Vừa rồi anh chỉ vô tình nhớ lại chuyện này, vậy nên cắn răng đánh cuộc một phen, liên tưởng đến cô và bọn họ, cũng tuyệt đối không ngờ thế mà lại bị anh đoán trúng.
“Vậy sao…” Đổng Hoan cụp mắt, cắn môi, trong lòng vừa buồn bực vừa chua xót, hơn nữa lại còn có loại cảm giác như bị đùa giỡn. Lúc trước cô đã từng nghĩ rằng Thiệu Hoa Khiêm tuyệt đối sẽ không thích cô giáo Lý, không ngờ …
“A ——” Cô đột nhiên khẽ rên lên.
Lâm Hán Đường điều chỉnh tư thế để cho phái nam tiến vào sâu hơn, lấp kín tiểu huyệt bên dưới, để cô gái đang rơi vào trầm tư này có thể ý thức được rằng, tuy ngoài miệng cô đang nhắc đến tên một người đàn ông khác, nhưng bây giờ người đang ở bên cô là anh, Lâm Hán Đường!
Đúng vậy, anh đang ghen.
Không được sao?
“Vậy bây giờ em định thế nào?” Nâng cằm cô, anh mở miệng cắn lên bờ môi mềm mại, thần sắc giữa hai hàng lông mày tràn ngập chua xót không vui.
“Cái gì?” Đổng Hoan mơ hồ hỏi, nhất thời cô không cách nào hiểu được câu hỏi của anh.
Lâm Hán Đường híp mắt, cùng cô mắt to trừng mắt nhỏ, sau một lúc lâu anh mới buông ra bờ môi đỏ mọng, dùng lưỡi liếm lên nơi vừa bị mình cắn, cuối cùng lại mở miệng, trằn trọc liếm mút.
Góc độ này cùng với chiều sâu này khiến cái thứ đang dâng trào của anh vừa tiến vào đã chạm vào nơi mẫn cảm nhất, cho dù anh không có bất kỳ động tác nào thì cũng khiến cô cảm thấy tê dại. “Mấy ngày nay em cũng đang tự hỏi mình nên làm gì bây giờ, đúng không?” Lâm Hán Đường phát hiện ra sự khác thường của cô, một tay ghì chặt lấy mông cô, hơi rút nam căn ra một chút. Cảm giác như bị điện giật khiến Đổng Hoan không có cách nào đè nén tiếng rên rỉ như mọi lần, ngay cả đầu ngón chân cũng kích động mà cong gập lại.
“Chẳng qua tôi nghĩ em cũng chỉ dừng lại ở suy nghĩ chứ tuyệt đối sẽ không hành động … Đúng không?” Anh lại nâng cằm cô lên rồi cúi xuống hôn cô lần nữa.
“Anh, anh lại biết rõ …”
“Còn nhớ tôi đã từng hỏi em vì sao không chủ động nói rõ với Thiệu Hoa Khiêm không? Lúc ấy tuy không nghe em nói hết lý do, nhưng tôi nghĩ em nhất định sẽ không chịu mất mặt mà chủ động tỏ tình trước, bởi vì làm vậy thì sẽ có cảm giác thua cuộc … Cô giáo, tôi phân tích có đúng không?”
Đổng Hoan kinh hãi trợn tròn mắt. Cô như vậy, sao có thể làm người thứ ba cầm gậy đánh uyên ương? Như vậy thật sự là quá trái ngược với tính cách kiêu ngạo tràn ngập tự tôn của cô rồi.
Đột nhiên lại dính dáng tới sự kiêu ngạo.
Đổng Hoan siết chặt hai tay.
Anh nói không sai, thậm chí hiểu rõ cô còn hơn cả cô nữa. Kể từ sau ngày chứng kiến hình ảnh đó, cô luôn tự hỏi mình phải làm gì bây giờ, lại không nghĩ tới việc, cho dù có được kết quả thì cũng tuyệt đối không có khả năng hành động.
Lâm Hán Đường thậm chí đã nhìn thấu tất cả trước khi cô kịp suy nghĩ tới bước tiếp theo.
Đổng Hoan giật mình.
Ngay cả Âu Dương Bình cũng chưa bao giờ phân tích chuẩn xác về cô như vậy … Cô chán ghét cảm giác bị nắm thóp, chán ghét cảm giác bị người ta nhìn thấu thế này.
Điều này khiến cô cảm thấy không vui, khiến cô sợ hãi, khiến cô có loại cảm giác … kinh hoảng như thể bị người ta lóc da róc thịt vậy.
Ý nghĩ lúc trước là đúng.
Cô … sợ Lâm Hán Đường.
Ồ, liều thuốc này mạnh như vậy sao? Sắc mặt của cô đã trở nên trắng bệch rồi.
Từ trước đến giờ cô chưa từng bị người nào phân tích như vậy sao?
Lâm Hán Đường hít vào một hơi, hai tay chợt ôm lấy đầu cô, khuôn mặt đột nhiên phóng đại trước mắt cô.
“Ngừng. Không được suy nghĩ nữa. Ngủ đi!”
“Anh phải về sao?” Đổng Hoan lúng túng hỏi. Cho tới bây giờ Lâm Hán Đường cũng chưa từng qua đêm ở chỗ của cô, cho dù có trễ thế nào thì anh cũng sẽ ‘lên đường hồi phủ’, đến khi trời sáng lại đến.
“Hôm nay không về.” Nhìn sắc mặt trắng bệch của cô khiến cho anh không yên lòng, cảm giác nếu anh rời đi thì sẽ đánh mất thứ gì đó.
Biết trước như vậy thì anh đã không hỏi rồi, có một số việc không biết vẫn tốt hơn. Nhưng anh thật sự hối hận vì đã biết rõ chuyện này sao? Cũng không hẳn. Dù sao thì cũng cần phải tra ra một chút manh mối.
“Cũng không làm nữa à?”
“Không.”
Anh rút dục vọng ra, tháo bao cao su, vươn tay vặn đèn ngủ ở đầu giường cho tối đi, sau đó điều chỉnh tư thế của hai người, để cô an ổn nằm trong ngực mình, trong bóng tối, thấy cô vẫn mở to mắt nhìn lên trần nhà, anh nghiêng người hôn lên trán cô, bàn tay ấm áp che đi tầm mắt của cô.
Đổng Hoan hơi cựa mình một chút, xoay người ôm lấy anh, vùi vào trong vòm ngực rộng lớn vững chãi, tìm kiếm sự bình an. Thế nhưng, thân thể an ổn – cũng không thể khiến cho tâm hồn bình tĩnh.
Lâm Hán Đường khiến cho thân thể của cô an ổn, lại siết chặt trái tim cô.
Đổng Hoan khẽ nhắm mắt, lắng nghe nhịp tim của anh đều đặn vang lên, đêm dài đằng đẵng, một ý nghĩ từ đáy lòng cô dần dần sinh ra, cô cần phải làm chút gì đó.
***
Chỉ chớp mắt, trường cao đẳng trung học Hoa Hân đã tổ chức buổi lễ cuối năm.
Từ lúc ra xã hội, cộng thêm việc tuổi tác càng tăng, Đổng Hoan cảm thấy thời gian bắt đầu có thể dùng từ ‘bay’ để hình dung, không còn như thời đi học, lúc nào cũng ung dung tự tại từ đầu năm đến giữa năm, lại từ giữa năm đến cuối năm, cuối cùng cũng không có phiền não gì mà vui vẻ mỉm cười chờ đợi bước sang năm mới.
Nhưng học kỳ này, từ ‘bay’ đã không còn đủ để hình dung về thời gian nữa, mà phải đổi thành từ ‘phóng’, giống như động tác hắt xì chỉ mới làm một nửa, không biết từ lúc nào thời gian đã trôi qua vài tháng rồi.
Ngoài điểm ấy ra thì điều thứ hai mà Đổng Hoan nghĩ tới chính là —— cô muốn tìm Thiệu Hoa Khiêm để ‘trò chuyện một chút’.
Cái suy nghĩ này đã quanh quẩn trong lòng cô mấy ngày nay, mãi tới bây giờ mới có thể quyết định, cũng coi như là đánh dấu chấm hết cho một học kỳ hỗn độn.
Còn vì sao cô lại có quyết định như vậy thì ….
“Cô giáo Đổng?”
Một tiếng gọi khiến Đổng Hoan thu hồi suy nghĩ, chuyển ánh mắt về người đang đứng nơi sân trường.
Thiệu Hoa Khiêm bỏ hai tay vào trong túi áo khoác lông, vẻ mặt có chút khó hiểu, không biết vì sao Đổng Hoan lại cố ý bảo anh lên tầng cao nhất, gió lạnh ào ào để nói chuyện? Là vì buổi triển lãm tranh sắp tới sao?
Vừa rồi, lúc hiệu trưởng vừa kết thúc bài phát biểu dài dằng dặc thì Đổng Hoan lại đưa một tờ giấy cho anh, trên đó viết: Đến phòng giáo viên tầng cao nhất nói chuyện.
Cho đến khi buổi lễ kết thúc, Đổng Hoan cũng không chờ mọi người ra hết rồi mới rời đi như mọi lần, cô bước nhanh ra khỏi hội trường, biến mất trong đám người, trong cái nhìn khó hiểu của anh, cô một mình tiến về phía trước.
“Học trưởng.” Đổng Hoan mở miệng, bước vài bước về phía Thiệu Hoa Khiêm.
Trông thấy Đổng Hoan đã mất đi nụ cười tự tin chói mắt ngày xưa, Thiệu Hoa Khiêm nghĩ là đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, trong lòng không khỏi rùng mình, sắc mặt trở nên nghiêm túc hẳn lên.
“Đổng Hoan, em…” đã xảy ra chuyện gì sao? Là đại hội thể dục thể thao vừa rồi khiến công việc của cô ấy trở nên phức tạp sao?
“Học trưởng, có phải anh và cô giáo Lý đang quen nhau đúng không?” Đổng Hoan đanh mặt cắt đứt câu hỏi của anh, cũng không muốn quanh co lòng vòng mà vô cùng trực tiếp, khiến Thiệu Hoa Khiêm kinh ngạc trợn to mắt: “Làm sao em biết?” Vì nghĩ đến thời gian sau này, anh chỉ có thể cố gắng nghe theo lệnh của Lý Tinh Ngải, ngay cả Đổng Hoan có quan hệ rất tốt với mình nhưng anh vẫn chưa thông báo.
Đổng Hoan mím môi, không có ý định trả lời vấn đề này.
“Học trưởng, anh…” Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, để cho khí lạnh thấu xương tràn vào trong phổi, sau đó chậm rãi thở ra: “Rốt cuộc có bao giờ anh đã từng thích em chưa?”
Cô mở mắt, ánh mắt chăm chú quan sát vẻ mặt của Thiệu Hoa Khiêm, không bỏ sót một chi tiết nào.
Câu hỏi này khiến Thiệu Hoa Khiêm kinh ngạc năm giây: “Chưa! Vì sao em lại nghĩ như vậy?” Anh đã làm gì khiến Đổng Hoan hiểu lầm sao? Chắc chắn là … không có.
Đổng Hoan hít vào một hơi, bả vai sụp xuống. Nghe được đáp án này, cũng cảm giác được Thiệu Hoa Khiêm vội vàng phủ nhận, thái độ muốn làm sáng tỏ, thật ra cô vẫn luôn cho rằng Thiệu Hoa Khiêm cũng có chút thích mình, nếu không thì sao anh lại không phản đối cô mặc quần áo thể dục màu xanh ‘tình nhân’? Không ngờ tất cả đều do cô tự mình đa tình.
“Học trưởng, anh đã không thích em, vậy tại sao lại không phản bác mấy thầy cô luôn gán ghép chúng ta với nhau? Hại em vì vậy mà…” Đổng Hoan ngậm miệng, nghĩ rằng nhiều lời vô ích, lúc nhìn thoáng qua Thiệu Hoa Khiêm mơ hồ nhướng mày thì trong lòng đột nhiên lại sinh ra một cảm giác buồn bực, khiến cô không nhịn được cái ‘hành vi vô tâm’ đó của anh mà nói thẳng ra: “Hại em vì vậy mà thích anh, cũng nghĩ rằng anh có cảm tình với em nên vẫn luôn đợi anh tỏ tình trước!”
Nếu anh kịp thời phản bác lại sự hiểu lầm của mấy thầy cô thì có lẽ … cô đã không thích anh rồi …
“Hả?!” Thiệu Hoa Khiêm vốn đang kinh ngạc lại trực tiếp biến thành kinh hãi. Quan hệ giữa bọn họ là học trưởng và đàn em thời đại học, vậy nên mới thân thiết hơn so với những thầy cô khác, anh vẫn luôn coi Đổng Hoan như em gái mà quan tâm lo lắng, cũng cho rằng cô vẫn coi anh như đàn anh của mình, không ngờ rằng cô lại có suy nghĩ như vậy!
Trong mắt anh, Đổng Hoan là một người phụ nữ tràn ngập tài năng và lý trí, tuyệt đối không có khả năng bị ảnh hưởng bởi những lời đồn đãi, vậy nên đối với lời nói của mấy thầy cô thì anh cũng chỉ cười trừ, không ngờ rằng … trời ạ … không ngờ rằng anh lại để xảy ra một hiểu lầm lớn như vậy!
Thiệu Hoa Khiêm đau đầu, xoa xoa khuôn mặt.
“Đổng Hoan, thật xin lỗi, tôi cũng không cố ý mặc kệ bọn họ, tôi chỉ cho rằng với tính cách của em thì sẽ không để ý tới những chuyện đó, lại cảm thấy có một số chuyện cho dù có giải thích thì cũng vô ích, vậy nên mới ——” Câu nói bỗng nhiên bị gián đoạn, Thiệu Hoa Khiêm bị Đổng Hoan bất ngờ tiến lên hôn môi khiến anh kinh hãi mà đầu óc trống rỗng, cũng quên mất việc phải đẩy cô ra.
Đổng Hoan áp sát vào môi anh, mở to mắt giữ hai người ở khoảng cách gần như vậy khoảng mấy giây rồi lập tức lui về sau, ngón cái xoa lên bờ môi đỏ mọng. Cô vốn không có ý định hôn anh, chỉ là không vui khi nghe thấy câu nói —— cái gì mà cô sẽ không để ý tới những chuyện đó? Nói cứ như toàn bộ vấn đề là do cô, mà anh chỉ là người qua đường Ất Giáp Bính Đinh, cô không đặt anh vào trong chuyện này vậy —— đột nhiên có âm thanh truyền tới khiến cả hai cùng quay đầu sang.
Đổng Hoan hít vào một hơi, không ngờ rằng cảnh mình xúc động hôn Thiệu Hoa Khiêm lại bị người khác nhìn thấy.
Lúc này đã là giờ tan trường, các thầy cô hẳn là đã ra về hết rồi, sao lại có người còn ở trên sân thượng lạnh lẽo này? Hơn nữa người đó lại còn là Lý Tinh Ngải!
Đổng Hoan ngoài xấu hổ ra thì cũng có chút cảm giác vui sướng khi trả được thù. Chính mình ngây ngốc chờ đợi Thiệu Hoa Khiêm tỏ tình lâu như vậy, không ngờ trên trời lại rơi xuống một Lý Tinh Ngải, cứ như thế mà đoạt mất đối tượng cô thầm mến, điều này làm sao có thể khiến cô không ghen ghét và tức giận chứ?
Tuy nói thì nói vậy, thế nhưng cô hẳn là phải nên cảm ơn Lý Tinh Ngải, bởi vì sự xuất hiện của cô ấy có thể làm cho cô biết được Thiệu Hoa Khiêm nghĩ gì, để cho cô không cần phải lãng phí thời gian của mình. Tuy nói là do cô đang tự thôi miên chính mình, muốn mình tạm thời quên đi tình cảm đối với Thiệu Hoa Khiêm, đem sự chú ý đặt trên người một người đàn ông khác, vậy nên mới dẫn đến kết cục này, nhưng mà … Cứ coi như là bắn một mũi tên để trả thù đi, để bọn họ hiểu lầm nhau, coi như là an ủi tâm tình bị đùa giỡn của cô! Đổng Hoan cụp mắt, suy nghĩ này khiến tâm tình cô tốt hơn một chút, bước chân khẽ chuyển, đang chuẩn bị rời khỏi sân thượng lạnh giá thì sau lưng lại bị một bóng dáng cao như tường thành vây kín, dọa cô sợ tới mức suýt chút nữa thì hồn bay phách tán, liên tục lui về sau vài bước.
Anh ta —— sao lại xuất hiện ở chỗ này?!
Lâm Hán Đường mặc bộ quần áo lao động dính đầy sơn trắng, hai tay khoanh trước ngực, khóe môi mang theo nụ cười lạnh nhìn chằm chằm vào cô.
Lần đầu tiên Đổng Hoan thấy anh như vậy.
Anh thích cười, cho dù là cười to, cười khẽ, hay lặng lẽ mỉm cười thì bên khóe môi luôn có hai vạch nếp nhăn nhẹ nhàng hằn trên má, lúc rảnh rỗi cô lại lôi ra trêu chọc anh là một ông chú già.
Thế nhưng bây giờ, cho đến tận bây giờ, anh vẫn chưa bao giờ cười thế này, nụ cười chỉ vẻn vẹn dừng bên khóe môi, không hề tràn vào đáy mắt, lạnh đến nỗi ngay cả nếp nhăn bên má cũng biến mất, khiến người ta phát run.
Đổng Hoan nuốt cổ họng, một cảm giác sợ hãi như vừa làm gì sai trái mà bị người ta bắt được đang bủa vây xung quanh cô.
Lạ, lạ thật, cô, cô đang sợ cái gì?
Khẽ cắn môi, thu lại ánh mắt không nhìn anh nữa, cô ưỡn thẳng sống lưng, bước qua anh, tính rời đi.
Muốn chạy? Không có cửa đâu! Lâm Hán Đường khẽ híp mắt lại, vòng hai tay ôm cô lên ——
“A ——” Không hề báo trước mà bị nhấc lên không trung, Đổng Hoan sợ hãi hét lên, mà tiếng kêu của cô lại kéo sự chú ý của hai người đang diễn tiết mục ‘Em hãy nghe anh nói’ cùng với ‘Tôi không muốn nghe tôi không muốn nghe’ ở bên kia nhìn sang, chứng kiến cảnh tượng này khiến hai người trố mắt nghẹn họng, không nói được câu nào.
Khuôn mặt non nớt của Đổng Hoan nhanh chóng đỏ lên, cùng với đôi tình nhân cách đó vài bước nhìn nhau ba giây, sau đó lại bắt đầu điên cuồng giãy giụa.
Cái người này, lại dám khiêng cô như bao cát vậy!
“Lâm tiên sinh?” Tầm mắt của Thiệu Hoa Khiêm quét tới quét lui từ trên người Lâm Hán Đường sang tới Đổng Hoan đang bị anh vác trên vai.
“Thầy Thiệu.” Lâm Hán Đường gật đầu với Thiệu Hoa Khiêm, điều chỉnh góc độ cho cô gái đang vặn vẹo trên vai mình, toàn thân bởi vì tức giận mà trở nên căng cứng. Anh nằm mơ cũng không ngờ được, cô lại chạy tới cưỡng hôn người ta! Sự kiêu ngạo trước giờ của cô vứt đi đâu rồi?
Sắc mặt của Đổng Hoan lại càng đỏ bừng nóng ran, xấu hổ vô cùng, cô chưa bao giờ thốt ra những lời thô lỗ như lúc này.
“Họ Lâm kia, thả tôi xuống! Khốn kiếp, đầu heo, khốn kiếp…” Sao anh ta có thể làm như vậy chứ?
Lâm Hán Đường dường như không nghe thấy, mắt hơi híp lại, thưởng cho Đổng Hoan một cái ‘bốp’ vào mông, lực cũng không nặng không nhẹ.
“Thật ngại quá, để cho hai người phải chê cười rồi, tôi sẽ về dạy dỗ cô ấy.” Lạnh lùng nói xong một câu, cũng không muốn ở lại chỗ này xen vào chuyện riêng của người khác, bước chân chuyển về phía cầu thang, đi chưa được vài bước thì lại như nhớ ra chuyện gì, anh dừng bước, quay đầu lại nói: “Cô giáo Lý, tôi cam đoan với cô, quan hệ giữa Đổng Hoan và thầy Thiệu 100% chỉ là bạn bè đơn thuần, đối với hành vi vừa rồi của cô ấy, tôi thay cô ấy xin lỗi cô. Còn nữa, lát nữa ở chỗ này sẽ bắt đầu phun nước, hai người đứng ở đây sẽ bị dính ướt, vậy nên đi sang chỗ mái hiên đằng kia nói chuyện thì tốt hơn.” Nói xong, anh liền khiêng Đổng Hoan đang không ngừng la hét đi qua vài vườn hoa, trông thấy cầu thang trước mắt, Đổng Hoan càng lúc càng căng thẳng và sợ hãi.
Chẳng lẽ anh tính khiêng cô đi từ đây về tới khu nhà nghỉ của nhân viên sao? Dọc đường sẽ phải trải qua một đoạn hành lang, một khu phòng học và cả một sân trường … Tuy giờ tan học đã sớm trôi qua, thế nhưng ai biết trong trường còn bao nhiêu học sinh, bao nhiêu giáo viên ở lại? Cô tuyệt đối không thể để cho cảnh tượng mất mặt này bị người khác trông thấy!
“Lâm Hán Đường, mau thả tôi xuống!” Cô giãy giụa càng thêm mãnh liệt, một chiếc giày cao gót cũng rớt xuống đất.
Lâm Hán Đường liếc cặp mông đẹp áp sát gò má mình, thân hình căng cứng ngồi xổm xuống nhặt giày cho cô. Mặc dù anh đang trong cơn tức giận nhưng cũng đoán ra được tâm tư của cô, thậm chí còn tồn tại cảm giác quan tâm đến thể diện của cô, bước chân chuyển hướng tới cầu thang đi về phía phòng dụng cụ, ‘rắc’ một tiếng, mở khóa, tiến vào, thả cô xuống.
Đổng Hoan làm sao có thể bỏ qua cơ hội này? Thấy khe hở chỗ cánh cửa thì muốn luồn sang bên cạnh bỏ chạy, lại quên mất một chiếc giày vẫn còn trong tay Lâm Hán Đường, bước chân vì thế mà trở nên loạng choạng, khuỷu tay bỗng chốc bị siết chặt, chỉ nghe thấy cửa phòng dụng cụ đóng sầm một cái, thân hình cao như tường thành đứng chắn trước mặt cô.
Cằm của cô bị siết chặt, khuôn mặt bị nâng lên, chỉ thấy ánh mắt sáng quắc của Lâm Hán Đường đang nhìn mình chằm chằm, hơi thở nặng nề, ngón cái thô ráp xoa lên môi cô, chà xát một cách thô lỗ.
Đau quá! Anh ta làm cái gì vậy!
Đổng Hoan giận dữ, hung ác cắn một phát vào tay anh, không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn người đàn ông đang trong cơn thịnh nộ.
Trong căn phòng nhỏ hẹp tràn ngập mùi vị ẩm ướt, hô hấp của bọn họ trở nên nặng nề, ai cũng không muốn mở miệng nói chuyện trước.
“Vì sao lại hôn anh ta?” Lâm Hán Đường đứng ngược ánh sáng, khuôn mặt áp sát về phía cô, giống như một đấng Quân Vương đang đứng trên tường thành quan sát. Lúc anh đang quét vôi lên vách tường khu nhà ở của nhân viên thì cũng lơ đãng trông thấy cảnh cô cưỡng hôn Thiệu Hoa Khiêm từ trong camera, anh lập tức bị kinh ngạc, ngay cả quần áo lao động cũng không kịp cởi ra, chỉ vội vàng cởi bao tay rồi chạy thẳng lên tầng cao nhất.
Lúc tận mắt trông thấy vết son trên môi cô trở nên loang lổ thì cảm giác kinh ngạc lập tức chuyển thành ghen tuông phẫn nộ.
Đổng Hoan vẫn cắn anh, không muốn trả lời.
Đôi mắt thâm trầm của Lâm Hán Đường híp lại, giữ chặt cằm cô, dùng sức cạy mở miệng cô, sau đó cúi thấp đầu, tức giận áp môi lên môi cô. Khốn kiếp! Anh không muốn trên môi cô có mùi vị của người đàn ông khác!
“Anh cưỡng hôn tôi?”
Thân thể Lâm Hán Đường chấn động, hai tay siết chặt, dùng sức nhắm mắt lại, liên tục hít sâu vài lần, đến khi có thể bình tĩnh lại thì mới mở mắt, nhìn chằm chằm vào cô, trầm giọng nói: “Đổng Hoan, bị tôi làm vậy, em không có cách nào tiếp nhận được đúng không?” Đổng Hoan khẽ nhíu mày, môi mím chặt, tầm mắt vốn đang nhìn thẳng vào anh lại chuyển sang giàn treo dụng cụ.
“Quả nhiên là vậy.” Khóe môi anh cong lên một đường cong đầy châm chọc. “Bởi vì bị tôi nhìn thấu, vậy nên em sợ sẽ vi phạm nguyên tắc, chạy tới nói hết với Thiệu Hoa Khiêm, làm người thứ ba quấy nhiễu tình cảm của người ta, cho rằng làm vậy thì phân tích của tôi sẽ trở nên sai lầm, đúng không?”
“…Đúng thì sao? Không đúng thì sao? Chẳng lẽ anh luôn cho rằng mình đoán trúng suy nghĩ của tôi?” Đổng Hoan nở một nụ cười giả tạo, ánh mắt vẫn nhìn về phía giàn dụng cụ.
Ánh mắt của Lâm Hán Đường sáng quắc, nhìn thẳng vào cô: “Vậy thì sao? Kế tiếp em định đối phó với tôi thế nào? Chờ hợp đồng chấm dứt thì lập tức cắt đứt quan hệ với tôi, đúng không?”
/17
|