Phi Nga trợn mắt nhìn Thiên Dung. Cô nhóc thích gây gỗ này chẳng có vẻ gì là bồ của Khải Nguyên. Là đối thủ của cô cả. Chỉ riêng cách Thiên Dung khoắng muỗng một hồi rồi cầm ly sữa ca cao nốc cạn một hơn, cô cũng đủ biết là Thiên Dung khờ khạo không biết làm dáng với đàn ông. Còn cách ăn mặc thì khỏi chê, hình như không một chút nữ tính. Quần jean bốn mùa.
Phi Nga cười nhạt:
- Em không tin. Anh có thể cặp bồ với bất cứ cô gái nào, nhưng với Thiên Dung thì không.
Câu nói của Phi Nga làm Thiên Dung tự ái kinh khủng. Nếu theo cách nói chuyện của Phi Nga thì coi bộ không đáng một xu. Đã thế, cô sẽ tham gia vào vở kịch hạng… bét của Khải Nguyên mới dựng lên. Phi Nga tha hồ mà ghen.
Khải Nguyên nhún vai. Liếc nhìn đồng hồ, anh trầm giọng:
- Xin lỗi, tôi và Thiên Dung phải đi ngay bây giờ.
Nói xong anh liền đứng dậy. Thật bất ngờ ngoài cả sự tưởng tượng của Thiên Dung (cho dù cô có nằm mơ), Khải Nguyên bỗng nắm tay cô giọng dịu dàng:
- Chúng ta đi, Thiên Dung…
Cảm giác mà Thiên Dung có được là cô bị lôi đi theo Khải Nguyên như một cái máy không hơn không kém. Không, cô như một kẻ mộng du thì đúng hơn.
Khải Nguyên nổ máy chiếc Freeway. Thiên Dung lật đật ngồi lên yên xe của anh. Trước khi chiếc xe lao đi, cô chỉ còn kịp nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên tột độ của Đan Phượng.
Không biết nhỏ bạn thân của cô xuất hiện từ lúc nào. Chỉ thấy đôi mắt của nó mở to, sững sốt khi thấy cô và Khải Nguyên cùng vi vút trên một chiếc xe.
Khải Nguyên cho chiếc Freeway chạy thật nhanh. Chồm qua vai anh, nhìn vào kim đồng hồ Thiên Dung hét lên:
- Anh điên rồi sao?
Khải Nguyên nhún vai. giọng anh cuốn theo gió:
- Nếu sợ rơi xuống đất, chịu khó ôm tôi đi.
Thiên Dung mím môi lại. Cô rất yêu đời. Nhưng nếu phải choàng tay qua hông một tên đàn ông, nhất là một tên đàn ông như Khải Nguyên thì cô thà chết còn hơn.
Cô thúc mạnh cùi chỏ vào lưng Khải Nguyên:
- Dừng xe lại!
Khải Nguyên giọng khiêu khích:
- Tôi sẽ chạy cho đến khi nào cạn xăng mới thôi. Cách đây nửa giờ đồng hồ, tôi vừa mới đổ đầy bình đấy.
Thiên Dung kêu lên:
- Anh điên chưa. Nếu anh không dừng xe, tôi nhảy xuống đấy.
Khải Nguyên tặc lưỡi:
- Tôi biết là cô chỉ dám dọa xuông thôi. Khi nãy cô đã nói là cô đang rất yêu đời mà. Nếu nhảy xuống, không chừng cô lại bị băng bột như tôi đấy.
Giọng cô tức tối:
- Tôi không dọa xuông đâu.
Khải Nguyên cười lớn:
- Đừng gào lên như thế. Cô không thấy là những người đi đườn đang nhìn ca hai ta sao?
Thiên Dung hét:
- Cái gì mà… cả hai ta? Làm như anh là… bồ của tôi cũng không bằng.
Khải Nguyên tỉnh bơ:
- Tôi không dám cặp bồ với cô đâu. Cô dữ như cọp.
Thiên Dung hằm hè:
- Thế anh nghĩ là tôi có thể yêu một tên đàn ông cà chớn như anh sao?
Khải Nguyên trêu già:
- Trên cuộc đời này, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Thiên Dung giân muốn khóc. Cô đúng là điên rồ. Bỗng dưng bị tên đàn ông đá lạnh này nhận vơ là bạn gái trước mặt người tình cũ của anh ta rồi nhảy lên xe của anh ta và bị anh ta hành hạ.
Bắm chặt vào yên xe, Thiên Dung mím chặt môi. Nếu cô chết vì tên đàn ông cao ngạo này thì lãng nhách quá. Nhưng để cho hắn cười nhạo vào mặt cô thì không có gì tức hơn.
- Dừng xe lại ngay!
- Không…Cố kìm những giọt nước mắt tức tối chực tuôn ra, Thiên Dung cắn thật mạnh vài vai Khải Nguyên.
- Ôi…
Khải Nguyên loạng choạng tay lái. Chỉ suýt chút xíu nữa chiếc Freeway đã đâm vào một gốc cây trên đường. Anh vội dừng xe lại, ôm lấy vai rên rỉ:
- Sao cô dữ quá vậy? Nhảy ra khỏi xe, Thiên Dung hất hàm tuyên bố:
- Anh biết rồi đó, không phải hoàn toàn là lỗi của tôi. Dù đang đau, Khải Nguyên vẫn cố chọc tức:
- Nhưng hoàn toàn là… răng của cô. Sắc hơn cả răng cá sấu. Thiên Dung giậm chân:
- Anh là một tên đàn ông đáng ghét nhất mà tôi gặp. Khải Nguyên nhướng mày:
- Thế cô nghĩ là mình oách lắm sao. Cô là một cô gái không hề có chút xíu… nữ tính. Thiên Dung ngẩn người nhìn Khải Nguyên. Đó là câu nói đau nhất từ trước đến nay anh dành cho cô. Không nữ tính. Chính Hữu Phong và Phi Nga cũng đã nói như thế. giá như anh hê cô xấu như ma le có lẽ cô còn đỡ âm1 ức hơn. Liếc nhìn vẻ mặt giận hờn của Thiên Dung, Khải Nguyên cao giọng:
- Lên xe tôi cở về.
Thiên Dung cố nuốt ngược những giọt nước mắt:
- Mặc tôi. Anh đi đi.
Khải Nguyên tặc lưỡi:
- Lên xe đi. Đừng bướng nữa.
Thiên Dung sẵng giọng:
- Tôi đã nói mà mặc kệ tôi mà. Khải Nguyên nhún vai:
- Cô không thể đào ra ở đây một chiếc tắc xi đạu. Đây là hương lộ Ở ngoại ô, không thể bói ra một chiếc tắc xi cho dù cô có chờ đến sáng. Nhìn như xoáy vào mắt Khải Nguyên, Thiên Dung hắng giọng:
- Tôi thà đi bộ chứ không chấp nhận ngồi lên xe của anh. Giọng Khải Nguyên khiêu khích:
- Cô chê chiếc Freeway này à ? Xin thưa với cô nương, giá của nó không kém chiếc Spacy màu trắng của cô đâu. Đúng là một tên đàn ông xảo quyệt, cố tình hiểu sai ý của cô và chọc cô nổi giận.
Thiên Dung hét lên:
- Anh đi đi. Thật tôi chưa căm thù ai như anh. Khải Nguyên cươi và nổ máy. Chỉ một lát sau, chiếc Freeway của anh mất hút cuối con đường.
Thiên Dung nhìn tới nhìn lui một hồi. Đúng là cô phạc phước.Phải chi Khải Nguyên chở Phi Nga và… thả cô bồ cũ của anh ta ở chốn hẻo lánh này thì đúng hơn. Phi Nga đáng được đối xử như thế sau những gì cô đã gây ra cho Khải Nguyên.
Còn cô, thật là đáng giận. Tự dưng cô biến thành… bồ của Khải Nguyên rồi bị anh ta thả ở đây. Mà không biết rồi đây Đan Phượng có chịu tin cô nếu cô kể lại mọi chuyện hay không nữa. Cứ nhìn vào mặt nó lúc nãy, cô cũng đủ hiểu nó sững sốt cỡ nào.
Đi bộ một hồi, Thiên Dung phải công nhận là Khải Nguyên nói đúng. Tìm một chiếc tắc xi ở đây coi bộ còn khó hơn đi lên sao hỏa. Cô chỉ còn biết vừa lê gót vừa than thân trách phận.
Thôi cũng đành hy vọng là biết đâu cô lại đón được xe. Đang đếm bước, Thiên Dung bỗng giật mình vì tiếng cười vang lên sau lưng. Quay đầu lại, mắt cô tối sầm lại. Khải Nguyên đang dắt bộ chiếc Freeway sau lưng cô.
Không lẽ anh ta có tài… độn thổ? Rõ ràng cô đã thấy anh ta phóng xe chạy như bay. Không cần phải nghĩ ngợi lâu, Thiên Dung chợt hiểu là Khải Nguyên đã nấp vào một bụi cây nào đó chờ cô đi ngang qua rồi bất thần xuất hiện. Cô bặm môi với vẻ ấm ức. Nếu biết có Khải Nguyên đi sau lưng, lúc nãy cô đã tranh thủ rủa anh một hồi cho… đã miệng.
Đuổi kịp cô, Khải Nguyên ra lệnh:
- Lên xe, tôi chở về.
Thiên Dung hằm hè:
- Tôi không quen biết anh.
Khải Nguyên nháy mắt:
- Nhưng… thằng cu Rôn em tôi lại thân quen với cô. Nhắc đến Thế Quân lúc này chỉ làm cho Thiên Dung thêm giận. Nếu biết có một ngày như thế này xảy ra, hôm đó cô đã sẵn sàng dắt chiếc Spacy đi đến tận cùng… quả đất chứ không ghé vào nhà của Thế Quân. Không biết tại sao trên đời này lại có một tên đàn ông cao ngạo đáng ghét như Khải Nguyên (ấy chết. Đừng ghét nha. “ghét của nào trời trao của đó” đó).
Cô quát lên:
- Tôi cũng không quen với nó.
Khải Nguyên cười :
- Nếu Thế Quân nghe cô nói thế, không chừng nó sẽ… khóc đấy. Cô là thần tượng của nó, nó đã nhắc đến cô. Đến tối, nó cũng không cho tôi và nội yên.
Cô gắt gỏng:
- Anh đi đi. Đừng tưởng rằng tôi sẽ ngồi lên chiếc xe của anh mà lầm. Khải Nguyên hạ giọng:
- Gần tối rồi, cô có thấy không ? Nếu cô không lên xe tôi chở về, lát nữa… gặp ma đừng sợ.
Đúng là không có một con người nào ác độc ơn. Chọc giận cô chưa đủ, anh ta còn muốn làm cho cô hoảng sợ.
Thiên Dung nói cứng:
- Người còn đáng sợ hơn ma.
Khải Nguyên cười:
- Nhưng nơi đây có nhiều câu chuyện hoang tưởng ly kỳ lắm. Thiên Dung xanh mặt. Thật ra cô nhát như thỏ đế. Đan Phượng đã nhiều lần cười nhạo cô về chuyện này. Nhưng không lẽ cô… ngồi lên xe Khải Nguyên. Ôi, giữa sợ và sự kiêu ngạo cô không biết mình nên chọn thứ nào. Khải Nguyên cố nhịn cười. Nổ máy chiếc Freeway, anh trâm2 giọng bảo:
- Nếu cô ghét tôi đến mức không muốn ngồi cùng xe, cô có thể tự lái chiếc xe về m6ọt mình. Nhìn cồng kềnh như thế nhưng chiếc xe này dễ lái thôi, cũng như chiếc Spacy của cô.
Thiên Dung mở to mắt:
- Thế còn anh?
Khải Nguyên tỉnh tỉnh:
- Đi bộ, nếu cô thích được nhìn thấy tôi el6 gót khoảng chục cây số. Biết đâu điều đó sẽ làm cho cô vừa lòng. Thở dài, Thiên Dung ngồi sau lưng Khải Nguyên sau khi anh tỉnh tỉnh nổ máy. Đó là cách mà cô đành chọn lựa…Nhón một trái tầm ruột cho vào miệng, Đan Phượng lép nhép :
- Thế là toi mất đá cưới của ông anh họ tao, Thiên Dung ạ. Không khỏi ngạc nhiên, Thiên Dung tròn mắt:
- Có chuyện gì?
Đan Phượng nhún vai:
- Cái bà bác sĩ của ổng quyết định hoãn đám cưới. Vừa thi ra trường xong, ổng nhờ mấy người quen biết lo cho bả được về làm ở bệnh viện trung tâm. Cứ ngỡ là sẽ tổ chức cưới ngay nhưng đùng một cái, cô nàng hoãn đám cười vô thời hạn.
Thiên Dung tò mò:
- Họ giận nhau sao?
Đan Phượng dẩu môi:
- Nghe anh Hữu Phong nói là bà Phi Nga dạo này có vẻ sao sao khó hiều. Không hề giận, nhưng hình như tình cảm có thay đổi.
Phun hạt tầm ruột xuống đất. Thiên Dung cười:
- Thế nhà ngươi có tiếc bà chị dâu hụt không?
Đan Phượng tặc lưỡi:
- Đời nào. Thú thật với nhà người, mỗi lần nhìn bả õng ẹo ta thấy phát mệt. Còn ông anh học của tao, ta cũng không khoái. Thiên Dung bặm môi lại. Cô đoán ra lý do Phi Nga chưa chịu tổ chức kết hôn với ông anh Đa Phượng. Cứ theo giọng sướt mướt của cô hôm gặp Khải Nguyên ở quán cà phê cô cũng đủ đoán ra. Đập mạnh lên vai Thiên Dung, Đan Phượng kêu lên:
- Khỉ ơi, mãi ham nhai mấy trái tầm ruột ta quên hỏi tội của nhà ngươi. Thiên Dung phì cười. Biết Đan Phượng khoái tầm ruột nên cô đã phóng đến nhà với một bịch thật lớn có cả ớt tươi giã nhỏ trộn muối (ái chà. Thèm quá) hòng mong nó vì mê ăn sẽ quên mất tội của cô, không ngờ nhỏ bạn cô vẫn còn tỉnh táo.
Giọng cô tỉnh bơ:
- Ta có lỗi gì đâu?
Đan Phượng chống tay lên hông:
- Hắn là ai?
Thiên Dung trề môi:
- Đừng có quá nhiều tưởng tượng. Đó chỉ là một người… bà con của mình.
Đan Phượng nheo mắt:
- Không qua mắt ta được đâu.
Thiên Dung hất mặt:
- Cứ lấy kính chiếu yêu mà rọi. Tâm hồn ta trong veo.
Đan Phượng hằm hè:
- Thế tại sao nhà ngươi lại tàn nhẫn bỏ mặc ta đứng ngẩn ngơ trước quán cà phê với chục cặp mắt hiếu kỳ của m6ọt lũ thanh niên ? Nếu không vì sức mạnh của tình yêu thì là gì?
Thiên Dung nguýt dài:
- Ta bận đi công chuyện khẩn cấp cho mẹ ta. Ta chưa hỏi tội nhà ngươi về chuyện trễ hẹn là con may đấy.
Đan Phượng nhíu mày:
- Chuyện… khẩn cấp gì thế? Thiên Dung cười. Thật đúng không khác gì một cuộc hỏi cung. Cô lắc đầu cười trừ:
- Nói sang chuyện khác đi. Đan Phượng khúc khích:
- Đâu có dễ như thế. Kể ra anh chàng cũng khá. Tám điểm. Thiên Dung che miệng cười. Nếu cho điểm, cô sẵn sàng cho Khải Nguyên một con zéro. Thật tình cô chưa gặp tên đàn ông nào đáng ghét như anh ta cả. Đan Phượng giọng vui vẻ:
- Khi nào thì nhà ngươi giới thiệu ta và anh chàng đó làm quen với nhau đây. Thiên Dung nghiêm nét mặt:
- Không biết ta nói nhà người có tin không. Khải Nguyên và ta ghét nhau kinh khủng. Thật tình ta chưa ghét ai như ghét Khải Nguyên.
Đan Phượng thắc mắc:
- Thế thì tại sao nhà người lại ngồi lên xe của… Khải Nguyên?
Thiên Dung xụ mặt:
- Hôm đó ta bị điên.
Đan Phượng tròn mắt nhìn Thiên Dung. Cô không hiểu tại sao Thiên Dung lại nói như thế. Cũng có thể là Thiên Dung đang giận anh chàng… bồ của nó nên nói như thế cũng nên.
Phẩy tay, Thiên Dung đề nghị:
- Tụi mình đi dạo phố đi.
Chỉ vào chiếc dĩa trước mặt, giọng Đan Phượng tiếc rẻ:
- Còn mớ tầm ruột này?
Thiên Dung cười:
- Cho vào tủ lạnh, lát nữa nhà ngươi nhâm nhi một mình.
Đan Phượng khúc khích:
- Có lý. Thế mà chỉ chút nữa ta đã cho vào sọt rác. Thiên Dung và Đan Phượng cười xang. Chỉ một lát sau, hai cô đã có mặt trên phố… Cơn mưa giông đầu mua đã làm cho Thiên Dung cảm sốt. Ngỡ là xoàng như do vì cùng Đan Phượng ngấm nước mưa quá lâu nên Thiên Dung cảm nặng phải vào bệnh viện.
Đặt ống nghe xuống bàn, Vũ Tuấn quay lại nói với bà Mỹ Thường :
- Thiên Dung đã bị nhiễm lạnh, dì ạ.
Bà Mỹ Thường giọng lo lắng:
- Có sao không cháu?
Vũ Tuấn trấn an:
- Không nguy hiểm nhưng cần điều dưỡng ở bênh viện khoảng mấy ngày. Đang nằm im trên giường bệnh, Thiên Dung kêu lên:
- Không. Con không muốn nằm bênh viện lâu như thế đâu. Con chỉ muốn về nhà thôi. Bà Mỹ Thường nghiêm giọng:
- Thiên Dung… Con không được cãi lời anh Vũ Tuấn. Dù sao anh ấy cũng là bác sĩ trực tiếp điều trị cho con.
Vũ Tuấn trầm giọng:
- Thiên Dung à… Muốn mau lành bệnh, Thiên Dung phải chịu khó điều trị. Mười ngày cũng không lâu đâu, thời gian trôi qua rất nhanh. Ngược lại với những gì Vũ Tuấn đã nói, Thiên Dung thấy rằng không có gì chán ngắt hơn là đợi thời gian chậm rãi trôi đi.
Cô nằm viện đã được ba ngày. Trong bà ngày này, hầu như Vũ Tuấn luôn luôn xuất hiện bên cạnh cô. Anh lo lắng cho cô đủ điều, khiến cô cảm thấy thật là khó xử khi cứ phải cau có với anh.
Đang nằm chong mắt nhìn lên trần nhà, chợt Thiên Dung giật mình vì m6ọt giọng nói quen thuộc vang lên:
- Thế Quân… Em đi đâu đây?
- Bộ hị Phi Nga làm ở bệnh viện này hả?
- Ra trường chị được về đây ngay. Còn em, em đi thăm ai à? Thế Quân giọng rổn rảng:
- Dạ… Em thăm chị Thiên Dung. Thiên Dung giật thót người. Cô không biết vì sao Thế Quân lại biết cô nằm bệnh viện. Còn Phi Nga, Thiên Dung không hề biết là cô ta làm việc ở đây.
Giọng Phi Nga ngọt sắc:
- Hôm nay chị trực phòng bênh này, có gì em liên hệ với chị. Mở cửa. Thiên Dung mở to mắt. Trongchiếc blouse trắng, Phi Nga lạnh lùng nhìn cô. Sau lưng Phi Nga là Thế Quân.
Lao đến bên Thiên Dung, Thiế Quân giọng xôn xao:
- Chị bị bệnh thế mà mấy hôm nay em không biết.
Thiên Dung vội hỏi:
- Ai nói với em là chị nằm bệnh viện?
Thế Quân cười hiền:
- Em đến nhà tìm chị, nghe chị bếp nói lại mới biết. Thế chị thấy trong người có khỏe không?
Thiên Dung mỉm cười:
- Chị gần được về nhà rồi. Nãy giờ nhìn Thế Quân và Thiên Dung nói chuyện thân mật với nhau, Phi Nga cảm thấy ganh tị.
Dù rằng lúc Khải Nguyên và cọ đang còn yêu nhau, cô chưa bao giờ thèm quan tâm đến cậu nhóc của Khải Nguyên nhưng giờ đây nhìn thấy Thế Quân thân mật với Thiên Dung cô vẫn cảm thấy tức tối.
Lật lập tập hồ sơ bệnh án đang cầm trên tay, Phi Nga giọng hách dịch:
- Ai là bệnh nhân Thiên Dung đây?
Thiên Dung ỉu xìu:
- Tôi…
Phi Nga hất hàm:
- Nhập viện lúc nào?
Thiên Dung bặm môi:
- Cách đây ba ngày.
Phi Nga nheo mắt:
- Ăn uống như thế nào?
Thiên Dung trầm giọng:
- Bình thường.
Phi Nga nhướng mày:
- Thế nào là bình thường? Có hiểu chế độ ăn như thế nào mới được xem là bình thương không? Ngay cả tôi là bác sĩ mà vẫn chưa có thể nói cách chính xác thế nào là một chế độ ăn… bình thường đấy.
Thiên Dung nhìn thẳng vào mặt Phi Nga. Cô biết là Phi Nga đang tìm cách kiếm chuyện với cô. Cô ta đang ghen. Khổ thay, nếu cô ta biết là cô ghét Khải Nguyên đến thế nào có lẽ cô ta đã không hằn học với cô như thế.
Giọng Thiên Dung thản nhiên:
- Bình thường có nghĩa là mỗi ngày đúng 2400 calori, tính theo tiêu chuẩn quốc tế. Phi Nga cười nhạt. Về khoản đối đáp cô quên Thiên Dung vốn thuộc loại siêu hạng. Cô hằm hè hỏi:
- Giấc ngủ như thế nào?
Thiên Dung hắng giọng:
- Bình thường.
Lại bình thường. Sao cô ghét chữ… bình thường phát ra ừ miệng con nhỏ này quá. Cái gì nó cũng xem là bình thuòng, vì thế mới có chuyện ngồi tỉ tê nói chuyện cả buổi với Khải Nguyên rồi nhảy lên xe của anh thật tỉnh bơ. Bất chấp sự tức tối đến điên người của cô.
Tất cả với nó đều… bình thường!
Cô nheo mắt:
- Bệnh nhân trả lời rõ ràng! Bắt đầu ngủ từ lúc mấy giờ đến mấy giờ. Giấc ngủ có sâu không?
- Khoảng tư mười giờ tối đến sáu giờ sáng…
Phi Nga cắt ngang:
- Nói chính xác. Không sai số. Không có khoảng… khoảng… gì cả…
Thế Quân xen vào:
- Khi ngủ rồi, làm sao biết chính xác là mình… bắt đầu ngủ lúc mấy giờ.
Phi Nga quát:
- Em đứng sang một bên coi. Tôi đang làm việc với bệnh nhan.
Thiên Dung dẩu môi:
- Tôi đâu có… đeo đồng hồ nên đâu biết mấy giờ. Phi Nga hằn học:
- Không biết thì phải hỏi. Thiên Dung thản nhiên đáp:
- Tại sao không có ai dặn tôi phải… tự mình canh thử mình ngủ lúc mấy giờ. Nếu tôi không trả lời được cũng chẳng phải là chuyện lạ. Phi Nga cao giọng:
- Được rồi. Kể từ hôm nay, cô phải cho tôi biết thật cụ thể về chế độ ăn ngủ của cô. Thiên Dung nhướng mày:
- Tôi thấy cũng hơi kỳ kỳ. Lần trước mẹ tôi nằm bệnh viện không có bác sĩ nào… bắt nhớ thật chi li như bác sĩ cả.
Phi Nga nheo đuôi mắt:
- Nếu không thích ứng được hì xin xuất viện, về nhà tự điều trị lấy. Đã nhập viện, cô phải tuân thù mọi yêu cầu của bác sĩ.
Thế Quân trợn mắt hết nhìn Phi Nga lại quay sang nhìn Thiên Dung. Cậu không thể hiểu được tại sao lại xảy ra chiên tránh giữa hai người. Phi Nga hách dịch phẩy tay:
- Bệnh nhân nằm xuống giùm tôi đi. Tôi khám. Thiên Dung lẳng lặng nằm xuống giường. Cô mở to mắt nhìn Phi Nga. Trong chiếc áo blouse, Phi Nga vẫn đẹp lộng lẫy với khuôn mặt được trang điềm thật công phu trau chuốt. Chỉ có ánh mắt là lạnh buốt, lạnh đến mức tàn nhẫn.
Rà ống nghe trên ngực Thiên Dung, Phi Nga cau có:
- Hít thở thật sâu vào. Thiên Dung vội làm theo lệnh của cô nhưng Phi Nga lại cằn nhằn:
- Đâu phải là một đứa con nít mà phải nói nhiều. Cô không biết hít thở như thế nào là sâu à?
Nuốt cục tức xuống cổ, Thiên Dung dài giọng:
- Cũng biết… sơ sơ. Phi Nga quát khẽ:
- Hít thật sâu coi. Chừng như chướng mắt, Thế Quân bỗng xen vào:
- Chị Phi Nga, chị Thiên Dung là người quen của em đó. Quay lại nhìn Thế Quân bằng đúng một góc đuôi mắt, Phi Nga nói giọng mũi:
- Người quen thì sao? Ít nhất cô ta cũng phải biết làm theo mệnh lệnh của bác sĩ chứ. Vào bênh viện, tất cả mọi bệnh nhân đều bình đẳng tôi không thiên vị ai cả. Quen hay lạ cũng thế thôi. Thiên Dung nhìn thẳng vào đôi mắt kẻ chì xanh long lanh của Phi Nga:
- Cô làm ở đây à ? Thế mà tôi cứ ngỡ là cô đang làm ở… khoa thẩm mỹ chứ. Không ngờ lại điều trị cho tôi. Hơi quê vì Thiên Dung nhắc lại chuyện cũ, Phi Nga nói qua kẻ răng:
- Chưa có một khoa thẩm mỹ cho ra hồn, vì thế tôi… không muốn về chứ không phải người ta bác bỏ nguyện vọng của tôi như cô nghĩ đâu. Thiên Dung mỉm cười với vẻ chế nhạo:
- Tôi có nghĩ gì đâu. Tôi chỉ mong được đối xử như những bệnh nhân khác. Phi Nga quát:
- Đòi hỏi nhiều quá.
Chống tay ngồi dậy, Thiên Dung giọng chán nản:
- Bác sĩ khám xong chưa?
Phi Nga nheo mắt:
- Chi vậy?
Thiên Dung nhướng mày:
- Tôi muôn gặp bác sĩ trưởng khoa.
Phi Nga cười nhạt:
- Thế cô có muốn mau lành bệnh không?
Thiên Dung so vai:
- Không ai muốn nằm lâu trong bệnh viện cả. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi phải im lặng để người kh1c muốn làm gì thì làm. Tôi cần gặp bác sĩ trưởng khoa ngay bây giờ. Biết là Thiên Dung không dọa suống, Phi Nga đổi giọng:
- Bác sĩ trưởng khoa không có thì giờ tiếp khách đâu. Cô năm nghỉ đi, lát nữa tôi bảo y tá xuống đo huyết áp cho cô. Có cân gì, cô cứ nói với tôi. Dù gì, cô với tôi cũng… không xa lạt nhau. Có gì cũng đễ thông cảm.
Thiên Dung băm môi:
- Tôi muốn gặp bác sĩ trưởng koa chỉ để… mượn cái đồng hồ đặc biệt, đo giờ ngủ. Phi Nga nhún vai. Cô sập mạnh cửa phòng khi đi ra ngoài… Thế Quân buông người ngồi xuống ghế. Cả Thiên Dung và cậu đều rũ ra cười.
Giọng Thế Quân vui vẻ:
- Lúc nãy chị làm em run muốn chết.
Thiên Dung mỉm cười:
- Sao lại sợ chứ?
- Thế Quân gãi đầu:
- Chị Phi Nga là bác sĩ mà. Rừng nào cọp đó.
Thiên Dung nheo mũi:
- Nếu cô ta là cọp, chị sẽ là ngươi thợ săn. Câu nói đùa của Thiên Dung làm Thế Quân khoái trá. Cậu liền phá lên cười ngặt nghẽo. Chợt có tiếng gõ cửa thật mạnh và giọng Phi Nga hách dịch :
- Này… trật tự đi. Bệnh viện chứ không phải là cái chợ… hay công viên. Thế Quân bụm lấy miệng. Hai vai cậu cứ rung lên.
Phi Nga cười nhạt:
- Em không tin. Anh có thể cặp bồ với bất cứ cô gái nào, nhưng với Thiên Dung thì không.
Câu nói của Phi Nga làm Thiên Dung tự ái kinh khủng. Nếu theo cách nói chuyện của Phi Nga thì coi bộ không đáng một xu. Đã thế, cô sẽ tham gia vào vở kịch hạng… bét của Khải Nguyên mới dựng lên. Phi Nga tha hồ mà ghen.
Khải Nguyên nhún vai. Liếc nhìn đồng hồ, anh trầm giọng:
- Xin lỗi, tôi và Thiên Dung phải đi ngay bây giờ.
Nói xong anh liền đứng dậy. Thật bất ngờ ngoài cả sự tưởng tượng của Thiên Dung (cho dù cô có nằm mơ), Khải Nguyên bỗng nắm tay cô giọng dịu dàng:
- Chúng ta đi, Thiên Dung…
Cảm giác mà Thiên Dung có được là cô bị lôi đi theo Khải Nguyên như một cái máy không hơn không kém. Không, cô như một kẻ mộng du thì đúng hơn.
Khải Nguyên nổ máy chiếc Freeway. Thiên Dung lật đật ngồi lên yên xe của anh. Trước khi chiếc xe lao đi, cô chỉ còn kịp nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên tột độ của Đan Phượng.
Không biết nhỏ bạn thân của cô xuất hiện từ lúc nào. Chỉ thấy đôi mắt của nó mở to, sững sốt khi thấy cô và Khải Nguyên cùng vi vút trên một chiếc xe.
Khải Nguyên cho chiếc Freeway chạy thật nhanh. Chồm qua vai anh, nhìn vào kim đồng hồ Thiên Dung hét lên:
- Anh điên rồi sao?
Khải Nguyên nhún vai. giọng anh cuốn theo gió:
- Nếu sợ rơi xuống đất, chịu khó ôm tôi đi.
Thiên Dung mím môi lại. Cô rất yêu đời. Nhưng nếu phải choàng tay qua hông một tên đàn ông, nhất là một tên đàn ông như Khải Nguyên thì cô thà chết còn hơn.
Cô thúc mạnh cùi chỏ vào lưng Khải Nguyên:
- Dừng xe lại!
Khải Nguyên giọng khiêu khích:
- Tôi sẽ chạy cho đến khi nào cạn xăng mới thôi. Cách đây nửa giờ đồng hồ, tôi vừa mới đổ đầy bình đấy.
Thiên Dung kêu lên:
- Anh điên chưa. Nếu anh không dừng xe, tôi nhảy xuống đấy.
Khải Nguyên tặc lưỡi:
- Tôi biết là cô chỉ dám dọa xuông thôi. Khi nãy cô đã nói là cô đang rất yêu đời mà. Nếu nhảy xuống, không chừng cô lại bị băng bột như tôi đấy.
Giọng cô tức tối:
- Tôi không dọa xuông đâu.
Khải Nguyên cười lớn:
- Đừng gào lên như thế. Cô không thấy là những người đi đườn đang nhìn ca hai ta sao?
Thiên Dung hét:
- Cái gì mà… cả hai ta? Làm như anh là… bồ của tôi cũng không bằng.
Khải Nguyên tỉnh bơ:
- Tôi không dám cặp bồ với cô đâu. Cô dữ như cọp.
Thiên Dung hằm hè:
- Thế anh nghĩ là tôi có thể yêu một tên đàn ông cà chớn như anh sao?
Khải Nguyên trêu già:
- Trên cuộc đời này, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Thiên Dung giân muốn khóc. Cô đúng là điên rồ. Bỗng dưng bị tên đàn ông đá lạnh này nhận vơ là bạn gái trước mặt người tình cũ của anh ta rồi nhảy lên xe của anh ta và bị anh ta hành hạ.
Bắm chặt vào yên xe, Thiên Dung mím chặt môi. Nếu cô chết vì tên đàn ông cao ngạo này thì lãng nhách quá. Nhưng để cho hắn cười nhạo vào mặt cô thì không có gì tức hơn.
- Dừng xe lại ngay!
- Không…Cố kìm những giọt nước mắt tức tối chực tuôn ra, Thiên Dung cắn thật mạnh vài vai Khải Nguyên.
- Ôi…
Khải Nguyên loạng choạng tay lái. Chỉ suýt chút xíu nữa chiếc Freeway đã đâm vào một gốc cây trên đường. Anh vội dừng xe lại, ôm lấy vai rên rỉ:
- Sao cô dữ quá vậy? Nhảy ra khỏi xe, Thiên Dung hất hàm tuyên bố:
- Anh biết rồi đó, không phải hoàn toàn là lỗi của tôi. Dù đang đau, Khải Nguyên vẫn cố chọc tức:
- Nhưng hoàn toàn là… răng của cô. Sắc hơn cả răng cá sấu. Thiên Dung giậm chân:
- Anh là một tên đàn ông đáng ghét nhất mà tôi gặp. Khải Nguyên nhướng mày:
- Thế cô nghĩ là mình oách lắm sao. Cô là một cô gái không hề có chút xíu… nữ tính. Thiên Dung ngẩn người nhìn Khải Nguyên. Đó là câu nói đau nhất từ trước đến nay anh dành cho cô. Không nữ tính. Chính Hữu Phong và Phi Nga cũng đã nói như thế. giá như anh hê cô xấu như ma le có lẽ cô còn đỡ âm1 ức hơn. Liếc nhìn vẻ mặt giận hờn của Thiên Dung, Khải Nguyên cao giọng:
- Lên xe tôi cở về.
Thiên Dung cố nuốt ngược những giọt nước mắt:
- Mặc tôi. Anh đi đi.
Khải Nguyên tặc lưỡi:
- Lên xe đi. Đừng bướng nữa.
Thiên Dung sẵng giọng:
- Tôi đã nói mà mặc kệ tôi mà. Khải Nguyên nhún vai:
- Cô không thể đào ra ở đây một chiếc tắc xi đạu. Đây là hương lộ Ở ngoại ô, không thể bói ra một chiếc tắc xi cho dù cô có chờ đến sáng. Nhìn như xoáy vào mắt Khải Nguyên, Thiên Dung hắng giọng:
- Tôi thà đi bộ chứ không chấp nhận ngồi lên xe của anh. Giọng Khải Nguyên khiêu khích:
- Cô chê chiếc Freeway này à ? Xin thưa với cô nương, giá của nó không kém chiếc Spacy màu trắng của cô đâu. Đúng là một tên đàn ông xảo quyệt, cố tình hiểu sai ý của cô và chọc cô nổi giận.
Thiên Dung hét lên:
- Anh đi đi. Thật tôi chưa căm thù ai như anh. Khải Nguyên cươi và nổ máy. Chỉ một lát sau, chiếc Freeway của anh mất hút cuối con đường.
Thiên Dung nhìn tới nhìn lui một hồi. Đúng là cô phạc phước.Phải chi Khải Nguyên chở Phi Nga và… thả cô bồ cũ của anh ta ở chốn hẻo lánh này thì đúng hơn. Phi Nga đáng được đối xử như thế sau những gì cô đã gây ra cho Khải Nguyên.
Còn cô, thật là đáng giận. Tự dưng cô biến thành… bồ của Khải Nguyên rồi bị anh ta thả ở đây. Mà không biết rồi đây Đan Phượng có chịu tin cô nếu cô kể lại mọi chuyện hay không nữa. Cứ nhìn vào mặt nó lúc nãy, cô cũng đủ hiểu nó sững sốt cỡ nào.
Đi bộ một hồi, Thiên Dung phải công nhận là Khải Nguyên nói đúng. Tìm một chiếc tắc xi ở đây coi bộ còn khó hơn đi lên sao hỏa. Cô chỉ còn biết vừa lê gót vừa than thân trách phận.
Thôi cũng đành hy vọng là biết đâu cô lại đón được xe. Đang đếm bước, Thiên Dung bỗng giật mình vì tiếng cười vang lên sau lưng. Quay đầu lại, mắt cô tối sầm lại. Khải Nguyên đang dắt bộ chiếc Freeway sau lưng cô.
Không lẽ anh ta có tài… độn thổ? Rõ ràng cô đã thấy anh ta phóng xe chạy như bay. Không cần phải nghĩ ngợi lâu, Thiên Dung chợt hiểu là Khải Nguyên đã nấp vào một bụi cây nào đó chờ cô đi ngang qua rồi bất thần xuất hiện. Cô bặm môi với vẻ ấm ức. Nếu biết có Khải Nguyên đi sau lưng, lúc nãy cô đã tranh thủ rủa anh một hồi cho… đã miệng.
Đuổi kịp cô, Khải Nguyên ra lệnh:
- Lên xe, tôi chở về.
Thiên Dung hằm hè:
- Tôi không quen biết anh.
Khải Nguyên nháy mắt:
- Nhưng… thằng cu Rôn em tôi lại thân quen với cô. Nhắc đến Thế Quân lúc này chỉ làm cho Thiên Dung thêm giận. Nếu biết có một ngày như thế này xảy ra, hôm đó cô đã sẵn sàng dắt chiếc Spacy đi đến tận cùng… quả đất chứ không ghé vào nhà của Thế Quân. Không biết tại sao trên đời này lại có một tên đàn ông cao ngạo đáng ghét như Khải Nguyên (ấy chết. Đừng ghét nha. “ghét của nào trời trao của đó” đó).
Cô quát lên:
- Tôi cũng không quen với nó.
Khải Nguyên cười :
- Nếu Thế Quân nghe cô nói thế, không chừng nó sẽ… khóc đấy. Cô là thần tượng của nó, nó đã nhắc đến cô. Đến tối, nó cũng không cho tôi và nội yên.
Cô gắt gỏng:
- Anh đi đi. Đừng tưởng rằng tôi sẽ ngồi lên chiếc xe của anh mà lầm. Khải Nguyên hạ giọng:
- Gần tối rồi, cô có thấy không ? Nếu cô không lên xe tôi chở về, lát nữa… gặp ma đừng sợ.
Đúng là không có một con người nào ác độc ơn. Chọc giận cô chưa đủ, anh ta còn muốn làm cho cô hoảng sợ.
Thiên Dung nói cứng:
- Người còn đáng sợ hơn ma.
Khải Nguyên cười:
- Nhưng nơi đây có nhiều câu chuyện hoang tưởng ly kỳ lắm. Thiên Dung xanh mặt. Thật ra cô nhát như thỏ đế. Đan Phượng đã nhiều lần cười nhạo cô về chuyện này. Nhưng không lẽ cô… ngồi lên xe Khải Nguyên. Ôi, giữa sợ và sự kiêu ngạo cô không biết mình nên chọn thứ nào. Khải Nguyên cố nhịn cười. Nổ máy chiếc Freeway, anh trâm2 giọng bảo:
- Nếu cô ghét tôi đến mức không muốn ngồi cùng xe, cô có thể tự lái chiếc xe về m6ọt mình. Nhìn cồng kềnh như thế nhưng chiếc xe này dễ lái thôi, cũng như chiếc Spacy của cô.
Thiên Dung mở to mắt:
- Thế còn anh?
Khải Nguyên tỉnh tỉnh:
- Đi bộ, nếu cô thích được nhìn thấy tôi el6 gót khoảng chục cây số. Biết đâu điều đó sẽ làm cho cô vừa lòng. Thở dài, Thiên Dung ngồi sau lưng Khải Nguyên sau khi anh tỉnh tỉnh nổ máy. Đó là cách mà cô đành chọn lựa…Nhón một trái tầm ruột cho vào miệng, Đan Phượng lép nhép :
- Thế là toi mất đá cưới của ông anh họ tao, Thiên Dung ạ. Không khỏi ngạc nhiên, Thiên Dung tròn mắt:
- Có chuyện gì?
Đan Phượng nhún vai:
- Cái bà bác sĩ của ổng quyết định hoãn đám cưới. Vừa thi ra trường xong, ổng nhờ mấy người quen biết lo cho bả được về làm ở bệnh viện trung tâm. Cứ ngỡ là sẽ tổ chức cưới ngay nhưng đùng một cái, cô nàng hoãn đám cười vô thời hạn.
Thiên Dung tò mò:
- Họ giận nhau sao?
Đan Phượng dẩu môi:
- Nghe anh Hữu Phong nói là bà Phi Nga dạo này có vẻ sao sao khó hiều. Không hề giận, nhưng hình như tình cảm có thay đổi.
Phun hạt tầm ruột xuống đất. Thiên Dung cười:
- Thế nhà ngươi có tiếc bà chị dâu hụt không?
Đan Phượng tặc lưỡi:
- Đời nào. Thú thật với nhà người, mỗi lần nhìn bả õng ẹo ta thấy phát mệt. Còn ông anh học của tao, ta cũng không khoái. Thiên Dung bặm môi lại. Cô đoán ra lý do Phi Nga chưa chịu tổ chức kết hôn với ông anh Đa Phượng. Cứ theo giọng sướt mướt của cô hôm gặp Khải Nguyên ở quán cà phê cô cũng đủ đoán ra. Đập mạnh lên vai Thiên Dung, Đan Phượng kêu lên:
- Khỉ ơi, mãi ham nhai mấy trái tầm ruột ta quên hỏi tội của nhà ngươi. Thiên Dung phì cười. Biết Đan Phượng khoái tầm ruột nên cô đã phóng đến nhà với một bịch thật lớn có cả ớt tươi giã nhỏ trộn muối (ái chà. Thèm quá) hòng mong nó vì mê ăn sẽ quên mất tội của cô, không ngờ nhỏ bạn cô vẫn còn tỉnh táo.
Giọng cô tỉnh bơ:
- Ta có lỗi gì đâu?
Đan Phượng chống tay lên hông:
- Hắn là ai?
Thiên Dung trề môi:
- Đừng có quá nhiều tưởng tượng. Đó chỉ là một người… bà con của mình.
Đan Phượng nheo mắt:
- Không qua mắt ta được đâu.
Thiên Dung hất mặt:
- Cứ lấy kính chiếu yêu mà rọi. Tâm hồn ta trong veo.
Đan Phượng hằm hè:
- Thế tại sao nhà ngươi lại tàn nhẫn bỏ mặc ta đứng ngẩn ngơ trước quán cà phê với chục cặp mắt hiếu kỳ của m6ọt lũ thanh niên ? Nếu không vì sức mạnh của tình yêu thì là gì?
Thiên Dung nguýt dài:
- Ta bận đi công chuyện khẩn cấp cho mẹ ta. Ta chưa hỏi tội nhà ngươi về chuyện trễ hẹn là con may đấy.
Đan Phượng nhíu mày:
- Chuyện… khẩn cấp gì thế? Thiên Dung cười. Thật đúng không khác gì một cuộc hỏi cung. Cô lắc đầu cười trừ:
- Nói sang chuyện khác đi. Đan Phượng khúc khích:
- Đâu có dễ như thế. Kể ra anh chàng cũng khá. Tám điểm. Thiên Dung che miệng cười. Nếu cho điểm, cô sẵn sàng cho Khải Nguyên một con zéro. Thật tình cô chưa gặp tên đàn ông nào đáng ghét như anh ta cả. Đan Phượng giọng vui vẻ:
- Khi nào thì nhà ngươi giới thiệu ta và anh chàng đó làm quen với nhau đây. Thiên Dung nghiêm nét mặt:
- Không biết ta nói nhà người có tin không. Khải Nguyên và ta ghét nhau kinh khủng. Thật tình ta chưa ghét ai như ghét Khải Nguyên.
Đan Phượng thắc mắc:
- Thế thì tại sao nhà người lại ngồi lên xe của… Khải Nguyên?
Thiên Dung xụ mặt:
- Hôm đó ta bị điên.
Đan Phượng tròn mắt nhìn Thiên Dung. Cô không hiểu tại sao Thiên Dung lại nói như thế. Cũng có thể là Thiên Dung đang giận anh chàng… bồ của nó nên nói như thế cũng nên.
Phẩy tay, Thiên Dung đề nghị:
- Tụi mình đi dạo phố đi.
Chỉ vào chiếc dĩa trước mặt, giọng Đan Phượng tiếc rẻ:
- Còn mớ tầm ruột này?
Thiên Dung cười:
- Cho vào tủ lạnh, lát nữa nhà ngươi nhâm nhi một mình.
Đan Phượng khúc khích:
- Có lý. Thế mà chỉ chút nữa ta đã cho vào sọt rác. Thiên Dung và Đan Phượng cười xang. Chỉ một lát sau, hai cô đã có mặt trên phố… Cơn mưa giông đầu mua đã làm cho Thiên Dung cảm sốt. Ngỡ là xoàng như do vì cùng Đan Phượng ngấm nước mưa quá lâu nên Thiên Dung cảm nặng phải vào bệnh viện.
Đặt ống nghe xuống bàn, Vũ Tuấn quay lại nói với bà Mỹ Thường :
- Thiên Dung đã bị nhiễm lạnh, dì ạ.
Bà Mỹ Thường giọng lo lắng:
- Có sao không cháu?
Vũ Tuấn trấn an:
- Không nguy hiểm nhưng cần điều dưỡng ở bênh viện khoảng mấy ngày. Đang nằm im trên giường bệnh, Thiên Dung kêu lên:
- Không. Con không muốn nằm bênh viện lâu như thế đâu. Con chỉ muốn về nhà thôi. Bà Mỹ Thường nghiêm giọng:
- Thiên Dung… Con không được cãi lời anh Vũ Tuấn. Dù sao anh ấy cũng là bác sĩ trực tiếp điều trị cho con.
Vũ Tuấn trầm giọng:
- Thiên Dung à… Muốn mau lành bệnh, Thiên Dung phải chịu khó điều trị. Mười ngày cũng không lâu đâu, thời gian trôi qua rất nhanh. Ngược lại với những gì Vũ Tuấn đã nói, Thiên Dung thấy rằng không có gì chán ngắt hơn là đợi thời gian chậm rãi trôi đi.
Cô nằm viện đã được ba ngày. Trong bà ngày này, hầu như Vũ Tuấn luôn luôn xuất hiện bên cạnh cô. Anh lo lắng cho cô đủ điều, khiến cô cảm thấy thật là khó xử khi cứ phải cau có với anh.
Đang nằm chong mắt nhìn lên trần nhà, chợt Thiên Dung giật mình vì m6ọt giọng nói quen thuộc vang lên:
- Thế Quân… Em đi đâu đây?
- Bộ hị Phi Nga làm ở bệnh viện này hả?
- Ra trường chị được về đây ngay. Còn em, em đi thăm ai à? Thế Quân giọng rổn rảng:
- Dạ… Em thăm chị Thiên Dung. Thiên Dung giật thót người. Cô không biết vì sao Thế Quân lại biết cô nằm bệnh viện. Còn Phi Nga, Thiên Dung không hề biết là cô ta làm việc ở đây.
Giọng Phi Nga ngọt sắc:
- Hôm nay chị trực phòng bênh này, có gì em liên hệ với chị. Mở cửa. Thiên Dung mở to mắt. Trongchiếc blouse trắng, Phi Nga lạnh lùng nhìn cô. Sau lưng Phi Nga là Thế Quân.
Lao đến bên Thiên Dung, Thiế Quân giọng xôn xao:
- Chị bị bệnh thế mà mấy hôm nay em không biết.
Thiên Dung vội hỏi:
- Ai nói với em là chị nằm bệnh viện?
Thế Quân cười hiền:
- Em đến nhà tìm chị, nghe chị bếp nói lại mới biết. Thế chị thấy trong người có khỏe không?
Thiên Dung mỉm cười:
- Chị gần được về nhà rồi. Nãy giờ nhìn Thế Quân và Thiên Dung nói chuyện thân mật với nhau, Phi Nga cảm thấy ganh tị.
Dù rằng lúc Khải Nguyên và cọ đang còn yêu nhau, cô chưa bao giờ thèm quan tâm đến cậu nhóc của Khải Nguyên nhưng giờ đây nhìn thấy Thế Quân thân mật với Thiên Dung cô vẫn cảm thấy tức tối.
Lật lập tập hồ sơ bệnh án đang cầm trên tay, Phi Nga giọng hách dịch:
- Ai là bệnh nhân Thiên Dung đây?
Thiên Dung ỉu xìu:
- Tôi…
Phi Nga hất hàm:
- Nhập viện lúc nào?
Thiên Dung bặm môi:
- Cách đây ba ngày.
Phi Nga nheo mắt:
- Ăn uống như thế nào?
Thiên Dung trầm giọng:
- Bình thường.
Phi Nga nhướng mày:
- Thế nào là bình thường? Có hiểu chế độ ăn như thế nào mới được xem là bình thương không? Ngay cả tôi là bác sĩ mà vẫn chưa có thể nói cách chính xác thế nào là một chế độ ăn… bình thường đấy.
Thiên Dung nhìn thẳng vào mặt Phi Nga. Cô biết là Phi Nga đang tìm cách kiếm chuyện với cô. Cô ta đang ghen. Khổ thay, nếu cô ta biết là cô ghét Khải Nguyên đến thế nào có lẽ cô ta đã không hằn học với cô như thế.
Giọng Thiên Dung thản nhiên:
- Bình thường có nghĩa là mỗi ngày đúng 2400 calori, tính theo tiêu chuẩn quốc tế. Phi Nga cười nhạt. Về khoản đối đáp cô quên Thiên Dung vốn thuộc loại siêu hạng. Cô hằm hè hỏi:
- Giấc ngủ như thế nào?
Thiên Dung hắng giọng:
- Bình thường.
Lại bình thường. Sao cô ghét chữ… bình thường phát ra ừ miệng con nhỏ này quá. Cái gì nó cũng xem là bình thuòng, vì thế mới có chuyện ngồi tỉ tê nói chuyện cả buổi với Khải Nguyên rồi nhảy lên xe của anh thật tỉnh bơ. Bất chấp sự tức tối đến điên người của cô.
Tất cả với nó đều… bình thường!
Cô nheo mắt:
- Bệnh nhân trả lời rõ ràng! Bắt đầu ngủ từ lúc mấy giờ đến mấy giờ. Giấc ngủ có sâu không?
- Khoảng tư mười giờ tối đến sáu giờ sáng…
Phi Nga cắt ngang:
- Nói chính xác. Không sai số. Không có khoảng… khoảng… gì cả…
Thế Quân xen vào:
- Khi ngủ rồi, làm sao biết chính xác là mình… bắt đầu ngủ lúc mấy giờ.
Phi Nga quát:
- Em đứng sang một bên coi. Tôi đang làm việc với bệnh nhan.
Thiên Dung dẩu môi:
- Tôi đâu có… đeo đồng hồ nên đâu biết mấy giờ. Phi Nga hằn học:
- Không biết thì phải hỏi. Thiên Dung thản nhiên đáp:
- Tại sao không có ai dặn tôi phải… tự mình canh thử mình ngủ lúc mấy giờ. Nếu tôi không trả lời được cũng chẳng phải là chuyện lạ. Phi Nga cao giọng:
- Được rồi. Kể từ hôm nay, cô phải cho tôi biết thật cụ thể về chế độ ăn ngủ của cô. Thiên Dung nhướng mày:
- Tôi thấy cũng hơi kỳ kỳ. Lần trước mẹ tôi nằm bệnh viện không có bác sĩ nào… bắt nhớ thật chi li như bác sĩ cả.
Phi Nga nheo đuôi mắt:
- Nếu không thích ứng được hì xin xuất viện, về nhà tự điều trị lấy. Đã nhập viện, cô phải tuân thù mọi yêu cầu của bác sĩ.
Thế Quân trợn mắt hết nhìn Phi Nga lại quay sang nhìn Thiên Dung. Cậu không thể hiểu được tại sao lại xảy ra chiên tránh giữa hai người. Phi Nga hách dịch phẩy tay:
- Bệnh nhân nằm xuống giùm tôi đi. Tôi khám. Thiên Dung lẳng lặng nằm xuống giường. Cô mở to mắt nhìn Phi Nga. Trong chiếc áo blouse, Phi Nga vẫn đẹp lộng lẫy với khuôn mặt được trang điềm thật công phu trau chuốt. Chỉ có ánh mắt là lạnh buốt, lạnh đến mức tàn nhẫn.
Rà ống nghe trên ngực Thiên Dung, Phi Nga cau có:
- Hít thở thật sâu vào. Thiên Dung vội làm theo lệnh của cô nhưng Phi Nga lại cằn nhằn:
- Đâu phải là một đứa con nít mà phải nói nhiều. Cô không biết hít thở như thế nào là sâu à?
Nuốt cục tức xuống cổ, Thiên Dung dài giọng:
- Cũng biết… sơ sơ. Phi Nga quát khẽ:
- Hít thật sâu coi. Chừng như chướng mắt, Thế Quân bỗng xen vào:
- Chị Phi Nga, chị Thiên Dung là người quen của em đó. Quay lại nhìn Thế Quân bằng đúng một góc đuôi mắt, Phi Nga nói giọng mũi:
- Người quen thì sao? Ít nhất cô ta cũng phải biết làm theo mệnh lệnh của bác sĩ chứ. Vào bênh viện, tất cả mọi bệnh nhân đều bình đẳng tôi không thiên vị ai cả. Quen hay lạ cũng thế thôi. Thiên Dung nhìn thẳng vào đôi mắt kẻ chì xanh long lanh của Phi Nga:
- Cô làm ở đây à ? Thế mà tôi cứ ngỡ là cô đang làm ở… khoa thẩm mỹ chứ. Không ngờ lại điều trị cho tôi. Hơi quê vì Thiên Dung nhắc lại chuyện cũ, Phi Nga nói qua kẻ răng:
- Chưa có một khoa thẩm mỹ cho ra hồn, vì thế tôi… không muốn về chứ không phải người ta bác bỏ nguyện vọng của tôi như cô nghĩ đâu. Thiên Dung mỉm cười với vẻ chế nhạo:
- Tôi có nghĩ gì đâu. Tôi chỉ mong được đối xử như những bệnh nhân khác. Phi Nga quát:
- Đòi hỏi nhiều quá.
Chống tay ngồi dậy, Thiên Dung giọng chán nản:
- Bác sĩ khám xong chưa?
Phi Nga nheo mắt:
- Chi vậy?
Thiên Dung nhướng mày:
- Tôi muôn gặp bác sĩ trưởng khoa.
Phi Nga cười nhạt:
- Thế cô có muốn mau lành bệnh không?
Thiên Dung so vai:
- Không ai muốn nằm lâu trong bệnh viện cả. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi phải im lặng để người kh1c muốn làm gì thì làm. Tôi cần gặp bác sĩ trưởng khoa ngay bây giờ. Biết là Thiên Dung không dọa suống, Phi Nga đổi giọng:
- Bác sĩ trưởng khoa không có thì giờ tiếp khách đâu. Cô năm nghỉ đi, lát nữa tôi bảo y tá xuống đo huyết áp cho cô. Có cân gì, cô cứ nói với tôi. Dù gì, cô với tôi cũng… không xa lạt nhau. Có gì cũng đễ thông cảm.
Thiên Dung băm môi:
- Tôi muốn gặp bác sĩ trưởng koa chỉ để… mượn cái đồng hồ đặc biệt, đo giờ ngủ. Phi Nga nhún vai. Cô sập mạnh cửa phòng khi đi ra ngoài… Thế Quân buông người ngồi xuống ghế. Cả Thiên Dung và cậu đều rũ ra cười.
Giọng Thế Quân vui vẻ:
- Lúc nãy chị làm em run muốn chết.
Thiên Dung mỉm cười:
- Sao lại sợ chứ?
- Thế Quân gãi đầu:
- Chị Phi Nga là bác sĩ mà. Rừng nào cọp đó.
Thiên Dung nheo mũi:
- Nếu cô ta là cọp, chị sẽ là ngươi thợ săn. Câu nói đùa của Thiên Dung làm Thế Quân khoái trá. Cậu liền phá lên cười ngặt nghẽo. Chợt có tiếng gõ cửa thật mạnh và giọng Phi Nga hách dịch :
- Này… trật tự đi. Bệnh viện chứ không phải là cái chợ… hay công viên. Thế Quân bụm lấy miệng. Hai vai cậu cứ rung lên.
/12
|