hoành tráng của Tần Định Huân. Dẫu biết có lẽ đã tới lúc tiệc sắp tàn rồi, không hiểu lý do vì sao cô vẫn muốn bỏ thời gian ít ỏi của mình ra để đến gặp hắn, bỏ cả thì giờ nghỉ ngơi ngắn ngủi của bản thân chỉ để đến buổi lễ đính hôn của người ta vào giờ chót để nói với hắn một câu chúc mừng.
“Mệt như vậy rồi... Vẫn quyết định sẽ đến sao?”
“Đến chứ. Đến xem nhóc tinh ranh của tôi trưởng thành.” Tưởng Tư Nhiễm thốt ra một câu nhẹ bẫng như không, nói xong còn khe khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt, ý cười quanh quẩn nơi đáy mắt, âu sầu lại lắng đọng ở tận nơi cõi lòng miên man.
“Cô dâu của hắn là tiểu thư nhà họ Hà, có lẽ...”
“Cậu bận tâm nhiều như vậy làm gì? Không cần đánh tiếng trước đâu, đến đó tôi tự khắc biết thôi... Chỉ là... Tôi nghĩ sau đêm hôm nay, quá trình trị liệu cho cậu không thể tiếp tục được nữa.”
/45
|