CHƯƠNG 12
Thẩm Hạo vén váy Hạ Tiểu Vũ lên, lộ ra cái mông trắng hồng.
Mông của nàng không giống Tần Phỉ Tuyết, mông của nàng càng thêm mượt mà, chỉ là không vểnh lên như Tần Phỉ Tuyết, chẳng qua đều giống nhau, là mông đẹp.
Bàn tay thô ráp của Thẩm Hạo xoay quanh vuốt ve, xúc cảm mỗi một lần, đều đủ để cho hắn phiêu phiêu dục tiên, mông đẹp như vậy, nếu như có thể từ phía sau chạy nước rút một lần, cho dù để cho hắn sống ít một năm, hắn cũng nguyện ý nha.
Tà hỏa lúc trước bị Tần Phỉ Tuyết trêu chọc nổi lên còn chưa tắt hết, hiện tại lại nhìn thấy một đại mỹ nhân như vậy, hắn làm sao có thể không có ý nghĩ bậy bạ kia được.
Hạ Tiểu Vũ có thế nào cũng không nghĩ tới, người đàn ông này lại lớn mật như vậy, lại dám cậy mạnh ăn đậu hũ của nàng. Nàng rất khó chịu, bởi vì mỗi một lần bàn tay kia bơi lội trên người nàng, lại làm cho nàng cảm giác được một cỗ cảm giác kích thích. Nhưng đồng thời, nàng cảm thấy rất xấu hổ, nàng cảm thấy người đàn ông này thực sự là đang làm nhục nàng.
"Cậu, cậu mau cút ra khỏi người tôi "
Hạ Tiểu Vũ vẻ mặt phẫn nộ.
Nàng liều mạng giãy dụa, nhưng bởi vì giãy dụa, mông vểnh kia cũng theo lắc lư theo biên độ lớn, Thẩm Hạo nhìn thấy, phản ứng ở dưới hạ thân trực tiếp đạt tới đỉnh phong.
"Cút, cô gắt gao kẹp vậy, tôi làm sao có thể cút chứ."
Thẩm Hạo hừ lạnh một tiếng, vỗ mông một cái, sau đó liền muốn theo khe chân, thọc tay vào chỗ đó.
Lúc này, Hạ Tiểu Vũ cũng không biết lấy khí lực từ đâu ra, rút tay trở tay tát vào mặt Thẩm Hạo, khiến Thẩm Hạo ngây ngẩn tại chỗ.
Hắn vuốt vuốt cái má bỏng rát, phẫn nộ nhìn Hạ Tiểu Vũ,"Cô có bệnh à?",
"Cậu mới có bệnh, tránh ra "
Hạ Tiểu Vũ đẩy mạnh Thẩm Hạo ra, ngồi ở một bên sửa sang lại quần áo, một bên thở phì phì, bộ dáng có chút đáng yêụ Mà Thẩm Hạo thì đau khổ xoa xoa hai má đau đớn, tức giận, hai người không nói lời nào, thẳng đến khi Tần Phỉ Tuyết trở về.
"Tôi về rồi đây, còn mua một ít đồ ăn khuya, tất cả mọi người cùng ăn với nhau đi."
Tần Phỉ Tuyết đi tới, nhưng Thẩm Hạo và Hạ Tiểu Vũ đều rất ăn ý không để ý tới nàng ấy, nàng ấy có chút kỳ quái nhìn hai người, sau đó bày ra đồ ăn ngon, lại lấy ra một chai rượu vang đỏ đưa cho Thẩm Hạo, nũng nịu nói.
"Tiểu Hạo, dì khí lực nhỏ, mở không được, con giúp dì mở một chút."
Thẩm Hạo nhận lấy, cầm dụng cụ khui rượu kéo mạnh, nắp chai liền mở ra, nhưng bởi vì khí lực quá lớn, một ít rượu rắc ra, trực tiếp rắc lên váy trắng của Hạ Tiểu Vũ.
"Cậu đây là cố ý đúng không?"
Hạ Tiểu Vũ nổi giận ngay tại chỗ.
Vốn không phải cố ý, nhưng nhìn thấy Hạ Tiểu Vũ nổi giận như vậy, Thẩm Hạo cũng không cam lòng yếu thế.
"Không sai, tôi chính là cố ý."
"Cậụ.."
Hạ Tiểu Vũ thật sự là tức giận đến phát khóc, cho tới bây giờ nàng chưa từng gặp qua người nào mặt dày vô sỉ như vậy.
Tần Phỉ Tuyết ngồi ở một bên, nhìn trái nhìn phải, nàng thật sự tò mò lúc trước hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ là hiện tại không tiện hỏi ra miệng, cuối cùng chỉ có thể trấn an Hạ Tiểu Vũ, nói nửa ngày, cuối cùng thật sự bảo Thẩm Hạo nói với nàng một lời xin lỗi tượng trưng mới coi như xong chuyện.
Rượu qua ba tuần, tửu lượng của Hạ Tiểu Vũ không tốt, mang theo một chút say rượu, cầm bộ đồ ngủ của Tần Phỉ Tuyết chui vào phòng tắm. Sau khi cởi quần áo ra, nàng vuốt ve cặρ vú của mình, trong đầu không khỏi nghĩ đến cảnh bàn tay thô ráp của Thẩm Hạo đang nắn bóp ở trên đó
/608
|