"Em đã về bệnh viện trước rồi, khi nào anh về nhớ báo cho em một tiếng đấy. Hôm nay em đã xin được việc làm, chỉ tạm thời làm ở một cửa hàng hoa quả thôi nhưng em sẽ đãi anh."
"Được rồi, không cần đâu, để anh trả tiền đi. Xem như ăn mừng Nguy Nguy của chúng ta tìm được việc."
"Sao cũng được hết mà. Em còn phải đợi lâu không? Nếu không em đến đó tìm bàn trước, quán lẩu anh nói..."
"Nó nằm ở trên đường lớn, để anh lái xe về đưa em đi. Mà này... Thẩm Nguy, alo... Em có còn nghe anh nói không... Thẩm Nguy."
Màn hình điện thoại vẫn sáng đèn, cuộc gọi vẫn chưa kết thúc, anh Lâm ở đầu dây bên kia còn liên tục gọi tên cô... Bên này Thẩm Nguy đã bần thần chết lặng ở nơi đấy, tầm nhìn đặt lên bóng dáng quen thuộc đang đứng trước phòng bệnh của Thẩm Nguyên Trừng. Giây phút bốn mắt chạm nhau, so với lần gặp gỡ lúc trước không có gì khác biệt, chỉ là nó lại tiếp tục diễn ra quá mức đường đột bất ngờ, tâm trí Thẩm Nguy nhất thời trống rỗng, có trăm suy vạn tính cô cũng không nghĩ tới việc sẽ lần nữa gặp gỡ Úc Nam Doanh trong hoàn cảnh trớ trêu này.
"Em... Em đợi anh. Em đi chuẩn bị một chút, bao giờ anh về đến nơi chỉ cần nhắn tin cho em là được."
Tiếng tút dài vang lên trong điện thoại của anh Lâm, Thẩm Nguy thẫn thờ một hồi, rốt cục lấy lại được chút bình tĩnh mà ấn xuống phím kết thúc cuộc gọi màu đỏ thẫm trên màn hình, cứ thế xem như không có chuyện gì xảy ra, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông từ khi nãy đến giờ vẫn luôn thu tất cả những hành động của cô vào trong ánh mắt, trên khuôn mặt Thẩm Nguy đã không còn chút cảm xúc nào nữa. Từng câu từng chữ cô thốt ra nhẹ nhàng tựa gió thoảng mây bay, không hiểu sao lại làm cho Úc Nam Doanh cảm thấy, khoảng cách giữa bọn họ không chỉ có mấy bước chân ngắn ngủi hay một vài câu nói là có thể thoải mái giao tiếp như bình thường, chắn ngang trước mặt hắn, ngăn với Thẩm Nguy còn có một bước tường thành xa lạ thật dày, một đoạn đường thật dài mà hắn muốn cũng không thể bước tới được.
"Anh đến đây để làm gì?"
"..."
"Vì sao lại đứng trước phòng bệnh của anh trai tôi?"
"Tình cờ đi ngang qua."
Úc Nam Doanh chuyển tầm nhìn đi nơi khác, bản thân hắn biết rõ đây là một lời nói dối, vì chính hắn còn không nhớ chính mình bị ma xui hay quỷ khiến, điên loạn hay mất trí rồi mới vô thức tìm đến đây. Thẩm Nguy ắt hẳn đã nhận ra điều ấy rồi, mặc dù vậy, cô vẫn không có ý định chất vấn gì thêm chỉ lặng lẽ nở một nụ cười nhàn nhạt, ý cười vương trên khoé môi, ánh mắt lại lạnh lẽo tột cùng, bước chân chậm rãi tiến tới phòng bệnh, đến gần bên cạnh hắn chỉ hời hợt vứt cho hắn một lời:
"Bên trong phòng bệnh không khí không được tốt, ở đây lâu sẽ cảm thấy khó chịu. Vì vậy, nếu như anh chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, xin đừng đứng ở nơi này chắn lối ra vào."
Thẩm Nguy nói xong không chút chần chừ đẩy cửa phòng bước vào, đưa tay bật đèn lên, nhìn nhìn một chút sau đó áo khoác ngoài còn chưa kịp cởi ra treo lên giá gỗ đã bắt đầu bận rộn dọn dẹp xung quanh, hết dém chăn thật cẩn thận cho Thẩm Nguyên Trừng lại quay sang lau chùi bàn ghế, thay nước bình hoa, thật kĩ càng tỉ mẫn mà cắm một bó hoa vừa mua ngoài cửa hàng vào trong bình.
Người đàn ông kia vẫn còn đứng đấy chưa rời đi, không hiểu có ma lực gì thu hút, hắn cứ thế chăm chú quan sát rất lâu rồi tựa như chợt nhớ ra điều gì đó quan trọng, Úc Nam Doanh sờ sờ hết túi áo này đến túi khác, giây phút cô đang bận bịu không để ý tới mọi thứ xung quanh, hắn nghĩ nghĩ một lúc bất chợt mở lời:
"Túi thuốc của cô vẫn còn ở chỗ tôi.". Truyện Kiếm Hiệp
"..."
"Tôi xuống xe lấy một chút, trả nó lại cho cô. Cô..."
"Không cần, anh cứ vứt nó đi."
Không đợi Úc Nam Doanh nói hết câu, Thẩm Nguy đã cắt ngang lời của hắn. Bầu không khí phút chốc rơi vào tĩnh mịch lặng thinh, ngoại trừ thanh âm kim đồng hồ đang chạy tích tắc, thanh âm xe cộ qua lại trên con phố đã lên đèn bên ngoài kia, giữa bọn họ cũng chẳng có bất kì giao tiếp nào nữa...
Trong khoảnh khắc mà thời không tưởng chừng ngưng đọng đó, phía xa xa ở hành lang dài bỗng dưng truyền tới một loạt các bước chân vội vã, người đi đến không ai khác lại là y tá hôm trước vừa mới nói chuyện cùng với anh Lâm. Dường như có chuyện gì rất gấp gáp, cô chạy vào phòng bệnh của Thẩm Nguyên Trừng, trông thấy Úc Nam Doanh đứng trước cửa chỉ kịp chào hỏi một cái rồi thôi, vừa gặp được Thẩm Nguy đang túc trực bên giường bệnh của anh trai, còn chưa kịp nhìn xem người đàn ông lần đó trao đổi cùng mình hiện tại có mặt ở đây hay không, y tá đã gấp đến độ thở không ra hơi, ngay lập tức nói với Thẩm Nguy, vội vàng thúc giục cô mau mau đi theo cô ấy.
"Cô Thẩm, bác sĩ gọi cô đến phòng bệnh của ông ấy, chúng tôi đã muốn nói chuyện với cô từ lúc trưa rồi nhưng tìm mãi vẫn không thấy cô... Là chuyện liên quan đến của bệnh nhân Thẩm Nguy Trừng, mong cô mau chóng đến đó xem một chút."
"Được rồi, không cần đâu, để anh trả tiền đi. Xem như ăn mừng Nguy Nguy của chúng ta tìm được việc."
"Sao cũng được hết mà. Em còn phải đợi lâu không? Nếu không em đến đó tìm bàn trước, quán lẩu anh nói..."
"Nó nằm ở trên đường lớn, để anh lái xe về đưa em đi. Mà này... Thẩm Nguy, alo... Em có còn nghe anh nói không... Thẩm Nguy."
Màn hình điện thoại vẫn sáng đèn, cuộc gọi vẫn chưa kết thúc, anh Lâm ở đầu dây bên kia còn liên tục gọi tên cô... Bên này Thẩm Nguy đã bần thần chết lặng ở nơi đấy, tầm nhìn đặt lên bóng dáng quen thuộc đang đứng trước phòng bệnh của Thẩm Nguyên Trừng. Giây phút bốn mắt chạm nhau, so với lần gặp gỡ lúc trước không có gì khác biệt, chỉ là nó lại tiếp tục diễn ra quá mức đường đột bất ngờ, tâm trí Thẩm Nguy nhất thời trống rỗng, có trăm suy vạn tính cô cũng không nghĩ tới việc sẽ lần nữa gặp gỡ Úc Nam Doanh trong hoàn cảnh trớ trêu này.
"Em... Em đợi anh. Em đi chuẩn bị một chút, bao giờ anh về đến nơi chỉ cần nhắn tin cho em là được."
Tiếng tút dài vang lên trong điện thoại của anh Lâm, Thẩm Nguy thẫn thờ một hồi, rốt cục lấy lại được chút bình tĩnh mà ấn xuống phím kết thúc cuộc gọi màu đỏ thẫm trên màn hình, cứ thế xem như không có chuyện gì xảy ra, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông từ khi nãy đến giờ vẫn luôn thu tất cả những hành động của cô vào trong ánh mắt, trên khuôn mặt Thẩm Nguy đã không còn chút cảm xúc nào nữa. Từng câu từng chữ cô thốt ra nhẹ nhàng tựa gió thoảng mây bay, không hiểu sao lại làm cho Úc Nam Doanh cảm thấy, khoảng cách giữa bọn họ không chỉ có mấy bước chân ngắn ngủi hay một vài câu nói là có thể thoải mái giao tiếp như bình thường, chắn ngang trước mặt hắn, ngăn với Thẩm Nguy còn có một bước tường thành xa lạ thật dày, một đoạn đường thật dài mà hắn muốn cũng không thể bước tới được.
"Anh đến đây để làm gì?"
"..."
"Vì sao lại đứng trước phòng bệnh của anh trai tôi?"
"Tình cờ đi ngang qua."
Úc Nam Doanh chuyển tầm nhìn đi nơi khác, bản thân hắn biết rõ đây là một lời nói dối, vì chính hắn còn không nhớ chính mình bị ma xui hay quỷ khiến, điên loạn hay mất trí rồi mới vô thức tìm đến đây. Thẩm Nguy ắt hẳn đã nhận ra điều ấy rồi, mặc dù vậy, cô vẫn không có ý định chất vấn gì thêm chỉ lặng lẽ nở một nụ cười nhàn nhạt, ý cười vương trên khoé môi, ánh mắt lại lạnh lẽo tột cùng, bước chân chậm rãi tiến tới phòng bệnh, đến gần bên cạnh hắn chỉ hời hợt vứt cho hắn một lời:
"Bên trong phòng bệnh không khí không được tốt, ở đây lâu sẽ cảm thấy khó chịu. Vì vậy, nếu như anh chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, xin đừng đứng ở nơi này chắn lối ra vào."
Thẩm Nguy nói xong không chút chần chừ đẩy cửa phòng bước vào, đưa tay bật đèn lên, nhìn nhìn một chút sau đó áo khoác ngoài còn chưa kịp cởi ra treo lên giá gỗ đã bắt đầu bận rộn dọn dẹp xung quanh, hết dém chăn thật cẩn thận cho Thẩm Nguyên Trừng lại quay sang lau chùi bàn ghế, thay nước bình hoa, thật kĩ càng tỉ mẫn mà cắm một bó hoa vừa mua ngoài cửa hàng vào trong bình.
Người đàn ông kia vẫn còn đứng đấy chưa rời đi, không hiểu có ma lực gì thu hút, hắn cứ thế chăm chú quan sát rất lâu rồi tựa như chợt nhớ ra điều gì đó quan trọng, Úc Nam Doanh sờ sờ hết túi áo này đến túi khác, giây phút cô đang bận bịu không để ý tới mọi thứ xung quanh, hắn nghĩ nghĩ một lúc bất chợt mở lời:
"Túi thuốc của cô vẫn còn ở chỗ tôi.". Truyện Kiếm Hiệp
"..."
"Tôi xuống xe lấy một chút, trả nó lại cho cô. Cô..."
"Không cần, anh cứ vứt nó đi."
Không đợi Úc Nam Doanh nói hết câu, Thẩm Nguy đã cắt ngang lời của hắn. Bầu không khí phút chốc rơi vào tĩnh mịch lặng thinh, ngoại trừ thanh âm kim đồng hồ đang chạy tích tắc, thanh âm xe cộ qua lại trên con phố đã lên đèn bên ngoài kia, giữa bọn họ cũng chẳng có bất kì giao tiếp nào nữa...
Trong khoảnh khắc mà thời không tưởng chừng ngưng đọng đó, phía xa xa ở hành lang dài bỗng dưng truyền tới một loạt các bước chân vội vã, người đi đến không ai khác lại là y tá hôm trước vừa mới nói chuyện cùng với anh Lâm. Dường như có chuyện gì rất gấp gáp, cô chạy vào phòng bệnh của Thẩm Nguyên Trừng, trông thấy Úc Nam Doanh đứng trước cửa chỉ kịp chào hỏi một cái rồi thôi, vừa gặp được Thẩm Nguy đang túc trực bên giường bệnh của anh trai, còn chưa kịp nhìn xem người đàn ông lần đó trao đổi cùng mình hiện tại có mặt ở đây hay không, y tá đã gấp đến độ thở không ra hơi, ngay lập tức nói với Thẩm Nguy, vội vàng thúc giục cô mau mau đi theo cô ấy.
"Cô Thẩm, bác sĩ gọi cô đến phòng bệnh của ông ấy, chúng tôi đã muốn nói chuyện với cô từ lúc trưa rồi nhưng tìm mãi vẫn không thấy cô... Là chuyện liên quan đến của bệnh nhân Thẩm Nguy Trừng, mong cô mau chóng đến đó xem một chút."
/45
|