Chương 20:
Lăng Thanh Thầm đỏ mặt, may thay trời khá tối sẽ nhìn không ra.
Anh thấy cô tắt máy xe, đèn xe cũng bị tắt. Đôi mắt lập tức chìm vào trong bóng đêm, anh có thể nhận ra hô hấp của cô dừng trên người anh.
“Duyệt Duyệt, ngồi đàng hoàng.”
“Không muốn, chú còn chưa trả lời em.”
Anh giả bộ ho vài tiếng, đánh trống lãng nói sang chuyện khác: “Hai lần trước chú muốn đưa em về, vì sao em lại không chịu.”
Giọng nói tản ra ủy khuất, cô tiến gần anh hơn. Lăng Thanh Thầm không ngừng ép người về phía sau, đã hết đường lui.
Vóc dáng to lớn rúc trong một góc, tay cô chống trên đùi anh, cả người anh căng thẳng, đùi cũng dang rộng ra.
Cái trán đã thấm mồ hôi, vật dưới thân bắt đầu có phản ứng.
“Nói đến cái này, chuyện lần trước em nói...chú nghĩ kỹ rồi sao?”
Lăng Thanh Thầm bị dồn vào cửa xe, thay đổi tư thế để che lấp dươиɠ ѵậŧ đã cứng rắn. Anh không nói gì ý đồ trầm mặc cho qua chuyện, Bối Duyệt càng không buông tha.
Môi cô dường như muốn chạm lên mặt anh, tay cũng không an phận tiếp cận vùng đất nguy hiểm.
Vỏ bọc anh cố gắng ngụy trang đều bị cô lột xuống.
Dươиɠ ѵậŧ càng cứng hơn, quần tây đã đỉnh thành khối.
Anh khẽ rên, duỗi tay đè lấy tay cô.
“Duyệt Duyệt.” Anh định dọa sợ cô, nhưng không hề hiệu quả.
Lăng Thanh Thầm chưa gì đã bại trận: “Duyệt Duyệt...Em còn nhỏ...”
Lại là những lời này, Bối Duyệt sắp bị anh chọc tức. Cô dứt khoát kéo tay anh, đặt lên ngực cô. Lăng Thanh Thầm vô thức nhéo nhẹ, thật mềm... Thời điểm nhận ra bản thân đang làm cái gì, anh thiếu chút nữa cao huyết áp mà chết.
“Nhỏ sao?”
Anh không nói lời nào, cô lại đè tay anh dẫn dắt anh xoa nắn: “Không nhỏ đâu...Em được cúp C* đấy.”
*cúp C: 78-82 cm
“Em... Bối Duyệt!” Lăng Thanh Thầm bị cô gái lớn mật này làm cho hoảng sợ. Cô gái nhỏ trông rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, trên thực tế lần nào cũng làm anh kinh hãi.
“Em còn nhỏ, biết cái gì là yêu sao?” Anh thở dài.
“Vậy chú lớn như vậy, biết yêu là gì sao? Chỉ đơn giản là em yêu chú.” Bối Duyệt nói, buông tay anh ra: “Đúng vậy, có lẽ nên nghe lời chú, yêu đương với một người cùng độ tuổi, có khi trong tương lai sẽ yêu thương nhau thật lòng. Hoặc không có kết quả đi chăng nữa, nhưng thắng ở tuổi trẻ cuồng nhiệt hồn nhiên.”
“Chú nói xem, Lâm Thanh Trì thế nào? Đẹp trai tính cách tốt còn học giỏi, có thể cùng em thi vào một trường đại học, gen tốt như vậy có khi chúng em còn có thể sinh ra một tiểu học bá, ngẫm lại cũng không tồi.”
Cô nói một câu, lòng anh lại nặng một phần, sau đó lòng đố kị ghen tức và do dự làm anh vô cùng phiền não.
“Đừng nói nữa.”
“Vì sao, bọn họ trẻ tuổi nhiệt huyết lại còn lãng mạn.” Bối Duyệt tiếp tục rắc muối vào tim anh.
“Đừng nói nữa!” Anh thật khó chịu, rõ ràng anh đã sớm nghĩ đến khả năng này, vì cớ gì chính miệng cô nói ra lại khó nghe như vậy. Cô sẽ thuộc về người khác, loại ý nghĩ này làm anh hít thở không thông.
“Bọn họ rất tốt, nhưng... Bọn họ không phải chú.”
Mấy lời truyền đạt giác ngộ này, nện từng cú vào lòng Lăng Thanh Thầm.
/194
|