"Thiếu gia không hổ là thiếu gia... Cậu cuối cùng cũng đã phát hiện ra rồi sao?"
"Phát hiện ra... Phát hiện ra cái gì?"
Đối diện với câu hỏi ấp úng của Úc Nam Doanh, người phụ nữ nọ chỉ mím môi nở một nụ cười nhàn nhạt, thanh âm khe khẽ ấy vang vọng bên tai hắn, cũng làm cho thần sắc trên khuôn mặt hắn dần dần trở nên lạnh lẽo, dần dần rơi vào vô định.
"Thật ra phu nhân không phải hạng người như cậu nói đâu. Cậu nghĩ xem, phu nhân có ý đồ gì với Thẩm tiểu thư được đây? Một cô gái không có giá trị lợi dụng gì đối với Úc gia của chúng ta hết, cậu biết điều đó mà..."
"..."
"Chỉ là... Thẩm tiểu thư ngày trước có thực hiện một giao dịch với phu nhân, sau khi cắt đứt quan hệ với Úc gia chúng ta rồi, giao dịch chấm dứt, chúng ta cũng phải lấy lại những gì đã cho cô ấy mượn thôi."
Bàn tay nắm lấy vô lăng của Úc Nam Doanh vô thức siết chặt thành quyền, ánh mắt thấp thỏm không nhịn được mà hướng về phía con đường dẫn tới bệnh viện, cứ thế chăm chú nhìn một hồi lâu. Đợi đến khi hoàn toàn định thần lại hắn mới dùng giọng điệu nghiêm trọng chất vấn đối phương, từng câu từng chữ thốt ra không có nửa phần thiện cảm, cũng như cái cách mà người phụ nữ quỷ quyệt kia cố tình nói ra những lời mang hàm ý khinh bỉ để mỉa mai châm chọc hắn...
"Bà có thể nói tiếng người được không, quản gia Lý?"
"Thiếu gia... Nóng nảy quá sẽ không thể thừa kế tập đoàn Úc thị được đâu."
"Bà..."
Úc Nam Doanh nghiến răng, nhìn chằm chằm cuộc gọi đang trôi từng giây từng phút, trong chốc lát hắn chỉ hận cái nhìn có ánh lửa này không thể xuyên qua màn hình điện thoại, xuyên thủng tầng tầng lớp lớp mặt nạ của quản gia Lý đang thong thả tiếp lời ở đầu dây bên kia.
Mở miệng gọi hắn một câu thiếu gia, hai câu cung kính... Ngữ điệu của bà ta ngược lại không hề có một tấc khiêm tốn kiêng dè nào.
"Thật ra thì, thiếu gia hẳn cũng biết chuyện anh trai của Thẩm tiểu thư đã hôn mê từ bốn năm về trước vì tai nạn giao thông có đúng không? Bởi vậy trước khi kết hôn cùng cậu... Phu nhân đã thoả thuận sẽ đồng ý chu cấp tiền viện phí điều trị cho Thẩm thiếu gia suốt khoảng thời gian hai người chung sống cùng nhau."
"..."
"Hầy... Số tiền lớn như vậy, cô ta đáng lẽ ra phải biết quỳ gối tạ ơn phu nhân của Úc gia chúng ta mới đúng, thế mà không hiểu vì lý do gì lại chỉ trụ được bốn năm. Nguyên nhân có phải nằm ở chỗ cậu không thiếu gia?"
Hắn không đáp, trời yên biển lặng trong lòng lại dấy lên một đợt sóng lớn nhấp nhô, chấn cho hắn không có cách nào bình tĩnh... Chẳng biết vô tình hay cố ý, người quản gia kia tựa như bản thân đã dùng đúng quân cờ, lại đi đúng một nước đi khiến tâm trí hắn dần dần lơ đãng xao động, bà nhếch môi nở nụ cười đắc chí, ý cười lan tràn nơi đáy mắt, suy nghĩ cũng càng lúc càng trở nên quỷ quyệt, càng lúc càng thâm sâu khó lường.
"Cô gái này, cũng thật là kiên cường, còn có lá gan lớn đến mức dám nghĩ dám làm, nói muốn ly hôn liền vứt cho thiếu gia nhà chúng ta một nét chữ, một tờ giấy rồi dứt áo ra đi trong đêm. Cô ta nghĩ cô ta là ai? Tập đoàn Thẩm thị đã phá sản từ lâu, không có Úc gia nâng đỡ, cô ta có thể sống đến bây giờ sao? Quả thật nực cười..."
"..."
"Cậu cũng nghĩ như vậy đúng không thiếu gia? Ngày cô ta vừa mới bước chân vào ngưỡng cửa nhà chúng ta, cậu đã từng nói cô ta dơ bẩn biết bao nhiêu, cái gì mà vì tiền nên không từ thủ đoạn, cái gì mà cứ ngoan ngoãn làm rùa rúc đầu ở trong nhà, cậu sẽ mang tiền về ném trước mặt cô ta, cậu còn nhớ không? Lúc đó có lẽ cậu đã thấy rõ bộ mặt của cô ta rồi, nhưng mà Úc gia có mắt như mù còn nhân nhượng cô ta đến bốn năm dài đằng đẵng."
Quá khứ trùng trùng điệp điệp như nước lũ ùa về, theo từng câu từng chữ đan xen thêu dệt của Lý quản gia, nhàn nhạt hiện lên trong tâm trí hắn. Úc Nam Doanh không hiểu vì sao mình lại nhớ những chuyện đáng ra phải quên đi, không rõ những lời nói kia rốt cục đã tác động tới bản thân ở điểm gì. Giờ phút này hắn chỉ biết hết thảy mọi chuyện diễn ra đã bị một bàn tay đẩy lệch khỏi quỹ đạo, hay nói cách khác, ngay từ ban đầu đã không còn đúng nữa... Mà sai ở đâu, không đúng chỗ nào, Úc Nam Doanh chỉ có thể mơ mơ hồ hồ, quanh đi quẩn lại trong cái bẫy được dựng lên rất hoàn mỹ kia, tìm chẳng thấy lối ra.
"Thẩm Nguy cô ta... Ngay từ đầu, không phải..."
Ngay từ đầu, không phải cô ta là người của Tống Tuyên Nhung các người sao?
Lời đến bên môi chưa kịp thốt ra đã bị chặn lại, người ở đầu dây bên kia được dịp ngư ông đắc lợi, còn cố ý bồi thêm vài câu, thêm dầu vào lửa làm tâm trí hắn rối thành đống tơ vò...
"Người phụ nữ dám cả gan làm khinh thường thiếu gia nhà họ Úc chúng ta thì nên nhận trừng trị thích đáng, cậu thấy có đúng không, cậu chủ?"
"Phát hiện ra... Phát hiện ra cái gì?"
Đối diện với câu hỏi ấp úng của Úc Nam Doanh, người phụ nữ nọ chỉ mím môi nở một nụ cười nhàn nhạt, thanh âm khe khẽ ấy vang vọng bên tai hắn, cũng làm cho thần sắc trên khuôn mặt hắn dần dần trở nên lạnh lẽo, dần dần rơi vào vô định.
"Thật ra phu nhân không phải hạng người như cậu nói đâu. Cậu nghĩ xem, phu nhân có ý đồ gì với Thẩm tiểu thư được đây? Một cô gái không có giá trị lợi dụng gì đối với Úc gia của chúng ta hết, cậu biết điều đó mà..."
"..."
"Chỉ là... Thẩm tiểu thư ngày trước có thực hiện một giao dịch với phu nhân, sau khi cắt đứt quan hệ với Úc gia chúng ta rồi, giao dịch chấm dứt, chúng ta cũng phải lấy lại những gì đã cho cô ấy mượn thôi."
Bàn tay nắm lấy vô lăng của Úc Nam Doanh vô thức siết chặt thành quyền, ánh mắt thấp thỏm không nhịn được mà hướng về phía con đường dẫn tới bệnh viện, cứ thế chăm chú nhìn một hồi lâu. Đợi đến khi hoàn toàn định thần lại hắn mới dùng giọng điệu nghiêm trọng chất vấn đối phương, từng câu từng chữ thốt ra không có nửa phần thiện cảm, cũng như cái cách mà người phụ nữ quỷ quyệt kia cố tình nói ra những lời mang hàm ý khinh bỉ để mỉa mai châm chọc hắn...
"Bà có thể nói tiếng người được không, quản gia Lý?"
"Thiếu gia... Nóng nảy quá sẽ không thể thừa kế tập đoàn Úc thị được đâu."
"Bà..."
Úc Nam Doanh nghiến răng, nhìn chằm chằm cuộc gọi đang trôi từng giây từng phút, trong chốc lát hắn chỉ hận cái nhìn có ánh lửa này không thể xuyên qua màn hình điện thoại, xuyên thủng tầng tầng lớp lớp mặt nạ của quản gia Lý đang thong thả tiếp lời ở đầu dây bên kia.
Mở miệng gọi hắn một câu thiếu gia, hai câu cung kính... Ngữ điệu của bà ta ngược lại không hề có một tấc khiêm tốn kiêng dè nào.
"Thật ra thì, thiếu gia hẳn cũng biết chuyện anh trai của Thẩm tiểu thư đã hôn mê từ bốn năm về trước vì tai nạn giao thông có đúng không? Bởi vậy trước khi kết hôn cùng cậu... Phu nhân đã thoả thuận sẽ đồng ý chu cấp tiền viện phí điều trị cho Thẩm thiếu gia suốt khoảng thời gian hai người chung sống cùng nhau."
"..."
"Hầy... Số tiền lớn như vậy, cô ta đáng lẽ ra phải biết quỳ gối tạ ơn phu nhân của Úc gia chúng ta mới đúng, thế mà không hiểu vì lý do gì lại chỉ trụ được bốn năm. Nguyên nhân có phải nằm ở chỗ cậu không thiếu gia?"
Hắn không đáp, trời yên biển lặng trong lòng lại dấy lên một đợt sóng lớn nhấp nhô, chấn cho hắn không có cách nào bình tĩnh... Chẳng biết vô tình hay cố ý, người quản gia kia tựa như bản thân đã dùng đúng quân cờ, lại đi đúng một nước đi khiến tâm trí hắn dần dần lơ đãng xao động, bà nhếch môi nở nụ cười đắc chí, ý cười lan tràn nơi đáy mắt, suy nghĩ cũng càng lúc càng trở nên quỷ quyệt, càng lúc càng thâm sâu khó lường.
"Cô gái này, cũng thật là kiên cường, còn có lá gan lớn đến mức dám nghĩ dám làm, nói muốn ly hôn liền vứt cho thiếu gia nhà chúng ta một nét chữ, một tờ giấy rồi dứt áo ra đi trong đêm. Cô ta nghĩ cô ta là ai? Tập đoàn Thẩm thị đã phá sản từ lâu, không có Úc gia nâng đỡ, cô ta có thể sống đến bây giờ sao? Quả thật nực cười..."
"..."
"Cậu cũng nghĩ như vậy đúng không thiếu gia? Ngày cô ta vừa mới bước chân vào ngưỡng cửa nhà chúng ta, cậu đã từng nói cô ta dơ bẩn biết bao nhiêu, cái gì mà vì tiền nên không từ thủ đoạn, cái gì mà cứ ngoan ngoãn làm rùa rúc đầu ở trong nhà, cậu sẽ mang tiền về ném trước mặt cô ta, cậu còn nhớ không? Lúc đó có lẽ cậu đã thấy rõ bộ mặt của cô ta rồi, nhưng mà Úc gia có mắt như mù còn nhân nhượng cô ta đến bốn năm dài đằng đẵng."
Quá khứ trùng trùng điệp điệp như nước lũ ùa về, theo từng câu từng chữ đan xen thêu dệt của Lý quản gia, nhàn nhạt hiện lên trong tâm trí hắn. Úc Nam Doanh không hiểu vì sao mình lại nhớ những chuyện đáng ra phải quên đi, không rõ những lời nói kia rốt cục đã tác động tới bản thân ở điểm gì. Giờ phút này hắn chỉ biết hết thảy mọi chuyện diễn ra đã bị một bàn tay đẩy lệch khỏi quỹ đạo, hay nói cách khác, ngay từ ban đầu đã không còn đúng nữa... Mà sai ở đâu, không đúng chỗ nào, Úc Nam Doanh chỉ có thể mơ mơ hồ hồ, quanh đi quẩn lại trong cái bẫy được dựng lên rất hoàn mỹ kia, tìm chẳng thấy lối ra.
"Thẩm Nguy cô ta... Ngay từ đầu, không phải..."
Ngay từ đầu, không phải cô ta là người của Tống Tuyên Nhung các người sao?
Lời đến bên môi chưa kịp thốt ra đã bị chặn lại, người ở đầu dây bên kia được dịp ngư ông đắc lợi, còn cố ý bồi thêm vài câu, thêm dầu vào lửa làm tâm trí hắn rối thành đống tơ vò...
"Người phụ nữ dám cả gan làm khinh thường thiếu gia nhà họ Úc chúng ta thì nên nhận trừng trị thích đáng, cậu thấy có đúng không, cậu chủ?"
/45
|