Văn phòng tổng giám đốc
” Chẳng lẽ anh còn quên không được cô ta sao?” Mối hận Văn Cơ đối với Tiểu Mễ không hề giảm, ngược lại lại gia tăng, vì cái gì ngay cả chết rồi còn mang theo trái tim của Lẫm Lạc đi theo nữa.
Hai năm qua, cô vào công ty đi làm cũng chỉ vì muốn tranh thủ tình cảm của Lẫm Lạc; cô dùng hết toàn tâm toàn ý, tìm mọi cách lấy lòng hắn nhưng nhận lại được chỉ là sự thờ ơ vô cảm của hắn.
Hắn tựa hồ so với trước kia càng thêm lạnh lùng vô tình, hoàn toàn khép kín bản thân. Không kể ngày đêm đều là vùi đầu làm việc, đối với những người phụ nữ bên cạnh thì nhắm mắt làm ngơ.
Nghe tiếng, Lẫm Lạc vùi đầu xem văn kiện, tầm mắt khựng lại vài giây, rất nhanh khôi phục sự lạnh lùng, lại tiếp tục duyệt văn kiện.
Quên? Nói dễ hơn làm, Tiểu Mễ là người duy nhất hắn yêu kiếp này, hắn tin tưởng, cả đời này cũng sẽ không bao giờ quên.
” Cô ấy sẽ vĩnh viễn không trở lại, anh…” Văn cơ còn chưa nói hết.
” Câm miệng, nếu không thể im lặng thì cút cho tôi.” Câu nói lạnh nhạt mà chói tai thét ra, khuôn mặt tuấn tú không vui âm u nhìn kỹ Văn Cơ.
” Anh……” Cô rất không cam tâm, vì cái gì mà cô phải trả giá nhiều như vậy, nhưng lại không chiếm được thứ mà mình muốn, ông trời đối với cô thật không công bằng.
Cốc… Cốc…
Tiếng gõ cửa vang lên.
” Vào đi.”
Lý Khắc nghiêm trang đi đến.
” Tổng giám đốc, có tin tức…” Lý Khắc nói một nửa mới phát hiện trong phòng còn có người khác.
” Cô đi ra ngoài đi.” Lẫm Lạc liếc mắt nhìn văn Cơ một cái, bình thản nói.
Văn cơ trợn mắt nhìn Lý Khắc, khó chịu ra khỏi văn phòng.
” Có chuyện gì, nói đi.” Lẫm Lạc vẫn như cũ cúi đầu xem văn kiện.
” Đã bắt được hung thủ hại tiểu thư.” Lý Khắc vẻ mặt bình tĩnh.
Nghe tiếng, Lẫm Lạc nâng mi mắt, khuôn mặt tuấn tú hiện lên một tia hận ý, hỏi:” Hắn ở đâu?”
” Nhốt tại tầng hầm, còn có vợ và con của hắn.”
” Tốt lắm, đưa tôi đến đó.”
Hai năm lùng bắt rốt cục cũng có tin tức, Lẫm Lạc không có khả năng dễ dàng buông tha cho hắn, nhất định phải làm cho hắn còn sống không bằng chết, vợ chồng ly tán, để hắn biết được nỗi thống khổ khi mất đi người mình yêu quý.
” Dạ” Lý Khắc cung kính nhường đường.
Lẫm Lạc đứng dậy, bước nhanh ra ngoài cửa, Lý Khắc theo ở phía sau.
Tại tầng hầm, Hoắc Cương ngồi dưới đất, hai tay bị khống chế. Sắc mặt xám xịt vô thần, trên người có vài vết thương, xem ra khi bị truy bắt đã từng có một trận đánh nhau kịch liệt.
Lẫm Lạc đi vào tầng hầm, ngồi xổm trước mặt hắn, bóp cằm hắn, giọng nói sắc lạnh:” Là ai sai ngươi làm việc đó?”
Hắn không nói chuyện, trưng ra bộ dạng muốn chém muốn giết tùy ngươi.
Lẫm lạc khinh miệt cười cười:” Xem ra vẫn là không chịu nhận tội?” Tay bóp chặt cằm của hắn rồi đẩy ra.
Đứng dậy, hạ lệnh cho người phía sau.
” Thả ra, thả con của tôi ra.” Người phụ nữ giãy dụa bị người dẫn vào đây.
” Cương–” Người phụ nữ nhìn Hoắc Cương.
” Ba ba, ba ba…” Đứa trẻ gọi
” Thế nào? Ngươi muốn tận mắt chứng kiến cái chết của vợ con mình sao?” Lẫm Lạc trêu chọc hỏi, hắn hận không thể tự tay đập nát người này.
” Muốn chém muốn giết thì các người cứ tìm ta, không cần làm bị thương bọn họ.” Hoắc Cương trong lòng sợ hãi, mà lực không đủ.
Lẫm Lạc hung tợn nắm dầu của hắn nói,” Nói được thì phải làm được, vào thời điểm người giết chết Tiểu Mễ, tại sao ngươi không nghĩ sẽ có ngày hôm nay?” Lửa giận nháy mắt dấy lên, chiếm lĩnh toàn bộ trái tim hắn.
” Giết bọn họ.” hết kiên nhẫn, Lẫm Lạc ra lệnh.
” Ba ba cứu mạng… Cứu mạng…” Đứa bé sợ hãi đứng lên.
Hoắc Cương lập tức quỳ xuống cầu xin:” Không cần a… Cô ấy còn sống, cô ấy còn sống…” Sợ hãi lan rộng trong lòng hắn, hắn rất sợ khi mất phải mất đi vợ và con.
Nghe tiếng, tâm của Lẫm Lạc đột nhiên rung lên, dồn dập hỏi ” Cái gì? Ngươi vừa nói cái gì?”.
” Cô ấy không chết, cô ấy hiện đang sống ở một thôn nhỏ phía nam.” Hoắc Cương không dám giấu diếm nữa,” Năm đó……” rồi chậm rãi đem toàn bộ sự việc kể ra không có nửa lời dối trá.
Vốn định hỏi kẻ chủ mưu đã sát hại Tiểu Mễ, lại ngoài ý muốn biết được Tiểu Mễ vẫn còn sống. Lẫm Lạc một khắc cũng không chậm trễ, trực tiếp lên máy bay đi tới địa điểm mà Hoắc Cương vừa nói; không thể không chế được tâm trạng trong lòng, rất muốn ngay bây giờ gặp được Tiểu Mễ, dọc theo đường đi cũng khó nén được thần sắc vui sướng, chỉ vì sắp cùng Tiểu Mễ gương vỡ lại lành.
Dọc theo đường nhỏ đầy hoa, con đường dần nhỏ lại khiến xe không đi vào,”shit” Lẫm Lạc chửi thề một tiếng, mở cửa xuống xe.
Bất đắc dĩ nhìn con đường nhỏ, cũng chỉ có thể đi bộ đi vào. Theo đường nhỏ nhìn lại, bãi cỏ xanh mượt ngay ngắn giống như nghênh đón lai khách.
Tuy là mùa hè nóng bức nhưng nơi này cũng là có gió mát mẻ, khiến con người ta thoải mái vạn phần.
ĐI theo lùm cây nhỏ, xuyên qua mà qua, xa xa rõ ràng có thể nhìn thấy một cái thôn nhỏ, Lẫm Lạc bình tĩnh nở một nụ cười có thể khiến người ta say mê, không phụ lòng người, rốt cục hắn cũng tìm được rồi.
Đi ngang qua một ông lão đang làm mộc, hắn trước hỏi thăm:” Xin hỏi, người này đã từng đến đây chưa?” bàn tay đưa ra bức ảnh có chụp một cô gái.
Ông lão nhìn bức ảnh rồi lại nhìn Lẫm Lạc, hiển nhiên không phải là người địa phương, xem cách ăn mặc chắc chắn là con nhà giàu, bộ dạng cũng không giống người xấu, do dự mở miệng nói:” Phần đất bên ngoài thôn.”
” Vâng.” Đơn giản trả lời ông lão.
” Cậu tìm người là ở thôn của chúng tôi, để tôi dẫn cậu đi.” Ông lão thản nhiên nói.
” Thật sao? Cám ơn.” Lẫm Lạc kinh hỉ, bạc môi nở một nụ cười yếu ớt, hướng ông lão nói lời cảm tạ, rồi đi theo phía sau.
” Chẳng lẽ anh còn quên không được cô ta sao?” Mối hận Văn Cơ đối với Tiểu Mễ không hề giảm, ngược lại lại gia tăng, vì cái gì ngay cả chết rồi còn mang theo trái tim của Lẫm Lạc đi theo nữa.
Hai năm qua, cô vào công ty đi làm cũng chỉ vì muốn tranh thủ tình cảm của Lẫm Lạc; cô dùng hết toàn tâm toàn ý, tìm mọi cách lấy lòng hắn nhưng nhận lại được chỉ là sự thờ ơ vô cảm của hắn.
Hắn tựa hồ so với trước kia càng thêm lạnh lùng vô tình, hoàn toàn khép kín bản thân. Không kể ngày đêm đều là vùi đầu làm việc, đối với những người phụ nữ bên cạnh thì nhắm mắt làm ngơ.
Nghe tiếng, Lẫm Lạc vùi đầu xem văn kiện, tầm mắt khựng lại vài giây, rất nhanh khôi phục sự lạnh lùng, lại tiếp tục duyệt văn kiện.
Quên? Nói dễ hơn làm, Tiểu Mễ là người duy nhất hắn yêu kiếp này, hắn tin tưởng, cả đời này cũng sẽ không bao giờ quên.
” Cô ấy sẽ vĩnh viễn không trở lại, anh…” Văn cơ còn chưa nói hết.
” Câm miệng, nếu không thể im lặng thì cút cho tôi.” Câu nói lạnh nhạt mà chói tai thét ra, khuôn mặt tuấn tú không vui âm u nhìn kỹ Văn Cơ.
” Anh……” Cô rất không cam tâm, vì cái gì mà cô phải trả giá nhiều như vậy, nhưng lại không chiếm được thứ mà mình muốn, ông trời đối với cô thật không công bằng.
Cốc… Cốc…
Tiếng gõ cửa vang lên.
” Vào đi.”
Lý Khắc nghiêm trang đi đến.
” Tổng giám đốc, có tin tức…” Lý Khắc nói một nửa mới phát hiện trong phòng còn có người khác.
” Cô đi ra ngoài đi.” Lẫm Lạc liếc mắt nhìn văn Cơ một cái, bình thản nói.
Văn cơ trợn mắt nhìn Lý Khắc, khó chịu ra khỏi văn phòng.
” Có chuyện gì, nói đi.” Lẫm Lạc vẫn như cũ cúi đầu xem văn kiện.
” Đã bắt được hung thủ hại tiểu thư.” Lý Khắc vẻ mặt bình tĩnh.
Nghe tiếng, Lẫm Lạc nâng mi mắt, khuôn mặt tuấn tú hiện lên một tia hận ý, hỏi:” Hắn ở đâu?”
” Nhốt tại tầng hầm, còn có vợ và con của hắn.”
” Tốt lắm, đưa tôi đến đó.”
Hai năm lùng bắt rốt cục cũng có tin tức, Lẫm Lạc không có khả năng dễ dàng buông tha cho hắn, nhất định phải làm cho hắn còn sống không bằng chết, vợ chồng ly tán, để hắn biết được nỗi thống khổ khi mất đi người mình yêu quý.
” Dạ” Lý Khắc cung kính nhường đường.
Lẫm Lạc đứng dậy, bước nhanh ra ngoài cửa, Lý Khắc theo ở phía sau.
Tại tầng hầm, Hoắc Cương ngồi dưới đất, hai tay bị khống chế. Sắc mặt xám xịt vô thần, trên người có vài vết thương, xem ra khi bị truy bắt đã từng có một trận đánh nhau kịch liệt.
Lẫm Lạc đi vào tầng hầm, ngồi xổm trước mặt hắn, bóp cằm hắn, giọng nói sắc lạnh:” Là ai sai ngươi làm việc đó?”
Hắn không nói chuyện, trưng ra bộ dạng muốn chém muốn giết tùy ngươi.
Lẫm lạc khinh miệt cười cười:” Xem ra vẫn là không chịu nhận tội?” Tay bóp chặt cằm của hắn rồi đẩy ra.
Đứng dậy, hạ lệnh cho người phía sau.
” Thả ra, thả con của tôi ra.” Người phụ nữ giãy dụa bị người dẫn vào đây.
” Cương–” Người phụ nữ nhìn Hoắc Cương.
” Ba ba, ba ba…” Đứa trẻ gọi
” Thế nào? Ngươi muốn tận mắt chứng kiến cái chết của vợ con mình sao?” Lẫm Lạc trêu chọc hỏi, hắn hận không thể tự tay đập nát người này.
” Muốn chém muốn giết thì các người cứ tìm ta, không cần làm bị thương bọn họ.” Hoắc Cương trong lòng sợ hãi, mà lực không đủ.
Lẫm Lạc hung tợn nắm dầu của hắn nói,” Nói được thì phải làm được, vào thời điểm người giết chết Tiểu Mễ, tại sao ngươi không nghĩ sẽ có ngày hôm nay?” Lửa giận nháy mắt dấy lên, chiếm lĩnh toàn bộ trái tim hắn.
” Giết bọn họ.” hết kiên nhẫn, Lẫm Lạc ra lệnh.
” Ba ba cứu mạng… Cứu mạng…” Đứa bé sợ hãi đứng lên.
Hoắc Cương lập tức quỳ xuống cầu xin:” Không cần a… Cô ấy còn sống, cô ấy còn sống…” Sợ hãi lan rộng trong lòng hắn, hắn rất sợ khi mất phải mất đi vợ và con.
Nghe tiếng, tâm của Lẫm Lạc đột nhiên rung lên, dồn dập hỏi ” Cái gì? Ngươi vừa nói cái gì?”.
” Cô ấy không chết, cô ấy hiện đang sống ở một thôn nhỏ phía nam.” Hoắc Cương không dám giấu diếm nữa,” Năm đó……” rồi chậm rãi đem toàn bộ sự việc kể ra không có nửa lời dối trá.
Vốn định hỏi kẻ chủ mưu đã sát hại Tiểu Mễ, lại ngoài ý muốn biết được Tiểu Mễ vẫn còn sống. Lẫm Lạc một khắc cũng không chậm trễ, trực tiếp lên máy bay đi tới địa điểm mà Hoắc Cương vừa nói; không thể không chế được tâm trạng trong lòng, rất muốn ngay bây giờ gặp được Tiểu Mễ, dọc theo đường đi cũng khó nén được thần sắc vui sướng, chỉ vì sắp cùng Tiểu Mễ gương vỡ lại lành.
Dọc theo đường nhỏ đầy hoa, con đường dần nhỏ lại khiến xe không đi vào,”shit” Lẫm Lạc chửi thề một tiếng, mở cửa xuống xe.
Bất đắc dĩ nhìn con đường nhỏ, cũng chỉ có thể đi bộ đi vào. Theo đường nhỏ nhìn lại, bãi cỏ xanh mượt ngay ngắn giống như nghênh đón lai khách.
Tuy là mùa hè nóng bức nhưng nơi này cũng là có gió mát mẻ, khiến con người ta thoải mái vạn phần.
ĐI theo lùm cây nhỏ, xuyên qua mà qua, xa xa rõ ràng có thể nhìn thấy một cái thôn nhỏ, Lẫm Lạc bình tĩnh nở một nụ cười có thể khiến người ta say mê, không phụ lòng người, rốt cục hắn cũng tìm được rồi.
Đi ngang qua một ông lão đang làm mộc, hắn trước hỏi thăm:” Xin hỏi, người này đã từng đến đây chưa?” bàn tay đưa ra bức ảnh có chụp một cô gái.
Ông lão nhìn bức ảnh rồi lại nhìn Lẫm Lạc, hiển nhiên không phải là người địa phương, xem cách ăn mặc chắc chắn là con nhà giàu, bộ dạng cũng không giống người xấu, do dự mở miệng nói:” Phần đất bên ngoài thôn.”
” Vâng.” Đơn giản trả lời ông lão.
” Cậu tìm người là ở thôn của chúng tôi, để tôi dẫn cậu đi.” Ông lão thản nhiên nói.
” Thật sao? Cám ơn.” Lẫm Lạc kinh hỉ, bạc môi nở một nụ cười yếu ớt, hướng ông lão nói lời cảm tạ, rồi đi theo phía sau.
/53
|