Dưới uy thế mạnh mẽ của muôn vàn tia sấm, bốn con quỷ muốn chạy trốn, nhưng lại không thể động đậy được.
Ầm ầm ầm. . . . . . Mười mấy tia sấm hạ xuống, trên con đường cái bỗng dưng vang lên từng tiếng rít gào thảm thiết, khiến tất cả mọi người đều sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
Sấm sét biến mất, bốn con quỷ đã sớm bị đánh hồn phi phách tán.
Tô Vũ không khỏi liếc mắt nhìn Vương đại sư, xem ra người này cũng có chút pháp lực, sau này phải chú ý cẩn thận mới được.
Vương đại sư quay đầu nói với Diệp quản gia: Diệp quản gia, tai hoạ đã được giải trừ, đã có thể tiếp tục lên đường!
Diệp quản gia lấy lại tinh thần, gật đầu với tài xế: Tiểu Ngũ, vương đại sư nói không sao rồi, cậu nhanh chóng đỗ xe lại đi, tiếp tục lên đường, thời gian cũng không còn sớm, đừng để ông chủ phải sốt ruột chờ đợi!
Tài xế hiển nhiên cũng sợ muốn chết, nhưng chỉ có thể run rẩy lên xe, lùi xe trở về từ khe sâu của vực thẩm, trở lại đường lớn.
Tô Vũ, Diệp quản gia lên xe, xe tiếp tục khởi động, lần này, đúng là không còn đụng phải chuyện kì quái nào nữa. Hai tiếng sau, xe vững vàng tiến vào thành phố Tây Giang.
Ngay lập tức, Tô Vũ nhìn thấy một thành phố phồn hoa náo nhiệt, xe đông nghìn nghịt, dòng người như thoi đưa, đèn nê ông đỏ xanh muôn màu muôn vẻ, so với sự yên tĩnh của trấn Thanh Sơn thì nơi này hoàn toàn khác biệt.
Tam tiểu thư, cô chưa từng đi đến thành phố Tây Giang đúng không, không sao, thành phố phồn hoa náo nhiệt này, từ bây giờ sẽ là nơi cô sinh sống. Diệp quản gia nói, híp mắt nở nụ cười, trong lòng suy nghĩ tuy bên ngoài Tô Vũ có mấy phần giống với đại tiểu thư, nhưng thực chất vẫn chưa trải qua sự đời, vẫn còn hiếu kỳ với cảnh đêm thành phố Tây Giang.
Ừm! Tô Vũ nhàn nhạt đáp một tiếng, cô đương nhiên không ngốc, cảm giác được Diệp quản gia luôn lộ ra cảm giác ưu việt, trong lòng không khỏi cười nhạo một tiếng.
Diệp quản gia hiển nhiên không biết, Tô Vũ làm người hai đời, tuy chưa từng thấy qua loại thành phố hiện đại như thế này, nhưng kiếp trước đã đi tới không ít thành phố phồn hoa nhưng bên trong lại thối nát, đối với nơi phồn hoa này cô cũng có chút hiểu biết. Chẳng qua, như vậy cũng được, chỉ cần có thể ở nơi này, cô mới có cơ hội xuất ra bản lĩnh thật sự.
Tam tiểu thư, cô hẳn chưa biết đến Diệp gia chúng ta đúng không! Diệp quản gia bỗng hỏi một câu.
Tô Vũ cười nhạt, nói: Không biết Diệp quản gia có thể nói một chút không, tôi vẫn chưa biết rõ về Diệp gia cho lắm!
Diệp quản gia rất hài lòng với biểu hiện của Tô Vũ, bắt đầu nói: Tam tiểu thư, thành phố Tây Giang có tứ đại gia tộc quyền thế, Bạch gia, Hạ gia, Long gia, Diệp gia, mà Diệp gia chúng ta chính là một trong tứ đại gia tộc, tuy rằng thành phố Tây Giang cũng có nhiều phú hào, nhưng vị trí của tứ đại gia tộc vẫn luôn đứng đầu, tập đoàn Diệp Thị của Diệp gia chủ yếu kinh doanh bất động sản và buôn bán châu báu, chuyện kinh doanh thì trải dài đến hơn mười mấy quốc gia trên thế giới, thế nhưng, người nhà Diệp gia lại đơn bạc, ông chủ trong nhà chỉ có một chị gái và đứa con trai độc nhất, ngoài ra thì còn có hai đứa nhỏ một trai một gái, lúc phu nhân sinh ra Nhị tiểu thư thì cũng mất luôn khả năng sinh đẻ, nhưng phu nhân và ông chủ vẫn tương kính như tân, nhiều năm như vậy nhưng tình cảm vợ chồng vẫn rất tốt, vì thế, Tam tiểu thư, nếu cô muốn sống ở Diệp gia, nhất định phải tôn trọng phu nhân, để phu nhân có ấn tượng tốt với cô, hiểu chưa?
Tô Vũ gật đầu, vừa không có đồng ý cũng không có phản đối, chỉ là từ tốn nói: Diệp quản gia, cảm ơn lời nhắc nhở của ông, tôi sẽ chú ý!
Rất nhanh, xe lại đi hơn một giờ, rốt cuộc đã tới trung tâm thành phố Tây Giang, trung tâm thành phố là nơi phồn hoa nhất, một tòa nhà được xây dựng theo lối kiến trúc phương Tây đứng sừng sững ở thành phố Tây Giang: Điện ảnh và truyền hình Đông Phương.
Có người nói điện ảnh và truyền hình Đông Phương là nơi quay phim điện ảnh và truyền hình lớn nhất Hoa Hạ, hàng năm không biết có bao nhiêu đoàn làm phim đến quay phim, vì thế, danh tiếng cũng dần dần lan ra ở thành phố Tây Giang.
Một lát sau, xe lái vào biệt thự của Diệp gia, trước cửa lớn có bốn tên vệ sĩ cao to đứng thẳng, thậm chí ở trong bóng tối, cũng không biết có bao nhiêu vệ sĩ ẩn núp, không thể không nói, đây chính là dáng vẻ mà các đại gia tộc hay có.
Đúng lúc này, Tô Tuyết Dung lại bắt đầu bất an, nói: Diệp quản gia, ông mang Tiểu Vũ vào là được rồi, tôi không đi cùng cũng được!
Diệp quản gia chỉ hơi trầm ngâm, nói: Không sai, nếu Tô phu nhân cùng Tam tiểu thư đồng thời tiến vào Diệp gia, để giới truyền thông biết được, mặc dù sau này chúng tôi vẫn nhận lại Tam tiểu thư, nhưng vẫn khó tránh khỏi nhiều thị phi, vì thế, tôi nghĩ như thế này, Tam tiểu thư, trước tiên tôi sẽ sắp xếp Tô phu nhân ở lại trong khách sạn lớn nhất ở đây, có được không?
Tô Vũ nhíu mày, nói: Truyền thông, truyền thông là cái gì?
Diệp quản gia cười khổ một tiếng, nói: Truyền thông chính là một đám phóng viên không có việc gì để làm, thích đào bới tin tức bê bối của minh tinh hay đám nhà giàu để lấy lòng mọi người, thật sự rất khó dây dưa!
Tô Vũ khẽ mỉm cười, rất rõ ràng, Diệp quản gia chỉ muốn làm qua loa lấy lệ, nếu Diệp gia đúng là đại gia tộc, sao có thể không quản được mấy người không quyền không thế này? Hắn rõ ràng không muốn Tô Tuyết Dung tiến vào Diệp gia mà thôi.
Tô Vũ thản nhiên nói: Diệp quản gia, lái xe đi, không có việc gì, bởi vì chung quanh đây không có ai, còn nữa, có mấy lời tôi vẫn nên nói ra thì tốt hơn!
Nói xong, Tô Vũ nắm lấy tay mẹ mình, kiên định nhìn Tô Tuyết Dung, nói nhỏ: Mẹ, nhiều năm như vậy, trong lòng mẹ lúc nào cũng có một cái gai, thậm chí không có cách nào nói ra chuyện tình cảm năm đó, có đúng hay không? Hiện tại cơ hội đang ở trước mắt, mẹ giải quyết cho xong nỗi nhớ nhung cuối cùng này đi!
Tô Tuyết Dung nhìn thấy ánh mắt trong veo và kiên định của con gái, không nhịn được trong lòng cũng nóng lên, kiên định gật đầu.
Giọng nói không lớn, nhưng lại mang theo một loại kiên định không được cự tuyệt, nếu như hắn không đồng ý điều thỉnh cầu này, Tam tiểu thư này chắc chắn sẽ không tiến vào cửa Diệp gia, Diệp quản gia thở dài, phất tay một cái: Tiểu Ngũ, lái xe đi!
Thật ra, trong lòng Diệp quản gia cũng không thoải mái, hắn vốn nghĩ, một đứa con gái sống ở thôn quê chưa trải sự đời, lại còn có một người mẹ yếu đuối nhu nhược, thì chắc chắn sẽ nghe theo sự sếp xếp của hắn. Thế nhưng, hắn nghĩ sai rồi, Tô Vũ rõ ràng là một đứa con gái có chủ kiến, lúc hắn nói tới gia tộc quyền thế, vẻ mặt Tô Vũ vẫn bình tĩnh, không hề có một chút sung sướng vì trở thành tiểu thư con nhà giàu.
Diệp quản gia bất ngờ thở dài, Ai, đứa con gái sống ở miền núi này xem ra rất khó đối phó đây!
Chỉ chốc lát sau, xe dừng ở trước cửa biệt thự, mẹ con Tô Vũ từ trên xe bước xuống, phóng tầm mắt nhìn tới, thay vì xây dựng một bãi cỏ không nhiễm một hạt bụi, thì lại xây một quảng trường suối phun bạch ngọc sạch sẽ, chỉ nói riêng về căn biệt thự này, chỉ sợ đã có giá trên trời, Tô Vũ đối với người cha hờ không có một chút nào chờ mong, nhưng thân thể Tô Tuyết Dung lại khẽ run, bộ dáng xem ra rất kích động.
Tam tiểu thư, Tô phu nhân, xin mời! Diệp quản gia hơi đưa tay ra, làm động tác mời.
Dưới sự dẫn dắt của Diệp quản gia, Tô Vũ và Tô Tuyết chậm rãi đẩy cửa, đi vào bên trong biệt thự. Biệt thự vô cùng rộng lớn, trang trí nguy nga lộng lẫy, trên tường treo đầy các tác phẩm hội họa của các họa sĩ nổi tiếng, không thể không nói, nơi này mang đầy vẻ xa hoa tráng lệ, khắp nơi bộc lộ ra cảm giác phú quý bức người .
Tô Vũ khẽ gật đầu, thầm nghĩ: Không hổ là gia tộc quyền thế, quả nhiên có chút khí thế.
Ầm ầm ầm. . . . . . Mười mấy tia sấm hạ xuống, trên con đường cái bỗng dưng vang lên từng tiếng rít gào thảm thiết, khiến tất cả mọi người đều sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
Sấm sét biến mất, bốn con quỷ đã sớm bị đánh hồn phi phách tán.
Tô Vũ không khỏi liếc mắt nhìn Vương đại sư, xem ra người này cũng có chút pháp lực, sau này phải chú ý cẩn thận mới được.
Vương đại sư quay đầu nói với Diệp quản gia: Diệp quản gia, tai hoạ đã được giải trừ, đã có thể tiếp tục lên đường!
Diệp quản gia lấy lại tinh thần, gật đầu với tài xế: Tiểu Ngũ, vương đại sư nói không sao rồi, cậu nhanh chóng đỗ xe lại đi, tiếp tục lên đường, thời gian cũng không còn sớm, đừng để ông chủ phải sốt ruột chờ đợi!
Tài xế hiển nhiên cũng sợ muốn chết, nhưng chỉ có thể run rẩy lên xe, lùi xe trở về từ khe sâu của vực thẩm, trở lại đường lớn.
Tô Vũ, Diệp quản gia lên xe, xe tiếp tục khởi động, lần này, đúng là không còn đụng phải chuyện kì quái nào nữa. Hai tiếng sau, xe vững vàng tiến vào thành phố Tây Giang.
Ngay lập tức, Tô Vũ nhìn thấy một thành phố phồn hoa náo nhiệt, xe đông nghìn nghịt, dòng người như thoi đưa, đèn nê ông đỏ xanh muôn màu muôn vẻ, so với sự yên tĩnh của trấn Thanh Sơn thì nơi này hoàn toàn khác biệt.
Tam tiểu thư, cô chưa từng đi đến thành phố Tây Giang đúng không, không sao, thành phố phồn hoa náo nhiệt này, từ bây giờ sẽ là nơi cô sinh sống. Diệp quản gia nói, híp mắt nở nụ cười, trong lòng suy nghĩ tuy bên ngoài Tô Vũ có mấy phần giống với đại tiểu thư, nhưng thực chất vẫn chưa trải qua sự đời, vẫn còn hiếu kỳ với cảnh đêm thành phố Tây Giang.
Ừm! Tô Vũ nhàn nhạt đáp một tiếng, cô đương nhiên không ngốc, cảm giác được Diệp quản gia luôn lộ ra cảm giác ưu việt, trong lòng không khỏi cười nhạo một tiếng.
Diệp quản gia hiển nhiên không biết, Tô Vũ làm người hai đời, tuy chưa từng thấy qua loại thành phố hiện đại như thế này, nhưng kiếp trước đã đi tới không ít thành phố phồn hoa nhưng bên trong lại thối nát, đối với nơi phồn hoa này cô cũng có chút hiểu biết. Chẳng qua, như vậy cũng được, chỉ cần có thể ở nơi này, cô mới có cơ hội xuất ra bản lĩnh thật sự.
Tam tiểu thư, cô hẳn chưa biết đến Diệp gia chúng ta đúng không! Diệp quản gia bỗng hỏi một câu.
Tô Vũ cười nhạt, nói: Không biết Diệp quản gia có thể nói một chút không, tôi vẫn chưa biết rõ về Diệp gia cho lắm!
Diệp quản gia rất hài lòng với biểu hiện của Tô Vũ, bắt đầu nói: Tam tiểu thư, thành phố Tây Giang có tứ đại gia tộc quyền thế, Bạch gia, Hạ gia, Long gia, Diệp gia, mà Diệp gia chúng ta chính là một trong tứ đại gia tộc, tuy rằng thành phố Tây Giang cũng có nhiều phú hào, nhưng vị trí của tứ đại gia tộc vẫn luôn đứng đầu, tập đoàn Diệp Thị của Diệp gia chủ yếu kinh doanh bất động sản và buôn bán châu báu, chuyện kinh doanh thì trải dài đến hơn mười mấy quốc gia trên thế giới, thế nhưng, người nhà Diệp gia lại đơn bạc, ông chủ trong nhà chỉ có một chị gái và đứa con trai độc nhất, ngoài ra thì còn có hai đứa nhỏ một trai một gái, lúc phu nhân sinh ra Nhị tiểu thư thì cũng mất luôn khả năng sinh đẻ, nhưng phu nhân và ông chủ vẫn tương kính như tân, nhiều năm như vậy nhưng tình cảm vợ chồng vẫn rất tốt, vì thế, Tam tiểu thư, nếu cô muốn sống ở Diệp gia, nhất định phải tôn trọng phu nhân, để phu nhân có ấn tượng tốt với cô, hiểu chưa?
Tô Vũ gật đầu, vừa không có đồng ý cũng không có phản đối, chỉ là từ tốn nói: Diệp quản gia, cảm ơn lời nhắc nhở của ông, tôi sẽ chú ý!
Rất nhanh, xe lại đi hơn một giờ, rốt cuộc đã tới trung tâm thành phố Tây Giang, trung tâm thành phố là nơi phồn hoa nhất, một tòa nhà được xây dựng theo lối kiến trúc phương Tây đứng sừng sững ở thành phố Tây Giang: Điện ảnh và truyền hình Đông Phương.
Có người nói điện ảnh và truyền hình Đông Phương là nơi quay phim điện ảnh và truyền hình lớn nhất Hoa Hạ, hàng năm không biết có bao nhiêu đoàn làm phim đến quay phim, vì thế, danh tiếng cũng dần dần lan ra ở thành phố Tây Giang.
Một lát sau, xe lái vào biệt thự của Diệp gia, trước cửa lớn có bốn tên vệ sĩ cao to đứng thẳng, thậm chí ở trong bóng tối, cũng không biết có bao nhiêu vệ sĩ ẩn núp, không thể không nói, đây chính là dáng vẻ mà các đại gia tộc hay có.
Đúng lúc này, Tô Tuyết Dung lại bắt đầu bất an, nói: Diệp quản gia, ông mang Tiểu Vũ vào là được rồi, tôi không đi cùng cũng được!
Diệp quản gia chỉ hơi trầm ngâm, nói: Không sai, nếu Tô phu nhân cùng Tam tiểu thư đồng thời tiến vào Diệp gia, để giới truyền thông biết được, mặc dù sau này chúng tôi vẫn nhận lại Tam tiểu thư, nhưng vẫn khó tránh khỏi nhiều thị phi, vì thế, tôi nghĩ như thế này, Tam tiểu thư, trước tiên tôi sẽ sắp xếp Tô phu nhân ở lại trong khách sạn lớn nhất ở đây, có được không?
Tô Vũ nhíu mày, nói: Truyền thông, truyền thông là cái gì?
Diệp quản gia cười khổ một tiếng, nói: Truyền thông chính là một đám phóng viên không có việc gì để làm, thích đào bới tin tức bê bối của minh tinh hay đám nhà giàu để lấy lòng mọi người, thật sự rất khó dây dưa!
Tô Vũ khẽ mỉm cười, rất rõ ràng, Diệp quản gia chỉ muốn làm qua loa lấy lệ, nếu Diệp gia đúng là đại gia tộc, sao có thể không quản được mấy người không quyền không thế này? Hắn rõ ràng không muốn Tô Tuyết Dung tiến vào Diệp gia mà thôi.
Tô Vũ thản nhiên nói: Diệp quản gia, lái xe đi, không có việc gì, bởi vì chung quanh đây không có ai, còn nữa, có mấy lời tôi vẫn nên nói ra thì tốt hơn!
Nói xong, Tô Vũ nắm lấy tay mẹ mình, kiên định nhìn Tô Tuyết Dung, nói nhỏ: Mẹ, nhiều năm như vậy, trong lòng mẹ lúc nào cũng có một cái gai, thậm chí không có cách nào nói ra chuyện tình cảm năm đó, có đúng hay không? Hiện tại cơ hội đang ở trước mắt, mẹ giải quyết cho xong nỗi nhớ nhung cuối cùng này đi!
Tô Tuyết Dung nhìn thấy ánh mắt trong veo và kiên định của con gái, không nhịn được trong lòng cũng nóng lên, kiên định gật đầu.
Giọng nói không lớn, nhưng lại mang theo một loại kiên định không được cự tuyệt, nếu như hắn không đồng ý điều thỉnh cầu này, Tam tiểu thư này chắc chắn sẽ không tiến vào cửa Diệp gia, Diệp quản gia thở dài, phất tay một cái: Tiểu Ngũ, lái xe đi!
Thật ra, trong lòng Diệp quản gia cũng không thoải mái, hắn vốn nghĩ, một đứa con gái sống ở thôn quê chưa trải sự đời, lại còn có một người mẹ yếu đuối nhu nhược, thì chắc chắn sẽ nghe theo sự sếp xếp của hắn. Thế nhưng, hắn nghĩ sai rồi, Tô Vũ rõ ràng là một đứa con gái có chủ kiến, lúc hắn nói tới gia tộc quyền thế, vẻ mặt Tô Vũ vẫn bình tĩnh, không hề có một chút sung sướng vì trở thành tiểu thư con nhà giàu.
Diệp quản gia bất ngờ thở dài, Ai, đứa con gái sống ở miền núi này xem ra rất khó đối phó đây!
Chỉ chốc lát sau, xe dừng ở trước cửa biệt thự, mẹ con Tô Vũ từ trên xe bước xuống, phóng tầm mắt nhìn tới, thay vì xây dựng một bãi cỏ không nhiễm một hạt bụi, thì lại xây một quảng trường suối phun bạch ngọc sạch sẽ, chỉ nói riêng về căn biệt thự này, chỉ sợ đã có giá trên trời, Tô Vũ đối với người cha hờ không có một chút nào chờ mong, nhưng thân thể Tô Tuyết Dung lại khẽ run, bộ dáng xem ra rất kích động.
Tam tiểu thư, Tô phu nhân, xin mời! Diệp quản gia hơi đưa tay ra, làm động tác mời.
Dưới sự dẫn dắt của Diệp quản gia, Tô Vũ và Tô Tuyết chậm rãi đẩy cửa, đi vào bên trong biệt thự. Biệt thự vô cùng rộng lớn, trang trí nguy nga lộng lẫy, trên tường treo đầy các tác phẩm hội họa của các họa sĩ nổi tiếng, không thể không nói, nơi này mang đầy vẻ xa hoa tráng lệ, khắp nơi bộc lộ ra cảm giác phú quý bức người .
Tô Vũ khẽ gật đầu, thầm nghĩ: Không hổ là gia tộc quyền thế, quả nhiên có chút khí thế.
/54
|