Triệu Minh chết giấc một hồi rồi tỉnh lại, trông thấy Vô Kỵ hình như đang suy nghĩ chuyện gì liền lên tiếng hỏi:
- Ðại ca nghĩ gì thế? Có phải đang nghĩ đến Chu cô nương đấy không?
Vô Kỵ gật đầu đáp:
- Tôi nghĩ tôi cũng có nhiều cái không nên không phải với nàng ta, phụ lòng nàng ta lắm!
- Thế đại ca có ăn năn hối hặn gì không?
- Khi tôi làm lễ tơ hồng với nàng, nghĩ đến cô nương đau lòng ghê lắm , bây giờ cô ở trong lòng tôi thì tôi lại nghĩ tới nàng ta cho nên lương tâm mới bị cắn rứt như vậy!
- Theo lời nói của đại ca thì đại ca yêu tôi hơn phải không?
- Nói thực cho nàng biết, với cô tôi vừa yêu vừa hận, với Chu Chỉ Nhược tôi vừa kính trọng vừa sợ hãi.
- Ha!Ha! Tôi đành để cho đại ca đối với tôi vừa yêu vừa sợ còn đối với nàng kia thì đại ca vừa yêu vừa hận.
- Bây giờ khác hẳn, tôi đối với cô nương vừa hận vừa sợ. Hận là vì cô đã chia cắt mối lương duyên mỹ mãn của tôi, sợ là sợ cô không chịu thường lại cho tôi!
- Thường cái gì?
- Ngày hôm nay cô phải hứa lấy tôi để thường lại buổi động phòng hoa chúc đó!
Triệu Minh đỏ bừng mặt lên và đáp:
- Không! Không! Việc này phải nói với cha tôi trước đã... và phải đợi tôi xin lỗi anh tôi để nhờ anh ấy nói giúp, như vậy... như vậy mới ...
- Nếu cha cô nhất định không chịu nghe thì sao?
- Lúc ấy tôi đành phải theo tên tiểu ma đầu làm tiểu ma bà chứ sao!
Vô Kỵ vênh mặt quát lớn:
- Yêu phụ to gan thật! Dám theo dâm tặc Trương Vô Kỵ này tạo phản làm loạn như vậy đáng chịu tội gì!
Triệu Minh cũng vênh mặt lên đáp:
- Tội này đáng phạt hai người ở trên đời làm một đôi vợ chồng sung sướng cho đến bách niên giai lão, sau khi chết xuống âm ty phải giam vào mười tám tầng địa ngục, vạn kiếp cũng không được đầu thai!
Hai người nói đến đây cùng ha hảả cười thì bỗng nhiên nghe phía đằng trước có tiếng người nói:
- Thưa Quận chúa nương nương, tiểu tăng đã đợi chờ ở đây từ lâu.
Tiếng nói của người đó rất thanh thoát và lớn đến nỗi rung động cả khoảng núi rừng đó. Hiển nhiên nội công của y thâm hậu vô cùng.
Vô Kỵ giật mình kinh hãi ngừng bước lại. Thấy sau khoảng núi có ba tên phiên tăng bước ra, một người mặc áo đỏ, một người mặc áo vàng, còn người thứ ba rất nhỏ bé mặc áo vàng kim.
Phiên tăng mặc áo đỏ chắp hai tay vái lạy chào hỏi:
- Tiểu tăng thừa lệnh Vương Gia đến đây nghênh đón Quận chúa về phủ!
Triệu Minh không nhận ra được ba tên phiên tăng đó, tỏ vẻ ngơ ngác vội hỏi:
- Ba vị ở đâu tới, sao tôi chưa gặp ba vị bao giờ thế?
Phiên tăng áo đỏ liền đáp:
- Tiểu tăng tên Mã Hãn Pháp.
Y chỉ phiên tăng áo vàng kim nói:
- Vị này là Khấu Tôn Giả , sư bá của tiểu tăng.
Y lại chỉ phiên tăng áo vàng giới thiệu tiếp:
- Vị này là Mã Hãn Thành, sư huynh của tiểu tăng. Ba chúng tôi vừa ở Tây Thiên Trúc tới vào giúp việc trong Nhữ Vương Vương phủ, nhưng lại gặp lúc Quận chúa đi vắng nên bây giờ mới được bái kiến Quận chúa là thế.
Nói xong, cả ba người đều chắp tay vái chào nàng.
Vô Kỵ vội cau mày nghĩ ngợi:
- Công lực của người mặc áo đỏ này đã có tiếng là lợi hại rồi, nay lại có thêm sư huynh và sư bá của y nữa. Ta địch với ba người chưa chăc đã nổi mà lại phải ãm thêm một người như thế này!
Triệu Minh liền lên tiếng hỏi ba tên phiên tăng kia rằng:
- Các người đợi chờ ở đây làm chi?
Mã Hãn Thành không nói năng chi cả, chỉ giơ một con chim bồ câu trắng ở trên tay lên. Triệu Minh biết đây là huynh trưởng mình đã dùng bồ câu để báo tin cho cha mình hay. bây giờ nàng bị ba người này đón bắt chắc tất cả những cao nhân thủ hạ của cha nàng đã được lệnh xuất binh, đi khắp nơi để đón bắt nàng về chứ không riêng gì ba phiên tăng này đâu.
Nàng quay mặt lại, thấy Vô Kỵ có vẻ lo âu liền rỉ tai chàng khẽ nói:
- Ba hòa thượng này khó đối phó lắm phải không?
Vô Kỵ gật đầu.
Ngẫm nghĩ giây lát Triệu Minh đã nghĩ ra được một kế, liền rỉ tai Vô Kỵ:
- Bây giờ để tôi nói rõ chỗ của Tạ đại hiệp cho đại ca nghe, nhưng sau này đại ca có phụ tôi hay không tùy ở lương tâm của đại ca!
Vì nàng nghĩ nên để Vô Kỵ một mình thoát thân thì dễ như trở bàn tay. Nàng không thể vì mối tình riêng mà làm lụy đến Tạ Tốn được.
Nhưng lúc này Vô Kỵ lại không nỡ chia tay với nàng nên chàng đáp:
- Hiền muội khỏi lo âu, chúng ta cứ xông qua nơi đây đã rồi hãy tính toán sau!
Chàng thấy đường đất rất chật hẹp, bên trái là vực sâu thăm thẳm còn bên phải là núi cao chót vót chỉ có một cách là xông qua ba tên phiên tăng này mới mong đi thoát được.
Chàng đang suy nghĩ thì nghe Mã Hãn Pháp lên tiếng nói:
- Quận chúa đang bị thương Vương Gia lo âu lắm có dặn tiểu tăng đến đây nghênh giá Quận chúa về!
Y tuy là người của Thiên Trúc nhưng hán ngữ nói rất thành thụ cả, còn Khấu Tôn Giả và Mã Hãn Thành thì không nói nữa.
Khấu Tôn Giả mồm nhọn, má hóp, cúi đầu nhắm mắt tựa như đang nhập định vậy. Còn Mã Hãn Thành thì ừn ngự cả, phình bụng trông rất hùng tráng.
Triệu Minh liền hỏi tiếp:
- Hiện giờ cha tôi ở đâu?
Mã Hãn Pháp đáp:
- Vương Gia hiện đang ở dưới núi đứng chờ và chỉ muốn được trông thấy vết thương của cô con gái cưng ra sao.
Triệu Minh vừa cười vừa nói tiếp:
- Tiếng Hán của ngươi khá lắm. Thôi được, Trương công tử chúng ta đi thôi!
Nàng đang định đi theo chúng rồi trên đường đến một chỗ nào thuận tiện sẽ tìm dường đào tẩu.
Trên đường núi chật hẹp như thế này thì quả thật Vô Kỵ không sao thi thố tài năng được. Ngờ đâu Mã Hãn Pháp đã lấy một cái túi vi ở trên vai xuống, tung ra trước gió một cái. Túi đó đã biến thành một cái vòng, y cầm một đầu còn một đầu do Mã Hãn Thành cầm.
Mã Hãn Pháp cung kính nói với Triệu Minh:
- Mời Quận chúa ngồi kiệu!
Triệu Minh vừa cười vừa đáp:
- Tôi không ưa ngồi kiệu đâu! Tôi chỉ thích Trương công tử ẳm thôi!
Vô Kỵ biết nói "nhiều sự bại sư" liền lớn tiếng đi thẳng luôn về phía trước.
Ba tên này đã nhận được lệnh qua chim câu truyền tin nên chúng biết rằng Vô Kỵ là một kinh hoàng địch rất lợi hại.
Mã Hãn Thành liền dùng khủyu tay thúc luôn vào ngực Vô Kỵ.
Vô Kỵ vội tung mình nhảy qua đầu của Khấu Tôn Giả . Nhưng chàng cảm thấy có một luồng gió lạnh tấn công vào hạ bộ mình.
Chàng vội giơ tay trái ra, bổ xuống để đấu chưởng với Khấu Tôn Giả. Chàng bổng cảm thấy hơi lạnh thoắt biến thành hơi nóng hổi. Thì ra chưởng phoảng của Khấu Tôn Giả chỉ trong thoáng cái đã biến đổi, đang âm thành dương liền, thật là kỳ ảo khôn lường. chưởng pháp cao như thế này ở Trung Thổ chưa có ai luyện được như thế.
Vô Kỵ luyện được Cửu Dương Thần Công cũng là do Ðạt Ma Sư Tổ ở Thiên Trúc truyền tới. Chàng nghe thấy Mã Hãn Pháp nói là từ Thiên Trúc tới trong lòng đã hơi khiếp sợ không dám khinh thường nên chưởng này chàng đã sử dụng tới tám thành công lực.
Khấu Tôn Giả bỗng kêu "hự" một tiếng rồi lui phía sau ba bước.
Vô Kỵ liền mượn chưởng lực của y mà bắn mình xuống núi cách chỗ phiên tăng chừng bảy tám trượng. Chàng vẫn ẳm Triệu Minh cắm đầu chạy thẳng về phía trước. Sau khi đối chưởng với nhau rồi, chàng đã biết công lực của Khấu Tôn Giả còn kém mình một mức. Chưởng pháp của đối phương tuy kỳ diệu nhưng vẫn thua Càn Không Ðại Nã Di của mình. Chàng nhận thấy nếu đấu thật sự thì mình vẫn có thể thắng đối phương. Chàng vừa đi vừa nghe thấy tiếng kêu gọi xì xà xì xồ của ba tên phiên tăng.
Chàng đoán chắc chúng vẫn đuổi theo ở phía sau và khinh công của chúng cũng lợi hại lắm nên chúng mới đuổi được sát như vậy. Nhưng nội lực của Vô Kỵ rất hùng mạnh, tuy ẳm Triệu Minh trong lòng mà chân chàng vẫn đi nhanh khôn. Không bao lâu, chàng đã bỏ xa ba tên phiên tăng liền. Chàng thấy chúng không đuổi kịp được nữa đang định đường ngang lối tắt để tránh né thì bỗng nghe thấy tiếng tù và thổi "tu tu". Có hơn ba mươi tên lính Mông Cổ tay cầm cung tên đứng chắn ở phía trước mặt đang chạy tới cản đường. Hai bên sườn núi cũng đột nhiên có rất nhiều quan binh Mông Cổ xuất hiện lăn gỗ đá xuống tấn công. Tuy vậy chúng vẫn không dám đả thương Triệu Minh. Chúng chỉ mong làm sao cản được hai người nên tên nỏ, gỗ đá chỉ lăn và bắn xuống ở phía xa chứ không đụng chạm vào người Vô Kỵ.
Vô Kỵ thấy đường phía trước mặt không đi được, vội chạy thẳng lên trên sườn núi ở phía bên trái thì lại nghe thấy tiếng thanh la kêu " coòng coòng".
Cờ đỏ ở trên đỉnh núi bay phấp phới và ở đó cả một bầy cung thủ đứng dàn hàng ngang đợi sẳn. Thì ra bốn mặt đều có phục binh, chàng đã bị bao vây ở giữa. Nếu chỉ có mình chàng thì chàng có thể mạo hiểm xông pha thoát khỏi được, nhưng vì còn phải aÜm Triệu Minh dù sao chân tay cũng không được lanh lợi, nhỡ nàng trúng phải một mũi tên hay một viên đạn vào nơi yếu huyệt thì có phải là ôm hận suốt đời không? Chàng suy nghĩ giây lát rồi quyết tâm chạy ngược trở lại. Ði được nửa dặm đã thấy ba tên phiên tăng đang phải thân tới.
Chàng đặt Triệu Minh xuống đất quát lớn:
- Muốn sống thì tránh đường, bằng không chớ trách ta ra tay vô tình!
Khấu Tôn Giả tiến lên một bước giơ song chưởng lên dùng thế Bải Sơn chưởng đẩy tới. Vô Kỵ thấy vậy nghĩ thầm:
- Ðến nước này phải lấy mạnh chế yếu. Dù ta có đẩy chúng rớt xuống vực cũng đành chứ biết làm sao bây giờ !
Nghĩ đoạn, chàng liền giơ tả chưởng lên đẩy một cái đẩy sức mạnh của đối phương bắn trở lại.
Khấu Tôn Giả liền la lớn:
- A mễ! A mễ hông!
Hình như y niệm thần chú hoặc mắng chửi.
Triệu Minh không chịu được cũng la lớn:
- Mi mới là a mễ, a mễ hông!
Khấu Tôn Giả loạng choạng lùi về phía sau ba bước.
Mã Hãn Thành và Mã Hãn Pháp hai tên phiên tăng giơ chưởng lên dí vào lưng của Khấu Tôn Giả để đẩy y trở lại.
Khấu Tôn Giả vẫn dùng chưởng thức cũ lại đẩy một thế Bãi Sơn chưởng tới.
Vô Kỵ thấy vậy nghĩ thầm:
- Ngày hôm nay ta đem Triệu Minh vượt qua khỏi vòng vây còn phải dùng sức ở nhiều ni. Ta hà tất phải thi sức với chúng ở đây cho tổn chân lực làm gì .
Nghĩ đoạn, chàng lại dùng Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp ra để làm mất sức đối phương. Không ngờ ngón tay của chàng vừa đụng vào chưởng của đối phương đã thấy tay của đối phương hút chặt tay mình như nam châm hút sắt vậy.
Khấu Tôn Giả lại la lớn:
- A mễ! A mễ hông!
Vô Kỵ dằn tay hai lần mà không sao thoat đành phải dùng Cửu Dương Thần Công phản kích lại.
Chàng không sao đẩy được Khấu Tôn Giả mà đã thấy Mã Hãn Thành và Mã Hãn Pháp hai người dùng cả hai tay đẩy vào lưng Khấu Tôn Giả.
Ba tên phiên tăng lồng lộn, sáu con mắt tròn xoe như đổ lửa, trông mặt mũi chúng rất dữ tợn.
Vô Kỵ sực nghĩ:
- Ta nghe Thái sư phụ nói võ công của Thiên Trúc có một thứ gọi là Binh Thể vận công, dùng sức của nhiều người để đối phó với một người. Ba tên này ắt dùng thứ công này để đối phó với chưởng của ta, như vậy phen này không dễ gì thắng chúng đâu .
Chàng chỉ sợ quân đuổi theo lại tới nơi cho nên phải tốc chiến tốc thắng chứ không dám đấu lâu với chúng. Chàng liền rú lên một tiếng tăng thêm một thành công lực vào hai tay. Ba tên phiên tăng liền toát mồ hôi ngay. Trên đầu chúng có một làn khói trắng bốc lên rồi đột nhiên Mã Hãn Pháp phun luôn một dòng máu tươi.
Lạ thực, y đã phun máu như thế tất nhiên đã bị nội thương rất nặng nhưng Vô Kỵ lại thấy sức của đối phương còn mạnh hơn trước một thành.
Chàng liền dồn chân khí trong người sang mạnh hơn nữa.
Mã Hãn Thành mặt đỏ bừng phun luôn một tia máu. Dòng máu của y phun trúng ngay cổ tên Khấu Tôn Giả và sức của chúng lại càng mạnh hơn trước nhiều.
Vô Kỵ phải lùi về phía sau hai bước để gim bớt năm thành công lực của đối phương rồi mới vận sức phản công lại.
Ba tên phiên tăng cảm thấy chống đỡ không nổi. Mã Hãn Thành và Mã Hãn Pháp mình mẩy bắt đầu lắc lư, suýt tý nữa thì ngã.
Khấu Tôn Giả lại phun ra một tia máu bắn thẳng vào mặt Vô Kỵ.
Vô Kỵ vội né tránh, ngực chàng liền bị chưởng lực của đối phương đè tới. Chàng cảm thấy như bị một cái búa lớn, nặng vạn cân đánh trúng ngự cả, thấy khí huyết ở đơn điền rạo rực lên và hình như cũng muốn phun máu ra cho dễ chịu. Chàng không ngờ nội lực của ba tên phiên tăng này lại quái dở đến thế. Cứ phun một tia máu ra thì sức lực lại tăng mạnh lên một thành. Nhưng chàng trông thần sắc của chúng, biết sức lực của cũng chúng sắp kiệt đến nơi mình chỉ cần chịu đựng thêm giây lát nữa thì chúng tất sẽ thua liền. Chàng liền định thần, vận Cửu Dương Thần Công ra liền nghe thấy "bộp" một tiếng. Mã Hãn Pháp đã phải quỳ một chân xuống đất nhưng chưởng của y vẫn không rời khỏi lưng Khấu tôn Giả.
Vô Kỵ đang mừng rỡ bỗng nghe thấy phía sau có tiếng chân người lẹ làng bước tới và có một người giơ chưởng đánh tới phía sau lưng chàng.
Chàng giật mình kinh hãi, vội đưa tả chưởng đánh luôn về phía sau định hóa giải chưởng lực của địch.
Không ngờ Càn Không Ðại Nã Di tâm pháp của chàng lấy Cửu Dương Thần Công làm căn bản mà lúc này chàng đang phải dốc toàn lực ra đối phó với ba tên phiên tăng ở phía trước nên chỉ còn đánh ra được hai thành công lực để dối phó với kẻ địch đánh lén tới phía sau.
Chàng liền cảm thấy có một luồng hơi lạnh truyền qua bàn tay chạy thẳng sang. Nửa người trên của chàng liền run lẩy bẩy. Chàng biết đồng thời không sao chống đỡ nổi bốn tên cao thủ tấn công từ hai mặt cùng một lúc được nên thân hình chàng lảo đảo một cái đã ngã gục xuống.
Triệu Minh thấy vậy thất kinh la lớn:
- Lộc tiên sinh hãy ngừng tay!
Thì ra người tấn công lén Trương Vô Kỵ ở phía sau chính là Lộc Trượng Khách. Y đã dùng Huyền Minh Thần Chưởng đánh lén chàng.
Triệu Minh liền nhảy sổ tới lấy thân hình che cho Vô Kỵ và quát lớn:
- Ai dám ra tay nữa nào!
Lộc Trượng Khách đang định bồi thêm một chưởng kết liễu luôn tính mạng của kẻ địch số một của đời mình thì y thấy Quận chúa đứng ra ngăn cản đành phải ngừng tay ngay. Y liền rú một tiếng thật dài tỏ vẻ đã đắc thắng đồng thời gọi đồng bọn tới.
Rú xong y quay lại nói với Triệu Minh rằng:
- Quận chúa nương nương, Vương Gia chỉ mong nương nương về phủ chứ không có gì khác. người này là phản tặc đại nghịch bất đạo, Quận chúa hà tất phải không bế y như thế làm chi!
Triệu Minh định mắng cho Lộc Trượng Khách một lời nhưng nàng sợ mắng như thế sẽ làm cho y tức giận thì Vô Kỵ càng bị nguy hiểm thêm nên nàng đành phải nhởn mà đỡ Vô Kỵ dậy.
Một lát sau tiếng chuông ngựa đang vang tới và có ba người phải thẳng tới.
Ba người đó là Hạt Bút Ông và cha con Nhữ Dương Vương.
Nhữ Dương Vương cau mày lại hỏi:
- Triệu Minh, sao con lại không chịu nghe lời anh con, cứ ở đây quấy rối như thế làm chi!
Triệu Minh ứa nước mắt ra đáp:
- Cha sai người bắt nạt con như thế này sao?
Nhữ Dương Vương tiến lên mấy bước giơ tay ra định kéo nàng, nàng đã nhanh tay rút luôn một con dao găm ở trong lòng ra dí ngay lên ngực mình và nói tiếp:
- Nếu cha không cho phép con thì ngày hôm nay con xin chết ở trước mặt cha liền!
Nhữ Dương Vương hoảng sợ lui về phía sau vài bước và hỏi tiếp:
- Có chuyện gì con cứ nói, hà tất phải làm như thế!
Triệu Minh giơ tay lên cởi miếng vi băng bó trên vai lộ ra ngay nắm cái lỗ sâu hoắm bị ngón tay đâm thủng. Lúc ấy độc đã hết nhưng vết thương chưa lành, máu mủ vẫn còn bê bết nên trông rất kinh hoảng khủng.
Nhữ Dương Vương thấy con mình bị thương nặng như vậy đau lòng và thương con vô cùng liền hỏi:
- Tại sao thế? Tại sao thế? Sao con lại bị thương nặng như vậy?
Triệu Minh liền chỉ ngay Lộc Trượng Khách và nói:
- Người này lập tâm bất lương định hãm hiếp con. Con thà chết không chịu y... liền chộp hai vai con như thế. Xin cha bênh vực cho con!
Lộc Trượng Khách hoảng sợ đến mất mật vội cãi:
- Tiểu nhân dù táo gan đến đâu cũng không dám làm... làm gì có việc ấy!
Nhữ Dương Vương trợn trừng mắt lên dùng giọng mũi "hừ" một tiếng rồi quát lớn mắng:
- Mi táo gan thực! Câu chuyện Hàn Cơ ta đã khoan hồng không tra cứu rồi, bây giờ lại dám xúc phạm đến cả con gái ta nữa. Quân bay đâu bắt lấy nó!
Lúc ấy các võ sĩ tùy tòng của Nhữ Dương Vương đã đến đủ, nghe thấy Vương Gia quát bảo bắt lấy Lộc Trượng Khách, dù chúng biết Lộc Trượng Khách rất lợi hại nhưng cũng có đến bốn người tiến tới gần phạm nhân.
Lộc Trượng Khách vừa kinh hãi vừa tức giận nghĩ thầm:
- Dù sao cha con họ cũng thương nhau hơn. Quận chúa tức giận ta như vậy mà cổ nhân đã dạy: " Sơ bất gián thân" .
Thêm nàng lại là người đa mưu lắm kế, ta cãi làm sao nổi".
Y liền phất chưởng một cái đẩy lui ngay bốn tên võ sĩ rồi thở dài nói:
- Sư đệ! Chúng ta đi thôi!
Hạt Bút Ông còn đang chần chừ thì Triệu Minh đã lên tiếng nói tiếp:
- Hạt tiên sinh là người tốt, không phải là người hiếu sắc như sư huynh của tiên sinh. Tiên sinh mau mau bắt sư huynh rồi cha tôi sẽ thăng quan cho tiên sinh và còn trọng thưởng nữa!
Huyền Minh nhị lão võ công trác tuyệt nhưng chỉ vì ham công danh mà đem thân là cao thủ thượng thặng như thế vào trong phủ làm tôi đòi cho người sai khiến. Hạt Bút Ông vẫn biết sư huynh mình là kẻ hiếu sắc ham dâm, khi nghe Triệu Minh nói như thế trong lòng y cũng đã tin tới bẩy tám phần. Ðồng thời hai chữ quan lộc càng làm động lòng y. Nhưng y với Lộc Trượng Khách là anh em đồng môn, xưa nay rất thân nhau nên nhất thời y không dám ra tay vội.
Lộc Trượng Khách thấy vậy vẻ mặt rầu rĩ run run nói:
- Sư đệ muốn thăng quan phát tài thì cứ việc đến đây bắt ta đi!
Hạt Bút Ông thở dài đáp:
- Sư ca! Chúng ta đi thôi!
Thế rồi y cùng Lộc Trượng Khách sát cánh đi luôn.
Huyền Minh nhị lão oai trấn kinh sư, các võ sĩ trong Nhữ Vương phủ coi chúng như người trời vậy nên không ai dám ngăn cản chúng hết.
Dù Nhữ Dương Vương có quát tháo luôn mồm các võ sĩ của y chỉ giơ bộ giơ tịch đuổi vờ thôi. Nhờ vậy Huyền Minh nhị lão mới ung dung đi xuống núi.
Nhữ Dương Vương lại nói với Triệu Minh:
- Minh Minh, con đã bị thương rất nặng nên theo cha về phủ điều trị đi!
Triệu Minh chỉ Vô Kỵ rồi đáp:
- Trương công tử thấy Lộc Trượng Khách hà hiếp con liền ra tay cứu giúp. Ðại ca không hiểu gì cả lại bảo Trương công tử là phản tặc làm loạn. Thưa cha, con đang có một việc đang cùng Trương công tử làm, khi nào xong con sẽ cùng Trương công tử tới gặp cha!
Nhữ Dương Vương nghe lời con gái biết nàng quyết định lấy Trương Vô Kỵ, nhưng theo lời Vương Bảo Bảo thì biết Vô Kỵ là Giáo Chủ Ma Giáo. Lần này Nhữ Dương Vương rời khỏi kinh đô xuống miền nam để điều binh khiển tướng đối phó với Ma Giáo phản tặc ở hòai Tử và Giang Nam. Như vậy khi nào y chịu để con gái theo Vô Kỵ đi. Vì vậy y lại hỏi tiếp:
- Theo lời anh con nói người này là Giáo Chủ của Ma Giáo, có thực vậy không!?
Triệu Minh đáp:
- Ðại ca cứ hay nói bậy! Cha thử xem, Trương công tử bấy nhiêu tuổi đầu thì làm sao làm thủ lãnh của bọn phản tặc cho được!
Nhữ Dương Vương thấy Vô Kỵ tuổi chỉ độ hai mươi, hai mốt, sau khi bị thương sắc mặt lại càng tiều tụy thêm mất cả vẻ anh tuấn. Trông chàng không có vẻ gì của một đại cao thủ có thể thống lãnh mấy trăm ngàn quân. Nhưng xưa nay y vẫn biết con gái mình gio hoạt đa mưu túc kế, lại nghĩ Ma Giáo làm hại dân hại nước nên dù người này không phải là Giáo Chủ Ma Giáo chăng nữa y cũng phải là một nhân vật trọng yếu trong Ma Giáo không thể buông tha được nên y liền nói tiếp:
- Hãy đưa y vào trong thành dò hỏi kỹ lừng đã! Nếu quả thực y không phải là người của Ma Giáo ta sẽ thăng thưởng liền!
Y nói như vậy là đã nể con gái lắm, và cũng không muốn để con gái làm nũng trước mặt mọi người.
Bốn tên võ sĩ vâng lời liền đi tới gần thì Triệu Minh đã lớn tiếng khóc lóc và hỏi lại rằng:
- Có thực cha muốn con chết ngay tại chỗ không?
Nàng nói xong, lại đưa dao găm lên, đâm luôn vào giữa ngực nửa tấc , máu tuôn ra, nhuộm đỏ cả vạt áo nàng.
Nhữ Dương Vương kinh hãi vội nói:
- Minh Minh, con chớ làm như thế!
Triệu Minh vừa khóc vừa đáp:
- Thưa cha, con gái bất hiếu của cha đã ngấm ngầm kết thành vợ chồng với Trương công tử rồi.
Hiện giờ trong bụng con đã có máu thịt của anh ấy, nếu cha định giết chết anh ấy thì chi bằng con chết trước là hơn!
Nàng vừa nói xong không riêng gì Nhữ Dương Vương và cả Vương Bảo Bảo giật mình kinh hãi mà cả Vô Kỵ cũng ngạc nhiên vô cùng. Tuy chàng biết nàng cố hết sức che chở cho mình nhưng chàng cũng không ngờ nàng lại đặt điều nói dối cha và anh như thế. Nhữ Dương Vương nghe nàng nói như vậy dậm chân xuống đất hỏi lại:
- Con nói thực hay là nói chơi?
Triệu Minh liền trả lời:
- Chuyện xấu hổ như vậy, nếu không phải là sự thực con đâu dám thốt ra trước mặt mọi người như thế, không những con bị người ta khinh thở mà còn làm nhục cả cha anh nữa. Thôi bây giờ cha cũng coi như không có đứa con gái này mà tha cho con, để chúng con ra đi!
Nhữ Dương Vương hai tay cứ rứt râu liên tục, mồ hôi lạnh ở trên trán toát ra như tắm. Y điều binh khiển tướng phá địch chỉ quyết định bằng một lời thôi. Nhưng ngày hôm nay gặp phải chuyện rắc rối của con gái cưng y đành thúc thủ, không biết sử trí ra sao cho phải.
Vương Bảo Bảo thấy vậy vội xen lời nói:
- Em với Trương công tử đều bị thương, bây giờ hãy theo cha về cho danh y chạy chữa trước rồi cha sẽ đứng ra chủ hôn cho hai người, danh chính ngôn thuận. Cha cũng được một người con rể anh hùng, như vậy chẳng hay hơn sao?
Lời của Bảo Bảo rất có lý, nhưng Triệu Minh biết ngay đó chỉ là kế hoãn binh. Nếu Vô Kỵ lọt vào tay cha anh mình rồi thì chàng thế nào cũng mất mạng ngay. Chưa biết chừng chàng còn bị đưa lên đại đô chém đầu để thở chúng nữa nên nàng vội nói:
- Thưa cha, chuyện đã xẩy ra như vậy, tục ngữ có câu "Thuyền theo lái, gái theo chồng" dù có sống hay chết con cũng phải mang Trương công tử đi. Cha với anh có mưu kế gì cũng không dấu được con đâu. Bây giờ chỉ có hai đường, nếu cha tha chết cho chúng con thì từ nay đừng nghĩ đến con và tha cho vợ chồng con đi ngay, bằng không cha muốn giết cũng dễ lắm!
Nhữ Dương Vương nổi giận nói tiếp:
- Minh Minh, con hãy nghĩ kỹ lại! Con theo phản tặc này đi thì từ nay không còn là con của cha nữa!
Triệu Minh khó sử vô cùng, sự thật nàng cũng không muốn bỏ gia đình và nghĩ cha anh mình thế nào trong lòng cũng đau như cắt nhưng nàng chỉ chần chừ một lát là Vô Kỵ sẽ mất mạng ngay.
Bây giờ chỉ có cách là cứu mạng người yêu ra khỏi chốn này cả, sau này sẽ xin cha và anh lượng thứ cho vậy.
Vì vậy nàng liền nói với Nhữ Dương Vưng:
- Thưa cha và thưa đại ca, tất cả mọi việc đều do Minh Minh không nên không phải hết. Cha và đại ca ... tha thứ cho...
Nhữ Dương Vương thấy con mình cương quyết như vậy mới hối hận ngày trước quá nuông chiều con để cho nàng đi lại giang hồ nên mới xy ra những việc vô số này. Y biết tính Triệu Minh bướng bỉnh quen rồi, hễ đè nén quá thì nàng sẽ tự tử liền nên y thị dài một tiếng, rỏ nước mắt nói tiếp:
- Minh Minh, nên giữ gìn lấy thân thể, cha đi đây... Việc gì con cũng phải cẩn thận mới được!
Triệu Minh gạt nước mắt, gật đầu, không dám ngửng đầu lên nhìn cha nữa.
Nhữ Dương Vương quay mình lại từ từ đi khỏi.
Tả hữu liền dắt ngựa tới cho cưỡi nhưng y như không thấy gì và cũng không lên ngựa nốt.
Y đi được mấy trượng thì đột nhiên quay lại hỏi tiếp:
- Minh.Minh, vết thương của con có sao không, trong người có mang theo tiền bạc gì không?
Triệu Minh ngậm lệ gật đầu.
Nhữ Dương Vương liền bảo tả hữu:
- Ðưa hai con ngựa của ta cho Quận chúa!
Tả hữu vệ sĩ vội dắt hai con ngựa đến cho Triệu Minh rồi chúng bảo vệ cho Nhữ Dương Vương xuống núi luôn.
Còn Khấu Tôn Giả cùng hai vị Thiên Trúc phiên tăng thì uể oi ngồi phịch xuống đất, không sao đứng lên được cho nên sáu tên.võ sĩ phải hai người dìu một, đưa ba người theo Nhữ Dương Vương xuống núi.
Một lát sau, mọi người đã đi khuất hẳn, trên đường núi chỉ còn lại hai người .
Vô Kỵ liền ngồi xếp bằng tròn xuống, vận thần công để đẩy hơi hàn khí độc do Lộc Trượng Khách đánh trúng hồi nãy trong người ra.
Sở dĩ chàng bị thương nặng như vậy là vì trong lúc đấu với ba phiên tăng, không để phía sau mới bị Lộc Trượng Khách đánh trộm. Chàng vận Cửu Dương chân khi vận chuyển khắp người ba lần, thổ ra một đống huyết bầm mới thấy dễ chịu.
Chàng thấy Triệu Minh lo âu liền khẽ bảo:
- Triệu cô nương, cô đã chịu khổ cực với tôi lắm!
Triệu Minh đáp:
- Nơi đây chỉ còn có đại ca với tôi thôi, vậy đại ca còn gọi tôi là Triệu cô nương làm chi? Tôi không phải là người của triều đình nữa và cũng không phải là Quận chúa rồi. Ðại ca... trong thâm tâm của đại ca có còn coi tôi là yêu nữ nữa không?
Vô Kỵ từ từ hỏi tiếp:
- Tôi lại hỏi cô nương một câu này, cô nương phải nói thực cho tôi biết, tiểu muội của tôi là Hân Ly bị ai lấy kiếm rạch mặt như thế? Có phải cô đã ra tay hạ độc thủ như vậy không?
Triệu Minh đáp:
- Không phải!
- Thế ai đã hạ độc thủ cô ấy?
- Tôi không thể nói cho đại ca biết được! Khi nào đại ca gặp Tạ đại hiệp thì ông ta sẽ kể rõ chuyện đó cho đại ca biết liền.
- Sao nghĩa phụ của tôi lại biết rõ chuyện này?
- Bây giờ nội thương của đại ca chưa lành mạnh, hỏi nhiều chỉ thêm loạn tâm trí thôi. Bây giờ tôi chỉ biết nói với đại ca rằng khi nào đại ca điều tra rõ ràng và có bằng cớ hẳn hoi chứng thực tôi đã giết hại Hân cô nương thì lúc ấy khỏi cần đại ca ra tay, tôi sẽ tự tử trước mặt đại ca liền!
Vô Kỵ nghe thấy Triệu Minh nói dứt khoát như vậy chàng không thể nào không tin liền trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi hỏi tiếp:
- Như vậy chắc là trong bọn thủ hạ trên chiếc thuyền của Minh Giáo Ba tư kia có cao thủ lén lút làm. Chính hắn đã dở tà pháp trong lúc đêm khuya làm mọi người mê man rồi giết hại tiểu muội của tôi và lấy trộm đi Ỷ Thiên Kiếm cùng đao Ðồ Long đi. Nếu như vậy thì khi kiếm thấy nghĩa phụ có lẽ chúng ta phải đi Ba Tư tìm kiếm và cũng là để thăm Tiểu Siêu nữa.
Triệu Minh bịt mồm nén cười đỡ lời:
- Ðại ca muốn gặp Tiểu Siêu thì cứ việc đi, làm gì mà phải đặt ra nhiều nguyên nhân làm chi. Tôi khuyên đại ca đừng nghĩ ngợi vẫn như thế nữa. Ðại ca mau mau chữa khỏi vết thương để chúng ta đi Thiếu Lâm Tự ngay, đó mới là việc chính của chúng ta đấy.
Vô Kỵ ngạc nhiên hỏi:
- Lên Thiếu Lâm Tự làm chi?
- Cứu Tạ đại hiệp.
- Nghĩa phụ tôi ở trên Thiếu Lâm Tự ư? Tại sao nghĩa phụ tôi lại ở đó?
- Nguyên nhân ra sao tôi cũng không biết rõ lắm nhưng cứ biết hiện giờ Tạ đại hiệp đang ở chùa Thiếu Lâm. Ðó là sự thực, không sai một li một tý nào cả. Tôi nói thực cho đại ca hay, thủ hạ của tôi có một tu sĩ cạo đầu làm hòa thượng đi tu ở Thiếu Lâm Tự. Tin này là do y cho hay đấy.
- Hừ, lợi hại thực!
Chàng nói ba chữ này không biết là khen thủ đoạn của Triệu Minh hay ám chỉ tình thế cực kỳ nguy hiểm. Nhưng chàng vừa nói xong câu đó thì vì suy nghĩ quá nhiều động đến vết thương nên không sao nhởn được liền thổ ngay ra một đống máu tươi.
Triệu Minh thấy vậy vội khuyên bảo:
- Ðã bảo đại ca đừng nên lo nghĩ nhiều mà đại ca cứ không nghe. Thôi tôi không nói chuyện với đại ca nữa!
Vô Kỵ lại ngồi xuống dựa lưng vào núi định tĩnh tâm điều dừng thương nhưng dù cố gắng đến đâu đầu óc chàng cũng không thể nào trấn tĩnh được.
Chàng lại lên tiếng hỏi tiếp:
- Không Kiến thần tăng của phái Thiếu Lâm bị nghĩa phụ tôi dùng Thất Thưng quyền đánh chết vì vậy môn hạ của phái Thiếu Lâm đã thề phải trả thù cho được mối thù này. Bây giờ nghĩa phụ tôi đã lọt vào tay chúng thì làm gì còn sống được nữa!
- Ðại ca khỏi phải lo âu làm chi, có một vật có thể cứu được nghĩa phụ khỏi chết.
- Vật gì thế?
- Ðồ Long bảo đao.
Vô Kỵ chỉ nghĩ ngợi giây lát đã hiểu ngay. Ðồ Long bảo đao có tiếng là võ lâm chí tôn, phái Thiếu Lâm đã là lãnh tụ võ lâm mấy trăm năm liền đối với thanh bảo đao này hẳn càng muốn chiếm cho được. Vì muốn có được thanh bảo đao đó tất nhiên họ không đời nào chịu giết Tạ đại hiệp một cách nhanh chóng như thế. Thể nào chúng cũng phải làm cho đại hiệp nhục nhã mới hã dạ.
Triệu Minh lại nói tiếp:
- Tôi nghĩ muốn cứu Tạ đại hiệp chỉ có một cách là hai chúng ta ngấm ngầm ra tay là tốt hơn hết.
Anh hùng của Minh Giáo đông đo thực nhưng đem đội đại binh mã đến vây đánh Thiếu Lâm Tự, chúng thấy địch không nổi thì thế nào cũng giở hạ sách ra là đem Tạ đại hiệp thủ tiêu ngay.
Vô Kỵ thấy nàng ta suy nghĩ chu đáo như vậy cảm động vô cùng vội đỡ lời:
- Minh muội nói rất phải!
Lần đầu tiên nàng thấy Vô Kỵ gọi mình là Minh muội nàng cảm thấy khoan khoái vô cùng, nhưng nàng lại sực nghĩ tới gia đình và tình thân hữu thì lại đau lòng vì phen này nàng đã bỏ họ mà đi thì sau này thật khó lòng mà trở về được.
Vô Kỵ vừa trông thấy sắc mặt của nàng đã biết nàng đang rầu rĩ về việc gì rồi nhưng chàng không biết dùng lời lẽ gì để khuyên giải liền nghĩ thầm:
- Nàng đã trao phó tấm thân ngọc ngà cho ta, ta thật không biết dùng cách gì để đền đáp lại mối tình thâm này? Ta đã có hôn ước với Chu Chỉ Nhược thì ta làm sao mà phụ người vợ chưa cưới ấy được. Hà bây giờ ta hãy cứ nghĩ cách cứu nghĩa phụ ra trước còn mối tình nhi nữ hãy tạm gác sang một bên vậy .
Chàng gượng đứng lên nói:
- Chúng ta đi thôi!
Triệu Minh thất sắc mặt của chàng rất nhợt nhạt mới hiểu chàng bị thương rất nặng liền cau mày lại khẽ hỏi tiếp:
- Cha tôi thương và cưng tôi lắm, chắc không làm gì tôi đâu. Nhưng đại ca của tôi, tôi đoán chừng chỉ hai tiếng nữa thế nào cũng cho người đuổi bắt chúng ta trở lại cho mà xem.
Vô Kỵ gật đầu cho lời nói của nàng là phải. Chàng thất Vương Bảo Bảo hành sự rất cương quyết và y là một nhân vật rất lợi hại tất nhiên y không khi nào lại buông tay đâu. Hiện giờ cả hai người đều bị thương rất nặng nếu đi Thiếu Lâm Tự thế nào cũng gặp nhiều khó khăn. Vì vậy chàng bàng hoàng không biết làm gì cho phải bây giờ.
Triệu Minh lại nói:
- Vô Kỵ đại ca, chúng ta hãy mau mau rời khỏi chốn nguy hiểm này trước đã, xuống tới chân núi hãy quyết định tiếp sau!
Vô Kỵ gật đầu uể oi đi ra dắt hai con ngựa tới nhưng khi định leo lên ngựa thì chàng cảm thấy trước ngực đau nhức không sao lên được.
Triệu Minh cắn răng mím môi dùng tay phải đẩy mạnh chàng lên trên mình ngựa. Nhưng vì dùng sức quá mạnh, vết thương của nàng lại rỉ máu tươi ra ngay.
Nàng cũng gượng leo lên mình ngựa ngồi ở phía sau Vô Kỵ.
Ðáng lẽ Vô Kỵ phải đỡ nàng bây giờ trái lại nàng lại đỡ Vô Kỵ.
Hai người thở một hồi mới thúc ngựa cho chạy còn con ngựa kia thì cột ở đằng sau yên cho nó chạy theo.
Hai người cưỡi chung một ngựa thủng thẳng đi xuống núi.
Triệu Minh đoán chắc cha nàng sẽ không thay đổi ý kiến nhưng anh nàng tuy trước mặt cha không dám nói gì thế nào cũng phái người đuổi theo rượt bắt chứ không sai. Vì vậy khi hai người xuống tới chân núi liền đi theo đường cái quan và quay về phía Ðông mà đi để tránh gặp Vương Bảo Bảo, anh nàng.
Ði được một lát, hai người lại quay sang một con đường nhỏ.
Lúc này hai người mới hơi yên tâm và đoán chắc dù Bảo Bảo có sai người rượt đuổi chăng nữa cũng chưa chắc đã biết mà theo và con đường nhỏ này. Chỉ cần chịu đựng được tới lúc trời tối hẳn vào trong rừng rậm thì không còn sợ hãi gì nữa.
Ngờ đâu hai người đang đi bỗng nghe thấy đằng sau có tiếng vó ngựa, hình như có hai người cưỡi ngựa đuổi tới vậy.
Triệu Minh kinh hãi vô cùng ôm chặt lấy lưng Vô Kỵ nói:
- Anh tôi tới nhanh quá. Số mạng của chúng ta hẩm hiu thực! Rốt cuộc chúng ta vẫn không thể thoát khỏi bàn tay ác độc của anh ấy. Vô Kỵ đại ca để em theo anh ấy về vưng phủ, nghĩ cách yêu cầu cha cứu giúp cho chúng ta được tái hồi. Dù sao trời đất còn rộng không bao giờ phụ bạc đại ca đâu!
Vô Kỵ gượng cười đáp:
- Lệnh huynh chưa chắc đã chịu tha cho tôi đâu!
Chàng vừa nói tới đây thì hai người cưỡi ngựa đã phải tới sau chỗ cách hai người chừng mấy trượng.
Triệu Minh giật cưng ngựa tránh sang bên đường và rút sẳn dao găm ra. Nàng đã quyết rồi, nếu có thể năn nĩ được thì nàng sẽ cố thoát thân còn nếu anh nàng nhất định giết hại Vô Kỵ thì nàng với người yêu sẽ cùng chết ngay tại chỗ. Hai người đó chạy tới cạnh Vô Kỵ và Triệu Minh rồi mà chúng vẫn không ngừng chân. Hai tên đó là hai tên binh sĩ Mông Cổ. Khi đi cạnh hai người chúng chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi lại vội vàng đi luôn. Triệu Minh vừa lên tiếng nói được một câu "Cám ơn trời đất, thì ra chỉ là hai tên lính thường thôi chứ không phải là người của anh tôi sai đuổi theo..." thì hai tên lính Mông Cổ ấy đã dừng ngựa rồi từ từ quay lại.
Một tên râu ria xồm xoàm lớn tiếng hỏi luôn:
- Bớ hai tên mãng tử kia, lấy trộm ngựa này của ai thế?
Nghe giọng nói của hắn Triệu Minh biết chúng đã thèm thuồng hai con ngựa tốt của cha mình tặng cho .
Hai con ngựa đó nguyên là của Nhữ Dương Vương dùng, không những thần tuấn vô cùng lại thêm yên vàng, bàn đạp bạc nữa, đẹp đẽ khôn tả.
Người Mông Cổ vốn dộ ưa thích ngựa nhất, hai tên này thấy ngựa đẹp như thế sao mà ch động lòng tham.
Triệu Minh nghĩ thầm: "Ngựa này tuy là của cha ta tặng cho thực nhưng hai tên ác tặc mà thở cưng ra tay cướp thì cũng đành phải cho chúng chứ biết làm sao đây".
Nghĩ đoạn, nàng liền dùng tiếng Mông Cổ đáp liền:
- Các người là bộ hạ của vị nào thế, sao dám vô lễ với ta như vậy?
Tên lính Mông Cổ ấy nghe thấy ngẩn người ra hỏi lại:
- Tiểu thư là ai thế?
Chúng thấy hai người ăn mặc lịch sự cưỡi hai con ngựa quý lại thêm tiếng Mông của Triệu Minh nói rất thạo nên chúng không dám làm bậy ngay.
Triệu Minh đáp:
- Chúng ta là con của tướng quân Hoa Nhi Bất Xích, đi đường gặp giặc đánh cướp. Hai anh em ta đang bị thương đây.
Hai tên lính đưa mắt nhìn nhau một cái rồi lớn tiếng cả cười.
Tên râu sồm lớn tiếng nói tiếp:
- Ðã trót thì phải trét, chúng ta hãy cứ ra tay giết con nhãi này trước rồi sẽ nói chuyện sau.
Nói xong, y rút đơn đao ra thúc ngựa lại nhằm đầu Vô Kỵ chém luôn.
Triệu Minh cả kinh vội quát mắng:
- Các ngươi làm gì thế, ta thưa cùng tướng quân hay, lúc ấy các người sẽ bị tứ mã phanh thây liền.
Tứ mã phanh thây là một hình phạt rất nặng của quân đội Mông Cổ lúc bấy giờ. Hình phạt ấy tàn nhẫn khôn tả , nhưng tên lính râu xồm không sợ thì chớ lại còn cười hích hích rồi nói tiếp:
- Hoa Nhi Bất Xích đánh không nổi phản quân Minh Giáo mà còn chém bừa bãi thuộc hạ và đánh đập binh lính chúng ta. Ngày hôm qua quân đội đã nổi loạn, cha của các ngươi đã bị chém nát nhừ. Bây giờ chúng ta gặp hai tiểu cẩu các ngươi thì còn gì khoái cho bằng.
Nói xong, y lại múa đao chém luôn.
Triệu Minh giật cương ngựa nhảy vọt qua để tránh thế đao đó.
Tên lính nọ đang định đuổi theo chém tiếp thì tên lính trẻ tuổi đã vội quát bảo hắn:
- Ðừng giết cô bé đẹp như hoa ấy, chúng ta hãy cùng nhau hưởng sung sướng lát đã!
Tên râu xồm đáp:
- Hay lắm! Hay lắm!
Triệu Minh nghe thấy chúng nói như vậy liền nghĩ ngay ra một kế. Nàng vội nhảy xuống ngựa nhảy sang bên đường đào tẩu luôn.
Hai tên lính Mông hiếu sắc đó cũng xuống ngựa đuổi theo.
Triệu Minh bỗng kêu "ối chà" một tiếng rồi ngã lăn ra đất.
Tên lính râu xồm nhảy tới định ôm lấy lưng nàng.
Triệu Minh dùng ngay khủyu tay thúc luôn vào yếu huyệt ở giữa ngực của hắn.
Tên lính đó không lờp kêu một tiếng đã ngã lăn ra đất liền.
Tên thứ hai không thấy rõ người bạn đã bị Triệu Minh đánh lén nên y cũng nhảy tới bắt chước tên kia định ôm lấy Triệu Minh.
Triệu Minh lại dùng thế võ trước thúc trúng luôn vào yếu huyệt của tên thứ hai này.
Thế là nàng không tốn một chút sức nào đã đánh ngã một lúc hai tên lính Mông Cổ. Vì bị thương rất nặng lại phải đi vất vả như thế này nên nàng tuy không tổn hơi sức mà cũng vẫn thở hồng hộc, mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm.
Nàng gượng dậy đỡ Vô Kỵ xuống ngựa và quát bảo hai tên lính đó rằng:
- Hai tên cẩu tặc này dám phạm thượng làm loạn như vậy, bây giờ hai đứa bay muốn sống hay muốn chết?
Hai tên lính Mông bị điểm huyệt xong cảm thấy bán thân bất toại, hai tay tên tái không sao cử động được chỉ có dưới chân có chút cảm giác thôi nhưng cũng đau nhức khó chịu vô cùng. Chúng lại tưởng Triệu Minh sẽ giết chúng ngay nhưng bây giờ thấy nàng nói như vậy mới biết có hy vọng sống sót nên chúng vội nói tiếp:
- Xin cô nương tha chết cho, không phải anh em tiểu nhân ra tay giết hại Hoa Nhi Bất Xích tướng công đâu.
Triệu Minh lại hỏi tiếp:
- Ðược, nếu hai mi tuân theo ta việc này thì ta sẽ tha cho cẩu mạng của hai đứa mi!
Hai tên lính Mông vội trả lời:
- Chúng tôi xin tuân mạng!
Triệu Minh chỉ hai con ngựa của mình nói tiếp:
- Hai người mau cưỡi hai con ngựa này đi về phía Ðông, trong một ngày một đêm phải chạy ít nhất ba trăm dặm. Chạy càng nhanh càng tốt, không được làm hỏng việc!
Hai tên lính Mông ngẩn người ra nhìn nhau, chúng không ngờ nàng lại bảo chúng làm công việc dễ dàng như thế.
Tên râu xồm vội nói:
- Thưa cô nương, dù có gan tày trời, tiểu nhân cũng không dám tái...
Triệu Minh vội ngắt lời y nói tiếp:
- Việc này khẩn cấp lắm, các ngươi mau lên ngựa đi ngay. Nếu giữa đường có ai hỏi thì các ngươi cho biết là hai con ngựa này mua ở trong chợ chứ không được tả hình dáng của hai ta, nghe chưa!
Hai tên Mông Cổ vẫn bán tín bán nghi nhưng chúng thấy Triệu Minh thúc giục luôn mồm liền nghĩ thầm: "Việc này dù có gian trá gì ở bên trong còn hơn là bị nàng ta đâm chết tại chỗ".
Nghĩ đoạn, chúng liền cáo lỗi rồi tập tễnh đi tới ngựa.
Chúng thấy dưới bàn chân đau nhức như muôn vàn cái kim châm nhưng vẫn cố chịu đựng leo lên ngựa. Chàng hai chỉ sợ Triệu Minh thay lòng đổi dạ lại gọi chúng trở lại thì nguy to nên. mới đi được hơn mười trượng chúng liền thúc ngựa chạy hết tốc lực liền. Vô Kỵ thấy vậy thị dài nói:
- Minh muội quả là trí kế vô song, thủ hạ của lệnh huynh thấy hai con ngựa này thế nào cũng đoán chắc chúng ta đi về phía Ðông. Vậy bây giờ chúng ta đi về hướng nào?
Triệu Minh đáp:
- Tất nhiên là chúng ta phải đi về phía Tây Nam.
Thế rồi hai người leo lên hai con ngựa của hai tên lính Mông Cổ để lại.
Hai người không đi bằng đường chính mà cứ xuyên qua cánh đồng tiến thẳng về phía tây nam. Suốt dọc đường chỉ toàn là gai góc và sỏi đá lởm chởm.
Hai con ngựa bị gai và đá làm sướt hết cả chân, máu tươi chy ra rất nhiều. Vì vậy mỗi tiếng đồng hồ chúng chi đi được hai mươi dặm là cùng.
Lúc ấy trời đã sắp tối, bỗng thấy trong khe núi có một làn khói bốc lên.
Vô Kỵ mừng rỡ nói:
- Phía đằng trước thế nào cũng có người ở. Chúng ta mau tới đó xin ở trọ đi!
Triệu Minh gật đầu.
Hai người liền đi tới chỗ có khói bốc lên mới hay nơi đó là một ngôi miếu.
Hai người liền xuống ngựa, xoay chúng về hướng Tây rồi nhặt cành gai quất luôn vào mông chúng mấy cái. Hai con ngựa bất thình lình bị đánh đau cất vó chạy luôn.
Triệu Minh đi đến đâu cũng bày đặt nghi trận. Mục đích của nàng là đánh lạc hướng bộ hạ của Vương Bảo Bảo. Dù không có ngựa việc đào tẩu sẽ khó khăn nhưng nàng cũng không quản ngại. Nàng chỉ cần đi được bước nào hay bước ấy thôi.
Hai người dìu nhau đi bước một tới trước cửa miếu.
Hai người thấy căn miếu này cũng đàng hoàng lắm, trên cửa có treo một tấm biển lớn đề: "Trung Mục Thần Miếu". Triệu Minh liền giơ tay gõ luôn ba tiếng.
Bỗng nghe bên trong có tiếng rất âm thầm vọng ra:
- Là người hay là ma? Ðến đây định gửi xác phải không?
Nghe thấy tiếng nói của người đó Vô Kỵ biết ngay là của người có nội công rất thâm hậu nên trong lòng kinh hãi liền đưa mắt cho Triệu Minh.
- Ðại ca nghĩ gì thế? Có phải đang nghĩ đến Chu cô nương đấy không?
Vô Kỵ gật đầu đáp:
- Tôi nghĩ tôi cũng có nhiều cái không nên không phải với nàng ta, phụ lòng nàng ta lắm!
- Thế đại ca có ăn năn hối hặn gì không?
- Khi tôi làm lễ tơ hồng với nàng, nghĩ đến cô nương đau lòng ghê lắm , bây giờ cô ở trong lòng tôi thì tôi lại nghĩ tới nàng ta cho nên lương tâm mới bị cắn rứt như vậy!
- Theo lời nói của đại ca thì đại ca yêu tôi hơn phải không?
- Nói thực cho nàng biết, với cô tôi vừa yêu vừa hận, với Chu Chỉ Nhược tôi vừa kính trọng vừa sợ hãi.
- Ha!Ha! Tôi đành để cho đại ca đối với tôi vừa yêu vừa sợ còn đối với nàng kia thì đại ca vừa yêu vừa hận.
- Bây giờ khác hẳn, tôi đối với cô nương vừa hận vừa sợ. Hận là vì cô đã chia cắt mối lương duyên mỹ mãn của tôi, sợ là sợ cô không chịu thường lại cho tôi!
- Thường cái gì?
- Ngày hôm nay cô phải hứa lấy tôi để thường lại buổi động phòng hoa chúc đó!
Triệu Minh đỏ bừng mặt lên và đáp:
- Không! Không! Việc này phải nói với cha tôi trước đã... và phải đợi tôi xin lỗi anh tôi để nhờ anh ấy nói giúp, như vậy... như vậy mới ...
- Nếu cha cô nhất định không chịu nghe thì sao?
- Lúc ấy tôi đành phải theo tên tiểu ma đầu làm tiểu ma bà chứ sao!
Vô Kỵ vênh mặt quát lớn:
- Yêu phụ to gan thật! Dám theo dâm tặc Trương Vô Kỵ này tạo phản làm loạn như vậy đáng chịu tội gì!
Triệu Minh cũng vênh mặt lên đáp:
- Tội này đáng phạt hai người ở trên đời làm một đôi vợ chồng sung sướng cho đến bách niên giai lão, sau khi chết xuống âm ty phải giam vào mười tám tầng địa ngục, vạn kiếp cũng không được đầu thai!
Hai người nói đến đây cùng ha hảả cười thì bỗng nhiên nghe phía đằng trước có tiếng người nói:
- Thưa Quận chúa nương nương, tiểu tăng đã đợi chờ ở đây từ lâu.
Tiếng nói của người đó rất thanh thoát và lớn đến nỗi rung động cả khoảng núi rừng đó. Hiển nhiên nội công của y thâm hậu vô cùng.
Vô Kỵ giật mình kinh hãi ngừng bước lại. Thấy sau khoảng núi có ba tên phiên tăng bước ra, một người mặc áo đỏ, một người mặc áo vàng, còn người thứ ba rất nhỏ bé mặc áo vàng kim.
Phiên tăng mặc áo đỏ chắp hai tay vái lạy chào hỏi:
- Tiểu tăng thừa lệnh Vương Gia đến đây nghênh đón Quận chúa về phủ!
Triệu Minh không nhận ra được ba tên phiên tăng đó, tỏ vẻ ngơ ngác vội hỏi:
- Ba vị ở đâu tới, sao tôi chưa gặp ba vị bao giờ thế?
Phiên tăng áo đỏ liền đáp:
- Tiểu tăng tên Mã Hãn Pháp.
Y chỉ phiên tăng áo vàng kim nói:
- Vị này là Khấu Tôn Giả , sư bá của tiểu tăng.
Y lại chỉ phiên tăng áo vàng giới thiệu tiếp:
- Vị này là Mã Hãn Thành, sư huynh của tiểu tăng. Ba chúng tôi vừa ở Tây Thiên Trúc tới vào giúp việc trong Nhữ Vương Vương phủ, nhưng lại gặp lúc Quận chúa đi vắng nên bây giờ mới được bái kiến Quận chúa là thế.
Nói xong, cả ba người đều chắp tay vái chào nàng.
Vô Kỵ vội cau mày nghĩ ngợi:
- Công lực của người mặc áo đỏ này đã có tiếng là lợi hại rồi, nay lại có thêm sư huynh và sư bá của y nữa. Ta địch với ba người chưa chăc đã nổi mà lại phải ãm thêm một người như thế này!
Triệu Minh liền lên tiếng hỏi ba tên phiên tăng kia rằng:
- Các người đợi chờ ở đây làm chi?
Mã Hãn Thành không nói năng chi cả, chỉ giơ một con chim bồ câu trắng ở trên tay lên. Triệu Minh biết đây là huynh trưởng mình đã dùng bồ câu để báo tin cho cha mình hay. bây giờ nàng bị ba người này đón bắt chắc tất cả những cao nhân thủ hạ của cha nàng đã được lệnh xuất binh, đi khắp nơi để đón bắt nàng về chứ không riêng gì ba phiên tăng này đâu.
Nàng quay mặt lại, thấy Vô Kỵ có vẻ lo âu liền rỉ tai chàng khẽ nói:
- Ba hòa thượng này khó đối phó lắm phải không?
Vô Kỵ gật đầu.
Ngẫm nghĩ giây lát Triệu Minh đã nghĩ ra được một kế, liền rỉ tai Vô Kỵ:
- Bây giờ để tôi nói rõ chỗ của Tạ đại hiệp cho đại ca nghe, nhưng sau này đại ca có phụ tôi hay không tùy ở lương tâm của đại ca!
Vì nàng nghĩ nên để Vô Kỵ một mình thoát thân thì dễ như trở bàn tay. Nàng không thể vì mối tình riêng mà làm lụy đến Tạ Tốn được.
Nhưng lúc này Vô Kỵ lại không nỡ chia tay với nàng nên chàng đáp:
- Hiền muội khỏi lo âu, chúng ta cứ xông qua nơi đây đã rồi hãy tính toán sau!
Chàng thấy đường đất rất chật hẹp, bên trái là vực sâu thăm thẳm còn bên phải là núi cao chót vót chỉ có một cách là xông qua ba tên phiên tăng này mới mong đi thoát được.
Chàng đang suy nghĩ thì nghe Mã Hãn Pháp lên tiếng nói:
- Quận chúa đang bị thương Vương Gia lo âu lắm có dặn tiểu tăng đến đây nghênh giá Quận chúa về!
Y tuy là người của Thiên Trúc nhưng hán ngữ nói rất thành thụ cả, còn Khấu Tôn Giả và Mã Hãn Thành thì không nói nữa.
Khấu Tôn Giả mồm nhọn, má hóp, cúi đầu nhắm mắt tựa như đang nhập định vậy. Còn Mã Hãn Thành thì ừn ngự cả, phình bụng trông rất hùng tráng.
Triệu Minh liền hỏi tiếp:
- Hiện giờ cha tôi ở đâu?
Mã Hãn Pháp đáp:
- Vương Gia hiện đang ở dưới núi đứng chờ và chỉ muốn được trông thấy vết thương của cô con gái cưng ra sao.
Triệu Minh vừa cười vừa nói tiếp:
- Tiếng Hán của ngươi khá lắm. Thôi được, Trương công tử chúng ta đi thôi!
Nàng đang định đi theo chúng rồi trên đường đến một chỗ nào thuận tiện sẽ tìm dường đào tẩu.
Trên đường núi chật hẹp như thế này thì quả thật Vô Kỵ không sao thi thố tài năng được. Ngờ đâu Mã Hãn Pháp đã lấy một cái túi vi ở trên vai xuống, tung ra trước gió một cái. Túi đó đã biến thành một cái vòng, y cầm một đầu còn một đầu do Mã Hãn Thành cầm.
Mã Hãn Pháp cung kính nói với Triệu Minh:
- Mời Quận chúa ngồi kiệu!
Triệu Minh vừa cười vừa đáp:
- Tôi không ưa ngồi kiệu đâu! Tôi chỉ thích Trương công tử ẳm thôi!
Vô Kỵ biết nói "nhiều sự bại sư" liền lớn tiếng đi thẳng luôn về phía trước.
Ba tên này đã nhận được lệnh qua chim câu truyền tin nên chúng biết rằng Vô Kỵ là một kinh hoàng địch rất lợi hại.
Mã Hãn Thành liền dùng khủyu tay thúc luôn vào ngực Vô Kỵ.
Vô Kỵ vội tung mình nhảy qua đầu của Khấu Tôn Giả . Nhưng chàng cảm thấy có một luồng gió lạnh tấn công vào hạ bộ mình.
Chàng vội giơ tay trái ra, bổ xuống để đấu chưởng với Khấu Tôn Giả. Chàng bổng cảm thấy hơi lạnh thoắt biến thành hơi nóng hổi. Thì ra chưởng phoảng của Khấu Tôn Giả chỉ trong thoáng cái đã biến đổi, đang âm thành dương liền, thật là kỳ ảo khôn lường. chưởng pháp cao như thế này ở Trung Thổ chưa có ai luyện được như thế.
Vô Kỵ luyện được Cửu Dương Thần Công cũng là do Ðạt Ma Sư Tổ ở Thiên Trúc truyền tới. Chàng nghe thấy Mã Hãn Pháp nói là từ Thiên Trúc tới trong lòng đã hơi khiếp sợ không dám khinh thường nên chưởng này chàng đã sử dụng tới tám thành công lực.
Khấu Tôn Giả bỗng kêu "hự" một tiếng rồi lui phía sau ba bước.
Vô Kỵ liền mượn chưởng lực của y mà bắn mình xuống núi cách chỗ phiên tăng chừng bảy tám trượng. Chàng vẫn ẳm Triệu Minh cắm đầu chạy thẳng về phía trước. Sau khi đối chưởng với nhau rồi, chàng đã biết công lực của Khấu Tôn Giả còn kém mình một mức. Chưởng pháp của đối phương tuy kỳ diệu nhưng vẫn thua Càn Không Ðại Nã Di của mình. Chàng nhận thấy nếu đấu thật sự thì mình vẫn có thể thắng đối phương. Chàng vừa đi vừa nghe thấy tiếng kêu gọi xì xà xì xồ của ba tên phiên tăng.
Chàng đoán chắc chúng vẫn đuổi theo ở phía sau và khinh công của chúng cũng lợi hại lắm nên chúng mới đuổi được sát như vậy. Nhưng nội lực của Vô Kỵ rất hùng mạnh, tuy ẳm Triệu Minh trong lòng mà chân chàng vẫn đi nhanh khôn. Không bao lâu, chàng đã bỏ xa ba tên phiên tăng liền. Chàng thấy chúng không đuổi kịp được nữa đang định đường ngang lối tắt để tránh né thì bỗng nghe thấy tiếng tù và thổi "tu tu". Có hơn ba mươi tên lính Mông Cổ tay cầm cung tên đứng chắn ở phía trước mặt đang chạy tới cản đường. Hai bên sườn núi cũng đột nhiên có rất nhiều quan binh Mông Cổ xuất hiện lăn gỗ đá xuống tấn công. Tuy vậy chúng vẫn không dám đả thương Triệu Minh. Chúng chỉ mong làm sao cản được hai người nên tên nỏ, gỗ đá chỉ lăn và bắn xuống ở phía xa chứ không đụng chạm vào người Vô Kỵ.
Vô Kỵ thấy đường phía trước mặt không đi được, vội chạy thẳng lên trên sườn núi ở phía bên trái thì lại nghe thấy tiếng thanh la kêu " coòng coòng".
Cờ đỏ ở trên đỉnh núi bay phấp phới và ở đó cả một bầy cung thủ đứng dàn hàng ngang đợi sẳn. Thì ra bốn mặt đều có phục binh, chàng đã bị bao vây ở giữa. Nếu chỉ có mình chàng thì chàng có thể mạo hiểm xông pha thoát khỏi được, nhưng vì còn phải aÜm Triệu Minh dù sao chân tay cũng không được lanh lợi, nhỡ nàng trúng phải một mũi tên hay một viên đạn vào nơi yếu huyệt thì có phải là ôm hận suốt đời không? Chàng suy nghĩ giây lát rồi quyết tâm chạy ngược trở lại. Ði được nửa dặm đã thấy ba tên phiên tăng đang phải thân tới.
Chàng đặt Triệu Minh xuống đất quát lớn:
- Muốn sống thì tránh đường, bằng không chớ trách ta ra tay vô tình!
Khấu Tôn Giả tiến lên một bước giơ song chưởng lên dùng thế Bải Sơn chưởng đẩy tới. Vô Kỵ thấy vậy nghĩ thầm:
- Ðến nước này phải lấy mạnh chế yếu. Dù ta có đẩy chúng rớt xuống vực cũng đành chứ biết làm sao bây giờ !
Nghĩ đoạn, chàng liền giơ tả chưởng lên đẩy một cái đẩy sức mạnh của đối phương bắn trở lại.
Khấu Tôn Giả liền la lớn:
- A mễ! A mễ hông!
Hình như y niệm thần chú hoặc mắng chửi.
Triệu Minh không chịu được cũng la lớn:
- Mi mới là a mễ, a mễ hông!
Khấu Tôn Giả loạng choạng lùi về phía sau ba bước.
Mã Hãn Thành và Mã Hãn Pháp hai tên phiên tăng giơ chưởng lên dí vào lưng của Khấu Tôn Giả để đẩy y trở lại.
Khấu Tôn Giả vẫn dùng chưởng thức cũ lại đẩy một thế Bãi Sơn chưởng tới.
Vô Kỵ thấy vậy nghĩ thầm:
- Ngày hôm nay ta đem Triệu Minh vượt qua khỏi vòng vây còn phải dùng sức ở nhiều ni. Ta hà tất phải thi sức với chúng ở đây cho tổn chân lực làm gì .
Nghĩ đoạn, chàng lại dùng Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp ra để làm mất sức đối phương. Không ngờ ngón tay của chàng vừa đụng vào chưởng của đối phương đã thấy tay của đối phương hút chặt tay mình như nam châm hút sắt vậy.
Khấu Tôn Giả lại la lớn:
- A mễ! A mễ hông!
Vô Kỵ dằn tay hai lần mà không sao thoat đành phải dùng Cửu Dương Thần Công phản kích lại.
Chàng không sao đẩy được Khấu Tôn Giả mà đã thấy Mã Hãn Thành và Mã Hãn Pháp hai người dùng cả hai tay đẩy vào lưng Khấu Tôn Giả.
Ba tên phiên tăng lồng lộn, sáu con mắt tròn xoe như đổ lửa, trông mặt mũi chúng rất dữ tợn.
Vô Kỵ sực nghĩ:
- Ta nghe Thái sư phụ nói võ công của Thiên Trúc có một thứ gọi là Binh Thể vận công, dùng sức của nhiều người để đối phó với một người. Ba tên này ắt dùng thứ công này để đối phó với chưởng của ta, như vậy phen này không dễ gì thắng chúng đâu .
Chàng chỉ sợ quân đuổi theo lại tới nơi cho nên phải tốc chiến tốc thắng chứ không dám đấu lâu với chúng. Chàng liền rú lên một tiếng tăng thêm một thành công lực vào hai tay. Ba tên phiên tăng liền toát mồ hôi ngay. Trên đầu chúng có một làn khói trắng bốc lên rồi đột nhiên Mã Hãn Pháp phun luôn một dòng máu tươi.
Lạ thực, y đã phun máu như thế tất nhiên đã bị nội thương rất nặng nhưng Vô Kỵ lại thấy sức của đối phương còn mạnh hơn trước một thành.
Chàng liền dồn chân khí trong người sang mạnh hơn nữa.
Mã Hãn Thành mặt đỏ bừng phun luôn một tia máu. Dòng máu của y phun trúng ngay cổ tên Khấu Tôn Giả và sức của chúng lại càng mạnh hơn trước nhiều.
Vô Kỵ phải lùi về phía sau hai bước để gim bớt năm thành công lực của đối phương rồi mới vận sức phản công lại.
Ba tên phiên tăng cảm thấy chống đỡ không nổi. Mã Hãn Thành và Mã Hãn Pháp mình mẩy bắt đầu lắc lư, suýt tý nữa thì ngã.
Khấu Tôn Giả lại phun ra một tia máu bắn thẳng vào mặt Vô Kỵ.
Vô Kỵ vội né tránh, ngực chàng liền bị chưởng lực của đối phương đè tới. Chàng cảm thấy như bị một cái búa lớn, nặng vạn cân đánh trúng ngự cả, thấy khí huyết ở đơn điền rạo rực lên và hình như cũng muốn phun máu ra cho dễ chịu. Chàng không ngờ nội lực của ba tên phiên tăng này lại quái dở đến thế. Cứ phun một tia máu ra thì sức lực lại tăng mạnh lên một thành. Nhưng chàng trông thần sắc của chúng, biết sức lực của cũng chúng sắp kiệt đến nơi mình chỉ cần chịu đựng thêm giây lát nữa thì chúng tất sẽ thua liền. Chàng liền định thần, vận Cửu Dương Thần Công ra liền nghe thấy "bộp" một tiếng. Mã Hãn Pháp đã phải quỳ một chân xuống đất nhưng chưởng của y vẫn không rời khỏi lưng Khấu tôn Giả.
Vô Kỵ đang mừng rỡ bỗng nghe thấy phía sau có tiếng chân người lẹ làng bước tới và có một người giơ chưởng đánh tới phía sau lưng chàng.
Chàng giật mình kinh hãi, vội đưa tả chưởng đánh luôn về phía sau định hóa giải chưởng lực của địch.
Không ngờ Càn Không Ðại Nã Di tâm pháp của chàng lấy Cửu Dương Thần Công làm căn bản mà lúc này chàng đang phải dốc toàn lực ra đối phó với ba tên phiên tăng ở phía trước nên chỉ còn đánh ra được hai thành công lực để dối phó với kẻ địch đánh lén tới phía sau.
Chàng liền cảm thấy có một luồng hơi lạnh truyền qua bàn tay chạy thẳng sang. Nửa người trên của chàng liền run lẩy bẩy. Chàng biết đồng thời không sao chống đỡ nổi bốn tên cao thủ tấn công từ hai mặt cùng một lúc được nên thân hình chàng lảo đảo một cái đã ngã gục xuống.
Triệu Minh thấy vậy thất kinh la lớn:
- Lộc tiên sinh hãy ngừng tay!
Thì ra người tấn công lén Trương Vô Kỵ ở phía sau chính là Lộc Trượng Khách. Y đã dùng Huyền Minh Thần Chưởng đánh lén chàng.
Triệu Minh liền nhảy sổ tới lấy thân hình che cho Vô Kỵ và quát lớn:
- Ai dám ra tay nữa nào!
Lộc Trượng Khách đang định bồi thêm một chưởng kết liễu luôn tính mạng của kẻ địch số một của đời mình thì y thấy Quận chúa đứng ra ngăn cản đành phải ngừng tay ngay. Y liền rú một tiếng thật dài tỏ vẻ đã đắc thắng đồng thời gọi đồng bọn tới.
Rú xong y quay lại nói với Triệu Minh rằng:
- Quận chúa nương nương, Vương Gia chỉ mong nương nương về phủ chứ không có gì khác. người này là phản tặc đại nghịch bất đạo, Quận chúa hà tất phải không bế y như thế làm chi!
Triệu Minh định mắng cho Lộc Trượng Khách một lời nhưng nàng sợ mắng như thế sẽ làm cho y tức giận thì Vô Kỵ càng bị nguy hiểm thêm nên nàng đành phải nhởn mà đỡ Vô Kỵ dậy.
Một lát sau tiếng chuông ngựa đang vang tới và có ba người phải thẳng tới.
Ba người đó là Hạt Bút Ông và cha con Nhữ Dương Vương.
Nhữ Dương Vương cau mày lại hỏi:
- Triệu Minh, sao con lại không chịu nghe lời anh con, cứ ở đây quấy rối như thế làm chi!
Triệu Minh ứa nước mắt ra đáp:
- Cha sai người bắt nạt con như thế này sao?
Nhữ Dương Vương tiến lên mấy bước giơ tay ra định kéo nàng, nàng đã nhanh tay rút luôn một con dao găm ở trong lòng ra dí ngay lên ngực mình và nói tiếp:
- Nếu cha không cho phép con thì ngày hôm nay con xin chết ở trước mặt cha liền!
Nhữ Dương Vương hoảng sợ lui về phía sau vài bước và hỏi tiếp:
- Có chuyện gì con cứ nói, hà tất phải làm như thế!
Triệu Minh giơ tay lên cởi miếng vi băng bó trên vai lộ ra ngay nắm cái lỗ sâu hoắm bị ngón tay đâm thủng. Lúc ấy độc đã hết nhưng vết thương chưa lành, máu mủ vẫn còn bê bết nên trông rất kinh hoảng khủng.
Nhữ Dương Vương thấy con mình bị thương nặng như vậy đau lòng và thương con vô cùng liền hỏi:
- Tại sao thế? Tại sao thế? Sao con lại bị thương nặng như vậy?
Triệu Minh liền chỉ ngay Lộc Trượng Khách và nói:
- Người này lập tâm bất lương định hãm hiếp con. Con thà chết không chịu y... liền chộp hai vai con như thế. Xin cha bênh vực cho con!
Lộc Trượng Khách hoảng sợ đến mất mật vội cãi:
- Tiểu nhân dù táo gan đến đâu cũng không dám làm... làm gì có việc ấy!
Nhữ Dương Vương trợn trừng mắt lên dùng giọng mũi "hừ" một tiếng rồi quát lớn mắng:
- Mi táo gan thực! Câu chuyện Hàn Cơ ta đã khoan hồng không tra cứu rồi, bây giờ lại dám xúc phạm đến cả con gái ta nữa. Quân bay đâu bắt lấy nó!
Lúc ấy các võ sĩ tùy tòng của Nhữ Dương Vương đã đến đủ, nghe thấy Vương Gia quát bảo bắt lấy Lộc Trượng Khách, dù chúng biết Lộc Trượng Khách rất lợi hại nhưng cũng có đến bốn người tiến tới gần phạm nhân.
Lộc Trượng Khách vừa kinh hãi vừa tức giận nghĩ thầm:
- Dù sao cha con họ cũng thương nhau hơn. Quận chúa tức giận ta như vậy mà cổ nhân đã dạy: " Sơ bất gián thân" .
Thêm nàng lại là người đa mưu lắm kế, ta cãi làm sao nổi".
Y liền phất chưởng một cái đẩy lui ngay bốn tên võ sĩ rồi thở dài nói:
- Sư đệ! Chúng ta đi thôi!
Hạt Bút Ông còn đang chần chừ thì Triệu Minh đã lên tiếng nói tiếp:
- Hạt tiên sinh là người tốt, không phải là người hiếu sắc như sư huynh của tiên sinh. Tiên sinh mau mau bắt sư huynh rồi cha tôi sẽ thăng quan cho tiên sinh và còn trọng thưởng nữa!
Huyền Minh nhị lão võ công trác tuyệt nhưng chỉ vì ham công danh mà đem thân là cao thủ thượng thặng như thế vào trong phủ làm tôi đòi cho người sai khiến. Hạt Bút Ông vẫn biết sư huynh mình là kẻ hiếu sắc ham dâm, khi nghe Triệu Minh nói như thế trong lòng y cũng đã tin tới bẩy tám phần. Ðồng thời hai chữ quan lộc càng làm động lòng y. Nhưng y với Lộc Trượng Khách là anh em đồng môn, xưa nay rất thân nhau nên nhất thời y không dám ra tay vội.
Lộc Trượng Khách thấy vậy vẻ mặt rầu rĩ run run nói:
- Sư đệ muốn thăng quan phát tài thì cứ việc đến đây bắt ta đi!
Hạt Bút Ông thở dài đáp:
- Sư ca! Chúng ta đi thôi!
Thế rồi y cùng Lộc Trượng Khách sát cánh đi luôn.
Huyền Minh nhị lão oai trấn kinh sư, các võ sĩ trong Nhữ Vương phủ coi chúng như người trời vậy nên không ai dám ngăn cản chúng hết.
Dù Nhữ Dương Vương có quát tháo luôn mồm các võ sĩ của y chỉ giơ bộ giơ tịch đuổi vờ thôi. Nhờ vậy Huyền Minh nhị lão mới ung dung đi xuống núi.
Nhữ Dương Vương lại nói với Triệu Minh:
- Minh Minh, con đã bị thương rất nặng nên theo cha về phủ điều trị đi!
Triệu Minh chỉ Vô Kỵ rồi đáp:
- Trương công tử thấy Lộc Trượng Khách hà hiếp con liền ra tay cứu giúp. Ðại ca không hiểu gì cả lại bảo Trương công tử là phản tặc làm loạn. Thưa cha, con đang có một việc đang cùng Trương công tử làm, khi nào xong con sẽ cùng Trương công tử tới gặp cha!
Nhữ Dương Vương nghe lời con gái biết nàng quyết định lấy Trương Vô Kỵ, nhưng theo lời Vương Bảo Bảo thì biết Vô Kỵ là Giáo Chủ Ma Giáo. Lần này Nhữ Dương Vương rời khỏi kinh đô xuống miền nam để điều binh khiển tướng đối phó với Ma Giáo phản tặc ở hòai Tử và Giang Nam. Như vậy khi nào y chịu để con gái theo Vô Kỵ đi. Vì vậy y lại hỏi tiếp:
- Theo lời anh con nói người này là Giáo Chủ của Ma Giáo, có thực vậy không!?
Triệu Minh đáp:
- Ðại ca cứ hay nói bậy! Cha thử xem, Trương công tử bấy nhiêu tuổi đầu thì làm sao làm thủ lãnh của bọn phản tặc cho được!
Nhữ Dương Vương thấy Vô Kỵ tuổi chỉ độ hai mươi, hai mốt, sau khi bị thương sắc mặt lại càng tiều tụy thêm mất cả vẻ anh tuấn. Trông chàng không có vẻ gì của một đại cao thủ có thể thống lãnh mấy trăm ngàn quân. Nhưng xưa nay y vẫn biết con gái mình gio hoạt đa mưu túc kế, lại nghĩ Ma Giáo làm hại dân hại nước nên dù người này không phải là Giáo Chủ Ma Giáo chăng nữa y cũng phải là một nhân vật trọng yếu trong Ma Giáo không thể buông tha được nên y liền nói tiếp:
- Hãy đưa y vào trong thành dò hỏi kỹ lừng đã! Nếu quả thực y không phải là người của Ma Giáo ta sẽ thăng thưởng liền!
Y nói như vậy là đã nể con gái lắm, và cũng không muốn để con gái làm nũng trước mặt mọi người.
Bốn tên võ sĩ vâng lời liền đi tới gần thì Triệu Minh đã lớn tiếng khóc lóc và hỏi lại rằng:
- Có thực cha muốn con chết ngay tại chỗ không?
Nàng nói xong, lại đưa dao găm lên, đâm luôn vào giữa ngực nửa tấc , máu tuôn ra, nhuộm đỏ cả vạt áo nàng.
Nhữ Dương Vương kinh hãi vội nói:
- Minh Minh, con chớ làm như thế!
Triệu Minh vừa khóc vừa đáp:
- Thưa cha, con gái bất hiếu của cha đã ngấm ngầm kết thành vợ chồng với Trương công tử rồi.
Hiện giờ trong bụng con đã có máu thịt của anh ấy, nếu cha định giết chết anh ấy thì chi bằng con chết trước là hơn!
Nàng vừa nói xong không riêng gì Nhữ Dương Vương và cả Vương Bảo Bảo giật mình kinh hãi mà cả Vô Kỵ cũng ngạc nhiên vô cùng. Tuy chàng biết nàng cố hết sức che chở cho mình nhưng chàng cũng không ngờ nàng lại đặt điều nói dối cha và anh như thế. Nhữ Dương Vương nghe nàng nói như vậy dậm chân xuống đất hỏi lại:
- Con nói thực hay là nói chơi?
Triệu Minh liền trả lời:
- Chuyện xấu hổ như vậy, nếu không phải là sự thực con đâu dám thốt ra trước mặt mọi người như thế, không những con bị người ta khinh thở mà còn làm nhục cả cha anh nữa. Thôi bây giờ cha cũng coi như không có đứa con gái này mà tha cho con, để chúng con ra đi!
Nhữ Dương Vương hai tay cứ rứt râu liên tục, mồ hôi lạnh ở trên trán toát ra như tắm. Y điều binh khiển tướng phá địch chỉ quyết định bằng một lời thôi. Nhưng ngày hôm nay gặp phải chuyện rắc rối của con gái cưng y đành thúc thủ, không biết sử trí ra sao cho phải.
Vương Bảo Bảo thấy vậy vội xen lời nói:
- Em với Trương công tử đều bị thương, bây giờ hãy theo cha về cho danh y chạy chữa trước rồi cha sẽ đứng ra chủ hôn cho hai người, danh chính ngôn thuận. Cha cũng được một người con rể anh hùng, như vậy chẳng hay hơn sao?
Lời của Bảo Bảo rất có lý, nhưng Triệu Minh biết ngay đó chỉ là kế hoãn binh. Nếu Vô Kỵ lọt vào tay cha anh mình rồi thì chàng thế nào cũng mất mạng ngay. Chưa biết chừng chàng còn bị đưa lên đại đô chém đầu để thở chúng nữa nên nàng vội nói:
- Thưa cha, chuyện đã xẩy ra như vậy, tục ngữ có câu "Thuyền theo lái, gái theo chồng" dù có sống hay chết con cũng phải mang Trương công tử đi. Cha với anh có mưu kế gì cũng không dấu được con đâu. Bây giờ chỉ có hai đường, nếu cha tha chết cho chúng con thì từ nay đừng nghĩ đến con và tha cho vợ chồng con đi ngay, bằng không cha muốn giết cũng dễ lắm!
Nhữ Dương Vương nổi giận nói tiếp:
- Minh Minh, con hãy nghĩ kỹ lại! Con theo phản tặc này đi thì từ nay không còn là con của cha nữa!
Triệu Minh khó sử vô cùng, sự thật nàng cũng không muốn bỏ gia đình và nghĩ cha anh mình thế nào trong lòng cũng đau như cắt nhưng nàng chỉ chần chừ một lát là Vô Kỵ sẽ mất mạng ngay.
Bây giờ chỉ có cách là cứu mạng người yêu ra khỏi chốn này cả, sau này sẽ xin cha và anh lượng thứ cho vậy.
Vì vậy nàng liền nói với Nhữ Dương Vưng:
- Thưa cha và thưa đại ca, tất cả mọi việc đều do Minh Minh không nên không phải hết. Cha và đại ca ... tha thứ cho...
Nhữ Dương Vương thấy con mình cương quyết như vậy mới hối hận ngày trước quá nuông chiều con để cho nàng đi lại giang hồ nên mới xy ra những việc vô số này. Y biết tính Triệu Minh bướng bỉnh quen rồi, hễ đè nén quá thì nàng sẽ tự tử liền nên y thị dài một tiếng, rỏ nước mắt nói tiếp:
- Minh Minh, nên giữ gìn lấy thân thể, cha đi đây... Việc gì con cũng phải cẩn thận mới được!
Triệu Minh gạt nước mắt, gật đầu, không dám ngửng đầu lên nhìn cha nữa.
Nhữ Dương Vương quay mình lại từ từ đi khỏi.
Tả hữu liền dắt ngựa tới cho cưỡi nhưng y như không thấy gì và cũng không lên ngựa nốt.
Y đi được mấy trượng thì đột nhiên quay lại hỏi tiếp:
- Minh.Minh, vết thương của con có sao không, trong người có mang theo tiền bạc gì không?
Triệu Minh ngậm lệ gật đầu.
Nhữ Dương Vương liền bảo tả hữu:
- Ðưa hai con ngựa của ta cho Quận chúa!
Tả hữu vệ sĩ vội dắt hai con ngựa đến cho Triệu Minh rồi chúng bảo vệ cho Nhữ Dương Vương xuống núi luôn.
Còn Khấu Tôn Giả cùng hai vị Thiên Trúc phiên tăng thì uể oi ngồi phịch xuống đất, không sao đứng lên được cho nên sáu tên.võ sĩ phải hai người dìu một, đưa ba người theo Nhữ Dương Vương xuống núi.
Một lát sau, mọi người đã đi khuất hẳn, trên đường núi chỉ còn lại hai người .
Vô Kỵ liền ngồi xếp bằng tròn xuống, vận thần công để đẩy hơi hàn khí độc do Lộc Trượng Khách đánh trúng hồi nãy trong người ra.
Sở dĩ chàng bị thương nặng như vậy là vì trong lúc đấu với ba phiên tăng, không để phía sau mới bị Lộc Trượng Khách đánh trộm. Chàng vận Cửu Dương chân khi vận chuyển khắp người ba lần, thổ ra một đống huyết bầm mới thấy dễ chịu.
Chàng thấy Triệu Minh lo âu liền khẽ bảo:
- Triệu cô nương, cô đã chịu khổ cực với tôi lắm!
Triệu Minh đáp:
- Nơi đây chỉ còn có đại ca với tôi thôi, vậy đại ca còn gọi tôi là Triệu cô nương làm chi? Tôi không phải là người của triều đình nữa và cũng không phải là Quận chúa rồi. Ðại ca... trong thâm tâm của đại ca có còn coi tôi là yêu nữ nữa không?
Vô Kỵ từ từ hỏi tiếp:
- Tôi lại hỏi cô nương một câu này, cô nương phải nói thực cho tôi biết, tiểu muội của tôi là Hân Ly bị ai lấy kiếm rạch mặt như thế? Có phải cô đã ra tay hạ độc thủ như vậy không?
Triệu Minh đáp:
- Không phải!
- Thế ai đã hạ độc thủ cô ấy?
- Tôi không thể nói cho đại ca biết được! Khi nào đại ca gặp Tạ đại hiệp thì ông ta sẽ kể rõ chuyện đó cho đại ca biết liền.
- Sao nghĩa phụ của tôi lại biết rõ chuyện này?
- Bây giờ nội thương của đại ca chưa lành mạnh, hỏi nhiều chỉ thêm loạn tâm trí thôi. Bây giờ tôi chỉ biết nói với đại ca rằng khi nào đại ca điều tra rõ ràng và có bằng cớ hẳn hoi chứng thực tôi đã giết hại Hân cô nương thì lúc ấy khỏi cần đại ca ra tay, tôi sẽ tự tử trước mặt đại ca liền!
Vô Kỵ nghe thấy Triệu Minh nói dứt khoát như vậy chàng không thể nào không tin liền trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi hỏi tiếp:
- Như vậy chắc là trong bọn thủ hạ trên chiếc thuyền của Minh Giáo Ba tư kia có cao thủ lén lút làm. Chính hắn đã dở tà pháp trong lúc đêm khuya làm mọi người mê man rồi giết hại tiểu muội của tôi và lấy trộm đi Ỷ Thiên Kiếm cùng đao Ðồ Long đi. Nếu như vậy thì khi kiếm thấy nghĩa phụ có lẽ chúng ta phải đi Ba Tư tìm kiếm và cũng là để thăm Tiểu Siêu nữa.
Triệu Minh bịt mồm nén cười đỡ lời:
- Ðại ca muốn gặp Tiểu Siêu thì cứ việc đi, làm gì mà phải đặt ra nhiều nguyên nhân làm chi. Tôi khuyên đại ca đừng nghĩ ngợi vẫn như thế nữa. Ðại ca mau mau chữa khỏi vết thương để chúng ta đi Thiếu Lâm Tự ngay, đó mới là việc chính của chúng ta đấy.
Vô Kỵ ngạc nhiên hỏi:
- Lên Thiếu Lâm Tự làm chi?
- Cứu Tạ đại hiệp.
- Nghĩa phụ tôi ở trên Thiếu Lâm Tự ư? Tại sao nghĩa phụ tôi lại ở đó?
- Nguyên nhân ra sao tôi cũng không biết rõ lắm nhưng cứ biết hiện giờ Tạ đại hiệp đang ở chùa Thiếu Lâm. Ðó là sự thực, không sai một li một tý nào cả. Tôi nói thực cho đại ca hay, thủ hạ của tôi có một tu sĩ cạo đầu làm hòa thượng đi tu ở Thiếu Lâm Tự. Tin này là do y cho hay đấy.
- Hừ, lợi hại thực!
Chàng nói ba chữ này không biết là khen thủ đoạn của Triệu Minh hay ám chỉ tình thế cực kỳ nguy hiểm. Nhưng chàng vừa nói xong câu đó thì vì suy nghĩ quá nhiều động đến vết thương nên không sao nhởn được liền thổ ngay ra một đống máu tươi.
Triệu Minh thấy vậy vội khuyên bảo:
- Ðã bảo đại ca đừng nên lo nghĩ nhiều mà đại ca cứ không nghe. Thôi tôi không nói chuyện với đại ca nữa!
Vô Kỵ lại ngồi xuống dựa lưng vào núi định tĩnh tâm điều dừng thương nhưng dù cố gắng đến đâu đầu óc chàng cũng không thể nào trấn tĩnh được.
Chàng lại lên tiếng hỏi tiếp:
- Không Kiến thần tăng của phái Thiếu Lâm bị nghĩa phụ tôi dùng Thất Thưng quyền đánh chết vì vậy môn hạ của phái Thiếu Lâm đã thề phải trả thù cho được mối thù này. Bây giờ nghĩa phụ tôi đã lọt vào tay chúng thì làm gì còn sống được nữa!
- Ðại ca khỏi phải lo âu làm chi, có một vật có thể cứu được nghĩa phụ khỏi chết.
- Vật gì thế?
- Ðồ Long bảo đao.
Vô Kỵ chỉ nghĩ ngợi giây lát đã hiểu ngay. Ðồ Long bảo đao có tiếng là võ lâm chí tôn, phái Thiếu Lâm đã là lãnh tụ võ lâm mấy trăm năm liền đối với thanh bảo đao này hẳn càng muốn chiếm cho được. Vì muốn có được thanh bảo đao đó tất nhiên họ không đời nào chịu giết Tạ đại hiệp một cách nhanh chóng như thế. Thể nào chúng cũng phải làm cho đại hiệp nhục nhã mới hã dạ.
Triệu Minh lại nói tiếp:
- Tôi nghĩ muốn cứu Tạ đại hiệp chỉ có một cách là hai chúng ta ngấm ngầm ra tay là tốt hơn hết.
Anh hùng của Minh Giáo đông đo thực nhưng đem đội đại binh mã đến vây đánh Thiếu Lâm Tự, chúng thấy địch không nổi thì thế nào cũng giở hạ sách ra là đem Tạ đại hiệp thủ tiêu ngay.
Vô Kỵ thấy nàng ta suy nghĩ chu đáo như vậy cảm động vô cùng vội đỡ lời:
- Minh muội nói rất phải!
Lần đầu tiên nàng thấy Vô Kỵ gọi mình là Minh muội nàng cảm thấy khoan khoái vô cùng, nhưng nàng lại sực nghĩ tới gia đình và tình thân hữu thì lại đau lòng vì phen này nàng đã bỏ họ mà đi thì sau này thật khó lòng mà trở về được.
Vô Kỵ vừa trông thấy sắc mặt của nàng đã biết nàng đang rầu rĩ về việc gì rồi nhưng chàng không biết dùng lời lẽ gì để khuyên giải liền nghĩ thầm:
- Nàng đã trao phó tấm thân ngọc ngà cho ta, ta thật không biết dùng cách gì để đền đáp lại mối tình thâm này? Ta đã có hôn ước với Chu Chỉ Nhược thì ta làm sao mà phụ người vợ chưa cưới ấy được. Hà bây giờ ta hãy cứ nghĩ cách cứu nghĩa phụ ra trước còn mối tình nhi nữ hãy tạm gác sang một bên vậy .
Chàng gượng đứng lên nói:
- Chúng ta đi thôi!
Triệu Minh thất sắc mặt của chàng rất nhợt nhạt mới hiểu chàng bị thương rất nặng liền cau mày lại khẽ hỏi tiếp:
- Cha tôi thương và cưng tôi lắm, chắc không làm gì tôi đâu. Nhưng đại ca của tôi, tôi đoán chừng chỉ hai tiếng nữa thế nào cũng cho người đuổi bắt chúng ta trở lại cho mà xem.
Vô Kỵ gật đầu cho lời nói của nàng là phải. Chàng thất Vương Bảo Bảo hành sự rất cương quyết và y là một nhân vật rất lợi hại tất nhiên y không khi nào lại buông tay đâu. Hiện giờ cả hai người đều bị thương rất nặng nếu đi Thiếu Lâm Tự thế nào cũng gặp nhiều khó khăn. Vì vậy chàng bàng hoàng không biết làm gì cho phải bây giờ.
Triệu Minh lại nói:
- Vô Kỵ đại ca, chúng ta hãy mau mau rời khỏi chốn nguy hiểm này trước đã, xuống tới chân núi hãy quyết định tiếp sau!
Vô Kỵ gật đầu uể oi đi ra dắt hai con ngựa tới nhưng khi định leo lên ngựa thì chàng cảm thấy trước ngực đau nhức không sao lên được.
Triệu Minh cắn răng mím môi dùng tay phải đẩy mạnh chàng lên trên mình ngựa. Nhưng vì dùng sức quá mạnh, vết thương của nàng lại rỉ máu tươi ra ngay.
Nàng cũng gượng leo lên mình ngựa ngồi ở phía sau Vô Kỵ.
Ðáng lẽ Vô Kỵ phải đỡ nàng bây giờ trái lại nàng lại đỡ Vô Kỵ.
Hai người thở một hồi mới thúc ngựa cho chạy còn con ngựa kia thì cột ở đằng sau yên cho nó chạy theo.
Hai người cưỡi chung một ngựa thủng thẳng đi xuống núi.
Triệu Minh đoán chắc cha nàng sẽ không thay đổi ý kiến nhưng anh nàng tuy trước mặt cha không dám nói gì thế nào cũng phái người đuổi theo rượt bắt chứ không sai. Vì vậy khi hai người xuống tới chân núi liền đi theo đường cái quan và quay về phía Ðông mà đi để tránh gặp Vương Bảo Bảo, anh nàng.
Ði được một lát, hai người lại quay sang một con đường nhỏ.
Lúc này hai người mới hơi yên tâm và đoán chắc dù Bảo Bảo có sai người rượt đuổi chăng nữa cũng chưa chắc đã biết mà theo và con đường nhỏ này. Chỉ cần chịu đựng được tới lúc trời tối hẳn vào trong rừng rậm thì không còn sợ hãi gì nữa.
Ngờ đâu hai người đang đi bỗng nghe thấy đằng sau có tiếng vó ngựa, hình như có hai người cưỡi ngựa đuổi tới vậy.
Triệu Minh kinh hãi vô cùng ôm chặt lấy lưng Vô Kỵ nói:
- Anh tôi tới nhanh quá. Số mạng của chúng ta hẩm hiu thực! Rốt cuộc chúng ta vẫn không thể thoát khỏi bàn tay ác độc của anh ấy. Vô Kỵ đại ca để em theo anh ấy về vưng phủ, nghĩ cách yêu cầu cha cứu giúp cho chúng ta được tái hồi. Dù sao trời đất còn rộng không bao giờ phụ bạc đại ca đâu!
Vô Kỵ gượng cười đáp:
- Lệnh huynh chưa chắc đã chịu tha cho tôi đâu!
Chàng vừa nói tới đây thì hai người cưỡi ngựa đã phải tới sau chỗ cách hai người chừng mấy trượng.
Triệu Minh giật cưng ngựa tránh sang bên đường và rút sẳn dao găm ra. Nàng đã quyết rồi, nếu có thể năn nĩ được thì nàng sẽ cố thoát thân còn nếu anh nàng nhất định giết hại Vô Kỵ thì nàng với người yêu sẽ cùng chết ngay tại chỗ. Hai người đó chạy tới cạnh Vô Kỵ và Triệu Minh rồi mà chúng vẫn không ngừng chân. Hai tên đó là hai tên binh sĩ Mông Cổ. Khi đi cạnh hai người chúng chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi lại vội vàng đi luôn. Triệu Minh vừa lên tiếng nói được một câu "Cám ơn trời đất, thì ra chỉ là hai tên lính thường thôi chứ không phải là người của anh tôi sai đuổi theo..." thì hai tên lính Mông Cổ ấy đã dừng ngựa rồi từ từ quay lại.
Một tên râu ria xồm xoàm lớn tiếng hỏi luôn:
- Bớ hai tên mãng tử kia, lấy trộm ngựa này của ai thế?
Nghe giọng nói của hắn Triệu Minh biết chúng đã thèm thuồng hai con ngựa tốt của cha mình tặng cho .
Hai con ngựa đó nguyên là của Nhữ Dương Vương dùng, không những thần tuấn vô cùng lại thêm yên vàng, bàn đạp bạc nữa, đẹp đẽ khôn tả.
Người Mông Cổ vốn dộ ưa thích ngựa nhất, hai tên này thấy ngựa đẹp như thế sao mà ch động lòng tham.
Triệu Minh nghĩ thầm: "Ngựa này tuy là của cha ta tặng cho thực nhưng hai tên ác tặc mà thở cưng ra tay cướp thì cũng đành phải cho chúng chứ biết làm sao đây".
Nghĩ đoạn, nàng liền dùng tiếng Mông Cổ đáp liền:
- Các người là bộ hạ của vị nào thế, sao dám vô lễ với ta như vậy?
Tên lính Mông Cổ ấy nghe thấy ngẩn người ra hỏi lại:
- Tiểu thư là ai thế?
Chúng thấy hai người ăn mặc lịch sự cưỡi hai con ngựa quý lại thêm tiếng Mông của Triệu Minh nói rất thạo nên chúng không dám làm bậy ngay.
Triệu Minh đáp:
- Chúng ta là con của tướng quân Hoa Nhi Bất Xích, đi đường gặp giặc đánh cướp. Hai anh em ta đang bị thương đây.
Hai tên lính đưa mắt nhìn nhau một cái rồi lớn tiếng cả cười.
Tên râu sồm lớn tiếng nói tiếp:
- Ðã trót thì phải trét, chúng ta hãy cứ ra tay giết con nhãi này trước rồi sẽ nói chuyện sau.
Nói xong, y rút đơn đao ra thúc ngựa lại nhằm đầu Vô Kỵ chém luôn.
Triệu Minh cả kinh vội quát mắng:
- Các ngươi làm gì thế, ta thưa cùng tướng quân hay, lúc ấy các người sẽ bị tứ mã phanh thây liền.
Tứ mã phanh thây là một hình phạt rất nặng của quân đội Mông Cổ lúc bấy giờ. Hình phạt ấy tàn nhẫn khôn tả , nhưng tên lính râu xồm không sợ thì chớ lại còn cười hích hích rồi nói tiếp:
- Hoa Nhi Bất Xích đánh không nổi phản quân Minh Giáo mà còn chém bừa bãi thuộc hạ và đánh đập binh lính chúng ta. Ngày hôm qua quân đội đã nổi loạn, cha của các ngươi đã bị chém nát nhừ. Bây giờ chúng ta gặp hai tiểu cẩu các ngươi thì còn gì khoái cho bằng.
Nói xong, y lại múa đao chém luôn.
Triệu Minh giật cương ngựa nhảy vọt qua để tránh thế đao đó.
Tên lính nọ đang định đuổi theo chém tiếp thì tên lính trẻ tuổi đã vội quát bảo hắn:
- Ðừng giết cô bé đẹp như hoa ấy, chúng ta hãy cùng nhau hưởng sung sướng lát đã!
Tên râu xồm đáp:
- Hay lắm! Hay lắm!
Triệu Minh nghe thấy chúng nói như vậy liền nghĩ ngay ra một kế. Nàng vội nhảy xuống ngựa nhảy sang bên đường đào tẩu luôn.
Hai tên lính Mông hiếu sắc đó cũng xuống ngựa đuổi theo.
Triệu Minh bỗng kêu "ối chà" một tiếng rồi ngã lăn ra đất.
Tên lính râu xồm nhảy tới định ôm lấy lưng nàng.
Triệu Minh dùng ngay khủyu tay thúc luôn vào yếu huyệt ở giữa ngực của hắn.
Tên lính đó không lờp kêu một tiếng đã ngã lăn ra đất liền.
Tên thứ hai không thấy rõ người bạn đã bị Triệu Minh đánh lén nên y cũng nhảy tới bắt chước tên kia định ôm lấy Triệu Minh.
Triệu Minh lại dùng thế võ trước thúc trúng luôn vào yếu huyệt của tên thứ hai này.
Thế là nàng không tốn một chút sức nào đã đánh ngã một lúc hai tên lính Mông Cổ. Vì bị thương rất nặng lại phải đi vất vả như thế này nên nàng tuy không tổn hơi sức mà cũng vẫn thở hồng hộc, mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm.
Nàng gượng dậy đỡ Vô Kỵ xuống ngựa và quát bảo hai tên lính đó rằng:
- Hai tên cẩu tặc này dám phạm thượng làm loạn như vậy, bây giờ hai đứa bay muốn sống hay muốn chết?
Hai tên lính Mông bị điểm huyệt xong cảm thấy bán thân bất toại, hai tay tên tái không sao cử động được chỉ có dưới chân có chút cảm giác thôi nhưng cũng đau nhức khó chịu vô cùng. Chúng lại tưởng Triệu Minh sẽ giết chúng ngay nhưng bây giờ thấy nàng nói như vậy mới biết có hy vọng sống sót nên chúng vội nói tiếp:
- Xin cô nương tha chết cho, không phải anh em tiểu nhân ra tay giết hại Hoa Nhi Bất Xích tướng công đâu.
Triệu Minh lại hỏi tiếp:
- Ðược, nếu hai mi tuân theo ta việc này thì ta sẽ tha cho cẩu mạng của hai đứa mi!
Hai tên lính Mông vội trả lời:
- Chúng tôi xin tuân mạng!
Triệu Minh chỉ hai con ngựa của mình nói tiếp:
- Hai người mau cưỡi hai con ngựa này đi về phía Ðông, trong một ngày một đêm phải chạy ít nhất ba trăm dặm. Chạy càng nhanh càng tốt, không được làm hỏng việc!
Hai tên lính Mông ngẩn người ra nhìn nhau, chúng không ngờ nàng lại bảo chúng làm công việc dễ dàng như thế.
Tên râu xồm vội nói:
- Thưa cô nương, dù có gan tày trời, tiểu nhân cũng không dám tái...
Triệu Minh vội ngắt lời y nói tiếp:
- Việc này khẩn cấp lắm, các ngươi mau lên ngựa đi ngay. Nếu giữa đường có ai hỏi thì các ngươi cho biết là hai con ngựa này mua ở trong chợ chứ không được tả hình dáng của hai ta, nghe chưa!
Hai tên Mông Cổ vẫn bán tín bán nghi nhưng chúng thấy Triệu Minh thúc giục luôn mồm liền nghĩ thầm: "Việc này dù có gian trá gì ở bên trong còn hơn là bị nàng ta đâm chết tại chỗ".
Nghĩ đoạn, chúng liền cáo lỗi rồi tập tễnh đi tới ngựa.
Chúng thấy dưới bàn chân đau nhức như muôn vàn cái kim châm nhưng vẫn cố chịu đựng leo lên ngựa. Chàng hai chỉ sợ Triệu Minh thay lòng đổi dạ lại gọi chúng trở lại thì nguy to nên. mới đi được hơn mười trượng chúng liền thúc ngựa chạy hết tốc lực liền. Vô Kỵ thấy vậy thị dài nói:
- Minh muội quả là trí kế vô song, thủ hạ của lệnh huynh thấy hai con ngựa này thế nào cũng đoán chắc chúng ta đi về phía Ðông. Vậy bây giờ chúng ta đi về hướng nào?
Triệu Minh đáp:
- Tất nhiên là chúng ta phải đi về phía Tây Nam.
Thế rồi hai người leo lên hai con ngựa của hai tên lính Mông Cổ để lại.
Hai người không đi bằng đường chính mà cứ xuyên qua cánh đồng tiến thẳng về phía tây nam. Suốt dọc đường chỉ toàn là gai góc và sỏi đá lởm chởm.
Hai con ngựa bị gai và đá làm sướt hết cả chân, máu tươi chy ra rất nhiều. Vì vậy mỗi tiếng đồng hồ chúng chi đi được hai mươi dặm là cùng.
Lúc ấy trời đã sắp tối, bỗng thấy trong khe núi có một làn khói bốc lên.
Vô Kỵ mừng rỡ nói:
- Phía đằng trước thế nào cũng có người ở. Chúng ta mau tới đó xin ở trọ đi!
Triệu Minh gật đầu.
Hai người liền đi tới chỗ có khói bốc lên mới hay nơi đó là một ngôi miếu.
Hai người liền xuống ngựa, xoay chúng về hướng Tây rồi nhặt cành gai quất luôn vào mông chúng mấy cái. Hai con ngựa bất thình lình bị đánh đau cất vó chạy luôn.
Triệu Minh đi đến đâu cũng bày đặt nghi trận. Mục đích của nàng là đánh lạc hướng bộ hạ của Vương Bảo Bảo. Dù không có ngựa việc đào tẩu sẽ khó khăn nhưng nàng cũng không quản ngại. Nàng chỉ cần đi được bước nào hay bước ấy thôi.
Hai người dìu nhau đi bước một tới trước cửa miếu.
Hai người thấy căn miếu này cũng đàng hoàng lắm, trên cửa có treo một tấm biển lớn đề: "Trung Mục Thần Miếu". Triệu Minh liền giơ tay gõ luôn ba tiếng.
Bỗng nghe bên trong có tiếng rất âm thầm vọng ra:
- Là người hay là ma? Ðến đây định gửi xác phải không?
Nghe thấy tiếng nói của người đó Vô Kỵ biết ngay là của người có nội công rất thâm hậu nên trong lòng kinh hãi liền đưa mắt cho Triệu Minh.
/102
|