"Đừng để thứ tình cảm rẻ mạt kia của cô làm ô uế cuộc sống của tôi, biết đâu tiền cô kiếm được có lẽ sẽ bớt bẩn hơn một chút, như thế sẽ không hổ thẹn, đúng không?"
"Cô không xứng với tình yêu của tôi, Thẩm Nguy."
Một cuộc hôn nhân...
Không có rung động làm vật dẫn.
Không có ngọt ngào để bồi đắp.
Không đủ yêu thương để duy trì.
Cứ thế tạm bợ kéo dài hơn bốn năm, cuối cùng được đặt dấu chấm hết vào một đêm cuối thu lặng lẽ.
Bốn năm nói dài không dài, nói ngắn không ngắn... Thế nhưng đối với Thẩm Nguy, đó chính là hèn mọn, là hạ mình, là hổ thẹn, cũng là dũng khí cả một đời này của cô.
Cô yêu Úc Nam Doanh là thật. Trong suốt bốn năm âm thầm cô độc ấy, có đôi khi Thẩm Nguy sẽ vô thức mà nghĩ, nếu như một ngày nào đó không xa, Úc Nam Doanh bất chợt nhận ra đoạn tình cảm cô từng trân quý gìn giữ suốt mấy năm tháng qua thì sao, biết đâu trong lòng hắn cũng có một chút động tâm thì như thế nào?
Có phải hắn sẽ đột ngột bỏ dở công việc của mình, gấp rút trở về vào lúc trời đang nắng chang chang hay buổi xế tà khi hoàng hôn đã vãn, chạy vội vào phòng bếp chăm chú quan sát hồi lâu, sau đó hỏi cô những câu hỏi nhỏ nhặt giống như bố đã từng hỏi mẹ ngày xưa hay không?
Có phải hắn sẽ cùng cô ngồi vào một chỗ, vừa rôm rả nói về những câu chuyện mới mẻ ở công ty vừa thưởng thức bữa ăn tràn ngập không khí gia đình hay không?
Có phải cuộc sống hôn nhân của bọn họ sẽ còn tiếp tục kéo dài đến khi tóc mai trên mái đầu của hai người đã bạc, sườn mặt thanh tú năm nào cũng dần dần xuất hiện thêm một vài nếp nhăn hay không?
Thẩm Nguy đắm chìm trong dòng nghĩ ngợi suy tư, hết mơ lại tỉnh, tỉnh rồi... Lại bắt đầu nở một nụ cười tự nhạo báng bản thân không biết lượng sức mình, chẳng biết đoạn tình cảm ngu ngốc này đặt ở đâu không đặt, trao cho người nào không trao... Lại mang đi gửi nhầm cho một người dẫm nó ở dưới lòng bàn chân, không thương không tiếc mà nghiền nát thành từng mảnh vụn.
Cô và Úc Nam Doanh tuyệt nhiên sẽ không có tương lai, thậm chí cũng không có quãng thời gian ngắn ngủi ngồi chung cùng một chỗ, ăn cùng nhau một bữa cơm gia đình đầm ấm...
Hết thảy đều là cô tự mình đa tình cả mà thôi.
Sau này... Nếu tồn tại một thứ gọi là "sau này", bọn họ chỉ có thể quay lưng đi về hai hướng ngược lại với người kia. Đợi cho đến khi tuổi tác đã không còn trẻ nữa, Úc Nam Doanh lúc ấy thành một ông cụ lom khom già cỗi, một ngày nào đó ngồi bên hiên nhà ôn lại chuyện xưa, có khi hắn sẽ rảnh rỗi kể lại với vợ mình cùng các con, khi trẻ anh từng kết hôn với một người con gái, cô ta tự luyến đến mức nghĩ rằng dần dần anh sẽ động lòng với cô ta, cùng cô ta chung sống tới răng long đầu bạc, vĩnh viễn không rời.
Một đoạn tình ngắn ngủi trở thành một câu chuyện vui, đó hẳn là kết cục của hai người bọn họ đi?
Hồi tưởng kết thúc ngay tại giây phút đó, Thẩm Nguy mỉm cười, nước mắt đọng trên khoé mi lại không nhịn được mà lăn dài trên gò má xanh xao. Đêm ấy trôi qua dài đằng đẵng nhưng chờ đợi mãi ánh sáng cũng ló dạng phía chân mây, người đàn ông họ Lâm ở bên ngoài suốt một đêm, trông thấy trời đã sáng liền lo lắng đứng dậy đi tới gõ cửa phòng. Biết Thẩm Nguy không màng đến ngủ nghỉ cứ mãi bầu bạn bên cạnh Thẩm Nguyên Trừng suốt một đêm, anh muốn trách cũng không nỡ trách, dặn dò cô chuẩn bị một chút rồi đưa cô xuống căn tin tìm gì đó ăn lót dạ đợi đến buổi trưa.
Quãng thời gian khó khăn trước mắt còn rất dài, nếu muốn kiên trì đợi chờ một kỳ tích hay phép màu hy hữu nào đó đột nhiên xuất hiện mang anh trai từ cửa tử quay trở về với cô, Thẩm Nguy biết bản thân cần gắng gượng rất nhiều, trước mắt cô còn phải tự bảo vệ bản thân thật tốt để sẵn sàng ứng biến với hàng vạn nguy cơ, hàng vạn trắc trở có thể đột ngột ập đến...
Chỉ là, khó khăn được dự đoán còn chưa thấy đâu, chuyện Thẩm Nguy không lường trước được đã diễn ra ngay trước mắt. Khoảnh khắc đứng ở cầu thang bệnh viện nhấm nháp ly cafe buổi sớm mà anh Lâm mua cho, một cái tên cùng giọng nói quen thuộc không rõ xuất phát ở đâu, bất chợt vọng đến bên tai, chấn cho tâm trí cô rơi vào mơ hồ.
"Nam Doanh, anh đi đâu đó đi, tham quan vòng quanh cũng được, em muốn ở lại đây xem cái này một chút."
"Có thể tham quan cái gì ở đây được chứ? Anh ra ngoài hút một điếu, khi nào xong việc thì gọi điện cho anh."
"Cô không xứng với tình yêu của tôi, Thẩm Nguy."
Một cuộc hôn nhân...
Không có rung động làm vật dẫn.
Không có ngọt ngào để bồi đắp.
Không đủ yêu thương để duy trì.
Cứ thế tạm bợ kéo dài hơn bốn năm, cuối cùng được đặt dấu chấm hết vào một đêm cuối thu lặng lẽ.
Bốn năm nói dài không dài, nói ngắn không ngắn... Thế nhưng đối với Thẩm Nguy, đó chính là hèn mọn, là hạ mình, là hổ thẹn, cũng là dũng khí cả một đời này của cô.
Cô yêu Úc Nam Doanh là thật. Trong suốt bốn năm âm thầm cô độc ấy, có đôi khi Thẩm Nguy sẽ vô thức mà nghĩ, nếu như một ngày nào đó không xa, Úc Nam Doanh bất chợt nhận ra đoạn tình cảm cô từng trân quý gìn giữ suốt mấy năm tháng qua thì sao, biết đâu trong lòng hắn cũng có một chút động tâm thì như thế nào?
Có phải hắn sẽ đột ngột bỏ dở công việc của mình, gấp rút trở về vào lúc trời đang nắng chang chang hay buổi xế tà khi hoàng hôn đã vãn, chạy vội vào phòng bếp chăm chú quan sát hồi lâu, sau đó hỏi cô những câu hỏi nhỏ nhặt giống như bố đã từng hỏi mẹ ngày xưa hay không?
Có phải hắn sẽ cùng cô ngồi vào một chỗ, vừa rôm rả nói về những câu chuyện mới mẻ ở công ty vừa thưởng thức bữa ăn tràn ngập không khí gia đình hay không?
Có phải cuộc sống hôn nhân của bọn họ sẽ còn tiếp tục kéo dài đến khi tóc mai trên mái đầu của hai người đã bạc, sườn mặt thanh tú năm nào cũng dần dần xuất hiện thêm một vài nếp nhăn hay không?
Thẩm Nguy đắm chìm trong dòng nghĩ ngợi suy tư, hết mơ lại tỉnh, tỉnh rồi... Lại bắt đầu nở một nụ cười tự nhạo báng bản thân không biết lượng sức mình, chẳng biết đoạn tình cảm ngu ngốc này đặt ở đâu không đặt, trao cho người nào không trao... Lại mang đi gửi nhầm cho một người dẫm nó ở dưới lòng bàn chân, không thương không tiếc mà nghiền nát thành từng mảnh vụn.
Cô và Úc Nam Doanh tuyệt nhiên sẽ không có tương lai, thậm chí cũng không có quãng thời gian ngắn ngủi ngồi chung cùng một chỗ, ăn cùng nhau một bữa cơm gia đình đầm ấm...
Hết thảy đều là cô tự mình đa tình cả mà thôi.
Sau này... Nếu tồn tại một thứ gọi là "sau này", bọn họ chỉ có thể quay lưng đi về hai hướng ngược lại với người kia. Đợi cho đến khi tuổi tác đã không còn trẻ nữa, Úc Nam Doanh lúc ấy thành một ông cụ lom khom già cỗi, một ngày nào đó ngồi bên hiên nhà ôn lại chuyện xưa, có khi hắn sẽ rảnh rỗi kể lại với vợ mình cùng các con, khi trẻ anh từng kết hôn với một người con gái, cô ta tự luyến đến mức nghĩ rằng dần dần anh sẽ động lòng với cô ta, cùng cô ta chung sống tới răng long đầu bạc, vĩnh viễn không rời.
Một đoạn tình ngắn ngủi trở thành một câu chuyện vui, đó hẳn là kết cục của hai người bọn họ đi?
Hồi tưởng kết thúc ngay tại giây phút đó, Thẩm Nguy mỉm cười, nước mắt đọng trên khoé mi lại không nhịn được mà lăn dài trên gò má xanh xao. Đêm ấy trôi qua dài đằng đẵng nhưng chờ đợi mãi ánh sáng cũng ló dạng phía chân mây, người đàn ông họ Lâm ở bên ngoài suốt một đêm, trông thấy trời đã sáng liền lo lắng đứng dậy đi tới gõ cửa phòng. Biết Thẩm Nguy không màng đến ngủ nghỉ cứ mãi bầu bạn bên cạnh Thẩm Nguyên Trừng suốt một đêm, anh muốn trách cũng không nỡ trách, dặn dò cô chuẩn bị một chút rồi đưa cô xuống căn tin tìm gì đó ăn lót dạ đợi đến buổi trưa.
Quãng thời gian khó khăn trước mắt còn rất dài, nếu muốn kiên trì đợi chờ một kỳ tích hay phép màu hy hữu nào đó đột nhiên xuất hiện mang anh trai từ cửa tử quay trở về với cô, Thẩm Nguy biết bản thân cần gắng gượng rất nhiều, trước mắt cô còn phải tự bảo vệ bản thân thật tốt để sẵn sàng ứng biến với hàng vạn nguy cơ, hàng vạn trắc trở có thể đột ngột ập đến...
Chỉ là, khó khăn được dự đoán còn chưa thấy đâu, chuyện Thẩm Nguy không lường trước được đã diễn ra ngay trước mắt. Khoảnh khắc đứng ở cầu thang bệnh viện nhấm nháp ly cafe buổi sớm mà anh Lâm mua cho, một cái tên cùng giọng nói quen thuộc không rõ xuất phát ở đâu, bất chợt vọng đến bên tai, chấn cho tâm trí cô rơi vào mơ hồ.
"Nam Doanh, anh đi đâu đó đi, tham quan vòng quanh cũng được, em muốn ở lại đây xem cái này một chút."
"Có thể tham quan cái gì ở đây được chứ? Anh ra ngoài hút một điếu, khi nào xong việc thì gọi điện cho anh."
/45
|